Chương 295: Điên phong chi chiến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 295: Điên phong chi chiến

Editor: Rosaline

Beta: Ken Le


Vốn Tiểu Tứ Tử muốn nhờ Yêu Vương hỗ trợ nghĩ biện pháp cho Triệu Phổ thăng cấp, cũng không biết thế nào, trò chuyện một hồi, liền biến thành Yêu vương chuẩn bị đánh đồ đệ.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường càng nghe càng vui vẻ, cuối cùng cũng không đoái hoài tới vụ án nữa, đều đi lên sáp lại, hỏi Yêu vương muốn ở nơi nào động thủ, bọn họ có thể tìm chỗ cho.

Yêu vương nhìn hai đồ tôn hưng phấn, vuốt cằm suy nghĩ một chút, "Ừm... Lại nói tiếp, qua nhiều năm như vậy, cũng không biết tổ Tương Du công phu có tiến bộ một chút hay không, tuy rằng thoạt nhìn vẫn rất lười nhác."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vội vàng gật đầu không ngừng —— rất lười nhác! Phải giáo huấn!

Yêu Vương ôm Tiểu Tứ Tử đong đưa, "Vậy chọn ngày không bằng ngẫu nhiên, chờ một hồi nữa ta thử võ công của bọn họ một lần xem có tiến bộ hay không."

Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm gật đầu, đồng thời không quên nhắc nhở, "Còn có nội lực của Cửu Cửu cùng trình độ của Tiểu Lương Tử nga!"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều liếc tiểu đoàn tử —— ngươi còn rất hướng về hai người kia.

Tiểu Tứ Tử vỗ vỗ tay, "Tiểu Lương Tử không biết lúc nào sẽ trở về, phải đợi Tiểu Lương Tử trở về mới tỷ thí nga!"

Yêu vương suy nghĩ một chút, liền hỏi Tiểu Tứ Tử, "Trong nhiều người như vậy ngươi thích nhất là ai nha?"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều liếc Yêu Vương —— ai nha, đề tài toi mạng! Hoàn hảo Công Tôn không có ở đây nha.

Yêu Vương tiếp tục chọc Tiểu Tứ Tử, "Trước tiên chỉ tính năm người là cha ngươi, Tiểu Nguyên Soái, Tiểu Bạch Đường, Tiểu Miêu Tễ cùng Tiểu Phượng Hoàng, ngươi sắp xếp thứ tự đi?"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều lặng lẽ nhìn Yêu Vương thêu dệt chuyện, không biết đoàn tử sẽ trả lời thế nào.

Tiểu Tứ Tử cũng không nóng nảy, ôm cổ của Yêu Vương nhìn nhìn Yêu Vương, "Vậy Yêu Yêu, tổ Tương Du ngươi thích ai hơn?"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhướn mày một cái —— diệu! Đoàn tử giết ngược lại!

Một lớn một nhỏ nhìn nhau một hồi, Yêu Vương đưa tay chọc chọc cái bụng nhỏ của đoàn tử, "Có năng lực a!"

Tiểu Tứ Tử vỗ vỗ bản thân, ý kia —— trải qua nhiều chuyện a!

Yêu vương lắc tiểu đoàn tử liền nói thầm, "Tổ Tương Du lúc lớn một chút nếu như cũng thân thiết được như thế thì ngọc vui rồi."

"Tôn Tôn cùng Ân Ân khi còn bé là bộ dáng gì a?" Tiểu Tứ Tử hiếu kỳ hỏi.

Yêu vương càng nghĩ càng giận, "Hai tiểu tử thối kia khi còn bé đều là tử tiểu hài tử, liên thủ tạo ra đủ loại trò đùa quái đản, bây giờ nghĩ lại xác thực vẫn là do thiếu đánh mấy trận!"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ở phía sau gật gật đầu —— đúng! Thiếu nhất định phải hoàn lại!

"Vậy Yêu Yêu từng đánh Yêu Yêu sao?" Tiểu Tứ Tử hiếu kỳ.

*Yêu Yêu [妖妖] [yāoyāo] đầu tiên là Ngân Yêu Vương; Yêu Yêu [夭夭] [yāoyāo] thứ hai là Yểu Trường Thiên -> Ý Tiểu Tử Tứ hỏi là Ngân Yêu Vương từng đánh Yểu Trường Thiên sao

Yêu vương nhìn Tiểu Tứ Tử, hỏi hắn, "Yêu Yêu nào? Là Yêu Yêu hay là Yêu Yêu*?"

*Yêu Yêu [夭夭] [yāoyāo] đầu tiên là Yểu Trường Thiên, Yêu Yêu [幺幺] [yāoyāo] thứ hai là Yêu Yêu Bạch Hải Long á -> Vietnamese to Vietnamese là: "Là Yểu Trường Thiên hay là Yêu Yêu?"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ở phía sau đã cảm thấy có điểm rối loạn.

Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm uốn tới ẹo lui, "Đương nhiên là Yêu Yêu a, Yêu Yêu ngươi làm sao có thể đánh Yêu Yêu, Yêu Yêu khả ái như vậy!"

*tui mệt với mấy chứ Yêu Yêu này quá nên tui translate Vietnamese to Vietnamese nha, "Đương nhiên là Yêu Yêu a, Ngân Yêu vương làm sao thể đánh Yêu Yêu, Yêu Yêu khả ái như vậy!"

"Vậy Yêu Yêu không đáng yêu sao?" Yêu Vương hỏi tiếp, "Vậy Yêu Yêu cùng Yêu Yêu cùng Yêu Yêu ngươi sắp xếp thứ tự xem!"

*tui thề là tui mệt rồi đó, ổng hỏi là "vậy Yểu Trường Thiên không đáng yêu sao? Vậy ổng cùng Yêu Yêu cùng Yểu Trường Thiên thì ai đáng yêu hơn á?"

Tiểu Tứ Tử cười khanh khách nói, "Yêu Yêu Yêu Yêu Yêu Yêu*!"

*chỗ này tui hông hiểu lắm, nhờ bạn beta nha! "幺夭妖妖夭幺"

"Ha ha ha." Một lớn một nhỏ cười vui vẻ.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ở phía sau nghe đến đó có chút lộn xộn, cảm giác một lớn một nhỏ lại giao phong một vòng... Hay là đánh ngang.

Bất quá hai người đều cảm thấy, có thể là vấn đề huyết thống đi, luôn cảm thấy Tiểu Tứ Tử cùng khí tràng của Yêu Vương thật hợp.

Bốn người đi tới Thái Bạch cư, lúc này còn chưa phải là giờ cơm, Tiểu Lục Tử nghe Tiểu Tứ Tử nói muốn ăn bánh mật kéo sợi, liền để cho đầu bếp đi làm.

*拉丝年糕 - @hình ảnh

Thời gian chờ món ăn, Triển Chiêu hỏi Tiểu Lục Tử, ngày hôm nay trong thành truyềnra sao rồi? Về sự tình đầu Phật bị trộm.

Tiểu Lục Tử gật đầu một cái thật mạnh, biểu thị các loại lời đồn đều có a, tạm thời còn không có phát hiện đầu mối gì hữu dụng.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường dù sao cũng là người học võ, hiện tại đại sự hàng đầu đã không phải là tiến triển của án tử, mà là hỏi Tiểu Lục Tử, "Phụ cận có thung lũng hay gò đất không?"

Tiểu Lục Tử nghe có chút mơ hồ, "Muốn rộng lớn bao nhiêu a? Quân doanh dạy quân trận không đủ sao?"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường tưởng tượng một chút, cảm thấy thiếu, liền cùng nhau lắc đầu, hỏi, "So với chỗ kia lớn gấp mười có không?"

[Ros: tui biết rồi đó hai ảnh tìm sân cho sư công quần ẩu với sư tôn nha]

Tiểu Lục Tử lại càng hoảng sợ, lòng nói đây là muốn làm gì? Bất quá suy nghĩ một chút, hắn nhưng thật ra nghĩ tới một chỗ, "Thì ra Quỷ Hải đi!"

Tiểu Lục Tử nói cho Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, "Nguyên lai Quỷ Hải không phải là thành hồ sao?"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường gật đầu, đích xác —— hồ trong suốt, phía dưới đều là long cốt, đặc biệt đẹp.

"Đi tiếp vào trong, có một đảo giữa hồ, như một vỏ rùa, đặc biệt lớn."

"Có đúng hay không một khối thạch lớn màu đen?" Yêu vương đột nhiên hỏi.

Tiểu Lục Tử liền vội vàng gật đầu, "Đúng vậy!"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường trước đó còn đến phụ cận Quỷ Hải du ngoạn a, nhưng lại không có ấn tượng gì, bất quá đúng thật là xa xa nhìn sang, có đường chân trời màu đen, không ngờ lại là một đảo nhỏ như thế?

Tiểu Tứ Tử hỏi Yêu vương, "Yêu Yêu ngươi biết cái đảo kia sao?"

Yêu vương nói, "Ta trước đây xem qua địa phương của vùng Quỷ Hải, trong truyền thuyết bên kia có một tòa sơn quy giáp*, là một khối nham thạch màu đen, vốn đứng sững ở trong sa mạc. Sau đó sơn xuyên biến thiên, bị cát vàng của Quỷ Hải vùi lấp, lần này Quỷ Hải chấn động, phỏng chừng lại nhô ra."

*mai rùa

"Chỗ kia chắc đủ lớn!" Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều cảm thấy thật thích hợp, "Hơn nữa cảm giác còn là cả khối đất bằng phẳng!"

Tiểu Lục Tử cũng gật đầu, "Còn không phải như vậy sao! Trơn truột san bằng xung quanh còn bị nước bao quanh."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều cảm thấy —— quá tuyệt vời!

Yêu vương nâng cằm gật đầu, "Ừ, chỗ kia thật ra không tệ."

.......

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều cảm thấy có cửa, tiếp theo sẽ chờ thông tri đại nhân nhà mình, ngẫm lại đều hài lòng a, thật là muốn nhìn vẻ mặt của bọn họ.

Tiểu Tứ Tử hợp thời mà chỉ xuống, nói, "Tới nha!"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn theo hướng ngón tay của Tiểu Tứ Tử nhìn, quả nhiên, chỉ thấy Thiên Tôn Ân Hậu cùng Vô Sa đại sư cùng Lục Thiên Hàn còn có Bạch Long vương, mấy lão gia tử cùng nhau đi tới chỗ này.

Triển Chiêu liền ôm lấy Tiểu Tứ Tử đến bên cửa sổ hướng về phía mấy người vẫy tay, Tiểu Tứ Tử còn gọi, hỏi bọn hắn có ăn bánh mật hay không.

Các lão gia tử ngẩng đầu nhìn lên.

Bạch Long vương cùng Vô Sa đại sư không nghi ngờ bé, hướng về phía Tiểu Tứ Tử vừa vẫy tay vừa chạy về phía Thái Bạch Cư, hai người đều có chút đói bụng, quyết định cùng đi ăn bánh mật.

Nhưng Ân Hậu cùng Thiên Tôn cảm thấy có chút kỳ quái.

"Ừm. . . . ." Ân Hậu vuốt cằm, thầm thì trong miệng một câu, "Có điểm kỳ quái."

Thiên Tôn cũng nói, "Nụ cười kia của ngoại tôn nhà ngươi giống như chuẩn bị xem kịch vui vậy."

Thiên Tôn cùng Ân Hậu nhìn nhau liếc mắt, quả nhiên cảm giác tương đồng.

Đi tới cửa Thái Bạch Cư, Lục Thiên Hàn liền đẩy hai người ở ngoài cửa đang do dự có nên đi vào hay không một cái.

Hai vị lão gia tử bị đẩy tới Thái Bạch Cư, cùng lên lầu, chỉ thấy Vô Sa cùng Bạch Long Vương đã cùng Tiểu Tứ Tử Triển Chiêu cùng nhau ăn bánh mật, bốn người còn so nhau, xem ai kéo sợi chỉ dài hơn, nhìn qua đều giống như cùng tuổi với Tiểu Tứ Tử.

Bạch Ngọc Đường cùng Yêu Vương bưng chén trà ngồi một bên, Yêu Vương giương miệng chờ Tiểu Tứ Tử cầm bánh mật uy hắn, Bạch Ngọc Đường thì cần ly lên, nhìn sư phụ nhà mình.

Thiên Tôn hơi nheo lại mắt, liếc mắt nhìn Ân Hậu bên cạnh một cái —— ánh mắt Ngọc Đường cũng không đúng lắm.

Tổ Tương Du trao đổi ánh mắt với nhau, luôn cảm thấy yêu nghiệt ngày hôm nay không đúng lắm, bỏ lại hắc quyển vội vàng chạy.

Hai người nghĩ thôi, đi tới bên cạnh bàn, Ân Hậu móc ra hắc quyển đưa cho Triển Chiêu.

Sau đó hai người muốn đi.

Ai ngờ Bạch Ngọc Đường lôi ra một cái ghế, vỗ vỗ, "Sư phụ, không ngồi một chút ăn bánh mật sao?"

Ân Hậu túm mạnh Thiên Tôn một cái, nhưng Thiên Tôn liền nhìn thấy ánh mắt đồ đệ nhà mình còn mang điểm khiêu khích, khó chịu, đặt mông ngồi xuống, trừng hắn —— ngồi thì ngồi, ai sợ ai chứ!

Ý cười bên khóe miệng Bạch Ngọc Đường rõ ràng hơn.

Bị Thiên Tôn cùng nhau liên luỵ ngồi xuống, Ân Hậu cảm thấy bị trúng kế, vừa nhìn Thiên Tôn —— diện than* của hài tử nhà ngươi cũng chữa hết!

*mặt than, mặt liệt, v.v.

Thiên Tôn cũng có chút chột dạ —— làm sao giờ?

Hai vị lão gia tử còn nhìn một chút, lại nhìn nhìn ghế mình đang ngồi, có cơ quan gì sao?

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, Triển Chiêu gật đầu, hai người mới vừa muốn mở miệng, chợt nghe Tiểu Tứ Tử gọi, "Tiểu Lương Tử!"

"Cẩn Nhi!" Mọi người vừa quay đầu, chỉ thấy Tiểu Lương Tử từ cửa thang vọt tới, bò lên trên cái ghế, cùng Tiểu Tứ Tử tay trong tay.

Phía sau Tiểu Lương Tử, Yểu Trường Thiên cũng chậm rì rì đi lên đây.

Lục Thiên Hàn nhìn dáng vẻ rất buồn bực của Yểu Trường Thiên, ban nãy thật xa đã thấy bóng đen lóe lên xa xa, rõ ràng là bay tới, lên lầu còn giả bộ rất bình tĩnh.

"Khụ khụ." Bạch Quỷ vương làm bộ người không có sao như nhau đi tới, đưa tay, đem hắc quyển giao cho Triển Chiêu.

Triển Chiêu cầm hai cái hắc quyển trong tay, vừa nhìn Bạch Ngọc Đường —— hôm nay Miêu gia tâm tưởng sự thành*!

*心想事成: Muốn sao được vậy

Bạch Ngọc Đường cũng cảm thấy rất vui vẻ, cùng Triển Chiêu cùng nhau hướng bên cạnh xê dịch, để cữu công hắn cũng ngồi xuống.

Yểu Trường Thiên hai tay cất vào trong tay áo, liền ngồi xuống.

Ân Hậu cùng Thiên Tôn nhìn hai phía một chút, sao đám người này đều là lạ a?

Cũng may vào lúc này Tiểu Lục Tử đang cầm điểm tâm lên đây, lại đưa ra mâm bánh mật còn có ngó sen hấp mật* gì gì đó.

*蜜汁藕

Thiên Tôn cùng Ân Hậu đều ghét bỏ —— đây là đánh chết bán đường sao? Thế nào lại ngọt nị nị...

"Lại nói tiếp." Yêu vương vừa gắp một khối ngó sen, vừa hỏi, "Ta trở về đã một thời gian, võ công các ngươi có tiến bộ chút nào không a?"

Yêu vương lời mới nói ra, bên cạnh bàn Vô Sa đại sư cùng Bạch Long vương đều bị bánh mật nghẹn họng.

Bạch Long vương không ngừng đấm ngực.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau —— tới!

Ân Hậu cùng Thiên Tôn phỏng chừng khi còn bé bị đánh không ít, vừa nghe lời này, đều xoay mặt, liếc Ngân Yêu Vương —— ngươi muốn làm gì?

Yêu Vương mỉm cười, "Nga, là như vầy... Ban nãy vi sư phát hiện hai đồ tôn của ta, ai... Cơ sở giống nhau, công phu học giống nhau, nói chung, có chút phổ thông."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường yên lặng nhìn Ngân Yêu Vương, hai người cũng có chút ủy khuất —— sư gia, ngươi diễn kịch hay là nói thật a? Có một chút quá phận nga!

Yêu Vương nhìn tổ Tương Du nhà mình, "Trong tưởng tượng của vi sư, công phu của mấy người bọn hắn hẳn nên tốt hơn một chút mới đúng a. Cho nên đến tột cùng là các ngươi dạy không tốt, hay là thiên phú của đám hài tử không đủ a?"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều cảm thấy —— tuy là thế nhưng mà... Tức giận! Nghĩ thôi, hai người cùng nhau xoay mặt nhìn sư phụ cùng ngoại công nhà mình.

Mà lúc này, nhìn lại mấy người lão gia tử, Thiên Tôn cùng Ân Hậu liền nghĩ tới cảm giác khi còn bé bị khiêu khích, trong nháy mắt liền tạc mao.

Vô Sa đại sư vỗ vỗ ngực bản thân biểu thị —— Tiểu Lâm Tử nhà ta rõ ràng dạy tốt lắm.

Yêu Vương nhìn hắn một cái —— cũng chỉ có như thế thôi...

"A..." Đại hòa thượng cũng hít một hơi lãnh khí —— A di đà phật! Bần tăng sinh khí!

Yểu Trường Thiên nhìn ba người bên cạnh thở phì phò một chút, nhưng thật ra không rõ —— đích xác không có dạy tốt, đồ đệ của ta cũng vậy, đánh trận còn thích hợp, công phu cũng vẫn như vậy.

Tôn Ma Tăng* ba cái đều quay đầu lại trừng hắn —— ngươi ở bên kia hả?!

*Thiên Tôn, Ân Hậu, Vô Sa

Yểu Trường Thiên gãi gãi đầu.

Một bên, Lục Thiên Hàn cùng Bạch Long vương không có áp lực gì, liền xem kịch vui.

"Chính các ngươi hình như đều không có gì tiến bộ. . . . ." Yêu Vương tiếp tục khiêu khích bốn người, "Thẳng thắn, bốn người tiểu hài tử kia ta đều dạy được, có thể kéo ngang hàng với các ngươi. . . ."

Nói còn chưa dứt lời, Thiên Tôn Ân Hậu cùng Vô Sa đại sư nhảy lên, "Đi! Đánh nhau đi!"

Chỉ có Bạch Quỷ Vương cảm thấy —— cho Yêu vương dạy không chừng cũng là một ý kiến hay, hắn không phải là vì cái này mà tới sao...

Chỉ là Yểu Trường Thiên còn chưa đưa ra dị nghị, đã bị Thiên Tôn bọn họ túm đi.

Yêu Vương đối với Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đang trợn mắt hốc mồm nhíu mày, như muốn nói là —— nhìn thấy không? Đây chính là khiêu khích!

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, Lục Thiên Hàn cùng Bạch Long vương vui tươi hớn hở cũng đứng lên theo ra ngoài, nói có trò hay để nhìn.

Tiểu Lương Tử vội vàng gọi ảnh vệ đi gọi sư phụ hắn cùng Lâm Dạ Hỏa bọn họ đến nhìn cuộc chiến, các lão gia tử muốn điên phong đối quyết rồi!


→Chương sau: Chương 296:→

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro