Chương 323: Thánh Sơn tự

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 323: Thánh Sơn tự

Editor: Rosaline

Beta: Ken


Đi cả một vòng lớn, kết quả ứng câu đạp phá thiết hài vô mịch xử* kia, Thánh Tâm quyển bị mất trăm năm trước kia, lại đang ở trong miếu nhà mình.

*đạp phá thiết hài vô mịch xử 踏破铁鞋无觅: Tìm mòn gót giày mà không thấy -> cái này nằm trong câu 'Đạp phá thiết hài vô mịch xứ, Đắc lai toàn bất phí công phu' (踏破鐵鞋無覓處, 得來全不費功夫): Đi mòn gót giày tìm chẳng thấy, Đến khi đạt được chẳng tốn công

Mà càng thú vị chính là, Vô Sa đại sư căn bản không biết chuyện này, hắn vẫn cho rằng Thánh Tâm quyển chân chính đã bị mất, những thứ trong miếu kia là giả.

Thu hoạch ngoài ý muốn này là tốt, nhưng xét đến cùng, cùng Phạn Điện coi như không có quan hệ nhiều lắm.

Yêu Vương lại nói không phải.

"Năm đó Kiền Duyên pháp sư cầm Thánh Tâm quyển đến tử khâu, nhất định là có lý do gì đó." Yêu Vương nói, "Có quan hệ hay không, đến lúc đó đi vào nhìn một cái là được."

Mọi người vừa nghe còn có thể tham quan cấm địa Thánh Sơn tự, một người hai người đều hăng hái hẳn lên.

Thời điểm muộn chút, mã xa lập tức chuẩn bị thỏa đáng, mọi người liền cùng nhau rời khỏi Hắc Phong thành, chạy tới Ma Quỷ thành.

Đến Ma Quỷ thành tránh không được một trận tiết mục "Ngươi trốn ta truy ta ném ngươi trốn", sau khi an toàn đến Hỏa Phượng đường đông đủ, mọi người dùng bữa tối.

Sau khi ăn xong để lại phần nhỏ binh mã ở phụ cận Ma Quỷ thành đóng quân, những người khác tiếp tục chạy đi, đi tới Thánh Sơn tự cách Hỏa Phượng đường chỉ chừng nửa canh giờ lộ trình.

Thánh Sơn tự cùng Thánh Điện Sơn cách rất gần, bởi vì bên cạnh tòa này là thánh địa phật môn nổi danh nhất Tây Vực, Thánh Sơn tự trái lại có vẻ phi thường khiêm tốn.

Khu vực Tây Vực này tương tự như một sườn dốc, chỗ trên mặt đất của Thánh Điện Sơn tương đối thấp một chút, phía Đông, chính là Thạch Cốc liên miên chập chùng.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ngồi trên Yêu Yêu bay lên trên cao quan sát địa hình của Thạch Cốc...

Khu vực này giống với bánh quẩy xoắn*, từng cái một thạch lĩnh**, từng ngọn núi đá, liên kết nhau uốn lượn cong cong... Giống như một con thú lớn, dùng lợi trảo cào xuống khiến mặt đất xuất hiện những dấu cào lớn.

*bánh quẩy xoắn 

**thạch lĩnh. thạch = đá, lĩnh = đường núi -> có thể hiểu là đường lên núi bằng đá.

Giữa Thạch lĩnh tự nhiên có khe rãnh, hình thành rất nhiều sơn cốc thiên nhiên. Bởi vì khắp nơi đều là loạn thạch, cho nên trong sơn cốc thường xuyên sẽ có vài góc u ám hẻo lánh. Thêm khí hậu khô hạn cùng gió to, làm Thạch Cốc có vẻ cằn cỗi mà lại hoang vu.

Ở nơi lối vào của Thạch Cốc, có một tòa tự miếu màu đỏ kiến tạo trên đỉnh thạch sơn.

Tòa tự miếu này kéo dài qua hai tòa núi đá, phía dưới miếu thờ chính là cửa vào của Thạch Cốc. Bởi vì trong Thạch Cốc khắp nơi đều là đất đỏ, núi đá cũng phần lớn hiện ra màu hồng, cùng màu sắc của tự miếu gần như kết hợp hoàn mỹ, chợt liếc mắt nhìn qua, thật đúng là không thể phân rõ.

Mọi người liền có một loại cảm giác, tựa hồ người kiến tạo hiên của ngôi miếu này là muốn đem nó giấu đi.

Muốn đi vào Thánh Sơn tự, nhất định phải lên núi trước.

Hai tòa núi đá là lối vào Thạch Cốc, là chỗ duy nhất trong cả tòa Thạch Cốc có cây cối.

Ở trên vách núi đá hướng mặt trời, có một phiến rừng cây nhỏ. Ở đây khác với trong Thạch Cốc quanh năm khô hạn, mặt của hai tòa núi hướng mặt trời có bốn mùa xuân hạ thu đông, không chỉ có mưa, mùa đông còn có thể có tuyết rơi.

Lâm Dạ Hỏa mang theo mọi người lên núi, đi vào một mảnh rừng cây xanh um tươi tốt, Yêu Vương nhìn một khối đất trống trong rừng cây, bên khối đất trống này có một khối cự thạch vắt ngang, trên mặt đất một mảnh thảo nguyên xanh um tươi tốt, mà ở giữa có một mảnh đất vuông lại trơn bóng nhẵn nhụi, một gốc cây cỏ cũng không có.

Tiểu Tứ Tử kéo tay cha bé, tò mò chỉ vào hỏi, "Cha nơi đó vì sao lại trọc a?"

Công Tôn còn theo bản năng sờ sờ đầu của mình —— cha đâu có trọc?

Vẻ mặt Tiểu Lương Tử hưng phấn giải thích với Tiểu Tứ Tử, "Bên kia là khi đại sư còn bé thiêu hủy a!"

Tất cả mọi người nhìn trộm đại sư.

Vô Sa đại sư liếc Thiên Tôn bên cạnh một cái.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều hiếu kỳ hỏi, "Đây là chỗ các ngươi năm đó sơ ngộ thì đánh nhau sao?"

Yêu Vương gật đầu, thật vui vẻ hài hòa mà kể cho mọi người, năm đó hắn cùng Tương Tương ngồi trên tảng đá kia ăn lê, tiếp đó bên này là Tiểu Du cùng tiểu hòa thượng đánh nhau. Kết quả tiểu hòa thượng đánh không lại, bị Tiểu Du đè xuống đánh, đánh thành một cái bao.

Đại sư "Hừ" một tiếng, trừng Yêu Vương —— ít nói có được không! Ai đánh không lại hắn? Ta chỉ là không chuẩn bị tốt thôi!

Yêu Vương nói tiếp, "Thế nhưng tiểu hòa thượng đột nhiên bốc cháy, đốt tay áo của Tiểu Du."

Thiên Tôn cũng "Hừ" một tiếng, nhìn trộm Yêu Vương —— nơi nào bị đốt a, chỉ là có chút khói mà thôi!

Thấy Yêu Vương còn muốn miêu tả năm đó hai người cãi nhau thế nào, Thiên Tôn cùng đại sư đều bất mãn, "Loại chuyện lông gà vỏ tỏi này có gì hay mà nói, nhanh chóng lên núi bằng không thì trời lại tối!"

Chỉ là, một đám tiểu nhân cũng mặc kệ, tất cả mọi người đứng xếp hàng đi đến tòa núi đá kia, nhóm hài tử còn đi sờ sờ mặt đất trụi lủi kia.

Tiểu Tứ Tử vuốt mặt đất nói, "Thật đáng thương nga, bị đốt thoáng cái trọc hơn một trăm năm."

Đại sư cùng Thiên Tôn đều nhìn trời, cái đám người nhàn rỗi này.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều đi đến tòa núi đá kia, hai người đột nhiên có một ý tưởng —— khu vực phụ cận Thiên Sơn này, Yêu Vương mang theo mấy lão gia tử đi không ít đi, phải có không ít chỗ trong truyền thuyết, có cơ hội phải mỗi một chỗ đều đi nhìn một cái!

Sau khi vừa ra khỏi "cảnh điểm" trứ danh, đoàn người tiếp tục đi lên trên núi, rốt cuộc đi tới cửa chính của Thánh Sơn tự.

Lên đỉnh núi, tất cả mọi người có chút buồn cười... Trên sườn núi rõ ràng là cây cỏ tươi tốt, nhưng lên đỉnh núi, nhìn sang một bên trụi lủi, hơn nữa hoàng sơn đầy đất, không biết gió thổi tới từ hướng nào, gió còn rất lớn.

Tòa tự miếu hình thức phong cách cổ xưa màu nâu đỏ này, kiến tạo trên đỉnh núi, kéo dài hai tòa sơn, nhìn mười phân "kinh hiểm".

Cửa miếu có mấy tiểu hòa thượng đang quét dọn, thấy mọi người lên núi, đều hoan thiên hỉ đi qua đón tiếp đại sư, vây quanh Lâm Dạ Hỏa gọi sư huynh.

Đại sư cùng Lâm Dạ Hỏa đều xoa đầu các tiểu hòa thượng, hỏi trong miếu hết thảy đều tốt sao?

Các Tiểu đồ đệ đều nói mấy sư thúc đều đã tới trước rồi.

Đang nói chuyện, Vi Trần cùng Đạo Duyên đại sư đều đi ra, một đám lão gia tử tụ chung một chỗ đi vào trong, còn thật náo nhiệt.

Đặc điểm duy nhất bên trong Thánh Sơn tự chính là lớn mà lại trống trải, hết sức trống trải.

Bên trong miếu rộng rãi tới trình độ nào a?

Sau khi Yêu Yêu đi vào đại điện, trực tiếp có thể giương cánh bay. Hiển nhiên, bạch long đối với thiết kế như vậy rất thỏa mãn, vòng quanh lập trụ thô thô xoay quanh lượn vòng.

Trong đại điện, có một tòa tượng phật bằng đá thật to, mặt mũi hiền lành đang hướng về phía mọi người cười.

Đoàn người đều phi thường quy củ, vào miếu, trước tiên đứng xếp hàng cúi đầu lạy Phật gia, đặc biệt là Triển Chiêu a —— cảm thấy bên này khẳng định linh, nhanh chóng nghiêm túc lạy.

Chuyện thứ nhất Vô Sa đại sư trở về tự nhiên là đi thỉnh Thánh Tâm quyển, cùng hai vị sư đệ nhà mình nói một cái, Vi Trần cùng Đạo Duyên cũng trăm triệu lần không nghĩ tới thứ đó đang ở trong hũ tro cốt của sư phụ, Tiểu Lâm Tử khi còn bé cũng quá hùng*.

*kiểu như là quậy phá, liều lĩnh v.v.

Yêu Vương mang theo Thiên Tôn Ân Hậu bọn họ theo Vô Sa đi tháp xá lợi xem náo nhiệt, đem bao quần áo hành lý đều ném cho một đám tiểu nhân.

Mang theo bọc quần áo, Triển Chiêu bọn họ trước tiên theo Lâm Dạ Hỏa đi dàn xếp.

Ra đại điện, trước mắt có một sân rất lớn, trong viện có một gốc cây đại thụ màu đỏ che trời.

Mọi người ngẩng đầu nghiên cứu đây là cây gì, sao lại có màu sắc này... Nhưng nhìn kỹ, đưa tay sờ một cái, cừ thật! Đây là cây thạch điêu* a!

*cây được chạm đá, điêu khắc

Tất cả mọi người sờ cằm cảm khái —— cùng cây tử đằng khắc băng của Băng Nguyên đảo biến thái như nhau!

Ngũ Gia ôm cánh tay —— trong miếu Phật gia linh hay không linh thì không biết, nhưng Phật gia rất có thẩm mỹ!

Các Tiểu hòa thượng thu thập ra một gian phòng trống để cho mọi người ở lại.

Ban đầu đoàn người còn buồn bực, nhiều người như vậy một gian phòng sao? Nhưng vào phòng mới phát hiện, quy mô căn phòng trước mặt này với bên đại điện không sai biệt lắm, đặc biệt trống trải, nói chuyện cũng có tiếng vang vọng về.

Tất cả mọi người cảm thấy mới mẻ, nhưng sau khi cảm giác mới mẻ hơi chút biến mất, lại phát hiện một vấn đề —— không có giường a!

Lương Thần Mỹ Cảnh cộng thêm Tiểu Phương sau khi đi vào liền chạy loạn khắp gian phòng, phát hiện không bàn không ghế tựa, trên mặt đất có mấy cái bồ đoàn, ngủ thế nào a? Mọi người cùng nhau ngả ra đất nghỉ sao?

Lâm Dạ Hỏa lắc đầu, nói, "Các ngươi đều là những người chưa thấy qua sự đời a, hôm nay để các ngươi kiến thức một chút!"

Nói xong, Hỏa Phượng đi đến bên tường.

Mọi người ngẩng đầu, tò mò nhìn tường, đều buồn bực —— trên tường này thế nào còn đính khung gỗ?

Nhưng chờ Lâm Dạ Hỏa đẩy mạnh mặt tường, mọi người mới phát hiện, chỗ nào là tường a, là cửa tủ to a!

Phía sau cửa tủ là ngăn tủ lớn, đều là một cái vách ngăn ngang dài hơn, mỗi một tầng đều có khăn trải giường chăn đệm cùng gối đầu đã gấp tốt.

"Ngủ trong ngăn kéo?!" Mọi người kinh hô.

"Chưa ngủ qua đi?" Hỏa Phượng cười hì hì đem Tiểu Tứ Tử đang hiếu kỳ lên ngăn kéo cao nhất.

Tiểu Tứ Tử có thể đứng trong ngăn kéo, từ đầu này chạy đến đầu khác, còn cùng Công Tôn nói, "Cha, ngăn tủ so với giường ta còn lớn hơn nga!"

Mọi người cũng đều cảm thấy mới mẻ, đều tìm một tầng cho mình.

Triệu Phổ đưa ra vấn đề, "Ngăn tủ này có bền hay không a? Vạn nhất nếu ngã xuống... ai ngủ cách một bên không phải là bị đè sao?"

Mọi người cũng cảm thấy —— đúng vậy! Vấn đề này có điểm nghiêm trọng.

Lâm Dạ Hỏa khoát tay chặn lại, "Sẽ không a, vô cùng rắn chắc."

Tất cả mọi người nhìn Hỏa Phượng —— có chứng cứ không?

Hỏa Phượng suy nghĩ một chút, nói, "Sư phụ ta cũng ngủ cái này..."

Mọi người lập tức thở phào nhẹ nhõm, đều yên lòng mà tìm chỗ cho mình, hết sức tin tưởng trình độ rắn chắc của những ngăn tủ này.

Cất xong đồ vật, mọi người khẩn cấp muốn đến Thạch Cốc.

Lâm Dạ Hỏa lại nói có thể trước tiên đến hậu sơn nhìn ra xa một chút, nhưng ra khỏi sơn cốc tốt nhất vẫn là đi ban ngày, không nên đi đêm.

Nói xong, Hỏa Phượng mang theo mọi người ra cửa sau Thánh Sơn tự.

Cửa sau Thánh Sơn tự là một cây cầu, cầu kia nối liền tự miếu cùng một tòa núi đá, thời điểm mọi người qua cầu đi xuống vừa nhìn... Núi đá dưới cầu cao chừng mười trượng, không can đảm thật không dám đi.

Đi tới trên đỉnh núi đá đối diện, có thể hướng xa xa nhìn.

Lâm Dạ Hỏa chỉ vào một khu vực ở giữa Thạch Cốc nói, "Bên kia chính là tử khâu." Mọi người dừng chân ngắm nhìn, phát hiện từ góc độ này nhìn sang, hầu như nhìn không thấy bất luận sơn cốc gì trong đó...

Bạch Ngọc Đường cảm thấy thần kỳ, hỏi, "Sơn cốc này thật là thiên nhiên hình thành sao?"

"Lợi hại không?" Lâm Dạ Hỏa cũng cười, mỗi một tòa núi đá trong Thạch Cốc, mỗi một khối nhìn như cự thạch tùy ý sắp xếp, cũng sẽ xảo diệu ngăn trở phía sau sơn cốc, vô luận đứng ở tòa núi đá nào ngắm, đều nhìn không thấy phía sau tòa núi đá là địa hình gì."

Tất cả mọi người cảm thấy bất khả tư nghị, nhưng quy mô lớn như vậy, thấy thế nào cũng không giống như là người tạo, là thần tích của thời đại thượng cổ sao? Còn là quỷ phủ thần công của thiên nhiên?

"Nhìn bên này không được, thế nhưng bên kia có thể thấy Thánh Điện Sơn, hơn nữa rất rõ ràng." Hỏa Phượng còn nhớ chuyện hội Phật pháp, liền mang theo mọi người đi qua một cây cầu khác nối liền hai ngọn núi, đi tới một bên kia của núi đá.

Bên này phạm vi nhìn là Thạch Cốc, phía trước hầu như không có bất kỳ vật che gì, cách đó không xa chính là Thánh Điện Sơn, cùng với một ít phố xá chung quanh.

Quả nhiên, lúc này chung quanh Thánh Điện Sơn đặc biệt náo nhiệt, khách điếm bình dân lữ điếm thường ngày cung cấp cho khách hành hương ở lại sớm đã chật ních.

Cách Thánh Điện Sơn không xa, có thể thấy mấy trướng bồng được dựng lên.

"Diệu." Triệu Phổ có chút không biết nói gì, "Nhìn lướt qua còn tưởng ai ở chỗ này dựng quân doanh."

Tất cả mọi người gật đầu —— có chút giống nga!

"Nhiều người như vậy sao?" Triển Chiêu nhìn quy mô của Thánh Điện Sơn một chút, kỳ thực cũng không phải đặc biệt lớn, nhưng bên này nhiều trướng bồng như vậy, đến lúc đó một đám chen lên núi... Trên núi chỉ có mấy thánh tăng, có thể ứng phó nhiều người như vậy sao?

"Chậc." Hỏa Phượng cũng cau mày, "Năm nay thế nào lại có nhiều người như vậy, năm rồi cũng mở hội Phật hiệu, không thấy bọn họ tích cực như vậy."

"Quả nhiên cũng là vì Phạn Điện mà đến sao?" Trâu Lương cũng có chút bận tâm, "Người thực sự nhiều, hơn nữa thủ pháp cắm trại này có chút chuyên nghiệp."

Triệu Phổ tán thành gật đầu, quả nhiên, Trâu Lương cũng phát hiện vấn đề, đây tuyệt đối không phải là người giang hồ thông thường hay là tăng lữ, có binh mã của nước khác xen lẫn bên trong.

Vừa nghị luận, mọi người vừa ngẩng đầu nhìn ra nơi xa xa của Thánh Điện Sơn, trên đỉnh núi vẫn như cũ rất yên ả, không có xuất hiện phật quang cũng không xuất hiện cung điện.

"Nếu có Phạn Điện, là lúc nào xuất hiện?" Bạch Ngọc Đường hỏi Lâm Dạ Hỏa.

Hỏa Phượng nhún vai, hắn cũng chưa từng thấy qua, bất quá trong truyền thuyết, đều là sau khi nghi thức cầu phúc hội Phật pháp xuất hiện, nếu như sau nghi thức cầu phúc không hiện ra, vậy sẽ phải chờ lần sau.

"Nghi thức cầu phúc này là có một thời gian cố định, hay là tùy ý?" Công Tôn cảm thấy tựa hồ có quy luật nào đó.

Lâm Dạ Hỏa nói, "Hội Phật pháp đều có một nghi thức cầu phúc, quá trình nghi thức này là truyền thống mấy trăm năm nay. Vào lúc giữa trưa bắt đầu, nghi thức sẽ lần lượt tiến hành. Cuối cùng là ngâm tụng kinh văn cố định, sau khi đọc xong, chuông trống trên Thánh Điện Sơn vang lên, lúc này nghi thức sẽ kết thúc. Trong truyền thuyết, phật quang cùng Phạn Điện đều xuất hiện trong tiếng chuông."

"Nói cách khác còn phải chờ hai ngày..." Triển Chiêu tính toán thời gian một chút cho Lâm Dạ Hỏa, "Vậy chúng ta lúc nào đi tìm trong tử cốc a? Nếu như chúng ta cũng qua đêm ở đó, cũng có thể gặp được thái sư gia ngươi sao?"

Đây cũng là làm khó Lâm Dạ Hỏa, Hỏa Phượng nói, "Ta sau này không còn ở lại đó qua đêm, không biết còn có thể xuất hiện nữa hay không... Bằng không đi thử thời vận đi?"

Tất cả mọi người gật đầu, nhưng không có nghĩa là muốn đi luôn tối nay, bởi vì tất cả mọi người muốn ngủ một giấc ngon trong ngăn tủ! Hơn nữa hai người ngủ một tầng, cảm giác sẽ rất thú vị!




→Chương sau: Chương 324: →



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro