Chương 324: Dạ du

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 324: Dạ du

Editor: Rosaline

Beta: Ken


Đi cùng với mây chiều là ánh tà dương của mặt trời lặn, mọi người thưởng thức mỹ cảnh của Thánh Sơn tự một chút.

Nếu như nói Giang Nam cùng mưa bụi lất phất vào sáng sớm đặc biệt "hòa hợp", thì ánh chiều tà cùng mặt trời lặn chính là vì đại mạc Tây Vực này định chế riêng cho nó.

Thạch Cốc Hồng hạt sắc dưới trời chiều như lửa, ngay cả khi sơn cốc tối xuống, cũng rất xa hoa.

Hay là nói, màu đen dày đặc, vốn chính là để phối với liệt hỏa xích kim này.

Đến khi mặt trời xuống núi, mọi người xem mỹ cảnh thỏa mãn rồi thì trở lại tự.

Lúc này, chỗ tháp xá lợi phía sau hò hét ầm ĩ, chỉ thấy Vô Sa đang cầm một cái hộp đi vào trong, Ân Hậu cùng Thiên Tôn một bên không biết nói thầm cái gì, miệng lầm bà lầm bầm không ngừng.

Yêu Vương đi theo phía sau lắc đầu, mấy người Bạch Long Vương còn lại đang thảo luận "Hồi nữa nên ăn tối cái gì", "Đào ở hậu viện không tốt" các thứ.

Bọn Lâm Dạ Hỏa cũng lo lắng chuyện Thánh Tâm quyển, đều vây lại hỏi, "Tìm được chưa?"

Đại sư gật đầu, nhìn vào trong cái hộp đang cầm thật cẩn cẩn dực dực* chép miệng.

*cẩn thận từng li từng tí; dè dặt; cẩn thận

Hỏa Phượng lại nhỏ tiếng hỏi một câu, "Không hỏng đi?"

Hắn cũng có chút bận tâm, dù sao đồ chơi này trước đó giấu trong kim qua, sau lại đặt trong hũ tro cốt chừng mười năm, đừng nói là bị nát a.

Một bên một đám lão gia tử đều thổ tào, "Tốt vô cùng, làm phiền sư gia ngươi."

Hỏa Phượng đương nhiên biết mấy lão gia tử chọc hắn, liền bĩu môi, quay đầu lại nhìn trộm Trâu Lương.

Trâu Lương thấy Lâm Dạ Hỏa bĩu môi với mình, nên cũng bĩu môi với hắn.

Hỏa Phượng liền híp một bên mắt, nhìn trộm hai bên, phát hiện không ai chú ý tới, liền hướng phía sau duỗi tay.

Trâu Lương ngầm hiểu, đưa tay nắm lấy ngón tay hắn.

Ân Hậu cùng Thiên Tôn đều liếc thấy, thở dài, một người một bên, "Ba" một tiếng, vỗ lưng của Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường một chút.

Hai người vốn đang rất chăm chú nhìn Vô Sa đại sư mở hộp, bỗng nhiên bị đánh một cái, xoa lưng căm tức nhìn một đám đại nhân nhà mình sao lại đi sao đánh người?

Thiên Tôn cùng Ân Hậu liếc hai người một cái —— học một chút!

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vẻ mặt mờ mịt —— học cái gì?

Đại sư mở hộp ra, chiến chiến nguy nguy* lấy ra một quyển kinh quyển bên trong mang theo chút tro.

*run run

Kỳ thực cái hộp này cũng không phải hũ tro cốt của sư gia, là Vô Sa đại sư tự mình chuẩn bị, quyển trục mới từ trong hũ tro cốt lấy ra, trực tiếp bỏ vào trong hộp này, bưng qua đây.

Thiên Tôn cùng Ân Hậu đều nói, "Mặt trên có bụi, phủi một cái rồi hãy mở ra."

Đại sư mặc kệ, "Cái gì bụi a, đó là sư phụ ta đó! Không cho phép phủi!"

Đại sư tháo dây buộc của quyển trục ra, một chút "bụi" liền bay lên.

Mọi người nhanh chóng che miệng mũi, có mấy người động tác chậm còn bị sặc.

Bản thân đại sư cũng đánh hai cái nhảy mũi, tất cả mọi người bất đắc dĩ —— đoán chừng sư phụ mắng đồ đệ a...

Đại sư đánh hai hắt hơi đột nhiên viền mắt liền đỏ, hít mũi một cái, đem quyển trục đưa cho Yêu Vương bên cạnh, bản thân đi ôm cái hộp kia.

Ân Hậu cùng Thiên Tôn không nói gì nhìn hòa thượng béo —— vô dụng chết ngươi!

Phía sau Vô Sa đại sư, Bạch Long Vương cũng bắt đầu lau lau mắt, phỏng chừng cũng nhớ tới sư phụ hắn Nham Tâm.

Mọi người xô đẩy hai lão gia tử hốc mắt đỏ bừng này ra ngoài, cùng nhau vây xem Thánh Tâm quyển trong tay Yêu Vương.

Mở ra vừa nhìn, Yêu Vương liền cau mày, những người khác cũng đều trừng mắt —— cái này viết cái gì a?

Trong Thánh Tâm quyển, rậm rạp một đống lớn các loại ký hiệu, cái loại xem không hiểu.

Nghiên cứu một hồi, tất cả mọi người nhìn Bạch Ngọc Đường. Thiên Tôn cũng chọc đồ đệ một cái, "Cái này viết cái gì nha?"

Ngũ Gia cũng rất không biết nói gì, đếm đếm ở đây số lượng lão gia tử, cộng lại đều phải hơn nghìn tuổi, dựa vào cái gì đều hỏi hắn nha! Yêu Vương nhìn hồi lâu, vẫn không biết, bất quá cũng có thể lý giải, dù sao Thánh Tâm quyển cũng được xưng là thiên thư, tùy tùy tiện tiện xem hiểu sao được.

Bất quá thánh vật của Thánh Sơn tự nếu đã trở về, vậy liền trả lại đi.

Yêu Vương đem quyển trục cuốn lại, buộc lại rồi bỏ vào trong hộp, đưa cho Vô Sa.

Đại sư đón lại có chút khó khăn —— này như thế nào cho phải a? Giấu chỗ nào? Bằng không lại giấu trong hũ tro cốt đi?

Trong lúc nhất thời, đại sư cũng không có chủ ý, liền nhìn những người khác.

Mọi người cũng đều mặc kệ, đây chính là bảo bối của Thánh Sơn tự ngươi, bản thân tụ mình tìm chỗ giấu đi chứ.

Hỏa Phượng tiến đến bên cạnh sư phụ hắn, hỏi, "Bằng không chúng ta giấu lại chỗ thái sư gia đi?"

Đại sư suy nghĩ một chút, đơn giản duỗi tay đem hộp giao cho đồ đệ —— thái sư gia ngươi đã giao phó cho ngươi, vậy dứt khoát ngươi thu đi.

Lâm Dạ Hỏa nhận Thánh Tâm quyển, nâng hộp nghĩ nghĩ —— giấu chỗ nào? Giấu lại chỗ cũ, hay là giấu chỗ khác?

Lâm Dạ Hỏa còn không biết ra chủ ý gì, thì tiểu hòa thượng đã bưng cơm tối từ bên ngoài đi vào.

Vào miếu đương nhiên là ăn chay, gần đây một đám lão gia tử đại sư bọn họ hình như rất mê lẩu chay, nên làm mấy dĩa nhúng lớn cùng một cái nồi lớn.

Rau dưa đều là các tiểu hòa thượng của Thánh Sơn tự tự mình trồng, đừng thấy vùng Tây Vực hoang vu, nhưng nước ngầm đầy đủ, rau quả trồng ra đều ăn ngon dị thường.

Lâm Dạ Hỏa mang theo mấy tiểu hòa thượng đến phía sau núi một chuyến, hái rất nhiều đào về, đào đủ chủng loại, rất nhiều loại tất cả mọi người chưa thấy qua.

Hỏa Phượng đem các loại đào cắt ra, sau đó từng miếng từng miếng xếp thành từng vòng hình hoa, đổ lên chút mứt hoa đào cùng vụn băng, làm đồ ngọt cho mọi người.

Mâm đào này có thịt* đặc biệt mỹ vị, ăn ngon lại giải nhiệt, cùng cái lẩu chay nóng hầm hập quả thật là tuyệt phối.

*thịt ở đây là phần thịt quả ấy, chứ không phải là thịt cá nha

Ăn uống no đủ mọi người cùng nhau ở hành lang gấp khúc phía sau núi của Thánh Sơn tự ngồi nhìn bầu trời đêm.

Vầng trăng kia cùng ánh trăng của vùng Trung Nguyên hoàn toàn khác nhau a, vô cùng lớn, ngay cả gò núi trên mặt trăng đều có thể nhìn thấy.

Tiểu Tứ Tử lắc lắc chân nhỏ, ngước mặt nhìn nhìn... Không biết có thể hay không nhìn thấy tiểu bạch thỏ Thường Nga* nuôi.

*Hằng Nga

Khác với ban ngày nóng nực, buổi tối thoáng cái đã lạnh xuống, trong sơn cốc lúc gió đêm nổi lên, Công Tôn liền kêu mọi người nhanh chóng trở về phòng ngủ.

Lúc này đại gia mới biết được ngủ ngăn tủ thật là có chỗ tốt, bên ngoài không chỉ lạnh, còn ầm ĩ.

Bọn hậu bối đều ngủ ở trong phòng tăng, mấy lão gia tử ngủ sát vách, bởi vậy, một gian phòng cũng không mấy người.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ngủ ở tầng thứ hai của cái hộc tủ phía trái kia. Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương ngủ ở tầng phía trên nhất của ngăn tủ bên phải.

Ngăn tủ ở giữa đối diện đại môn có hai nhóm, Công Tôn cùng Triệu Phổ ngủ ở ngăn tủ tầng thứ hai bên trái, nhóm hài tử ngủ ở ngăn tủ tầng cao nhất bên phải.

Yêu Yêu còn lại là treo ở trên xà nhà thật cao, xà nga này so với Miêu Miêu lâu còn cao hơn, Yêu Yêu rất thích.

Ngăn tủ vô cùng lớn, ở bên trong ngồi hoàn toàn không có vấn đề gì, đầu căn bản không đụng tới đỉnh.

Ngũ Gia sau khi đi vào, Triển Chiêu duỗi tay đóng cửa tủ, duỗi người, hai tay duỗi thẳng mới miễn cưỡng với tay đến nóc tủ.

Triển Chiêu liền lật người đưa tay sờ sờ tấm gỗ của tủ, phát hiện còn khắc chữ.

Triển Chiêu đưa tay cầm lấy giá cắm nến, soi lên tấm gỗ để xem chữ.

Ngũ Gia nhắc nhở hắn, "Chớ đem ngăn tủ của người ta đốt."

Triển Chiêu nói mới vừa rồi nghe tiểu hòa thượng trong miếu nói, những tấm gõ này đều đã quét qua nước thuốc, không dễ bị cháy đâu.

Vừa nói, vừa chọc Bạch Ngọc Đường, "Ngọc Đường ngươi xem một chút bên trên viết cái gì?"

Bạch Ngọc Đường kề sát vào nhìn một chút, chỉ thấy bút tích non nớt, xiêu xiêu vẹo vẹo có khắc —— Hỏa Phượng suất đệ nhất thiên hạ!

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường yên lặng nhìn nhau một cái —— xú thí nhị phượng khi còn bé ngủ ngăn tủ này sao?

Trong ngăn tủ đối diện, Trâu Lương cũng phát hiện tấm gõ phía dưới có một hàng chữ —— Hỏa Phượng mỹ nam đệ nhất thiên hạ!

Trâu Lương liếc nhìn Lâm Dạ Hỏa đang nằm duỗi chân duỗi người , "Ngươi khi còn bé ngủ ở đây sao?"

Hỏa Phượng liếc một cái.

Trâu Lương chỉ chỉ chữ trên tấm gỗ.

Hỏa Phượng mỉm cười, xoa xoa cổ, "Ngăn tủ nào ta cũng nằm qua a! Trên tấm gỗ có khắc chữ đều là những chữ ta tâm đắc nhiều năm mới khắc ra a!"

Trâu Lương nghi ngờ nhìn hắn —— ngươi cân nhắc rất nhiều năm liền cân nhắc ra cái này?

Hỏa Phượng liếc hắn một cái —— Sao? Không thể sao?

Trâu Lương hơi hơi nhướn mày —— ai nói không thể, chuyện rõ ràng như vậy thì có gì cần cân nhắc?

Hỏa Phượng lập tức nở nụ cười, xê dịch vào trong, chừa lại vị trí bên cạnh cho Trâu Lương.

......

Trong phòng sát vách, Ân Hậu híp mắt nhìn một loạt đại tự trong ngăn kéo —— sư phụ để cho ta diện bích tư qua*, ta diện rồi! Không qua! Ta tư** rồi! Ta thông minh nhất đi!

*Diện bích tư qua: ngồi xoay mặt vào vách để xám hối về những lầm lỗi của mình đã gây ra.

**Ý đại sư là đại sư có 'diện' ngồi xoay mặt vào vách tường nhưng mà không có 'qua' xám hối mà chỉ 'tư' nghĩ ngợi gì thôi!

Ân Hậu lắc đầu, mở ra cửa quỹ hỏi Vô Sa, "Trên tường đều cái gì nha?"

Thiên Tôn cùng Yêu Vương bọn hắn cũng đều nói trong ngăn kéo khắp nơi đều có a, từng hàng có khắc chữ, các loại "Ta đẹp trai nhất, ta đáng yêu nhất. . . ."

Vô Sa đại sư cười tủm tỉm ghé vào trên tấm gỗ nhìn chữ, còn hỏi, "Của Tiểu Lâm Tử nhà ta a, có đáng yêu hay không?"

Chúng lão gia tử không nói gì, đóng cửa lại ngủ.

Thiên Tôn cùng Ân Hậu trải chăn xong, trước khi đi, Ân Hậu nhìn Thiên Tôn nháy mắt.

Thiên Tôn gật đầu, hai người tựa hồ là có một kế hoạch bí mật gì đó.

Ngay từ đầu, mọi người còn mở cửa tủ nói chuyện phiếm, lúc muộn một chút, gió núi trong Thạch Cốc đã nổi lên. Cái tiếng gió thổi ô ô kia vô cùng vang dội, mọi người suy nghĩ một chút cao độ của Thánh Sơn tự, đều có chút mao mao —— có thể hay không bị thổi xuống phía dưới?

Nhưng chờ đóng cửa tủ lại, thần kỳ, thanh âm bên ngoài đều nghe không được.

Thổi tắt ngọn nến, mọi người đều nằm xuống.

Công Tôn đóng cửa tử liền cùng Triệu Phổ nói, "Phỏng chừng ngủ trong quan tài cũng có cảm giác này..."

Cửu vương gia nhanh chóng che miệng hắn —— đêm hôm khuya khoắc thế này, có thể chọn chút chuyện trần gian nói không?

Công Tôn cười hì hì giật giật, chọn một góc độ thoải mái.

Triệu Phổ ngay từ đầu còn sợ bản thân người lớn như vậy có thể hay không dồn đến Công Tôn, bất quá cảm giác vẫn hoàn hảo a, cánh tay đẩy cánh tay vừa vặn, Thư Ngốc vẫn là gầy a.

Triệu Phổ còn chọc Công Tôn, "Ngày mai ngươi ăn theo Tiểu Tứ Tử đi, hắn ăn cái gì ngươi cũng ăn cái đó, xem có thể nhiều thêm chút thịt hay không".

Công Tôn giơ tay đánh một cái, biểu thị —— không nói chuyện này! Không thể nói đoàn tử béo! Rất khó dỗ, làm cha không thể ngã xuống một rãnh hai lần!

Triệu Phổ cũng cười.

Trong ngăn kéo sát vách, Tiểu Tứ Tử mới vừa đắp chăn nhỏ lên, liền liếc sát vách một cái.

Tiểu Lương Tử lại gần hỏi, "Cẩn Nhi, sao vậy? Phát hiện lang* sao? Chúng ta cầm hù dọa Bạch đại ca!"

*bọ ngựa

Tiểu Tứ Tử duỗi tay gõ tấm gỗ một cái, sau đó nghiêng tai dựa vào ngăn tủ lắng nghe, sờ sờ cằm.

Mấy người tiểu hài nhi đều hỏi hắn —— có sâu sao?

Tiểu Tứ Tử nói, "Sâu thì không có, thế nhưng ta hình như nghe được Cửu Cửu đang nói thịt gì gì đó..."

Mấy người tiểu hài nhi nhìn nhau một cái, đều tiến tới tấm gỗ nghe sát vách đang nói chuyện gì.

Mới vừa nghe xong một hồi, chợt nghe đến sát vách Triệu Phổ "Thùng thùng" gõ hai cái.

Lỗ tai Lương Thần Mỹ chấn động đến ong ong vang, đều bưng lỗ tai ngoan ngoãn quay về ngủ.

Phương Thiên Duyệt vẫn lớn hơn một chút, lần lượt sửa chăn cho từng tiểu hài nhi thật tốt, sau đó cũng đi nằm xuống ngủ.

Đêm khuya vắng người, thời điểm Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đầu kề đầu mới vừa mơ mơ màng màng muốn ngủ, chợt nghe đến sát vách có chút động tĩnh, sau đó, một thanh âm cành cạch cành cạch truyền đến, tựa hồ là Yêu Yêu trên nóc nhà bay ra ngoài.

Bạch ngọc mở mắt nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu nghiêng người, nhẹ nhàng mở cửa tủ ra thành một khe nhìn ra bên ngoài, đúng dịp thấy có người đóng lại cửa phòng gian phòng bọn họ, cái bóng lưng kia rõ ràng là ngoại công hắn.

Triển Chiêu mở ngăn tủ ra hướng lên trên nhìn, quả nhiên Yêu Yêu không thấy đâu.

Chợt lách người ra ngăn tủ, Triển Chiêu mở cửa ra bên ngoài nhìn, vừa lúc nhìn thấy Yêu Yêu giương cánh bay đi, bởi vì là hướng phía ánh trăng bay, cho nên hai bóng người tương đối rõ ràng trên lưng rồng, là Ân Hậu cùng Thiên Tôn.

"Hai lão gia tử đi đâu vậy?"

"Đây là muốn ngắm trăng sao?"

Triển Chiêu quay đầu lại, chỉ thấy phía sau ngoại trừ Bạch Ngọc Đường, Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương cũng đều tới, còn có Triệu Phổ mở ra cửa tủ nhìn ra ngoài, nhưng không dám nhúc nhích sợ đánh thức Công Tôn.

Triển Chiêu cũng nghi hoặc —— đêm hôm khuya khoắc lặng lẽ, hai người này muốn làm cái gì?

Mắt Lâm Dạ Hỏa liếc hướng Yêu Yêu bay —— hình như là đến Thánh Điện Sơn a!


→Chương sau: Chương 325:→

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro