☆, 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

, 17

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE


"Ngươi lặp lại lần nữa, bản thiếu chủ nghe không rõ." Long Ngọc ngồi ở ghế thái sư, vẻ mặt lạnh như băng nghe Hạ Mạc Phàm trong kính pha lê báo cáo.

Một giọt mồ hôi lạnh từ trán Hạ Mạc Phàm rơi xuống, kiên trì bẩm báo, "Hoa thị đối với Khuynh Ngọc tiến hành tập kích, bởi vì có nội gián, Cửu Chuyển* bị thương tổn cấp hai, trước mắt cổ phiếu Khuynh Ngọc giảm xuống hai phần trăm." Cấp số thương tổn càng cao càng nghiêm trọng, cấp hai coi như là tương đối nhẹ rồi.

*Cửu Chuyển Tuyết Hồn Ngọc: linh ngọc, điều khiển Khuynh Ngọc vận hành

"A!" Long Ngọc chỉ là cười lạnh một tiếng, không nói thêm gì nữa, vô cùng im lặng.

Cậu im lặng như vậy để cho Hạ Mạc Phàm rất là sợ hãi, không những hắn sợ hãi Tiêu Cảnh cũng sợ hãi, bởi vì cậu cái dạng này sẽ để cho bọn họ nhớ tới Long Ngọc trước đây, bọn họ hy vọng Long Ngọc sống, biết khóc biết cười, biết phát giận biết cao hứng mà sống, mà không phải là cái xác không hồn tử khí nặng nề, mà yên tĩnh giờ khắc này để cho bọn họ rất sợ hãi, loại cảm giác này giống như cùng tử vong vậy, không có tức giận.

"Thiếu... Thiếu chủ, người nếu là không vui vẻ đập vỡ đồ vật cũng tốt, đừng làm khó chính mình." Hạ Mạc Phàm nhẹ giọng nói.

"Ta không sao." Thanh âm Long Ngọc không có phập phồng, hoàn toàn không giống thanh âm người sống.

Cái dạng này còn gọi không có việc gì?

"Nói cho Tiểu Bạch, phản kích toàn diện, có hậu quả gì ta chịu trách nhiệm, để cho Tiêu Cảnh đem con chuột bên trong công ty loại trừ đi, không chừa một mống, cầu tình cũng như nhau chỉnh lý hết." Thanh âm Long Ngọc lãnh đạm để cho người ta sợ run lên, có lẽ chỉ có lúc này mới để cho người ta cảm giác được cậu là Tu La.

"Dạ." Hạ Mạc Phàm nhận lệnh.

Kính pha lê tắt, Long Ngọc ngồi ở ghế thái sư không có ngồi dậy, ngón tay chậm rãi gõ gõ tay vịn, một ít thanh âm vang vọng ở trong phòng, rất là bắt mắt.

Rất lâu không người nào dám có ý đồ với cậu thế này, vậy mà dám động địa bàn của cậu, quả nhiên là cảm thấy cậu già rồi sao?

Nhã Diệc bưng khay đựng thức ăn từ bên ngoài đẩy cửa vào, nhìn đến trạng thái thời khắc này của Long Ngọc, trong lòng căng thẳng.

Hôm nay sáng sớm cũng bởi vì công ty có chuyện Long Ngọc cũng không có cùng anh cùng nhau đi dùng bữa, cuối cùng còn nói Long Ngọc nói để cho anh đi ăn, thuận tiện mang về cho cậu, anh lúc này mới đáp ứng ra ngoài. Lúc đi còn rất tốt mà, làm sao một lát sau thì biến thành như vậy.

"Thân ái?" Nhã Diệc đem khay đựng thức ăn để lên bàn, chìa tay đem Long Ngọc bế lên, mình ngồi ở ghế thái sư, để cho cậu tựa vào trong lòng.

"Đã xảy ra chuyện gì, hừm?"

"Công ty xảy ra một chút chuyện nhỏ." Long Ngọc nhàn nhạt trả lời, chỉ là thanh âm lại mang theo một loại bình tĩnh làm cho lòng người kinh sợ, tay Nhã Diệc ôm cậu hơi hơi căng thẳng, anh rất không có thói quen nhìn thấy Long Ngọc như vậy, cậu như vậy để cho anh rất đau lòng, cũng rất sợ hãi. Giống như tùy thời đều sẽ rời đi vậy, anh không yêu thích một chút nào.

Loại tình huống này của Long Ngọc ở nhân giới gọi tĩnh mịch, ở Tu La gọi linh hồn bóng tối, chính là đem tất cả chuyện đều nghĩ đến một mặt xấu nhất, từ đó làm cho mình nguội lạnh, bình tĩnh, tuyệt vọng như đã chết, là tâm tình tiêu cực vô cùng nghiêm trọng, không cẩn thận thì sẽ trở thành vũ khí không có cảm tình.

Cậu đã từng trải qua việc bị giam ở trong quan tài chờ chết, có thời gian rất lâu không cùng người giao lưu, loại tâm tình này rất dễ dàng sẽ xuất hiện, gần mười mấy ngàn năm đây là lần đầu xuất hiện.

"Thân ái." Nhã Diệc nâng đầu cậu, khẽ hôn môi cậu, "Đừng lo lắng, có ta đây, giết người phóng hỏa đều có ta tới làm."

"Anh là xã hội đen sao?" Long Ngọc liếc anh một cái, còn giết người phóng hỏa!

"Làm sao sẽ, phu quân của em là ta đây ôn nhu như vậy, trời đất chứng giám." Nhã Diệc nhìn thấy vẻ mặt cậu sinh động lên, lập tức cười nói tựa như trêu đùa, da mặt dày làm cho người ta không nói được lời nào.

"Ôn nhu?" Long Ngọc có chút xấu hổ, người mạnh mẽ vang dội trấn áp sáu giới náo động, dám nói mình ôn nhu, "Anh thật đúng là dám."

Nhã Diệc cười híp mắt ở trên môi người ấn xuống một cái hôn, cười nói: "Không có biện pháp, trời sinh gan lớn."

"Vô lại." Long Ngọc tức giận cười ra tiếng, người đàn ông trước mặt, luôn luôn đặc biệt dễ dàng để cho cậu thả lỏng xuống, bởi vì cậu biết, anh không phải là tùy tiện nói một chút mà thôi, mà là thực sự vì cậu chống đỡ một mảnh trời.

"Có sao?" Nhã Diệc vô tội chớp mắt, cặp con ngươi kia cùng con trai tương tự, hợp với dáng vẻ ngốc đặc biệt tương tự của hai cha con, cuối cùng để cho tĩnh mịch trên mặt Long Ngọc rút đi rất nhiều rồi.

Tức giận nhướng mày, cười mắng: "Còn tới!"

"Được rồi, được rồi, cơm đều muốn lạnh, tới trước ăn một ngụm đồ vật, đều là yêu thích của thân ái em." Nhã Diệc nhân cơ hội ôm người tới trước bàn, đem cái lồng giữ ấm trên đồ ăn khay đựng thức ăn mở ra.

Long Ngọc liếc nhìn đồ ăn, cháo trắng, dưa cải, gắp đũa, "Em muốn ăn thịt heo băm Tứ Xuyên sốt tỏi, đậu hũ ma bà*."

"Dạ dày em không tốt." Nhã Diệc gắp thức ăn vào chén cháo của cậu.

"Thật thanh đạm." Long Ngọc bĩu môi.

"Ăn cái này." Nhã Diệc kẹp một cái trứng cuộn, đưa đến bên cái miệng của cậu, cậu không khách khí mở miệng ra, cắn, nước thịt ngon nồng tràn ngập khoang miệng, mùi ngon nhai, "Thân ái, thức ăn ngon sao?"

"Cũng không tệ lắm." Long Ngọc mở miệng ra cắn một ngụm thứ hai, miễn cưỡng không động đậy đũa, liền đũa của Nhã Diệc từng miếng từng miếng ăn xong, anh cũng một đũa một đũa đút, vô luận là trong lòng hay là mặt ngoài, đều là dáng vẻ rất cao hứng.

Long Ngọc trong bất tri bất giác ăn hai cái bánh cuốn, một chén cháo nhỏ, một phần ba dưa cải, có chút no, ợ một cái.

Nhã Diệc nhìn dáng dấp lười biếng của Long Ngọc, khẽ cười cào cào mũi cậu, "Bé ngốc."

"Anh mới ngốc." Long Ngọc chu mỏ phản bác, ai dám nói thiếu chủ Khuynh Ngọc cậu ngốc, o( ̄ヘ ̄o#

"Nào có thông minh sẽ đem mình ăn đến no căng." Nhã Diệc đau lòng giúp cậu xoa xoa bụng nơi dạ dày, dạ dày không tốt kiêng kị nhất rượu chè ăn uống quá độ, trong ngày thường cũng đều chú ý, hôm nay như thế thì... Nghĩ đến lúc vào cửa nhìn đến Long Ngọc, trong lòng Nhã Diệc than nhẹ, anh biết cho dù Long Ngọc nở nụ cười, trong đầu vẫn là có việc, chỉ là cậu không nói, anh cũng không muốn ép cậu, chuyện như vậy rõ ràng không phải là cái gì tốt để nhớ lại.

Ánh mắt Long Ngọc lập loè, rất nhanh thì che giấu đi qua, sẵng giọng: "Làm sao, anh ghét bỏ bản thiếu chủ!"

"Nói bậy, ta làm sao sẽ ghét bỏ thân ái, chẳng qua á... Ta ngược lại hy vọng vật còn sống toàn thế giới đều ghét bỏ thân ái." Tiếng nói vừa dứt, thì đưa tới liếc xéo Long Ngọc.

Nhã Diệc cười hề hề như trộm, "Như vậy thân ái chính là người của một mình ta."

"Anh người này!" Long Ngọc bất đắc dĩ nở nụ cười, đem mình vùi đầu ở trong ngực anh, "Nhã Diệc, em không sao rồi, thực sự."

"Ừm." Thân ái nhà anh nói không có việc gì, chính là không có việc gì rồi!

"Trong chốc lát theo em đi Cẩm Đường, em nếu là cùng người đánh nhau, không cho phép anh nhúng tay." Long Ngọc ở trong ngực anh cọ cọ.

"Em đem người đánh chết, ta đều mặc kệ, nhưng!" Ánh mắt anh nghiêm nghị, "Người khác làm bị thương một chút da thịt của em, ta nhưng sẽ không bỏ qua hắn!"

"Đã biết, Nhã Diệc tốt nhất." Long Ngọc cười ở trên mặt anh hôn một cái.

Hai người sau khi thu thập xong gian phòng, Cẩm Đường là một nhà hội quán đại lí giải trí rất nổi danh, cung cấp dưỡng sinh, thẩm mỹ, cùng với các loại giải trí, tại các nơi thế giới đều là rất nổi danh, cho nên xuất hiện ở trên Phong Hành Hào để cho người ta cũng không ngoài ý muốn.

Lúc bọn họ tiến vào Cẩm Đường, đúng dịp thấy Hoa Phong Nghĩa mặt mày hớn hở đang khoác lác.

"Nhớ Hoa gia chúng ta năm đó ở thiên giới đó cũng là có uy tín danh dự! Không nói cái khác, liền thần rắn nhà ta đó cũng là có chiến công hiển hách! Trong sáu giới kia có thể cùng Hoa gia ta so sánh chứ!"

Long Ngọc chậm rãi mím môi lên, Hoa gia? Hừ!

Cậu vẫy tay, gọi tới một người phục vụ, thì thầm vài câu, người phục vụ bấm xuống, cậu lôi kéo Nhã Diệc đi đến hướng Hoa Phong Nghĩa.

Hoa Phong Nghĩa thấy hai người đi tới, không khỏi nhếch lên khóe môi, nói chuyện kỳ quái: "Ta tưởng là ai chứ, đây không phải là Ngọc thiếu sao? Không ở nhà chăm con cho thật tốt ra tới làm cái gì?" Hắn vừa nói thì có người đi theo ồn ào cười ha hả, dù sao không ít người biết, sau khi Long Ngọc có con trai nhỏ, thì không quan tâm chuyện Khuynh Ngọc thế nào.

"Ngươi còn không ở nhà đều giả bộ làm cháu trai ngoan, Thời Vũ nhà bản thiếu chủ tự nhiên cũng đã lớn hiểu chuyện, bản thiếu chủ đương nhiên thả tay được." Long Ngọc cười yếu ớt, trong vui vẻ không có nhiệt độ có thể nói.

"Ngươi!" Hoa Phong Nghĩa tức giận trừng, đây chính là chân đau của hắn, hắn năm đó lấy một người phụ nữ gia thế so với nhà hắn mạnh hơn, tuy nói không mấy năm người phụ nữ liền đi, nhưng ông cụ nhà kia không phải là nhân vật đơn giản, hắn là ở trước mặt ông cụ ngay cả một lời cũng không dám nói, rõ ràng không phải là tôn tử người ta, chỉ có thể ra vẻ đáng thương rồi!

"A!" Hắn đột nhiên nở nụ cười một tiếng, "Bán thành phẩm thấp hèn quả nhiên là bán thành phẩm thấp hèn, nói không nên lời hay gì tới!"

Trong mắt Long Ngọc chợt lạnh, còn không có di chuyển, Nhã Diệc đã ra tay.

Không ai nhìn đến Nhã Diệc làm cái gì, đập vào mắt chỉ có Hoa Phong Nghĩa che ngực té trên mặt đất, một ngụm máu đầu tim màu lam nhạt phun ra.

"Người của bản vương, cũng là thứ như ngươi có thể tùy ý sắp xếp." Cười nhợt nhạt Nhã Diệc mang trên mặt, không nhanh không chậm, so với Long Ngọc Tu La hóa càng thêm làm cho tâm thần người ta sợ hãi.

Hoa Phong Nghĩa té trên mặt đất đau đến trực tiếp đổ mồ hôi lạnh, ngoài miệng vẫn như cũ không biết lui nhường.

"Nhã Diệc, đừng tưởng rằng ngươi là Minh vương liền cao quý như thế nào, Hoa gia ta cũng không phải là dễ khi dễ như vậy, ngươi có thể làm gì ta!"

Nhã Diệc nở nụ cười, nụ cười này không còn là nhạt nhẽo, mà là sáng lạn giống như hoa quỳnh nở rộ vậy, trong nháy mắt tất cả mọi người tại chỗ nhìn đến ngây người.

Người người đều nói Minh vương Nhã Diệc người đứng đầu sáu giới, thế nhưng trong mắt của thế nhân, tướng mạo Minh vương không bằng Hồi Mâu, tài trí không bằng Minh vương đời trước, thậm chí ngay cả chiến công cũng không bằng Long Ngọc, Minh vương Minh giới chẳng qua là danh hiệu người đứng đầu không có một người chẳng biết tại sao mà đến.

Cho nên, ở trong mắt rất nhiều người, uy hiếp của Minh vương thậm chí không bằng Minh hậu.

Thế nhưng ở hôm nay, tất cả mọi người tại chỗ đều nhớ kỹ một màn này.

Nhã Diệc chẳng qua là cười yếu ớt giữa mày cong, Hoa Phong Nghĩa đã trải qua bị rút ra linh hồn, người sống, nhất là người thần giới, linh hồn chính là toàn bộ.

Đau đớn rõ ràng khi bị hút ra, căn bản không phải một cái người có thể thừa nhận, đáng sợ hơn là năng lực có thể dễ dàng đem linh hồn người rút ra như vậy, toàn bộ sáu giới chỉ sợ chỉ có một người này.

"Hoa gia, bản vương chính là muốn bắt nạt, ngươi có thể làm sao." Nhã Diệc cười nhạt, "Nhục nhã em ấy đã là nhục nhã ta, hôm nay đánh hồn ngươi, không diệt phách ngươi, ngươi lại đi nói cho gia chủ Hoa gia ngươi, nếu không cho bản vương một cái ăn nói hài lòng, Hoa gia cơ nghiệp vạn năm, ngày mai chính là phần cuối."

Hời hợt, cũng không bất kỳ cái gì có thể xoay chuyển.

Hồn phách Hoa Phong Nghĩa bị chia lìa, đau xâm nhập linh hồn, để cho hắn lần đầu tiên sợ hãi.

Chính là như vậy, Long Ngọc nhàn nhạt liếc mắt nhìn Nhã Diệc, bĩu môi nhỏ nhắn, phun ra hai chữ, "Nhiều chuyện."

Minh vương vừa mới uy phong bát diện* lập tức biến thành thê nô ngốc, "Thân ái, đừng tức giận, ta là sợ thân ái bị chọc tức đến hỏng thân thể, hai ta người nào ra tay không phải đều giống nhau sao, tới cười một cái, đừng bĩu môi, đều có thể treo cái chai dầu rồi!" Nói ngón tay anh nhẹ nhàng cào cào dưới mũi Long Ngọc, dáng vẻ cưng chiều cùng ban nãy hoàn toàn là tưởng như hai người.

* uy phong bát diện 威风八面 oai phong lẫm liệt

"Anh xem em là trẻ con á!" Long Ngọc đen mặt, động tác người này như thế nào cùng lúc cậu dỗ Thời Vũ năm đó giống nhau như đúc nha!

"Ta không dỗ trẻ con, chỉ dỗ thân ái nhà ta, tới nha! Cười một cái! Cười một cái! Bằng không thì ta hôn em!" Nhã Diệc ôm thắt lưng Long Ngọc ăn vạ, mới vừa nói hôn, không đợi người phản ứng thì ở trên mặt hôn một cái, hôn bên trái hôn bên phải.

Long Ngọc cũng không biết là bị anh chọc tức đến nở nụ cười, hay là chọc cười, môi câu ra một cái độ cung xinh đẹp, mê không ít mắt người, "Đừng làm rộn, em sợ anh còn không được sao?"

"Đương nhiên không được, thân ái phải yêu ta, làm sao có thể sợ ta!" Nhã Diệc vô liêm sỉ, mặt không đổi sắc nói.

Trong lòng mọi người liền toát ra một câu nói, tiết tháo a!

"Được, yêu anh." Long Ngọc vậy mà không nói anh càn quấy, lại còn đáp ứng.

"Lúc này mới đúng." Nhã Diệc cười hôn nhẹ cậu.

Hoa Phong Nghĩa khụ khụ mấy búng máu, làm phép định phách, vịn cái ghế từ từ đi lên, đôi mắt oán hận nhìn về phía Long Ngọc, giống như rắn độc vậy.

Đang lúc này, người phục vụ lúc trước đã trở về, trong tay bưng cái khay, đi tới bên người Long Ngọc hành lễ, Long Ngọc hướng về phía Hoa Phong Nghĩa hất đầu, người phục vụ hiểu ý, bưng khay đi tới, đem khay đặt vào trên bàn bên cạnh hắn, hắn theo bản năng liếc nhìn, tức khắc con ngươi co rụt lại, máu lăn lộn từ cổ họng trào đi lên.

Trong khay là một chén canh súp nâu, từng tia một thịt màu trắng, từng mảnh một nấm hương màu đen, hoa hành lá trang điểm, đây là một chén canh rắn sắc hương vị đầy đủ.

"Rắn này càng độc, canh rắn càng ngon, bản thiếu chủ cố ý để cho người ta chọn rắn hai đầu*, Hoa công tử nhưng phải nếm thử thật tốt." Khuôn mặt Long Ngọc mang ý cười, vốn phải là khiêm tốn, lại để cho người ta cảm thấy dữ tợn, giống như là mới vừa từ sa trường đi tới vậy.

Tục truyền nói, tổ tiên của Hoa gia là thần rắn với hình dáng rắn hai đầu.

Phốc ——! Hoa Phong Nghĩa một búng máu phun ra, phách của hắn bị cắn trả.

Long Ngọc câu cười tuyệt diễm, tâm tình khoái trá nói, "Cái này chỉ là thức ăn khai vị, bữa tiệc lớn ở phía sau đó." Nói xong lôi kéo Nhã Diệc lên phòng tầng ba.

Bên trong mọi người hai mặt nhìn nhau, không ai dám đi đỡ Hoa Phong Nghĩa, hai người Minh giới này, bọn họ thế nhưng không đắc tội nổi, càng không cần thiết đem gia tộc của mình cuốn vào.

---------------------------

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: QAQ bàn hệ thống keo kiệt ý kiến của các bạn

Cầu điểm điểm, tích phân ít đến thấy thương, ~~~~(>_<)~~~~

===============================

* Thịt heo băm Tứ Xuyên sốt tỏi 鱼香肉丝 là đặc sản của vùng tây nam tỉnh Tứ Xuyên. Để làm món ăn này, người Trung Quốc xé nhỏ thịt lợn, sau đó rưới nước sốt tỏi nóng rồi xào với rau, nấm và ớt. Bởi cách chế biến vô cùng giản đơn mà nó đã trở thành một món ăn thường ngày của người dân nơi đây. Nhưng với mùi vị vô cùng thơm ngon đã khiến món này trở thành một trong những món ăn du khách nhất định phải thử khi đến Tứ Xuyên.

* đậu hũ ma bà 麻婆豆腐 là một trong những món ăn nổi tiếng của tỉnh Tứ Xuyên, do một người phụ nữ tên Trần Ma Bà đã sáng tạo nên món ăn ngon miệng, từ đấy dân gian đã lấy tên người phụ nữ đó đặt cho món ăn này

* trứng cuộn 鸡蛋饼卷

* bánh cuốn 饼卷

* dưa cải 小菜

* canh rắn 蛇羹

*rắn hai đầu 双柏头蛇

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro