☆, 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

, 16

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE


Hai người hôn đến khó phân thắng bại, lúc thì phải lau súng cướp cò, bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng nổ ầm ầm chói tai.

Đây là thanh âm cái giá treo quần áo vứt đến trên mặt đất.

Long Ngọc trong nháy mắt hoàn hồn, một cước liền đem Nhã Diệc cũng có chút ngây người đạp qua một bên, Nhã Diệc thuận tay đem người ôm một cái, Long Ngọc sẽ tùy anh lăn đến trên mặt đất, ghé vào trên người của Nhã Diệc.

Giữa hai chân người nào đó rõ ràng cảm giác được vật cứng nóng như lửa, Long Ngọc cũng hít một hơi khí lạnh trừng mắt Nhã Diệc vẻ mặt vô tội, cắn răng nói: "Anh đứng lên cho em."

"Thân ái, ta khó chịu." Nhã Diệc nói đáy mắt đều nổi lên một tầng sương mù nhàn nhạt, rất đáng thương.

Long Ngọc bất đắc dĩ thở dài, đúng là vẫn còn không có biện pháp tàn nhẫn thực sự đối với người này, chỉ có thể duỗi một tay xuống phía dưới, tựa như trả thù nắm chỗ hạnh kiểm xấu kia của anh, cũng không có thực sự ra tay độc ác.

Sau khi bị cậu đụng chạm, Nhã Diệc lập tức thoải mái nheo mắt lại, Long Ngọc cắn môi, oán hận dùng tay giúp người nào đó giải quyết, khiến cho tay cậu đau xót khủng khiếp người này mới bằng lòng tiết đi ra, thực sự là tức chết người đi được.

Đáng giận nhất là, còn bị liên tục dụ dỗ đem tối hôm nay đều bồi thường đi vào, đạt được bảo đảm nói sau khi trở về bồi thường anh thật tốt, lúc này mới đồng ý nhả ra.

Nguyễn Tuấn mặt âm trầm từ tiệm đồ lót đi tới, đứng ở trên đường thở ra một hơi thật sâu, khổ sở nhắm mắt lại.

Người kia, là Chân Nhi nhà hắn đi?

Trên đời này vậy mà có hai cái hồn phách sẽ giống nhau như đúc?

Nhưng, Chân Nhi không phải là hồn phi phách tán sao?

Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Rốt cuộc là người nào đang nói dối?

Thay vì đoán già đoán non, không bằng đi hỏi rõ ràng!

Nghĩ hắn xoay người đi trở về, vừa lúc hai người bên trong sửa sang xong quần áo đi ra, hắn bước đi đến trước mặt Long Ngọc, quả nhiên thấy biểu tình của đối phương hơi hơi giật mình, hít sâu một hơi.

"Chân Nhi, đại ca tới đón em về nhà."

Long Ngọc nháy mắt mấy cái, nhẹ giọng nói: "Anh nhận lầm người, ta không phải."

"Không phải sao?" Chân mày Nguyễn Tuấn cau lại, "Anh làm sao sẽ nhận sai, đệ đệ của mình làm sao sẽ không nhận biết?"

"Ta là nửa Tu La, đệ đệ anh cũng vậy sao?" Long Ngọc lạnh nhạt nói.

"Nửa... Tu La..." Hắn sửng sốt, Tu La cùng người luôn luôn không đồng dạng như vậy, huống chi nửa Tu La.

"Rất nhiều thứ, lúc nên bỏ xuống thì phải bỏ xuống, một mực cầm lấy không tha, đối với người nào đều không có lợi." Long Ngọc nói xong lôi kéo Nhã Diệc từ bên cạnh hắn đi qua, không để ý tới hắn cứng đờ, lời vô cùng tàn nhẫn Long Ngọc không nói ra, cậu không muốn trở về, cũng không muốn đi nhớ lại, cậu càng không muốn làm Nguyễn Ngu Chân, không muốn vẫn luôn hèn yếu xuống phía dưới như vậy, cậu thà rằng làm nửa Tu La giết người như ngóe kia, cậu không muốn lần thứ hai trở thành liên lụy của Nhã Diệc!

Nhã Diệc nắm tay Long Ngọc, không có nói hơn một câu, anh biết thân ái của anh, biết mình muốn là cái gì.

Tựa như Long Ngọc đã từng nói, bọn họ là vợ chồng, nhưng cũng là người muốn sóng vai mà chiến, cậu là người đàn ông, sẽ không phụ thuộc vào một người đàn ông khác mà sống, thế nhưng hai người có thể dắt tay cùng nhau bước đi.

Vô luận là Nguyễn Ngu Chân, hay là Long Ngọc, kỳ thực Nhã Diệc quan tâm cũng chỉ là người này, người duy nhất được anh nhận định, cả cuộc đời, mười triệu năm đều một mực không rời không bỏ.

"Thân ái, chờ một chút." Nhã Diệc nhìn Long Ngọc, đột nhiên nghiêm túc đứng lại, biểu tình kia để cho Long Ngọc cho là cậu sẽ đi nói cái gì với Nguyễn Tuấn mà khẩn trương.

Lại nhìn đến người nào đó cười híp mắt đến không biết cái gì sau đó đã ôm đồ lót trước ngực đặt ở trên quầy.

"Phiền toái hỗ trợ gói kỹ."

Từng món đồ lót một kia, nói thật, không có bại lộ nhất, chỉ có càng bại lộ hơn!

Khóe mắt Long Ngọc giật một cái, chạy tới hướng về phía mu bàn tay của Nhã Diệc chính là cắn, sắc lang đáng chết này!

Nhã Diệc sờ tóc mềm mại của cậu, cười híp mắt, lại không có một tia ý tứ muốn tránh thoát, thẳng đến mu bàn tay chảy ra một chút tơ máu, Long Ngọc mới thả miệng ra.

Tính trẻ con hừ nhẹ một tiếng, quay mặt chỗ khác không để ý tới anh, tay để ở bên người lại thuận theo vùi ở trong lòng bàn tay Nhã Diệc.

Nguyễn Tuấn kinh ngạc nhìn một màn này, hai người kia là hài hòa mà hạnh phúc như vậy. Trong lòng có những thứ gì, cuối cùng buông ra một chút xíu, tiêu tán.

Hắn nhớ đến ở chỗ sâu trong ký ức nụ cười nhàn nhạt trên mặt đệ đệ thương yêu nhất cùng ánh mắt nhìn về phía người kia, cho dù ở cuối cùng khóc nói đau, nhưng vẫn là mang theo quyến luyến.

Có lẽ, trước hắn thực sự bỏ lỡ cái gì, thực sự quá chấp nhất với cái gì, thực sự không hiểu tình cảm giữa bọn họ.

Mãi cho đến Long Ngọc cùng Nhã Diệc đi ra cửa chính cửa hàng, Nguyễn Tuấn mới chậm rãi thở dài, thôi đi rồi, mọi người có mệnh, chỉ cần em ấy hạnh phúc, những khác lại có quan hệ gì.

Giờ khắc này, chấp niệm mười triệu năm chìm ở trong lòng, cuối cùng buông xuống.

Hai người đi dạo chợ trong chốc lát, quẹo trái quẹo phải, Long Ngọc đã bị con sói nào đó lừa gạt đến trong khách sạn tình yêu, phẫn hận trừng mắt con sói kia.

Người này là ngay cả buổi tối cũng không chờ được rồi!

Để cho cậu đổi từng cái từng cái quần lót nhỏ, một kiện lại một kiện bại lộ.

"Anh tên sắc lang!" Long Ngọc oán hận đem quần lót chỉ với một miếng vải nhỏ với hai sợi dây trong tay vứt xuống trên mặt Âm Nhã Diệc, loại vật này cùng không mặc có cái gì khác biệt!

Nhã Diệc ở trên mặt người hôn một cái, "Mặc vào thân ái sẽ rất có hương vị!"

"Không mặc! Đánh chết ai cũng không mặc!" Long Ngọc hầm hừ nói, ngạo kiều nghiêng đầu qua chỗ khác.

"Vậy thì không mặc." Nhã Diệc híp mắt nói.

Long Ngọc mới vừa nghĩ tiểu tử này lúc nào thì dễ nói chuyện như thế, chỉ cảm thấy trên người mát lạnh, quần áo bị lột sạch bóng, tức khắc nổi giận, "Âm Nhã Diệc!!"

Nhã Diệc cúi người đem người đặt ở dưới thân, hai người da thịt dán vào nhau đều có thể cảm thụ nhiệt độ cơ thể lẫn nhau trực tiếp nhất.

Ngón tay tay phải lướt qua mũi Long Ngọc, khẽ cười nói: "Sớm biết rằng thân ái gấp gáp như vậy, vi phu nhất định sẽ không kéo dài lâu như vậy."

Tay trái lại nắm cả thắt lưng Long Ngọc, không cho bé cưng trơn bóng như cá chạch có cơ hội đào tẩu, ngón tay tinh tế ở giữa bụng thắt lưng của cậu hoạt động, khiến cho thân thể nhạy cảm của Long Ngọc run rẩy.

"Đừng!" Toàn thân Long Ngọc tê dại, thanh âm ở trong miệng quanh quẩn một chỗ, chậm rãi tràn ra, quả nhiên thanh âm vừa ra ánh mắt của Nhã Diệc tối sầm vài phần, không khách khí lui về phía sau tìm kiếm, cầm một đồ chơi trong tay liền muốn bỏ đi vào trong, Long Ngọc tức khắc mở to hai mắt nhìn, "Anh dám!"

Nhã Diệc dừng lại, vẫn là không đành lòng để cho thân ái nhà mình khó chịu, bỏ đồ chơi nhỏ cầm trong tay qua, ngón tay đi vào trong dò xét hướng vào trong...

"A!" Long Ngọc bị đột nhiên tiến vào kinh sợ kêu thành tiếng, không khách khí cắn đến đầu vai Nhã Diệc, lưu lại một dấu răng.

Nhã Diệc cười hôn chóp mũi cậu một cái, chăm chú ức hiếp, chơi đùa cậu không thể không mở lỏng miệng, không cầm được kêu lên, Nhã Diệc mượn cơ hội hôn lên môi cậu đem tất cả của cậu đều nuốt vào trong bụng.

Sau cuộc mây mưa một phen, Long Ngọc mệt ngay cả ngón tay đều không nhúc nhích được, mà Nhã Diệc còn lại là vẻ mặt sáng láng, dáng dấp một bộ dáng dấp sau khi được đền bù thỏa đáng.

Nếu không phải là biết Nhã Diệc là ai, Long Ngọc thật muốn hoài nghi, người này luyện cái tà công gì, dựa vào cái gì mỗi lần lượng vận động của anh là lớn nhất, lại có tinh thần nhất!

Nhã Diệc đem Long Ngọc ôm đến phòng tắm, ôn nhu rửa sạch, lúc này mới ôm người đi ra mặc quần áo tử tế.

Long Ngọc mệt chỉ muốn ngủ, chỗ nào quản anh làm cái gì, cũng liền mềm mại tựa vào trong ngực của anh, tùy ý anh giúp mình mặc quần áo vào, sau đó ôm rời khỏi khách sạn.

Phi thuyền rất lớn, chẳng qua khoảng cách từ khách sạn trở về gian phòng bọn họ ở ngược lại cũng không tính quá xa, một đường đi tới gặp phải không ít mặt quen thuộc đã nhiều ngày ở trên phi thuyền gặp, chẳng qua giới hạn với gặp mặt có chút nhìn quen mắt, cũng không có bất kỳ cái giao tình gì, Nhã Diệc cũng hoàn toàn không quan tâm bị những người này nhìn, chỉ là anh không thích Long Ngọc bị người chú ý, bởi vậy lòng dạ hẹp hòi đem người tựa vào trước ngực mình, toàn bộ mặt đều giấu đi.

Long Ngọc không thoải mái hừ nhẹ biểu thị kháng nghị, bước chân Nhã Diệc nhanh hơn trở lại nghỉ, đem người nhẹ nhàng bỏ vào ở trên giường, ôm người nằm xong lần này thành thật nhắm mắt lại.

Long Ngọc tựa vào trong ngực quen thuộc, một tay túm góc áo Nhã Diệc, khóe môi cong lên một cái độ cung nhợt nhạt, hô hấp đều đặn đang ngủ.

-----------------------------

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: yên lặng che mặt, lăn lăn, cầu điểm, bình chọn bình chọn thâm thủy ngư lôi*!!!!

*Một loại phiếu bình chọn ủng hộ cho tác giả. Một ngư lôi thâm thủy = 10000 điểm tấn giang. (Baidu)

---0o0o0o0---

←Chương trước: Chương 15←


→Chương sau: Chương 17→

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro