☆, 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

, 22

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE


Thần ngưng tĩnh khí, tai nhỏ nghe đi, thì nghe được ngoài phòng có người đang nói chuyện, rất quen thuộc, hình như trước đây không lâu còn nghe qua, nhưng bởi vì không quá quan trọng, cậu cũng không lưu ý, cho nên trong chốc lát không nhớ tới là người nào, chờ nghe rõ nội dung trong lời nói mới nhớ tới là người nào.

"Âm tiên sinh, ta là thật sự rất yêu công tử, xin ngài thành toàn ta, ngài thân phận như vậy muốn hạng người gì không có, mà ta chỉ cần công tử, ngài hà tất chiếm cứ công tử không tha! Chỉ cần ngài đồng ý rời khỏi công tử, ta cái gì đều nguyện ý làm!" Nói Đinh Nhược cởi quần áo ra, một bộ dáng vẻ muốn hiến thân.

Long Ngọc ở trong phòng nghe, chỉ có Đinh Nhược một người diễn kịch một mình, cậu chép chép miệng, "Sắc đẹp" này trước mặt, Nhã Diệc cũng không có phản ứng nha? Chí ít chít một tiếng nha, bằng không thì đối phương một người tự nói tự diễn bao nhiêu không dễ chơi nha!

Cậu không tim không phổi nghĩ, đến không một chút lo lắng nào, dựa vào ở trên giường, ôm gối mềm duỗi lỗ tai nghe, toàn bộ như nghe tuồng, chờ đợi phát triển phần dưới!

Nhã Diệc lạnh nhạt nhìn Đinh Nhược cởi áo tháo thắt lưng, trong con ngươi màu xanh biếc không có một tia dao động, giống như ở trước mặt anh không phải là mỹ nhân xinh đẹp quyến rũ động lòng người, mà là một luồng không khí.

"Âm tiên sinh, van cầu ngài, ngài liền tác thành ta và công tử đi." Trong mắt Đinh Nhược hàm chứa nước mắt, lê hoa đái vũ vậy nhu nhược.

Trong mắt Nhã Diệc lại hiện lên không kiên nhẫn, khóe môi anh cong lên một tia cười nhàn nhạt, trên mặt ở trong mắt thế nhân nơi này chỉ có thể được xem là tuấn dật, lại có một loại quyến rũ để cho động lòng người.

Đinh Nhược hô hấp rối loạn một trận, trong lòng có chút kinh ngạc, hình như người này lớn lên cũng không tệ lắm.

"Ngươi lá gan cũng không nhỏ, lại dám tới quyến rũ bản vương."

Ánh mắt Đinh Nhược lấp lánh, mắt rủ xuống làm ra một bộ dáng dấp đáng thương, nhẹ giọng nói: "Ta... Ta chỉ là hy vọng ngài có thể tác thành."

"Tác thành?" Nhã Diệc cười nhạt, "Ngươi chạy tới cướp vương hậu của bản vương, còn để cho bản vương tác thành, ngươi không cảm thấy rất hài hước?"

Không để ý Đinh Nhược lại làm ra cái gì biểu thị, Nhã Diệc lạnh lùng nói: "Ngươi cho rằng ngươi tính là thứ gì, dám đến bàn điều kiện với bản vương, thế gian này ngoại trừ thân ái nhà ta, còn không có ai có thể có tư cách bàn điều kiện với bản vương."

Đinh Nhược chưa từng có nghĩ tới, người đàn ông này sẽ có ngang ngược cùng cảm giác áp bách để cho người ta hít thở không thông như vậy.

Hắn tâm hoảng ý loạn nghĩ muốn nói cái gì đó, nhưng căn bản nói không hoàn chỉnh."Ta... Ta chỉ là..."

Nhã Diệc cũng không để cho hắn cơ hội nói chuyện, trong con ngươi màu xanh biếc là ý lạnh lạnh như băng.

"Nếu ngươi yêu thích cởi ra cho người ta nhìn như vậy, vậy bản vương thì thỏa mãn ngươi!"

Dám đánh chủ ý người của anh, thì phải gánh vác cơn giận của anh!

Vung tay áo một cái, thân thể Đinh Nhược đột nhiên không thể động đậy, trước mặt tia sáng vừa chuyển, hắn đã xuất hiện ở trên chợ loạn nhất lại cũng náo nhiệt nhất Ngọa Long.

Long Ngọc ở trong phòng nghe, bĩu môi, như thế thì xong rồi? Không thú vị!

Lùi về trong chăn, ôm gối mềm, đi ngủ!

Cửa bị nhẹ nhàng đẩy ra, người không tiếng động đi đến, ngồi ở mép giường, không chút do dự rút gối mềm trong tay Long Ngọc ra, Long Ngọc trừng anh, anh cười tuỳ ý, "Xem kịch? Hửm?" Một tiếng hửm này ý tứ sâu xa.

Đây coi là tính sổ sau thu, bởi vì cậu không ra đi giải cứu? Con ngươi Long Ngọc đảo một vòng, ngồi dậy chỉ vào mũi Nhã Diệc nói, "Anh không có lương tâm! Sau lưng em thông đồng người!" Hoàn toàn kẻ ác cáo trạng trước! Quá không phân rõ phải trái!

Nhã Diệc ở chóp mũi người cắn một cái, rõ ràng là cậu thông đồng tới, lại còn dám thật sự nhắm mắt nói dối!

"Thân ái, hậu quả không ngoan ngoãn em hiểu mà."

Long Ngọc chớp chớp mắt, hình như đang nói cái gì em không hiểu á nha!

"Thân ái, đừng giả bộ ngốc, vi phu biết em hiểu." Nhã Diệc nói rồi thân thể đè ép xuống tới, ngón tay hướng trong quần áo duỗi đi.

Long Ngọc mím môi dưới, mặc cho dò xét vào trong, nơi tay chỉ tìm được vị trí trọng điểm trước đó, mở miệng, "Lâu Vô vào giấc mơ của em, Minh giới anh thế nhưng có người muốn đoạt thân thể em."

Nhã Diệc lập tức ngừng tay, dừng lại, thuần thục thành thạo lột sạch Long Ngọc, từ trên xuống dưới kiểm soát xuống, khẳng định người không có việc gì mới yên lòng, Long Ngọc trừng một đôi mắt phượng, người này! Kéo chăn mỏng qua trùm qua đầu mình, "Đều nói là đoạt thân thể em, anh cởi quần áo em làm cái gì!"

"Không nhìn xem làm sao yên tâm." Nhã Diệc cười khanh khách ôm người vào trong lòng, tay tìm đến trong chăn, nhẹ nhàng vỗ về.

"Đồ lưu manh!" Long Ngọc bị anh cởi một kiện quần lót cũng không có, toàn bộ trần trụi, cái móng vuốt kia còn ở trên người liên tục sàm sỡ, để cho cậu cảm giác có chút nóng, "Anh tránh ra! Nóng quá!"

"Cởi ra chút thì không nóng!" Nói Nhã Diệc kia không biết xấu hổ, bắt đầu cởi chăn.

"Anh!" Long Ngọc tức khắc dở khóc dở cười, đánh rớt móng vuốt của anh, "Nói chính sự đi! Nghiêm túc một chút!"

"Ừm, thân ái nói." Anh một ngụm khẽ cắn trên đầu vai trắng nõn của Long Ngọc, nhẹ nhàng gặm, mút, lưu lại một con dấu, giống như đang nói, em nói của em, ta ăn của ta.

Long Ngọc bị anh làm cho thân thể tê rần, run rẩy, đưa tay ôm lấy anh, hưởng thụ ngẩng đầu lên, "Ừm, vậy anh nghĩ thế nào làm đây? Em nếu là thật sự không cẩn thận bị người giết chết trong mộng, nhưng cái gì đều không biết lưu lại nhá!" Đừng nói thân thể, ngay cả cọng tóc đều không biết lưu lại, hồn phách không có mệnh bàn, thân thể không có hồn phách chống đỡ, cái gì đều sẽ không lưu lại, a, không đúng! Cậu là Tu La, sẽ chí ít làm cho chiến loạn ba trăm năm! "Úi! Đừng cắn! Đau! Ô! Nhã Diệc!" Trên đầu vai cậu bị cắn ra một vết hôn hình hoa mai, nhưng Nhã Diệc tên lưu manh kia còn không buông tha cậu, một đường vừa gặm vừa cắn, là dự định ở trên người cậu gặm ra một bức tranh hoa mai như thế! Đều cắn đến trên hai điểm đứng thẳng trước ngực cậu một chút, vừa tê dại vừa đau! Người kia! Còn không buông miệng!

"Đau không?" Nhã Diệc ngẩng đầu, một đôi con ngươi màu xanh biếc, lúc này ánh sáng lấp lánh bay lượn, óng ánh ngay cả đá quý hoa lệ nhất đều không thể cùng so sánh.

Long Ngọc cũng hút ngụm khí lạnh, nghe được câu hỏi của anh càng là không khách sáo đưa tay ở trên người anh đập một cái.

"Lời vô ích, anh thử xem chẳng phải sẽ biết."

Nhã Diệc lại là cười, tính trẻ con giống như đứa nhỏ vậy, để cho Long Ngọc thật đúng là tức giận không phát tiết xuống được, chỉ có thể trừng mắt người trong lòng bất đắc dĩ một trận.

"Thế gian này có thể để cho thân ái đau, chỉ có ta." Nhã Diệc ôm người trong ngực, thản nhiên lại bá đạo nói."Ta sẽ bảo vệ tốt thân ái, sẽ không để cho bất luận kẻ nào có cơ hội thương tổn em."

Giọng nói kia bình bình đạm đạm, giống như đang nói một chuyện đặc biệt bình thường, lại có ngang ngược tuyệt đối không cho người hoài nghi.

Trong lòng Nhã Diệc có chút nghĩ mà sợ, ở lúc ban đầu sau khi phát hiện có người khống chế mộng của Long Ngọc cậu thì anh là lập tức cùng đi qua, mà không phải là có chần chờ trong nháy mắt như vậy, sau này, chần chờ như vậy tuyệt đối sẽ không xuất hiện.

Long Ngọc tức giận liếc anh một cái, "Anh bỏ được sao?" Yêu nghiệt nháy mắt mấy cái, vươn tay vòng ở cổ anh, "Anh bỏ được để cho em đau sao? Anh nhẫn tâm sao?"

"Nếu là thân ái lần tới còn không ngoan, như vậy vi phu không thể làm gì khác hơn là 'hung hăng' làm đau thân ái." Nhã Diệc lưu manh cười, ánh mắt màu xanh biếc lóe tia sáng khác thường.

"Anh!" Long Ngọc trợn to hai mắt, bĩu môi, "Anh lạnh lùng hà khắc! Anh vô tình! Anh cố tình gây sự!" Quyết đoán nổi giận!

Nhã Diệc bị lời của Long Ngọc làm cho đầu đầy hắc tuyến, lời này của thân ái, thật tình thật quỷ dị a!

Bầu không khí trước đó cũng bị trận cãi nhau này của cậu khiến cho bảy rơi tám rụng, Nhã Diệc cũng thật đúng là không có tâm tư làm cái gì, chỉ có thể thở dài ôm người ngồi lên.

Nghĩ đến đóa sen trắng trước đó kia, ở bên tai cậu bất đắc dĩ nói: "Thân ái, không cho phép trêu hoa ghẹo nguyệt!"

"Người ta đều cởi áo tháo thắt lưng với anh, còn em trêu hoa ghẹo nguyệt?" Long Ngọc chỉ vào mũi mình, trừng lớn một đôi mắt phượng!

"Đúng! Liền em á!" Nhã Diệc thật đúng là dám gật đầu.

"Em phi!" Long Ngọc giận, "Anh dám lộ ra hình dáng thật sao! Có bản lĩnh anh lộ ra! Em ra đường đi một vòng, xem ai trêu hoa ghẹo nguyệt!" Rõ ràng chính là người này so với cậu còn yêu nghiệt hơn, so với cậu còn yêu tinh hơn, còn dám nói cậu trêu hoa ghẹo nguyệt! Còn có thiên lý sao! A!

Nhã Diệc mím môi cười, "Thân ái thật sư để cho vi phu như vậy ra ngoài bị người vây xem?"

Long Ngọc hừ nhẹ một tiếng xoay mặt.

Nhã Diệc khẽ thở dài, đứng lên, giữa tay áo tung bay một thân đồ đen đã xuất hiện, "Nếu thân ái muốn vi phu như vậy đi ra ngoài, vậy ta cũng chỉ đành vâng theo."

Long Ngọc nằm nghiêng ở trên giường, ngẩng đầu nhìn dung nhan cực kỳ quen thuộc kia, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, uy nghiêm chìm đắm vào năm tháng, xinh đẹp tuyệt sắc của thiếu niên lột đi từ lâu, gương mặt này vẫn như cũ có bảy phần giống Hồi Mâu, so với Hồi Mâu sắc sảo rất nhiều, liếc mắt nhìn qua để cho trong lòng người run lên, không hề sẽ bị dung mạo của anh làm cho mê hoặc, loại cảm giác này chính là sợ hãi Long Ngọc sở cầu, mắt phượng màu xanh lục sẫm hẹp dài của anh, lông mi dày dài như quạt lông vậy hơi nhếch lên, trong con ngươi màu xanh lục sẫm tràn ngập đám sương nhàn nhạt, rõ ràng chiếu ra bóng dáng Long Ngọc, chỉ có cậu, giống như ngoại trừ cậu nhìn không thấy bất luận kẻ nào, môi no đủ, khóe môi hơi nhếch lên, tựa như là vĩnh viễn mang ý cười, nhìn qua đến rất là hiền hoà, lại cũng chỉ là nhìn qua, Long Ngọc nhìn dung mạo của anh, giống như ma xui quỷ khiến vươn tay, kéo người cúi đầu, hôn lên.

Ở trên mặt tính trẻ con của Nhã Diệc nhẹ cắn một cái, "Của em!"

Của ta, của ta, của ta! Của một mình ta!

Nhã Diệc cưng chiều tùy cậu làm càn, ở lúc cậu ý loạn tình mê, nâng cằm cậu lên, bá đạo hôn, thanh âm êm dịu cám dỗ nói, "Ta là của thân ái, thân ái là của ta." Không đợi người trả lời lại làm nụ hôn càng thêm, trực tiếp hôn Long Ngọc đến mềm nhũn ở trong lòng anh, tùy ý anh muốn làm gì thì làm.

Giường lớn khắc hoa nhẹ nhàng đung đưa, màn màu sáng run run, như nước sóng gợn vậy, tản ra hương vị mờ ám, thanh âm để cho người ta đỏ mặt dập dềnh đi ra, tràn ngập ở trong phòng.

===---0o0o0o0---===

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ngày hôm nay (06/11) sinh nhật Minh hậu nhá ~ chúc thân ái nhà ta, sinh nhật vui vẻ, vĩnh viễn mười tám tuổi!

Đại yêu yêu ~

---0o0o0o0---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro