☆, 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

, 23

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE


Đinh Nhược bọc áo gió rộng lớn, ngồi ở trên ghế sa lon, gương mặt lạnh lùng, ánh mắt giống như ngâm độc vậy lộ ra âm ngoan.

Mã Lai Tam nhìn dáng vẻ của hắn, lắc đầu, "Nhóc Đinh, ngươi làm gì phải làm như vậy? Vị kia không phải là cái người dễ trêu, ngươi nếu thật sự yêu thích đàn ông thì tìm một người bình thường chút sống qua ngày thật tốt, nhưng ngươi cũng không thích đàn ông, thì không nên dây dưa Cửu công tử, vị kia nhà hắn không phải là ăn chay!"

"Tam ca, này có một số việc, chỉ có Ngọc thiếu có thể làm, chỉ có vào mắt của hắn, ta mới có thể hoàn thành, ngươi để cho ta bây giờ thu tay lại, đáng tiếc đã muộn." Đinh Nhược tự giễu nở nụ cười, hắn không yêu đàn ông, đúng nha, hắn không yêu, cho tới bây giờ thì không yêu! Hắn chỉ có điều là, liếc mắt chọn trúng Long Ngọc, muốn đi đến bên cạnh cậu, cách cậu gần chút, lại gần chút, thay thế được vị trí quan trọng nhất bên cạnh cậu, để cho trong mắt cậu chỉ có chính mình, cứ như vậy, chính mình cũng có thể trở thành Tu La chân chính!

Đồng dạng là huyết thống nửa Tu La không tinh khiết, Long Ngọc được, vì sao hắn thì không thể nhận được?

Hắn không giống với Long Ngọc nửa người nửa Tu La, hắn là nửa yêu nửa Tu La, huyết thống dung hợp rất hỏng bét, hai huyết thống kiềm chế lẫn nhau, so với nửa yêu bình thường, nửa Tu La yếu hơn rất nhiều, chỉ là so với thuần nhân mạnh hơn nhỏ tí tẹo, bởi vì hắn là máu yêu máu Tu La đồng thời tỉnh, cường độ ngang nhau, để cho hắn rất yếu, quá yếu! Hắn tin tưởng Long Ngọc nhất định có biện pháp nào đó có thể giúp hắn trở nên mạnh mẽ! Nhất định có!

Long Ngọc lại thực có, thế nhưng, Đinh Nhược hơn phân nửa làm không được.

Long Ngọc là bởi vì chém giết, diệt hậu nhân Long thị nhất tộc, nói cách khác cậu đoạn tuyệt thân tình nhân giới, đến nâng cao lực Tu La, cái gọi là "Thần" của Tu La, càng bởi vì cậu không có mệnh bàn, có kiếp này không kiếp sau, phúc duyên mới sẽ đặc biệt đậm, có ai có thể giống như cậu bỏ qua một nửa thân tình, đoạn tuyệt kiếp sau của bản thân mình, chỉ vì mạnh mẽ đời này? Đánh cược như vậy ai dám cược?

"Cửu công tử không giống bình thường, ngươi..." Mã Lai Tam dừng một chút, "Ngươi không giống hắn nhẫn tâm như vậy, ngẫm lại anh chị em nhà ngươi, ngươi bỏ mặc được sao?"

Đinh Nhược yên lặng, hình như đã từng có ai nói qua, có chút giá là không trả nổi, bởi vì tất cả ngươi làm cũng là vì cái kia, mà ngươi phải trả giá cao cũng là vì cái kia, ngươi nhưng trả được sao?

Mã Lai Tam nhìn Đinh Nhược yên lặng không nói, không tiếng động thở dài, nghiệp chướng a, cử chỉ điên rồ.

Vọng Giang lâu.

Long Ngọc nắm tay Nhã Diệc hai người chậm rì từ trong lâu đi ra, đi vài bước sẽ quay đầu lại trừng liếc mắt người nào đó, Nhã Diệc vẻ mặt vô tội, khóe môi mang nụ cười thỏa mãn, một đôi mắt màu xanh biếc, trong trẻo mà xán lạn.

"Thân ái, còn có mấy tiếng đồng hồ, muốn đi Ngọc trang đi một chút không?" Nhã Diệc nhìn xuống thời gian, thời gian phi thuyền rời cảng còn có năm giờ, thời gian lần này Phong Hành Hào ngừng ở Ngọa Long đã coi là lâu.

Dưới chân Long Ngọc hơi ngừng, môi mỏng vung lên một chút độ cung, trong tròng mắt hoa lan tử la dính vào một chút sát khí.

*hoa lan tử la 紫罗兰

"Đi, nếu tới, vì cái gì không đi, chỗ kia chính là địa bàn của bản thiếu chủ."

Nhã Diệc cưng chiều cười, "Được."

Long Ngọc có thể lần lượt đối mặt quá khứ, đối với bọn họ mà nói đều là một chuyện tốt, Nhã Diệc tự nhiên sẽ không cự tuyệt.

Long Ngọc ngạo kiều nâng mặt lên, nói: "Nhanh lên một chút đuổi theo, đi chậm cẩn thận bản thiếu chủ mặc kệ anh."

Nhã Diệc phối hợp thở dài, "Tuân lệnh, vương hậu của ta."

Ngọc trang bây giờ từ lâu không có huy hoàng của năm đó, năm tháng phá hủy nơi này chỉ còn lại có tường đổ, có lẽ là nơi này bị Long Ngọc chán ghét, cho nên không có một ngọn cỏ, đất đai cháy đen là kết quả sau hỏa hoạn, cũng là kết quả máu thấm vào ngưng tụ, người Ngọa Long nói nơi này là nguyên nhân bị Minh hậu nguyền rủa, bình thường không người nào dám bước vào nơi này, mà khách đặc biệt mấy ngày gần đây nay, không, là chủ nhân trở về.

Long Ngọc nhìn mảnh đất này, cậu còn nhớ rõ, cậu lần đầu tiên rời khỏi, thời gian vườn hoa bạch ngọc dừng lại, chờ lúc cậu trở về, tất cả chỗ đều không có thay đổi, ngay cả trà trên bàn vẫn là ấm áp, tựa như cậu chỉ đi ra ngoài một cái mà thôi, chờ lúc cậu rời đi lần thứ hai, cậu đã học được bỏ xuống, nếu không biết lưu luyến, cần gì phải lưu lại?

Một trận hỏa hoạn, đốt sạch sẽ, người của Long gia diệt sạch sẽ, không có nửa điểm lưu luyến, khó trách người khác nhìn thấy cậu như nhìn thấy ác ma, cậu khi đó cùng ác quỷ không kém bao nhiêu đâu?

Cậu thả tay Nhã Diệc, đá rơi giày xuống, chân trần từng bước từng bước đi ở trên đất cháy đen, tóc dài ra, tóc dài màu tím đen chậm rãi rơi xuống, trên da thịt trắng như ngọc tốt đẹp rơi xuống đất đai đặc biệt đen kia, áo chùng xanh nhạt tới trắng, đai lưng rộng buộc ra thắt lưng mảnh khảnh.

Bốp! Một tiếng, quạt khắc bạch ngọc phù đồ mở ra, che ở đỉnh đầu, cậu ngẩng đầu xuyên thấu qua ngọc phiến nhìn mặt trời mãi mãi không thay đổi trên bầu trời, trên môi câu ra cười lạnh như băng.

Tu La không có tim, Ngọc thiếu lạnh như băng.

Đinh Nhược nhìn xa xa, trên mặt lộ ra cười chua chát, trái tim đau khổ đều là chua xót.

Nhã Diệc lẳng lặng đứng ở sau lưng cậu, vô luận trước đây hay là bây giờ, chỉ cần Long Ngọc muốn làm, anh đều chưa bao giờ ngăn cản, cho dù ở trong mắt của thế nhân cậu bởi vậy biến thành ác ma.

Nhìn Long Ngọc đi chân trần lấy hình thái Tu La đứng ở trên đất cháy đen, cầm quạt ngửa đầu, vô luận cậu làm cái gì, ở trong lòng Nhã Diệc đều là đẹp nhất.

Thân ái của anh cũng không phải là lạnh như băng trời sinh, chỉ là bị thương quá sâu, thương tổn đến tuyệt vọng như đã chết.

Thế nhân chỉ thấy Long Ngọc tim lạnh vô tình, nhưng không biết lúc cậu đối đãi người yêu và bạn, cũng là cởi mở, hết sức chân thành trái ngược nhau.

Ví dụ như anh, ví dụ như Phượng Giác.

Long Ngọc nheo lại mắt, giống như ở lúc đó, cậu lại trở về lúc đại khai sát giới kia, tựa hồ tùy thời đều sẽ có người kéo tới, đối với cậu ra tay, nhướng mày, ngọc phiến trong tay vung lên, một cái sát chú ra, bên người xuất hiện một cái vòng tròn đường kính hai thước sạch sẽ, cậu đang đứng ở trung tâm vòng tròn, trái phải liếc mắt nhìn biết chính mình lọc sạch, nghịch ngợm le lưỡi, ngón chân điểm mặt đất nhẹ nhàng đi tới, tựa như là trẻ em chơi đùa, không biết trên cổ chân lúc nào mang theo một đôi lục lạc ngọc, mỗi một bước đi, đinh đinh đang đang vang lên một trận hỗn loạn, rất là êm tai.

Cậu đi tới đường đá mơ hồ kéo dài, trong lúc mơ hồ còn có thể đoán ra là đường kia đi ngoại viện, đi trong chốc lát, quay đầu lại, thì nhìn thấy Nhã Diệc vẫn là đứng tại chỗ, mỉm cười nhìn anh, cậu nghịch ngợm nháy mắt mấy cái, vẫy vẫy quạt ngọc trong tay, "Nhã Diệc, tới bắt em nha! Bằng không thì, em có thể bay đi!"

Như ứng lời của cậu, một trận gió thổi tới, ống tay áo rộng lớn của cậu bị gió thổi lên, giống như một đôi cánh, tựa như tức khắc sẽ bị gió mang đi, hoặc là mọc cánh thành tiên đi, dáng vẻ cũng sẽ không trở lại nữa...

Nhã Diệc nghe được lời của Long Ngọc, dưới chân điểm nhẹ, xa xa Đinh Nhược căn bản không có thấy rõ ràng động tác của anh, anh đã đứng ở bên cạnh người Long Ngọc.

Một tay giơ lên muốn nắm tay của Long Ngọc, lại bị cậu nghịch ngợm né tránh.

Động tác của hai người đều rất nhanh, chẳng qua ngắn ngủi trong nháy mắt, đã qua mấy chiêu, mà mỗi một lần Long Ngọc đều né tránh tay Nhã Diệc.

Ở trong mắt Đinh Nhược, đây là Nhã Diệc không tuân theo ý tứ Long Ngọc, chính là chỉ có Long Ngọc biết, người này là đang nhường cậu đấy mà.

Long Ngọc tức giận trừng mắt Nhã Diệc, nói uy hiếp.

"Nhã, anh lại không bắt được em, em chính là thật phải bay đi!"

Nhã Diệc bất đắc dĩ cười, "Thân ái."

Hô một trận gió thổi tới, Long Ngọc mượn gió thổi, đầu ngón chân điểm đất nhảy lên, cánh tay hất cao, giống như một con chim giương cánh lên, tức khắc thì phải bay khỏi!

Nhã Diệc vươn một tay, kéo mắt cá chân trần của cậu, đinh linh một tiếng vang nhỏ, anh từ từ kéo người từ không trung lại, động tác vô cùng nhẹ nhàng, ôm người vào trong ngực, ở bên tai rất nhẹ nói, "Bắt được em rồi."

"Ừm." Ánh mắt Long Ngọc cười cong cong, ở trong lòng anh cọ cọ, "Bị anh bắt được." Đột nhiên tâm tư chơi đùa nổi lên, giả bộ đáng thương tới, "Vị công tử này, có thể buông tha em hay không, không nên bắt em có được hay không? Em không thể ăn, thật sự."

Nhã Diệc ôm người trong ngực trong ngực, khẽ cười nói: "Thật sự ăn không ngon sao?"

Long Ngọc phối hợp nháy mắt mấy cái, đáng thương chu mỏ.

"Thật sự!"

Khóe môi Nhã Diệc cong lên một tia độ cung tà mị, cắn cắn lỗ tai cậu nói: "Có ăn ngon hay không, ăn xong tự nhiên biết, em nói đúng không, thân ái."

Long Ngọc mắt phượng hơi nâng, mị nhãn như tơ sẵng giọng: "Mới không cho anh ăn!"

===---0o0o0o0---===

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: hừm. sinh nhật của Lạc Tiểu Bạch bé cưng là ngày hôm nay (13/04), sinh nhật vui vẻ ~

---0o0o0o0---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro