☆, 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

, 33

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE


Hậu quả Nhã Diệc say rượu không tiết chế chính là, Long Ngọc mỏi eo đau lưng.

"Điểm nhẹ... Hừm..."

"Ngoan, rất nhanh thì tốt rồi, thân ái không đau a."

"Sh... Anh... A... Nói không đau thì không đau a..."

Buổi sáng phi thuyền trong mây ánh sáng qua lại không ngớt, ánh sáng mặt trời màu trắng sáng từ cửa sổ lớn sát đất vẩy vào bên trong.

Long Ngọc nằm lì ở trên giường, Nhã Diệc ngồi ở bên cạnh cậu, hai tay đang giúp cậu bóp thắt lưng và chân.

Tay chạm đến chỗ đau xót, Long Ngọc sẽ kêu một tiếng, chỗ nào còn có trầm ổn của Chiến thần bị thương lại không mảy may thay đổi sắc mặt.

"Nhẹ... Điểm nhẹ..." Long Ngọc bất mãn chu môi đỏ mọng, sắc mặt hồng nhuận, trong con ngươi màu tím sáng bóng mang lười biếng, cả người mềm mại tựa vào giữa đệm chăn.

Nếu không phải là sẽ kêu lên đau đớn, cũng sẽ để cho người ta cho rằng cậu kỳ thực rất thoải mái.

Nhã Diệc nhìn đến trái tim ngứa ngáy cả lên, ngón tay ở trên người trơn bóng của Long Ngọc sờ soạng một cái.

"Đừng sàm sỡ!" Long Ngọc liếc mắt trừng anh, ý tứ kia, anh còn dám lại cầm thú chút sao! Em đều bộ dáng này, anh còn ra tay được!

Cái nhìn trừng kia rơi vào trong mắt Nhã Diệc thành ném quyến rũ, tay càng là sờ loạn lên, "Thân ái chỗ này có đau hay không?" Ngón tay đã đưa đến chỗ phía sau để cho anh mất hồn kia.

"Lưu manh!" Long Ngọc đẩy tay anh ra, "Anh giết chết em rồi! Sh!" Phía sau đau nhức vừa đứng lên thì đau, hầm hừ liếc mắt trừng Nhã Diệc, tìm đến thuốc mỡ, ném cho anh, "Không cho phép làm cái khác!"

Môi Nhã Diệc khẽ mím môi, lòng nói, thân ái câu người như ngươi vậy, thật đúng là không cần làm khác.

Cẩn thận bóp chút thuốc cao, giúp người bôi thuốc, vừa thuận miệng nói chút khác, dời đi lực chú ý, chỉ là đầu ngón tay bị ép chặt vẫn như cũ để cho tâm thần Nhã Diệc không yên.

Long Ngọc nheo mắt nằm úp sấp lên giường, để cho anh thô bạo!

Bây giờ thấy được ăn không được, gấp chết anh!

Nhã Diệc mẫn cảm cảm giác được buộc chặt kia, kêu lên một tiếng đau đớn bế người lên, Long Ngọc còn chưa kịp kháng nghị, môi đã bị người hung hăng hôn.

Thẳng đến hai người đều mau hít thở không thông, lúc này mới đem người buông ra.

"Thân ái em lại muốn cãi nhau, ta chính là không ngại để cho em nằm úp sấp càng lâu chút, chỉ là không biết em thả bồ câu Phượng Giác, cậu ta có thể hay không tìm tới cửa chứ."

Long Ngọc tức đỏ mặt, thả mềm trên người, chính mình đưa tới cửa, đút tên sắc lang này ăn no, này trở về mỏi lưng trực tiếp không đứng dậy, rửa mặt qua, mặc xong quần áo, được Nhã Diệc ôm ra ngoài.

Bị hai người Phượng Giác cười một trận, kết quả Long Ngọc lửa giận công tâm, hướng trong miệng Y ném viên đan bể dục, Phượng Giác bị khiêng đi.

"Long Ngọc cậu thằng khốn nhỏ này ——!"

Thanh âm giận dữ vang vọng thật lâu ở bên tai.

"Ta cho cậu cười! Hừ!" Long Ngọc thực sự là giận quá, chiêu tổn hại này đều ném ra hết.

Nhã Diệc có chút ngốc lăng nhìn Y ôm Phượng Giác nhanh như điện chớp chạy đi, hồi lâu, khóe mắt hơi hơi vừa kéo.

Nhìn Long Ngọc bên người sớm đã thành cảm thấy mỹ mãn ăn bánh ngọt, thân ái nhà anh thật đúng là đặc biệt.

Phương thức báo thù này, hừm, cảm giác còn rất không tệ.

Chẳng qua, anh thích.

"Có nói trạm kế tiếp là nơi nào hay không?" Long Ngọc cảm thấy những tên kia lần thất thủ này, lần tới đâu? Nhất định còn có sắp xếp gì.

"Cập bến, Dao Dục thị." Nhã Diệc lắc đầu.

"Phiền phức." Long Ngọc gần như đã thấy bộ biểu tình cầu anh nha, đi cầu anh nha kia của Nguyễn Tuấn.

Khóe môi Nhã Diệc cong lên độ cung tà tà, ở bên tai Long Ngọc khẽ cười nói: "Không có gì thật là phiền phức, hắn tại đây vừa đứng cũng coi như đến nhà, thân ái nếu ngại hắn phiền, chúng ta thì đóng gói hắn ném đi về nhà!"

Long Ngọc nhướng mày, "Hắn một cái người sống lớn như thế, chẳng lẽ còn không biết tự mình trở về."

Nhã Diệc sờ cằm, nháy mắt mấy cái, nói: "Nghĩ muốn vây khốn một cái người, còn có thể không có cách nào sao?"

Thì bản lĩnh của Nguyễn Tuấn, muốn vây khốn hắn, phương pháp còn nhiều mà.

Hừm, ném người ra, bên tai coi như là thanh tịnh không ít.

Nhất là sẽ không nhìn thấy hắn tới quấn quít lấy Long Ngọc, tâm tình Nhã Diệc tức khắc tốt hơn rất nhiều, trong con ngươi màu xanh biếc phát ra tia sáng sáng lên.

Lúc này, Nguyễn Tuấn còn không biết hắn bị chồng chồng hai người tính kế.

Ngồi trong chốc lát Long Ngọc mỏi lưng chịu không được, Phượng Giác cũng một chốc cũng chưa về, vẫy tay để cho Nhã Diệc ôm cậu trở về phòng, tiếp theo nằm lì ở trên giường hưởng thụ mát-xa toàn bộ phương hướng của Nhã Diệc, lúc đang thoải mái, kính pha lê chớp vài cái, Long Ngọc búng ngón tay một cái, kính pha lê ban đầu cỡ đắp móng tay, sáng lên, kính pha lê cao cỡ một người đứng ở trong phòng.

Trong kính xuất hiện người, trẻ tuổi anh tuấn, ra ngoài tuyệt đối tỉ lệ quay đầu lại ba trăm phần trăm, tóc ngắn qua tai màu tím mực đậm, có ít tóc mai dán tại trên trán, màu tóc rất đậm, nếu như không nhìn kỹ, hoặc là không ở dưới ánh mặt trời nhìn, sẽ xem nó trở thành màu đen, mắt phượng dài nhỏ, con ngươi màu xanh biếc hoặc lộ ra yêu nghiệt, môi không mỏng không dày, cảm giác hôn lên nhất định rất thoải mái, khóe miệng trời sinh hơi vểnh thoạt nhìn giống như đối với người nào đều cười vậy, bộ dạng như vậy, dĩ nhiên là thiếu gia nhỏ của Âm gia, con trai nhỏ bảo bối của Long Ngọc, Âm Thời Vũ.

Long Ngọc hai cánh tay giao nhau ở phía trên gối đầu, mắt phượng đẹp mắt nheo lại nhìn con trai nhỏ càng ngày càng đẹp trai trong kính pha lê, "Bé cưng tìm cha thân chuyện gì?"

"Quà tặng cha thân gửi đã nhận được, con rất thích." Thời Vũ cười mắt nhìn cha thân hưởng thụ, không quên liếc mắt khoét đục phụ thân nhà mình, Nhã Diệc liếc mắt trở về, hai cha con giao phong vài cái, tiếp theo nên làm gì làm gì.

"Con yêu thích thì tốt." Long Ngọc cười nói, "Chuyện gì nói đi, trời sập xuống ta đều không bay trở về, có phải là chị con đang làm gì đó?" Con gái kia của cậu cậu hiểu rất rõ.

Nghe Long Ngọc nói không bay trở về, Thời Vũ yên tâm, thì sợ cậu lập tức bay trở về, đến lúc đó Phồn Dạ không chết cũng phải lột da!

"Không chuyện lớn gì, chính là từ lúc cha thân đi rồi, nhị tỷ không dùng bữa thật tốt, bây giờ đã ở y quán của cô nhỏ châm cứu."

"Ta mới đi vài ngày a! Nha đầu kia không muốn sống nói thẳng! Ông đây trực tiếp chém nó! Sớm biết nó như vậy lúc đó ta phí lớn sức lực lớn như vậy sinh nó làm gì!" Long Ngọc xù lông, trực tiếp xưng ông đây, đứng dậy thật mạnh làm ngang hông đau nhức một trận, trực tiếp nằm úp sấp trở về, nhưng làm Nhã Diệc đau lòng hỏng.

"Thân ái chậm một chút." Nhã Diệc trực tiếp dùng pháp lực xoa bóp.

Long Ngọc trở lại bình thường, cảm giác không quá đau, cũng nằm không động, "Bé cưng, con dẫn nhị tỷ con tới nhà, ta trước khi đi trở về đừng làm cho nó chết!" Tức thì tức, đó cũng là con gái nhà mình, cũng không biết tính cách không đáng tin cậy này là giống người nào!

"Được." Thời Vũ gật đầu, ghé mắt liếc nhìn cửa phòng, một mảnh áo ở đó run rẩy a run rẩy, bé thì không rõ, cha thân thật tốt nha, nhị tỷ sợ cái gì?

Nếu để cho Phồn Dạ nghe được, run rẩy sẽ lợi hại hơn, cha thân nhiều nhất ngắt lỗ tai của nàng dạy bảo hai câu, chính là phụ thân nhất định chỉnh đốn nàng một trận thật tốt! Nguyên nhân, chọc cha thân tức giận... Một tên thê nô không tiết tháo!

"Còn có việc sao? Cùng nhau nói đi." Long Ngọc nhìn con trai nhỏ không có ý tứ cúp máy, có thể thấy được còn có việc.

"Ừm." Thời Vũ gật đầu, "Đại tẩu và đại ca cãi nhau, chạy về tới nhà, đã ăn nồi sườn lợn thứ ba."

"Con xem rồi nhắc nàng, đừng cho ăn hỏng." Long Ngọc tính toán hiểu rõ Tiểu Tang làm gì oán giận, chuyện Tạo Sách điện này Tư Thần không đè ép được, thì Đoàn Nhi có thể ngăn chặn, Đoàn Nhi một khi rời nhà trốn đi nơi này, Tạo Sách điện không lộn xộn mới là lạ! "Nói đến, cái này trở về bởi vì cái chuyện gì?"

"Đại tẩu nghĩ muốn đứa nhỏ, đại ca không muốn đứa nhỏ, thì cãi vã, đại tẩu bỏ chạy trở về." Thời Vũ không biết rõ, đứa nhỏ này có thì muốn thôi, làm sao còn nhiều vấn đề có muốn hay không như thế.

"Con chớ xía vào, chỉ cần Đoàn Nhi không ăn no, hai người bọn họ không hủy hư phòng đi, yêu đánh thì cứ đánh một chút đi, yêu cãi nhau thì cãi nhau đi, con coi như xem tuồng đi." Long Ngọc đặc biệt không có lương tâm nói.

"Được." Thời Vũ cũng là một bé ngoan, cha thân nói thì nghe, thế cho nên Tư Thần bị Đoàn Nhi cắn hai cánh tay đều là dấu răng, bé cũng không ra tay hỗ trợ.

"Còn có." Thời Vũ suy nghĩ một chút, vẫn là nói, "Hạ Mạc Phàm nói Hoa gia có bối cảnh, phía sau có người, sơ sơ có thể, chỉnh suy sụp hết quá khó khăn."

"Tiêu Cảnh nói như thế nào?" Long Ngọc nghe thì nghe, không có ý định ngừng tay.

"Tiêu thúc nói, chỉ cần cha thân muốn thì không việc gì không thể nào." Trên xưng hô thì thể hiện ra địa vị, Thời Vũ trực tiếp hô tên Hạ Mạc Phàm, lại gọi Tiêu Cảnh là Tiêu thúc.

"Để cho Tiêu Cảnh tiếp nhận, thuận tay chỉnh đốn người nọ phía sau Hoa gia." Long Ngọc đối với kẻ địch cũng không nương tay, nhân từ với kẻ thù chính là tàn nhẫn với mình, loại chuyện này cậu đã làm một lần ăn đau khổ, cũng nhớ kỹ!

Cho nên nói, năm đó Ngọc trang thật sự dạy cậu rất nhiều, mới thay đổi cậu để thích hợp sinh tồn ở trong loạn thế hơn, trong loạn thế cần chưa bao giờ là nhân từ, chỉ có người giống như cậu đủ tàn nhẫn đủ tuyệt tình như vậy mới có thể sống lâu dài, đương nhiên trong thời đại hưng thịnh nhẫn tâm cũng là cần thiết!

Không chút nào khoa trương, Long Ngọc mặc dù có thể sống sót, chính là cậu đủ tàn nhẫn!

Nhưng cậu làm sao chính là đối với Nhã Diệc cái tên kia tàn nhẫn cũng không quyết tâm được chứ? Nếu không thì cậu hà tất nằm úp sấp ở chỗ này đây!

Long Ngọc hừ nhẹ nằm, Thời Vũ cũng không có lúc này tắt video, mà là quay đầu nhìn về phía Nhã Diệc.

Tuy rằng nói hai cha con bình thường không vừa mắt, kỳ thực quan hệ vẫn là rất gần gũi, nếu cha nói muốn phân phó, so sánh với phụ thân cũng có lời.

Nhã Diệc ngẩng đầu, hướng về phía Thời Vũ nói: "Còn có việc?"

Thời Vũ nhướng mày, hai cha con lúc này quả thực là cực kỳ giống, "Các ngài còn có chuyện gì."

Nhã Diệc cúi đầu hỏi Long Ngọc, "Thân ái, còn có việc sao?"

Long Ngọc lắc đầu, "Nào có nhiều sự việc như vậy."

"Không có việc gì, con nói cho nhị tỷ con, nếu như nó lại không nghe lời, sau này cũng không cần trở lại nữa, còn có đại ca con, ngay cả bà xã cũng không giải quyết được, nếu như không phải là bởi vì một chút chuyện nhỏ thì ầm ĩ tới ầm ĩ đi, không bằng ly hôn cũng được."

Khóe mắt Thời Vũ hơi hơi vừa kéo, có người làm phụ thân như thế sao!

"Đừng dùng loại sự việc chuyện nhà vụn vặt này tới phiền chúng ta, nuôi các con lớn như vậy, không phải là dùng tới thu thập cục diện hỗn loạn. Bưng nguyên xi lời của ta nói cho bọn nó biết, sẽ không có lần tiếp theo nữa."

Trên mặt Nhã Diệc là cười nhàn nhạt, chỉ là hai con ngươi màu xanh biếc kia lại che một tầng băng mỏng.

Thời Vũ len lén rụt cổ một cái, đại ca và nhị tỷ lần này chính là thật sự chọc phụ thân giận.

"Nói bậy cái gì đó!" Long Ngọc vỗ Nhã Diệc một cái, "Kia là đứa nhỏ nhà mình!"

"Đều lớn như vậy, còn đứa nhỏ!" Nhã Diệc đối với con trai con gái luôn luôn đều quá như vậy, ai bảo bọn họ cướp bà xã với anh chứ!

"Bao lớn cũng là con em!" Long Ngọc chu mặt, người này đây cũng là làm sao vậy? Cơn tức lớn như vậy, bọn nhỏ không làm gì đi?

Thân ái, cái này còn gọi không làm gì? Là không phải giết người phóng hỏa đối với em cũng gọi cái gì?

Chẳng qua nói đến, đây đối với Long Ngọc giết người phóng hỏa được kêu là việc nhỏ...

Nhã Diệc lần này cũng không có nhượng bộ, mà là kiên định nói: "Thân ái, hai người bọn họ lớn rồi đã mấy nghìn tuổi, không nhỏ. Bây giờ em có thể vì bọn nó quản lý lo lắng, lúc bọn nó là trẻ con. Nhưng nếu có một ngày chúng ta mất thì sao? Bọn họ vẫn là tính tình bốc đồng như vậy, em cảm thấy có thể không?"

Long Ngọc yên lặng xuống, nghiêng đầu đáng yêu nhìn Nhã Diệc, ánh mắt ngập nước tràn đầy hoài nghi, "Vậy anh nói làm sao bây giờ? Thì mặc kệ như thế? Hoặc là từ trong nhà đuổi ra ngoài?" Rõ ràng một cái động tác rất bình thường, người khác làm sẽ thiếu tự tin, Long Ngọc làm cũng rất tốt nhìn rất câu người.

Nhã Diệc cúi đầu ở trên môi người hôn một cái, cười nói: "Không sai, mặc kệ, không nghe lời thì đuổi ra ngoài. Bọn nó luôn là phải học được lớn lên, ít nhất ở lúc chúng ta ở, bọn nó nếu như ngã sấp xuống, còn có thể đỡ một tay."

Thời Vũ yên lặng nhìn phụ thân và cha thân, giờ khắc này bé cảm thấy chính mình cần phải trưởng thành.

Bé không hy vọng có một ngày giống như đại ca và nhị tỷ vậy lớn như vậy còn để cho phụ thân và cha thân lo nghĩ như vậy.

Nhã Diệc ngẩng đầu, bất mãn trừng mắt con trai nhà mình, "Con làm sao còn ở!"

Thời Vũ vừa muốn nói chuyện, hình ảnh lóe lên, bên kia sớm đã cắt đứt video.

Im lặng liếc một cái, này đều là cái phụ thân gì a!

"Oa! Em còn không có ôm ôm hôn hôn đâu! Anh làm sao thì đóng!" Long Ngọc cố ý bĩu môi lên, hình ảnh trong kính pha lê này phải làm sao ôm ôm hôn hôn nha!

"Vậy vi phu bồi thường thân ái thì tốt rồi!" Nhã Diệc mặt dày nói, lại gần thì muốn hôn miệng.

"Không muốn." Long Ngọc đẩy mặt lại gần của anh ra vẻ mặt ghét bỏ, "Da dày thịt béo mới không cho anh hôn!"

"Da dày thịt béo?" Nhã Diệc chớp mắt, "Thân ái, không cần tự coi nhẹ mình như thế, vi phu cảm thấy em không cần nói chính mình nghiêm trọng như vậy."

"Ai nói chính em!" Long Ngọc ném cho anh cái liếc mắt.

Nhã Diệc cười, học lời cậu nói: "Da dày thịt béo mới không cho anh hôn, đây không phải là nói chính em hay nói người nào, chẳng lẽ là nói môi vi phu?" Nhã Diệc hơi ra vẻ khổ não nhíu mày. "Bằng không thì thân ái chính mình cảm giác một cái thì tốt rồi! Dù sao nói miệng không bằng chứng nha."

Đang nói, môi đã rơi vào trên môi mỏng ngạo kiều.

Tên lưu manh!

Long Ngọc trong bụng hung hăng mắng.

"Nhã Diệc."

"Ừm?"

"Đau thắt lưng."

Nhã Diệc trực tiếp ôm người ôm đến trong lòng, để cho người ta ghé vào ngực anh, đưa tay vuốt ve, "Tốt hơn chút không?"

"Ừm." Long Ngọc vòng cổ anh hừ hừ, lại ngại quần áo phiền phức, ba hai cái lột sạch chính mình, ghé vào trước ngực Nhã Diệc thoải mái nheo lại mắt, "Ừm, thật thoải mái." Hờ hững mà lạnh nhạt nói rõ tiếng rên bay ra, giống như móng con mèo nhỏ vậy cào lòng người.

Tay Nhã Diệc đỡ eo nhỏ của cậu, bất đắc dĩ khẽ thở dài: "Thân ái, em là dự định trong khoảng thời gian này đều không muốn xuống giường sao?"

Long Ngọc tủi thân chu mỏ, "Anh nói yêu em nhất, lẽ nào ngay cả điểm ấy cũng không thể vì em nhịn một cái, hừ, quả nhiên là gạt người!"

Nhã Diệc bất đắc dĩ nhìn người trong ngực, dở khóc dở cười, người này... Rõ ràng chính là cố ý trêu chọc, lại để cho anh không có biện pháp động thủ.

Thật là tên tồi nhỏ!

Long Ngọc cười giống như hồ ly, ai bảo anh đánh với em! Ai bảo anh uống chút rượu cũng không biết chính mình họ gì! Hừ! Để cho anh khó chịu đi thôi!

Có một cái từ gọi là vui quá hóa buồn, Long Ngọc này trở về phải thể nghiệm phải thật tốt một phen.

Nhã Diệc nhìn dáng vẻ đắc ý kia của cậu ngứa không chịu được, lấy ra một viên thuốc đút tới trong miệng Long Ngọc, Long Ngọc không chút suy nghĩ thì nuốt xuống, cậu mới không lo lắng Nhã Diệc hạ cái thuốc lộn xộn gì với cậu đâu!

Thuốc vừa vào bụng tức khắc thân thể dễ chịu thoải mái lên, tí xíu không khỏe cũng không có!

"Anh cho em ăn cái gì?"

"Linh khí đan." Nhã Diệc vừa nói tay vừa ở trên người Long Ngọc sờ.

"Kia là thánh dược chữa thương!" Long Ngọc kinh ngạc, thuốc này không những đắt, còn thiếu, trong tay Nhã Diệc cũng chẳng qua chừng mười viên, thì như thế thế đút cho cậu!

Nhã Diệc không thèm quan tâm cười, "Cùng thân ái so sánh, ít đồ kia coi là cái gì, em nói có đúng hay không chứ, hửm?"

Long Ngọc cảm giác được thân thể khó chịu nhanh chóng biến mất, trong lòng cả kinh, tức khắc hiểu rõ cái gì, ngoài miệng nói: "Kia cũng quá lãng phí, em nghỉ ngơi nhiều một chút thì tốt rồi." Trên người lại là lập tức đứng lên, thì muốn né tránh.

Nhã Diệc chỗ nào có thể buông tha cậu, người này dẫn lửa nâng lên thì muốn chạy, không có chuyện tốt như vậy!

Một cái xoay người thì ngăn chặn người, môi hơi lạnh hôn lưng trơn bóng của Long Ngọc, ôn nhu nói: "Thân ái đừng sợ, vi phu thương em thật tốt."

Long Ngọc hối hận, vừa mới không nên cởi quần áo! Cái này nếu là không cởi còn có thể giãy dụa một hai lần, không chừng thì trốn khỏi, bây giờ trơn bóng!

Con mẹ nó! Móng vuốt này hướng chỗ nào sờ đó!

"Thuốc này là thuốc tốt, chính là em thế nào cảm giác phía sau có chút ngứa vậy? Còn không có khôi phục tốt đi, em đi nghỉ ngơi." Long Ngọc chưa từ bỏ ý định giãy dụa xuống.

"Ngứa sao?" Nhã Diệc quan tâm hỏi, môi lại một đường xuống phía dưới, mang ý cười nói: "Vậy vi phu gãi gãi thật tốt cho bảo bối nhà ta."

Rõ ràng là lời nói thô tục đến cực điểm, lại cứ dùng giọng nói trịnh trọng, để cho Long Ngọc mắc cở thiếu chút nữa bị nước miếng của mình sặc đến.

Cái tên không biết xấu hổ này!

Kết quả là, Long Ngọc một ngày một đêm không ra ngoài, xác thực chút mà nói, là một ngày một đêm không xuống dưới giường này, chờ lúc cậu có thể xuống giường đã ở Hòa Hi thị chỗ cách Dao Dục thị gần nhất.

===---0o0o0o0---===

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: cười tủm tỉm xoay quanh.

Nằm bẹp trên đất, rất mệt.

---0o0o0o0---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro