☆, 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

, 34

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE


Thành phố Hòa Hi là chỗ gần thành phố Dao Dục nhất, tất cả người muốn đi thành phố Dao Dục đều cần đi qua thành phố Hòa Hi.

Vì cái gì?

Thành phố Dao Dục cự tuyệt phi thuyền tàu thuyền các loại công cụ đi xe công nghệ cao tiến vào, cho nên, hoặc là đi bộ, hoặc là chọn công cụ đi ngựa thành phố Dao Dục, mà chỗ cung cấp loại xe này là thành phố Hòa Hi.

Xe đạp là công cụ thuận tiện nhất, vấn đề là người bây giờ có mấy người biết lái? Hơn nữa, lái xe đạp nhanh nhất cũng phải hai tiếng mấy đồng hồ mới có thể đến.

Thờì gian quá dài, phương tiện giao thông mau lẹ rút ngắn thời gian cũng có, đó chính là xe mây.

Xe mây là phương tiện giao thông đặc biệt của Dao Dục, là một loại dụng cụ tiên khí luyện hóa, xe mây chia làm rất nhiều loại, có giá cao, có giá thấp, còn có xe mây công cộng một giờ một ca.

Xe mây giá cao xa hoa thoải mái, bên trong xe có trải thảm mềm mại, sô pha lớn, một đống lớn đệm mềm, bàn nhỏ ăn nhẹ, mọi thứ đầy đủ, tốc độ chậm, từ Hòa Hi đến Dao Dục, chỉ cần mười phút, đương nhiên, giá cả cũng không thấp, một giờ, mười triệu.

Xe mây loại kém nhất cũng phải một giờ, một nghìn, tốc độ bình thường, bên trong chỉ có ghế ngồi.

Mà xe mây công cộng, mỗi người một trăm, tốc độ so với xe đạp nhanh hơn một chút.

Nếu như không thích làm những thứ này, cũng có thể tự mình sử dụng pháp bảo, tiên khí, vật cưỡi, chỉ cần không phá hư hỏng hoàn cảnh bầu không khí là được rồi.

Nhưng muốn nói đến, trên đời này nuôi được pháp bảo, tiên khí, vật cưỡi, có mấy người sẽ quan tâm chút tiền lẻ như vậy!

Cho nên buôn bán cho thuê làm tốt vô cùng, Hòa Hi gần như tùy ý có thể thấy được thuê xe mây.

Phong Hành Hào đến thành phố Hòa Hi, du khách rộn ràng nhốn nháo đi xuống, kết bè kết đội đi chọn xe mây.

Cưu Bàn lắc đầu, nhìn hai người véo cãi.

"Cậu một tên khốn nhỏ! Dám đối xử với anh cậu như vậy!" Phượng Giác ý định cắn chết Long Ngọc đều có, cậu ta đau lưng cả một ngày!

"Tớ cho cậu cười tớ! Có người như cậu làm anh như thế sao hả!" Long Ngọc cũng không tỏ ra yếu kém, "Cậu dám nói cậu không thoải mái!"

"Tên khốn nhỏ!" Mặt Phượng Giác đỏ bừng một chút, giận mắng lên, "Cậu còn dám nói! Ta bị lăn qua lăn lại tròn một ngày! Cậu cái thuốc quỷ gì kia nha!"

"Kia là chuyện của Y nhà cậu!" Long Ngọc ghé mắt thấy Y giống như mèo trộm thịt sống, tâm trạng khó chịu, nghĩ cũng biết, tên kia nhất định đổ tất cả trách nhiệm lên trên thuốc, cho nên cậu một chút cũng không gánh vác phá đám Y, "Thuốc kia mạnh, nhưng tiết ra một lần thì mất, cậu bị lăn qua lăn lại chỉ có thể nói rõ Y là cố ý lăn qua lăn lại cậu!"

Phượng Giác sửng sốt một chút, quay đầu lại rống giận, "Y! Anh tên khốn kiếp!"

"Giác anh sai rồi, em đừng tức giận sẽ giận hỏng thân thể!" Y bận rộn dỗ, bất mãn trợn mắt liếc mắt nhìn Long Ngọc, cậu biết thì biết thôi, làm gì nói ra!

Mới không chịu tiếng xấu thay cho ngươi đâu nhá! Rầm rì!

Long Ngọc ngạo kiều ngửa đầu một cái, cũng không để ý tới Y bị bà xã ngắt lỗ tai mắng, trực tiếp đi ra ngoài.

Triệu hồi ra mạnh thú Diễm thì muốn đi tới, bị một đôi tay ôm lấy, đầu cũng không cần quay thì biết là người nào, cậu giận bĩu môi, người này thật đúng là dám làm! Để cho cậu một ngày một đêm không xuống giường! Đây tuyệt đối không thể nuông chiều!

"Thân ái đừng nóng giận." Nhã Diệc ôm người dỗ, mỗi sau chuyện đó, anh đều phải dỗ thân ái xù lông nhà mình về, "Ta sai rồi, ta phải chống lại quyến rũ của thân ái, ta quá vô dụng."

"Phi! Ý của anh là lỗi của em? Là em quyến rũ anh?" Long Ngọc tức giận liếc mắt trừng anh, nhớ tới tình cảnh lúc ấy thắt lưng thì đau!

"Thân ái, em không quyến rũ ta, ta cũng sẽ động tình." Nhã Diệc ở bên tai cậu khẽ nói, "Em chính là mị dược, ta chống lại không được."

"Em mới không tin đâu nhá!" Long Ngọc nghe anh nói như vậy cũng là thật cao hứng, lại không được tự nhiên nghiêng đầu qua chỗ khác, "Lúc ở hồng lâu anh chính là công tử khiêm tốn nhún nhường thủ thân như ngọc, cũng không thấy anh với em thế nào."

Nhã Diệc than nhẹ một tiếng, tay ôm cậu nắm thật chặt, bất đắc dĩ nói: "Lúc đó cho rằng em yêu thích người kia, nghĩ nếu là em yêu thích vậy thì tác thành, chỉ cần trông chừng em thì tốt, giữ hay không cũng liền không nhất định phải như vậy, ai biết... Sớm biết sẽ là kết cục như vậy, ta đã sớm ăn em, chỗ nào còn cần khổ cực như vậy."

Long Ngọc cũng nhớ tới từng li từng tí ở trong hồng lâu khi đó, thăm dò nhau, gần gũi, cậu mới không thừa nhận đã sớm thích người đàn ông dịu dàng như trà kia đâu.

"Vậy là anh đần!" Trào phúng không chút khách khí, trong mắt lại là ý cười óng ánh.

Nhã Diệc thụ giáo gật đầu, "Thân ái nói đúng, sau này sẽ không có đần nữa như vậy."

Long Ngọc ngạo kiều ngửa mặt, ở trên môi Nhã Diệc cắn một cái. "Bản thiếu chủ cũng sẽ không cho anh cơ hội đần như vậy."

Nhã Diệc hạnh phúc cười, "Vậy thân ái em nhưng phải nắm chặt ta."

"Ừm?" Long Ngọc nhướng mày, người này, lời này không phải là anh tới nói sao!

Còn chưa hiểu, dưới chân bay lên không, người đã bị Nhã Diệc ôm ngồi ở trên lưng của liệt thú Diễm.

Liệt thú Diễm không thích người khác đụng chạm, chẳng qua ngoại trừ Long Ngọc người nhân này ra, với Nhã Diệc chủ phu* mạnh mẽ mà lại phúc hắc này nó vẫn là rất ngoan ngoãn tiếp nhận, dù sao ở Minh giới còn phải nhìn sắc mặt của người khác mà sống, ôi chao.

*chủ phu - chồng của chủ nhân

Long Ngọc tựa vào trong lòng Nhã Diệc, vỗ vỗ đầu liệt thú Diễm, khẽ cười nói: "Xuất phát!"

Liệt thú Diễm gầm nhẹ một tiếng, xông thẳng lên trời, khí thế kinh sợ những người đi trước đi sau với chọn xong phương tiện giao thông đó, có lẽ còn không có chọn xong kia.

Y kéo thắt lưng của Phượng Giác, ngẩng đầu nhìn hai người hành vi đặc biệt khác thường.

"Hai người này còn thật không biết điệu thấp."

Lời còn chưa dứt, Phượng Giác ngoắc tay gọi ra một đôi phượng hoàng, thần điểu lộng lẫy lập tức chiếm cứ tầm mắt mọi người, sau khi Y yên lặng hai giây, ôm thắt lưng Phượng Giác nhảy lên một con phượng, điệu thấp gì gì đó căn bản cũng không thuộc về bọn họ!

Cưu Bàn và Xích Diễm uyển chuyển nhảy đến trên hoàng còn dư lại, một đôi phượng hoàng lập tức bay lên trời, hướng về liệt thú Diễm phía trước đuổi theo.

*phượng hoàng - con trống được gọi là Phượng còn con mái được gọi là Hoàng

Quý Liễn nhàn nhạt nhìn ba đôi đã rời khỏi, nghĩ thầm, anh ta có phải nên gọi Dạ U Điệp ra hay không?

Tất Thiến đã kéo người hướng về xe mây bên cạnh đi đến, "Nhanh lên một chút, bằng không thì đuổi không kịp bọn họ."

Quý Liễn lạnh nhạt đi theo Tất Thiến rời khỏi, ý nghĩ trước đó một chút đều không có nói ra.

Các tên đầy đủ kiêu ngạo điều khiển vật cưỡi rời đi, chọn xe mây ngoan ngoãn bình thường không kiêu ngạo.

Lúc Nguyễn Tuấn nhìn liệt thú chạy đi thì không khỏi cảm thán một tiếng, Chân Nhi nhà hắn chính là lợi hại.

Xe mây nhà Nguyễn từ lâu đã đang đợi hắn, đặc biệt không xa hoa, có gia huy nhà Nguyễn, Nguyễn Thanh Uyển rất xa thì nhìn thấy xe mây có gia huy nhà Nguyễn, do dự một chút, lập tức có chiếc xe mây khác chạy đến trước mặt, người lái xe nói là gia chủ phân phó dù sao đều họ Nguyễn, trong bụng cô nàng tức khắc có ba phần tình cảm ấm áp, nói cám ơn, lên xe mây.

Nguyễn Tuấn mới vừa lên xe mây, cánh cửa còn chưa đóng lại, một người thì leo lên đây, hắn giương mắt vừa nhìn thấy qua, chính là Thời Nghị lên tới tìm hắn nói làm cho gã lên Phong Hành Hào.

"Chuyện Nguyễn tiên sinh đáp ứng ta vậy mà cũng không làm." Thời Nghị ngồi đối diện hắn cười mắt nhìn hắn.

"Ta có đáp ứng cái gì sao?" Chân mày hắn cau lại.

"Tốt đi, không có." Thời Nghị thở dài, từ trong lòng lấy ra một cái túi tiền, bỏ vào ở trên bàn nhỏ trước mặt hắn, "Chỗ này có bảy mươi hai viên hồn tinh trói buộc, có thể vây khốn Minh hậu, chỉ cần ngươi để người ở lại Dao Dục, chỗ Minh vương chúng ta đối phó."

Để Chân Nhi ở lại Dao Dục?

Lòng Nguyễn Tuấn có một tia dao động, lại không có đi lấy, chỉ là nghiêng đầu nhìn bên ngoài ngây người.

Thời Nghị thấy hắn không có nhận cũng không cự tuyệt, cũng không nói thêm cái gì, im lặng uống trà.

Long Ngọc Nhã Diệc trước hết đến Dao Dục, đập vào mắt là cổ phong hoàn toàn, không giống với Ngọa Long cổ hiện kết hợp, nơi này là hoàn toàn cổ phong, phòng ốc, quần áo, ngay cả công cụ chạy liên lạc đều là các loại đạo pháp tiên khí linh khí, để cho người ta có một loại cảm giác xuyên qua thời không về tới quá khứ.

"Xem ra phải thay quần áo." Long Ngọc tự nói, lần trước đi thành Thiên Không cậu không nguyện ý đổi, đi tới nơi này cậu tự nguyện đổi.

Từ trên người Diễm xuống đến trên mặt đất, điểm mũi chân một cái đến trên mặt đất, biến hóa từ dưới đi lên, giày hoa văn cỏ rậm xanh trắng, áo chùng áo lót áo ngắn hoa văn vàng xanh nhạt, đai lưng rộng hoa văn hoa bỉ ngạn, tóc dài chải là kiểu tóc của Ngọa Long, băng đô vàng ngọc, một cái tơ vàng ánh sáng lấp lánh đeo bện ở trong băng đô, dưới ruy-băng để lộ tóc dài thêm rất nhiều ánh vàng cho cậu, nghe nói đây là bản giản dị của vương miện, ý tứ ở trong Ngọa Long là quyền lợi chí cao, không thể ngỗ nghịch!

Long Ngọc từ trên liệt viêm thú nhảy xuống, Nhã Diệc cũng theo xuống, chỉ là quần áo trên người một chút không thay đổi, vẫn như cũ một thân áo sơ mi màu đen hưu nhàn, quần dài màu đen.

Long Ngọc bất mãn liếc mắt trừng với anh.

"Thay quần áo!"

Nhã Diệc khẽ cười, một tay ôm cậu vào trong lòng.

"Không muốn."

Long Ngọc làm nũng, bầu không khí tốt như thế, không đổi cả người không cảm giác bao nhiêu.

"Mau đổi á."

Nhã Diệc chơi xấu ôm người, trong miệng nói. "Vậy, thân ái giúp ta đổi!"

Long Ngọc liếc mắt trừng anh, "Làm biếng chết anh đi thôi!" Tay mới vừa nhấc, con ngươi màu tím quay tròn vừa chuyển, cười xấu xa hiện lên ở trên mặt, tay khẽ vung lên, tức khắc Nhã Diệc thì đổi trang phục trên người, chỉ nhìn thoáng qua thì cười gập cả người tới.

Trên quần áo hồng trắng thêu mảng lớn mảng lớn hoa đào hồng nhạt, thấy thế nào làm sao giống như là đồ nữ! Loại quần áo này Hồi Mâu mặc có lẽ sẽ yêu nghiệt đẹp mắt, nhưng Nhã Diệc mặc chỉ có thể có một loại cảm giác không hài hòa, thảo nào Long Ngọc cười thành như vậy.

Nhã Diệc nhìn quần áo trên người mình, nhướng mày cười, cũng không để ý chút nào dắt tay Long Ngọc.

"Thì ra thân ái yêu thích loại này, vậy vi phu thì mặc như vậy đi."

Chẳng qua một quần áo mà thôi, dù sao thế nhân nhìn thấy cũng không phải anh thật sự.

Long Ngọc cạn lời, người này!

Anh muốn mất mặt Long Ngọc cũng không làm bạn cùng, thở dài, ngón tay điểm một chút.

Giày đen thêu hoa văn rồng lớn, áo chùng màu lót đen, hoa văn đỏ tươi, bên viền hoa sen lam, phát quan u lam thủy tinh, chỉ là sửa lại màu sắc thì hoàn toàn khác nhau, tôn tên lưu manh này gọi Minh vương phụ thành vô cùng anh tuấn tiêu sái, Long Ngọc, làm sao muốn cho người này mang một mặt nạ lên như vậy nha!

Chính là nếu là mang theo thì càng câu người! Quá đáng ghét! Lớn lên đẹp trai làm cái gì!

Nhã Diệc không cảm giác được đến chính mình bây giờ tốt bao nhiêu, dù sao ngoại trừ lúc ở Minh giới còn có một chỗ với Long Ngọc, những thời gian khác tướng mạo biểu lộ ra ngoài căn bản cũng không bằng một phần mười bản gốc.

Ở tâm lý của anh, đại khái cũng liền Long Ngọc cảm thấy anh bộ dáng gì đều tốt.

"Thân ái đi thôi, chúng ta đi vào dạo một vòng, vừa chờ bọn hắn."

Long Ngọc hoài nghi nhìn anh một cái, "Lần này làm sao không một mình hành động." Anh không phải là sợ nhất cậu và Phượng Giác đi cùng nhau ném anh một bên sao?

Nhã Diệc không trả lời, lại là hướng về phía người kia mỉm cười, nụ cười kia khá có ý tứ hàm xúc cao thâm.

"Muốn hướng dẫn du lịch không? Giá cả ưu đãi." Nguyễn Tuấn xuống xe mây đẹp đẽ nói.

Long Ngọc hơi sửng sốt một chút không nghĩ đến tới trước hết là Nguyễn Tuấn, phải để cho cậu nghĩ thế nào tới cũng có thể là Phượng Giác, có thể thấy được chiếc xe mây này của Nguyễn Tuấn không giống mặt ngoài bình thường như vậy.

"Bao nhiêu tiền nha?" Long Ngọc ra dáng ra vẻ hỏi giá tiền.

"Kêu một tiếng đại ca thì thành." Nguyễn Tuấn cười mắt nói.

Long Ngọc liếc mắt nhìn hắn, lôi kéo Nhã Diệc muốn đi, Nguyễn Tuấn trực tiếp sờ mũi, "Kêu một tiếng có khó như vậy sao?"

"Anh cũng không phải." Long Ngọc lạnh nhạt trả lời một câu, để cho hắn tức khắc nhụt chí.

"Càng ngày càng không đáng yêu."

"Cậu ta lúc nào có quan hệ với đáng yêu?" Trả lời là Phượng Giác, mắt dao nhỏ sắc bén liếc mắt Long Ngọc.

Hai cánh tay Long Ngọc vòng ngực, chân mày cau lại, "Viên thuốc nhỏ kia ấy tớ đây còn có rất nhiều."

"Không cần, cậu để lại chính cậu dùng đi." Phượng Giác rơi xuống đất, liếc Y theo xuống, ý tứ kia là anh dám nói muốn, anh chờ!

Y ngoan ngoãn không nói lời nào.

"Nhã Diệc Nhà ta không cần vật kia." Đầu Long Ngọc hất lên, kiêu ngạo nâng cằm nhỏ lên.

"Viên thuốc nhỏ gì?" Cưu Bàn rơi xuống đất hiếu kỳ hỏi.

"Chính là đồ để cho ngươi không xuống giường được." Long Ngọc mắt cười nói.

"Cảm ơn, ta là phía trên kia." Cưu Bàn liếc cậu một cái, ý tứ kia là, ngươi nghĩ rằng ta là các ngươi nha!

Long Ngọc Phượng Giác liếc mắt nhìn, thấy hắn lớn lối như vậy rất là không vừa mắt, đồng thời tiến đến bên người Xích Diễm, một bên một người, "Hoặc là? Ta đây còn có tay mềm chân mềm."

"Thật sự có ích?" Xích Diễm hoài nghi nhìn Long Ngọc.

"Thử một chút thì biết." Long Ngọc mỉm cười nói.

"Tới một lọ." Xích Diễm không khách sáo nói.

"Xích Diễm!" Cưu Bàn trừng mắt, "Nếu thật sự có ích cậu ta còn có thể là phía dưới kia sao!"

"Nhã Diệc nhà ta và người bình thường không giống nhau, chẳng qua Cưu Bàn ngươi và người bình thường kém một chút như vậy, thời gian dùng nhiều mấy viên bảo hiểm." Long Ngọc nói lấy ra hai bình nhỏ, "Chai nhựa thơm này, tổng cộng hai viên tinh châu." Lòng bàn tay Long Ngọc hướng về phía trước ngoắc ngoắc ngón tay.

"Có lời." Xích Diễm gật đầu, móc ra hai viên tinh châu cho cậu.

Long Ngọc giao hai bình nhỏ cho hắn, một tay che ở bên môi, nhỏ giọng nói, "Sau khi tắm hiệu quả cao hơn, dùng tốt lại tìm ta, các loại viên thuốc nhỏ đều có."

"Ừm." Xích Diễm gật đầu.

Long Ngọc cầm tinh châu trong tay ném cho Phượng Giác một cái, hai người vỗ tay, dáng vẻ giống như hợp tác vui vẻ, Cưu Bàn tức giận răng trực tiếp ngứa, vén tay áo đi cướp với Xích Diễm, làm thế nào cũng cướp không được.

Nguyễn Tuấn ngẩn tò te nhìn, cứng ngắc quay đầu nhìn Nhã Diệc, "Loại buôn bán này em ấy đều làm?"

"Chỉ cần là có thể kiếm tiền." Nhã Diệc không có vấn đề nói, thân ái nhà anh chính là một bé tham tiền, anh thì yêu thân ái mê tiền!

===---0o0o0o0---===

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: kỳ thực, ta cũng là người mê tiền nha!

Cầu khen thưởng, che mặt xấu hổ á.

---0o0o0o0---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro