☆, 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

, 35

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE


Long Ngọc đột nhiên cảm giác có người kéo kéo ống tay áo cậu, nhìn lại Tất Thiến không biết lúc nào thì đã đến, đỏ mặt hỏi cậu, "Ngọc thiếu, kia, thuốc kia còn nữa không? Bán rẻ một chút cho tôi chút." Nói xong mặt càng đỏ hơn.

"Cho anh cũng là lãng phí." Long Ngọc ghét bỏ nói, mặt Tất Thiến càng thêm đỏ, Long Ngọc vẫn là lấy ra một lọ, cậu ta đưa tay vừa muốn nhận, Long Ngọc lại vòng qua cậu ta, cho Quý Liễn, "Tiểu Hồ Điệp cho anh ba viên dùng thử, nghĩ muốn mà nói hai tinh châu một lọ, ngoài ra đưa bôi trơn giảm nhiệt nhựa thơm."

"Cảm ơn chủ nhân." Quý Liễn mặt không đổi sắc nói, Tất Thiến âm thầm trực tiếp véo anh ta.

"Tiểu Chân Nhi, cậu nếu là chỉ bán thuốc cũng có thể giàu to rồi." Phượng Giác chơi tinh châu trong tay.

"Phất không được, cũng liền thu một ít vốn trở về." Long Ngọc lắc đầu, "Muốn làm ra không bị thương người, vật liệu của thuốc kia cũng không ít, những thứ này cũng là năm đó tớ xem quyển sách, làm chơi, chẳng qua nói đến đây, thuốc hồi máu kia của tớ cũng có bao nhiêu, những thứ thuốc tình thú này là làm sản phẩm phụ sản sinh lúc làm thuốc hồi mấy, cũng liền lấy tới vui đùa một chút."

"Cậu đây là cái gì đều có thể chơi ra, thực sự là vận khí tốt." Phượng Giác cười nói.

"Được rồi, nói chuyện chính đi, chúng ta đi đâu trước?" Long Ngọc níu lấy Cưu Bàn còn đang cướp thuốc giao cho Phượng Giác, nói nhìn về phía Nhã Diệc chờ quyết định của đương gia.

"Tùy tiện đi tới xem đi, lại không gấp gáp." Nhã Diệc nói chỉ hướng về phía chỗ cho thuê xe bên cạnh. "Biết lái xe đạp không, chúng ta lái xe từ từ chơi."

Mấy người khác mắt nhìn mắt nháy mắt mấy cái, "Xe đạp?"

Bọn họ những người này, ra ngoài ngoại trừ phi hành khí chính là phương tiện giao thông khác, thật đúng là không có lái qua loại vật này.

Nhã Diệc thấy biểu tình của mấy người thì biết bọn họ đang suy nghĩ gì, ôm Long Ngọc xấu xa cười, nói: "Lẽ nào các ngươi ngay cả này cũng không biết lái? Đây chính là đồ chơi nhỏ mà đứa nhỏ ba tuổi ở nhân giới đều biết."

"Biết, làm sao không biết! Ai nói chúng ta không biết!" Mấy người ai cũng không nguyện ý thừa nhận chính mình không bằng trẻ em ba tuổi.

Long Ngọc nhướng mày, trên mặt mang nụ cười gian xảo, làm bạn cùng với Nhã Diệc nhà cậu, nói: "Vậy thì xuất phát thôi."

Mấy người bảy nghiêng tám ngã lên xe đạp, liên tục té ngã mấy lần, miễn cưỡng tạm thời coi như là học xong đi, Long Ngọc nhìn đều sắp cười khom lưng, nếu để cho người nhìn thấy nhóm cao thủ có tình cảnh như thế không biết hù dọa rơi mấy cằm.

Quý Liễn coi như ngộ tính cao tốt, thứ xe đạp này cũng là gặp qua, còn chơi qua, không đến hai lần thì học được, nhưng Tất Thiến thì không được, lên một lần ngã một lần, ngã xong còn tiếp tục lên, Quý Liễn nhìn cậu ta tự ngược thì chịu không được, vỗ vỗ yên sau, "Lên."

"Ồ." Có lẽ là biết chính mình thật sự không có thiên phú, Tất Thiến ngoan ngoãn ngồi lên, Quý Liễn đạp một cái, đi rồi!

Những người khác liếc mắt nhìn, như vậy cũng được?

Lúc đang định người nào học người nào không học, Long Ngọc bé không có lương tâm một câu nói bỏ đi ý nghĩ của bọn họ, "Biết lái là công, được chở là thụ, nghĩ rõ ràng rồi làm nhá!"

Một tên khốn nhỏ!

Mọi người mới vừa ở trong lòng thầm mắng Long Ngọc không phúc hậu.

Chỉ thấy trên xe Long Ngọc lái trong nháy mắt không có người, trong nháy mắt vừa nhìn người đã bị Nhã Diệc mang tới trên xe mình, chỉ là chỗ ngồi cũng không phải là ngồi sau xe mà là trên xà trước xe.

Lúc thuê xe trước đó đều thấy qua loại xe này, chính là bởi vì quá khó khăn tất cả mọi người không chọn, không nghĩ đến Nhã Diệc cư nhiên chọn.

*kiểu xe Nhã Diệc chọn có thể là xe đạp địa hình

Long Ngọc lập tức bị trào phúng, "Ha ha ha, bé thụ Ngọc."

Để cho cậu hư á.

Long Ngọc trợn mắt nhìn Nhã Diệc, đây không phải là hủy đài của cậu sao nha.

Nhã Diệc một tay đỡ thanh, một tay ôm người, nhàn nhạt nói: "Thân ái nhà ta chính là ở phía trước, mà không phải là ở phía sau bị chở."

Ý tứ kia rất rõ ràng, các ngươi không phục, cũng lái cái này nha.

Long Ngọc bị anh nói làm nở nụ cười hì hì, xoay mặt cho anh một cái hôn khen thưởng.

"Ngoan."

Những người khác toàn thể cạn lời, hai chồng chồng không phúc hậu này!

Cưỡi xe đạp này mọi người cũng học trong chốc lát, học xong, chẳng qua để cho người ta giật mình là Nguyễn Tuấn vậy mà không biết, hắn còn phải học, té rất thảm, hắn lại không giống Phượng Giác có thể dùng một bùa chú gió tới giúp đỡ, quả thực chính là trực tiếp ngã đập đất.

"Chậc!" Long Ngọc ghét bỏ liếc mắt nhìn Nguyễn Tuấn, "Tôi nói Nguyễn đại thiếu gia, nói như thế nào anh cũng là người Dao Dục, làm sao ngay cả xe đạp này cũng không biết lái?"

Nguyễn Tuấn mới sẽ không nói hắn ra ngoài chính là xe mây, bất kể xa gần, hoàng tộc có thân phận này làm sao có thể tự mình lái xe đạp!

"Ở lâu trên địa vị cao, không vào dân gian, không biết dân tình, hắn còn xem mình là Nguyễn Vương gia đấy." Nhã Diệc nhạt mà lạnh nói, để cho Nguyễn Tuấn không hiểu run lên.

Hồi lâu, Nguyễn Tuấn mới khó khăn học xong, kỳ thực cũng có phục vụ xe ba bánh chở người, nhưng, những người này đều là tự mình lái xe, hắn không tốt lắm khi làm đặc quyền, vả lại nói, nơi này mấy người trong này so với hắn thì mặt mũi lớn hơn, hắn nhưng đắc tội không nổi, chỉ có thể kiên trì.

Mọi người lái xe đạp qua lại không ngớt ở trong Dao Dục, Dao Dục nhiều hẻm nhỏ, đường hẹp quanh co, cũng khó trách những phi thuyền đó vào không được, tiệm nhỏ san sát, cửa nhỏ chỉ có thể để hai cái bàn, cửa lớn cũng liền để đến dưới tám cái bàn, nhỏ là một trong đặc sắc của Dao Dục.

Hỗn tạp cũng là đặc sắc của Dao Dục, hỗn tạp này không phải nói người hỗn tạp, mà là nói khẩu vị hỗn tạp, ngọt mặn kết hợp là đặc điểm nơi này, có người yêu thích ngọt, có người thì yêu thích mặn, dĩ nhiên là có người không thích cảm giác vừa ngọt vừa mặn này, mà người Dao Dục hình như rất yêu thích kết hợp này, ngọt mặn, ngọt cay, ngọt chua, coi như là kết hợp, có thể thấy được khẩu vị của Dao Dục cũng là thiên ngọt thật nhiều.

Mỗi người có khẩu vị của mỗi người, đồng dạng hiểu rõ thức ăn, các nhà tiệm làm ra hương vị cũng khác biệt.

Tiệm tàu hũ kiểu cũ, cửa không quá lớn, trong tiệm đặt ba cái bàn, dưới mái hiên ngoài tiệm có cung cấp ghế dài nghỉ ngơi, phong cách cửa hàng rất là cổ xưa, không xa hoa, bên cửa sổ sữa đậu nành trắng noãn lăn lộn trong nồi lớn, hương đậu bay rất xa.

"Tiệm này là cửa hiệu lâu đời của Dao Dục, đời đời thời thời đều ở nơi này xay sữa đậu nành, làm tàu hủ, hương vị vô cùng chính cống, có muốn nếm thử hay không?" Nguyễn Tuấn bóp phanh đỗ xe giới thiệu cho mọi người.

Ông chủ thấy có khách tới cửa, lập tức mỉm cười nói, "Đúng đấy! Sữa nhà tôi đều là xay bằng đá, nước là nước suối, đậu nành là đậu nành thượng hạng, mấy vị nhưng phải nếm thử?"

"Nếu là tàu hủ chút nước chát thì thôi đi, ta không thích." Long Ngọc ngồi ở trên xà ngang xe, lắc bắp chân.

"Tàu hủ chút nước chát là non, chính là mùi tanh, chút thạch cao thì già rồi, làm tàu hủ không non, đậu hủ nhà tôi thì béo, vừa thơm vừa mới còn không mùi tanh, nếu là uống sữa đậu nành cũng có, ngọt mặn đều có." Ông chủ kiên trì giải thích.

"Hừm, vậy muốn một chén tàu hủ, không muốn rau thơm, ít chút chút dầu ớt." Long Ngọc nói xong suy nghĩ một chút, "Phải mặn miệng."

"Được rồi!" Ông chủ cầm chén gốm thô nhỏ, từ trong một nồi khác múc một muỗng tàu hủ rót vào trong chén, để lên thịt vụn, vụn cải bẹ, hành lá, chút chút ít dầu mè, bỏ thêm chút dầu ớt, đưa cho Long Ngọc, "Muỗng thì tự lấy."

Long Ngọc lấy cái muỗng múc một muỗng, thấy mọi người đều đang nhìn cậu, chân mày cậu cau lại, "Nhìn cái gì?"

"Nhìn cậu ăn xem ăn ngon không, ăn ngon bọn này liền mua." Mọi người không biết xấu hổ nói.

"Tiết tháo!" Long Ngọc liếc mắt nhìn bọn họ, bỏ muỗng tàu hủ kia vào trong miệng, ngon, nhẵn, non! Mặn ngon vừa phải! Khẩu vị vô cùng hợp với cậu, hất cổ thì uống xong, đưa chén trở về, "Thêm một chén nữa." Nghiêng đầu hỏi Nhã Diệc, "Nhã Diệc anh ăn khẩu vị gì?"

"Giống em đi." Nhã Diệc cưng chiều cười, Long Ngọc cười ngọt ngào đáp lại, bảo ông chủ tới hai chén.

Những người khác nhìn cậu ăn ngon cũng muốn theo.

Một chén tàu hủ hai đồng châu, một ly sữa đậu nành mới một đồng châu, tương đối rẻ.

Dao Dục cự tuyệt những công nghệ cao đó, cho nên tiền cũng là dùng tiền thông dụng của sáu giới, châu tới tính toán.

Đồng châu, ngân châu, tinh châu, kim châu, ngọc châu.

Một ngân tương đương với một trăm đồng, một tinh tương đương với mười ngân, một kim tương đương với năm mươi tinh, một ngọc tương đương với một nghìn kim.

Trên mỗi hạt châu đều có hoa văn đặc biệt, lại có pháp thuật, tiền vốn làm giả rất cao.

Một nguyên trên thẻ chẳng khác nào một đồng, trong tay có một ngọc vậy thì khó lường, cho nên đổi thành ngọc, vàng thì ít, nhiều nhất vẫn là đồng, bạc, tinh đều thiếu.

Nhưng giá trị con người nơi này không ở trên một ngọc, ngay cả Tất Thiến mấy năm nay cũng là của cải không nhỏ, chớ nhìn phòng bánh nhỏ kia của cậu ta, cũng không ngăn nổi Quý Liễn với cậu ta dùng là thẻ liên danh.

Long Ngọc trực tiếp hướng trong bình thu khoản thủy tinh trên đài cửa sổ bỏ vào một ngân châu, bởi vì trên người cậu không có đổi đồng châu.

"Vị công tử này, đợi lát nữa tôi tìm ngài." Ông chủ liếc nhìn, cảm thấy những công tử thiếu gia này làm sao cũng ăn không hết nhiều như thế, một ngân châu có thể mua năm mươi chén tàu hủ, mấy người này chỗ nào ăn nhiều đến thế.

"Không chừng trong chốc lát còn chưa đủ đâu." Long Ngọc là hiểu những người này, đều ăn uống không nhỏ! "Nếu là nhiều hơn, thì thêm bọc đậu hũ kho thì tốt rồi, tôi ngửi đậu hũ cứng kho của nhà ông rất thơm."

Thấy ở phía sau còn có cái ăn, những người này cũng liền ý tứ hứng thú, một người ăn hai chén thì ngừng lại, ông chủ cho Long Ngọc bọc nửa cân đậu hũ kho, đặt ở trong cái túi nhỏ, một bó xiên bằng trúc.

"Đi thôi!" Tay Long Ngọc chỉ một cái, Nhã Diệc đạp một cái, đi lên! Mọi người theo ở phía sau. "Thật đúng là ngon!" Long Ngọc cắn đậu hũ cứng càng nhai càng thơm, còn không quên đút Nhã Diệc một ngụm.

Xuôi theo hẻm nhỏ tiếp tục đi, chạy về phía dưới một nhà tiệm nhỏ.

Mấy người đi tùy tính, cũng không phải là tất cả tiệm đều sẽ dừng lại, mà là gặp phải tiệm nào cảm thấy hứng thú mới có thể hơi chút nghỉ chân.

Lại nói tiếp đoàn người từng người một cũng đều là nhân vật ăn quen thức ăn ngon thế gian, tự nhiên sẽ không nhìn thấy một thứ thì muốn ăn, bởi vậy mấy người đi cũng coi như mau, rất nhanh thì vòng xong mấy con phố.

Ngoại trừ tàu hủ lúc ban đầu ra, bọn họ cũng ăn một lần tiểu long bao*.

Lại đi vào một cái chợ, bước chân mấy người ngừng lại.

Con đường này rất rộng, đương nhiên! Rộng hẹp này là dựa theo toàn bộ tiêu chuẩn của thành phố Dao Dục mà nói, chí ít ở trong tất cả ngõ hẻm bọn họ vừa mới đi qua, cái này thuộc về một cái rộng nhất kia, rộng bằng hai con ngõ nhỏ khác.

Chỉ là, kỳ quái là ngõ nhỏ này chỉ có một cửa hàng nhà mặt tiền.

Cửa rất nhỏ, phía trên treo một khối biển, vô cùng đơn giản viết một chữ.

Nhất. (Một)

"Một?" Long Ngọc nhướng mày nhìn chỗ này, "Có chút ý tứ."

Tất Thiến từ trên xe đạp của Quý Liễn nhảy xuống, tiến tới nâng mặt vừa nhìn, vô cùng kinh ngạc nói: "Nha, nơi này giống như Ngọc Duyên."

Những người khác cũng đều đã đi tới, đối với cái chỗ này thật đúng là đều có chút hiếu kỳ.

"Đây là chỗ nào." Phượng Giác đặt câu hỏi, Nguyễn Tuấn lúng túng sờ mũi một cái, trả lời không ra.

Tuy rằng đây là địa bàn của hắn, chính là những chỗ nhỏ này hắn cũng chẳng bao giờ tới, nổi tiếng còn chưa tính, loại chỗ nghe đều chưa từng nghe qua này, thật đúng là trả lời không được.

"Đều đi tới cửa làm sao còn hỏi, liếc mắt nhìn chẳng phải sẽ biết là địa phương nào sao?" Cưu Bàn không rõ mấy tên phía trước kia sao lại đứng yên không đi vào.

Y bất đắc dĩ khoanh tay, "Nhưng thật ra là ở cửa, chính là nhìn không thấy a."

Long Ngọc đứng ở trước mặt nhất, dựa vào Nhã Diệc, nhẹ giọng hỏi: "Nhã, anh nói nơi này là cái gì."

Cửa chính rộng mở bên trong, đập vào mắt chính là một mảnh đen kịt, cũng không phải là cái loại đen ban đêm kia, mà là giống như mực nước nồng đậm, mang cảm giác dính sền sệt để cho người ta kinh hãi, có một loại cảm giác đi vào sẽ hít thở không thông.

"Cửu cửu quy nhất*."

*九九归一 chín chín về một -> suy cho cùng; cuối cùng; rốt cuộc; sau hết

Vạn vật thế gian, từ đầu đến cuối đều có một điểm, một là khởi điểm, cũng là điểm cuối.

Nơi này là như vậy, Minh giới cũng là như vậy.

Cái chỗ này, anh đi vào, người khác vào không được.

Ôm Long Ngọc xoay người, "Nơi này các ngươi không thể đi vào, chúng ta đi địa phương khác đi dạo."

Nói xong, cũng không giải thích, đã mang Long Ngọc rời khỏi.

Những người khác cũng là thông minh, đương nhiên sẽ không ngốc đến không phải là phải muốn đi vào, chỗ có thể để cho Minh vương cấm kỵ sâu như vậy, vẫn là vòng quanh thì tốt.

Long Ngọc ngồi ở trên xà ngang xe, vừa ăn đồ, vừa thuận miệng hỏi: "Nơi đó, là tồn tại giống với Vong Xuyên?"

Nhã Diệc than nhẹ, ở bên tai cậu thấp giọng nói: "Không. Kia là tồn tại so với Vong Xuyên cũng phải làm cho lòng người kinh sợ. Vong Xuyên có thể để cho hồn phách tiêu tán, nó nhưng có thể hồn phách tiêu tán, cũng có thể để cho hồn phách hư hại chữa trị, chỉ là trả giá cao không phải là bất luận kẻ nào có thể gánh vác lên."

"Vậy nó xuất hiện, chẳng phải là..." Long Ngọc nhíu mày, đã như vậy, chẳng phải là sẽ bị người có lòng lợi dụng.

Khóe môi Nhã Diệc hơi câu, khóe mắt nhìn Nguyễn Tuấn đi ở cuối cùng nhiều lần quay đầu lại một chút.

"Yên tâm đi, ta nếu nhìn thấy, thì sẽ không để cho người khác lợi dụng. Vật này rất tà môn, lần này đại khái cũng là cố ý tới chờ chúng ta, không cần một phút đồng hồ ngõ hẻm kia tuyệt đối không phải là bộ dáng này."

Tồn tại thần bí có thể ở thế gian tồn tại mười triệu năm lại không có bị bất luận kẻ nào lợi dụng qua một lần, nếu là dễ dàng bị người chinh phục như vậy, lại sao lại chờ cho tới hôm nay.

"Vậy là tốt rồi." Trên mặt Long Ngọc lộ ra nụ cười, loại chuyện này nếu đã giải quyết, vậy sẽ không có ý tứ nghĩ nhiều nữa, thoải mái vui vẻ chơi mới là vương đạo!

Vung tay hô to một tiếng, "Xuất phát!"

Mọi người cũng rất có lực hô hoan ăn khớp."Xuất phát!"

Hướng về trong thành phố Dao Dục!

Nguyễn Tuấn nhịn không được lại quay đầu lại liếc mắt nhìn cửa tiệm kia, luôn cảm thấy bên trong có thứ gì.

Cửa sổ đóng chặt ban đầu, chẳng biết lúc nào mở một kẽ hở, gian phòng một mảnh đen nhánh, vốn cái gì cũng nhìn thấy, hắn lại nhìn thấy ngoài cửa sổ có một con mắt, nhìn chằm chằm vào bóng lưng Nhã Diệc, sau khi Nguyễn Tuấn thấy rõ con mắt kia, cũng hút khí lạnh một cái.

Kia là một con ngươi thú đen nhánh, tròng trắng mắt rất ít, con ngươi màu đen hầu như chiếm hết toàn bộ con mắt, cặp mắt kia vừa đen vừa yên tĩnh, đen giống như đêm tối, yên tĩnh giống như nước tù, để cho người ta tâm trạng phát lạnh.

Hắn theo bản năng chớ quay đầu, lần thứ hai lúc quay đầu lại, đừng nói con ngươi thú quỷ dị, ngay cả cửa sổ cũng không có, cửa sổ đóng chặt, giống như tất cả vừa rồi, chỉ là ảo giác của hắn.

===---0o0o0o0---===

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: muốn ăn kẹo.

Lăn qua lăn lại, làm nũng

---0o0o0o0---

* Chú thích quy đổi tiền chung của sáu giới

1 ngân = 100 đồng

1 tinh = 10 ngân = 1,000 đồng

1 kim = 50 tinh = 500 ngân = 50,000 đồng

1 ngọc = 1000 kim = 50,000 tinh = 500,000 ngân = 50,000,000 đồng

*咸口的豆花 đậu hủ mặn

* 卤豆干 đậu hũ kho = *卤的豆干 đậu hũ cứng kho

* tiểu long bao 小笼包

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro