☆, 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

, 40

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE


Tiệm chỉ có một chữ 'Nhất' kia nghênh đón khách không mời mà đến, người nọ chỉ là đứng ở trước cửa tiệm rất lâu, cuối cùng không có dũng khí bước vào, xoay người đi, một thanh âm u ám từ bên trong cửa truyền ra, để cho con ngươi người nọ co rụt lại.

'Không phải là của ngươi cuối cùng không phải là của ngươi...'

Cánh cửa không tiếng động đóng lại, tiệm lặng yên không tiếng động biến mất ở trong đường phố, giống như chưa bao giờ xuất hiện qua.

Bước chân người nọ chỉ dừng lại một chút, không quay đầu lại, tiếp tục đi xuống, một giờ sau, hắn leo lên Phong Hành Hào.

Nhìn chằm chằm vào đoàn người Cưu Bàn tranh cãi ầm ĩ kia mà đi vào trong, ánh mắt không có nửa điểm dời đi.

Nhã Diệc lơ đãng quay đầu lại, đối mặt một đôi con ngươi đỏ thắm, chỉ là sửng sốt một chút rất nhỏ, trên môi câu ra một cái góc độ châm chọc, ở trước khi Long Ngọc phát giác thu lại, kéo thắt lưng Long Ngọc dẫn người rời khỏi.

Mà người nọ lại chân chân thiết thiết nhìn thấy nụ cười kia, mím mím môi lộ ra cười đồng dạng.

Thực sự là lâu thấy.

"Nhìn cái gì vậy?" Long Ngọc nghiêng đầu liếc mắt nhìn Nhã Diệc, đừng cho là em không nhìn thấy biểu tình anh có chút không bình thường!

Nhã Diệc mặt không đổi sắc, mỉm cười. "Nhìn thấy một người đáng ghét làm sao bây giờ, tâm tình thật không tốt, thân ái không phải là nên an ủi vi phu thật tốt một tý."

Khóe mắt Long Ngọc giật một cái, em toàn thân đều không thoải mái đấy, an ủi anh cái gì!

"Đi sang một bên!" Liếc anh một cái, con sói già một chút cũng không biết cái gì là tiết chế.

"Thân ái thật nhẫn tâm! Ta bị thương." Nhã Diệc tội nghiệp nhìn Long Ngọc, chỉ là khóe môi mang ý cười hoàn toàn bán đứng tâm tình của anh.

"Còn ầm ĩ! Lại ầm ĩ thì không để ý tới anh." Long Ngọc chu mỏ, người này.

"Tốt rồi, không ầm ĩ không ầm ĩ, thân ái tới hôn một cái!" Nói rồi người thì tự giác hôn Long Ngọc một cái, vô lại để cho Long Ngọc ngay cả sức lực mắng chửi người cũng không có.

Nhã Diệc mắt cười ôm Long Ngọc, vẻ lo lắng trong lòng tản ra một ít.

Thì cứ cho là nhìn thấy người đáng ghét thì như thế nào, chí ít cuối cùng làm bạn ở bên cạnh anh vẫn luôn là Long Ngọc.

Chí ít Long Ngọc lựa chọn là anh.

Tất cả trước đây, đều không có quan trọng.

Anh chỉ cần coi chừng một người này thì tốt.

Long Ngọc cười mắng một tiếng, nhéo mặt anh một tí, muốn nói cái gì, lại cảm giác được có một tầm mắt đều mau đốt phía sau lưng cậu, quay đầu nhìn lại, chống lại một đôi đỏ thắm mắt, nồng nhiệt trong mắt đối phương, để cho cậu sửng sốt một chút, chớp chớp mắt nhìn hướng về phía Nhã Diệc.

Người nọ vốn tưởng rằng Nhã Diệc sẽ ngăn trở tầm mắt của Long Ngọc, nhưng mà anh không có, người nọ vốn cho rằng Long Ngọc nhìn thấy hắn sẽ tức giận, sẽ giật mình, sẽ giận dữ, lại không nghĩ rằng, Long Ngọc chỉ nói một câu nói, câu nói kia đủ để đánh hắn tới tầng dưới chót nhất của ao lạnh.

"Nhã, kia là ai vậy? Nhìn có chút nhìn quen mắt, hắn làm gì nhìn em chằm chằm nha! Rất đáng ghét á!" Long Ngọc chu mặt, trẻ con túm góc áo Nhã Diệc oán giận, thoạt nhìn rất là ấu trĩ, kỳ thực Long Ngọc chỉ là muốn làm nũng, bán manh với Nhã Diệc.

"Người không liên hệ, thân ái không cần nhận thức, mặt đại chúng có rất nhiều, quá nhiều người nhìn đều nhìn quen mắt." Nhã Diệc cười ở trên mặt bánh bao phồng lên của Long Ngọc cắn một cái, trơn bóng, non mềm, úi, vị thật tốt.

"Làm gì cắn em!" Long Ngọc ngạo kiều ngửa mặt.

Nhã Diệc khẽ cười một tiếng, một tay kéo người vào trong lòng, ở bên tai cậu nhẹ giọng nói: "Thân ái làm sao bây giờ, ta lại đói, thật muốn ăn tươi em..."

"Lưu manh!" Long Ngọc liếc mắt trừng anh, cảm thấy thắt lưng càng đau xót!

"Chỉ lưu manh em." Nhã Diệc khẽ nói, lừa gạt người trở về phòng yêu yêu.

Người nọ đứng tại chỗ nhìn bọn họ rời đi, mặt từng chút từng chút lạnh xuống, đứng trong chốc lát mới đi đến gian phòng của mình, hắn đi, chúng người hầu mới thở phào nhẹ nhõm.

Biểu tình vừa rồi của quý ngài kia thật đáng sợ, giống như là quỷ sống trong địa ngục!

Trong phòng, hoan ái qua đi, Long Ngọc ghé vào trước ngực Nhã Diệc, Nhã Diệc nhẹ nhàng vuốt ve lưng cậu.

"Nhã."

"Ừm?"

Long Ngọc ngẩng đầu chống lại ánh mắt của anh, "Em nhớ ra ở đâu gặp qua cặp mắt kia, em biết kia là ai."

Yến, người cậu đã từng cho rằng sẽ cùng cậu đi hết cả đời người, mà bây giờ, bọn họ gặp mặt, cậu lại phải lâu như vậy mới nhớ tới đối phương là người nào, hình như cậu đã từng chờ đợi, chẳng qua là một chuyện khôi hài.

Nhã Diệc nhẹ nhàng gật đầu, trong mắt mang nụ cười ôn nhu.

"Có nghĩ ra hay không đều không có vấn đề, bây giờ chẳng qua là người qua đường."

Anh bây giờ đã không phải là người đàn ông bình thường năm đó kia tất cả cần chính mình một người gánh vác, có yêu không dám nói ra khỏi miệng.

Mà anh càng thêm tin tưởng người bên cạnh, vô luận nhớ ra hay không, cậu đều sẽ không rời khỏi bên người anh.

Cho nên, tất cả đều không quan trọng.

"Anh thì yên tâm như thế." Long Ngọc lúc đầu còn có chút lo lắng Nhã Diệc sẽ không thoải mái, không nghĩ đến anh giống như đã hiểu ra, điều này làm cho trái tim cậu nhẹ nhõm không ít.

Cậu không thích có bất cứ chuyện gì để cho anh không vui.

"Đương nhiên, cũng không nhìn một chút bà xã của ai chứ, thân ái làm việc, ta dĩ nhiên là yên tâm cực kỳ nhất."

"Được! Ngày mai tìm Phượng Giác cùng nhau đi leo tường!" Long Ngọc cố ý đùa anh, còn nói trịnh trọng chuyện lạ.

"Thân ái vẫn là ngày mai có thể xuống giường rồi hãy nói!" Nhã Diệc nhào tới đẩy người ngã, ở trên cằm người gặm ra một cái dâu tây sáng rõ.

"Anh cắn chỗ nào vậy!" Long Ngọc trực tiếp trốn, "Anh muốn em bị Phượng Giác cười chết hả!" Cái này nếu để cho Phượng Giác nhìn thấy, không chừng bị cười thành cái dạng gì chứ!

"Vậy hãy để cho hắn cười thì tốt rồi." Nhã Diệc trở mình, đặt Long Ngọc ở dưới thân, theo cằm cậu một đường hôn đi xuống , lưu lại vết hôn một đường.

"Anh còn cắn, buông miệng nha!" Long Ngọc bị cắn toàn thân tê dại, ánh mắt mê ly lên.

"Thân ái, ta yêu em." Nhã Diệc ôm người tình cảm nồng nàn nói.

"Anh không yêu em, yêu người nào nha." Long Ngọc ngạo kiều ngẩng đầu lên, ôm cổ anh.

Nhã Diệc thích nhất dáng vẻ ngạo kiều bé nhỏ này của cậu , hôn, âu yếm, ánh mắt ôn nhu có thể nhỏ giọt ra nước.

Lăn qua lăn lại nửa đêm, hai người mới ngủ đi.

Sáng sớm ánh mặt trời chiếu vào phòng, người ôm nhau ngủ trên giường, thoạt nhìn rất hạnh phúc, lại là thật sự rất hạnh phúc.

Nhã Diệc bị ánh mặt trời chiếu quá mạnh tỉnh, mở mắt sương mù, nhìn thấy Long Ngọc trong lòng giống như bất mãn lui vào trong ngực anh, thì biết cũng bị ánh sáng mặt trời làm cho không thoải mái.

Ngón tay ấn vào trên điều khiển từ xa, cửa sổ thủy tinh trong suốt lập tức biến thành màu trà cách nhiệt cách ánh sáng, Long Ngọc lúc này mới dần dần buông lỏng mày nhíu chặt ra.

Nhìn thoáng qua thời gian, phát hiện đã qua giờ cơm, Long Ngọc dạ dày không tốt, tỉnh lại dù sao cũng phải ăn một chút gì, Nhã Diệc từ trên giường cẩn thận ngồi dậu, bỏ vào một cái gối ôm lớn trong lòng Long Ngọc, chính mình đứng dậy đi chuẩn bị đồ ăn.

Long Ngọc ở trên gối ôm cọ cọ, nhăn mày lại, cái miệng nhỏ nhắn bĩu môi lên mềm mại kêu một tiếng, "Ông xã..."

Nhã Diệc lập tức tâm trạng mềm thành một bãi nước, thân ái nhà anh cũng liền trong giấc mộng này, hoặc là trên chuyện kia bị anh ép tàn nhẫn, mới có thể gọi như vậy, vừa đáng yêu lại làm cho người đau!

"Ngoan." Nhã Diệc hôn trán cậu một cái.

"Hừm." Long Ngọc ném gối ôm ôm lấy anh, cọ cọ, mặt mày giãn ra.

"Em nha, ta đi làm điểm ăn, trước tiên tự mình ngủ có được hay không." Nhã Diệc nhìn người ôm mình, thả mềm thanh âm thương lượng với người ta.

Long Ngọc cũng không biết có nghe hay không, dù sao chính là ôm người không buông tay.

Nhã Diệc thấy như vậy cũng không phải là biện pháp, bất đắc dĩ ôm người lên. "Bằng không thì chúng ta cùng nhau đi?"

Người trong ngực giật giật, chậm rãi mở mắt, mơ mơ màng màng nói: "Được."

Long Ngọc cũng không biết đang nói cái gì, chỉ là không muốn Nhã Diệc rời khỏi, cho nên lúc anh nói cùng nhau, cậu nói chỉ là một chữ được, chờ lúc được Nhã Diệc phục vụ rửa mặt, mặc quần áo tử tế ôm đi ra ngoài, vẫn là mơ mơ màng màng, thẳng đến đi ra khỏi một đoạn ngắn mới phản ứng được.

"Chúng ta đi đâu?"

Dáng vẻ mơ mơ màng màng lại đáng yêu của cậu móc đến trái tim Nhã Diệc trực tiếp ngứa, hôn lại hôn, "Đi ăn một chút gì."

"Thời gian này, cách bữa trưa không xa." Long Ngọc liếc nhìn thời gian, "Không muốn ăn bữa ăn chính, giữa trưa sẽ ăn không vô."

"Được, không ăn bữa ăn chính." Nhã Diệc cười nói, không nguyên tắc cưng chiều bà xã.

"Hình như có tiệm bánh ngọt, muốn ăn Mousse chocolate anh đào*." Long Ngọc đánh ngáp nhỏ, đầu tựa vào trước ngực của anh.

"Tốt, vậy thì ăn bánh ngọt." Bà xã nói cái gì, Nhã Diệc tự nhiên hoàn toàn sẽ không phản đối, hai người liền đi đến phòng bánh ngọt.

Đi tới bên kia cư nhiên nhìn thấy người quen, Tất Thiến đang vẻ mặt hạnh phúc ăn một khối bánh trà xanh*, Quý Liễn lại uống một ly cacao nóng.

Nhìn thấy hai người qua đây, Tất Thiến lập tức cười tủm tỉm hướng về bọn họ vẫy tay.

"Nơi này!"

Nhã Diệc ôm Long Ngọc đi tới, dọc theo con đường này bọn họ đã trêu chọc đến rất nhiều ánh mắt, vừa vào phòng bánh ngọt, ánh mắt nóng hừng hực lại đốt qua đây, hình như có người đi theo bọn họ tiến vào.

"Thân ái, muốn ăn cái gì?" Nhã Diệc đặt Long Ngọc vào trên ghế sopha đôi, sau đó ngang hông đệm một đệm, lôi thực đơn quang võng ra đặt vào trước mặt của cậu.

Trên thực đơn hiện ra một hàng chữ, "Hoan nghênh đến phòng bánh chín mươi chín, trai đẹp anh tuấn, muốn chọn chút gì? Chúng tôi có phần món ăn người yêu ngọt ngào nhá!" Đối với quang võng phòng bánh ngọt bán manh Long Ngọc cười.

"Ừm, em xem một chút." Long Ngọc cuộn chân lên, chân nhỏ trần trụi giẫm ở sô pha mềm mại, dựa vào phía sau lưng, một tư thế rất thích ý thoải mái.

Lúc này Tất Thiến mới phát hiện Long Ngọc không có đi giày, "Làm sao không mang giày?"

"Dù sao có Nhã mà, mang hay không đều giống nhau." Long Ngọc không thèm để ý nói, lật thực đơn.

"Cũng đúng." Tất Thiến gật đầu, ăn xong bánh trà xanh, lại kéo qua bánh mì trà xanh trước mặt gặm.

"Tiểu Hồ Điệp, Thiến Thiến nhà ngươi lúc nào thành người cuồng trà xanh vậy?" Long Ngọc lạnh nhạt nói.

"Trà xanh của nhà này không tệ, chủ nhân có thể nếm thử." Quý Liễn uống cacao nóng ngẩng đầu nhìn Long Ngọc liếc mắt, có ẩn ý của nói, "Chẳng qua ta nghĩ chủ nhân hẳn là càng thích dâu tây."

Long Ngọc đương nhiên hiểu rõ anh ta đang chỉ cái gì, cằm ngửa, "Ta vẫn là yêu thích chocolate anh đào, yêu thích trồng dâu tây là Nhã." Tí xíu cũng không mắc cỡ, từ cằm đến cổ, rồi đến dấu đỏ giấu ở trong cổ áo, giống như cánh hoa hoa hồng, hợp với dáng vẻ ngạo kiều kia của cậu, có thể nói là vô cùng yêu nghiệt, yêu nghiệt đến để cho người ta mắt lom lom.

Quả nhiên, trong tiệm có người hít hơi, có người nhỏ giọng a một tiếng, đôi mắt đẹp của Long Ngọc nhàn nhạt đảo qua, khóe mắt ngạo khí nhướng lên, cái này trở về tốt rồi, khoa trương hơn, có người trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Hủ nam hủ nữ trong tiệm bị mê không kiềm được.

Đây là một ngạo kiều nữ vương thụ cực phẩm nha!

===---0o0o0o0---===

*Mousse chocolate anh đào 巧克力樱桃慕斯

*bánh trà xanh 抹茶蛋糕

*cacao nóng 热可可

*bánh mì trà xanh 抹茶面包

---0o0o0o0---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro