☆, 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

, 41

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE


"Trêu hoa ghẹo nguyệt." Nhã Diệc nhẹ nhàng cào dưới mũi cậu, thanh âm rất cưng chiều.

"Kia là ong bướm, không quan hệ gì với em cả, em chỉ thích anh tên sói dê này mà thôi." Long Ngọc ném ánh mắt quyến rũ qua, trong lòng Nhã Diệc nóng lên, khẽ hôn trên mắt cậu, tức khắc lại là một trận tiếng hít hơi.

Tuyệt phẩm ôn nhu trung khuyển công nha! Thật xứng nha!

Trong góc phòng có một người mắt trầm xuống, Chân Nhi em ấy vẫn luôn chính là dụ cho người chú ý như thế, loá mắt như thế, ta, cư nhiên khi đó không phát hiện.

Long Ngọc cuối cùng chọn xong, "Em muốn ăn Mousse chocolate anh đào, Black Forest, cà phê muốn macchiato đường đỏ, Nhã anh muốn ăn cái gì?"

"Thân ái chọn cho ta đi." Nhã Diệc đối với đồ ngọt bình thường.

"Được." Long Ngọc ngón tay nhấn, "Bánh phô mai đặc, phối cà phê đen?" Lúc cậu ở trên bánh ngọt chọn bỏ một phần ba đường.

"Ừm, vẫn là thân ái hiểu ta." Nhã Diệc tự nhiên cũng nhìn thấy hạng mục chọn bỏ đường kia, mắt cười hôn khóe môi Long Ngọc một cái.

"Chứ sao!" Long Ngọc không khiêm tốn một chút nào, ngón tay chọn xuống, đặt hàng.

"Hừm! Sắp mù mắt rồi! Có cần ân ái như thế hay không nha!" Tất Thiến che mắt làm bộ làm tịch, ngón tay giang rộng ra nhìn lén.

"Tôi thấy anh là đang ước ao ghen tị ghen ghét căm hận." Mày Long Ngọc nhướng lên.

"Hừ! Tôi cũng không phải thích làm trò! Ước ao ghen ghét căm ghét cái lông!" Tất Thiến phản bác lại, trên mặt tiếp xúc đến một mảnh mềm mại, cậu ta sửng sốt nghiêng đầu nhìn lại, Quý Liễn hôn gò má cậu ta, còn dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm một cái, tức khắc mặt cậu ta đỏ bừng, có thể chiên cả trứng gà!

"Quý Liễn anh!" Cậu ta liếc mắt quét bốn phía, quả nhiên thật là nhiều người nhìn cậu ta, "Ở bên ngoài đấy! Anh chú ý một chút!"

"Em là bà xã tôi." Quý Liễn chỉ nói năm chữ này, ý tứ kia là, em là bà xã tôi, tôi hôn em là phải.

Nhưng, lời của anh ta, để cho mặt Tất Thiến càng đỏ hơn.

Quả nhiên điều kiện chủ yếu thể hiện tình cảm là da mặt phải dày, cậu ta mỏng như vậy làm sao không thủng cho được!

Long Ngọc nghiêng đầu nhìn tương tác qua lại của hai người kia, cảm giác rất hạnh phúc đấy!

"Thân ái, ăn trước đi." Nhã Diệc lấy cái nĩa xiên ở trên bánh ngọt, đưa đến trước mặt Long Ngọc, tri kỷ vì cậu khuấy đều đặn bọt sữa trên cà phê, đây là thói quen của Long Ngọc, thích khuấy đều bọt kem vào trong cà phê, uống như vậy rất mượt mà.

"Ừm." Long Ngọc nửa mở miệng nhìn anh, ah cười, bỏ ly cà phê xuống, xiên một khối bánh ngọt đút cho Long Ngọc, Long Ngọc đắc ý ăn, đầu lưỡi xinh xắn liếm qua môi, liếm hàm răng, giống như là thủy yêu cám dỗ thủy thủ trên biển.

Nhã Diệc không qua nổi cám dỗ của cậu, môi ở trên môi cậu mổ xuống, liếm sạch bơ trên môi cậu, "Ừm, ngọt."

"Rất ngọt." Long Ngọc đầu lưỡi liếm qua chỗ anh hôn qua, cười câu người.

"Hai người các người... Cho tôi xin đó..." Tất Thiến mắc cỡ đỏ mặt, dùng một đôi ánh mắt mang ngượng ngùng với hơi nước nhìn hai người, không nên lại thể hiện tình cảm á! Quý Liễn đều bị các người làm hư!

"Ừm? Tiểu Thiến Thiến có thành kiến?" Long Ngọc hướng về phía Tất Thiến xấu xa cười, biểu tình yêu nghiệt để cho Tất Thiến cảm thấy trong lỗ mũi mình có đồ gì nóng một chút muốn chạy ra.

Vội vàng ngẩng đầu che kín mũi, trên mặt hiện lên đau buồn phẫn nộ sầu não.

Con mẹ nó! Hai thụ là không có tiền đồ a!

Lại bị điện đến chảy máu mũi, ô ô, này không khoa học!

Long Ngọc bị dáng vẻ ngốc của Tất Thiến làm cho nhịn không được cười to, "Ha ha ha... Tiểu Hồ Điệp, Tiểu Thiến Thiến nhà ngươi vẫn là đáng yêu như vậy."

Quý Liễn không nói trừng mắt nhìn Long Ngọc một cái, bảo vệ Tất Thiến đến trong lòng ngực mình, giọng điệu vẫn như cũ lạnh lùng, nói: "Chủ nhân, ngài cũng đừng bắt nạt Thanh Y nhà ta, cẩn thận vương ghen."

Nhã Diệc nhướng mày, nhá, Tiểu Hồ Điệp cánh càng ngày càng cứng, cư nhiên dám mang anh tính đi vào.

"Không có việc gì, thân ái yêu thích đùa giỡn người nào thì đùa giỡn người đó, vi phu không có bất kỳ ý kiến! Đương nhiên, cần phải có ta bổn nhân ở trận."

"Vương, ngươi dám lại không biết xấu hổ chút sao?" Quý Liễn cuối cùng không nhịn được, nói lời dằn xuống đáy lòng ra khỏi miệng.

"Chỉ cần thân ái nhà ta yêu thích không biết xấu hổ tính là cái gì." Vẻ mặt Nhã Diệc không có vấn đề

"..." Quý Liễn hoàn toàn hết chỗ nói rồi, đáp án là, ngài ấy thật đúng là dám!

Long Ngọc nhìn vẻ mặt Quý Liễn buồn bực nở nụ cười, một tay cầm muỗng khuấy cà phê, một tay chống cằm, mắt phượng đẹp mắt nháy cũng không nháy mắt, nhìn Quý Liễn lau miệng cho Tất Thiến.

"Tiểu Hồ Điệp." Cậu nhàn nhạt kêu một tiếng, rất nhẹ, không yêu nghiệt, không đầu độc, đều có chút không giống thanh âm cậu sẽ phát ra.

"Dạ?" Quý Liễn cũng là sửng sờ, lần trước Long Ngọc gọi anh ta như vậy, là hỏi anh ta thật sự không đi đầu thai sao.

"Ngươi hạnh phúc sao?" Ánh mắt Long Ngọc dời một cái, chuyển qua trên người Tất Thiến.

"Ừm!" Quý Liễn gật đầu, "Ta rất hạnh phúc."

"Như vậy thì vĩnh viễn hạnh phúc tiếp như thế." Long Ngọc nghiêng đầu nhìn Nhã Diệc, đầu tựa vào trên vai anh, "Ta bây giờ đã rất hạnh phúc, cũng sẽ vĩnh viễn hạnh phúc tiếp như thế, ta có Nhã là đủ rồi."

Lời này của cậu tựa như là nói cho chính mình nghe, tựa như là nói cho Nhã Diệc nghe, lại tựa như là nói cho người khác nghe.

Nhã Diệc cười khẽ, ôm chặt người, ở trên tóc Long Ngọc rơi xuống một cái hôn.

"Yên tâm đi thân ái, ta sẽ không để cho em có cơ hội có người khác."

"Nói nhăng gì đấy." Long Ngọc mỉm cười liếc người đàn ông hay nắm lấy cơ hội thì tuyên thệ quyền sở hữu một cái, thật là, làm sao như thế... Để cho cậu không cách nào buông tay chứ.

"Ăn ngay nói thật." Nhã Diệc hoàn toàn không cảm thấy có cái gì ngượng ngùng, cười tủm tỉm nói, ánh mắt màu xanh biếc cái dạng này, cực kỳ giống một đôi mắt mèo, để cho người ta rất muốn sờ sờ lỗ tai anh, vuốt vuốt lông.

Long Ngọc kiêu ngạo ngẩng đầu, cười nhạt nói: "Em cũng sẽ không đi tìm người khác, thế gian này không ai xứng với em, trừ anh ra!"

Cậu nói, móng vuốt đã sờ lên lỗ tai Nhã Diệc, thuận tay sờ sờ đỉnh đầu, một bộ dáng vẻ vuốt lông, ánh mắt Nhã Diệc tối sầm, đây cũng không phải là điềm báo trước muốn tức, mà động tình!

Quý Liễn cùng Tất Thiến liếc mắt nhìn, sẽ không lại muốn kia cái gì đi? Vậy cũng quá cầm thú!

Long Ngọc mắt cười nhìn Nhã Diệc có phản ứng, hôn chóp mũi một cái anh, coi như là khen thưởng, "Trong chốc lát đi ăn cơm trưa, muốn ăn cháo." Cậu sờ sờ bụng mình, đại khái là ở Dao Dục chịu lạnh, bụng dưới phát cứng phát lạnh, uống một hớp cháo ấm, kỳ thực dùng pháp lực dẫn dắt cũng là có thể, nhưng cậu vẫn là yêu thích cảm giác cháo nóng hầm hập đến trong dạ dày, rất thoải mái.

"Được." Nhã Diệc đưa tay sờ lên bụng dưới của Long Ngọc, bàn tay đắp lên tay cậu, lòng bàn tay hơi lạnh, lại để cho Long Ngọc đặc biệt an tâm.

"Mấy người các ngươi đều trốn ở chỗ này, liền nói làm sao tìm được không được người." Lời còn chưa dứt, Cưu Bàn thì nắm Xích Diễm, phía sau Phượng Giác và Y đi tới, bốn người một trước một sau đi đến.

"Vẫn là Giác hiểu rõ, đi phòng các ngươi phát hiện không ai, ở phòng ăn cũng không ai thì biết các ngươi ở chỗ này." Cưu Bàn nói lời này, trong giọng nói lại là không nhịn được đau xót.

Tốt xấu là con trai của hắn a, làm sao có thể hiểu rõ người khác hiểu rõ như vậy chứ, ôi.

Long Ngọc cười đắc ý, "Anh trai đương nhiên phải đối với ta để tâm một chút, cũng không phải một ít người, chậc..."

Phượng Giác mỉm cười, lôi kéo Y ngồi xuống kề trên chỗ bên cạnh Long Ngọc bọn họ.

"Cậu nha, thì kén ăn, không có đúng giờ dùng bữa thì nhất định là tới ăn điểm tâm, điểm tâm tư nhỏ ấy người nào không biết."

"Rất nhiều người cũng không biết nhá, tớ biết anh trai thương yêu tớ, cậu cũng đừng xấu hổ." Long Ngọc cười tủm tỉm nói, một bộ dáng vẻ đắc ý để cho người ta muốn cào.

"Ôi ôi ôi! Muốn mặt sao?" Cưu Bàn này rõ ràng không biết ánh mắt trực tiếp liếc cậu, "Con trai ta làm sao lại thương ngươi nha!"

"Cũng đúng, cậu ấy có ông xã nhà mình mà." Long Ngọc nghiêm túc ngẫm lại, nghiêng đầu nhìn Cưu Bàn, "Ngươi cũng đừng ước ao, cũng đừng ghen ghét đố kị, ông xã nhà ngươi cũng tốt vô cùng."

Lời cậu vừa rơi xuống, mấy người buồn cười lên.

Cưu Bàn tức khắc thì xù lông, "Ông đây là công, sh!" Lên mạnh, thắt lưng không có lực, hắn đau đến nằm úp sấp trên bàn xoa thắt lưng, Xích Diễm yên lặng vươn tay giúp hắn xoa, đưa tới một cái tức giận trừng qua, tiếp theo lại trừng Long Ngọc.

"Loại thuốc kia ta cũng muốn!" Hắn phải một lần nữa trở thành công!

"Không có." Long Ngọc nhàn nhạt nói, sao có thể như ý của hắn, "Chẳng qua có một cái có thể cho ngươi." Ném ra một bình nhỏ.

"Đây là cái gì?" Cưu Bàn tiếp được, lung lay không tiếng vang, hẳn là cao hoặc dầu các loại.

"Bảo dưỡng phía sau." Long Ngọc nhấp một hớp cà phê.

"Ngươi! Một! Tiểu! Hỗn! Đản!" Cưu Bàn nổi giận, bình nhỏ trong tay mất, bị Xích Diễm thu lại, hắn sửng sốt, quay đầu lại nhìn Xích Diễm.

Xích Diễm bình tĩnh nói ra một câu nói, "Ta giúp ngươi."

Cưu Bàn tức thiếu chút nữa hai mắt vừa lộn ngất đi.

Này đều cái người gì chứ! A!

Nhã Diệc nín cười, ở ngang hông Long Ngọc nhẹ nhàng nhéo một tý, ôn nhu nói: "Thân ái."

Long Ngọc câu môi cười, biết Nhã Diệc không cho cậu bắt nạt người nữa.

Nói đùa có thể, lại cũng không thể quá mức, tổn thương hòa khí thì không tốt.

Phượng Giác cũng là ý định này, dù sao cũng là cha mình, tuy rằng thật sự... Rất khôi hài!

"Các ngươi qua đây muốn ăn cái gì, nhanh lên một chút chọn, ăn xong chúng ta cùng nhau đi đánh bida." Long Ngọc cười đổi chủ đề, mấy người khác cũng là hiểu chuyện, tự nhiên lập tức đi theo nói đến sự việc chọn món ăn.

Tốt xấu Cưu Bàn cũng là bậc cha chú nha, mặt mũi vẫn là phải cho chút!

Cho dù, hắn đã không sai biệt lắm ném xong.

Nhắc tới Cưu Bàn năm đó cũng là Cưu hoàng nổi danh đỉnh đỉnh Yêu giới, thì tính là vào nhân giới, cũng là một vị Lăng Tuấn trên núi để cho Phượng vương Hoàng vương kiêng kỵ! Đối với Phượng Giác năm đó càng là một vị cha nuôi tốt, nhưng làm sao sẽ biến thành như vậy chứ?

Tựa hồ là từ lúc hắn gặp gỡ Long Ngọc người này, thì bị mang lệch! Quả nhiên là yêu nghiệt! Là tai họa! Là Minh hậu nha!

Cưu Bàn thở dài, Xích Diễm đặt Blancmange* vào ở trước mặt hắn, không có nhiều lời, hắn nhìn thoáng qua, ăn, mọi người nói một chút chuyện, ăn chút bánh ngọt, lúc nhìn lên thời gian cách bữa trưa còn có chút, cùng nhau đi đánh một vòng bida, đánh xong vừa lúc có thể đi ăn cơm.

Nói tốt thì đứng dậy hướng ngoài cửa đi, Nhã Diệc tự nhiên ôm lấy Long Ngọc, nhìn thấy chân nhỏ trần trụi của Long Ngọc, mọi người trái tim hư hỏng nghĩ, xem ngươi trong chốc lát làm sao đánh bida!

Bọn họ hình như đã quên, Long Ngọc là người thích xem đánh bida, mà chính cậu không biết đánh, cậu yêu thích là ở một bên châm ngòi thổi gió...

===---0o0o0o0---===

*Mousse chocolate anh đào 巧克力樱桃慕斯

*Black Forest 黑森林

* macchiato đường đỏ 黑糖 玛奇朵

*Bánh phô mai đặc 清乳酪蛋糕

*Blancmange 奶冻 là một món tráng miệng ngọt thường được làm từ sữa hoặc kem sữa và đường được làm dày bằng bột gạo, gelatin, tinh bột ngô hoặc tảo Ireland và thường được bổ sung hương vị hạnh nhân. Blancmange thường được đặt trong khuôn và sử dụng trong điều kiện lạnh.

---0o0o0o0---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro