☆, 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

, 42

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE

Ở phòng bida mở hai bàn, một bàn Cưu Bàn Xích Diễm hai chọi một với Nhã Diệc gánh lên, bàn khác, Y và Quý Liễn đều đang làm ông xã tốt dạy bà xã nhà mình, đương nhiên cũng là có thành phần chiếm tiện nghi sàm sỡ ở bên trong.

Chỗ không xa cách bàn cầu, bên ghế sô pha xốp, bàn tròn nhỏ, ngoài cửa sổ chính là bầu trời xanh thẳm, đám mây trắng noãn giống như là một khối lớn một khối lớn kẹo bông gòn*.

Long Ngọc cuộn tròn ngồi ở trên ghế sô pha, cầm pallet dùng ngọc trên tay, dao khắc đặc chế ở đầu ngón tay cậu chuyển động, suy xét ở nơi nào hạ dao, ở trong mảnh ngọc thúy sắc sương liệt băng hoa mỏng của cậu đã xuất hiện một ít cảnh vật, một đóa một đóa hoa sen nằm cùng một chỗ, hướng về phía một phương hướng đong đưa, tựa hồ là có gió.

Người hầu đưa đồ ăn vặt lên, khoai tây lát*, khô mực xé*, snack tôm*, còn có một bình trà chanh, đặt vào trên cái bàn tròn nhỏ của Long Ngọc, "Ngọc thiếu không đi đánh một ván?" Người hầu vì cậu rót một ly trà chanh, đặt vào bên tay cậu.

"Không đi, ta lại không biết." Long Ngọc cũng không ngẩng đầu lên xua tay, tay duỗi vào trong cái giỏ ăn vặt, bóc ra một mảnh khoai tây lát vứt xuống trong miệng, rộp rộp rộp rộp nhai nhai, giống như chú nhỏ chuột nhỏ vậy, cậu phất phất tay với người hầu, "Ngươi đi làm việc đi, có việc gọi ngươi."

"Được, Ngọc thiếu từ từ dùng." Người hầu ở chỗ này ít nhiều có chút ánh mặt lại cũng nghe qua, biết Long Ngọc không thích có người trước mặt lắc lư, rất tự nhiên thì lùi sang một bên, cách không gần không xa, chỉ cần Long Ngọc ngoắc tay, hắn là có thể nhìn thấy.

Long Ngọc bên này nghĩ thế nào hạ dao, vừa nhai vui vẻ, trên mặt bị hôn một cái, "Thân ái ăn ít một chút, trong chốc lát ăn không ngon đấy."

"Ừm, em đã biết, anh đi chơi đi." Long Ngọc gật đầu thì gật đầu, lại cầm lên miếng khoai tây lát.

Nhã Diệc từ trên ngón tay cậu ngậm đi miếng khoai tây lát kia ăn hết, "Ăn ít khoai tây lát thôi dầu lắm, không tốt với dạ dày em."

"Được đi." Long Ngọc gật đầu, đổi thành ăn khô mực xé.

"Ngoan." Nhã Diệc sờ sờ đầu cậu, đầu kia Cưu Bàn đã bắt đầu thúc giục, anh hôn Long Ngọc một cái, đi trở về.

Long Ngọc ngậm cây snack tôm, vừa khắc, vừa gặm, như vậy đáng yêu vô cùng!

Lúc Yến nhìn cậu, có hoảng hốt trong nháy mắt, trên áo lót tơ lụa như nước màu xám tro nhạt, quần ống loe tơ lụa màu thuần đen, tóc dài màu tím mực, chân nhỏ đáng yêu trắng nõn trần trụi, ngón tay thon dài, vẻ mặt nghiêm túc, đôi mắt mang nụ cười, khóe môi hơi cong lên,

Tất cả này thoạt nhìn là tốt đẹp như vậy, nụ cười như thế giống như lúc hắn lần đầu tiên nhìn thấy Long Ngọc, Long Ngọc vẫn là búp bê sữa cười với hắn.

"Ta có thể ngồi chỗ này sao?" Yến đi tới nhẹ giọng hỏi, hắn đã rất khắc chế, chính là trong thanh âm vẫn là có vẻ run rẩy.

Long Ngọc giương mắt nhàn nhạt liếc nhìn, "Ta nói không thể, ngươi sẽ đi sao? Ta nói không muốn nghe, ngươi sẽ không nói sao?" Thả dao khắc trong tay xuống rồi ôm trà chanh uống một ngụm, làm biếng tựa lưng vào ghế ngồi, "Nếu sẽ không, cần gì phải hỏi ta chứ." Thì giống như trước, ngươi cho tới bây giờ đều sẽ không để ý ta vậy.

"Ngươi dạ dày không tốt, đừng uống loại vật này, trong chốc lát ngươi sẽ khó chịu." Yến săn sóc nói, ngoắc tay, người hầu đi tới, hắn mở miệng gọi món, "Nấu cho em y61 một bình trà gừng táo đỏ*."

Người hầu hoài nghi nhìn hắn, "Vị tiên sinh này, Ngọc thiếu là không uống trà gừng táo đỏ."

"Hử?" Yến ngây ngẩn cả người.

Một người hầu khác bưng khay đi tới, bên lỗ tai người hầu phía trước nói vài câu, đối phương gật đầu, giao khay cho người hầu trước sau đó thì đi xuống.

"Ngọc thiếu, Nhã thiếu chọn cho ngài sữa tươi nóng, đây là sữa tươi thiên nhiên, ngài cẩn thận nóng." Người hầu bỏ khay lên trên bàn, mở nắp nửa cung tròn phía trên ra, một ly cối lộ ra, phía trên bốc hơi nóng.

Long Ngọc tự nhiên cầm tới, ngụm nhỏ ngụm nhỏ uống xuống, uống đến phân nửa tựa như nhớ ra cái gì đó, nói với người hầu, "Lấy cho ta mặt bàn lò sưởi, bình pha trà thủy tinh, muốn hai quả táo đỏ, bốn viên nhãn khô, sáu cẩu kỷ, tám hạt thảo quyết minh, ba hai viên đường phèn, lại tới một lọ nước suối."

"Được." Người hầu lui ra, không bao lâu đồ liền lấy tới.

"Chân Nhi, ta không thích nhãn." Yến nhàn nhạt mở miệng, nói không thích, trong mắt lại mang ý cười.

Long Ngọc vén tay, rót nước suối vào trong bình, ở trên lò nhỏ đốt, táo đỏ no đủ bỏ đi hạt, trái nhãn khô bỏ vỏ đi hạt, gộp lại cẩu kỷ thảo quyết minh đường phèn, cùng nhau thả vào trong nước, "Nhã tay chân lạnh, anh ấy thích hợp uống cái này, đây không phải là cho ngươi."

Yến nghe được lời của cậu mặt tức khắc nặng nề, phút chốc thả mềm thanh âm nói, "Chân Nhi, mấy năm nay ta rất nhớ em."

"Ta gần như không nhớ nổi ngươi." Ánh mắt Long Ngọc lạnh như băng liếc hắn một cái, có lẽ người này xuất hiện trễ mười năm nữa, Long Ngọc sẽ hoàn toàn quên mất người này.

"Em nói láo!" Hắn không tin, "Em năm đó là yêu ta như vậy, làm sao có thể quên chứ!"

"Yêu ngươi?" Long Ngọc cười lạnh, "Có lẽ đi." Ánh mắt không có dao động không có tình cảm nhìn hắn, "Ngươi có phải năm đó thì liền ỷ vào ta yêu ngươi, thì tùy tiện đạp hư cảm tình của ta hay không?"

"Ta không có!" Hắn mở miệng phủ nhận.

"Ngươi là không có, ngươi cho tới bây giờ cũng không có từng nói yêu ta với ta, cho tới bây giờ đều không có nói sẽ cùng một chỗ với ta, ngay cả khi đó để cho ta vào hồng lâu ở, nói cũng là, 'qua đây ở đi.' ngươi cho tới bây giờ cũng chưa từng có nghiêm túc qua, vẫn luôn là ta một mực theo ý mình." Thanh âm Long Ngọc vẫn như cũ rất nhạt không có phập phồng.

"Không phải, ta..." Hắn nói không ra lời, hắn không biết phải nói gì, hắn không có nghiêm túc đối đãi Long Ngọc, một năm kia lúc Long Ngọc xuất giá rời đi nói cắt đứt quan hệ với hắn, hắn mới phát hiện hắn đã thích Long Ngọc hết thuốc chữa rồi, khi đó bên trong hồng lâu không chỉ một người nói với hắn, ngươi không xứng, ngươi không xứng với thiếu chủ!

Long Ngọc đã từng yêu hắn như vậy! Lúc hắn thích Long Ngọc, Long Ngọc đã rời khỏi, cũng không quay đầu lại rời khỏi! Thì tính cuối cùng cũng là chưa có trở về!

"Ta khi đó đối với ngươi không phải là yêu." Long Ngọc khuấy đều nước trong bình thủy tinh, cũng không thèm nhìn hắn, hoàn toàn không có để ý biểu tình kinh ngạc trên mặt hắn, như là tự nói cho bản thân, "Lúc ngươi cùng một chỗ với ta, đại thể là ngủ thuần khiết, đều không dậy nổi ham muốn, thời gian có thể để cho người ta biết rất nhiều, ta cũng là rất lâu sau mới hiểu được, ta cũng không thương ngươi, chỉ là quá mức tịch mịch, không muốn một mình, muốn tìm người dựa vào, mà ngươi chỉ là trùng hợp xuất hiện vào lúc đó, nếu là người khác thì cũng sẽ là đồng dạng."

"Ta không tin! Em thật sự một chút cũng chưa từng yêu ta!" Yến không tin, khi đó Long Ngọc ầm ĩ với hắn cãi nhau với hắn vậy mà không yêu hắn.

"Không yêu." Long Ngọc rất khẳng định.

"A! Thiếu chủ quả nhiên đủ tàn nhẫn!" Hắn cắn răng nói, quả nhiên là trời sinh bản tính lạnh như băng!

"Không so được Thất thiếu tâm tư sâu." Long Ngọc lúc nói ra hai chữ 'Thất thiếu', sắc mặt của Yến biến đổi rõ ràng, một tay Long Ngọc chống cằm, đặc biệt yêu nghiệt nhìn hắn, "Con nuôi của Long Tĩnh ta gặp qua sáu người, người thứ bảy ta vẫn luôn không gặp mặt, ta vốn cho rằng không có cơ hội gặp mặt, lại không nghĩ, ta đã sớm gặp qua, ông ta vì khống chế ta, thật đúng là nhọc lòng." Cậu nhìn Yến cứng ngắc, thanh âm hướng giảm xuống ba cái nhiệt độ, "Này vốn là một trận âm mưu, ngươi không cần nói ra lời thích ta các loại, bởi vì ngươi chính là một con chó của ông ta! Ngươi trung là ông ta, làm sao sẽ thích ta!"

Yến nửa nhắm mắt lại hít sâu một hơi, "Chân Nhi, ta không có dự định lừa em, trang chủ có ơn với ta, ta không thể yêu em, chính là cuối cùng, ta vẫn là thích em, chúng ta không thể một lần nữa bắt đầu sao? Người kia không thích hợp em."

"Ngươi đã lừa, hắn có ơn với ngươi, ngươi thì trả ơn thật tốt, bản thiếu chủ không quan tâm." Long Ngọc suy nghĩ một chút, đột nhiên nhớ tới một câu nói, "Thời gian là liều thuốc tốt nhất, nó nói cho ta biết một đạo lý, 'lúc ta yêu, ngươi nói cái gì là cái đó, lúc ta không yêu ngươi, ngươi chó má cũng không phải.' huống chi, ta cho tới bây giờ thì cũng chưa từng yêu ngươi."

"Ta sẽ để cho em thích ta." Sự tự tin của Yến không biết từ chỗ nào mà tới, lời thề son sắt nói, "Ta còn nhớ rõ lúc lần đầu tiên thấy em, em vẫn là một búp bê sữa không biết nói chuyện, cười khanh khách với ta có lẽ khi đó ta đã thích em! Em xem chúng ta lần đầu tiên gặp mặt em đã nở nụ cười với ta!"

Long Ngọc chỉ là đảo mắt liếc xéo hắn một cái, "Tiêu Cảnh đã từng nói với, ta khi còn bé, chỉ cần nương ta ở bên cạnh ta, ta thấy người thì cười, ngay cả Long Thừa bộ dạng kia đều cho vài phần cười, nương ta một khi không ở bên cạnh ta, ta thấy người nào đều xụ mặt, Tiêu Cảnh đều không ngoại lệ, ngươi không cần để ở trong lòng." Ý tứ kia rõ ràng là, ta cho nương ta mặt mũi, không quan hệ gì với ngươi.

Yến mặt âm trầm, "Quả nhiên tuyệt tình!" Hắn cả đời tuổi già cô đơn, không thể lại đi yêu người khác, một đời lại một đời luân hồi, một đời lại một đời tuổi già cô đơn, bởi vì Long Ngọc, hắn đã không cách nào đi yêu người khác, mà người hắn yêu lại không yêu hắn!

"Bằng không thì sao, thân ái nhà ta cần có tình cảm gì với ngươi sao?" Thanh âm Lạnh lùng truyền đến, thân thể Long Ngọc nhẹ một chút đã bị người ôm ở trong lòng, phía sau là hương trà nhàn nhạt quen thuộc, trong mắt xẹt qua nụ cười ôn nhu, thả lỏng chính mình tựa vào trong lòng anh.

"Ông xã." Long Ngọc vô cùng thân thiết gọi anh, trong mắt Nhã Diệc dính vào ôn nhu.

Nhã Diệc ở trên môi Long Ngọc hôn một cái, ôn nhu cười nói: "Thân ái chỉ cần đưa tất cả tình yêu cho ta thì tốt."

"A, này không phải tiểu quan hồng lâu chúng ta, ngược lại ra vẻ thật lớn." Yến giễu cợt nhìn Nhã Diệc, cố ý nói đến sự việc sớm đã thành thứ bị lịch sử hồng hoang bao phủ.

Mục đích nói như vậy mang giễu cợt ác ý, cố ý ở trước mặt người khác hạ thấp mặt mũi của Nhã Diệc.

Nhã Diệc lạnh lùng nhìn người trước mắt, mỗi một một chữ đều không thèm để ý chút nào."Chẳng qua là một người thất bại, có tư cách gì ở chỗ này nói chuyện với bản vương, thì tính là bản vương từng làm ở hồng lâu thì như thế nào, thiên hạ này ai dám nói bản vương không phải."

Cuộc sống ở hồng lâu một đoạn kia, anh một chút đều không cảm thấy có cái gì lúng túng.

Có thể cùng một chỗ với Long Ngọc, anh rất thoả mãn.

Huống chi, lúc ở hồng lâu cũng chưa từng chân chính có qua cái tiếp xúc thân thể gì với người ta, anh không có chột dạ một chút nào.

Vả lại, cho dù có thì như thế nào, thế gian này ai dám nói anh không đúng!

Anh nói ngạo nghễ, nhưng không ai có thể chỉ trích anh đang nói mạnh miệng, bởi vì anh nói là chuyện thật.

"Đường đường Minh vương chẳng lẽ muốn ỷ thế hiếp người." Sắc mặt của Yến trở nên khó coi, hai mắt màu máu đỏ cũng lộ ra dữ tợn.

"Thì tính sao, ngươi muốn, cũng có thể thử xem." Nhã Diệc nhàn nhạt cười, chỉ là nụ cười này, so với giận dữ càng làm cho người lúng túng.

Long Ngọc nắm tay Nhã Diệc, mười ngón giao nhau, nhìn hai người đàn ông giằng co, khóe môi cong lên độ cung lương bạc.

"Nhã, chẳng qua là người không quan trọng, chỗ nào có nhiều lời để nói như vậy, đuổi ra ngoài là được."

Một câu nói ra, để cho sắc mặt khó coi của Yến trở nên càng thêm đặc sắc.

Nhã Diệc ôn nhu nói: "Nghe thân ái."

Ngẩng đầu, trong con ngươi màu xanh biếc là thần sắc nhàn nhạt, cười như không cười nói với người đàn ông trước mặt: "Ngươi là chính mình đi, hay là bản vương phái người tiễn ngươi một đoạn đường."

Yến nghiến răng nghiến lợi nhìn hai người ôm nhau trước mặt, độc ác cười nói: "Chớ đắc ý, ta sớm muộn sẽ đem người cướp đi!"

Tiếng nói vẫn còn, người đã đột nhiên làm đường parabol bay ra, phịch một tiếng âm thanh vang dội hung hăng đập trên vách tường phòng bida, lực đạo to lớn cư nhiên để cho tài liệu phi thuyền tân tiến nhất lõm đi vào một khối lớn, Yến lại từ trên vách tường trượt xuống, thật lâu không có một chút phản ứng.

Cũng không biết là chết, hay là ngất đi thôi, chỉ có thể nhìn thấy trong tóc một vết máu chậm rãi chảy đầy đất.

Nhã Diệc ôm Long Ngọc đứng lên tới, chưa hết giận đi qua còn đạp người một cước.

"Bà mẹ nó, ông đây nhịn mi rất lâu rồi, thật đúng là coi mình là cái thá gì chứ, dám cướp bà xã của ông đây!"

Mọi người ở đây, đều chưa từng thấy qua Nhã Diệc nóng nảy hơn nữa mắng thô tục như vậy, ngoại trừ Long Ngọc ngoài ý muốn, toàn thể Sparta.

=口=

Là ánh mắt bọn họ ngày hôm nay không đúng sao?

Người này thật sự là Minh vương sao?

Người đàn ông vô luận xảy ra chuyện gì đều cười nhạt với đối phương, phong độ nhẹ nhàng, ôn nhu như trà kia sao?

Long Ngọc lại là chân mày cau lại, ngoan ngoãn, biết bọn họ lúc ở hồng lâu thì oán hận chất chứa đã sâu, không nghĩ đến cư nhiên sẽ để cho Nhã Diệc có căm hận lớn như vậy.

Nhã Diệc không để ý phản ứng của mọi người, hừ lạnh một tiếng, ôm tốt Long Ngọc trong lòng, chẳng qua trong nháy mắt lại là người đàn ông tốt tuyệt thế ôn nhu kia.

Biến sắc mặt cực nhanh, để cho người mới vừa có chút hoàn hồn lần thứ hai cứng đờ.

===---0o0o0o0---===

*kẹo bông gòn 棉花糖

* khoai tây lát 薯片

*khô mực xé 鱿鱼丝

*snack tôm 虾条

* trà gừng táo đỏ 红枣姜茶

*thảo quyết minh 决明子 là một loài thực vật có hoa trong họ Đậu. https://www.vinmec.com/vi/tin-tuc/thong-tin-suc-khoe/song-khoe/cong-dung-cua-thao-quyet-minh-la-gi/

---0o0o0o0---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro