☆, 67

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

, 67

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE


"Được rồi, trở lại chuyện chính, Tất Thiến ngươi tiếp tục."

Tất Thiến liếc nhìn vật trong tay Quý Liễn, không nói lời nào, Long Ngọc vừa bực mình vừa buồn cười vẫy tay với Quý Liễn, Quý Liễn ngoan ngoãn giao ra phân nửa, Tất Thiến vẫn là nhìn không nói lời nào, Long Ngọc làm một động tác cầm trong tay phân nửa đồ thả lại đi, Tất Thiến bĩu môi, bắt đầu lại nói tiếp.

"Ta nói, là người sẽ cô đơn lạnh lẽo, cũng sẽ có bí mật nhỏ của mình, có không gian của mình, có bạn tốt của mình, ở chung tốt với bầu bạn khác cũng sẽ có chút một mặt đối phương không biết, mà đối phương nếu là nhìn thật chặt mà nói, sẽ để cho người sản sinh bất mãn." Tất Thiến nói hướng về phía Long Ngọc Nhã Diệc, "Ta không quá hiểu rõ, hai người các ngươi dán như thế, vậy mà chưa từng có qua mâu thuẫn?"

"Làm sao sẽ không có." Long Ngọc lắc đầu, nghiêng đầu chống cằm nhìn Nhã Diệc, "Chỉ có điều, bầu bạn khác của ta, vừa là bạn đời, lại là bạn tốt, không gian ta cũng là có, chỉ có điều, không gian của ta có một người tên là Âm Nhã Diệc." Yêu nhau tin tưởng, cùng một chỗ tiếp xúc đã lâu như vậy, đã sớm hiểu rõ làm sao chung sống với đối phương.

Nhã Diệc trở về cho cậu một cười ôn nhu, "Ý tứ của Thanh Y là, ta nhìn thân ái thật chặt, để cho thân ái không nhịn được?"

"Đúng, như vậy là thích hợp nhất, đã nhiều năm như vậy, một chút câu oán hận cũng không có là không có khả năng, càng là quan tâm lại càng không yên lòng, cũng liền càng phải nhìn ở lúc này, cũng sẽ không có tự do, lấy tính tình của Ngọc thiếu, nổi giận lớn, oán giận lại luôn là có." Tất Thiến kiếp trước từng thấy quá nhiều việc trong nhà cung đình hậu trạch, với những chuyện này biết rất nhiều.

Ngón tay Long Ngọc ở trên đùi đã gõ vài cái, ngoẹo đầu liếc mắt nhìn Nhã Diệc.

"Anh cảm thấy thế nào?"

"Phương pháp này ngược lại có thể thử xem."

Tuy rằng hai người bọn họ không cảm thấy chán ghét, chính là ngay cả Tất Thiến đều nghĩ như thế mà nói, như vậy người khác hẳn là cũng sẽ nghĩ như thế, đã như vậy, từ phương diện này vào tay cũng không có gì không thể.

Đường đã mọc đủ, không sai biệt lắm cũng nên thu lưới, bọn họ cũng không đa tâm như vậy vẫn luôn làm bạn với những người này chơi tiếp đã.

"Được, vậy thì tới như thế." Nhã Diệc nếu không có ý kiến, Long Ngọc cũng liền không có vấn đề, gật đầu đồng ý.

Đây là coi như là đã định như vậy.

"Tiểu Chân Nhi, ta có thể hỏi, cậu đã chọn trúng người nào sao?" Phượng Giác nhẹ hỏi.

"Phong Tiễn Hành." Long Ngọc yêu nghiệt cong lên khóe môi.

"Tại sao là hắn?" Phượng Giác có chút không hiểu, không cảm thấy cái tên kia có cái gì có thể vào mắt của Long Ngọc.

"Ngươi không cảm thấy, từng cử chỉ từng động tác của hắn rất giống một người sao?" Long Ngọc hỏi ngược lại, nụ cười mê hoặc lòng người lên ba phần.

"Giống như Nhã Diệc sao?" Phượng Giác lời ra khỏi miệng, nhướng mày, "Không đúng, cảm giác của hắn là rất dịu dàng, nhưng, trong dịu dàng này còn mang một ít..."

"Khoe khoang." Nhã Diệc nói tiếp, đột nhiên đã sáng tỏ, "Ta nói chứ, luôn cảm thấy tên kia thoạt nhìn rất đáng đánh!"

"Hử?" Phượng Giác không rõ, nhìn về phía Y, Phong Tiễn Hành kia cho bọn họ cảm giác thật sự hình như không quá giống vậy.

"Nhắc nhở các ngươi, ở trước Nhã Diệc, bản thiếu chủ là từng thành hôn qua." Long Ngọc nở nụ cười, liền nói người kia học không giống Nhã Diệc, thì ra, học là hắn nha.

"Người nào nha." Mấy người đều là sửng sốt, bọn họ cũng không có tham dự đoạn năm tháng kia của Long Ngọc, còn thật không biết cậu nói tới ai.

Nhã Diệc nháy mắt mấy cái, ở dưới nhìn chăm chú của mọi người, ngẩng đầu, nhìn trời!

Mọi người hắc tuyến.

Mau, hóng hớt một chút, kia là người nào.

Rõ ràng không chịu nói, đã như vậy, chỉ có thể đôi mắt trông mong nhìn về phía Long Ngọc.

Kỳ thực bọn họ tò mò nhất là, Nhã Diệc cư nhiên không có đập chết người, cư nhiên để cho người ta cưới Long Ngọc!

Long Ngọc cười tủm tỉm nhìn mọi người, "Muốn biết sao?"

Mọi người cùng nhau gật đầu.

"Các ngươi đoán." Long Ngọc rất vô sỉ nói.

Mọi người hắc tuyến, không nói hai lời hướng người nhào qua, đáng tiếc nha đáng tiếc, ra tay đã muộn, Nhã Diệc đã ôm Long Ngọc trong lòng, bổ nhào không nha!

"Mau nói mau nói! Đừng thừa nước đục thả câu!" Cưu Bàn không kiên nhẫn thúc giục.

"Cưu Bàn ngươi từng thấy, không nhớ rõ?" Long Ngọc mắt cười nhìn hắn.

"Ta từng thấy?" Cưu Bàn sửng sốt một chút, không hiểu rõ.

"Một hải đường ngọc bích." Long Ngọc nhàn nhạt nói.

Cưu Bàn ngẩn ra, "Vậy mà là hắn..."

Trong trí nhớ, hải đường kia hải đường màu ngọc bích tràn đầy sân, người đàn ông một thân trong thanh nhã ôn hòa mang khoe khoang kia.

'Có thể cho ta một hải đường ngọc bích sao?'

'Ngươi lấy cái gì đổi?'

'Ngươi nghĩ muốn cái gì?'

'Ta... Ta muốn để cho em ấy hài lòng.'

Người đàn ông nhìn lầu các thật cao kia, mơ hồ có thể nhìn thấy một người ngồi bên cửa sổ.

Ánh mắt của người đàn ông kia rất là đau buồn, chua chát.

Cuối cùng Cưu Bàn đã nhận được hải đường ngọc bích, cũng không phải là bởi vì người trong lầu các vui vẻ, mà là người đàn ông đã đưa cho hắn, Cưu Bàn còn nhớ rõ lời của người đàn ông.

'Thôi đi, em ấy không ở bên người người nọ, vĩnh viễn đều sẽ không vui vẻ...' người đàn ông rũ xuống mắt, nhàn nhạt nở nụ cười, cười rất ôn hòa, 'Chẳng qua, chỉ cần có thể cứ như vậy nhìn em ấy, đã rất tốt rồi, chí ít, em ấy còn ở nơi này.'

Cái loại lời đau lòng này, để cho Cưu Bàn đều vì người đàn ông chẳng đáng.

"Là người nào?" Xích Diễm thật tò mò với phản ứng của Cưu Bàn.

Cưu Bàn đã liếc mắt nhìn bọn họ, hồi lâu, mới chậm rãi nói: "Là một người đàn ông rất ôn hòa, chuyện rất nhiều năm trước, nói các ngươi cũng không biết."

"Ôn hòa?" Phượng Giác nhíu mày, người ôn hòa ở trên đời này thật sự là quá nhiều, mà ôn hòa của thế gian ở rất nhiều lúc, kỳ thực không phải là tương tự bình thường.

"Ừm, một người đàn ông ôn hòa lại mang chút khoe khoang, nói thật, có chút mâu thuẫn." Cưu Bàn nói, bản thân mình đều có chút không nghĩ ra. Chẳng qua, hắn đột nhiên nhớ đến một việc, bỗng nhiên nhìn về phía Long Ngọc, nói: "Năm đó... Người trong lầu các kia là ngươi?"

"Là ta." Long Ngọc cũng không có bất kỳ giấu diếm.

"Chính là, vì cái gì..." Cưu Bàn mơ hồ, vì cái gì Long Ngọc sẽ ở đó.

Long Ngọc nhàn nhạt liếc mắt nhìn Nhã đã thay đổi, "Bị người nào đó ăn sạch lau mép, lại biến mất, mang thai nhóc con, cho nên thì gả mình đi."

Nhã Diệc với việc Long Ngọc cố ý vặn vẹo sự thật, không phản bác, đó bất quá là một hồi hiểu lầm.

"Cặn bã!" Mọi người nhìn về phía Nhã Diệc.

Chân mày Nhã Diệc cau lại lại, mọi người quay đầu, trên môi Long Ngọc một tia cười nhạt, bốn mắt nhìn nhau với cậu.

Ta cho rằng khi đó em đã không muốn ta.

Hai người tâm tư giống nhau, đồng dạng đều cho rằng mình là bị vứt bỏ, lúc đó chẳng qua là một hồi hiểu lầm.

Muốn để cho Long Ngọc nói, cậu không sai, ai bảo Nhã Diệc ăn xong chạy đi!

Phải để cho Nhã Diệc nói, anh có sai, anh thì hẳn là cướp hôn, sống chết bám dính, mà không phải là buông tay!

Năm đó Lạc hoàn toàn là người bị hại vô tội, Long Ngọc không yêu hắn, mà tâm tư của hắn, Long Ngọc không muốn biết.

Bởi vì cậu là nửa Tu La bạc tình tính nhạt!

"Nếu cậu đều gả cho người kia, vậy vì sao... Các người lại..." Tất Thiến thật sự là lòng hiếu kỳ quá nặng, nhưng lại không dám hỏi quá kỹ càng tỉ mỉ, chỉ có thể ở bên này lắp bắp nhìn hai người, vẻ mặt đều viết, ta thật tò mò, thật tò mò a.

Nhã Diệc thản nhiên liếc mắt nhìn cậu ta, cổ Tất Thiến đã rụt lại trốn đến trong lòng Quý Liễn, oa nha thật là dọa người!

Nhã Diệc cũng không có đánh, mà là mở miệng nói chuyện.

"Thân ái thích là ta, tự nhiên sẽ về tới bên cạnh ta." Dáng dấp cây ngay không sợ chết đứng kia, để cho người ta không lời chống đỡ.

"Người kia thì buông tay như thế?" Cưu Bàn theo bản năng nói tiếp.

Long Ngọc nhẹ nhàng hừ một cái, "Bằng không thì sao?"

Cưu Bàn dừng một chút, thở dài, thực sự là, bằng không thì sao chứ.

Nếu như thật sự yêu thích, cũng biết trái tim người nọ không ở nơi này của mình, lúc hạnh phúc của cậu đã tới, cũng chỉ có thể buông tay.

"Vậy hắn bây giờ..." Cưu Bàn lời còn không có hỏi xong, Long Ngọc thì chỉ hắn đột nhiên cười.

"Ngươi hỏi rõ ràng như vậy, sẽ không phải là vừa gặp đã yêu với người ta đi, lúc này nhớ đến, là muốn đi tìm hắn sao? Nói sớm đi, tới tới tới, chúng ta tâm sự thật tốt, nhất định đã biết thì nói không biết không nói,, ngươi muốn biết cái gì đều nói cho ngươi."

Long Ngọc cười tủm tỉm vẫy tay với Cưu Bàn, Cưu Bàn lại là cảm giác được không khí bên người chợt lạnh vài phần, trong lòng cả kinh, thầm mắng Long Ngọc người nhỏ mọn này, không mang theo trả đũa như thế!

Xích Diễm đưa tay véo mặt dưới Cưu Bàn, "Đừng nghĩ."

"Cái gì?" Cưu Bàn bị véo sửng sốt, đừng nghĩ cái gì?

"Ngươi là của ta, đừng nghĩ tìm người khác." Ánh mắt Xích Diễm nhìn hắn là tràn đầy bá đạo.

Cưu Bàn rụt cổ lại, đột nhiên nghĩ đến, không đúng nha! Ta mới là công nha!

Nhưng mà, hắn công này nói với Xích Diễm hai chữ đừng nghĩ kia giống vậy, đời này là đã không thể nào!

"Kỳ thực, Lạc người này không tệ, chỉ tiếc, bản thiếu chủ với hắn từ đầu đến cuối không cảm giác." Long Ngọc nhàn nhạt nói.

"Từ đầu đến cuối?" Tất Thiến hiếu kỳ mở miệng hỏi, "Kia là bao lâu?"

"Từ khi biết đến hòa ly, năm năm đi." Long Ngọc đại khái nói đã một thời gian, "Có lẽ sớm hơn, giống như khi còn bé từng thấy." Cậu đột nhiên nghĩ đến cái gì, "Tiêu Cảnh đã từng nói, bản thiếu chủ lúc còn rất nhỏ, cung chủ Bích Lạc cung mang thiếu cung chủ đã tham gia sinh nhật của ta, các ngươi nói, Yến có phải đã sớm từng thấy hắn hay không?"

Với việc khi còn bé, nhớ đã không rõ ràng lắm, đến là Tiêu Cảnh nhớ kỹ rõ ràng.

"Không nhớ ra được, cũng không cần nhớ." Nhã Diệc ôm người trong lòng, mang chút vị chua.

Với Lạc, tuy rằng coi như là thành thân với Long Ngọc, Nhã Diệc là đau qua, đau qua, với người này lại không có ghét qua.

Hắn ở lúc Long Ngọc bất lực nhất xuất hiện, coi như là rơm rạ cứu mạng lúc đó kia.

Tuy rằng tất cả đều là một hồi hiểu lầm, chính là ở trường hợp sẽ còn đang trải qua, hắn không thể nghi ngờ là giúp Long Ngọc chiếu cố rất lớn.

Chỉ là, lời là nói như vậy, chính là nhớ đến, khó tránh khỏi sẽ có chút chua.

Nàng dâu nhà mình hết lần này tới lần khác còn trước tiên gả cho người khác, nghĩ như thế nào đều rất không được tự nhiên.

"Chậc! Anh làm sao thì không rõ nha!" Tay Long Ngọc điểm điểm trán Nhã Diệc, "Muốn thật sự là như vậy, thì thú vị!"

"Ừm?" Nhã Diệc bắt được tay cậu nhẹ miệng, "Làm sao nói?"

"Yến và Lạc là quen biết cũ mà nói, bản thiếu chủ lại hợp ý Phong Tiễn Hành khí chất rất giống Lạc, Yến cái loại người này không giận điên lên mới là lạ chứ! Hắn không tay làm khó Phong Tiễn Hành, làm sao không có lỗi bản thân hắn?" Long Ngọc cười nhạt, không thể không nói, cậu thật sự nói hiểu rất rõ Yến!

"Chó cắn chó?" Nhã Diệc mày nhướng lên, "Không đúng, thân ái em có phải muốn xem, Phụ Úc Thịnh thằng nhóc kia sẽ giúp ai hay không? Cũng không đúng, luận giao tình hắn cũng hẳn là giúp Phong Tiễn Hành."

"Giao tình?" Long Ngọc khinh thường câu khóe môi, "Giữa bọn họ có cái giao tình gì, giao dịch còn không sai biệt lắm, chẳng qua nói đến, Phụ Úc Thịnh sẽ giúp Phong Tiễn Hành, Yến cũng là một người làm ăn, biết phải làm sao buôn bán kiếm lớn nhất, tự nhiên là cùng chính chủ giao tiếp, mà không phải là tiểu lâu la."

"Có đạo lý." Nhã Diệc gật đầu.

"Nhã, nghe cho kỹ, lúc Yến xuất hiện, anh đừng xuất hiện, Phong Tiễn Hành vừa tiếp xúc gần với em, anh thì ra tới quấy rối, em đấy, tự nhiên sẽ nhăn mặt, anh rất vô lại ôm em đi, nghe hiểu không?" Long Ngọc hiểu rõ làm sao làm kẻ địch sẽ mắc câu, cậu và Nhã Diệc trước đó không cần cãi nhau, chỉ cần để cho người ta biết cậu mất hứng là được rồi!

"Tốt." Nhã Diệc gật đầu đáp ứng.

Những người khác lại thấy nhưng không thể trách, nếu là thê nô nào đó không đáp ứng, đó mới gọi kỳ quái.

"Thời gian cũng đã không còn nhiều lắm, chúng ta trở về đi." Nhã Diệc đứng lên, thuận tay kéo Long Ngọc ngồi dậy.

Chẳng qua buổi chiều bốn năm giờ, bên này thì đã xuất hiện ánh nắng chiều, bầu trời một mảnh vàng đỏ, rực rỡ mà nhiệt liệt, giống như phải bốc cháy lên vậy.

Tuy rằng thời gian còn sớm, chẳng qua sắc trời lại không quá sớm, mấy người cũng không có việc gì khác, cũng đều đứng lên tới, trở về Phong Hành Hào.

===---0o0o0o0---===

Tác giả có lời muốn nói: mệt mỏi quá, mắt đau chết luôn, QAQ

Vì cái gì một ngày cuối cùng của ba năm, sẽ mệt như vậy.

~~~~(>_<)~~~~

Ngày mai sẽ là một bốn năm, chúc mọi người năm mới vui sướng. Đại yêu yêu

---0o0o0o0---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro