☆, 68

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

, 68

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE


Mọi người trên Phong Hành Hào không biết bọn họ bị Long Ngọc mọi người tính kế, đang lòng tràn đầy ngấm ngầm mưu tính Tất Thiến.

Mẫn Chính Thiên đã chuẩn bị rất lâu thì chờ bọn hắn trở về, hắn nhận "con trai ngoan" của hắn trở về!

"Mạn đà la hoa nở đến thực sự là tươi đẹp, nhưng, cha cha cũng không cần lấy nhiều như vậy đi?" Phượng Giác vừa đi vừa chơi một đóa hoa mạn đà la trong tay, không phải là màu tím sáng lúc trước, mà là màu đỏ tươi.

"Con đây thì có chỗ không biết, màu sắc xinh đẹp như thế vừa lúc dùng tới ngâm độc." Trong vòng không gian của Cưu Bàn đã chứa đầy.

"Giúp ta xách một ít đi, ta cảm thấy gần nhất mùi thơm không tốt, bỏ thêm mạn đà la hẳn là sẽ rất nhiều." Long Ngọc lạnh nhạt nói, mở miệng muốn thêm nước hoa có độc này trong hương, thật đúng là hiển hiện cậu không sợ độc.

"Được nha, tinh luyện chút cho ngươi." Cưu Bàn khó có được dễ nói lời, nghiêng đầu hỏi Quý Liễn hai người, "Các ngươi muốn không?"

Hai người liếc mắt nhìn, cười cười, cùng nhau lắc đầu, bọn họ muốn cũng vô dụng.

"Không muốn thì thôi." Cưu Bàn quay đầu lại.

Mọi người vào sảnh tiếp khách của Phong Hành Hào, nhìn không chớp mắt đi vào.

Mẫn Chính Thiên ở nơi này chính là đợi bọn họ thật lâu, thấy trở về, làm sao có thể vì vậy buông tha.

Cũng mặc kệ Long Ngọc bọn họ đều ở đây, thì từ bên cạnh đi ra, hướng về phía Tất Thiến gọi: "Nghịch tử! Còn biết trở về!"

Những lời nói này đặc biệt cao ngất, bởi vì cương quyết cũng không phải nhà hắn, nói cái gì trở về, với một người điên.

Tất Thiến từ một bên đi vào, thì đã nhìn thấy hắn, chẳng qua cậu ta đã sớm từ trong chấn động đột nhiên nhìn thấy Mẫn Vân trở lại bình thường, huống chi, đời này cậu ta và hai người kia hoàn toàn không có bất kỳ quan hệ gì, tự nhiên càng sẽ không để ý tới hắn.

Mẫn Chính Thiên đời trước với Mạnh Thanh Y chính là hô tới gọi đi, bây giờ cư nhiên không để ý tới hắn, loại giận này chỗ nào chịu được, tức khắc giận không chỗ phát tiết.

Tức giận quát lên: "Đồ đê tiện! Cho ngươi chút màu sắc ngươi thì không biết mình là người nào đã, còn không bò tới đây cho lão tử!"

Tất Thiến nhìn chưa từng nhìn hắn, trong lòng chỉ có một ý nghĩ, lão già điên này gọi ai đó?

"Tiểu Thiến Thiến, trong chốc lát lên phòng chúng ta, chúng ta ăn lẩu." Long Ngọc kéo tay Tất Thiến nói, đột nhiên nghĩ đến cái gì, "Chẳng qua chứ, ngươi phải đi chợ với ta đi đi, nấu nước súp, các ngươi tới hay không nha?" Cậu hỏi những người khác.

"Tới, đương nhiên tới!" Cưu Bàn chính là đã rất lâu không ăn đồ Long Ngọc làm! Tay nghề nấu súp nấu canh Long Ngọc rất tốt chứ!

"Muốn ăn thì làm việc, cùng nhau đi chợ mua tài liệu, ca cùng đi đi!" Long Ngọc mỉm cười nói, tay chỉ tiểu công của các nhà một cái, "Chuẩn bị tốt tiêu tiền, và ra sức lực! Bản thiếu chủ này cũng không ăn quỵt!" Ngạo kiều hất đầu, để cho mọi người nhất thời im lặng nhất thời im lặng, thật đúng là một chút không thua thiệt chứ!

"Làm bạn với Ngọc thiếu đi là được." Tất Thiến ngoan ngoãn nói, nhưng ai có thể nghĩ, Long Ngọc sờ sờ mặt cậu ta.

"Ngươi kêu ta cái gì?" Mắt nghiêm nghị.

"Ách!" Tất Thiến nhớ ra cái gì đó, khô cằn gọi một tiếng, "Cha thân."

"Chậc! Bản thiếu chủ cũng không phải tú ông của quán tiểu quan, ngươi còn ủy khuất!" Long Ngọc hầm hừ liếc mắt trừng cậu ta.

Tất Thiến vội vàng thả thái độ thấp, ngoan ngoãn khéo léo kêu một tiếng, "Cha thân."

"Này còn không sai biệt lắm." Long Ngọc tươi cười rạng rỡ buông tha gò má của cậu ta, Quý Liễn lập tức tới xoa xoa mặt cho bà xã nhà mình.

Nhóm người này cười đùa, hoàn toàn không để Mẫn Chính Thiên vào mắt, quá coi mình là chuyện, chỉ có thể là tự rước lấy nhục.

Nhất là, ở sau khi nghe được Tất Thiến cư nhiên gọi Long Ngọc cha thân, Mẫn Chính Thiên thiếu chút nữa giận không hết được.

Nghịch tử này! Lại dám ngay trước mặt hắn kêu người khác là cha!

Ở trong lòng của hắn, coi như là không muốn đứa bé này, tình nguyện giết chết cũng sẽ không cho nhà người khác.

Chính là, hắn quên mất Tất Thiến trải qua luân hồi, đã sớm không quan hệ với hắn!

Không có huyết thống, không có tình cảm, không có gì cả.

Hắn chẳng qua là ở chỗ này tự mình đa tình mà thôi.

"Ngọc thiếu đây là thế nào? Bá chiếm hài tử nhà ta không tha!" Mẫn Chính Thiên bay thẳng đến Long Ngọc mở miệng, cắn nặng hai chữ nhà ta.

"Nhà ngươi?" Mày Long Ngọc nhướng lên, "Ngươi sinh ra đứa nhỏ tốt như thế sao!" Cậu túm Tất Thiến qua ôm trong lòng, túm này một chút, kia bóp một chút, nhưng làm Quý Liễn đau lòng hỏng.

"Cha thân đại nhân, kia là vợ ta." Quý Liễn giơ tay kéo người ra bên ngoài.

"Xí! Ngươi đều là của ta, vợ của ngươi cũng không là..." Long Ngọc phun anh ta một cái, nói còn chưa dứt lời, Quý Liễn thì đoạt Tất Thiến lại đi, bảo vệ ở trong lòng.

"Vợ nhà mình là nhà mình! Là của ta!" Một bộ dáng vẻ bảo vệ thức ăn.

"Uổng công đã thương ngươi!" Ngón tay Long Ngọc ở trên trán Quý Liễn chọt chọt một chút.

"Có đau hay không, vợ ta đều là của ta." Quý Liễn cũng đã nhéo lên, không trốn cũng không giao Tất Thiến cho Long Ngọc.

Long Ngọc bĩu môi, "Còn phản ngươi a!" Bắt đầu thì muốn cướp người, lại bị người từ phía sau ôm lấy.

"Thân ái." Nhã Diệc ôm người trở về, ở trên vành tai Long Ngọc cắn một cái. "Ta mới là của em!"

Long Ngọc nháy mắt mấy cái, tốt đi, hình như là như vậy.

"Ngoan, anh đương nhiên là của em." Long Ngọc nheo mắt cười, ở trên mặt người ấn xuống một cái hôn.

Quay đầu lại, hướng về phía Mẫn Chính Thiên lạnh lùng cười. "Nếu như bản thiếu chủ nhớ không lầm, Mẫn gia ngươi và Tiểu Thiến Thiến nhà chúng ta chính là không có quan hệ, đừng tưởng rằng ngươi nhìn thấy Tiểu Thiến Thiến nhà ta đáng yêu, thì muốn đến nhận đứa nhỏ. Thì ngươi, còn trèo cao không lên nhà chúng ta."

Long Ngọc nói rất không khách sáo, Mẫn Chính Thiên bị tức đến sắc mặt trắng bệch, lại nói không nên lời một câu nói.

Trèo cao!

Vô luận là Minh vương, hay là Ngọc thiếu, Mẫn gia hắn thực sự là trèo cao, chính là lúc này nói như vậy, để cho hắn làm sao nhịn xuống tới!

"Lê Lạc, qua đây." Mẫn Chính Thiên nhàn nhạt mở miệng, trong không khí vừa có chỉ đỏ sậm đưa về phía Tất Thiến, lại ở chỗ trước người hắn năm mét dừng lại, một chút cũng không thể đi tới, Mẫn Chính Thiên lúc này mới cảm giác được đã không đúng!

Chỉ huyết thống vậy mà không cách nào tiếp cận Lê Lạc!

Có thể xuất hiện tình huống như vậy chỉ có một loại khả năng! Như vậy chính là đứa nhỏ này với hắn quả nhiên một chút quan hệ đều không có!

Không được! Không thể như vậy!

"Lê Lạc tới cha này." Mẫn Chính Thiên cười yếu ớt, "Cha rất nhớ con."

Chỉ cần Tất Thiến lên tiếng, vô luận là hỏi hắn nhớ ta không chết sao? Hay là nói cha? Ngươi còn nhớ rõ có ta một đứa con trai sao! Vô luận kia đều là đã thừa nhận quan hệ cha con, như vậy chỉ huyết thống liền có thể tiến thêm một bước!

"Ngươi không có con trai mình nuôi sao?" Tất Thiến ngoẹo đầu hỏi, "Muốn nơi nơi nhận con trai?" Cậu ta cũng không muốn có bất kỳ quan hệ gì với người như thế!

"Ngươi vốn chính là con ta." Mẫn Chính Thiên chưa từ bỏ ý định nói.

Tất Thiến nhàn nhạt cười, "Ngươi trèo cao lên sao?" Cậu ta từ lâu đã thấy ra, người như thế không có bất cứ quan hệ gì với cậu ta! Cậu ta là Tất Thiến, Thanh Y nhà Tiểu Hồ Điệp!

Mẫn Chính Thiên sắc mặt tái xanh, với phản kháng của Tất Thiến, hoàn toàn ở ngoài dự liệu của hắn.

Hắn đều đối đãi hoà nhã với nó như vậy, nó lại còn không nể tình!

"Lê Lạc, con biết con đang nói cái gì sao? Con một bất hiếu nghịch tử!"

Tất Thiến cười nhạt. "Ta xem là ngươi không làm rõ được tình huống, thì coi như ta hiếu thuận cũng không quan hệ với ngươi! Cha ta chết sớm mấy trăm năm, ngươi muốn lôi kéo làm quen, thì đi địa ngục đi, đừng ở chỗ này buồn nôn ta, lăn!"

Mẫn Chính Thiên bị một chữ lăn nói, mặt đều tái rồi.

Đồ vẫn luôn để cho hắn nhìn không thuận mắt, lại dám nói lăn với hắn!

Ở trong lòng Mẫn Chính Thiên, Lê Lạc trước đây, ngay cả người cũng không tính, chỉ là vật phẩm lúc cần, thì cầm hắn đổi lấy lợi ích.

"Tiểu Thiến Thiến ngươi nói cái gì đó? Hử?" Long Ngọc đưa tay nhéo lỗ tai Tất Thiến, nhướng mày đẹp mắt yêu nghiệt một cái.

"Cha thân ta đã sai." Tất Thiến chứa nước mắt hai tay hợp cùng một chỗ, "Ta nhất định hiếu thuận cha thân thật tốt, ta là bị tức hồ đồ, đừng nhéo, đã thành con thỏ.

"Ừm, này còn không sai biệt lắm." Long Ngọc thoả mãn khẽ nhéo lỗ tai dưới của hắn buông tay ra.

"Quá không phân rõ phải trái." Tất Thiến mắt nước mắt lưng tròng bổ nhào trong lòng Quý Liễn, "Quá bắt nạt người." Quý Liễn bất đắc dĩ an ủi.

"Chậc! Bản thiếu chủ rõ ràng đang khi dễ một con thỏ nhỏ!" Long Ngọc bắt được người từ trong lòng Quý Liễn tới, "Đi chợ với ta đi!" Nhéo lỗ tai thì đi ra ngoài.

"Chủ nhân! Kia là lỗ tai của bà xã ta!" Quý Liễn theo ở phía sau cướp người.

Lại một lần nữa không chú ý tới Mẫn Chính Thiên.

Mẫn Chính Thiên đã giận nổ, chính là người ta đã rời khỏi, hắn muốn đuổi theo lại phát hiện hai chân của mình cư nhiên không cách nào di động!

Trong lòng kinh hãi, thiếu chút nữa không đứng vững ném xuống đất.

May là Mẫn Tiếu Tiếu qua đây đỡ hắn, để cho hắn ngồi ở một trên ghế, đã qua hơn nửa canh giờ mới khôi phục tri giác, lại cũng bị dọa sợ đến hắn đã ra không ít mồ hôi.

Long Ngọc kéo tay Nhã Diệc, cho anh động tác tay khen ngợi.

Nhã Diệc nhướng mày cười, chút lòng thành á.

Quý Liễn cũng vẫn luôn chú ý Mẫn Chính Thiên, tuy rằng không biết Nhã Diệc động thủ lúc nào, lại cũng phát hiện Mẫn Chính Thiên đã không thích hợp, chẳng qua chuyện này không liên quan anh ta.

Anh ta bây giờ chỉ cần Thanh Y nhà anh ta hài lòng là được.

Long Ngọc mang mọi người giết vào, không đúng tiến vào siêu thị, trắng trợn mua đồ ăn.

"Muốn lẩu cà chua!"

"Không muốn! Muốn nồi súp dê!"

"Có thịt dê còn chưa đủ sao?"

"Nồi súp gà đi!"

"Không tốt, muốn..."

Mọi người bảy mồm tám miệng nói.

"Ta nói, là các ngươi nấu? Hay là ta nấu?" Mí mắt Long Ngọc vén lên, tất cả mọi người đáng thương nhìn cậu, ý tứ kia là đều nấu đi! "Chậc! Các ngươi muốn mệt chết ta nha!" Long Ngọc liếc mắt trừng bọn họ "Muốn ăn tự mình nấu! Thiếu chủ ta không hầu hạ!" Ngạo kiều hừ một tiếng, nghiêng đầu qua chỗ khác.

"Vậy ngươi quyết định đi." Mọi người thỏa hiệp, không có biện pháp đắc tội vị này tất cả mọi người không ngày lành qua nha!

"Hừ." Long Ngọc hừ nhẹ một tiếng, kéo Nhã Diệc đi mua đồ.

Bọn người kia, từng cái một chờ ăn đều không im lặng.

Mọi người liếc nhau, quả quyết đuổi theo!

Tuy rằng không thể lựa nồi, chính là còn có thể chọn đồ ăn a!

Một đám tín đồ ăn uống, đều tự đẩy xe đẩy mua hàng, ở siêu thị điên cuồng mua đồ ăn.

Đợi đến thanh toán, sau khi Long Ngọc nhìn thấy bốn xe đồ ăn tràn đầy, khóe mắt hung hăng vừa kéo.

Con mẹ nó, đút dã thú cũng dùng không được nhiều như thế đi!

Những người khác cũng mặc kệ, đã sớm đặt đồ vào bên người máy phục vụ kia, trong chốc lát dĩ nhiên là sẽ đưa tới cửa.

Dù sao bản thân mình cũng không cầm, mua nhiều chút có quan hệ gì chứ.

"Nhã, anh nói, ta nếu để cho bọn họ đi ăn sạch sẽ thứ bản thân mình chọn thế nào?" Long Ngọc ngoẹo đầu hỏi Nhã Diệc, không cao không thấp, để cho tất cả mọi người vừa lúc nghe được.

"Vậy đám điêu dân này còn không tạo phản." Nhã Diệc cười liếc nhìn, khóe mắt mọi người co rút sắp co giật.

"Ha hả!" Long Ngọc bị lời của anh chọc cười, quay đầu lại liếc mắt quét mọi người, "Làm phiền các ngươi đều thả đồ xuống, chọn lại thả lại đi, không biết lãng phí lương thực là đáng thẹn nha!"

Con mẹ nó! Đây không phải là câu cửa miệng của Đoàn Nhi sao!

Mấy người liếc nhau, cuối cùng không thể không thừa nhận, nếu như bọn họ thật sự đều cầm đồ đi, Long Ngọc tuyệt đối sẽ làm cho bọn họ toàn bộ đều ăn hết.

Kia là sẽ tai nạn chết người!

"Lần này coi như xong đi, đều đã trả tiền." Cưu Bàn xoắn xuýt nhìn đồ ăn mình chọn, hắn một cái cũng không muốn thả lại đi.

Long Ngọc hướng về phía hắn, lộ ra một nụ cười xinh đẹp, chẳng qua lời nói ra, tuyệt đối thì không tính xinh đẹp, chỉ có thể là làm người tức chết.

"Đáng đời."

"Này!" Cưu Bàn còn muốn giãy dụa một chút.

Long Ngọc thản nhiên nói: "Không muốn bỏ xuống, vậy thì bản thân mình trở về nấu đi, đừng tới phiền bản thiếu chủ."

Đến...

Trả lại thả đi, ai bảo bọn họ là ăn chùa.

Lại là một trận thu dọn tái diễn dư thừa vận chuyển về phòng mình, nếu để cho Long Ngọc nhìn thấy, bọn họ cũng không có trái ngọt ăn!

Thì như vậy còn có hai xe rưỡi chứ, có thể thấy được những tín đồ ăn uống này cầm đã bao nhiêu!

===---0o0o0o0---===

---0o0o0o0---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro