☆, 69

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

, 69

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE


Về tới căn phòng của Long Ngọc bọn họ, đồ đã sớm đưa đến, Long Ngọc đã đổi quần áo ở nhà, mang tạp dề ca-rô màu xanh da trời, hướng về phía một đống lớn nguyên liệu nấu ăn nhíu mày.

"Này, các ngươi trước tiên tách thịt rau tương tự ra, thức ăn chín thức ăn sống chia ra." Long Ngọc nói, mọi người đứng ngốc, "Còn đứng ngây đó làm gì! Làm việc a!" Cậu một tiếng a, mọi người kịp phản ứng, cùng nhau bắt đầu, khó tránh khỏi đụng một đầu gì gì đó.

Long Ngọc bất đắc dĩ lắc đầu, mang theo túi đựng xương que lớn, sườn heo vào phòng bếp, không nhiều lắm sẽ thì nghe nữ vương bên trong phòng bếp lên tiếng.

"Tiến vào một người lực lớn!"

Lúc Xích Diễm đang xoắn xuýt dạ dày bò là thịt hay là đồ ăn, vừa nghe lời của Long Ngọc, lập tức ném vấn đề xoắn xuýt cho Bàn Cưu, trốn vào phòng bếp, Nhã Diệc chậm một bước, vẻ mặt mất hứng.

"Chuyện gì?" Xích Diễm hỏi.

"Bổ ra." Long Ngọc ngâm sườn heo, cằm chỉ xương gậy to trên tấm thớt một cái.

"Ồ." Xích Diễm trực tiếp bắt đầu, cạch một tiếng, trực tiếp xương gậy to giải quyết hai nửa, xương cốt bột phấn trực tiếp đi xuống.

Long Ngọc thở một hơi thật dài, nhịn một chút, nhịn không được, cầm cái thìa gõ đầu Xích Diễm, trên đời này dám gõ Ma quân Xích Diễm như thế đại khái cũng chính là Long Ngọc, ngay cả Cưu Bàn đều phải ước chừng cân nhắc.

"Đi vào một người không ngu ngốc!"

Lần này không ai dám chạy vào trong, ở trước mặt Long Ngọc, bọn họ đều rất đần, Nhã Diệc cười cười, thu buộc thuộc hạ tốt, vào phòng bếp, cùng lúc Xích Diễm sờ đầu đi ra, một bộ dáng vẻ không rõ làm sao sai kia, ngơ ngác chơi rất khá.

Quả nhiên Nhã Diệc đi vào đã không bị đánh ra, trong phòng bếp một trận tiếng chặt thịt.

"Thân ái, em nhìn ổn không?" Nhã Diệc cười hỏi, đưa xương cốt và sườn heo chặt tốt đến trước mặt Long Ngọc, lớn nhỏ đều đều, vết đao chỉnh tề, không có vụn xương bể nát.

"Rất tốt." Long Ngọc thoả mãn nhận lấy, thả vào trong nồi canh loãng, để lên số lượng nước vừa phải, mở lửa, mở lửa lớn nấu, vớt bọt máu ra, lửa nhỏ mở nồi.

"Tiểu Chân Nhi, ta muốn ăn bò viên, ngươi làm chút đi!" Cưu Bàn cầm khối thịt gân bò tốt nhất nhảy lên vào phòng bếp.

"Muốn ăn nha?" Long Ngọc mắt cười nhìn hắn.

"Ừm!" Hắn gật đầu.

"Tự mình làm." Long Ngọc liếc mắt hắn, không biết làm thịt viên rất khó sao! Mới không muốn làm đâu!

Cưu Bàn im lặng nhìn cậu, thương lượng, "Nếu không thì chúng ta chặt nhân bánh, ngươi nêm nếm, được không?"

Long Ngọc suy nghĩ một chút, "Cũng được, dùng sống dao chặt." Nói xong cũng kéo Nhã Diệc đi ra ngoài uống trà, thuận tiện chỉ huy mọi người trong phòng, "Rửa rau thái rau chính các ngươi chia, bản thiếu chủ ngủ một lát."

Mắt mọi người vừa lộn, còn có thiên lý không! A!

Nhã Diệc làm bạn với Long Ngọc uống trà, cười tủm tỉm nhìn mọi người trong phòng bếp bận rộn.

Thiên hạ này, cũng không có lẩu ăn không phải trả tiền, không tự mình động thủ, vậy cũng đừng nghĩ ăn.

Long Ngọc tựa vào trên người Nhã Diệc, cũng không uống trà, lười biếng coi người là gối đầu sai khiến.

"Mệt, nằm một chút."

Nói thì đã nằm ở trên đùi Nhã Diệc, Nhã Diệc thuận tay lấy ra một cái mền, đắp lên trên người Long Ngọc.

"Mệt thì ngủ một lát, chờ bọn hắn làm xong, sẽ gọi em."

"Được." Long Ngọc ngoan ngoãn lên tiếng trả lời, nhắm mắt lại rất nhanh liền tiến vào giấc mơ đẹp.

Trước đó vẫn luôn quan tâm chuyện của Tất Thiến, cậu căn bản cũng không có nghỉ ngơi thật tốt chân chính, bây giờ nhìn Tất Thiến đã cởi ra không ít khúc mắc, coi như là an tâm xuống, tự nhiên cũng liền mệt mỏi.

Nhã Diệc đã cẩn thận thiết lập một kết giới cách âm chung quanh cho Long Ngọc, không cho thanh âm kỳ quái các loại trong phòng bếp quấy rối đến cậu, một tay nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, để cho cậu ngủ càng thêm an tâm.

Sáu người bên trong phòng bếp, nhô đầu ra nhìn hai người, đều trợn trắng mắt, hai người này!

"Giác, ta làm sao muốn đánh hai người kia như vậy nha!" Y cắn răng.

"Chưa chắc người nào đánh người nào." Phượng Giác liếc y một cái, trước hết trở về phòng bếp, rửa xong phần thức ăn mình kia, sau đó, mở nồi nước của Long Ngọc ra, múc một chén nhỏ, thả chút muối, nhấp một hớp, ừm! Uống ngon!

"Uống ngon sao? Ta cũng tới một ngụm." Y lại gần.

"Đi qua bên kia, muốn uống tự mình múc đo." Phượng Giác đẩy người đi sang một bên, nghiêng đầu thì thấy Cưu Bàn cầm một chén lớn nhất muốn múc súp.

Quý Liễn ấn trên nắp nồi, Cưu Bàn liếc mắt trừng hắn, "Làm gì?"

"Ngươi một chén lớn như thế một chút đi chính là nửa nồi, nếu là chủ nhân biết, sẽ thế nào?" Quý Liễn nhướng mày một cái.

Cưu Bàn mồ hôi lạnh tức khắc xuống tới, Long Ngọc sẽ thế nào? Nhất định sẽ xù lông!

"Vậy ngươi còn không để xuống!" Quý Liễn liếc hắn một cái, nhìn hắn bỏ chén xuống, Quý Liễn múc một chén cho Tất Thiến, Cưu Bàn hung hăng xem thường anh ta một phen.

Nha một thê nô! Một loại với Nhã Diệc!

Xích Diễm cũng là cạn lời, hắn cảm thấy, thê nô gì gì đó thật sự sẽ bị truyền nhiễm.

Nhìn mấy đôi bên người Long Ngọc và Nhã Diệc này một cái, một người so với một người thê nô nghiêm trọng!

Liếc mắt luôn cảm thấy Cưu Bàn thiếu gân, Xích Diễm sờ cằm nghĩ, nếu không thì hắn cũng thê nô một chút?

Chẳng qua, Cưu Bàn nếu là đã biết đoán chừng phải bốc hỏa, phải biết người kia, đều như vậy, cũng không thừa nhận bản thân mình là thụ!

Vì không kích thích hắn, tạm thời trước tiên tính toán đã.

Bọn người kia trộm uống súp, Nhã Diệc cũng không phải nhìn không thấy, thật sự là phòng bếp này là kiểu mở, muốn không biết đều khó.

Nhẹ nhàng ho khan một tiếng, các ngươi không sai biệt lắm, còn chưa ăn cơm nữa, thì trộm uống súp.

Mấy người bỏ chén xuống, giả vờ chính mình bề bộn nhiều việc.

Long Ngọc ngủ nửa giờ, Nhã Diệc còn không có gọi cậu, cậu thì tự mình tỉnh lại.

Tuy rằng thời gian không lâu, nhưng thắng chất lượng ngủ không tệ, như thế trong chốc lát ngược lại tinh thần không tệ.

Sau khi tỉnh lại đầu tiên thì đi phòng bếp giám sát, kết quả...

Trong phòng bếp cư nhiên loạn thành một mảnh!

Tuy rằng không thể nói rõ một mảnh hỗn độn, nhưng cũng không sai biệt lắm.

Những người này chỉ là rửa đồ ăn mà thôi, cư nhiên có thể làm cho phòng bếp giống với bị đánh cướp qua vậy, quả thực là đều là thần nhân!

Trong chớp nhoáng này, Long Ngọc đã cảm giác được ác ý tới từ toàn bộ vũ trụ.

Mẹ kiếp, đây là muốn tức chết cậu đi chứ!

Ngón tay nắm phát ra vang nhẹ két két lên, mấy người làm đầu sỏ gây nên, len lén liếc nhau, lòng nói, ai nha, nổi giận! Chạy mau!

"Chạy! Ta để cho các ngươi chạy!" Long Ngọc rút chân đuổi theo.

Thân là thê nô xuất sắc, Quý Liễn và Y đều ôm lấy bà xã nhà mình chạy cực nhanh, thân là hai người rất hiểu rõ Long Ngọc, lúc bị tiểu công nhà mình ôm, đã chuẩn bị dùng manh vật cứu mạng, tùy thời chuẩn bị trấn an Long Ngọc.

Như vậy hai đôi đồng lòng dĩ nhiên là không có việc gì, bởi vì đôi khác chính là rất ngốc.

Xích Diễm muốn ôm Cưu Bàn lại sợ hắn tức giận, cho nên không ôm, kết quả là Cưu Bàn đã bị Long Ngọc đè lại.

Ngươi nói ngươi, nói lời hay dỗ dành Long Ngọc thì xong rồi, nhưng Cưu Bàn miệng kia nha!

"Tiểu Chân Nhi! Ngươi ấn ta làm gì! Mau buông ra!"

"Thì ấn ngươi! Để cho ngươi chạy chậm!" Long Ngọc bắt đầu bóp mặt, "Cho ngươi trộm uống súp!"

"Ta không có!" Cưu Bàn trừng, hắn nhưng một ngụm không uống!

"Không tin!" Long Ngọc mới không tin đâu.

"Ngươi một ngọc tiểu thụ!" Cưu Bàn tức giận, rống cậu.

"Ta hừ! Ngươi mới thụ đấy! Cả đời lật người không được!" Long Ngọc trừng hắn!

Nhã Diệc mắt thấy thật sự phải tức giận, bật người ôm Long Ngọc lên, ôm vào trong ngực.

"Thân ái, chúng ta không chấp nhặt với hắn, phòng bếp ta thu thập xong, thân ái muốn dùng cái gì, ta trợ thủ cho ngươi, tới không tức giận nhá."

Người mới vừa còn nổi giận đùng đùng, bị Nhã Diệc hai câu thì dỗ tốt rồi, Cưu Bàn nằm trên thảm mắt trợn trắng thật là không có thiên lý! Nhã Diệc làm sao thì nhịn được cậu nha!

Xích Diễm liếc nhìn Cưu Bàn nằm dưới đất, bất đắc dĩ thở dài, đi qua kéo người ngồi dậy, thực sự là, rõ ràng đấu không lại Long Ngọc, hết lần này tới lần khác mỗi lần mỗi lần đều thích chọc giận người, cũng không biết đầu óc người này là làm cái gì.

Nhã Diệc trấn an thân ái nhà mình tốt rồi, đi theo người đi thu dọn phòng bếp, giúp đỡ.

Kỳ thực lại nói tiếp, Nhã Diệc cũng là một người ngu ngốc sinh hoạt, chỗ có thể giúp một tay rất ít, chẳng qua Long Ngọc cũng không trông cậy vào anh cái gì, làm bạn với cậu thì tốt.

Hai người phu xướng phu tùy, cũng đầy đủ để cho người ta rất hâm mộ.

Quý Liễn và Tất Thiến thấy nguy cơ giải trừ, len lén chạy về tới, giúp đỡ bày dụng cụ ăn uống, không dám lại quấy rối.

Phượng Giác còn lại là liếc mắt Y không còn chút máu, đi vào giúp đỡ cho Long Ngọc, mấy tên này làm phá hư còn muốn cậu ta vô tội bị liên lụy.

Y yên lặng sờ mũi một cái, vô tội trừng mắt, việc này cũng không phải là một mình y a.

Sau khi nhốn nháo hoảng loạn, nhấc nồi lên, trên canh loãng trắng sữa trôi mấy viên táo đỏ, miếng gừng, hành lá, nấu lửa nhỏ thả bò viên xuống đến bên trong, phân phối trong lửa nấu, một dĩa một dĩa thịt tươi cắt, nấm, rau bày lên tới, nguyên liệu nhỏ các màu phân phối cho người yêu thích tương ứng.

"Này! Các ngươi uống gì?" Y cầm hoa quả và rượu hỏi, nếu là uống rượu, y thì không ép nước trái cây.

"Uống nước trái cây đi, ăn lẩu uống rượu tổn thương dạ dày." Phượng Giác nói, đừng nhìn cậu ta không uống rượu, nhưng cậu ta cũng biết, rất nhiều việc trên bàn rượu, không cần đặt ở trong đám người này bọn họ, quá giả.

"Ta nào có rượu hoa điêu, thật sự muốn uống rượu tự mình hâm đi." Long Ngọc đang bỏ cá viên vào nồi.

"Được rồi đi, ăn lẩu uống rượu vàng ấm, không nóng ruột nha! Đều nước trái cây đi!" Cưu Bàn cảm thấy nếu là uống lạnh còn không sai biệt lắm, chính là như vậy quá hủy dạ dày.

"Vậy thì ép nước sơn tra tốt rồi, khai vị, bỏ nhiều đường phèn vào." Tất Thiến suy nghĩ một chút nói.

"Được." Y gật đầu, rửa sơn tra, bỏ hạt, bỏ nước đường viên vào ép ra.

Y ong ong ép nước sơn tra đưa lưng về phía Nhã Diệc đi vào cầm cái thìa, mở miệng hỏi: "Các ngươi lúc nào động thủ?"

Nhã Diệc cầm cái thìa xoay một vòng ở trong tay, mỉm cười. "Chúng ta văn minh như thế, làm sao sẽ tùy tiện động thủ chứ."

Khóe miệng Y giật một cái "Này, đừng nhìn trái phải mà nói hắn, cho một tin chính xác."

Nhã Diệc đã cầm cái thìa đi tới trước bàn, Y vội vàng bưng nước sơn tra đi qua.

Nhã Diệc nhìn Phượng Giác, lại liếc mắt nhìn Y, thanh âm không lớn không nhỏ nói: "Làm sao là người nóng tính."

Y cạn lời, này có cái quan hệ trực tiếp gì a.

"Bây giờ thủ đoạn bên kia nên dùng, người có thể sai khiến, không sai biệt lắm đều đã đem ra hết, lữ trình Phong Hành Hào cũng mau kết thúc, đừng có gấp, chúng ta cái gì cũng không cần làm, chính bọn hắn sẽ đưa tới cửa."

Long Ngọc gật đầu, "Không sai, lưới đã dạt ra, thì chờ con cá tự mình chuyển tiến vào." Nói xong mắt ở trong nồi đảo qua, còn không có lên tiếng, Nhã Diệc đã đem cá mực đã chín đặt vào trong bát cậu.

Long Ngọc tức khắc mặt mày rạng rỡ, Phượng Giác và Tất Thiến cùng lúc nhìn về phía người đàn ông nhà mình, Y và Quý Liễn bất đắc dĩ bất đắc dĩ vội vàng gắp thức ăn cho vợ nhà mình.

Vẫn như cũ bị ghét bỏ, không ánh mắt!

Một bữa cơm ăn rất vui sướng, bởi vì một viên bò viên cuối cùng Long Ngọc và Cưu Bàn thiếu chút nữa bấm lên. Cuối cùng bị Quý Liễn rất nhanh, đút tới trong miệng Tất Thiến, Long Ngọc giận, hôn Tất Thiến một ngụm, Nhã Diệc muốn gọt Quý Liễn.

Lý do, cho ngươi trêu thân ái nhà ta!

Không phân rõ phải trái nha!

Vô cùng náo nhiệt dùng xong bữa, Long Ngọc không khách sáo đuổi Nhã Diệc đi chà chén rồi, kéo Phượng Giác đi ra ngoài đi một chút.

Nhã Diệc nghe được tiếng cửa mở, từ phòng bếp thò đầu ra, nhướng mày, liếc nhìn thời gian, trở về chà chén, vẻ mặt mất hứng và lo lắng.

Trong phòng mọi người liếc mắt nhìn, đây là tức giận đã?

Nhã Diệc tức giận hay không, không ai biết.

Bởi vì, không người nào dám đi hỏi!

Chẳng qua đợi đến từ phòng bếp đi ra, người liền trực tiếp về tới phòng ngủ, răng rắc đóng cửa một cái, một đám người ngồi ở trong phòng khách, hai mặt nhìn nhau.

Mẹ nó, vẫn là đi trước đi, cẩn thận trong chốc lát bị cơn lốc quét đến!

Y nhìn hai đôi cẩn thận từng li từng tí rời khỏi, cạn lời nhìn trời xanh, y cũng muốn đi a, chính là tức phụ nhà mình bị Long Ngọc mang đi a.

Thì ở lúc y xoắn xuýt, cánh cửa phòng ngủ phát ra một tiếng vang nhỏ, giống như là có người muốn đi ra.

Cơ hồ là đầu óc đều phản ứng theo không kịp thân thể, nhanh như chớp người đã chạy đến ngoài cửa.

Nhã Diệc từ phòng ngủ đi ra rót nước, phát hiện phòng khách đã trống không, mà mới vừa chạy mau kỳ kỳ kia, giống như là Y đi.

Anh có dọa người như vậy? Chạy nhanh như vậy.

Long Ngọc Muốn đến kéo Phượng Giác đi ra ngoài, con ngươi màu xanh biếc của Nhã Diệc sáng tắt lấp lánh, cúi đầu rót nước, rời khỏi phòng khách.

Long Ngọc kéo Phượng Giác đi ở trên đường, cười hì hì nói việc chơi tốt hơn, quang điện vang lên không phải lúc.

"A lô?"

"Ở chỗ nào?" Thanh âm Nhã Diệc truyền đến.

"Bên ngoài chứ." Long Ngọc liếc mắt.

"Lúc nào trở về?"

"Trong chốc lát đi." Long Ngọc nhàn nhạt trả lời.

"Nói cho ta địa chỉ, ta tìm em đi." Nhã Diệc cứng rắn nói.

"Chậc! Không lạc được!" Long Ngọc mất hứng, "Em thì đi ra trong chốc lát, đến mức anh sao!"

"Đến mức." Nhã Diệc nói, "Em suy nghĩ một chút em mấy lần trước bị người lừa gạt, em có biết anh có bấy nhiêu lo lắng hay không?"

"Kia là ngoài ý muốn!" Long Ngọc nghe anh nhắc đến mấy lần trước càng thêm mất hứng.

"Lại tới mấy lần ngoài ý muốn ta thì bị hù chết!" Nói Nhã Diệc thu quang điện.

Long Ngọc còn nghĩ, người này dám úp trước! Phản rồi á!

Lúc Đang nghĩ ngợi thân thể đã bị bay bổng ôm lấy, tên mới vừa còn đang nói quang điện với cậu kia đã xuất hiện.

"Anh buông ta ra!" Long Ngọc đạp chân, trợn mắt, đại gia! Dám dùng hệ thống truy tung!

Nhã Diệc mím môi, khó có được vẻ mặt ác nghiệt."Không buông."

Long Ngọc sửng sốt, từ khi biết đến bây giờ, anh cho tới bây giờ đều không dùng giọng điệu như vậy nói với cậu!

Tức khắc, các loại tâm tình ở trong con ngươi hiện lên, giận mặt đỏ rần, nhất là hai mắt tràn đầy tủi thân kia.

Ở phía sau đã dùng lực Tu La, cư nhiên từ trong lòng Nhã Diệc giãy ra, oán hận trợn mắt liếc mắt nhìn anh, xoay người biến mất ở trong màn đêm.

Nhã Diệc vừa muốn theo sau, thanh âm của Long Ngọc thì rất xa truyền đến.

"Anh nếu là muốn vĩnh viễn không thấy được em, thì đuổi theo!"

Nhã Diệc dưới chân một trận, cuối cùng vẫn là ngừng lại.

===---0o0o0o0---===

Tác giả có lời muốn nói: Meo meo, bìa ngoài của võng phối hệ liệt định chế đã vẽ tốt, sao kê manh!

~\(≧▽≦)/~ lạp lạp lạp ta sẽ mau chóng hiệu chỉnh hoàn tất mở định chế

Tấn Giang đây là đã rút ra sao? Vì cái gì ta vẫn luôn biểu thị xét duyệt

---0o0o0o0---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro