☆, 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

☆, 7

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE


Long Ngọc và Nhã Diệc hài lòng đi ra ngoài cùng Phượng Giác bọn họ gặp mặt.

"Mua cái gì vậy?" Phượng Giác hai tay trống trơn, cười hỏi Long Ngọc.

"Cậu đoán." Long Ngọc mỉm cười nói.

"Một khối đế vương lục, một khối sương liệt băng đế vương cũng không có chạy thoát đi!" Phượng Giác còn phải dùng tới đoán sao.

"Thông minh." Long Ngọc gật đầu.

"Lúc này trở lại?" Phượng Giác lướt qua Long Ngọc hỏi Nhã Diệc.

"Sớm một chút?" Nhã Diệc nhìn về phía Y.

"Buổi tối có tiệc tối, tất cả mọi người trở về đi, sắp xếp lại, nói như thế nào cũng cùng phi thuyền dễ gặp mặt mà." Y nhìn đồng hồ, còn có hai tiếng đồng hồ mới khởi hành, là có chút sớm, nhưng bà xã nhà mình đi lâu như vậy cũng cần phải nghỉ ngơi.

"Vậy trở về đi, đều nghỉ ngơi một chút." Nhã Diệc lôi kéo Long Ngọc trước tiên hướng phi thuyền đi, phía sau Vũ Trường Viễn bước nhanh đuổi theo rốt cuộc là chậm một bước không có ôm được đùi Ngọc thiếu.

Vũ Trường Viễn nhìn mấy người lên phi thuyền gấp gáp đến giơ chân, trong đó càng nhiều hơn chính là ảo não, mới vừa phát hiện người nọ là thiếu chủ của Khuynh Ngọc, hiện tại ấn tượng đầu tiên thế nhưng không có biểu hiện tốt.

Có rất nhiều người quan tâm đến ngọc thạch, nhất là loại người nội tâm hư vinh như hắn này, không có ai không muốn tiến vào Khuynh Ngọc, hiện tại cơ hội tốt như vậy đưa đến trước mặt hắn, cư nhiên bị hắn vứt bỏ.

Phong Hành hào không phải là tất cả mọi người có thể lên, trừ phi có người dẫn.

Ngay lúc Vũ Trường Viễn mày chau mặt ủ định trở về, trên phi thuyền đi xuống một người đàn ông trẻ tuổi mặc đồng phục bồi bàn.

Hắn vài bước đi tới trước mặt Vũ Trường Viễn, lễ phép nói: "Vị lão tiên sinh này, chủ nhân nhà ta thỉnh ngài lên phi thuyền tham quan một vòng."

Vũ Trường Viễn sửng sốt, "Chủ nhân nhà ngươi là?"

Bồi bàn lộ vẻ mỉm cười lễ phép, thần sắc lại lãnh đạm, thấy hắn hỏi như thế, lúc này thái độ lại lạnh vài phần.

"Lão tiên sinh, chủ nhân nhà ta thân phận tôn quý không phải là ai cũng có thể biết, lần này cũng là thấy ngươi hình như có việc gấp muốn lên phi thuyền, nếu không phải muốn đi cũng có thể không đến."

"Không không không, ngươi hiểu lầm, là ta nhiều lời. Lão hủ cám ơn chủ nhân nhà ngươi cám ơn trước." Vũ Trường Viễn dường như thấy có cơ hội này, đâu quản rốt cuộc là ai làm cho hắn đi tới, lập tức cảm tạ.

"Bên này mời." Bồi bàn nhàn nhạt xoay người ở phía trước dẫn đường, Vũ Trường Viễn bước nhanh nhanh đuổi kịp.

Trong một gian phòng làm việc rộng lớn của phi thuyền, trên vách tường chung quanh đều là từng cái một video hình ảnh lớn nhỏ giống nhau, hiện lên bên trong phi thuyền trừ phòng khách sau khi có người ở, cùng với hình ảnh phụ cận bên ngoài phi thuyền.

Trong phòng làm việc chỉ có sô pha lớn ngoại hạng, lúc này một người đàn ông ngồi ở phía trên, cả người hắn tựa ở trên chỗ tựa lưng ghế sa lon, dung mạo ẩn ở trong bóng tối, chỉ có thể nghe được hắn nói một câu trầm thấp không thể nghe thấy, khi nhìn đến lúc Vũ Trường Viễn theo bồi bàn lên phi thuyền.

"Thú vị."

Dọc đường Long Ngọc đi trở về phòng, đột nhiên có một loại cảm giác rất không thoải mái từ phía sau lưng truyền đến, theo bản năng vừa quay đầu lại, mắt ở trên hành lang đảo qua, lộ ra ý cười cực kỳ băng lãnh, nhìn chằm chằm bồn hoa xanh biếc, nếu như bồn hoa này sống, lúc này nhất định sẽ bật người chạy trốn.

"Có ý tứ." Thanh âm nhàn nhạt, âm lãnh như vùng địa cực quát gió lạnh tới, chính xác truyền vào máy theo dõi đến trong tai người phía sau.

Phong Tiễn nhìn hình ảnh video, nhìn khuôn mặt xinh đẹp khiến người ta điên cuồng, nhưng lúc này hắn có thể cảm nhận được cái loại giết chóc mãnh liệt nhất này, giống như là có một con mãnh thú lập tức là có thể đi qua hình ảnh hướng về phía hắn nhào tới, khiến người ta vô cùng sợ hãi, đây là mặt thực của thiếu chủ Khuynh Ngọc!

Hắn còn muốn nhìn kỹ, đột nhiên, phịch một tiếng, máy theo dõi nổ tung, toàn bộ video tắt, hắn trái lại trên môi câu lên ý cười một cái, xem ra lúc này có cái chơi rồi a.

Long Ngọc thu hồi ánh mắt, nghiêng đầu thập phần tự nhiên ở trên mặt Nhã Diệc hôn lên miệng, cười mắng, "Biển dấm."

Nhã Diệc nhướn mày, thân ái là của anh, nhìn lén cũng không được.

Chẳng qua, đối với Long Ngọc chủ động hôn anh, anh vẫn là vô cùng hưởng thụ.

Nhã Diệc đưa tay nắm hông của Long Ngọc, tính trẻ con lầm bầm, "Nếu không phải là phi thuyền này còn có chút chỗ dùng, hiện tại có thể trực tiếp phá hủy."

Long Ngọc buồn cười liếc anh một cái, "Tùy hứng."

Nhã Diệc đối với khinh bỉ của Long Ngọc đặc biệt hưởng thụ, ở trong mắt của anh đây là bà xã ném mị nhãn a!

Trên mặt nhưng là chính trực, ngôn từ đường hoàng nói: "Là học ở chỗ thân ái."

Long Ngọc chu mỏ, "Được, anh trái lại lại trốn tránh trách nhiệm."

"Vậy làm sao là trốn tránh trách nhiệm, rõ ràng là thân ái làm tốt, mới có thể được ta phát huy!"

"Phốc xuy." Long Ngọc bị hắn làm cho tức cười, "Da mặt dày."

Nhã Diệc không thể không biết da mặt dày có cái gì không tốt, dù sao cũng đều dày, không ngại dày thêm nữa, "Thân ái thích không?"

"Thích nha! Nhã Diệc Nhà của em cái dạng gì, em đều thích." Long Ngọc cười híp mắt nói, đưa tay câu cổ của anh, "Đi mệt rồi."

"Thân ái nghỉ ngơi!" Nhã Diệc chặn ngang đem người ôm lấy, nếu là người khác đã sớm xoắn xuýt về việc ôm công chúa, nhưng Long Ngọc ở trong ngực anh tìm một vị trí thoải mái, nhắm mắt dưỡng thần.

Dùng lời của cậu nói, xoắn xuýt có cái gì tốt, có người như thế yêu mình, còn xoắn xuýt cái lông! Xoắn xuýt ái nhân nhà mình ôm công chúa đều là trò vui thiếu ngược!

Long Ngọc chỉ so với Nhã Diệc thấp nửa cái đầu, anh lại ôm rất nhẹ nhàng, chậm rãi bước hướng gian phòng đi đến, hoàn toàn không thèm để ý người khác nhìn, tú ân tú ái!

"Yến hội buổi tối Nhã Diệc muốn mặc dạng gì?" Long Ngọc núp ở trong ngực anh híp mắt hỏi, đang suy nghĩ có muốn tới mặc quần áo chồng chồng hay không.

"Thân ái mặc cái gì, ta liền mặc cái đó." Nhã Diệc một bộ dáng vẻ ta rất có chủ kiến nha.

Long Ngọc khẽ gắt, "Lười chết anh."

Đừng tưởng rằng giả bộ làm ra một bộ dáng vẻ cái gì cũng được đều tùy em là có thể che giấu bản chất lười nhác.

Nhã Diệc cười khẽ không chút nào phản bác, anh là thật muốn lười, hơn nữa anh biết rõ, thân ái nhà anh tuyệt đối sẽ đem tất cả đều an bài thỏa đáng.

Chẳng hề sợ chút nào nếu như là chuẩn bị không tốt, đến lúc đó ngươi trước mặt mọi người mất mặt.

Long Ngọc chỗ nào không biết anh không có sợ hãi một cái gì, ai nháo như thế nào anh cũng không quan tâm, đến trên bàn tiệc có sự tình gì, cậu vẫn rất cho Nhã Diệc tăng thể diện, cái hàng này lại không muốn, cậu chung quy lo lắng.

Hai tay tự nhiên ôm cổ của Nhã Diệc, cả người tựa ở trước ngực của anh, ra dáng nữ vương ra lệnh, "Ôm chắc vào."

Nhã Diệc cũng đặc biệt phối hợp, cười nói: "Tuân mệnh, nữ vương đại nhân!"

Trên đường hai người trở về gian phòng đều phải ngọt ngọt ngào ngào, hàm răng người đi ngang qua hai bên trái phải cảm thấy chua xót.

Bất quá, rốt cuộc là thật chua hay là ước ao đố kị hận đây, người nào để ý đến nhóm bọn hắn!

Lúc màn đêm buông xuống, phi thuyền cũng khởi hành a.

Phong thái vô biên, phòng tiệc cỡ lớn, một loạt bàn dài để các loại điểm tâm lạnh nhỏ hợp lại, hai bên vị trí sát lại tường là ghế bàn trà sô pha thoải mái, chính giữa có một mảnh đất vuông là sân nhảy, chỗ cách sân nhảy không xa có đội diễn tấu âm nhạc du dương, xéo đối diện dàn nhạc có một đài cao, là đài diễn, quý khách hoa phục các màu bắt chuyện, trong đó người quen biết nhau không phải số ít.

Cửa mở ra, Long Ngọc cùng Nhã Diệc đi vào lập tức hấp dẫn chú ý của mọi người, Long Ngọc thay đổi xanh nhạt thường ngày, đổi mặc áo tơ lụa văn đỏ đen, quần là màu tím đen đậm, hoa văn trên áo là Nhai Tí, hoa văn nhai tí màu đen lộ ra sát khí, mà Nhã Diệc vẫn là quần áo tơ lụa xanh đen thích hợp hắn nhất, quần vẫn là màu sắc đen thui, quần như ẩn như hiện hoa văn bỉ ngạn màu đen, hai người đi cùng nhau vừa đứng, coi như nhai tí cùng bỉ ngạn hoa mà đến.

"Không ít người." Long Ngọc thói quen vén tóc lên.

"Không ít người quen a." Nhã Diệc giúp cậu vuốt lại tóc.

"Sách! Chủ nhân của phi thuyền này là ai a? Thủ bút lớn như vậy, người của Lâu gia cũng mời được." Long Ngọc lãnh đạm nói, ánh mắt đảo qua, ánh mắt vô cùng lạnh lùng.

Cái tên vừa rồi kia không phải là Phụ Úc Thịnh sao? Hắn không phải nên ở Minh giới sao? Thế nào lại chạy đến đây?

Ánh mắt khẽ đảo qua liền thấy Nam Vũ giơ chén rượu trong tay đối với cậu mời rượu, cậu thu hồi ánh mắt, lôi kéo Nhã Diệc tới sô pha bên kia, trong lòng nghi ngờ càng lúc càng lớn, việc này có chỗ kỳ lạ! Quá kỳ lạ! Nhưng! Là kỳ lạ ở chỗ nào chứ?

Nhã Diệc tiện tay lấy qua hai ly rượu đỏ từ trên khay của bồi bàn, một ly đưa cho Long Ngọc, hai người đều không phải kiểu người thích tham gia náo nhiệt, Phượng Giác còn chưa đến nên cả hai liền ngồi ở trên ghế sa lon.

Đôi mắt thúy sắc của Nhã Diệc đảo qua mọi người trong đại sảnh yến hội, trong con ngươi sắc hiện lên một ít ngưng trọng.

"Yến vô hảo yến, a." Khẽ cười một tiếng, nhấp một miếng rượu đỏ, ngược lại cũng không nhìn ra có bao nhiêu khẩn trương.

*Yến vô hảo yến: ngụ ý là mời người tham gia tụ hội hoặc mở tiệc chiêu đãi, nhất định là có mục đích khác, tiềm ẩn mối nguy hiểm.

Thân thể Long Ngọc phân nửa tựa vào trong lòng Nhã Diệc, động tác như vậy vốn nên có chút thất lễ, nhưng mà khi là cậu làm, hết lần này tới lần khác có loại vị đạo tiêu sái nói không nên lời và có chút gì khác biệt.

"Nhìn ra được gì không." Trong mắt phượng màu tím Long Ngọc lóe lên một tia sát khí, những người không nên xuất hiện này hết lần này tới lần khác đều xuất hiện ở nơi này, không thể trách cậu suy nghĩ nhiều.

"Chẳng qua đối với ta chỉ là tên hề nhảy nhót một vở hài kịch mà thôi." Nhã Diệc vỗ vỗ tay cậu, mím môi thầm nghĩ, xem ra lục giới thật sự là quá an tĩnh, nên mới có người không chịu nổi tịch mịch.

"Những người này sợ là sớm quên máu tanh của ngàn năm trước a." Đầu lưỡi Long Ngọc nếm chút rượu đỏ, khóe môi lộ ra ý cười khát máu.

Cậu hình như, thật lâu không có chân chính động tới gân cốt, có người tới vui đùa một chút cũng không sai.

Đột nhiên, âm nhạc ngừng, mọi người hơi sững sờ, thanh âm đánh ly thủy tinh nhẹ nhàng vang lên, hấp dẫn chú ý của mọi người, một gã đàn ông anh tuấn, mỉm cười đứng ở trên đài cao, nho nhã đến cực điểm, làm cho không khỏi suy nghĩ một câu nói.

Ôn ôn nhĩ nhã, diệc vô bất khả.

Ánh mắt Long Ngọc nhất thời lạnh lên ba phần, "Tây Bối Hàng." Trên 'Tây' dưới 'Bối', kỳ tự là giả, có thể thay đổi chữ.

Lúc này Phong Tiễn Hành còn không biết, hắn mới vừa ra trận đã bị vị Ngọc thiếu này kéo vào sổ đen a, nếu cho hắn biết, không biết tủi thân bao nhiêu!

"Hoan nghênh các vị đến dự Phong Hành Hào, kẻ hèn Phong Tiễn Hành này, chủ nhân của Phong Hành Hào, lần tiệc rượu này là vì các vị tẩy trần, hy vọng các vị thoả mãn, nếu có gì cần chịu trách nhiệm cùng nhân viên phục vụ đưa ra, chúng ta sẽ thỏa mãn nhu cầu của các vị, hy vọng các vị đi đường vui sướng!"

Lời dạo đầu đơn giản, tiếng vỗ tay thưa thớt, âm nhạc vừa lên, mọi người tiếp tục nói chuyện phiếm, khiêu vũ, uống rượu hình như mới vừa chẳng qua là một nhạc đệm tầm thường mà thôi, không ai để bụng.

Long Ngọc nhìn nhìn Phượng Giác còn chưa tới, ở bên tai Nhã Diệc nói nhỏ một câu, đối phương cười nhạt, trong mắt lại hiện lên một tia âm u lạnh lẽo, Long Ngọc khẽ hôn dưới gò má của anh, anh mới miễn cưỡng gật đầu một cái, Long Ngọc hơi oán trách liếc mắt trừng anh, đứng dậy hướng bàn tiệc đứng đi đến.

Long Ngọc ở trên bàn tiệc đứng chọn mấy khối bánh ngọt, một ít lạnh hợp lại, lúc đang xoay người phải đi trở về, đột nhiên một luồng khí đụng phải phía sau lưng cậu một cái, đĩa rơi xuống đất, cậu chỉ là thân thể nghiêng xuống phía trước, rõ ràng đứng rất ổn định, lại bị người đi phía trước lôi kéo, kéo vào một ôm ấp.

"Không có sao chứ?" Thanh âm nho nhã dịu dàng vang lên, Long Ngọc nhướng mày, muốn đứng lên, hai cánh tay người nọ lại gắt gao quấn chặt cậu, để cho cậu không khỏi cười lạnh một tiếng, âm thầm nói Tu La lực, nhưng mà một cổ thơm vô cùng nhạt trên thân người kia phát ra, xâm nhập da thịt Long Ngọc, để cho người ta trong chốc lát không có sức.

Long Ngọc sẽ nói với Nhã Diệc, nói buông tay hoặc là đừng làm rộn, nhưng đối với người khác sẽ trực tiếp động thủ, xem ra đối phương là rất hiểu rõ cậu, mới sẽ chọn dùng loại phương pháp này để cho mọi người hiểu lầm.

Nhiều người trên tiệc cũng không biết chuyện gì xảy ra, chỉ là thấy trước bàn tiệc đứng, Long Ngọc đầu dựa vào ôm ấp một người đàn ông, người đàn ông kia chính là Phong Tiễn Hành, mọi người thấy thế tất cả đều một bộ biểu tình xem kịch vui.

"Tố nhiễm?" Long Ngọc nhướng mày, "Bút tích tốt." Thanh âm cậu rất nhẹ, bây giờ đến không vội mà đứng dậy.

"Ngọc thiếu nói đùa." Phong Tiễn Hành cười nhạt, ôn hòa nhìn hắn, "Ta biết Ngọc thiếu sẽ thích." Tố nhiễm là một loại hương liệu vốn lấy ra trong hoa thực vật, có tác dụng an thần, nhưng dùng nhiều hơn, sẽ để cho Tu La chỉ chốc lát không có sức.

"Vậy ngươi cũng biết, tố nhiễm là thành phần chính trong hương an thần của ta?" Long Ngọc cười xinh đẹp, trong mắt lại là sát khí rét căm căm, để cho người ta sợ run lên!

Tiếng bước chân trầm thấp truyền đến, có người đã đi tới, rõ ràng tiếng bước chân rất nhẹ, lại lộ ra một cổ áp lực, Phong Tiễn Hành lúc ghé mắt chỉ thấy khóe môi Nhã Diệc mang ý cười đi tới, nhưng ý cười kia thấy thế nào làm sao để cho người ta khó chịu, giống như muốn lột da hắn, để cho từ trong lỗ chân lông hắn rét run, theo Nhã Diệc càng gần loại cảm giác này càng rõ ràng!

Phong Tiễn Hành nhìn Nhã Diệc đi vào, một loại sợ hãi trước đó chưa từng có từ trong lòng chậm rãi dâng lên, người đàn ông từ xa đến gần đang cười, cái loại này hình như mỗi một ngày, mỗi một giây đồng hồ đều vẫn duy trì mỉm cười thời khắc, nụ cười trước đó thậm chí để cho chính hắn đều cảm thấy dịu dàng, lúc này còn lại là một loại tà ác đủ để cho linh hồn sợ run.

Tay mạnh mẽ ôm Long Ngọc Phong Tiễn Hành cứng ngắc không thẳng, không cam lòng vì vậy buông tha, nhưng lại nhịn không được lùi bước.

Hắn còn đang mâu thuẫn, Nhã Diệc đã đứng ở trước mắt hắn.

Cái người trước mặt này hắn cố ý mô phỏng theo, học qua, bao nhiêu người cảm thấy mình cùng người đàn ông độc nhất vô nhị trời, hắn vẫn cảm thấy mình lý giải hắn ta, chính là vào giờ khắc này hắn lại nhìn không thấu hắn ta.

Nụ cười vẫn duy trì trên mặt sớm đã thành cứng ngắc, Phong Tiễn Hành nghĩ tới Nhã Diệc qua đây có thể sẽ làm bất kỳ động tác gì, thậm chí làm xong động tác tự bảo vệ mình, chỉ cần hắn ta đánh, hừ! Tội danh Long Ngọc yêu thương nhung nhớ sẽ không sợ không thật.

Minh vương cùng Minh hậu thì như thế nào, ba người thành hổ*, miệng nhiều người xói chảy vàng**.

Hắn không muốn cầu bọn họ bây giờ liền phản bội, hắn muốn làm, chẳng qua trồng một viên hạt giống hoài nghi!

=================================

*ba người thành hổ 三人成虎 tức là "Ba người nói có cọp, thiên hạ cũng tin có cọp thật", là một thành ngữ điển tích của người Trung Quốc chỉ về hiện tượng một việc, dù cho sai lầm, hay tin thất thiệt nhưng nếu nhiều người cùng tin là như vậy thì cũng dễ khiến người ta đem bụng tin mà cho là phải, khi ba người nói là có cọp thì cả thiên hạ ai cũng đều tin là có cọp, tiếng đồn nếu cứ lặp đi lặp lại sẽ có thể khiến người ta tin là sự thật. Ý của câu thành ngữ này là chỉ lời đồn đại quá nhiều sẽ khiến người ta tin là có thực.

** miệng nhiều người xói chảy vàng 众口铄金 chúng khẩu thước kim; miệng đông người làm chảy được kim khí; ý nói sức mạnh của dư luận

---0o0o0o0---

←Chương trước: Chương 06←


→Chương sau: Chương 08→

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro