☆, 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

☆, 8

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE


Đường nhìn của Nhã Diệc từ trên mặt của hắn, chậm rãi chuyển qua tay hắn đặt ở trên bên hông Long Ngọc, "Buông tay." Hai chữ, không có một chút tâm tình phập phồng, Phong Tiễn Hành lại cảm thấy trong lòng cả kinh, còn chưa kịp làm ra phản ứng, hắn đã buông lỏng tay!

Nhã Diệc ôn nhu đem Long Ngọc ôm đến trong ngực của mình, một đôi mắt màu xanh biếc lúc này sâu như đen đậm.

"Phong Tiễn Hành, a." Xuy cười một tiếng, lại là ngay cả nhìn đều lười liếc hắn một cái, ôm Long Ngọc xoay người hướng về phía một bên sô pha đi đến.

Sắc mặt Phong Tiễn Hành đen thành than quả bàng, hắn bị khinh bỉ.

Ánh mắt của Nhã Diệc vừa mới nhìn hắn, một khắc kia hắn cảm thấy mình giống như con kiến hôi vậy thấp kém!

Chết tiệt!

Phong Tiễn Hành hận đến nắm tay, lại phát hiện hắn không động đây được!

Toàn thân không có một chút sức lực, hết lần này tới lần khác lại vẫn duy trì tư thế đứng, mà ở lúc hắn phát hiện sự thật này, trong linh hồn một loại tê dại khó nhịn mang theo đau bứt rứt lan tràn ra.

Muốn di chuyển, không nhúc nhích được. Muốn gọi không phát ra được thanh âm nào, hắn liều mạng muốn dùng ánh mắt tìm người hỗ trợ, lại phát hiện mọi người từ bên cạnh hắn đi qua, lại không ai có thể nhìn đến hắn!

Khóe môi Nhã Diệc cong lên một cái độ cung lạnh buốt, dám đụng người của anh, thì phải trả giá thật lớn!

Giá trên thân thể? NO, quá tiện nghi hắn.

Đại khái là anh quá lâu không có xuất thủ, tất cả mọi người quên, đứng đầu Minh giới anh, sở trường nhất là khống chế đối với linh hồn.

Phong Tiễn Hành, đến chết đều đừng hy vọng thoát khỏi đau đớn như vậy.

Trừ khi hồn phi phách tán!

Chậc chậc chậc! Long Ngọc nhẹ nhàng lắc đầu, thật đáng thương nha!

Cậu đang nghĩ ngợi, cằm bị người bên cạnh nhẹ nhàng bóp lên, chống lại một đôi mắt tỏa ra mùi chua, "Thân ái cảm thấy hắn đáng thương?" Long Ngọc liếc mắt, lại đọc tâm của cậu, một người xấu!

"Ta nếu là người xấu cũng không phải là thân ái làm hư?" Hoàn toàn trốn tránh trách nhiệm!

"Anh cũng không phải là người xấu." Long Ngọc mỉm cười nói, môi tiến đến bên tai Nhã Diệc xem thường, "Anh là lưu manh."

"Cảm ơn khích lệ." Anh nói xong thật lưu manh đem người ôm đến trong lòng, ngón tay cách quần áo trêu chọc, dẫn Long Ngọc yêu kiều trừng oán trách một cái, sau đó dưới đám đông phòng khách, ôm cổ Nhã Diệc hôn lên đôi môi, hoàn toàn không quan tâm ánh mắt người khác, trầm mê ở trong thế giới bọn họ, ý xấu khẽ cắn môi Nhã Diệc, đầu lưỡi nghịch ngợm lôi kéo đầu lưỡi anh, nhưng ở mỗi lúc anh muốn quấn lên né tránh, khi thì khẽ liếm môi của anh, hoàn toàn một bộ dáng vẻ đùa với lửa, người ở bên ngoài xem ra vô cùng không biết xấu hổ!

Nhã Diệc cưng chiều cười, tùy ý Long Ngọc chơi vui vẻ.

Phượng Giác cùng Y cũng tới đến phòng khách, liếc mắt liền thấy được hai người ở bên kia anh anh em em không chú ý người bên ngoài, hai người không nói gì mắt nhìn mắt cười cười, hai người này thực sự là tới chỗ nào đều không điệu thấp.

Đặc biệt tự nhiên đi tới đối diện hai người, ngồi ở trên ghế sa lon vẫn luôn đều có rất nhiều người muốn ngồi, nhưng không ai dám làm, cười híp mắt nhìn hai người.

Long Ngọc nhìn đến Phượng Giác tới, ngược lại cũng không lộn xộn, chỉ là nghiêng nghiêng thân thể tựa vào trong lòng Nhã Diệc, trong một đôi mắt phượng hoa lan tử la* mang theo hơi nước thật mỏng nhìn về phía hai người, giữa hai lông mày đều là quyến rũ, chỉ liếc mắt dung nhan vốn là diễm lệ càng câu tâm hồn người hơn.

*hoa lan tử la Matthiola incana là một loài thực vật có hoa trong họ Cải. Loài này được R.Br. mô tả khoa học đầu tiên năm 1812.

"Anh, các cậu cũng quá chậm, làm sao giờ mới đến."

Phượng Giác nhẹ nhàng cười, dung nhan trong trẻo nhưng lạnh lùng như hoa lê nở rộ, Y có chút ăn vị liếc nhìn Long Ngọc, cho dù biết Long Ngọc cùng Phượng Giác có liên hệ đặc biệt, y vẫn là đối với bà xã nhà mình luôn luôn đối với Long Ngọc cười ôn nhu như vậy rất là ăn vị.

Nhã Diệc nhìn y một cái, không chút khách khí cho liếc xéo, thân ái nhà anh cũng không đối với Phượng Giác tốt như vậy, hừ, anh còn đau xót đó!

"Ban nãy có việc phát sinh?" Phượng Giác lúc đi vào chỉ thấy vẻ mặt người trong phòng không đúng.

"Một chút chuyện nhỏ." Long Ngọc mỉm cười nói, chìa tay sờ sờ mặt Nhã Diệc, ở phía trên mổ mổ, "Đã chết sẽ không chơi được, hơn nữa..." Ánh mắt cậu chuyển giao chỉ thấy Phụ Úc Thịnh bước nhanh đi tới, vùng xung quanh lông mày cậu chau lại, đối với người Phụ gia, cậu không thích, vì cái gì không thích, cậu không biết, đối với Phụ Úc Thịnh này cậu cũng không có cảm tình gì, đại khái là có liên quan đến người này dụ dỗ con trai nhỏ cậu đi!

"Thằng nhóc Phụ gia?" Phượng Giác nhìn đến người bước nhanh đi tới, sửng sốt một chút, "Cùng con trai nhỏ của cậu có một chân?"

"Tớ phi!" Long Ngọc trừng hắn, "Thằng nhóc kia xứng sao!" Ánh mắt lạnh lên vài phần, xem ra lại có người lắm mồm nói lời không nên nói, "Nhã Diệc, quản quản nhà anh!" Giận chó đánh mèo trần trụi nha!

Nhã Diệc vô tội mím môi, cái này đều chuyện gì a, thằng nhóc thối gây ra họa, lại muốn anh tới thu thập.

Tìm đánh!

Thời Vũ đang ở nhà làm đi làm lại bữa tối đột nhiên cảm thấy phía sau lạnh lẽo, tê, trời nóng bức này gió ở đâu ra a, thật tà môn!

"Thân ái." Nhã Diệc nháy mắt mấy cái, nhìn Long Ngọc.

Phượng Giác cùng Y đồng thời khóe mắt giật một cái, đây là đang làm nũng?

"Hừ, làm nũng vô dụng!" Long Ngọc ngạo kiều xoay mặt, cậu ghét Phụ Úc Thịnh kia nhất!

Thật vất vả đi ra chơi, không nghĩ tới còn gặp được hắn, quả thực là xúi quẩy!

"Thân ái..." Nhã Diệc làm bộ thanh âm đáng thương để cho Phượng Giác, Y hai người cảm thấy rét lạnh lại rét, "Thân ái tốt nhất, không mang giận chó đánh mèo như thế."

Hai người lại rét, lạnh quá nha!

Long Ngọc nhìn Nhã Diệc, đưa ngón tay ra ở trên mặt anh nhẹ bấm một cái, "Anh nhớ kỹ đem chuyện thối rữa nhà anh xử lý tốt cho em, nếu để cho con trai em chịu tí xíu tủi thân!"

"Ta không nói hai lời chém nó!" Nhã Diệc nói tiếp, đánh chết thằng nhóc thúi kia!

Thời Vũ ở nhà trực tiếp nhảy mũi.

"Chém người nào?" Long Ngọc trừng mắt, đừng cho là em không biết anh suy nghĩ gì!

"Chém cái ăn hiếp con trai ta kia!" Nhã Diệc một bộ dáng vẻ ta rất ngoan.

"Ngoan." Long Ngọc cười tươi như hoa, ở trên mặt hắn hôn một cái, tốt đẹp đến anh mau tìm không ra bắc, lúc đang muốn đem miệng tiến đến bên môi Long Ngọc, thằng nhãi chết Phụ Úc Thịnh kia đi tới.

"Thế bá, thẩm tử." Hắn vừa mở miệng, trong mắt Long Ngọc lạnh lẽo, đôi mắt như đao gần như có thể xuyên thấu hắn, đây là một trong lý do Long Ngọc ghét hắn nhất, thẩm tử em gái mi nha! Thiếu chủ là nam!

"Phụ Quận vương, thật khéo." Nhã Diệc ôm Long Ngọc nhận lấy lời của hắn, Long Ngọc hừ lạnh một tiếng xoay mặt cùng Phượng Giác nói chuyện, hoàn toàn không coi ai ra gì.

Y liếc nhìn Long Ngọc lại đem bà xã nhà mình cướp đi, không nói gì nhướng mày, đến, y xem náo nhiệt.

Người này gọi Nhã Diệc cùng Long Ngọc thế bá, thẩm tử, mà Nhã Diệc lại rất lạnh nhạt gọi hắn Quận vương quen lạ trong đó có thể thấy được.

Phụ Úc Thịnh không biết là quen như vậy, hay là cố ý không biết, vẫn như cũ vừa cười vừa nói: "Thế bá, thực sự rất khéo, Thời Vũ không có cùng đi sao?"

"Thời Vũ nhà ta vội vàng phát triển sự nghiệp, nơi nào sẽ có thời gian đi ra lãng phí như vậy." Long Ngọc ở bên cạnh đột nhiên nói, chẳng qua cậu đối mặt vẫn là Phượng Giác, để cho người ta không biết rốt cuộc là trả lời lời của Phụ Úc Thịnh, hay là đang cùng Phượng Giác nói cái gì.

"Thẩm tử nói đúng." Phụ Úc Thịnh ôn hòa cười, thấy thế nào đều là một cái quân tử khiêm tốn, không ai nhìn thấy tay hắn giấu ở trong tay áo sớm nắm thành quyền, gân xanh trên mu bàn tay lộ ra.

"Thân ái nhà ta nói tự nhiên đều là đúng nhất." Nhã Diệc vô điều kiện cưng chiều, con ngươi màu xanh biếc nhàn nhạt quét tới, lơ đãng đảo qua cổ tay rũ xuống của hắn, lại phảng phất có thể đâm thẳng lòng người.

Lưng Phụ Úc Thịnh cứng đờ, "Tiểu chất cũng không quấy rầy hai vị, bên kia có bạn bè, đi trước."

Nhã Diệc phất phất tay, Phụ Úc Thịnh hướng về phía hai người hành lễ, lưng thẳng tắp sải bước rời khỏi.

Sự nghiệp!

Thời Vũ có sự nghiệp còn không phải là bởi vì hắn tốt số sinh ở nhà như vậy, nếu như tất cả này đều là của hắn!

"Chậc, dối trá." Y sờ cằm, lộ ra một cái cười hồ ly vậy.

Nhã Diệc liếc mắt nhìn Y có chút hả hê, tiến đến bên người Long Ngọc, cười nói: "Thân ái, em đoạn thời gian trước thiết kế khối nhẫn đá quý cùng dây chuyền kia, không phải nói muốn cho Phượng Giác nhìn xem, bây giờ có thời gian vừa lúc nói một chút."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Y bỗng nhiên cứng đờ, chết tiệt! Phúc hắc này, lại để cho Long Ngọc cướp lão bà y!

Y muốn ngăn cản, chính là Long Ngọc đã hai mắt sáng lên lôi kéo Phượng Giác hăng hái bừng bừng nói, Phượng Giác cũng cười nghe, thường thường gật đầu một cái.

Y triệt để khóc không ra nước mắt, trái tim không mang theo trả thù mạnh như vậy!

"Toilet, đi sao?" Long Ngọc cười hỏi Phượng Giác.

"Được." Phượng Giác từ ánh mắt cậu trông được ra ý tứ gì khác, cười gật đầu, tương đối hiếu kỳ Long Ngọc muốn làm gì.

"Chúng ta trong chốc lát trở về." Long Ngọc lôi kéo Phượng Giác rời khỏi, lưu lại Y cùng Nhã Diệc bấm nhau tranh cãi đi, đều là một cái ý tứ quản tốt bà xã ngươi! Không cho phép lừa gạt bà xã của ta!

Mấy cái quẹo, Long Ngọc lôi kéo Phượng Giác ngừng bước, mặt đen lại tựa vào bên tường, lấy Vân Yên kính ra, thoáng một cái, bên trong xuất hiện cái bóng người, Patel đang ngủ say.

"Tiểu Hắc! Rời giường." Long Ngọc lạnh lùng vang lên, Patel run lên, lập tức tỉnh.

"Chủ tử!" Quy củ ngồi xong.

"Đem Hồng Miên cho ta." Long Ngọc vừa nói ra, mắt Patel trừng lớn.

"Kia, chủ tử, Hồng Miên cô ấy..."

"Ít nói nhảm!" Ánh mắt cậu nghiêm khắc, "Đem cô nàng kêu cho ta!"

"Nàng ta hay cáu kỉnh khi thức dậy lắm!" Patel nhấn mạnh.

"Bổn hậu giết nàng, xem nàng còn có dậy hay không!" Long Ngọc đều gọi bổn hậu, xem ra chuyện vô cùng nghiêm trọng.

"Được rồi, ta đi gọi." Patel rời khỏi trong chốc lát, trên mặt chỉa vào một dấu bàn tay đã trở về, trong tay mang theo u minh điệp, "Chủ tử, Hồng Miên mang tới."

Long Ngọc tay chỉ một chút, con u minh điệp kia đi qua Vân Yên kính đến tay cậu, cậu phất tay, "Tiểu Hắc ngươi ngủ tiếp đi."

"Ồ." Patel gật đầu, xoa xoa mặt, hắn còn ngủ được sao!

"Hồng Miên, tính tình tăng trưởng nha." Thanh âm Long Ngọc lạnh như băng, con u minh điệp kia gọi Hồng Miên run lên.

"Ra, ra, ra mắt chủ tử." Thanh âm cũng đồng dạng run rẩy.

"Phụ Úc Thịnh ở nơi này, muốn gặp sao?" Long Ngọc cười hỏi, quả nhiên nàng nghe nói thanh âm như nghiêm khắc.

"Hắn ở đâu? Lại đắc tội chủ tử? Thuộc hạ đi thu thập hắn!" Cô nàng rõ ràng cùng Phụ Úc Thịnh có cừu oán.

"Đừng giết chết." Long Ngọc chỉ nói một câu nói như vậy, buông tay ra, Hồng Miên rơi xuống đất, biến thành nữ tử tuổi thanh xuân, chợt lách người biến mất.

Mày Phượng Giác nhướng lên, "Làm sao hứng thú?"

Long Ngọc cười mắt nhìn cậu ta, "Biết cái gì gọi là thiên địch sao?"

"Biết." Phượng Giác gật đầu.

"Phụ gia thuộc thổ, nghe nói là một nắm đất đen của Minh giới biến ảo mà thành, Hồng Miên gia thuộc mộc, họ hàng gần của hoa bỉ ngạn, gia tộc Hồng Miên sau khi diệt, Hồng Miên thành u minh điệp, thành khắc tinh của Phụ gia, còn là cái loại gặp mặt thì phải gặp máu." Long Ngọc mỉm cười nói, lôi kéo Phượng Giác đi trở về.

"Cậu đem nàng ta thả ra chính là vì thu thập thằng nhóc Phụ Úc Thịnh kia?"

"Không sai." Long Ngọc gật đầu.

"Cậu tự mình ra tay không phải nhanh hơn chút?" Phượng Giác nghi hoặc.

Long Ngọc cười không đáp.

Ta sợ ta vừa ra tay thì đem hắn diệt! Bây giờ còn không phải lúc!

Chờ lúc hai người trở lại, thì nghe nói, Phụ Úc Thịnh bị người đuổi giết đi ra, kia chạy phải kêu là mau!

Long Ngọc liếc nhìn Phong Tiễn Hành còn cứng ở chỗ đó không ai thấy, hắn tự nhiên ngồi xuống ở trên người của Nhã Diệc, "Nhã Diệc, anh dự định đem hắn 'Đông lạnh' bao lâu?"

"Người nào?" Nhã Diệc vẻ mặt mờ mịt, trong con ngươi màu xanh biếc, chân thật viết không biết đang nói cái gì, khóe miệng Long Ngọc giật một cái, hoá ra người này là quên sạch sẽ.

Long Ngọc dùng ánh mắt ý bảo Phong Tiễn Hành bên cạnh còn bị người xem là không khí, đã đứng yên thật lâu.

"Kia."

"Nga, hắn a." Nhã Diệc miễn cưỡng cười, "Hắn không phải thật lợi hại nha, chờ chính hắn tự cởi ra." Cuối cùng còn nhỏ giọng thầm thì nói: "Cười hèn hạ như vậy, có bản lĩnh tự mình tới."

Long Ngọc cười chọc chọc mặt Nhã Diệc, "Keo kiệt."

"Hừ." Nhã Diệc cười híp mắt ở người hôn một cái."Cái gì đều có thể nhịn, dám chiếm tiện nghi của em thân ái, phế hắn không ngừng!"

"Được rồi, tiệc này cũng không có ý gì, trở về phòng đi, nấu hai món ăn cho anh ăn, như thế nào?" Long Ngọc ôm cổ hắn một bộ dáng vẻ không nhớ tới.

"Đi nha, tới Tu La hấp, lại một Minh hậu nấu nước." Nhã Diệc cười híp mắt đem người ôm lấy, mặc kệ ánh mắt của người khác, ôm người liền đi ra ngoài.

"Sắc lang!" Long Ngọc thở phì phò chỉ vào mũi anh.

"Liền sắc em." Nhã Diệc cười hôn đầu ngón tay của cậu hôn một cái.

"Bớt lắm mồm! Lên giá! Hồi cung!" Long Ngọc ở trong ngực anh ngón tay vung, dáng vẻ ngạo kiều kia, nháy mắt giết ánh mắt của mọi người.

Phượng Giác nhún nhún vai, lúc nghiêng con mắt chỉ thấy Y trơ mắt nhìn cậu ta, cậu ta bĩu môi, lôi kéo Y trở về phòng, cậu ta cũng không cởi mở như vậy, to gan như vậy.

Phong Tiễn Hành bị bọn họ vô tình hay cố ý quên lãng, ở đó "đông lạnh" sống động như thật một đêm.

Trở lại trong phòng, Long Ngọc từ trong lòng Nhã Diệc nhảy xuống, hướng tủ rượu đi đến, nhìn tủ rượu đầy rượu, cũng không quay đầu lại hỏi, "Muốn uống rượu gì?"

"Uống gì cũng được." Nhã Diệc cười híp mắt nhéo nhéo mông xinh đẹp của Long Ngọc, "Rượu không say người người tự say, hì hì."

"Thô tục." Long Ngọc hừ hắn một miệng, trên mặt lại không có một chút xấu hổ.

Ngược lại cũng không lấy rượu, trực tiếp kéo cổ áo của Nhã Diệc túm người về tới gian phòng.

"Nhìn bổn hậu làm sao thu thập anh!"

Nhã Diệc tuyệt không căng thẳng đem đai lưng kéo, vừa đi vừa nói chuyện: "Nữ vương ngài đừng khách khí, cứ việc thu thập!"

Long Ngọc đem người ném lên giường, trên cao nhìn xuống nhìn anh, tà khí cười, từ từ vươn tay cởi nút áo anh ra, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua xương quai xanh của anh, mờ ám cười cười, khẽ liếm môi cánh môi, cảm giác Nhã Diệc nuốt nước miếng một cái, đột nhiên thu tay về, một bộ dáng vẻ trò đùa dai được như ý.

Tiêu sái quay người lại, "Em đi làm cơm."

Nhã Diệc sửng sốt một chút, "Thân ái!" Thẹn quá thành giận a một tiếng.

"Ha ha!" Long Ngọc cười không tim không phổi, cuối cùng đè người này một đầu!

Nhã Diệc nghe tiếng cười vui vẻ của Long Ngọc, nhẹ nhàng cười cười, an tĩnh nằm ở trên giường.

Thôi đi, thân ái vui vẻ thì được.

Hôm nay ở trên tiệc tối cũng không có ăn thứ gì.

Lúc này để cho cậu vui vẻ một chút, chờ ăn cơm xong, hừ hừ.

Trong con ngươi màu xanh biếc của Nhã Diệc hiện lên một tia ý cười tà khí.

Thân ái, em chuẩn bị sẵn sàng sao.

"Nhã Diệc, giúp em thay quần áo." Long Ngọc cười mắt nhìn anh, thầm nghĩ, cho anh một cơ hội nhá.

Lúc bị Nhã Diệc từ phía sau ôm lấy, tự nhiên thả lỏng tựa vào trên người anh, mắt nheo lại, đôi tay kia từ cái hông của cậu, dò xét vào trong quần áo cậu, Long Ngọc cười khanh khách hai tiếng, cầm lấy tay anh nhéo nhẹ một cái.

"Muốn ăn món khai vị sao?" Long Ngọc cười hỏi, toàn thân thả lỏng, miễn cưỡng dựa vào anh.

Nhã Diệc ở trên vành tai cậu nhẹ nhàng cắn một cái, cười nói: "Ăn em!" Nói xong cũng đem người ôm lên, trực tiếp áp đảo, "Thân ái, đây chính là em đưa tới cửa."

Long Ngọc ngạo kiều đánh mặt, cắn ngược lại hắn một cái, "Hừ, sợ anh a!"

"Thân ái làm sao sẽ sợ ta chứ, thân ái thích nhất ta."

Long Ngọc: "..."

Da mặt người này mỗi một lần, đều có thể dày đến đổi mới tam quan của cậu.

Nhã Diệc, loáng một cái, đèn trong phòng trong nháy mắt tắt.

Dùng cơm bắt đầu! Khởi động!

---

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Meo meo ~ kéo đèn!

---0o0o0o0---

←Chương trước: Chương 07←


→Chương sau: Chương 09→

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro