52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


5 trang đầu vẫn rất bình thường, đều đang khen Giang Mặc Thần rồi khen lây sang anh, nhưng bắt đầu từ trang 6, phong cách hình như hơi sai rồi.

“Tấm này nhìn Giang tổng thật sự quá ngọt, hiếm khi thấy Giang tổng ngọt như này lắm á.”

“Đúng vậy, hình như Giang tổng chưa từng bị chụp đi xem phim cùng ai đúng không.”

“Có cùng Tôn Tầm rồi, nhưng mà hai người không có biểu tình gì, bày ra một bộ dáng không muốn quan tâm đến đối phương, không giống tấm hình này, nhìn qua ngọt ngào quá.”

“Các chị trên lầu, em xin các chị đừng nói nữa, không so sánh không có đau thương, các chị đang buộc em vào trạm CP đó!”

“Đôi này có fan CP?”

“Đâu chỉ có không thôi, Siêu Thoại cũng có luôn rồi, hôm nay có ngụm đường lớn như này, không thấy Siêu Thoại lập tức thêm hơn mười người à!”

“Khiếp sợ!”

“Cũng bình thường, đôi này từ ngày xuất hiện cùng nhauđã có fan CP rồi, chỉ là hai người đia vị khoảng cách quá xa, Yến Thanh Trì là một người mới cái gì cũng không có, cho nên fan CP mới chỉ là lén lút ngầm chắp đầu thôi, hôm nay lộ bức ảnh này ra, mọi người mới bung xõa thế này.”

“Là người qua đường đi ngang qua, đôi này có điểm gì đáng ship thế? Các chị Phòng Nhỏ không xé à?”

“Điểm đáng ship chính là giá trị nhan sắc xứng đôi, ân cứu mạng, lấy thân báo đáp!”

“Ân cứu mạng??? Tôi bỏ lỡ cái gì rồi???”

“Mẹ ơi, ngày đó diễn đàn toàn spam cái này, thật là. Cho cô cái link này, đi học bù đi.”

“Thế cặp này gọi là gì thế?”

“Gọi là Thành Trì hay sao ấy, tôi xem trên Siêu Thoại là tên này.”

“Có trang riêng chưa?”

“Cái topic này biến thành topic của CP rồi à?”

“Các chị Phòng Nhỏ vậy mà vẫn chưa xuất hiện!”

“Lầu trên, nói ra cậu có khi không tin, nhưng cái đôi này ấy, chính là do các chị Phòng Nhỏ khởi xướng ra nhé, Yến Thanh Trì thì có bao nhiêu fan đâu.”

“Má, lầu trên bị xóa bình luận rồi à? Lên tiếng nói gì đi chứ.”

“Nói thật luôn bị xóa.”

Đúng đó, tôi đã đọc đến tận đây rồi, chủ topic đừng xóa chứ! Yến Thanh Trì âm thầm phun tào, anh lại lướt xuống, lại nhìn thấy có người nói, “Link Siêu Thoại.”

Yến Thanh Trì rời khỏi topic này, lại nhìn thêm mấy topic nữa, trên cơ bản đều đang đàm luận về anh với Giang Mặc Thần, có người thậm chí cảm thấy bình luận trong topic quá nhiều, cho nên lên tiếng: Nơi này là Tieba của riêng Giang Mặc Thần à, hễ có gió thổi cỏ lay là lại spam, sao không về Weibo mà bàn!

Kết quả đã bị các chị Phòng Nhỏ vùi dập không thương tiếc: Giang Mặc Thần nổi tiếng đến mức nào trong lòng cậu không biết sao? Diễn đàn bát quái giới giải trí không nhắc tới minh tinh thì nói cái gì? Chuyện gia đình với mấy cuộc chiến giữa mẹ chồng nàng dâu à?

Yến Thanh Trì sâu sắc cảm thấy mình đúng là chưa nổi tiếng trong hiện thực, tra Baibu không thấy tên, lên diễn đàn lại có tên họ trước.

Anh tìm kiếm trên Weibo, vào Siêu Thoại của Thành Trì, sau đó tìm trang mà chủ bình luận kia nói.

Yến Thanh Trì do dự một lúc, vẫn không thắng được lòng tò mò, cho nên anh tạo một acc phụ, tham gia vào trang đó trên Weibo.

“Lại thêm một người mới tới, hoan nghênh người mới~”

“Hoan nghênh người mới~”

“Hoan nghênh người mới ~”

“Cảm ơn.” Yến Thanh Trì trả lời.

“Cậu cũng là bị ảnh chụp hôm nay thu hút vào làm fan đúng không?”

Yến Thanh Trì chỉ có thể phụ họa, “Đúng.”

“Bức ảnh này đúng là một vũ khí sắc bén mà, quá ngọt!”

“Chủ yếu là vì ánh mắt của Giang tổng quá sủng ái.”

“Thanh Trì ngơ ngơ cũng rất đáng yêu nữa.”

“Chủ yếu là do hai người đứng chung với nhau quá xứng đôi, tôi bỏ ra chín đồng tiền, trực tiếp kết hôn luôn đi.”

Vậy cậu có thể tiết kiệm được chín đồng đó rồi, Yến Thanh Trì nghĩ, bọn tôi đã sớm kết hôn.

Anh quay đầu sang nhìn Giang Mặc Thần, “Anh biết hai chúng ta có fan cp không?”

“Biết.”

“Vậy anh cảm thấy như thế nào?”

Giang Mặc Thần nhìn anh, “Bình thường, cp của anh hai tay không đếm hết, có fan cp cùng với em không phải quá bình thường sao?”

“Anh còn kiêu ngạo nhỉ? Hai tay đếm không hết?”

“Đây là mị lực của cá nhân rồi, cho dù anh có cố gắng che dấu nó không thể che dấu được.”

Yến Thanh Trì bày ra vẻ mặt khinh bỉ, “Da mặt của anh có khi còn dày hơn cả tường thành rồi đó.”

Giang Mặc Thần nhìn anh, nghĩ ngợi một lúc, lại mở miệng nói: “Vậy em có thể sờ thử xem.”

Yến Thanh Trì, “……”

Tên này là giả đúng không? Khi nào Giang Mặc Thần học được thả thính thế này!

Giang Mặc Thần nhìn anh đột nhiên bị lời mình làm nghẹn họng, chỉ cảm thấy trong lòng vui mừng, trước nay đều chỉ có hắn bị Yến Thanh Trì làm cho cạn lời, vậy mà cuộc sống đổi thay, cuối cùng cũng đến lượt Yến Thanh Trì bị mình chặn họng.

Giang Mặc Thần cảm thấy giờ khắc này quả thực đáng giá đánh dấu làm kỉ niệm, vì thế hắn thừa thắng xông lên, ngả hẳn người sang phía Yến Thanh Trì, trêu đùa: “Muốn sờ thử không nào?”

Yến Thanh Trì nhìn vẻ đắc ý của hắn, hừ lạnh một tiếng, trực tiếp duỗi tay véo gương mặt của hắn, Giang Mặc Thần không nghĩ tới anh véo thật, ngây ngẩn cả người.

Yến Thanh Trì thấy hắn sửng sốt, biết ngay ten này chỉ là hổ giấy thôi, vì thế anh tủm tỉm cười lắc lắc ngón tay đang véo má Giang Mặc Thần, “Xúc cảm không tệ, sờ có vẻ không dày đến vậy, còn hơi mỏng nha.”

Giang Mặc Thần một vỗ tay anh xuống, thẹn quá thành giận quay đầu, phần má bị Yến Thanh Trì véo nóng đến kỳ lạ.

Yến Thanh Trì nhìn vệt đỏ ở chỗ bị anh véo, âm thầm suy xét mình đâu có dùng sức lắm đâu, sao lại đỏ nhỉ, da mặt hắn thật sự mỏng như vậy?

Anh thấy mặt Giang Mặc Thần có vẻ xấu hổ buồn bực, duỗi tay chọc chọc hắn, “hay là, em cho anh véo lại nhé?”

Giang Mặc Thần hừ lạnh một tiếng, “Ai cần.”

“Em bảo đảm sẽ không phản kháng, anh muốn véo bên trái hay bên phải?.”

Giang Mặc Thần lé mắt nhìn anh.

Yến Thanh Trì vội vàng gật đầu nhằm biểu đạt thành ý, “Thật sự, anh thích véo ở đâu cũng được.”

Ah nói xong, trực tiếp nghiêng cả nửa thân mình sang.

Giang Mặc Thần thấy anh như vậy, cuối cùng cũng bật cười ra tiếng thật, “Được rồi, đừng nghịch nữa, kẻo chút nữa đánh thức Kỳ Kỳ.”

“Vậy anh không giận nữa?”

“Vừa rồi anh cũng chưa giận được không?”

“Vậy là tốt rồi.”

“Em còn sợ anh sẽ giận à?” Giang Mặc Thần hỏi anh.

“Cũng không phải sợ, chỉ là không muốn thấy anh tức giận thôi.”

“Vậy mà mỗi lần em đều phải cố ý nói mấy câu khiến anh phát khùng.”

“Nói theo phản xạ thôi mà,” Yến Thanh Trì cười cười, “Sau này em nhường anh một chút nhé?”

“Không cần!” Giang Mặc Thần từ chối luôn, “Từ nhỏ đến lớn còn chưa người dám nói từ nhưng trước mặt anh đâu, em chờ xem, một ngày nào đó, anh sẽ khiến em kinh diễm đến nghẹn lời.”

Yến Thanh Trì cảm thấy lời này của hắn muốn thực hiện thì khó khăn có vẻ lớn quá, nhưng con người mà, trong lòng luôn có ước mơ, vì thế anh rất chân thành cổ vũ, “Cố lên, em rất chờ mong.”

Giang Mặc Thần:…… Quá giả dối!

Tuy Giang Mặc Thần chỉ có nửa ngày nghỉ, nhưng hôm sau hắn có ít phân kịch cần diễn, còn là diễn vào chiều muộn, cho nên không đặt đồng hồ báo thức. Yến Thanh Trì tỉnh trước, anh nhìn Kỳ Kỳ đang ngủ trong lòng mình, quyết định ngủ thêm với bé một lát nữa.

Kỳ Kỳ vừa mở mắt là nhìn thấy hai người nằm hai bên trái phải mình, bé hơi kinh ngạc mở miệng, “Ba với bố vẫn chưa đi nha.”

Sau đó bé nhắm mắt lại, lấy tau che đôi mắt, đếm ba cái số, sau đó mới buông tay, thấy người trước mắt vẫn chưa biến mất, lập tức nở nụ cười.

Yến Thanh Trì thấy hành động của bé bèn hỏi, “Con đang làm gì vậy?”

Kỳ Kỳ ha ha ha cười ôm anh, cọ vào vai anh rồi làm nũng, “Ba ơi~”

Giang Mặc Thần hơi ghen tị, Kỳ Kỳ còn chưa bao giờ làm nũng với mình như vậy, nhưng hắn lại tự an ủi chính mình, hắn với Yến Thanh Trì, bản thân hắn sắm vai nhân vật nghiêm khắc mà, trẻ con thường thân thiết với người ôn nhu hơn, đậy là bình thường.

Nhưng hắn vừa mới gia cố lòng mình xong, Kỳ Kỳ lại xoay người ôm lấy hắn, bắt đầu chui vào trong lòng hắn cười, “Hôm nay bố cũng ở đây ~”

Giang Mặc Thần nháy mắt cảm thấy chính mình được chữa khỏi, đương nhiên là vậy rồi, cha mẹ có địa vị ngang nhau, trẻ con sao có thể chỉ thân cận với một người ôn nhu hơn chứ, mấy bé cũng biết nhìn người mà, đương nhiên hiểu dưới vỏ bọc nghiêm khắc của người bố là một tấm lòng từ ái!

Kỳ Kỳ không mấy khi được ngủ cùng bọn họ, lúc này thấy hai người bọn họ ở bên bé, bắt đầu không muốn rời giường, ôm cánh tay của cả hai người, nói mấy chuyện phát sinh ở trường học cho bọn họ.

Yến Thanh Trì hỏi bé, “Cùng các bạn nhỏ chơi có vui không?”

Kỳ Kỳ gật đầu.

“Có ai bắt nạt con không?”

“Không có nha, bọn họ đều rất thích con.”

“Đúng không, Kỳ Kỳ của chúng ta đúng là người gặp người thích nha.”

Kỳ Kỳ nhẹ nhàng cười, “Ba, con tặng một chiếc mô hình ô tô cho bạn cùng bàn.” Bénhìn Yến Thanh Trì, “Cậu ấy không có đồ chơi, còn chưa từng chơi loại xe mà con có, trong tủ của con còn có vài cái, nên con cho cậu ấy một cái.”

Yến Thanh Trì gật đầu, “Đồ chơi của con, con muốn cho ai thì cho.”

Kỳ Kỳ nghe anh nói như vậy, hưng phấn nói tiếp về mấy chuyện trong trường học, Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần cũng im lặng lắng nghe, thường thường nói thêm vào đôi câu, cũng coi như ấm áp.

Đến buổi chiều, Giang Mặc Thần đi đóng phim, Giang Tinh Thần và Yến Thanh Trì đưa Kỳ Kỳ đi ra ngoài chơi một lát. Yến Thanh Trì vốn dĩ vẫn hơi ngượng ngập khi ở riêng với Giang Tinh Thần, nhưng mà cùng nhau một buổi trưa, anh phát hiện Giang Tinh Thần kỳ thật là người rất dễ nói chuyện. Chị ấy có hứng thú với nhất nhiều thứ, chơi cũng rất nghiêm túc, thậm chí đang nói chuyện hăng lên, Giang Tinh Thần nói cho anh vài chuyện của Giang Mặc Thần hổi nhỏ. Yến Thanh Trì nghe, cảm thấy Giang Mặc Thần lúc còn nhỏ ngày nào cũng tức giận, vậy mà không trưởng thành lệnh lác, tính tình cũng không trở thành táo bạo, thật là không dễ dàng gì.

“Đúng vậy,” Giang Tinh Thần tràn đầy đồng cảm, “Hồi còn nhỏ ấy, có một đoạn thời gian chị cứ lo lắng liệu Tiểu Mặc lớn lên có thành người tính tình không tốt không, nhưng thật ra em ấy vẫn rất ngoan ngoãn, cho dù lúc lên trung học bắt đầu ghét cha mẹ nhất, cũng chỉ là không để ý tới bọn họ, không làm ra chuyện gì khác người cả.”

Giang Tinh Thần nhìn Yến Thanh Trì, “Hồi thằng bé còn nhỏ cũng không dễ dàng gì, ba mẹ chị từ nhỏ rất nghiêm khắc với bọn chị, lúc ấy bọn họ còn trẻ, cũng là lúc hăng hái kuchj liệt trên thương trường nhất, cho nên ở nhà cũng mang theo nghiêm khắc từ công ty về. Chị còn đỡ, từ nhỏ chị đã thích an tĩnh rồi, Tiểu Mặc lại khá hiếu động, cho nên lúc nào cũng bị cha mẹ mắng. Chị còn vì thế mà từng khuyên cha mẹ rồi, nhưng mà cũng vô dụng, cũng đành phải tự bình đối xử tốt hơn với thằng bé, dành nhiều thời gian với thằng bé hơn. May mà sau này, ba mẹ của chị cũng ý thức được, thái độ mới dần dần mềm xuống, bằng không, haizz……” Giang Tinh Thần ý vị thâm trường thở dài, lắc lắc đầu, không nói gì.

Tuy cô không nói rõ, nhưng Yến Thanh Trì cũng có thể tưởng tượng, nếu ba mẹ của Giang Mặc Thần vẫn tiếp tục nghiêm khắc như vậy, chắc Giang Mặc Thần cũng sẽ sinh ra ngăn cách với ba mẹ khi lớn lên, sẽ không giống như bây giờ, chịu đưa Kỳ Kỳ về nhà ba mẹ khi mình vắng nhà.

Đến hơn 7 giờ, Giang Tinh Thần đưa Kỳ Kỳ rời đi, Giang Mặc Thần quay xong là đến sân bay ngay, ôm ôm Kỳ Kỳ, nói chờ hắn đóng xong bộ phim này là có thể về nhà.

Kỳ Kỳ thuận theo gật đầu, thơm thơm hắn, lại thơm thơm Yến Thanh Trì, vẫy vẫy tay tạm biệt bọn họ, lúc này mới xoay người được Giang Tinh Thần dắt tay đi.

Yến Thanh Trì nhìn thân mình nho nhỏ của bé, hơi không đành lòng, anh thở dài, nghĩ thầm, may mà mình sắp đóng máy rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro