93

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


“Kim Lạc Đà thì đành phải đi thôi,” Vệ Lam ngẫm nghĩ, “Vu Nam Phong được đề cử giải nam chính xuất sắc nhất, Triệu Nhất Mẫn thì được đề cử giải nam xứng tốt nhất. Tuy rằng không có tin gì cho thấy sẽ lấy được thưởng, nhưng dù sao tôi cũng có hai đề cử, vẫn nên đi thì hơn. Cứ sắp xếp để đấy đã, đến lúc đó tôi sẽ xem thời gian.”

“Được.”

Cuối năm, toàn bộ showbiz lại bắt đầu náo nhiệt lên: Giới thời trang bắt đầu tổ chức đêm thời thượng, tiệc tối từ thiện, các buổi lễ của các đài truyền hình, rồi còn có các đại lễ trao giải, rồi kiểm kê lại các tác phẩm đã xuất hiện trong showbiz một năm này, rồi còn cả trao giải cho các tác phẩm xuất sắc. Vì Yến Thanh Trì được tham gia “Tới Chiến Đi! Bạn Ơi!” của đài truyền hình BaLa và Hải Báo, sau đó còn làm người mẫu cho mấy quyển tạp chí thời trang, nên anh cũng nhận được lời mời tham dự đại điển của Hải Báo và đêm thời thượng.

Yến Thanh Trì nhắn WeChat cho Giang Mặc Thần hỏi, “Năm nay anh có tham gia đại điển của Hải Báo và đêm thời thượng không?”

Ngoài dự đoán, lần này Giang Mặc Thần không hề trả lời anh.

Vệ Lam thấy Yến Thanh Trì đang nhìn chằm chằm vào điện thoại bèn thò lại gần nhìn thử, thấy giao diện WeChat vẫn dừng lại ở câu hỏi mà Yến Thanh Trì gửi năm phút trước. Cậu lắc đầu, thở ngắn than dài nói, “Hầy, còn chưa tới bảy năm đâu, thậm chí còn chưa tới bảy tháng, vậy mà các cậu đã đến mức này rồi.”

Yến Thanh Trì quay đầu nhìn cậu, “Cậu không thể nói câu nào dễ nghe hơn à?”

Vệ Lam khụ một tiếng, ngữ điệu chậm lại, “Mới qua năm phút thôi, chắc hắn đang bận chuyện gì đó. Vậy được chưa?”

“Đây mới là phương thức nói chuyện của người bình thường này.”

Vệ Lam than một tiếng, “Người phải sống thật mệt mỏi.”

“Cậu mà còn than mệt?” Yến Thanh Trì tức cười, “Cậu còn mệt cái gì nữa, cậu tiêu sái biết bao, trên đời này có mấy ai có thể sống thoải mái được như cậu.”

“Cho nên cậu liên tục nháy mắt với tôi là vì hâm mộ tôi?”

“Là bởi vì mí mắt tôi cứ nhảy liên tục.”

“Mắt trái hay mắt phải?”

“Mắt trái.”

“Mắt trái nhảy tài, mắt phải nhảy tai.” Vệ Lam lẩm bẩm nói, “Mắt trái nhảy là chuyện tốt đó,” cậu nhìn Yến Thanh Trì, “Cậu đi đường chú ý một chút, không chừng đêm nay có thể nhặt được tiền đấy.”

“Vậy khó lắm, đầu năm nay còn mấy ai dùng tiền mặt nữa đâu.”

“Không chừng cậu có thể nhặt được vàng thật thì sao?”

“Mượn cát ngôn của cậu, tôi mà nhặt được thật thì sẽ chia cho cậu một nửa.”

“Nhớ nhé.”

Nhưng mà mãi đến khi Yến Thanh Trì chụp xong tất cả các cảnh buổi tối, anh vẫn chưa nhặt được vàng. Đừng nói đến vàng, ngay cả một xu anh cũng chưa nhặt được, quả nhiên là không nên tin vào mê tín.

Yến Thanh Trì vừa về phòng đặt cơm hộp, vừa lướt Weibo vừa ăn cơm, thì bỗng nhận được điện thoại từ Giang Mặc Thần.

“Em kết thúc công việc chưa?”

“Xong rồi, làm sao vậy?”

“Gửi một món quả cho em, em đến cửa sau của khách sạn ký nhận đi.”

Yến Thanh Trì ngừng đũa, “Đừng nói là anh gửi bản thân mình đến đấy nhé?”

Giang Mặc Thần cười một tiếng, “Em nghĩ cái gì thế?”

Yến Thanh Trì cực kỳ hoài nghi tính chân thật của những lời này, dù sao thì chiêu này vừa được anh dùng cách đây không lâu, trước đó Giang Mặc Thần cũng từng nói muốn tới thăm ban, cho nên đột nhiên xuất hiện cũng không phải không có khả năng.

Anh buông đũa, “Được rồi, em xuống ngay đây.”

“Ừ, nhanh lên nhé.”

Yến Thanh Trì mặc áo khoác rồi ra cửa, dùng thang máy rồi ra cửa sau của khách sạn. Kết quả, mới đẩy cửa ra là thấy được Giang Mặc Thần đang mặc một chiếc áo khoác màu đen.

Yến Thanh Trì bật cười đi tới trước mặt hắn, “Ai cùng em nói không phải đem bản thân gửi tới?”

“Đương nhiên là anh không gửi bản thân, anh chỉ là nhân viên chuyển phát nhanh thôi.”

“Ồ? Vậy bưu kiện mà anh chuyển phát nhanh đâu?” Yến Thanh Trì hỏi.

Anh vừa dứt lời thì một cái đầu nhỏ ló ra từ sau chân Giang Mặc Thần, mềm mại gọi anh, “Ba ơi.”

Bây giờ thì Yến Thanh Trì thật sự giật mình rồi. Anh đoán được có thể là Giang Mặc Thần đóng máy xong nên mới học mình đến thăm để tạo bất ngờ, nhưng không nhờ là hắn còn đưa cả Kỳ Kỳ đến cùng.

“Đây mới là món quà gửi cho em.”

Yến Thanh Trì một cười tươi dang hai tay với Kỳ Kỳ, “Mau tới đây, ba muốn ký nhận chuyển phát nhanh.”

Kỳ Kỳ lập tức chạy qua, Yến Thanh Trì cong lưng theo động tác của bé, để Kỳ Kỳ nhào thẳng vào trong ngực anh. Kỳ Kỳ ôm cổ anh cọ cọ, ngẩng đầu nhìn anh. Yến Thanh Trì bế bé đứng lên, thơm bé một cái thật kêu, “Đã đóng dấu, ký nhận thành công, bảo bối nhỏ này là của ba.”

Kỳ Kỳ ha ha ha cười, ôm sát cổ anh.

Giang Mặc Thần đột nhiên thấy hơi hối hận, nhẽ ra hắn nên nói hắn cùng là bưu kiện chuyển phát nhanh, hắn cũng muốn được đóng dấu ký nhận.

“Được rồi, lên xe trước đi, bị chụp được thì không tốt đâu.”

Yến Thanh Trì ôm Kỳ Kỳ đi cạnh hắn, “Sẽ không,” anh nói, “Vệ Lam đã nói với em rồi, nơi mà cậu ấy đóng phim đều được anh cậu ấy chuẩn bị cẩn thận, không có paparazzi nào dám quanh quẩn đâu.”

Giang Mặc Thần nghe vậy thì cạn lời, “Anh từng nghe người khác nói Vệ Huân là tên cuồng em trai, cực kỳ cưng chiều Vệ Lam còn cảm thấy không thể nào, một người thiết huyết lãnh khốc như hắn thì dù đối tốt với em trai thì cũng làm gì đến mức cưng chiều được, quá khoa trương. Sau này anh mới phát hiện, đó thực sự là đơn thuần trần thuật sự thật, không hề có biện pháp tu từ nào trong đó.”

“Em thấy cũng khá tốt mà,” Yến Thanh Trì nói, “Cả đời một người có thể gặp được bao nhiêu người mà mình cam tâm tình nguyện trả giá như vậy, lại có thể gặp được bao người sẵn sàng trả giá vì chính mình chứ, hai người họ đều gặp được, này không phải rất may mắn sao?”

Giang Mặc Thần dừng một chút, hắn quay đầu nhìn về phía Yến Thanh Trì, “Em thì sao, em có gặp được chưa?”

Yến Thanh Trì mỉm cười, thơm Kỳ Kỳ một cái, “Em gặp được bảo bối nhỏ của em nha.”

Kỳ Kỳ thơm lại anh, ôm cổ dựa vào anh cười.

Giang Mặc Thần thấy anh nói tránh đi, không hỏi lại nữa.

Yến Thanh Trì muốn cùng Kỳ Kỳ nên ngồi ở ghế sau. Anh ôm Kỳ Kỳ vào trong lòng, hỏi Giang Mặc Thần, “Chúng ta đi chỗ nào?”

“Đương nhiên là khách sạn của chúng ta.” Giang Mặc Thần đương nhiên nói.

Yến Thanh Trì không cấm cảm khái, không hổ là công chính trong nguyên tác, quá giàu, khách sạn trải rộng khắp các thành thị trên cả nước luôn.

Anh cúi đầu nhìn Kỳ Kỳ, duỗi tay chọc chọc mặt bé. Kỳ Kỳ ngửa đầu khong hiểu gì, cũng vươn tay mình chọc mặt Yến Thanh Trì, hai người nhanh chóng vui cười với nhau.

Yến Thanh Trì chọc bé, “Sao con lại cùng bố lừa gạt ba, kẻ lừa đảo này.”

“Bố nói phải tạo kinh hỉ cho ba.”

“Cho nên Kỳ Kỳ đồng ý với bố?”

Kỳ Kỳ gật đầu, hỏi anh, “Ba có thấy kinh hỉ không?”

“Cực kỳ kinh hỉ luôn.”

Kỳ Kỳ “Ồ” một tiếng, “Thật sự kinh hỉ ạ?”

“Đúng vậy, gặp được Kỳ Kỳ đương nhiên phải kinh hỉ rồi.”

“Vậy Kỳ Kỳ cũng kinh hỉ.” Kỳ Kỳ học anh nói.

Yến Thanh Trì mỉm cười, “Kinh hỉ không phải dùng như vậy, Kỳ Kỳ biết sẽ được thấy ba rồi, cho nên không phải kinh hỉ, không có kinh, chỉ có hỉ.”

“Dạ,” Kỳ Kỳ biết nghe lời, “Vậy Kỳ Kỳ cũng hỉ…… Hỉ cái gì nha?”

Yến Thanh Trì không nhịn được bật cười, trẻ con khi mơ hồ cái hiểu cái không là đáng yêu nhất.

“Là thích ba nha.” Anh nói.

“Vâng,” Kỳ Kỳ gật đầu, “Kỳ Kỳ thích ba.”

“Ba cũng thích Kỳ Kỳ.”

Giang Mặc Thần nghe tiếng nói cười vui vẻ ở ghế sau, chỉ cảm thấy hắn không nên ở trong xe, chỗ của hắn hẳn là gầm xe mới đúng, “Hai người, chẳng nhẽ không ai thích Giang tài xế đang lái xe này à?”

Yến Thanh Trì chặc một tiếng, hỏi Kỳ Kỳ: “Con đói không? Chúng ta đi ăn cơm nhé?”

Kỳ Kỳ gật đầu, “Muốn ăn cơm ạ.”

“Vậy chút nữa chúng ta đi ăn sủi cảo đi, Kỳ Kỳ muốn ăn sủi cảo không?”

Kỳ Kỳ không kén chọn, nhưng bé vẫn tò mò hỏi, “Tại sao lại ăn sủi cảo ạ?”

“Bởi vì bố con làm đổ hũ dấm rồi, vừa lúc có thể dùng để ăn với sủi cảo nha.”

Giang Mặc Thần cạn lời, hắn biết ngay là lại trêu cái này mà.

Cố tình Kỳ Kỳ còn tò mò hỏi, “Bố làm đổ hũ dấm rồi?” Bé thắc mắc nhìn về phía Giang Mặc Thần, “Nhưng đâu có thấy hũ dấm nào đâu ạ.”

“Trẻ con thì không thấy đâu, chỉ có người lớn mới nhìn thấy được.”

Kỳ Kỳ ngây ngô gật đầu, “Vậy ăn sủi cảo đi ạ. Nhưng dấm đổ rồi vẫn ăn được ạ?”

“Chắc vậy.” Yến Thanh Trì ngẫm nghĩ, “Ba thấy bố con ăn thường xuyên lắm.”

“Yến Thanh Trì, một vừa hai phải thôi.” Giang Mặc Thần thật sự nhịn không được phải chặn họng anh.

Yến Thanh Trì nhíu mày, nhìn về phía Kỳ Kỳ, “Con xem, bố con thẹn quá hóa giận rồi.”

“Thẹn quá thành giận là gì ạ?”

“À,” Yến Thanh Trì nghĩ ngợi, “Câu này hơi khó giải thích với độ tuổi của con, cho nên chúng ta không nói cái này nữa nhé.”

Kỳ Kỳ hơi ngơ ngác.

Yến Thanh Trì nhanh chóng thay đổi đề tài, “Hôm nay Kỳ Kỳ tới có mang quà đến cho ba không nào?”

Kỳ Kỳ rất kinh ngạc, “Sao ba lại biết được nha.”

Yến Thanh Trì còn kinh ngạc hơn cả bé, “Con thật sự mang theo nha?”

Kỳ Kỳ thẹn thùng gật đầu.

Yến Thanh Trì lập tức ôm lấy bé, “Thật là bảo bối của ba mà, Kỳ Kỳ thực sự quá đáng yêu.” Anh học cách các fans trên mạng nói với Kỳ Kỳ, “Sao con có thể đáng yêu đến vậy được chứ, bảo bối nhỏ đáng yêu như này thực sự tồn tại sao? Kỳ Kỳ nhất định là ăn Khả Ái Đa (kem Cornetto) mà lớn.”

Kỳ Kỳ ngượng ngùng dấu đầu vào ngực anh.

Yến Thanh Trì thấy bé dù thẹn thùng nhưng vẫn cực kỳ vui vẻ, bèn tiếp tục trêu bé, trêu đến mức mặt Kỳ Kỳ đỏ hết lên, liên tục cười tít mắt, mềm mại làm nũng với anh.

Giang Mặc Thần nhìn qua kính chiếu hậu, hừ lạnh một tiếng, hừ, rõ ràng là điện ảnh với ba nhân vật, hắn lại thành nhân viên truyền tin trong đó, đừng nói là tên họ, có khi cả giọng nói cũng không có.

Thực sự quá chua xót.

Đến khách sạn, ba người xuống xe vào thang máy VIP, lên thẳng tầng cao nhất.

Yến Thanh Trì nhìn đồng hồ, đã 10 giờ rồi, anh bèn nhìn về phía Kỳ Kỳ, hỏi, “Con có thấy mệt không? Có buồn ngủ không?”

Đúng là Kỳ Kỳ hơi buồn ngủ, nhưng bé vẫn còn nhớ thương ăn cơm, cho nên bé lắc đầu, “Chúng ta vẫn chưa ăn sủi cảo.”

Giang Mặc Thần nghe vậy, nhấc điện thoại đặt thức ăn, Yến Thanh Trì thì TV tìm kênh hoạt hình cho Kỳ Kỳ.

Sủi cảo nhanh chóng được giao đến. Kỳ Kỳ ngoan ngoãn ngồi, cúi đầu ngửi thử, “Thơm quá.”

Yến Thanh Trì gắp mấy cái đặt vào chiếc chén nhỏ cho bé, sợ bé chua nên chỉ nhỏ vài giọt giấm lên, “Con nếm thử xem có ngon không?”

Kỳ Kỳ vội vàng lấy cái muỗng múc một cái lên cắn một nửa, nghiêm túc nhai, sau đó bình luận lại với anh, “Ăn ngon.”

“Vậy thì tốt rồi, Kỳ Kỳ là được.”

Kỳ Kỳ múc cho anh một cái, “Ba cũng ăn đi ạ.”

Giang Mặc Thần khụ một tiếng, Kỳ Kỳ nghe thấy tiếng bèn nhìn sang hắn, thực tự nhiên cũng múc cho hắn một cái, “Bố cũng ăn đi ạ.”

Giang Mặc Thần lúc này mới vừa lòng “Ừ” một tiếng.

Yến Thanh Trì nhìn hành động giữa hai bố con họ, không tự giác mỉm cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro