92

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày 11/12, Giang Mặc Thần cuối cùng cũng chính thức đóng máy “Lạc Đường”. Hắn không sốt ruột đi thăm ban Yến Thanh Trì ngay mà về nhà thăm Kỳ Kỳ trước.

Kỳ Kỳ rất kinh ngạc khi thấy hắn ở nhà. Bé xoa mắt, xác định hắn vẫn ở đây, sau đó cởi giày, cặp sách cũng chưa kịp cởi đã chạy bổ vào ôm lấy eo hắn, ngẩng đầu lên cười.

Giang Mặc Thần xoa đầu bé, cong lưng ôm bé lên.

“Nhớ bố không?”

“Nhớ ạ.”

“Nhớ nhiều đến đâu nào?”

Kỳ Kỳ duỗi thẳng hai cánh tay ra tạo thành một khoảng cách rất dài, mềm mại trả lời: “Nhớ nhiều như này ạ.”

Giang Mặc Thần bị bé chọc cười, thơm bé một cái. Kỳ Kỳ lại hơi ngượng ngùng, lặng lẽ thu hai cánh tay lại.

“Buổi tối con muốn ăn cái gì?” Giang Mặc Thần hỏi bé.

Kỳ Kỳ nghiêng đầu ngẫm nghĩ, nghĩ mãi cũng không ra mình đặc biệt muốn ăn gì, bèn thành thật nói: “Ăn gì cũng được ạ.”

Giang Mặc Thần nhìn về phía dì Trương đứng cách đó không xa, “Cơm chiều ăn gì?”

“Trước đó tôi không biết thiếu gia sẽ trở về nên định nấu sườn cho tiểu thiếu gia, dạo này bé rất thích ăn sườn chua ngọt.”

“Vậy ăn món này đi, ngoài ra dì nấu thêm vài món nữa nhé.”

“Được.” Dì Trương ứng thanh, sau đó vội vàng đi chuẩn bị đồ ăn.

Giang Mặc Thần thì bế Kỳ Kỳ lên cầu thang.

Kỳ Kỳ ở trong ngực hắn, nắm phần nút thắt đầu tiên trên cổ áo của hắn hỏi, “Bố ơi, bố bận xong rồi ạ?”

“Bận xong rồi, lần này bố trở về sẽ không đi trong một khoảng thời gian nữa, có thể ở nhà cùng Kỳ Kỳ rồi.”

“Vậy ba thì sao ạ? Ba vẫn chưa bận xong ạ?”

“Kỳ Kỳ nhớ ba không?” Giang Mặc Thần hỏi bé.

Kỳ Kỳ chớp chớp mắt, dùng lớp lông mi dài che đi đôi mắt. Giọng của bé rất nhẹ, mang theo sự mềm mại đặc hữu của trẻ con, “Ba bận đi làm, người lớn đều phải đi làm, cho nên ba cũng phải đi làm, giống như Kỳ Kỳ cũng phải đi học. Nhưng mà Kỳ Kỳ tan học là sẽ về nhà, cuối tuần cũng ở nhà, ba lại không ở.”

Giang Mặc Thần đau lòng nhìn bé. Lúc còn một mình, hắn cảm thấy thực ra thời gian ở nhà cũng không phải là ít, hắn không được coi là chiến sĩ thi đua, mỗi năm cũng cũng chỉ nhận một đến hai kịch bản là cùng, thời gian còn lại, ngoài quay chụp tạp chí, quảng cáo, tham dự hoạt động, tham gia lễ trao giải, càng nhiều thời gian đều dùng ở quản lý Nam Tranh hoặc là giúp Giang Tinh Thần.

Lúc ấy hắn cảm thấy thời gian của mình thực sự rất nhiều, nhận nuôi thêm một đứa trẻ cũng sẽ ổn thôi.

Mà khi hắn thật sự nhận nuôi Kỳ Kỳ thì hắn mới phát hiện, người lớn và trẻ con không giống nhau, trẻ con cần rất nhiều thời gian có người làm bạn và che chở, theo dõi từng bước trưởng thành của bé. Giang Mặc Thần đã từng nghĩ lại, quyết định này của hắn liệu có phải quá mức qua loa hay không, có phải hắn kỳ thật không nên nhận nuôi Kỳ Kỳ hay không. Nhưng hắn nhanh chóng lật đổ ý nghĩ này: Ở bên hắn luôn tốt hơn so với ở cô nhi viện, một đứa trẻ nên cần có gia đình của mình.

Chỉ cần thêm hai năm nữa, hắn nghĩ, lúc ấy, tuyến nghệ sĩ hàng đầu bây giờ của Nam Tranh sẽ có thể đứng vững gót chân ở trong showbiz, Yến Thanh Trì cũng sẽ trở thành một nghệ sĩ có thể tự mình đảm đương một phía, hắn cũng có thể giảm bớt thời gian suất hiện trên ống kính. Lúc đó hắn có thể giống một người đi làm bình thường, buổi sáng đi công ty, buổi tối tan tầm về nhà. Lúc đó, hắn sẽ có thể ở bên làm bạn với Kỳ Kỳ.

“Cho nên Kỳ Kỳ nhớ ba phải không?” Hắn hỏi.

Kỳ Kỳ nhéo cúc áo của hắn, khẽ gật đầu.

Giang Mặc Thần lại thơm bé một cái, Kỳ Kỳ nâng mắt lên nhìn hắn, Giang Mặc Thần mỉm cười, “Vậy chúng ta đi thăm ba được không?”

Kỳ Kỳ rất thông minh, hắn vừa nói là Kỳ Kỳ đã nghĩ ngay tới lần trước mình với bác đi thăm ba và bố.

“Là giống lần trước của con với bác ạ?”

“Đúng vậy, nhưng lần này không có bác, chỉ có bố đi cùng con thôi.”

“Vâng ạ.”

Kỳ Kỳ cười cong mắt, “Khi nào chúng ta đi ạ?.”

Giang Mặc Thần hỏi bé, “Kỳ Kỳ muốn đi khi nào?”

Kỳ Kỳ phồng quai hàm nghĩ, “Chiều mai sau khi con tan học được không ạ? Như thế con sẽ có thể cùng ba ngày cuối tuần, sau đó lại trở về đi học.”

Giang Mặc Thần không ngờ bé vẫn còn nhớ đến phải đi học, nhịn không được bật cười, khen bé: “Kỳ Kỳ đúng là học sinh ngoan, vẫn còn nhớ phải về đi học.”

Nói tới đề tài này, Kỳ Kỳ có vẻ rất vui, nhịn không được cọ quậy trong ngực hắn, “Bố ơi bố ơi, lễ Giáng Sinh bọn con sẽ biểu diễn văn nghệ, bố có tới xem không? Con sẽ diễn nai con.”

“Nai con?”

“Vâng,” Kỳ Kỳ gật đầu, bẻ đầu ngón tay đếm, “Có nai con, ông già Noel và cây thông Noel, con diễn nai con.”

“Vậy ai diễn ông già Noel thế?”

“Lý Đông Đông.” Kỳ Kỳ nói ra tên của một người bạn, “Bởi vì cậu ấy mập mạp, khá giống với ông già Noel.”

Giang Mặc Thần khẽ cười, “Được rồi, đến lúc đó nếu bố có thời gian sẽ đi xem.”

“Vậy bố có thời gian không?” Kỳ Kỳ truy hỏi.

Giang Mặc Thần thấy sự chờ mong trong mắt bé, cuối cùng cũng không đành lòng làm bé khổ sở, vì thế gật đầu, “Có, có thời gian.”

Kỳ Kỳ lập tức vui vẻ lên, vươn người lên thơm hắn một cái, sau đó thẹn thùng dấu mặt vào vai hắn, không dám nhìn hắn nữa.

Giang Mặc Thần cảm thấy bé như thế thực sự quá đáng yêu, vì thế xoa xoa đầu bé, rồi bế bé trở về trong phòng.

Vào buổi tối, Giang Mặc Thần ôm Kỳ Kỳ gọi điện video cho Yến Thanh Trì. Kỳ Kỳ thấy rất vui khi thấy anh, hân hoan gọi, “Ba ơi.”

“Ồ, ba còn tưởng là ai cơ? Hóa ra là bảo bối nhỏ của ba nha ~” Yến Thanh Trì trêu bé.

Kỳ Kỳ được anh trêu đến mức cười cong cả mắt, ngọt ngào gọi, “Ba ơi.”

Giang Mặc Thần cười với anh, “Em thật đúng là biết dỗ ngọt, trả lại bảo bối nhỏ cho em này.”

“Sao nào, anh có cái gì không hài lòng sao? Kỳ Kỳ chính là bảo bối nhỏ của em mà, có phải không Kỳ Kỳ?”

Kỳ Kỳ ngượng ngùng, duỗi tay che mặt lại.

“Em xem, em làm Kỳ Kỳ thẹn thùng rồi.” Giang Mặc Thần nhìn con trai mình rồi lại đưa mắt sang Yến Thanh Trì, “Anh đóng máy rồi, đang ở nhà.”

“Em biết, đoàn phim có đăng lên Weibo.”

“Bên em thì sao, còn mấy ngày?”

“Hình như phải đến đầu tháng sau, hầy, còn hơn hai mươi ngày nữa mới được thấy bảo bối nhỏ của ba.”

Kỳ Kỳ bụm mặt trợn tròn mắt nhìn anh, vốn định nói không cần đâu, ngày mai bọn con sẽ đến thăm ba. Nhưng lại nghĩ đến Giang Mặc Thần dặn dò bé không thể nói cho Yến Thanh Trì, phải tạo bất ngờ cho ba, vì thế không nói gì nữa mà chỉ cười, “Không sao đâu ạ, con chờ ba trở về.”

“Được, vậy con cứ ở nhà với bố trước nhé.”

Kỳ Kỳ ngoan ngoãn gật đầu.

Giang Mặc Thần hỏi anh, “Bên em có lạnh không? Gần đây nhiệt độ đang giảm rồi, nhớ mặc ấm nhé.”

“Vẫn ổn,” Yến Thanh Trì nói: “Yên tâm, em sẽ chú ý.”

“Gần đây có nhiều suất diễn không? Mệt không?”

“Không mệt lắm, quay phim thần tượng nhẹ nhàng hơn quay tạp kỹ nhiều.”

“Anh thấy em quay tạp kỹ vui vẻ lắm mà, còn tưởng em rất thích quay tạp kỹ.”

“Đó là bởi vì một tháng em chỉ quay hai lần, nếu anh để em quay mỗi ngày, em chắc chắn sẽ lựa chọn thành thật kiên định quay phim thần tượng.”

Giang Mặc Thần cười, hắn thấy Yến Thanh Trì dựa vào đầu giường bèn hỏi anh, “Em chuẩn bị ngủ rồi?”

“Ừ, 7 giờ rưỡi sáng mai có một cảnh quay, nên hôm nay em định đi ngủ sớm một chút. Đã sắp 10 giờ rồi, sao Kỳ Kỳ nào còn chưa đi ngủ? Thường ngày tầm 9 giờ là thằng bé đã đi ngủ rồi cơ mà?”

“Còn không phải chờ gọi video cho em, cho nên mới không chịu đi ngủ.” Giang Mặc Thần trả lời.

“Oa,” Yến Thanh Trì cảm khái: “Bảo bối nhỏ của ba tri kỷ quá.”

Giang Mặc Thần thực sự không chịu nổi cách nói chuyện này của anh, nhưng cố tình Kỳ Kỳ lại rất hưởng thụ, ngây ngốc cười với màn hình điện thoại. Giang Mặc Thần cạn lời, “Em cũng chỉ có thể dỗ dành được Kỳ Kỳ thôi.”

“Không thì sao? Chẳng lẽ anh cũng muốn em dỗ anh?” Yến Thanh Trì ghét bỏ nhìn hắn, “Bảo bối lớn?”

“Em câm miệng đi!” Giang Mặc Thần thẹn quá thành giận.

Yến Thanh Trì chặc một tiếng, “Anh khó dỗ dành quá, vẫn là bảo bối nhỏ của em đáng yêu hơn.”

Kỳ Kỳ nghe hai người họ nói chuyện, hỏi hắn, “Bố là bảo bối lớn, con là bảo bối nhỏ, vậy ba là gì ạ? bảo bối trung?”

“Ha ha ha ha ha ha ha ha, nào có cách nói bảo bối trung bao giờ.”

“Vậy là gì được ạ?”

“Chính là ba của bảo bối nhỏ nha.”

Kỳ Kỳ không hài lòng lắm với cách nói này, nhưng bé dẩu miệng suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra cách gọi nào khác, cuối cùng nghiêng đầu nhìn anh, “Vậy là bảo bối đi.”

Yến Thanh Trì luôn thuận theo những chấp nhất ngây thơ của bé, vì thế anh nhẹ giọng nói, “Vậy được rồi, ba là bảo bối.”

Kỳ Kỳ lập tức vui vẻ lên, dùng đầu ngón tay đếm, “Bảo bối nhỏ, bảo bối, bảo bối lớn, như là cây nhỏ trưởng thành cây lớn vậy.”

“Đúng vậy, chờ Kỳ Kỳ trưởng thành sẽ thành bảo bối lớn.” Yến Thanh Trì dỗ bé.

Kỳ Kỳ được anh dỗ đến cong con mắt, sau đó bắt đầu kể những chuyện trong trường học với anh, còn đề cập đếp biểu diễn tiết mục văn nghệ trong lễ Giáng Sinh.

“Oa, Kỳ Kỳ được diễn nai con nha, vậy chắc chắn sẽ đáng yêu lắm.” Yến Thanh Trì ra vẻ kinh ngạc nói.

Kỳ Kỳ hỏi anh, “Ba có tới xem không?”

“Có lẽ ba sẽ không đến được, đến lúc đó Kỳ Kỳ gửi ảnh chụp cho ba xem nhé? Ba sẽ cổ vũ cho Kỳ Kỳ.”

“Vâng.” Kỳ Kỳ ngọt ngào đáp.

Một nhà ba người hàn huyên hơn nửa giờ, đến khi Kỳ Kỳ bắt đầu thấm mệt, Giang Mặc Thần cũng nhớ đến sáng mai Yến Thanh Trì phải dậy sớm, bèn kết thúc cuộc gọi, dục Yến Thanh Trì đi ngủ sớm một chút.

Kỳ Kỳ mơ màng được Giang Mặc Thần ôm đi tắm, hỏi hắn, “Bố ơi, hôm nay con có thể ngủ cùng bố không?”

“Đương nhiên là có thể.” Giang Mặc Thần lấy khăn lông lau khô bọt nước trên người bé rồi mặc quần áo ngủ cho bé, bế bé lên. Kỳ Kỳ thật sự đã mệt nên ngủ luôn trong ngực hắn.

Giang Mặc Thần ôm bé về phòng ngủ, nằm lên giường ôm bé rồi nhanh chóng đi vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, Yến Thanh Trì từ buổi sáng vẫn luôn cảm thấy mí mắt mình đang nhảy, Vệ Lam nhìn đôi mắt nháy liên tục của anh, vẻ mặt quái dị, “Cậu đang làm gì đấy? Sao cứ nháy mắt với tôi thế? Sao nào, rốt cuộc chán ghét Giang Mặc Thần, muốn thông đồng tôi? Tỉnh lại đi, tôi không thích loại hình như cậu đâu.”

Yến Thanh Trì cạn lời, “Thuộc tính tự luyến của cậu khá giống với Giang Mặc Thần đấy, hay cậu là em trai hoang thất lạc của anh ấy?.”

“Thôi đi, đừng làm nhục danh hiệu anh trai của tôi.”

Yến Thanh Trì: “…… Cậu quả thực cuồng anh trai thời kì cuối! Hết thuốc chữa rồi!”

“Chương Trình,” Vệ Lam quay đầu nhìn về phía người quản lý của mình, chỉ vào Yến Thanh Trì, “Nơi này có người nói xấu ông chủ của anh.”

Yến Thanh Trì: “……”

Chương Trình: “…… Cho nên cậu thực sự không tham gia đêm thời thượng?”

Vệ Lam xua tay, “Không tham gia, một đám người tụ vào một đống thì có gì vui, tôi về nhà.”

“Vậy còn lễ trao giải Kim Lạc Đà thì sao? Cậu có đi không?” Chương Trình hỏi cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro