c1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cái quỷ gì đây!

Yến Thanh Trì sững sờ nhìn tình huống trước mắt. Anh nghe thấy một người quản lý đứng bên cạnh đang an ủi mình, “Cậu đừng khổ sở quá, Tống Lập đang là niềm vui mới của ông chủ, bị cậu ta cướp mất suất diễn này cũng là chuyện bình thường mà. Cậu phải nghĩ thoáng lên.”

Yến Thanh Trì gật đầu, tiếp tục cố gắng sắp xếp lại tin tức trong đầu mình.

Quản lý thấy anh dù hơi đờ đẫn nhưng không có phản ứng quá khích nào, bèn vỗ vai của anh, “Thế tôi đi trước đây, cậu tự về nhà nhé.”

Yến Thanh Trì vẫn thất thần gật đầu.

Cho đến khi đi đến ngã tư, bị một tài xế mắng vì tội suýt vượt đèn đỏ, Yến Thanh Trì mới bừng tỉnh là mình đã đến một thế giới hoàn toàn xa lạ. Cho nên, anh đã trở thành người xuyên không rồi à?

Không, nói anh là người xuyên sách thì đúng hơn, còn xuyên vào một quyển tiểu thuyết đam mỹ dở tệ. Yến Thanh Trì đỗ lại bên lề đường, bình tĩnh sắp xếp tin tức mình vừa nhận được. Nếu những tin tức này không sai thì, có vẻ như anh tự dưng xuyên thành tên nam phụ pháo hôi của một quyển tiểu thuyết đam mỹ mà trước kia anh không thể nuốt xong. Tên của nam phụ này cũng giống anh, đều là Yến Thanh Trì, nhưng tính cách thì hoàn toàn khác biệt, cuộc đời cũng kém xa vạn dặm.

Ở trong sách, ông nội nguyên chủ và ông nội của công là bạn tri kỉ, cho nên hai nhà quyết định đính hôn từ bé cho em gái nguyên chủ cùng công. Nhưng mà không hiểu công trưởng thành lệch lạc kiểu gì, không chỉ thích nam, mà còn thích một bạch liên hoa chỉ coi hắn là anh trai mưa. Cha mẹ của công chịu sao được? Đương nhiên chịu không được, thế nên hai người mới nhớ đến vụ đính hôn từ bé cùng em gái của nguyên chủ kia, mà công thì đương nhiên không đồng ý. Cha mẹ của công lấy lui làm tiến, muốn đổi đối tượng đính hôn thành nguyên chủ, nhưng mà công lại nói thẳng là, Giang Mặc Thần con đây sẽ không kết hôn và không yêu đương với bất cứ ai ngoài bạch liên nọ.

Lời nói dứt không được bao lâu, bạch liên hoa “ngàn dặm truy ái” xuất ngoại theo người trong lòng của cậu ta, bỏ lại công “cô đơn bồi hồi” ở thành phố X. Cô độc và tịch mịch khiến công cuối cùng cũng thấy rõ hiện thực, vì hồi tâm trở lại con đường chính đạo, hắn đồng ý hôn ước giữa hai nhà Giang – Yến. Nhưng vì tính hướng, hắn muốn đối tượng kết hôn từ em gái nguyên chủ thành nguyên chủ, đương nhiên, nếu nguyên chủ đồng ý.

Thế nhưng mà, làm một vai phụ, nguyên chủ đồng ý sao được? Đương nhiên là nguyên chủ không đồng ý! Cậu ta mà đồng ý thật thì thụ với công còn phát triển cảm tình kiểu gì, chơi trò ngoại tình à?

Cho nên, mặc dù sở hữu đôi mắt vừa sáng vừa đẹp, nhưng nguyên chủ lại như mù hẳn, không chỉ không đồng ý mà còn chửi ầm lên, mắng công lừa gia đình mình, là một cặn bã không ra gì. Sau đó, cậu ta còn đưa ra một đống điều kiện để làm khó, bắt công đồng ý.

Cứ như vậy, dựa vào sự chống lưng của công, nguyên chủ bắt đầu có khởi sắc trong giới showbiz, bao dưỡng một thằng cặn bã thực thụ vừa tự ti lại kiêu ngạo, tầm thường vô vi chỉ biết hận đời lại không chịu nỗ lực. Không lần đâu, nguyên chủ cũng là đồng tính, là thụ, hơn nữa còn hết lòng hết dạ yêu một tên rác rưởi, tuy rằng lúc ấy nguyên chủ còn chưa nhận ra sự rác rưởi của hắn ta.

Sau khi Yến Thanh Trì ngẫm lại kết cục cuối cùng của nguyên chủ chỉ muốn hộc máu mồm, kết cục của cậu ta thế mà là cái chết! Mà nguyên nhân chết lại còn bởi vì phát hiện ra gương mặt thật của người yêu, cùng hắn ta choảng nhau, sau đó, bị tên cặn bã kia đánh chết!

Kết cục kiểu ĐM gì đây! Mà cuối cùng thì nguyên chủ đóng góp được gì cho cái cốt truyện này thế? Một thằng mắt mù giúp thúc đẩy tình tiết câu truyện phát triển? Cường hóa mâu thuẫn giữa các nhân vật? hay làm màu để thu hút độc giả? Yến Thanh Trì dựa lưng vào ghế dài, cảm thấy cạn lời thật sự.

Yến Thanh Trì mất một lúc để bình phục được tâm tình bất đắc dĩ của mình, sau đó mới chuẩn bị về nhà. Nhưng đang đánh xe về thì anh đột nhiên nhớ tới một chuyện, hình như trong đoạn ký ức mà anh vừa nhận được, sau này lúc thằng cặn bã kia cãi nhau với nguyên chủ có nói một đoạn là “mày cho rằng tao là tình nhân tốt như vậy à? Mày nghĩ năm nay tao mới bắt đầu cắm sừng mày á? Đồ ngu, ba năm trước đây tao đã bắt đầu ăn vụng rồi, lúc mày đang ủy khuất trốn trong góc tường khóc tu tu vì bị Tống Lập cướp vai diễn ấy, tao còn đang ở nhà sung sướng cùng người khác cơ, bọn tao cùng nhau nghe mày khóc, cùng mắng mày ngu như chó, còn cảm thấy thương hại cho mày đó, ha ha ha ha.”

Hóa ra đây là lý do vì sao thằng cặn bã kia bảo nguyên chủ về nhà cha mẹ do hắn ta phải tăng ca không về được. Cũng tại nguyên chủ ngốc, bay về đột suất như thế mà không về thẳng nhà để kiểm tra, còn gọi điện thoại báo cho cặn bã là mình đã trở lại rồi. Cơ mà Yến Thanh Trì lại nghĩ lại thì cũng không thể trách nguyên chủ được thật, nguyên chủ một lòng yêu hắn ta mà, đôi tình lữ lâu ngày không gặp, việc phải làm đầu tiên sau khi vất vả trở về nhà thì đương nhiên phải gọi điện thoại trước để an ủi nỗi khổ tương tư rồi.

Yến Thanh Trì lắc lắc đầu, hầy, thế mới nói những người đang yêu chỉ số thông mình bằng 0 hết. Nhưng không sao, nếu nguyên chủ đã không còn nữa, anh mới là người đang sử dụng thân phận cùng thân thể này thì không thể để thằng cặn bã kia vui sướng như vậy được. Cắm sừng người ta còn dám đánh người? Lại còn đánh chết người ta! Yến Thanh Trì bẻ cổ tay, khá lâu rồi anh không động thủ đánh nhau rồi.

Yến Thanh Trì đánh xe đi thẳng về nhà. Lại nói tiếp, cái nhà này là của nguyên chủ mua, chẳng qua nguyên chủ là diễn viên  tuy rằng sự nghiệp phát triển không được thuận lợi lắm, nhưng dù đến nay không nổi tiếng thì vẫn là một diễn viên, không thể sáng đi chiều về giống nhân viên văn phòng được, cho nên nhà chủ yếu là cạn bã kia ở.

Chắc hắn ta ở lâu quá nên quên luôn chủ nhà là ai rồi, mỗi lần cãi nhau đều đuổi nguyên chủ hướng ra khỏi nhà. Mà nguyên chủ – có mắt như mù – cũng không căng lên được, bảo cút ra thì ngoan ngãn cút ra thật, thút thít cầu cặn bã tha thứ cho mình.

Yến Thanh Trì bóp huyệt Thái Dương, sâu sắc cảm thấy nếu anh mà quen nguyên chủ, chắc mỗi ngày phải đè cậu ta ra đập ba lần, sau đó đi chữa mắt cho cậu ta, cuối cùng trói lại ném cho công, làm cho cậu ta quý trọng sinh mệnh, dừng chọc công bực mình nữa.

Chạy xe đến cổng tiểu khu rồi ngừng lại, Yến Thanh Trì thanh toán tiền, đi vào tiểu khu.

Anh yên lặng mở cửa, nhẹ nhàng bước chân đi vào, lập tức thấy tiếng rên rỉ “Ân ân a a” truyền từ một phòng ra. Yến Thanh Trì tấm tắc ở trong lòng, hắn ta còn chơi rất hăng hái nha. Anh nhìn qua bố cục của căn nhà này, cẩn thận đi đến phòng có âm thanh truyền ra. Chắc biết nguyên chủ sẽ nghe lời không trở về, hai tên này tuyên dâm ngay ban ngày ban mặt mà không có tý xấu hổ nào, ngay cả cửa cũng không them đóng lại.

Yến Thanh Trì nhìn hai vị đang hăng say “đua xe” trong phòng ngủ chính. Hai tên này chuyên chú “đua xe” quá không hề phát hiện, một người chỉ lo vùi đầu “điều khiển”, một người khác vội vàng “ân ân a a”, trải nghiệm kích thích.

Yến Thanh Trì thậm chí còn dành chút thời gian ngắm người nằm dưới, cậu ta còn chả đẹp bằng nguyên chủ, cơ mà thoạt nhìn nhỏ tuổi hơn nguyên chủ chút, trông cũng mềm mại hơn nữa. Cậu ta lúc này đang hưởng thụ nhắm hai mắt, thở dốc liên tục.

Anh thấy hai người có vẻ mãnh liệt, chăm chú đến mức muốn “đua” thẳng sang thành phố bên cạnh luôn, bất giác lấy điện thoại ra, cẩn thận ghi lại một đoạn video. Sau đó lặng lẽ lui ra ngoài.

Yến Thanh Trì nhớ rõ bồn cầu trong nhà hỏng rồi, nước chảy không lưu loát, nguyên chủ trước khi đi làm có dặn tra nam đi sửa. Nhưng dựa vào tính cách vốn bị nguyên chủ chiều hư của hắn ta thì khẳng định là hắn ta chả thèm quan tâm đâu. Quả nhiên, anh vừa mở ra buồng vệ sinh thì thấy một xô nước được đặt cạnh bồn cầu.

Yến Thanh Trì lấy điện thoại gọi cho cặn bã một cuộc.

“Alo.” Đầu bên kia khá lâu mới bắt máy.

Yến Thanh Trì hỏi, “Anh yêu, anh đang ở đâu đấy? vẫn đang tăng ca à?”

“Đúng vậy, công ty dạo này bận lắm.”

“Em đi thăm anh được không~?” Anh cố ý bắt chước giọng nũng nịu của nguyên chủ.

Cặn bã từ chối luôn, “Không cần đâu, cục cưng, em ngồi máy bay lâu như vậy chắc rất mệt rồi, về nhà bố mẹ của em trước đi, chờ anh tan làm sẽ gọi lại cho em sau.”

“Vậy được rồi, anh yêu nhớ giữ gìn sức khỏe nhé~.”

“Cục cưng à, em cũng vậy.”

Da gà da vịt trên người Yến Thanh Trì nổi hết lên. Anh cất điện thoại trở về trong túi, xách xô nước bên cạnh bồn cầu đi đến phòng ngủ.

Xô nước hơi nặng nên tiếng bước chân của anh không thể nhẹ được như vừa nãy, nhưng hai người đang bận “lái xe” hiển nhiên không chú ý đến. Khi Yến Thanh Trì đến gần thì nghe được kẻ thứ ba đang cùng cặn bã nói đùa đùa, “Anh tăng ca gì thế? Tăng ca trên nhân thân à?”

“Đúng mà, chuyên môn tăng ca trên người em đó, không được sao?”

Kẻ thứ ba hì hì hì cười, “Sao anh lại hư hỏng như vậy chứ. Nếu thân ái của anh mà biết anh ở phòng ngủ chung của hai người sung sướng cùng người khác, trong lúc cậu ta gọi điện cho chồng, chồng cậu ta lại đang gieo giống cùng người khác, cậu ta không tức chết mới lạ.”

“Sao thằng ngu đó phát hiện được chứ. Sao thế cục cưng, em ghen tị à?”

“Ai ghen tị, cái tên đáng ghét này.”

Kẻ thứ ba vừa nói vừa đánh yêu hắn ta một cái.

Yến Thanh Trì quả thực bị đôi nam nam chó chết này ghê tởn đến buồn nôn. Anh bước vào phòng ngủ, xách xô lên “ào” một cái, trực tiếp hắt nửa xô nước lên hai người.

Lý Tân Nhiên đang vội vàng lái xe tự nhiên bị hắt nước lạnh, lập tức chửi ầm lên, “Thằng chó nào……” Nhưng mà nửa câu sau của hắn ta còn chưa kịp nói ra, bởi vì Yến Thanh Trì lại hắt nốt nửa xô nước còn lại lên mặt Lý Tân Nhiên , khiến hắn ta ngậm một mồm nước.

Yến Thanh Trì sáng lạng cười tủm tỉm nhìn hắn ta, “Hello anh yêu, em không yên tâm để anh ở nhà một mình nên về thăm anh nè, anh có bất ngờ không, vui vẻ không?”

*Bạch liên hoa: nghĩa bóng dùng để chỉ những người thảo mai, thích diễn sâu, thể hiện mình ngây thơ, yếu đuối và khờ khạo, nhưng nội tâm thì trái ngược.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro