c2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lý Tân Nhiên luôn vững tin rằng Yến Thanh Trì sẽ không về nhà ngay lúc này, bởi cậu ta luôn rất nghe lời, hắn ta bảo cậu đi hướng đông cậu ta sẽ đi hướng đông, bảo đi hướng tây, cậu ta nhất định sẽ đi hướng tây. Tại sao lúc này cậu ta không nghe lời mình về nhà bố mẹ mà lại tới nơi này?

Hắn ta mở mồm muốn giải thích, “Em yêu à, em nghe anh nói đã.”

Yến Thanh Trì nhìn dòng nước vừa bị hắt vào đang chảy từ cái miệng đang mở của hắn ta, buồn cười cực kì, càng thêm khinh thường hắn ta.

“Được rồi, giải thích cái gì nữa, mau cút đi.”

Ban đầu anh còn định đập cho Lý Tân Nhiên một trận, cơ mà gặp được người thật rồi lại bắt đầu nghĩ, thôi, đánh tên rác rưởi như này chỉ tổ bẩn tay.

Yến Thanh Trì nói xong, dịch sang bên cạnh nhường cửa, “Cút đi, mang theo kẻ thứ ba của anh từ đâu tới thì lăn về chỗ cũ.”

Lý Tân Nhiên vội vàng rút ấy ấy ra, Yến Thanh Trì bỗng dưng lại phải phải trông thấy cái ấy ấy của người khác, tự dưng anh thấy mình sắp đau mắt hột luôn rồi. Anh ghét bỏ dời mắt sang chỗ khác, trong lòng còn đánh giá: chẳng ra gì cả, nhìn qua còn không bằng chính mình. Không đúng, là không bằng mình đời trước, còn thân thể hiện nay thì… Yến Thanh Trì hơi sầu, quyết định chờ dạy dỗ tên cặn bã này xong sẽ kiểm tra lại thân thể của mình, đây chính là việc liên quan đến cả đời đấy!

Lý Tân Nhiên nhanh chóng bò xuống giường, duỗi tay muốn ôm Yến Thanh Trì. Nhưng chưa kịp gần người đã bị Yến Thanh Trì đá trở về trên giường.

“Em yêu, em nghe anh giải thích đã.” Hắn ta giãy giụa ngồi dậy.

Kẻ thứ ba bọc khăn trải giường kín mít trốn sau hắn, người run bần bật.

Yến Thanh Trì đút hai tay vào túi quần, lạnh nhạt nói: “Đừng giải thích, trần truồng đến mức này còn giải thích cái gì? Muốn tôi phải dũ khăn trải giường ra để hỏi anh ‘ Vệt gì đây anh? Anh bất cẩn đổ sữa bò lên à? ’ mới vừa lòng hả?”

“Không phải đâu, anh chỉ nhất thời bị quỷ mê tâm hồn, anh không cố ý.”

“Rồi rồi, đã biết, cút đi.”

“Em yêu à, anh……”

“Trời ạ, anh dai như đỉa thế!” Yến Thanh Trì táo bạo, “Tôi đã rất bình tĩnh cho anh biết khỏi cần nói gì nữa và cút đi, anh cứ một hai phải lải nha lải nhải không dứt với tôi Anh có tin còn không cút là tôi sẽ đánh cho anh muốn đi cũng đi không được không!”

Lý Tân Nhiên không tin, hắn ta cảm thấy chắc Yến Thanh Trì đột nhiên phát hiện bị mình cắm sừng nên mới tức đến mức như vậy, nhưng bản chất Yến Thanh Trì vẫn còn yêu hắn ta, chắc chắn không muốn đánh hắn ta đâu. Cậu ấy chẳng qua là nói miệng thôi, chứ mình chỉ cần dùng chút khổ nhục kế, Yến Thanh Trì sẽ đau lòng mà bỏ qua ngay, hắn ta nghĩ.

Vì thế, Lý Tân Nhiên giả vờ nhu tình nói, “Em yêu à, em đánh đi, anh sai rồi, chỉ cần em nguôi giận thì em đánh chết anh cũng được.”

Yến Thanh Trì cạn lời nhìn vẻ mặt ôn nhu giả dối của hắn ta, gì đây? Diễn tình thánh à?

Lý Tân Nhiên thấy anh không có động tác gì, càng tin tưởng vào suy nghĩ của mình, đứng lên nhìn anh, “Em đánh đi, anh chịu được mà, chỉ cần em không tức giận nữa thì muốn anh thế nào đều được.”

Yến Thanh Trì: Lần đầu tiên thấy thằng nào muốn người khác đánh mình đến vậy luôn.

“Đánh đi, cục cưng của anh!” Lý Tân Nhiên nhắm mắt, tỏ vẻ sẵn sàng chịu trận.

Yến Thanh Trì bị hắn ta làm cho câm nín luôn, “Tôi đánh thật nhá?”

“Đánh đi, đánh là thân mắng là yêu, anh biết em yêu đánh anh cũng là bởi vì yêu anh thôi.”

Yến Thanh Trì cười trào phúng, “Vậy anh nhìn lầm cục cưng của anh rồi, cậu ta đánh anh chỉ vì anh là một thằng cặn bã thôi.”

Yến Thanh Trì nói xong, một chân đạp hắn ta xuống, xông lên cho hắn ta một trận.

Lý Tân Nhiên bất ngờ bị đánh, choáng váng cả đầu óc. Hắn ta còn đang nghĩ, kịch bản không phải như thế! Sao em yêu của hắn ta lại lỡ lòng nào đánh hắn ta thật! Lại còn đánh hung hãn như thế!

Yến Thanh Trì đánh một lúc mới đứng lên, lắc lắc tay, “Chặc, lâu lắm không đánh nhau, đột nhiên phải đánh làm đau hết cả tay.”

Anh giương mắt nhìn sang Lý Tân Nhiên, thấy hắn ta đang khiếp sợ mở to hai mắt nhìn anh, trên mặt bầm tím hết cả. Yến Thanh Trì kìm không được “Xì” một tiếng bật cười. Lý Tân Nhiên xem như khá đẹp trai, nhưng lúc này nhìn thế nào cũng thấy buồn cười. Yến Thanh Trì thả tay xuống, thầm nghĩ mình cũng đâu có cố ý nhằm vào mặt hắn ta để đánh đâu nhỉ, sao mặt mũi của Lý Tân Nhiên đều bầm dập hết cả, chẳng lẽ mấy cái đấm kia xuống tay nặng quá?

Hắn vừa nghĩ vừa quay đầu nhìn sang kẻ thứ ba đang run bần bật, mở ra tủ quần áo ném hai bộ quần áo qua, lạnh lùng nói: “Mặc vào, sau đó mang theo hắn ta lăn ra ngoài, cậu làm được không?”

Kẻ thứ ba lập tức gật đầu như đảo tỏi. Cậu ta vừa thấy hành vi hành hung của Yến Thanh Trì đối với Lý Tân Nhiên, chỉ cảm thấy tên Lý Tân Nhiên chết tiệt này bịa cái quỷ gì mà người yêu nhà anh mềm yếu như con thỏ, thế này mà là con thỏ? Có mà thỏ ăn thịt người ấy! Thỏ siêu Xayda ấy! Loại thỏ chuyên cùng Ultraman đánh nhau với Godzilla à!

Cậu ta run rẩy mặc quần áo cho mình trước, sau đó giúp Lý Tân Nhiên mặc vào. Lý Tân Nhiên lúc này mới phục hồi tinh thần lại, tức điên lên chỉ vào Yến Thanh Trì mắng, “**, Sao mày dám đánh tao!? Yến Thanh Trì mày ăn gan hùm mật gấu à mà dám đánh tao!”

Hắn ta giãy giụa bò dậy muốn đánh Yến Thanh Trì, nhưng người vừa tới gần đã bị Yến Thanh Trì lần thứ ba đạp bay ra ngoài.

Kẻ thứ ba quay đầu không đành lòng xem tiếp, thầm nghĩ ngu khủng khiếp, lần thứ ba rồi mà vẫn không rút được kinh nghiệm!

Yến Thanh Trì chậm rãi bước đến trước mặt Lý Tân Nhiên, từ trên cao nhìn xuống hắn ta, “Tôi không chỉ dám đánh anh, tôi còn dám đánh anh lần nữa, còn muốn từ nay về sau cứ hễ gặp là đánh!”

Anh cười cười nhìn vẻ mặt tức giận của Lý Tân Nhiên, ôn nhu nói, “Con người ấy mà, sinh bệnh chỉ là nhất thời thôi, chứ chả ai muốn bệnh tật cả đời, luôn có ngày phải khỏi. Trước kia là tại mắt tôi mù mới coi trọng cái loại rác rưởi như mày. Tuy rằng loại rác rưởi như anh làm người ghê tởm thật, nhưng cũng tại tôi bị mù, cho nên tôi xứng đáng, tôi nhận. Nhưng là từ hôm nay trở đi, chúng ta đường ai người nấy đi. Nếu anh nguyện ý thì chia tay trong hòa bình thì tốt nhất, hai bên đều vui vẻ, nhưng nếu anh không muốn cũng không sao, tôi cứ thấy anh một lần đánh một lần là xong. Tính tôi vốn không tốt, xuống tay không biết nặng nhẹ, một ngày nào đó mà nhỡ tay đánh anh tàn phế thì anh cũng đừng lo, tôi sẽ trả tiền thuốc men đầy đủ.”

“ Yến Thanh Trì! Chính mày giả thanh cao không cho người chạm vào, tao biết thừa mày bị bệnh liệt dương đúng không! Mày là loại đếch phải đàn ông, mày…… Á!”

Yến Thanh Trì một dẫm một phát lên bộ vị quan trọng của hắn ta, biểu tình của anh bình tĩnh thể như cái thứ dưới lòng bàn chân chỉ là một cục đá, “Đã nói là tính tình tôi không tốt, anh nghĩ tôi đang nói đùa à.”

Anh nhìn vẻ mặt thống khổ của Lý Tân Nhiên, chậm rãi thu chân, nhìn về phía kẻ thứ ba bị dọa ngốc đang ngồi trên giường, “Thất thần làm gì, dẫn hắn ta cút đi, sao, cậu cũng muốn thử?”

Kẻ thứ ba lắc đầu như điên, xuống giường cố lôi Lý Tân Nhiên rời đi. Lý Tân Nhiên lảo đảo đứng lên, trừng mắt nhìn anh, Yến Thanh Trì nhướng mày, “Còn muốn tiếp tục à?”

Kẻ thứ ba lôi Lý Tân Nhiên ra cửa, vừa kéo vừa khuyên, “Đi thôi đi thôi.”

Lý Tân Nhiên không cam lòng, nhưng bị một đạp của anh dọa sợ, đành theo lực kéo của kẻ thứ ba rời đi.

Yến Thanh Trì thấy người đi rồi, cũng định đi luôn, nhưng nhớ tới Lý Tân Nhiên vẫn có chìa khóa, nhỡ hắn ta lại trở về thì sao?

Anh đành phải lên mạng tìm kiếm xem có công ty thay khóa nào gần đây không để gọi người tới thay đổi khóa cửa, tiện thể gọi một dì dọn nhà đến dọn qua nhà luôn. Yến Thanh Trì thừa dịp này đem đồ của Lý Tân Nhiên ném hết vào thùng rác.

Xong xuôi, anh cầm chìa khóa mới, ra cửa trở về nhà bố mẹ.

Trong trí nhớ của Yến Thanh Trì, gia đình của nguyên chủ được nhắc tới rất ít, đa số đều là nguyên chủ tự “nhảy nhót” một mình. Cơ bản thì họ chỉ được tác giả nhắc qua một lần, sau đó không còn xuất hiện lại nữa. Bởi vậy, anh hiện tại cũng không rõ tính cách của bố mẹ và em gái của nguyên chủ như thế nào.

Anh mở cửa, đổi giày rồi đi vào phòng khách. Cô em gái của nguyên chủ đang ngồi trên sô pha, TV thì mở nhưng người trên sô pha rõ ràng không xem nó, chỉ thở ngắn than dài.

“Sao thế?” Yến Thanh Trì đi qua ngồi bên cạnh cô, hỏi.

Yến Thanh Khê ngẩng đầu nhìn anh, “ Người của nhà họ Giang vừa tới gặp mẹ để nói về hôn ước từ bé giữa hai nhà chúng ta.”

Yến Thanh Trì hiểu ngay, chắc là Giang Mặc Thần vừa tới nói về tính hướng của hắn đây mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro