c7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Yến Thanh Trì ngẩng đầu nháy mắt mỉm cười với bé, sau đó lại cúi xuống xem quân cờ của mình.

Kỳ Kỳ cũng cúi đầu nhìn xuống bàn cờ.

Sau đó, bé thấy Yến Thanh Trì bắt đầu nhảy một viên cờ ở dưới đáy. Hai bước tiếp theo anh đều dùng cách của Kỳ Kỳ để nhảy cờ, nhưng Kỳ Kỳ nhìn tiếp, lại thấy anh đổi cách đặt quân, thế là viên cờ thứ ba đếp ngược đã có chỗ để nhảy tiếp rồi. Bé nhìn từng bước nhảy cờ của Yến Thanh Trì, cuối cùng quân cờ trực tiếp nhảy về cánh tam giác đối diện.

Kỳ Kỳ kinh ngạc nhìn anh. Yến Thanh Trì chỉ dịu dàng cười, từng bước từng bước chơi tiếp.

Không lâu sau, màu sắc của hai bên quân cờ đã bị đổi ngược lại, cùng xếp thành hai tam giác.

Yến Thanh Trì hạ viên cờ cuối cùng xuống, nhẹ nhàng nói: “Chú thắng rồi.”

Kỳ Kỳ nhìn anh không chớp. Một lúc lâu sau bé hạ mí mắt, lông mi dài và cong vút như một giàn móc câu nhỏ. Bé nhìn bàn cờ đã được xếp lại như cũ, chậm rãi cầm một viên đặt xuống.

Yến Thanh Trì nhìn ra bé đang cố bắt chước cách nhảy cờ của mình, trí nhớ của bé rất tốt, nhanh chóng sửa đúng sai lầm trước đó của mình, viên ở hàng thứ ba đếm ngược đã có chỗ để nhảy tiếp. Bé có vẻ thấy hơi đắc ý ngẩng đầu liếc Yến Thanh Trì một cái, Yến Thanh Trì cũng vỗ tay cổ vũ: “Thông minh lắm.”

Kỳ Kỳ nhẹ nhàng cắn cắn môi tự chơi tiếp. nhưng bé không đắc ý được lâu, bởi vì khi các quân cờ nhảy được một nửa, bé đã nhận ra mình lại mắc kẹt rồi.

Hàm răng đang cắn môi càng tăng thêm lực khiến môi dưới bị cắn trở nên hơi trắng. Yến Thanh Trì đang định bảo bé đừng cắn nữa, thì đã thấy bé tự nhả ra, má phồng lên, vừa tức giận lại bình tĩnh xếp các quân cờ trở về chỗ cũ. Bé vẫn không nói lời nào, ngẩng đầu nhìn Yến Thanh Trì.

Yến Thanh Trì tý nữa thì phì cười ra tiếng. Anh đành phải cúi chơi lại lần nữa cho bé.

Kỳ Kỳ nhớ kỹ từng bước nhảy của anh, chơi lại ván nữa. Nhưng bé vẫn còn nhỏ, tuy rằng đã biết trước đáp án rồi nhưng vẫn không tránh khỏi sai lầm. Mỗi một lần quên mất hoặc đi nhầm, bé lại xếp lại quân cờ một lần nữa, sau đó nhìn phía Yến Thanh Trì, mong anh sẽ chỉ dẫn lại lần nữa.

Yến Thanh Trì cực kì ấn tượng khi thấy Kỳ Kỳ kiên trì chơi đi chơi lại như thế, cảm thấy đứa trẻ này giỏi hơn anh nghĩ rất nhiều.

Anh vốn nghĩ Kỳ Kỳ chỉ thông minh thôi, nhưng xem ra bé không phải chỉ thông minh, bởi bé có vẻ bình tĩnh và kiên định hơn những đứa trẻ bình thường nhiều. Tuổi còn nhỏ nhưng bé có thể không nóng không vội như thế, kiên trì lặp lại cho đến khi đạt được thành công, Yến Thanh Trì cảm thấy đứa nhỏ này còn trầm ổn hơn cả anh hồi bé.

Kỳ Kỳ phải chơi lại năm lần mới thành công.

Bé nhìn hai phần cờ đã được đổi màu trên bàn cờ, lại hơi đắc ý nhìn về phía Yến Thanh Trì.

Yến Thanh Trì không hề keo kiệt cho bé một tràng vỗ tay, khen ngợi nói: “Kỳ Kỳ giỏi quá.”

Hình như Kỳ Kỳ cảm thấy hơi thẹn thùng, khẽ mỉm cười không nói lời nào.

Yến Thanh Trì mang theo ý cười chống đầu nhìn bé, ôn nhu nói: “Vì cháu chơi cờ giỏi như thế nên mới tên là Kỳ Kỳ à?”

Kỳ Kỳ lắc đầu.

“Vậy sao cháu được gọi là Kỳ Kỳ?”

Kỳ Kỳ ngẫm nghĩ: “Cứ thế được gọi là Kỳ Kỳ thôi ạ.”

Bé nhìn Yến Thanh Trì, nghiêm túc lặp lại: “Cháu là Kỳ Kỳ, thế nên được gọi là Kỳ Kỳ.”

Đã rất lâu Yến Thanh Trì không được nghe những lời nói ngây thơ như thế, kết hợp với giọng trẻ con mềm mại của Kỳ Kỳ khiến anh cảm thấy bé đáng yêu quá thể. Anh cũng giả vờ mình đã lý giải: “Thì ra là vậy.”

Kỳ Kỳ gật gật đầu.

Yến Thanh Trì lại hỏi bé: “Chú cùng cháu chơi cờ nhảy được không?”

Kỳ Kỳ nghĩ nghĩ, lại gật gật đầu.

Yến Thanh Trì nhìn bàn cờ: “Chú chọn màu đỏ, cháu lấy màu xanh lục nhé.”

Kỳ Kỳ vẫn chỉ gật đầu.

“Cháu đi trước đi.” Yến Thanh Trì nói.

Kỳ Kỳ lại bắt đầu nhảy cờ theo các bước hệt như lần trước.

Yến Thanh Trì suýt phì cười khi thấy bé vẫn chơi theo lỗi cũ, thế nhưng anh cố nhịn lại, thậm chí cực kì phối hợp giúp Kỳ Kỳ nhảy toàn bộ quân cờ sang địa bàn của mình.

Thường ngày Kỳ Kỳ không có bạn bè cùng chơi, nên đây chính là lần đầu tiên có người chơi cùng bé lâu như vậy, bé lại còn thắng nữa chứ. Chính vì thế nên bé cảm thấy rất vui, giọng điệu cũng hân hoan hơn bình thường nhiều: “Cháu thắng rồi.”

“Ừ, cháu thắng, Kỳ Kỳ giỏi thật đấy.”

Kỳ Kỳ nghe vậy, nở nụ cười cong cả con mắt.

Yến Thanh Trì duỗi tay chọc chọc cái má trắng nõn của bé: “Nhưng ván tiếp theo đến lượt chú thắng.”

Kỳ Kỳ không tin.

Yến Thanh Trì sắp xếp lại quân cờ, anh vẫn cho Kỳ Kỳ đi trước, sau khi Kỳ Kỳ nhảy xong quân ở hàng hai đếm ngược, Yến Thanh Trì ngẩng đầu nháy mắt nhìn về phía: “Xem chú đây.”

Kỳ Kỳ cúi đầu, phát hiện cách cờ nhảy của anh không còn giống lúc trước nữa.

Một ván này, Yến Thanh Trì tất nhiên giành thắng lợi.

Kỳ Kỳ nhìn anh một cách hoang mang, giống như đang thắc mắc sao còn có cách chơi như vậy.

Yến Thanh Trì xoa xoa đầu bé: “Nào, để chú dạy cho cháu.”

Chờ đến khi Giang Mặc Thần xử lý xong công việc mới nhớ tới Yến Thanh Trì, đẩy cửa ra thì nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Cả hai người hầu như không nói chuyện với nhau, ngồi ở trên thảm từng bước hạ cờ nhảy. Hạ đến quân cuối cùng, có vẻ như người thắng là Kỳ Kỳ, vì khi bé vừa đặt quân xuống đã ngưỡng mặt, đôi mắt sáng lấp lánh chờ được khen ngợi.

Yến Thanh Trì rất phối hợp khen bé: “Kỳ Kỳ cũng giỏi quá, học hỏi nhanh lắm.”

Kỳ Kỳ vui cực, hỏi: “Còn nữa không ạ?”

Câu này bé hỏi không đầu không đuôi, nhưng Yến Thanh Trì lại hiểu bé muốn hỏi cái gì: “Còn chứ, nhưng hôm nay cháu đã học hai cách rồi, cho nên lần sau học tiếp nhé.”

Nét mặt sung sướng của Kỳ Kỳ nhạt dần, ánh sáng trong mắt bé cũng bắt đầu ảm đạm.

Yến Thanh Trì thấy cảm xúc của bé không được vui, duỗi tay chọc chọc má bé: “Trước khi Chúng ta xuống ăn cơm cháu đang vẽ tranh đúng không?” Anh nói: “Chú dạy cháu vẽ tranh nhé?”

Kỳ Kỳ hơi kinh ngạc: “Chú sẽ dạy cháu vẽ gì ạ?”

“Cháu muốn vẽ cái gì nào?”

Kỳ Kỳ mím miệng nghĩ: “Cún con ạ.”

“Được rồi.”

Anh đứng dậy rồi duỗi tay giúp Kỳ Kỳ cũng đứng lên. Kỳ Kỳ vừa quay đầu thì thấy được Giang Mặc Thần. Bé hơi sửng sốt, đoạn nhẹ nhàng chớp chớp mắt hô: “Ba ơi.”

Giang Mặc Thần bị gọi đành phải đi đến: “Thế hai người chuẩn bị vẽ tranh à?”

Kỳ Kỳ gật đầu.

Yến Thanh Trì quay đầu lại hỏi hắn: “Anh có muốn cùng nhau vẽ không?”

Giang Mặc Thần không nghĩ là anh sẽ mời mình, đang định từ chối cự thì thấy Kỳ Kỳ đang nhìn chằm chằm vào hắn. Hắn muốn thân thiết với đứa nhỏ này hơn, vì thế đem lời từ chối đã đến cổ họng nuốt xuống, phối hợp nói: “Được.”

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ P/S ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro