c6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Giang Mặc Thần rất giữ lời, ngày hôm sau đến đón Yến Thanh Trì đi gặp Kỳ Kỳ như đã hẹn.

Hắn vừa đỗ xe thì thấy Yến Thanh Trì mở cửa sau của xe để cất một chiếc túi lớn, sau đó mới lên ngồi vào ghế phụ.

“Cái túi đó đựng gì thế?”

“Quà cho Kỳ Kỳ.” Yến Thanh Trì nói.

“Sao cậu mua nhiều vậy?”

“Có đứa trẻ nào không muốn được tặng nhiều quà đâu.” Yến Thanh Trì cẩn thận thắt đai an toàn: “Hồi còn nhỏ có lúc nào anh cảm thấy mình có quá nhiều đồ chơi không?”

Giang Mặc Thần cười “Ừm”, liếc anh một cái rồi không nói gì nữa.

Đêm hôm trước, sau khi về nhà, hắn có nói cho Kỳ Kỳ biết việc mình sắp kết hôn, cũng nói cho bé biết là hôm nay Yến Thanh Trì sẽ đến thăm, thậm chí sáng nay trước khi hắn ra ngoài còn dặn bé thêm lần nữa. Cả hai lần Kỳ Kỳ đều chỉ ngoan ngoãn gật đầu rồi đáp lại “vâng, dạ” thôi.

Giang Mặc Thần nghĩ đến đây, mở lời nhắc nhở anh: “Tính cách của Kỳ Kỳ khá trầm lặng, cậu cứ từ từ thôi nhé, nếu thằng bé không muốn chơi hoặc là không muốn nói chuyện cùng cậu thì cũng đừng ép nó. Sau này cậu còn nhiều thời gian ở chung với nhau mà.”

“Được rồi.”

Yến Thanh Trì vừa nói xong thì nghe thấy điện thoại vang lên. Anh lấy điện thoại từ trong túi ra thì thấy tin nhắn WeChat từ quản lý, nói rằng anh đã chọn cho hắn hai cái kịch bản, bảo anh đọc thử. Yến Thanh Trì nhắn lại đã biết, sau đó lại cất điện thoại trở lại túi.

Chiếc xe đỗ lại trước cổng của một khu biệt thự rất xa hoa và tiện nghi. Yến Thanh Trì xuống xe, cầm theo quà cho Kỳ Kỳ rồi cùng Giang Mặc Thần lên thang máy.

Vì để buổi gặp mặt giữa Yến Thanh Trì và Kỳ Kỳ không quá xấu hổ, Giang Mặc Thần cố ý chọn giờ ăn trưa mới đón anh sang, nghĩ rằng trong lúc ăn cơm có thể quan sát gần, nếu Kỳ Kỳ biểu hiện không thích Yến Thanh Trì quá rõ ràng thì hắn có thể nói đỡ cho anh.

Vừa mở cửa thì Yến Thanh Trì đã ngửi được mùi thơm rồi. Dì Trương thấy Giang Mặc Thần đã về, vui ra mặt nói: “Thiếu gia đã về rồi đấy à.” bà thấy Yến Thanh Trì đằng sau Giang Mặc Thần thì hơi sửng sốt, nhưng bà rất nhanh điều chỉnh lại biểu tình của mình, cười nói: “Chào Yến thiếu gia.”

Yến Thanh Trì gật gật đầu chào bà: “Chào dì ạ.”

“Kỳ Kỳ đâu rồi?” Giang Mặc Thần hỏi.

“Thằng bé đang ở trong phòng mình đấy.” Dì Trương nói: “Các cháu đi xem Kỳ Kỳ trước đi, dì còn một món cá chưa nấu xong, lát nữa mới ăn cơm được.”

“Được rồi.”

Giang Mặc Thần quay đầu nhìn về phía Yến Thanh Trì: “Đi theo tôi, tôi dẫn cậu đi gặp Kỳ Kỳ.”

Trong lúc lên lầu, Yến Thanh Trì có hỏi: “Vừa nãy là ai thế?”

“Là dì Trương. Dì ấy chăm sóc tôi từ nhỏ, bởi vì tôi không biết nấu ăn nên sau này tôi dọn ra ở riêng thì dì Trương hay tới đây giúp tôi nấu ăn và dọn dẹp nhà cửa. Sau khi nhận nuôi Kỳ Kỳ, tôi lo Kỳ Kỳ sẽ cô đơn hoặc là xảy ra chuyện gì lúc tôi đi vắng nên cho dì Trương dọn sang đây ở luôn, giúp tôi chăm sóc Kỳ Kỳ.”

Yến Thanh Trì gật đầu “Ừ” một tiếng.

Hai người rất nhanh đã đứng trước cửa phòng của Kỳ Kỳ, Giang Mặc Thần gõ của trước rồi mới mở cửa. Yến Thanh Trì lập tức thấy bé trai từng thấy trong ảnh đang ngồi trên bàn, mở to đôi mắt trong veo nhìn về phía bọn họ.

Giang Mặc Thần đi vào phòng, nhìn bức tranh đang vẽ dở trước mặt bé, hỏi: “Con đang vẽ tranh à?”

Kỳ Kỳ gật gật đầu: “Vâng ạ”.

“Vẽ đẹp lắm.” Giang Mặc Thần dịu giọng khen bé.

Kỳ Kỳ mỉm cười nói: “Con cảm ơn ạ.”

Giọng trẻ con mềm mại của bé rất dễ nghe, Yến Thanh Trì thấy đáng yêu đến mức muốn xoa xoa đầu bé một chút.

“Đây là chú Yến mà ba từng nhắc tới.” Giang Mặc Thần giới thiệu.

Kỳ Kỳ quay đầu nhìn về phía anh, ngoan ngoãn chào: “ Cháu chào chú ạ.”

Yến Thanh Trì cười đáp: “Chào Kỳ Kỳ nhé.”

Kỳ Kỳ lại cười cười, không nói thêm gì nữa.

“Cùng xuống ăn trưa nào.” Giang Mặc Thần vừa nói vừa cầm tay Kỳ Kỳ: “Đi thôi nào.”

Kỳ Kỳ gật gật đầu, ngoan ngoãn theo hắn xuống tầng.

Vì được dặn trước là Yến Thanh Trì sẽ tới nên dì Trương làm bữa trưa rất phong phú. Trước giờ bà không ăn cùng Giang Mặc Thần nên chỉ dọn thức ăn lên bàn cho họ rồi bưng phần của mình lên phòng.

Trong phòng ăn sáng ngời, Yến Thanh Trì nhìn Giang Mặc Thần kiệm lời rồi lại nhìn sang Kỳ Kỳ đang im lặng ăn cơm, thầm nghĩ xem mình có nên tìm đề tài để gợi chuyên không. Nhưng anh vốn không phải người quá hoạt ngôn, cho nên sau khi hai đề tài anh cố gợi ra đều bị Giang Mặc Thần ậm ừ cho qua, chỉ có thể bất đắc dĩ im lặng dùng bữa, chỉ biết thỉnh thoảng gắp cho Kỳ Kỳ vài món.

Ba người nhanh chóng ăn xong bữa trưa. Bởi vì Giang Mặc Thần còn việc phải làm nên chỉ báo cho Yến Thanh Trì và Kỳ Kỳ một tiếng rồi vào thư phòng.

Kỳ Kỳ thấy hắn rời đi cũng trở về phòng của mình.

Yến Thanh Trì bị bỏ lại một mình trong phòng ăn trống rỗng, nghĩ về tình cảnh trước mắt một chốc rồi sau đó cũng đứng lên, bắt đầu dọn bàn. Nhưng chưa kịp dọn thì dì Trương đã xuất hiện, vừa nói “Cháu để dì dọn cho”, vừa cướp bát đũa trong tay anh.

Trước khi xuyên qua thì Yến Thanh Trì vốn là một cậu ấm, thấy vậy cũng không khách sáo với dì. Anh vào phòng vệ sinh rửa sạch tay, sau đó lên lầu gõ gõ của phòng của Kỳ Kỳ, sau đó mở của bước vào.

Lần này Kỳ Kỳ không ngồi trên ghế mà đang ngồi dưới thảm, ngước mắt cảnh giác nhìn anh.

Yến Thanh Trì thân thiện hỏi bé: “Chú vào phòng được không?”

Kỳ Kỳ chỉ là nhìn anh, không nói gì.

Vì thế, Yến Thanh Trì mặt dày đi vào, còn thuận tay đóng cửa phòng.

Kỳ Kỳ dù có vẻ không thoải mái lắm nhưng cũng không đuổi anh ra ngoài, vẫn im lặng nhìn anh chăm chú.

Trong ánh nhìn chăm chú của bé, Yến Thanh Trì đi đến trước mặt thằng bé.

Anh cúi đầu nhìn xuống: “Cháu đang chơi cờ nhảy à?”

Kỳ Kỳ cũng cúi đầu nhìn bàn cờ trước mặt mình, vẫn trầm mặc.

Yến Thanh Trì thấy bé hình như quá trầm lặng, hơn nữa không còn ngoan ngoãn như lúc ở chung với Giang Mặc Thần.

Anh thuận thế ngồi xuống thảm, không bắt chuyện nữa mà chỉ là nhìn bàn cờ trước mặt bé.

Kỳ Kỳ vẫn nhìn anh, thấy hắn cũng không nói thêm lời nào mà chỉ nhìn vào bàn cờ, lại cúi đầu đi xem bàn cờ.

Bé chỉ mới biết chơi cờ nhảy nên trên bàn cờ cũng chỉ bày vài nước đi rất đơn giản.

Bé cho rằng Yến Thanh Trì sẽ nói gì đó, nhưng Yến Thanh vẫn chỉ giữ im lặng.

Thấy Yến Thanh Trì không nói gì, bé không lên tiếng nữa, nhìn quân cờ của mình, tự chơi tiếp.

Yến Thanh Trì nhìn cách hắn chơi là biết thật ra đứa bé này rất thông minh. Bởi vì, cờ nhảy là trò chơi cần tư duy và chiến thuật, anh chưa thấy bạn nhỏ nào muốn chơi trò này một mình cả, hơn nữa còn chơi đúng theo quy tắc.

Kỳ Kỳ mới học chơi, nhảy thêm được vài bước thì mắc kẹt, không biết đi tiếp thế nào nữa. Bé phồng má, nhìn bàn cờ một cách khó xử, cuối cùng đành xếp tất cả quân cờ về chỗ cũ.

Kỳ Kỳ đang tập trung thì một đôi tay đột nhiên hiện ra trước mặt, xếp tất cả quân cờ bị xáo trộn thành một hình tam giác.

Kỳ Kỳ lúc này mới nhớ còn một người nữa đang ở trong phòng, chẳng qua do anh chỉ giữ im lặng, cũng không có hành động gì nên bé mới không để ý đến.

Bé ngẩng đầu nhìn về phía Yến Thanh Trì, như ý hỏi anh đang làm gì vậy.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ P/S ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro