c5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Yến Thanh Trì không phải là người thích khách sáo, nghe hắn hỏi vậy thì điềm nhiên kêu nhân viên phục vụ, mở menu gọi mấy món mà mình thích.

Nhân viên phục vụ ghi món ăn mà hai người gọi xong, im lặng bước ra ngoài.

Không khí im lặng trong chốc lát.

Giang Mặc Thần nhìn người đối diện, mở lời bắt chuyện trước: “Tối hôm qua cậu có nói rằng sẽ đồng ý thay em gái để kết hôn với tôi, hoàn thành hôn ước giữa hai gia đình chúng ta đúng không?”

“Đúng vậy.”

Giang Mặc Thần nhẹ nhàng gật đầu: “Cậu có điều kiện gì không?”

“Có.” Yến Thanh Trì hơi nhướn người về phía trước, trầm giọng nói: “Tôi hy vọng anh có thể cho tôi vay 5000 vạn trước khi kết hôn, số tiền này có thể ghi vào giấy nợ, tôi sẽ ký cho anh, một năm sau tôi sẽ trả cả vốn lẫn lãi theo lợi tức của ngân hàng cho anh.”

Điều kiện này khiến Giang Mặc Thần hơi bất ngờ, hắn đã suy đoán các loại điều kiện mà Yến Thanh Trì có thể đưa ra, nhưng vay tiền không nằm trong số đó, hơn nữa ngay từ đầu đã nói thẳng ra như vậy, quá mang tính tầm thường của một con buôn. Nhưng bản thân hắn không đánh giá cao Yến Thanh Trì điều gì nên cũng chỉ phê bình trong lòng chút thôi, không từ chối điều kiện của anh. Cũng chỉ mượn có 5000 vạn, không đáng hắn phải so đo làm gì.

“Được thôi.” Hắn đáp.

Yến Thanh Trì thấy hắn đồng ý luôn cũng không bất ngờ, anh khá hiểu Giang Mặc Thần, hắn đã dày công tạo ra một vỏ bọc ôn nhu để che dấu sự lạnh nhạt của hắn. Trong tiểu thuyết, nguyên chủ không đồng ý kết hôn với Giang Mặc Thần theo cách gay gắt thế, lại còn đòi hỏi vô lý nhưng Giang Mặc Thần vẫn mặc kệ, dù biết chuyện cũng không trả thù hay làm gì cậu ta một cách quá đáng. Mà anh lại còn đồng ý rồi, trên lý thuyết thì hắn sẽ không làm anh khó sử chỉ vì 5000 vạn.

“Cảm ơn.” Anh chân thành nói.

“Khách sáo làm gì, chúng ta sắp thành người một nhà rồi mà.” Giang Mặc Thần nói xong còn cười với anh.

Yến Thanh Trì nhìn nụ cười ôn hòa nhưng khách sáo của hắn, cũng theo lễ cười đáp lại: “Đúng vậy, thật đáng mong chờ.”

“Cậu có yêu cầu gì với ngày kết hôn không? Nếu không có thì tôi sẽ chốt ngày luôn.”

“Anh chốt luôn cũng được. Nhưng sẽ vào trong khoảng thời gian nào?”

“Ngày gần đây thôi,” Giang Mặc Thần nhìn anh: “Đêm dài lắm mộng, chọn ngày gần để tránh phát sinh biến cố.”

Anh gấp gáp ghê ha, Yến Thanh Trì thầm nghĩ. Nếu anh không biết rõ nguyên nhân kết hôn của Giang Mặc Thần có khi còn tưởng hắn có mục đích gì khác ấy. Anh gật đầu, đồng ý với hắn.

Giang Mặc Thần thấy anh gật đầu, tiếp tục nói: “Cậu cũng biết tôi là ai rồi đấy. Thế nên chúng ta chỉ làm thủ tục đăng ký kết hôn thôi, không thể công khai, cũng không tổ chức đám cưới được. Nhưng cậu không cần lo, chờ thời điểm thích hợp thì chúng ta sẽ công khai và làm hôn lễ bổ sung sau, được không?”

Tuy Hắn đang đặt câu hỏi, nhưng cách nói lại như lãnh đạo đang ra quyết định vậy.

Yến Thanh Trì ngả lưng về phía sau, nghĩ bụng rõ ràng hắn đã tự quyết định hết rồi, giả vờ hỏi ý kiến của mình làm gì chứ. Đám cưới hay công khai cũng chỉ là hình thức thôi, đối với hôn nhân như của bọn họ, cưới ngày nào, có đám cưới hay không, có công khai hay không công khai, tất cả đều không quan trọng. Cuộc sống, trách nhiệm và ràng buộc lẫn nhau sau khi kết hôn mới là điều quan trọng, cho dù hôn nhân của họ cũng không dựa trên cơ sở tình yêu.

Nhưng dù sao Giang Mặc Thần cũng có ý hỏi, anh cũng không muốn làm hắn mất hứng làm gì, cho nên anh vẫn gật đầu một cách ôn hòa: “Được,” anh nói: “Tôi vẫn chỉ là một minh tinh không người biết đến, không nổi tiếng như anh, dù làm gì cũng bị người khác chú ý. Lúc này chúng ta công khai kết hôn quả thật không được sáng suốt.”

“Cảm ơn sự cảm thông của cậu.”

Yến Thanh Trì oai phía dưới: “Đương nhiên là tôi sẽ cảm thông cho anh, tôi vốn là một người giàu lòng cảm thông mà.” Anh nói xong còn nháy mắt với hắn.

Giang Mặc Thần bị cái nháy mắt đầy cảm xúc của anh làm cho giật mình, lại hơi cạn lời với lời anh nói, một người giàu lòng cảm thông? Giang Mặc Thần âm thầm trào phúng, mấy chữ này chắc chỉ có chữ “người” là còn có liên quan đến anh.

Hắn yên lặng bỏ qua những lời này, tiếp tục bàn bạc những việc cần làm sau khi kết hôn với Yến Thanh Trì.

Khi hai người câu được câu không trò chuyện, đồ ăn đã được nhân viên phục vụ bưng lên bàn.

Đồ ăn của nhà hàng này khá ngon, hai người ăn khá vừa lòng. Đang lúc dùng bữa, Giang Mặc Thần lại đột nhiên nói: “Quên không nói việc này với cậu.” Hắn dừng đũa.

Yến Thanh Trì cũng dừng lại theo, sau đó nghe hắn nhẹ nhàng nói: “Tôi vừa nhận nuôi một đứa trẻ, là một bé trai năm tuổi. Thằng bé sẽ sống cùng chúng ta sau khi kết hôn, có được không?”

Yến Thanh Trì có hơi ngạc nhiên, lúc anh đọc truyện cũng không thấy nhắc đến Giang Mặc Thần có nhận con nuôi. Anh cố lục lại ký ức của mình, xác nhận là trong trí nhớ không có đoạn nào miêu tả về con nuôi của hắn cả.

Có lẽ là vì cuốn tiểu thuyết này được kể theo góc nhìn của tiểu thụ, cho nên trước khi tiểu thụ chưa tiếp xúc với đến con nuôi của Giang Mặc Thần thì đứa bé sẽ không được nhắc đến trong truyện. Anh nghĩ như thế.

“Được thôi.” Anh đáp: “Dù sao chúng ta cũng không thể có con, nhận nuôi một đứa cũng không có gì là xấu cả.”

Nếu có điều kiện, Yến Thanh Trì thậm chí muốn nhận nuôi thêm hai đứa nữa. Hơn ai hết, anh hiểu những đứa bé ở cô nhi viện muốn có một gia đình đến thế nào, bởi chính anh đã từng sống ở cô nhi viện rồi.

“Tôi có thể xem ảnh của thằng bé không?” Anh hỏi.

Giang Mặc Thần mở ảnh chụp trong điện thoại ra, sau đó đưa điện thoại cho anh.

Yến Thanh Trì nhận lấy. Trên bức ảnh là một bé trai rất tuấn tú, da trắng, máu tóc đen mềm mại rũ ở trên trán, miệng bé mím chặt, đôi mắt trong veo mở thật to e dè nhìn vào ống kính, bàn tay vì ngại ngùng mà nắm chặt vạt áo. Yến Thanh Trì nhìn bức ảnh là biết ngay thằng bé có vẻ không quá thân cận với Giang Mặc Thần, nếu không trong ảnh sẽ không ngại ngùng với người chụp đến vậy.

Anh trả điện thoại lại cho hắn, nhẹ giọng nói: “Nó đáng yêu quá.”

“Thằng bé tên là Kỳ Kỳ, năm nay năm tuổi, thằng bé rất ngoan và an tĩnh, chắc cậu sẽ thích thằng bé thôi.”

Yến Thanh Trì gật đầu: “Tôi cũng nghĩ vậy.”

Giang Mặc Thần không nói nữa, chỉ nói: “Ăn cơm đi.”

Dùng bữa xong, Giang Mặc Thần lái xe đưa Yến Thanh Trì về nhà. Trước khi xuống xe, Yến Thanh Trì đọt ngột hỏi hắn: “Kỳ Kỳ có biết anh sắp kết hôn không?”

“Thằng bé vẫn chưa biết. Tôi định trong hai ngày này sẽ nói cho nó. Cậu yên tâm, thằng bé ngoan lắm, sẽ không gây khó dễ gì cho cậu đâu.”

“Ý tôi không phải như thế. Tôi chỉ cảm thấy là, nếu chúng ta chuẩn bị kết hôn thì tôi cần gặp thằng bé trước đúng không?” Yến Thanh Trì nói một cách châm chước: “Không thể để ngày đầu tiên chúng ta kết hôn mới để thằng bé thấy ……” Hắn hơi ngừng, suy xét xem xưng hô đối với Kỳ Kỳ, cuối cùng vẫn nói: “Ba tương lai đúng không?”

Đúng là Giang Mặc Thần chưa hề suy xét đến vấn đề này, nghe Yến Thanh Trì chỉ ra cũng cảm thấy anh nói khá đúng: “Cậu nghĩ vậy cũng phải.”

“Tôi nghĩ nên gặp mặt thằng bé trước thì hơn, bồi dưỡng tình cảm luôn.”

Giang Mặc Thần nghe vậy, khẽ cười nói: “ nếu thằng bé không thích cậu thì sao?”

Yến Thanh Trì nhìn hắn nói: “Không phải anh bảo là nó ngoan lắm, sẽ không gây khó dễ gì cho tôi à?”

Giang Mặc Thần không nghĩ anh sẽ dùng lời của hắn đáp trả lại mình. Hắn nhủ thầm, anh có vẻ không ngốc lắm nhỉ. Hắn nhìn vẻ mặt tự tin và đôi mắt anh trở nên ngời sáng như một viên kim cương xinh đẹp của Yến Thanh Trì, cố ý nói: “Chỉ không làm khó cậu thôi, thằng bé có thích cậu hay không là vấn đề khác đấy.”

Yến Thanh Trì cúi đầu cười, nói một cách chắc chắn: “Vậy anh cứ chờ xem đi.”

Thấy anh tự tin đến thế, Giang Mặc Thần cũng không khỏi tò mò cảnh tượng hai người họ gặp nhau sẽ như thế nào. Dù hắn nhận nuôi Kỳ Kỳ nhưng vì thời gian ở cùng nhau không dài, lúc Kỳ Kỳ nói chuyện với hắn vẫn rất câu nệ. Thằng bé đúng là ngoan ngoãn hiểu chuyện thật, nhưng mà bé quá ngoan, Giang Mặc Thần vẫn hy vọng bé sẽ thân thiết với hắn như cha con bình thường hơn, biết khóc biết cười, biết làm nũng và tinh nghịch hơn, chứ không phải ngượng ngập, làm gì cũng cẩn thận như bây giờ.

Hắn thấy để Yến Thanh Trì tiếp với Kỳ Kỳ trước khi kết hôn cũng tốt. Nếu anh có thể hòa hợp với Kỳ Kỳ thì tốt nhất, nhưng nếu không hòa hợp thì hắn phải suy xét lại cuộc hôn nhân này mới được.

“Vậy lúc nào cậu có thời gian rảnh?”

“Gần đây tôi không nhận vai diễn nào nên sắp tới lúc nào cũng rảnh.”

“Vậy thì ngày mai tôi sẽ tới đón cậu sang nhà để gặp Kỳ Kỳ.”

“Được.”

“Vậy ngày mai gặp lại nhé.” Giang Mặc Thần nói.

Yến Thanh Trì biết đây là lời tạm biệt cho cuộc gặp mặt ngày hôm nay, anh xuống xe, nở nụ cười nhẹ với Giang Mặc Thần: “Tạm biệt, ngày mai gặp lại.”

Anh nói xong, đóng cửa xe rồi xoay người vào nhà.

Giang Mặc Thần hơi kinh ngạc đối với sự thức thời của anh. Nếu ai không biết những chuyện ngu xuẩn mà anh từng làm chắc chắn sẽ cho rằng đây là một người thực sự thông minh. Giang Mặc Thần lắc lắc đầu, có vẻ Yến Thanh Trì thông minh hơn so với hắn tưởng tượng một chút, còn biết ngụy trang bản chất thật của mình. Thế nhưng, hắn cười nhạo một tiếng, dù anh có giấu đầu thì vẫn sẽ có một ngày để lộ cái đuôi của mình mà thôi, hắn rất muốn xem anh có thể che dấu được bao lâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro