c4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Yến Thanh Trì không phải là người dây dưa lằng nhằng, nếu  đã quyết định kết hôn cùng Giang Mặc Thần thì anh cũng không muốn kéo dài việc này thêm. Ăn cơm xong, Yến Thanh Trì đi tìm mẹ Yến, hỏi bà cách liên hệ với Giang Mặc Thần.

Mẹ Yến vẫn chưa tin được, hỏi dò: “Tiểu Trì à, hay là con suy nghĩ thêm đã.”

Yến Thanh Trì cười với bà, nói: “Không cần đâu, con nghĩ kỹ rồi.”

Anh lấy số điện thoại của Giang Mặc Thần rồi cầm điện thoại về phòng mình.

Chẳng qua lúc bấm số gọi, Yến Thanh Trì vẫn thấy hơi hồi hộp. Hơn hai mươi năm qua anh chưa yêu đương bao giờ, giờ thì hay rồi, vừa xuyên không đã trực tiếp nhảy vọt qua bước yêu đương mà đi đến hôn nhân. Yến Thanh Trì thấy hơi vi diệu, nhưng anh vẫn an ủi bản thân, dù sao mình cũng muốn tìm một người để sống yên ổn cùng mà, nhìn về mọi mặt thì Giang Mặc Thần xem như là đối tượng tốt nhất, mình cũng có phải chịu thiệt thòi gì đâu, cứ như vậy đi.

Anh đang nghĩ ngợi thì đầu bên kia đã bắt máy, từ điện thoại truyền một thanh âm thanh lãnh kèm theo chút từ tính: “Alo.”

Yến Thanh Trì hơi sửng sốt, nhưng rất mau anh đã lấy lại bình tĩnh trả lời lại: “Là tôi, Yến Thanh Trì đây.”

Đầu bên kia có vẻ bất ngờ, im lặng một chốc rồi mới nói: “Là cậu à, có chuyện gì cần tìm tôi sao?”

“Về việc hôm nay anh tới nhà tôi nói ấy, tôi đồng ý, cụ thể thì ngày mai chúng ta gặp mặt để bàn thêm, có được không?”

“Được.”

“Vậy thì tốt, thời gian và địa điểm anh chọn nhé, chọn xong gửi tin nhắn vào số này cho tôi là được.”

“Nếu cậu muốn có thể tự chọn thời gian và địa điểm.” Đầu bên kia săn sóc nói.

“Không cần đâu,” Yến Thanh Trì cười cười: “Tôi không quan trọng vấn đề đấy. Mấy ngày tới tôi cũng không có việc gì phải làm cả, anh cứ chọn theo thời gian biểu của anh đi.”

“Vậy được rồi.” Bên kia bình tĩnh nói: “ Một lát nữa tôi sẽ gửi tin nhắn cho cậu.”

“Ừ,” Yến Thanh Trì trả lời: “ Vậy tôi không quấy rầy anh nữa, cụ thể ngày mai gặp mặt rồi nói tiếp.”

“Được.”

Yến Thanh Trì cúp máy, ngồi trên giường thở phào: “May quá, anh ấy có vẻ dễ nói chuyện.”

Mà ở đầu bên kia, Giang Mặc Thần nhìn ảnh chụp trên máy tính, mặt mày lạnh lùng khiến người khác không nhìn ra vui giận. Một lúc lâu sau, hắn di chuột tắt bức ảnh trên màn hình đi, tựa lưng vào ghế ngồi, mi mắt hạ xuống giấu phức tạp cảm xúc trong đôi mắt hắc bạch phân minh, thâm trầm như mực của mình.

Dù đã chuẩn bị tâm lý là thân thể này đã trở thành của mình, nhưng ngày hôm sau, khi vào phòng vệ sinh để rửa mặt, Yến Thanh Trì vẫn phải tấm tắc khen, không hổ là minh tinh, bề ngoài của thân thể này thực sự rất đẹp, đường nét sắc như tranh vẽ, môi hồng răng trắng, đôi mắt đào hoa hơi nhướn lên, nhìn thì có vẻ hơi kiêu căng, nhưng vẫn mang theo chút mị hoặc. Yến Thanh Trì thấy khuôn mặt này thiên hướng âm nhu hơn, không phải là vẻ đẹp mà đàn ông nên có, nhưng vẫn phải công nhận một điều, có khuôn mặt này chiếm được ưu thế trời ban vậy.

Anh mau chóng vệ sinh cá nhân, sau đó chuẩn bị cơm trưa cho cả nhà trong ánh nhìn kinh ngạc của Yến Thanh Khê. Xong xuôi hết, anh mới chuẩn bị ra ngoài “hẹn hò”.

“Anh muốn đi gặp Giang Mặc Thần ạ?” Yến Thanh Khê hỏi anh.

“Ừ.”

“Anh chuẩn bị cùng anh ta kết hôn thật ạ?” Yến Thanh Khê vẫn chưa thể tin được.

“Ừ.”

“Anh có chắc không thế? Anh ta là cái đàn ông đấy.”

Yến Thanh Trì cốc đầu cô nàng một cái: “Hôn nhân đồng tính đã được hợp pháp hóa rồi còn mà sao em vẫn mang tư tưởng kỳ thị thế.”

“Ý em không phải như vậy,” Yến Thanh Khê giải thích: “Em chỉ sợ sau này anh sẽ hối hận thôi.”

“Yên tâm đi, anh biết mình đang làm gì.”

Vẻ mặt của Yến Thanh Khê vẫn đầy nỗi lo.

Yến Thanh Trì phất phất tay với cô: “Được rồi, vào ăn cơm đi.”

“Cơ mà anh học nấu ăn bao giờ đấy?”

“Hai ngày trước anh có tham gia một show truyền hình nên phải học nấu vài món.”

“Anh tham gia show nào? Cho em biết tên đi, em muốn xem.”

“Còn chưa chiếu đâu.” Yến Thanh Trì cười cười, chào một câu “Anh đi nhé”, rồi xoay người ra cửa.

Địa chỉ mà Giang Mặc Thần chọn cách nhà anh không xa lắm. Có lẽ vì Giang Mặc Thần cân nhắc đến hoàn cảnh của anh nên cố ý chọn một nhà hàng bình dân khá gần nhà anh. Yến Thanh Trì vừa đến nơi đã thấy Giang Mặc Thần đang ngồi lật menu, nghe được tiếng mở cửa thì ngẩng đầu nhìn về phía anh.

Khi bốn mắt chạm vào nhau, cả hai người đều hơi giật mình.

Yến Thanh Trì đã từng tự tưởng tượng ra bề ngoài chồng sắp cưới của mình sẽ như thế nào, từng đoán rằng chắc hắn phải rất đẹp trai, dù sao thì hắn cũng là nhân vật chính của một quyển tiểu thuyết mà, lại còn là một minh tinh nữa, chắc chắn không thể là người xấu xí được. Nhưng khi thực sự được thấy tận mắt, Yến Thanh Trì vẫn phải kinh ngạc vì ngoại hình xuất sắc đó. Từ nhỏ đến lớn anh từng gặp rất nhiều người, trong đó không thiếu những người có ngoại hình đẹp, có người thì đẹp trai tuấn tú, có ưu nhã, có trông gần gũi bình dị, hoặc những người có khí chất cao quý. Thế nhưng anh phải công nhận rằng, Giang Mặc Thần vẫn là người nổi bật trong số những người đó.

Thậm chí so với những lời miêu tả về vị ảnh đế trẻ tuổi trong tiểu thuyết thì, Giang Mặc Thần càng giống một quý công tử hơn, chỉ ngồi một chỗ cũng toát lên vẻ kiêu ngạo, không dính bụi trần. Sự ưu nhã được ẩn sâu trong từng cử chỉ có vẻ tùy tiện, khi hắn nhìn về phía bạn, sự ôn nhu mang theo lạnh nhạt trong mắt hắn giống như cơn gió đêm nhẹ thổi qua vậy, dịu dàng thổi qua nhưng không lưu lại điều gì.

Yến Thanh Trì hướng hơi gật đầu cười với anh một cái xem như chào hỏi, ngồi xuống ghế đối diện.

Giang Mặc Thần cũng hơi gật đầu đáp lại. Hắn nhìn Yến Thanh Trì, dù bên ngoài không bộc lộ cảm xúc gì, nhưng trong lòng lại âm thầm ngạc nhiên khi thấy dung mạo của Yến Thanh Trì còn đẹp hơn so với ảnh chụp.

Giang Mặc Thần là một con nhà giàu điển hình, hoàn cảnh gia đình ưu việt, bản thân hắn cũng rất xuất sắc, cho nên trên người nghiễm nhiên mang theo khí chất kiêu ngạo, nhìn người hay nhìn từ trên cao xuống. Hắn đồng ý kết hôn với Yến Thanh Trì chủ yếu là vì muốn thu hồi tâm tư đã đặt vào người không nên đặt, mà Yến Thanh Trì lại xuất hiện rất đúng lúc. Đúng lúc hắn cần hồi tâm lại để phát triển sự nghiệp, đúng lúc gia đình họ Yến mà hắn có hôn ước từ bé về thành phố X, hơn nữa anh em nhà họ Yến đều rất đẹp, đặc biệt là Yến Thanh Trì, là một người đàn ông mà còn tinh xảo, thu hút ánh nhìn hơn cả em gái anh.

Sự hiểu biết của Giang Mặc Thần về Yến Thanh Trì chỉ tóm gọn trong một bức ảnh và một tập tư liệu dài bốn trang mà thôi. Thế nhưng, hắn cũng không ngại chung sống cùng một người xinh đẹp hơn người nhưng não lại đủ dùng như anh. Dù sao thì hắn cũng chỉ cần một bình hoa xinh đẹp ở bên người để nhắc nhở mình cần thu hồi tâm tư không đáng có mà thôi, cũng không phải muốn tìm tình yêu đích thực gì gì đó. Chính vì thế, yêu cầu đối với bạn đời tương lai của hắn chỉ có hai điều rất đơn giản: dễ điều khiển, đẹp.

Chỉ cần anh ngoan ngoãn nghe lời và không gây chuyện là được, bởi vì không phải tìm người yêu nên hắn không cần cậu ta phải có xuất thân tốt hay giàu có làm gì, cũng chẳng cần phải có cảm tình với nhau. Nhưng mà vì “cảnh đẹp ý vui” ấy mà, tìm một người xinh đẹp cũng chỉ là một yêu cầu phụ quan trọng.

Yến Thanh Trì vừa lúc thỏa mãn cả hai điều kiện trên, tuy không thông minh lắm, nhưng người như thế lại càng dễ dàng khống chế hơn.

Thế nhưng khi hắn thấy nhìn con người bình tĩnh thong dong trước mặt, thậm chí cảm thấy dung mạo của anh còn gây kinh diễm hơn cả so với trong ảnh. Dù anh không nói hay không làm bất cứ điều gì, chỉ ngồi yên một chỗ thôi cũng như đang tỏa sáng, khiến người không rời mắt được.

Giang Mặc Thần càng vừa lòng với cuộc hôn nhân này hơn, dù anh có hơi ngu ngốc nhưng đẹp đến vậy thì có thể tha thứ hết.

“Cậu có muốn gọi món gì không?” hắn nhẹ nhàng hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro