Bước 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tốihôm đó chúng tôi ngồi trong chiếc 747, xếp bằng ở giữa lối đi. Một đĩa mì xào Thái đã được quay trong lò visóng đặt trên sàn trước mặt Julie, đang nguội ngắt đi. Tôi im lặng nhìn nàng đẩy mì qua lại trên đĩa. Ngay cả khinàng không nói gì hay không làm gì tôivẫn ngắm nàng không chán mắt. Nàng nghiêng đầu, mắt nhìn vô định, rồi nàng mỉm cườivà đổi tư thế. Những ý nghĩ của nàng hiển hiện rõ trên mặtnhư một thước phim được chiếu lên vậy.

"Trong này im lặng quá," nàng nói rồiđứng dậy. Nàng lục lọi đống đĩa hát của tôi. "Saotoàn đĩa than thế?Anh không biết cách dùng iPod à?"

"Nghe...hayhơn."

Nàng bật cười. "À, hóa ra anh theo chủ nghĩa thuần túy."

Tôiđưa ngón tay quay vòng trong không trung. "Thậthơn. Sống động... hơn."

Nàng gật đầu. "Phải, đúng vậy. Nhưng cũng rắc rối hơn nữa." Nàng nhíu mày lậtlật chồng đĩa. "Trong này chẳng có cái nào ra sau năm 1999 cả. Có phải đấy là khi anh chết không?"

Tôingẫm nghĩ một lát, rồinhún vai. Cũng có thể là thế, nhưng sự thực là tôichẳng biết mình chết từ khinào nữa. Người ta có thể đoán được ngày chết của tôi dựa vàođộ phân hủy của cơ thể tôi, nhưng không phải aicũng thối rữa với tốc độ như nhau. Một số người trong chúng tôi tươi rói suốt hàng năm trời như mới được đưa đến nhà tang lễ, có người lại teo đi chỉ còn bộ xương chỉ trong vòng vàitháng, da thịtkhôđét như bọt biển mất nước. Tôikhông biết vì sao lại có sự chênh lệch này. Có lẽ cơ thể chúng tôicũng giống như trí não chúng tôi vậy. Một số người bỏ cuộc một cách dễ dàng, những người khác thì lạicố cầm cự.

không biết đang là năm baonhiêu. Năm 1999 có thể đã là cả thập kỷ trước, hoặc mới là ngày hôm qua. Ta có thể suy ra được một dòng thời gian bằng cách quan sát những con phố đổ nát, những hạ tầng cơsở sụp đổ, nhưng mọi nơi trên thế giới cũng phân hủy theo tốc độ riêng của chúng. Có những thành phố có thể bị nhầm với tàn tích từ thời Aztec, và có những thành phố mới chỉ bị bỏ hoang từ tuần trước, vớinhững chiếc tiviđầy tiếng nhiễu vẫn bật cả đêm và trứng tráng ở các quán cà phê mới bắt đầu lên mốc.

Chuyện xảy ra với thế giới này hết sức từ từ. Tôi không còn nhớ cụ thể nó là chuyện gì nữa, nhưng tôi vẫn còn chút ký ức mờ nhạt nhưng rất thật rằng mọichuyện đã như thế nào. Nỗi sợ âm ỉ nhưng không bao giờ bùng lên cho tớikhichẳng còn gì để cho nó bùng lên nữa. Mỗibước tiếp theolạikhiến chúng tôi bàng hoàng hơn. Rồimột ngày kia chúng tôithức dậy và tất cả đã biết mất.

"Anh lại thế rồi kìa," Julienói. "Lại nghĩ lan man. Tôirấtmuốn biết anh đang nghĩ chuyện gì mà mặt đờ ra như thế." Tôi nhún vai, và nàng thở ra mộthơibực dọc. "Lại nhún vainữa rồi. Đừng nhún vainữa, đồ hay nhún vai! Trả lời câu hỏi của tôi đi. Sao thị hiếu âm nhạc của anh lạichậm tiến thế?"

Tôiđịnh nhún vai nhưng ngừng lại kịp, tuy hơi khó khăn. Làm sao tôi có thể tìm ra lời để giải thích với nàng đây? Cái chếthao mòn của Don Quixote. Dừng mọisứ mệnh, từ bỏ mọiham muốn, để làm quen và an bàivới số phận không thể tránh khỏi của NgườiChết.

"Chúng tôi không... nghĩ ra... những điều mới," tôi bắt đầu, cố vượt qua cách nói rút gọn của mình. "Đôikhi... tôivớ được... các thứ. Nhưng chúng tôi không... đi tìm."

"Thế à," Julienói. "Thêthảm gớm nhỉ." Nàng vẫn tiếp tục lật chồng đĩa của tôi, nhưng giọng nàng mỗilúc một gay gắt. "Anh không nghĩ được điều gì mớiư? Anh không 'đitìm' ư? Thế là thế nào? Anh không đi tìm cái gì? Âm nhạc ư? Âm nhạc chính là cuộc sống! Nó là tình cảm chuyển thành dạng vậtchất - anh có thể chạm vào nó! Nó là năng lượng bên ngoài của linh hồn được hútra và chuyển thành sóng âm chotaianh. Anh định nói với tôi như thế là nhàm chán ư? Anh không có thời gian cho việc đó ư?"

Tôikhông biết phải trả lời ra sao. Tôi chỉ biết cầu nguyện vớibầu trời xám xịt đang há hoác miệng

sẽ không baogiờ thức dậy vào một ngày kia, già cỗi và khôn ngoan hơn.

"Nhưng dù sao thì ở đây cũng có vài đĩa hay đấy," nàng nói, cơn giận dịu dần. "Rất hay là đằng khác. Đây, bật lại cái này đi. Frank không bao giờ làm ta thất vọng cả." Nàng đặt một cáiđĩa lên máy và quay lạivới món mì xào. Bài "TheLady is a Tramp" vang vọng khắp khoang máy bay, và nàng nhoẻn miệng cười với tôi. "Bài hátchủ đề của tôi đấy," nàng nói, và nhồi đầy mì vào miệng.

Bị thôi thúc bởi sự tò mò bệnh hoạn, tôilấy một sợi mì trên đĩa của nàng nhai thử. Nó chẳng có vị gì cả. Giống như ăn thức ăn giả vờ hay nhai không khí vậy. Tôi quay đầu đinhổ nó ra tay. Juliekhông để ý. Nàng lại như đang phiêu diêu đi một nơi khác, và tôingắm những màu sắc cùng hình ảnh trong bộ phim - ý nghĩ của nàng chập chờn trên mặt nàng. Mấy phútsau, nàng nuốt miếng mì và ngước lên nhìn tôi.

"R này," nàng nói vớigiọng hiếu kỳ bình thản. "Anh đã giết ai?"

Tôisững người. Tiếng nhạc bay biến khỏi đầu tôi.

"Trong tòa nhà cao tầng ấy. Trước khianh cứu tôi. Tôiđã nhìn thấy máu trên mặt anh. Là máu của ai thế?"

Tôichỉ biết nhìn nàng. Sao nàng lại phải hỏi tôi câu ấy. Sao trí nhớ của nàng không mờ nhạt đi như trí nhớ của tôi. Tại sao nàng không thể sống với tôi một mình trong bóng tối, bơi trong vực thẳm của mọiký ức đã bị xóa nhòa.

"Tôi chỉ cần biếtđó là ai thôi." Vẻ mặt nàng không để lộ điều gì. Mắt nàng nhìn thẳng vàomắt tôi, không chớp.

"Không aicả," tôi lầm bầm. "Một... gã nào đó."

"Có môt giả thiếtnóirằng các anh ăn óc là vì các anh sẽ được sống qua cuộc đờicủa người đó. Có đúng không?"

Tôinhún vai, cố không co rúm người lại. Tôicảm thấy như một đứa bé bị bắt quả tang vừa bôi bẩn lên tường. Hoặc là vừa giết hàng chục người.

"Đó là ai?" nàng gặng hỏi. "Anh không nhớ ư?"

Tôiđịnh nói dối. Tôicòn nhớ một số khuôn mặt trong căn phòng ấy; tôi có thể đánh liều chọn bừa mộtai đó, có thể là một tên lính mớimà nàng cũng không quen, và nàng sẽ choqua, không bao giờ nhắc lại chuyện này nữa. Nhưng tôi không thể. Tôikhông thể nói dối nàng cũng như không thể thốt ra sự thật khó nuốt. Tôi bị mắc kẹt.

MắtJulie nhìn tôi suốt một phút đồng hồ như muốn xuyên thấu, rồi thôi. Nàng nhìn xuống lớp thảm cáu bẩn trên sàn máy bay. "Có phải là Berg không" nàng hỏi, khẽ đến nỗi nghenhư nàng đang nói với chính mình. "Thằng nhóc mặtđầy trứng cá ấy? Tôi cá là Berg. Nó là thằng chó đểu. Nó gọi Nora là đồ con lai và suốtbuổi thu gom hôm đó nó cứ nhìn mông tôi suốt. Mà tất nhiên Perry còn chẳng thèm nhận ra nữa. Nếu đúng là Berg thì tôigần như lấy làm mừng vì anh đã xử nó."

Tôicố nhìn thẳng vào mắt nàng để hiểu xem sự đảo lộn này nghĩa là thế nào, nhưng giờ nàng lại tránh ánh mắt tôi. "Dù sao thì," nàng nói, "dù ai giếtPerry đichăng nữa... tôi cũng muốn anh biết là tôi không trách họ đâu."

Tôilạigồng người lên. "Không... ư?"

"Không. Ý tôi là, tôi nghĩ là tôi hiểu được. Các anh không có sự lựa chọn nào khác phảikhông? Và nóithật... tôisẽ không cho ai biết điều này đâu, nhưng mà..." Nàng đảo đảo đĩa thức ăn. "Tôigần như thấy nhẹ cả ngườivì cuốicùng nó cũng xảy ra."

Tôicau mày. "Gì cơ?"

"Cuối cùng thì tôi cũng thôi không phải sợ hãi nữa."

"Perry... chết?"

Vừa thốt ra cái tên ấy, tôi lập tức thấy hối tiếc. Trên lưỡi tôi, từng âm trong cáitên đó đều có vị máu của gã.

Julie gật đầu, mắtvẫn nhìn vào đĩa thức ăn. Khi lên tiếng giọng nàng nhỏ và dịu hẳn lại, tiếng nói của những ký ức không muốn bị khơi dậy nữa. "Có chuyện gì đó đã... xảy ra với anh ấy. Đúng hơn là rấtnhiều chuyện. Có lẽ đã đến lúc anh ấy không thể chịu đựng thêm được nữa, thế nên anh ấy phảibiến thành một người khác. Trước kia anh ấy là chàng trai thông minh, nồng nhiệt, rấtkỳ cục, vui tính và đầy mơ mộng, thế rồi... bỗng dưng anh ấy từ bỏ hết mọi kế hoạch và tham gia vào đội An ninh... anh ấy thay đổinhanh đến phát sợ. Anh ấy nóianh ấy làm tất cả là vì tôi, rằng đã đến lúc anh ấy phải trưởng thành và đốimặt vớithực tế, phải tỏ ra có trách nhiệm, đại loạithế. Nhưng tất cả những gì tôi yêu ở anh ấy - tất cả những gì thuộc về bản chất trước kia của anh ấy - đều bắt đầu thối nát. Nóitóm lạilà anh ấy đã bỏ cuộc. Từ bỏ cuộc sống. Cái chết thực sự chỉ là bước logic tiếp theomà thôi." Nàng đẩy đĩa mì sang bên. "Chúng tôi rất hay nói về cáichết. Chính anh ấy liên tục nhắc đến. Thỉnh thoảng có lúc đang âu yếm nhau anh ấy tự nhiên dừng lạivà nói, 'Julie này, em nghĩ tuổi thọ trung bình bây giờ là bao nhiêu nhỉ?' Hoặc là, 'Julie này, khi anh chết liệu em có chặt đầu anh không?' Lãng mạn quá phải không?"

Nàng nhìn qua cửa sổ máy bay, ngắm rặng núiở đằng xa. "Tôi đã cố làm anh ấy bình thường lại. Cốhết sức để giữ anh ấy ở đây, nhưng trong mấy năm vừa rồithì ai cũng thấy đấy. Anh ấy đã... đi rồi. Tôikhông biết là nếu Chúa cứu thế hay vua Arthur sống lại để giải nguy cho cả thế giới thì liệu anh ấy có quay lại được không. Chứ tôithì chắc chắn là không đủ sức." Nàng nhìn tôi. "Nhưng liệu anh ấy có quay lại nữa không? Thành một người như các anh ấy?"

Tôicụp mắtxuống, vẫn nhớ rõ mồn một vị óc mềm ngọt của gã. Tôilắc đầu.

Nàng im lặng hồi lâu. "Không phải là tôi khôngbuồn vì anh ấy chết. Tôibuồn chứ, tôi..." Giọng nàng hơirun run. Nàng ngừng lạivà hắng giọng. "Tôi thực lòng thấy buồn. Nhưng anh ấy muốn chết. Tôi biết là anh ấy muốn thế." Một giọt nước mắt trào ra, làm nàng có vẻ giật mình. Nàng gạt nó đi như gạtmột con muỗi.

Tôiđứng dậy, cầm đĩa thức ăn của nàng bỏ vào thùng rác. Khi tôi ngồi xuống thì mắt nàng đã khô nhưng vẫn còn đỏ. Nàng sụt sịt mũi và yếu ớtmỉm cườivới tôi. "Có lẽ tôi đã nói xấu Perry nhiều quá, nhưng tôi cũng chẳng phảilà người vui vẻ lạc quan gì cho cam, anh biết không? Tôi cũng tan tác lắm. Chỉ khác là tôi... vẫn còn sống thôi. Như một vụ tai nạn đang tiếp diễn." Nàng cấtmộttiếng cườingắn, khùng khục. "Kỳ cục thật, tôi chưa bao giờ nóinhững chuyện này vớibất kỳ ai, nhưng anh thì... ý tôi là anhim lặng quá, anh cứ ngồi đó lăng nghe, giống như là nói chuyện với..." Nụ cười của nàng tan biến và nàng lại có vẻ tư lự hồi lâu. Khinàng lại lên tiếng, giọng nàng trở nên thận trọng nhưng dứt khoát hơn, và mắtnàng nhìn khắpcabin, xem xéttừng cái đinh tán trên cửa sổ và những nhãn cảnh báo. "Hồicòn nhỏ tôi từng dùng ma túy. Bắtđầu lúc mười hai tuổi, và tôi đã thử gần như đủ mọi thứ. Giờ khi có dịp tôi vẫn uống rượu và hút cần sa. Thậm chí hồimười ba tuổi có lần tôi từng ngủ với một gã để lấy tiền. Không phải vì tôicần tiền - ngay từ hồi ấy tiền đã chẳng còn giá trị gì nữa. Chỉ vì đó là một việc khủng khiếp, và hình như tôi thấy tôi đáng bị như vậy." Nàng nhìn xuống cổ tay, nhìn những vết sẹo mờ như dấu vào cửa của mộtbuổi ca nhạc khủng khiếp nào đó. "Tấtcả những điều tệ hạimà người ta tự làm với chính mình... có thể chỉ cùng là một điều thôi, anh biếtkhông? Một cách để nhấn chìm giọng nói của mình. Để giết ký ức của mình mà không phải tự giết mình."

Một quãng dàiim lặng. Mắt nàng đưa khắp sàn, trong khi mắt tôi không rời mặtnàng, chờ đợi nàng trở lại. Nàng hít một hơi thậtsâu, nhìn tôi, và khẽ nhún vai. "Nhún vai," nàng nói nhỏ, rồi cố nặn ra một nụ cười.

Tôichậm rãi đứng lên đira chỗ máy quay đĩa. Tôi chọn một trong những cái đĩa yêu thích của mình, mộtcái đĩa vôdanh tập hợp các bài hát của Sinatra từ nhiều album khác nhau. Tôi cũng không biết sao tôi lại thích nó đến thế. Có lần tôi đã ngồi suốtba ngày trời trước máy hát chỉ để ngắm chiếc đĩa quay. Tôi biết từng đường rãnh trên chiếc đĩa này còn rõ hơn những đường rãnh trên lòng bàn tay tôi. Người ta thường nói âm nhạc là một cách truyền đạttuyệt vời; tôi tự hỏikhông biếtđiều đó có còn đúng nữa không trong cái thế giới ít người sống nhiều hơn người chết này. Tôi đặt đĩa lên, và khinhạc cất lên tôi bắt đầu dịch chuyển cái kim, nhảy qua từng đoạn nhạc, từng bàihát, nhảy quanh từng vòng đĩa để tìm những lời tôimuốn đưa vào trong không khí. Từng lời hátvang lên lỗi điệu, lỗinhạc, điểm thêm những tiếng xoèn xoẹt như xé vải, nhưng ý nghĩa thì không chê vào đâu được. Cho dù tôi có cách diễn đạt của một người nhà Kennedy đi chăng nữa thì giọng nam trung êm ái của Frank cũng nóiđược những điều tôi muốn nói giỏi hơn chất giọng khàn đục của tôi nhiều. Tôi đứng bên cái đĩa hát, cắt dán tiếng nói lòng tôi thành mộtbức tranh trong không gian.

Tôikhông quan tâm nếu em bị gọilà-xoẹt-khi mọingười nóirằng em là-xoẹt-phép phù thủy xấu xa-xoẹt-đừng thay đổi với tôi dù chỉ là mộtsợi tóc, nếu em-xoẹt-vì em rất tuyệtvời-xoẹt-chỉ em đúng như thế này-xoẹt-em rất tuyệtvời... tuyệt vời... thế thôi...

Tôiđể cái đĩa hát chơi bình thường cho đến hết và ngồi xuống trước mặt Julie. Nàng nhìn tôi chăm chú bằng cặp mắt ướt lệ, đỏ hoe. Tôi áp tay vào ngực nàng, cảm nhận tiếng đập nhẹ nhàng bên trong. Mộtchất giọng nhỏ xíu nói bằng mật mã.

Julie sụt sịt. Nàng quẹt một ngón tay qua mũi. "Anh là cái gì?" nàng hỏi tôi lần thứ hai.

Tôithoáng mỉm cười. Rồi tôi đứng lên ra khỏi máy bay, để câu hỏi của nàng đọng lại đó mà vẫn không có câu trả lời. Trong lòng bàn tay mình tôi cảm thấy nhịp tim nàng vọng về, thay thế nhịp tim thiếu vắng của tôi.

***

Đêm đó, khi nằm trên sàn Cổng 12, tôi ngủ thiếp đi. Giấc ngủ mớinày tất nhiên cũng khác biệt. Cơ thể chúng tôi không thấy "mệt", chúng tôi không cần "nghỉ". Nhưng đôikhi, sau nhiều ngày hay nhiều tuần thức chong chong, đầu óc chúng tôi không thể chịu nổi nữa, và chúng tôi quỵ ngã. Chúng tôi tự cho phép mình chết đi, ngừng hoạt động, không còn mộtsuy nghĩ gì nữa trong nhiều giờ, nhiều ngày, nhiều tuần. Đủ lâu để thu thập lại những electron trong bản chất của chúng tôi, để giữ cho chúng tôi nguyên vẹn thêm chútnữa. Giấc ngủ ấy chẳng có gì là dễ chịu hay êm đềm; nó đáng ghét và đầy miễn cưỡng, như một lá phổi nhân tạo chocái vỏ khò khè của tâm hồn chúng tôi. Nhưng đêm nay, một điều khác lạ đã xảy ra.

Tôinằm mơ.

Mờ ảo, nhạt nhòa, nhuốm một màu vàng đục như phim cũ hàng thế kỷ, những cảnh tượng trong cuộc đời trước kia của tôi lập lòetrong khoảng trống của giấc ngủ. Những dáng ngườivôđịnh bước qua những cánh cửa đang tan chảy để đi vào những căn buồng tăm tối. Nhiều giọng nói luồn lách qua đầu tôi, trầm và lè nhè như những tên khổng lồ say rượu. Tôi chơi những môn thể thao không rõ rệt, tôi xem những bộ phim không đầu không cuối, tôi cười nói vớinhững hình thù không tên tuổi. Giữa những bức ảnh thoáng qua của mộtcuộc sống chưa từng được ai xem xét, tôi thoáng nhìn thấy một thú vui, một điều gì đó mà xưa kia tôiđã say mê theo đuổi để rồi bị đem hiến lên bàn thờ đẫm máu của tính thực tế. Guitar ư? Khiêu vũ? Chơi xeđịa hình? Cho dù là gì đichăng nữa thì nó cũng không xuyên qua được lớp màn khói dày đặc baophủ trí nhớ của tôi. Tất cả vẫn tối đen. Trống trơn. Vô danh.

Tôiđã bắt đầu tự hỏimình từ đâu đến. Con người tôi hiện nay, cáikẻ ăn xin lúng túng vụng về này... có phảitôi đã xây dựng từ nền tảng cuộc sống cũ của mình, hay tôiđã đội mồ sống dậy như một tờ giấy trắng? Bao nhiêu phần trong con ngườitôi là được thừa hưởng lại, và bao nhiêu phần là do tôi tự tạo ra? Các câu hỏi trước kia vốn chỉ là những ý nghĩ vớ vẩn giờ bỗng trở nên cấp bách đến lạ làng. Liệu tôicó cội rễ gắn kết chắc chắn với con người tôitrước kia không? Hay là tôicó quyền chọn lựa thay đổi.

Tôithức giấc và nhìn đăm đăm lên trần nhà cao tít. Những ký ức kia, vốn đã trống rỗng, giờ liền tan biến hoàn toàn. Trờivẫn còn tối, và tôicó thể nghethấy tiếng vợ tôi hú hí với gã nhân tình mới đằng sau cánh cửa buồng nhân viên gần đó. Tôi cố lờ họ đi. Hôm nay tôi đã tình cờ bắtquả tang họ một lần rồi. Họ trần truồng nằm đó, vụng về áp người vào nhau, gầm ghè sờ soạng da thịtxám ngoét của nhau. Hắn cù rũ. Cô ta khô khốc. Họ nhìn nhau với vẻ bốirối, như thể một sức mạnh vô hình nào đó đã đẩy họ vào đống tay chân ướt át rối rắm này. Mắthọ như đang hỏi, "Mày là đứa quáinào?" trong khi họ giật đùng đùng như những con rối làm bằng thịt.

Họ không dừng lại hay thậm chí chẳng có phản ứng gì khi thấy tôiđứng đó. Họ chỉ nhìn tôi rồitiếp tục cọ người vào nhau. Tôi gật đầu, rồiquay về Cổng 12, và đó chính là sức nặng cuối cùng đánh cho tâm trí tôithành què quặt. Tôi quỵ xuống sàn và ngủ.

Tôikhông biết sao bồn chồn xúc động thế mà chỉ sau vài giờ mình lại đã thức dậy rồi. Tôi vẫn còn cảm nhận được sức nặng của bao nhiêu ý nghĩ dồn nén trên bộ não yếu ớt của mình, nhưng tôi không nghĩ mình còn ngủ thêm được nữa. Có tiếng gì vo vevù vù trong đầu tôi, làm tôi tỉnh như sáo. Tôi lần tay tìm thứ duy nhất có thể giúp được trong những lúc như thế này. Tôi cho tay vào túi và lấy ra mẩu óc cuối cùng.

Khisức sống còn sót lại mờ dần khỏinão, những thứ linh tinh vô ích thường biến mất đầu tiên. Lời thoại từ các bộ phim, nhạc quảng cáo trên đài, tin lá cải về ngườinổitiếng và khẩu hiệu chính trị, tất cả sẽ tan biến, chỉ để lại những ký ức rõ rệt, sâu sắc nhất. Khi bộ não chếtđi, sự sống trong nó trở nên rõ ràng, cô đọng hơn. Nó đậm đà hơn theo thời gian, như một loại rượu vang thượng hạng vậy.

Mẩu óc trong tay tôi đã hơi khô, chuyển sang màu nâu nâu xam xám. Nó sắp hỏng rồi. Nếu tôi còn kiếm được thêm vài phút nữa từ ký ức của Perry thì cũng còn là may, nhưng đó sẽ là những phút rực rỡ sống còn biết nhường nào. Nhắm mắtlại, tôi bỏ nó vào miệng và vừa nhaivừa nghĩ, Đừng bỏ tôi vội, Perry. Chỉ một lát nữa thôi. Thêm một chút nữa thôi. Xin làm ơn.

***

Tôilao ra khỏiđường hầm tối nghẹt, rơi vào một vùng đầy ánh sáng và âm thanh. Một làn không khí mớibao bọc lấy tôi, khô và lạnh, trong khi họ lau nốt dấu vết cuối cùng của quêhương trên da tôi. Tôi thấy đau nhóikhihọ cắt mộtcái gì đó, và độtnhiên tôi thấy mình nhỏ bé hẳn. Tôikhông còn là aikhác ngoàichính mình, bé nhỏ, yếu ớt, và côđơn vô cùng. Tôi được nhấc lên và chuyền qua những tầm cao vời vợi, qua những vực thẳm toang hoác, và được đưa cho Mẹ. Mẹ ôm lấy tôi, to lớn hơn và mềm mạihơn nhiều so với những gì tôi đã tưởng tượng khi còn ở trong, và tôi cố mở mắt ra. Tôi nhìn thấy Mẹ. Mẹ thật vĩ đại, như cả vũ trụ, Mẹ là toàn bộ thế giới. Thế giớimỉm cườivới tôi, và khi Mẹ lên tiếng, đó là giọng nói của Chúa, mênh mông vang vọng đầy ý nghĩa, nhưng toàn những từ ngữ mà tôi không thể hiểu nổi, ong ong trong cái đầu trống trơn của tôi.

Mẹ nói...

***

Tôiđang ở trong một căn buồng tối tăm, xiêu vẹo, tìm nhặtcác vật liệu y tế cho vào hộp. Đi cùng tôi trong buổi thu gom này là một đám nhỏ dân thường, tất cả đều được Đại tá Rosso đích thân chọn, trừ mộtngười. Mộtngười đã tự xung phong. Một ngườiđã nhìn thấy ánh mắttôi và lo lắng. Một người muốn cứu tôi.

"Anh có nghethấy không?" Julie nói và nhìn quanh.

"Không," tôiđáp ngay, tay vẫn tiếp tục xếp đồ.

"Tớ thì có," Nora bảo, gạt mớ tóc xoăn títra khỏi mắt. "Pear này, có khi bọn mình nên..."

"Bọn mình vẫn ổn. Chúng ta đã xem xét kỹ nơi này, nó an toàn mà. Cứ làm việc đi."

Họ không ngừng quan sát tôi, căng thẳng như các hộ lý trong bệnh viện, lúc nào cũng sẵn sàng can thiệp. Việc ấy chẳng thay đổi được gì. Tôi sẽ không khiến họ lâm nguy nhưng tôi vẫn sẽ tìm ra cách. Khichỉ còn mộtmình, khi không ai để ý, tôi sẽ làm điều đó. Tôisẽ khiến nó xảy ra. Họ vẫn luôn cố gắng nhưng tình cảm đẹp đẽ của họ chỉ làm tôi thêm quyết tâm mà thôi. Saohọ không hiểu là đã quá muộn rồi?

Một tiếng động. Giờ thì tôi cũng nghe thấy nó. Tiếng bước chân rầm rầm trên cầu thang, tiếng rên rỉ đồng thanh. Tai Juliethính hơn tai tôinhiều đến thế ư, hay tôiđã ngừng lắng nghe? Tôi cầm khẩu súng trường lên và quay lại...

Không, tôi buộtmiệng kêu lên giữa chừng. Không phảicái này. Tôi không muốn thấy điều này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro