Chương 5 :

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"tôi ..tôi, làm ơn bỏ tay ra tôi nghẹt thở"
" nói nhanh tôi thả!"
bỗng có tiếng nói đằng sau lưng " thả cậu ấy ra đi !"
cô ngạc nhiên " anh biết cậu ta hả?" , Tuấn vừa nhai kẹo trong miệng ung dung trả lời " cậu ta tên Hoàng làm ở cấp dưới sắp xếp giấy tờ!" ,cô nhíu mày " sao tôi không biết !" "tất nhiên cô ít lui tới làm sao mà biết được!", Trần Mi nhìn sang Hắn vẻ nghi ngờ " sao anh lại theo dõi tôi?" Hoàng hơi cúi đầu có vẻ hơi ngại ngại " tại tôi thấy cô rất giống một người bạn mà tôi muốn tìm bấy lâu nay", cô gật đầu cười mỉm" vậy là anh theo dõi tôi, thế trông tôi có giống người ấy không?" ,Hoàng gật đầu ái ngại " không, giờ lại gần thì không có điểm gì giống cô ấy cả!" ," vậy là người ấy mất tích phải không? " dạng cũng như vậy!? cô tính hỏi hắn tìm người yêu hay là tìm người thân trong gia đình thì bị cắt ngang bởi Tuấn " chuyện này coi như bỏ qua đi ,tôi có chuyện này còn quan trọng hơn!" Trần Mi ngồi xuống bậc hai tay khoanh trước ngực ra vẻ lắng nghe. thấy vậy Tuấn cũng không chần chừ nữa kể luôn " trong thành phố chúng ta đã xảy ra nhiều vụ quái gở lắm rồi ,không hiểu sao dạo này trong bệnh viện những cái xác bắt đầu không có đầu, mặc dù có máy quay ,chúng tôi đã xem rất kỹ hiện trường và cuốn băng tua đi tua lại nhiều lần vẫn không hề có gì đáng nghi " "vậy các anh xác định là con người làm đúng không?", Tuấn như đang cố nhớ những điều gì đó xa xôi rồi tuôn ra một câu " tôi đã từng đọc một cuốn tiểu thuyết cổ nó có nói về một lời nguyền kinh rợn ,nếu ai làm sai lời nguyền này chắc chắn phải lấy đầu của kẻ khác để thay mình tạ tội!" cô thoáng giật mình " nếu vậy hắn có thể có rất nhiều tội , có điều tôi không hiểu " ,"cô không hiểu chuyện gì?", Cô nhìn lên bầu trời trong xanh xa xa có một vài con chim lượn ,chao qua chao lại cô khẽ nói nhỏ " giờ thì tôi nghĩ khác rồi,anh có tin linh hồn quỹ dữ làm chuyện này không?", Tuấn cười ngặt nghẻo " tôi chỉ nói giống trong truyền thuyết thôi, còn việc này chắc chắn là do con người làm không thể có chuyện hoang đường như thế được!", một hồi sau Tuấn hỏi ngược lại " cô tin là linh hồn quỷ dữ làm sao?", cô đấm lên vai Tuấn vài cái " anh nghĩ sao thế, thời buổi giờ chuyện ma quỷ ai lại tin!".Rồi đột ngột chẳng mấy chốc bầu trời đang trong xanh chuyển sang màu xám xịt đen tối như báo hiệu có chuyện chẳng lành.
Tuấn mệt mỏi nằm ngửa đầu trên ghế so pha trên tay cầm xắp tài liệu về những vụ án trước ,hung thủ có phải thưc sự là quỷ dữ không và hắn muốn gì, anh tức tối ngồi dậy liệng vào sọt rác điện thoại reng lên hai hồi chuông anh mới bắt máy" alo! sở cảnh sát xin nghe " đầu dây bên kia nói rất hoang mang sợ cực độ " ở ..bệnh viện..có thêm nạn nhân ..đầu..nó.. nữa nó..nó !" anh cắt ngang vì nếu chờ nghe xong chắc hết thời gian với lại khi con người trong lúc sợ hãi sẽ nói ra những lời không rõ ràng " tôi biết rồi, vậy bệnh viện tên gì tôi đến ngay!" sau khi nghe xong anh nhẹ nhàng đặt ống nghe xuống thở dài lắc đầu ,bỗng cơn gió ở đâu đó lùa vào làm anh cảm giác lạnh lạnh , thì ra là quên đống cửa sổ, anh cố lê thân xác mệt mỏi chậm chạp khép lại rồi vội khoác áo ra ngoài. Anh vừa tới nơi thì đã thấy đám phóng viên đã chực sẵn công nhận họ nghe mùi nhanh thật, rồi anh lướt qua đám đông giơ tấm thẻ lên ung dung bước vào ,trong phòng nồng nặc mùi tanh máu người ,trên chiếc giường trông ghớm ghiếc ai nhìn vào cũng buồn nôn. một cái xác nữa trên giường nữa rớt xuống cái cổ chà xuống đất máu từ đó chảy loang ra một vệt dài trên nền xi măng đã khô lại tự lúc nào ,chứng tỏ cái xác này lúc đầu là một con người bình thường sinh sống như bao người khác biết suy nghĩ biết hoạt động chỉ trong chốc lát khi vào tay hung thủ nó đã trở nên không còn nguyên vẹn anh lại lắc đầu ngao ngán, đây không phải lần đầu anh nhìn thấy những cái xác chết kiểu này, có cái còn kinh khủng hơn thế nữa. cuộc sống con người sao cứ phải vật vờ như thế, con người với nhau mà đối xử tàn nhẫn thì loại người đó không phải là con người nữa ,hay hắn là kẻ rối loạn tinh thần, một con người bình thường không bao giờ dám làm điều đó, thậm chí có người vừa giết một con vật xong còn thấy sợ thì đối với loại người này tâm tình rất ghê gớm ,ruốc cuộc hắn muốn gì đây ,hắn còn muốn giết thêm bao nhiêu người này nữa? hắn làm điều đó được gì chứ? trả thù ư hay là để thỏa mãn tâm tính ưa thích của hắn...? một loạt câu hỏi luôn đấu tranh trong đầu anh nó cứ xoay xung quanh và chưa có câu trả lời thích đáng ,lúc này anh không thể nào hình dung ra được hắn là loại người như thế nào? theo suy đoán hắn là loại người rất nhanh tay và tỉ mỉ trên từng chi tiết không hề bỏ sót một vật chứng nào trên hiện trường .anh xem xét lật cái xác cho thấy không hề có xây sát hay vật lộn ,nguyên nhân chết là bị hung thủ chặt đầu , hung thủ dùng gì để lấy đi cái đầu của nạn nhân, hắn có hứng thú gì chăng? đến đây anh chợt nhận ra trong quá trình điều tra có lẽ mình vẫn còn có nhiều chổ bỏ xót, chắc chắn là vậy hung thủ sẽ để lại manh mối gì đó, trên đời này không có vụ việc gì là hoàn hảo vì thế phải gộp lại rồi phân tích từng hiện trường xem chúng có liên quan gì đến nhau không . anh lại luồn lách cả buổi nhưng không tài nào tìm ra một chút sơ hở nào, có lẻ nào đó không phải con người mà là quỷ dữ ,càng nghĩ đầu óc anh lại nổi lên nhiều vấn đề xung đột . thời buổi giờ hiện đại văn minh,công nghệ phát triển kéo theo đó con người rất tiến bộ sống trong nền văn hóa rất thời thượng không thể nào lại có linh hồn ma quỷ nào hoành hành vì đó chỉ là những câu chuyện tưởng tượng trong trí óc con người từ xưa mà thôi, chắc có lẽ là một bệnh nhân không ổn định tâm lý nên bj ảnh hưởng và phát sinh ra vụ việc này, anh vò tóc bứt tai càng suy đoán vụ án này nó càng thêm rắm rối và đi vào ngõ cụt.
Trần Mi hai tay vẫn đang khoanh trước ngực ,đi dạo ngoài hành lang trong trí óc cô có rất nhiều thứ còn đang khuất mắc ,vụ việc này có lẽ khó có thể giải quyết nhanh được, hắn là ai? tại sao phải lấy đầu nạn nhân ?và giết họ một cách giả man,có phải cùng một người làm hay không?..đang mông lung suy nghĩ gở rối thì đột nhiên thấy mình đang đứng ở gian phòng từ hồi nào, cô thấy rất lạ từ trước đến giờ trong sở cảnh sát làm gì có một căn phòng lạ đến thế, đột nhiên trong bóng tối không rõ hình thù cô chỉ kịp nhìn thấy một chút ánh sáng từ khe cửa rọi vào phản chiếu một vật gì đó lấp lánh, vì tò mò cô tiến lại gần càng tiến về phía nó cô lại thở nhanh và nhịp tim tăng lên, hô hấp trở nên gấp gáp và lo lắng nhưng vì thứ đó rất đẹp rất lung linh và huyền ảo nó muốn mê hoặc cả trí óc của cô và làm cho toàn bộ các giác quan tập trung vào nó tất cả mọi tứ chi như bị nó thu hút, khi cô tiến đến gần chút nữa thì hỡi ôi đó chính là cây rìu từng dòng máu nhỏ giọt giọt xuống nền không có người cầm cứ thế nó lơ lửng trên không trung nhằm vào cổ cô mà chặt, rất may cô đã né kịp nhưng lần này nó rất mạnh nó đã phang trúng ngay bờ vai và máu từ đó tuôn ra không ngừng, cô hốt hoảng quá hét lên trong tuyệt vọng ,chẳng lẽ hung thủ là cây rìu này, cô không thể chết như thế được nhất định phải báo cho mọi người biết ,đó không phải do một con người mà là do chính cây rìu ma ám này, nhưng cô vừa chạy ra từ cửa đột nhiên chân tay cứng đờ không thể nào nắm được núm cửa để vặn mà chạy ra ngoài được, trong lúc hoảng loạn không biết làm sao thì có một bàn tay đặt lên bên vai của cô đang rỉ máu không ngừng hắn cười man rợ ,nụ cười đầy ẩn ý như thể rằng mi không thoát nổi ta đâu, cô xoay người lại xem hắn là ai thì đột nhiên trong không gian yên ắng trở lại như ban đầu không còn thấy con người đó nữa mà là một chiếc rìu rất to nó đang dần dần tiến lại gần ,chân tay cô cứng đờ không nhúc nhích được và rồi chiếc rìu đó cũng tiến gần sát cô nó giơ ra xa để lấy đà và rồi cô hét lên thật lớn mồ hôi đầm đìa chảy từ trên trán chảy dài xuống cổ ướt cả vài sợi tóc mảnh mai khuôn mặt tái mét.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro