chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

         Đã hơn hai ngày người phụ nữ mới tỉnh lại trong sắc mặt nhợt nhạt ,hai hốc mắt sâu hoắm ,Trần Mi gõ cửa vài cái một hồi do dự cô quyết định bước vào người đàn bà tư thế ngồi thơ thẩn ,cô hít  một hơi thật sâu để luồng không khí luồng sâu vào trong phổi mình rồi từ từ thở ra. Trần Mi bước chậm chậm lôi chiếc ghế ngồi và xin chào vài câu ,cô định mở miệng nói về vấn đề quan trọng thì đột nhiên người đàn bà nói nhẹ nhàng ,giọng trầm hơi khàn tiếng như đoán được ý của cô " tôi biết cô đến đây là để nói về ngày hôm ấy" bà nuốt nước miếng " làm ơn ,cô có thể cho tôi xin ly nước được không?" 

Trần Mi bước tới bình nước đông đầy ly rồi nhẹ nhàng đưa ,bà ta cảm ơn rồi uống hơn nửa ly nước , dường như ly nước mát đã làm cho tinh thần bà được tỉnh táo hơn Trần Mi cũng về lại ghế ngồi , trong đôi mắt của người phụ nữ bỗng có cái gì lấp lánh thứ mà người ta gọi đó là nước mắt dần bo xuống gò má giọng nghẹn lại" chồng tôi có lúc thờ ơ nhưng rất hiền tôi đòi gì là chồng đều đáp ứng và ít làm phật lòng người khác" ,cô an ủi " tôi hết sức chia buồn với bà, mất đi một người thân mà mình gắn bó lâu nay là điều không thể nào chấp nhận được!" Cô không muốn mất thì giờ nên đã lái câu chuyện vào vấn đề chính " chồng bà rất tốt vậy có khi nào xích mích với ai không?" Người phụ nữ lắc đầu ,không để đối phương nói lăng nhăng đánh vào tâm lý thương chồng của bà cô tiếp tục hỏi "tôi biết bà rất trân trọng chồng nếu hôm đó bà đã chứng kiến chuyện gì thì mong bà kể hết tất cả những gì bà thấy ,thì chúng tôi sẽ dễ dàng tìm được hung thủ!" Người phụ nữ lấy tay nắn nắn trán rồi đột nhiên vỗ nhẹ lên đầu ,động tác này cho thấy bà đã nhớ lại tất cả ,bà ta xoay sang nhìn lên trần nhà rồi đưa con mắt nhìn về phía cô "hôm ấy chiếc xe đang chạy thì gặp hai chiếc xe chắn đường rồi đột nhiên cả đám người bịt mặt nhảy xuống chặn đường buộc tài xế phải phanh gấp, có một tên mặt mũi trùm kín mít ,chỉ chừa đôi mắt để nhìn ,hắn gõ cửa bắt chồng tôi ra ngoài ,tôi lúc đó hoảng qúa bám chặt cánh áo chồng ,chồng ôn tồn giải thích nói là đám người đó chắc hiểu nhầm nên cười kéo cửa bước ra, vừa mới đóng cửa xe lập tức bọn họ xông đến tầm bốn năm người cầm búa đậpnhiều phát vào chồng tôi, máu lúc đó phụt ra như là ống phun nước rồi ông ấy ngã nhào xuống ,tôi ngất đi không biết gì hết, đến khi tỉnh dậy tôi thấy còn một tên đang ra sức đâm thêm vài nhát vào người tài xế ,tôi chưa vội vàng bấm số gọi cảnh sát thì tên đó cũng cầm điện thoại gọi cho cảnh sát luôn, và tôi không thể nào hiểu sao hắn giết người mà còn có tinh thần để gọi , tiếp đó hắn lườm mắt vào xe, thấy tôi đang bụm miệng hắn xông đến mở cửa ,rồi tôi sợ, nghĩ mình là người tiếp theo rồi ngất xỉu, khi tỉnh dậy thì thấy mấy người tới" bà ta khuôn mặt đầy sự sợ hãi sua tay " tôi đã kể hết những gì tôi biết rồi, mong các người lần sau đừng hỏi gì về chồng tôi nữa, và nhờ các người nhanh tìm bộ phận còn lại để gia đình tôi an táng cho trọn vẹn " nói xong bà giấu mặt vào tường. Trần Mi thắc mắc" tôi rất hiểu tâm trạng hiện tại của bà, nhưng lúc đó bà có nhớ là đầu của chồng bà còn nguyên tại chỗ không?" " có , nhưng ngất lần thứ hai thì tỉnh dậy thì sau đó mọi người cũng đã biết rồi còn gì !"

" vậy lúc đó bà có thấy đầu của chồng bà văng chỗ nào không?" bà ta khắc khổ lắc đầu " làm sao tôi biết, tôi nói rồi mà!" Cô kiên trì hỏi thêm" bà có nhớ chiếc xe như thế nào không?" , bà ta nhìn cô thở dài" lúc đó còn bình tĩnh đâu mà để ý xe cộ chứ!" . Trần Mi còn muốn hỏi nữa nhưng nhìn tình trạng bà ta thì không thể tiếp tục,cô đành cáo từ.

Không biết ở đâu xa xa tiếng chim lợn kêu ,giọng nó kêu khó nghe làm người ta cảm thấy bực mình, phải chăng đó là báo hiệu của sự chết chóc như dân gian đã từng đồn đại. Ban đêm những ánh điện đường sáng vàng lờ mờ ,có mấy con bọ thấy ánh sáng bu loanh quanh bay chặp chờn , con đường vắng vẻ ,yên tĩnh đã một hồi rồi mà tiếng chim lợn không còn nghe thấy nữa .

Ở ghế đá có một cặp đang yêu nói thì thầm rồi cười ,nhưng tiếng cười vừa ở khóe miệng đã nhanh chóng tắt lịm, người con gái thắc mắc" anh yêu , em thấy có một người đang ngồi tựa trên bụi cỏ kìa!" Người con trai nhẹ nhàng trả lời " tiểu thư của anh, mặc kệ người ta đi" cô gái đưa bông hồng lên hít một hơi khen" anh yêu có tài chọn bông qúa đi ha!" Người con trai chợt nhận ra điều gì đó cười gượng ánh mắt nhìn sang người đang ngồi trên bụi cỏ nói nhỏ "em , chẳng lẽ có người theo dõi ta sao?" ,người con gái đứng dậy nhòm nhòm " đâu phải, chắc người ta say rượu hoặc ngủ không chừng ấy!" Người đàn ông ngồi quay lưng ngược với hai cặp đang yêu nhau vẫn không hề nhúc nhích .

Đã ba mươi phút trôi qua người con trai kéo cô gái đứng dậy bước đi, bất chợt  chàng khựng lại , đưa cặp mắt tò mò nhìn chăm chăm hình dáng rất kỳ quặc, chẳng có ai điên mà một mình đêm tối ngồi tựa người vào bụi cây như thế, thậm chí còn rúc đầu vào trong đám lá, người con trai bảo cô gái ngồi đó chờ mình, chàng từng bước nhẹ nhàng đặt tay lên vai hỏi nhưng không có động tĩnh gì , người đó vẫn ngồi không nhúc nhích ,chàng trai bèn kéo tay người đàn ông  ra, trong đầu nghĩ chắc ông này trúng gió hoặc uống rượu qúa say,  nhưng suy nghĩ đã vụt tắt ,vừa mới kéo ra thì cả cơ thể người đàn ông đó ngã sụp xuống chàng trai lùi và lùi . Trong đêm vắng yên tĩnh một tiếng hét chói tai như sấm trời, làm cho các tòa nhà lần lượt bật đèn sáng trưng ,cô gái nhìn sắc mặt của chàng trai mặt  không còn cắt máu, cơ thể run lên từng hồi ,phải chăng người con trai đã nhìn thấy điều gì vô cùng sợ hãi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro