Quán Lẩu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng hát cứ như vậy du dương vô tận, như thổi bùa chú làm trái tim cả hai người ngứa ngái

Ngủ được một lúc Tĩnh Nhiễm mở mắt dậy,con ngươi mơ màng nhìn anh giống như đang phân biệt chưa đầy 1 giây cô đã ngồi hẳng dậy, không ngại ngùng không lúng túng là bởi vì cả hai đều biết chỉ là vô ý, đầu óc sạch sẽ minh bạch nên không có gì e ngại,
cô hỏi " tôi xuống xe đây" toan mở cửa,

anh kéo tay cô lại nhà cô gần đây?

"Không phải tôi muốn hút thuốc",
bên ngoài trời vẫn đang mưa, mưa ngày một lớn ,

anh nói "cứ mở cửa xuống mà hút"

Cô ấn nhẹ cửa lùa nghiêng mình châm thuốc, anh sáng nhỏ lập loè , hiêu quạnh và lạnh lẽo, hít một hơi mắt nhìn ra ngoài cửa, gió mưa tạt vào mặt , trên má trên trán cô là những giọt nước mưa lóng lánh đang chảy xuống , Tĩnh Nhiêm không có đôi mắt to tròn mơ mộng,
Đôi mắt cô dài không to khi nhắm hờ có vẻ phiêu lãng ,đôi con ngươi đen và sáng tinh anh chứ không long lanh,cô có cái trán cao da mịn màng, hàng lông mày dài, khoé môi khi cười đặc biệt hấp dẫn nhưng cũng cao lãnh
, Tĩnh Nhiễm là biểu đạt cho vẻ đẹp người Trung Quốc không khuông khổ như Hàn Quốc nhưng hài hoà như một bức tranh thủy mặc, yên tĩnh, lông mày là núi Vân Nam,đôi mắt là dòng Lệ Giang, môi như bông hoa đào rũ mình trên mặt nước Vân Nam,cả người thần trông mệt mỏi nhưng tâm tình lại an tĩnh.

Cô nói " anh cứ về trước, lát nữa tôi tự về"

" nhà cô ở đâu, dù sao cũng đến đây rồi, hôm nay cả thành phố đang chìm trong cơn bão, di chuyển cũng nguy hiểm"

Tĩnh Nhiễm cau mày, nhìn anh, cô không có thói quen dẫn đường chỉ hướng cho người lạ, kể cả ông Lý cũng là tự mình tìm hiểu địa chỉ nhà cô, người đàn ông này vốn muốn tìm phiền phức, rõ ràng có thể đáng thức cô dậy sớm hơn nhưng muốn giữ người lại , Tĩnh Nhiễm hỏi anh " anh không bận sao?"

Trương Nghiêm  , anh bận hay không đương nhiên cô biết, ý của cô là thâm ý, vừa muốn nhắc nhở vừa hỏi anh là ý gì? Trương Nhiêm nói " vì thời tiết xấu nên tôi sẽ đưa người đến tận cửa" , ý của anh cũng là từ chối, thật ta là lừa người dối mình , con người anh xưa nay không kiêng nhẫn đối với nữ nhi tình trường, càng không nhiệt tình vô điều kiện.

Tĩnh Nhiễm khoác tay " anh an tâm, tôi sẽ không sao, trên xe ngộp quá ! Tôi muốn xuống dưới hút thuốc" cô chạy vào mái hiêng, người tựa vào trụ cửa, trong tay mò bật lửa, một hồi thấy Trương Nghiêm vẫn chưa rời đi, cô hút hết một điếu thuốc, người vừa ướt vừa lạnh, tay chân tê cứng, có một người trong ánh đèn ấm áp trên xe vẫn đợi đón,

Tĩnh Nhiễm có chút
Mệt mỏi nên không kiên trì nữa, cô chạy ra màn mưa, gõ cửa người trên xe, anh quay kính xuống người bên ngoài ướt nhẹp, tóc bếch vào mặt, môi mấp máy nói " ăn tối không tôi mời"

Cả hai người cùng bước vào tiệm lẩu, khói bốc lên cay cả mắt, cô nhanh chóng ăn no rồi nói " anh thích tôi à? " cô vẫn đang cúi đầu ăn, mắt không thèm nhìn anh, " một người đàn ông bận rộn, diện lý do thời tiết ấu trĩ, liêng tục nhìn tôi, không phải khi dễ mà là dõi theo, chỉ có người vô tư như Bảo Liên mới không nhìn ra anh có cảm giác với tôi rồi" Trương Nghiêm không phủ nhận

anh nhìn cô chăm chú hỏi " vậy cô thích ai?"

" chưa biết" nói thật đó ! " nhưng tôi và anh không thể"

Trương Nghiêm cười, " cô tự tin quá , đối với ai cô cũng không trung thực"

Tĩnh Nhiễm gọi bia, sau đó từ từ nói " tôi tự chấm mình 10 điểm "
cô cúi người về phía anh, mặt tì vào cằm anh, hơi ngước lên. " anh nói xem tôi xấu ở chỗ nào? Mặt rất đẹp phải không? "

cô nắm lấy bàn tay anh , đặt lên má mình" da cũng rất đẹp" tay anh thô ráp, da mặt cô mịn màng, trắng trong suốt, anh hơi giật mình, cô đã lui người trở lại,

còn nói " dáng tôi cũng rất đẹp, anh là đàn ông hẳng nhìn sơ qua đã biết "

Đối diện
gương mặt xinh như tượng ngọc, còn lời nói tự tin đó như đang bóc trần người khác, anh nhìn ra ngoài phố lắc đầu " tôi sắp lập gia đình rồi" còn bổ xung thêm "

"cô không có gì xấu, cả người chỗ nào cũng đẹp, chỉ có bụng là xấu "

Tình Nhiễm cười phát ra tiếng rất khẽ " tôi trung thực hơn anh, nhưng nói gì nói vì sao anh lại miễng cưỡng yêu đương với người mà anh không thích? Miếng cưỡng sẽ khó bền lâu"

Trương Nghiêm nhếch mày " ai nói tôi không thích Bảo Liên? người như cô ấy ai chẳng thích, dịu dàng quan trong là đạo đức
phù hợp" không còn thấy vẻ đùa cợt trên mặt Tình Nhiễm , ánh mắt cô ánh lên vẻ tức giận, không phải cô không hiểu Trương Nghiem
đang đá xéo cô, gia đình chính là vết chí mạng cũng là mặc cảm của Tình Nhiễm.

Cô nhìn anh đôi mắt đỏ ngầu, miệng tràn ngập mùi bia, ánh mắt cảnh cáo " Trương Nghiêm ơi Trương Nghiêm anh không xong với tôi rồi "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro