Chương 9: Rốt cục ai mới là quỷ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 9: Rốt cục ai mới là quỷ

"Đại mỹ nữ, có rảnh không?" 

Tôi vừa nói, trong đầu vừa nhớ đến hình ảnh Cát Ngọc nở nụ cười xinh đẹp.

Cát Ngọc cười nói: "Nếu như là anh mời ăn cơm thì em rảnh"

Tôi cũng cười nói: "Được, vậy anh ở Hồng Môn Yến chờ em."

Hồng Môn Yến là một nhà hàng kiểu Trung Quốc trong nội thành, thức ăn ở đây được cho là nhất tuyệt, mùi vị rất ngon, đương nhiên, giá cả cũng không rẻ. Bình thường nghèo như tôi đây, xưa nay đều chẳng nỡ lòng đến những nơi như thế này. Nhưng hôm nay lại là mời mỹ nữ cùng nhau ăn cơm, chả mấy khi có được cái diễm phúc này .

Lúc Cát Ngọc đến nơi hẹn, từ xa nhìn nàng tôi đã phải sững sờ thốt lên "Quá xinh đẹp".

Hôm nay nàng mặc một chiếc áo sơ mi màu hồng phấn phối cùng chân váy ngắn, áo choàng cùng mái tóc dài bay lượn theo từng đợt gió, tràn ngập phong vị nữ nhân.

Cát Ngọc cũng nhìn thấy tôi từ xa, khẽ mỉm cười với tôi rồi trực tiếp đi tới.

"Anh còn chưa gọi món sao?" Cát Ngọc ngồi xuống và hỏi.

"Không, anh không biết em thích ăn cái gì , nên muốn đợi em đến mới gọi món". Tôi thuận miệng nói một câu, Cát Ngọc mặt mũi chợt đỏ bừng, cúi đầu nhìn về phía thực đơn.

Tôi phát hiện thật ra rất nhiều mỹ nữ đều là kẻ tham ăn điển hình, mỹ thực trước mặt, mặc kệ có chuyện gì cũng có thể đem quăng ra sau đầu. Cát Ngọc căn bản không hỏi đến chuyện chứng minh thư, mà chỉ vui vẻ chọn lấy vài món ăn. Cuối cùng còn hỏi tôi có uống rượu vang hay không nữa.

Thấy nàng vui vẻ như thế, tôi cũng không muốn làm nàng mất hứng, liền đem chuyện thẻ căn cước bỏ qua một bên, cùng nàng ăn uống tán gẫu. Không thể không nói, cùng mỹ nữ ăn cơm, quả thật là một chuyện vui mắt vui tai. Nói thế nào được nhỉ?

Đúng! Nét đẹp cũng có thể ăn. Chỉ nhìn Cát Ngọc thôi, tôi cũng cảm thấy no rồi.

Ăn cơm xong, tôi hỏi: "Nếu như em không có việc gì, anh mời em đi xem phim có được không?"

Cát Ngọc buông khăn ăn trong tay xuống, tỏ vẻ giận dỗi một chút, cười nói: "Đàn ông các anh đều là như vậy, trước tiên mời ăn cơm, sau đó mời xem phim, rồi thêm đủ các loại kéo dài thời gian, đến buổi tối liền thuận tiện mời đến khách sạn, đúng không?

Tôi sững sờ, lúc đó tôi cảm thấy choáng váng. Là nàng để tôi mời nàng đi ăn cơm mà, xem phim chỉ là tôi thuận miệng đề xuất thôi.

Tôi còn chưa kịp nói gì, Cát Ngọc đã cười nói: "Muốn tán tỉnh em không đơn giản như vậy đâu."

Tôi lắc đầu, cười nói: "Sẽ không, không phải em có bạn trai rồi sao? Hơn nữa còn là đồng nghiệp của anh. Hoa đã có chủ, anh  làm sao dám suy nghĩ nhiều."

Lúc cả hai cùng đứng dậy đi ra khỏi phòng ăn, Cát Ngọc vừa đeo kính râm vừa nói: "Em lừa anh đó, em chưa có bạn trai."

Thật ra nàng có bạn trai hay không tôi không quan tâm cho lắm. Tôi chỉ là đến đưa trả thẻ căn cước, tiện đường từ chỗ nàng moi móc thêm chút thông tin.

Sau đó tôi liền lấy thẻ căn cước ra, đưa trả cho Cát Ngọc, Cát Ngọc liếc mắt nhìn qua rồi chuẩn bị đem thẻ cất lại vào túi. Nhưng bỗng nhiên nàng sững sờ, cẩn thận nhìn qua cái thẻ rồi nói với tôi: "Cái này không phải thẻ căn cước của em."

Tôi cầm thẻ căn cước trong tay Cát Ngọc xem xét kỹ lại, vừa nhìn Cát Ngọc vừa nhìn tấm ảnh thẻ. Đây hoàn toàn là cùng một người mà, chỉ có điều người thật thì đẹp hơn chút, có lẽ do ảnh thẻ chụp không được đẹp cho lắm.

Tôi nói với nàng thẻ căn cước đều thế cả mà, nhiều người chụp ảnh thẻ đặc biệt xấu. Kiểu như ngoài đời đẹp trai như Châu Nhuận Phát nhưng trong ảnh lại chả khác gì Vương Bảo Cường. 

Cát Ngọc cũng không bị tôi chọc cười, khuôn mặt nghiêm túc nói: "Bức ảnh là cùng một người, thông tin bên trên cũng đều đúng, nhưng thẻ căn cước này không phải là thân phận ban đầu của em!"

Tôi sững sờ, nghĩ thầm, chẳng lẽ ông chú mặc âu phục hôm nọ là người làm giả giấy tờ chuyên nghiệp? 

Đau trứng quá đi :'< Tôi nhanh mồm nói: "Không phải anh đem thẻ căn cước của em đi làm giả đánh tráo đâu nha"

Cát Ngọc gật đầu, nói: "Em biết, dù anh muốn đánh tráo, cũng không có năng lực. Thẻ căn cước của em còn có ai chạm qua?"

"Một ông chú mặc âu phục, chừng bốn mươi tuổi." Tôi vừa dứt lời, Cát Ngọc bỗng nhiên giơ tay đem thẻ căn cước ném đi.

Tôi không rõ vì sao, đang chuẩn bị đi nhặt về, nàng lại nói: "Đừng đụng! Tấm thẻ căn cước này bị quỷ giở trò! Ông chú mặc âu phục anh gặp hôm trước chính là quỷ!"

Cái gì? !

Tôi trợn trừng hai mắt, cảm giác bản thân sắp nhân cách phân liệt đến nơi rồi. Ông chú mặc âu phục nói Cát Ngọc là quỷ, Cát Ngọc nói người đàn ông đó mới là quỷ. Rốt cuộc là ai đang nói thật? Là ai đang gạt tôi?

Khi còn bé nghe người lớn trong thôn giảng, ban ngày quỷ không dám xuất hiện. Hiện tại Cát Ngọc đứng dưới ánh mặt trời đã bao nhiêu lâu rồi. Hai tiếng trước, lúc tôi đi tìm ông chú mặc âu phục để lấy thẻ căn cước, hắn cũng từng đứng dưới ánh mặt trời một khoảng thời gian dài. Vậy rốt cuộc ai thật ai giả?

Cát Ngọc nói: "A Bố, về sau đừng tiếp tục gặp người đàn ông đó nữa. Anh nghe em đi, em nói không sai đâu" 

Tôi gật đầu ừ một tiếng, nhưng luôn cảm giác là lạ. Tôi lớn như vậy rồi, rất ít khi gặp người gọi tôi là A Bố, bởi vì từ "bố" trong tiếng Trung Quốc cổ, có nghĩa là "thú dữ".

Trong truyền thuyết, Lữ Bố lúc còn nhỏ đi nhầm vào núi rừng, bị thú dữ nhập thể, sau đó liền đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, trở thành tam quốc đệ nhất chiến thần. Ngày xưa ông nội tôi  hay gọi tôi là Tiểu Minh Tử, về sau lại đặt cho tôi cái tên Lưu Minh Bố. Tâm tư của ông nội, cũng chẳng ai có thể lý giải được. 

Tôi đưa Cát Ngọc đi xem phim, vừa vặn đang có suất chiếu phim kinh dị. Cát Ngọc ngồi ở bên cạnh tôi, thỉnh thoảng sợ hãi ôm chặt lấy cánh tay tôi khiến tôi cảm nhận được rõ ràng "đồi núi nhấp nhô" của nàng.

Xem ra đưa các em gái đi xem phim kinh dị, tuyệt đối là kỹ năng tán gái max điểm. Tôi nghĩ thầm, Cát Ngọc sợ ma, nên chắc cô em cũng phải là ma đâu nhỉ?

Xem phim rồi cùng đi dạo phố, tuy rằng tốn không ít tiền, nhưng trong lòng tôi rất vui vẻ. Nghĩ thầm nếu như tôi có thể có được cô bạn gái xinh đẹp như Cát Ngọc thì cho dù phải đem nộp hết tiền lương cho nàng tôi cũng cam lòng.

Bất tri bất giác đến buổi tối, sau khi ăn xong cơm tối, tôi nói muốn đưa Cát Ngọc về nhà. Nàng nói mình tự về được rồi bắt một chiếc xe taxi rời đi.

Trong lòng tôi âm thầm tính toán, Cát Ngọc, ông chú mặc âu phục, Trần Vĩ, trong ba người này khẳng định có một người là quỷ. Bây giờ tôi lại nhớ đến 1 câu mà ông chú từng nói, xem ra chỉ có câu đó là sự thật.

Hắn nói Cát Ngọc là ma nữ, hiện nay không định làm hại đến tôi, để tôi tiếp tục lái tuyến xe 14.

Mặc kệ ai là quỷ, tôi đều cảm thấy có lẽ hiện giờ quỷ không có ý định làm hại đến tôi, mà muốn để tôi chậm rãi rơi vào một vòng xoáy sâu không thấy đáy.

Nhìn đồng hồ, đã hơn 10h, tôi nhanh chóng đi về. 12 giờ còn phải xuất phát, tôi ngồi trên xe buýt chờ được nửa tiếng, bỗng nhiên điện thoại di động vang lên, lấy ra nhìn, là Cát Ngọc gọi.

"Đại mỹ nữ, có chuyện gì vậy?"

"A Bố, ký túc xá của em khóa cửa rồi, em không vào được."

Tôi hỏi vậy phải làm sao bây giờ? Tôi tuy rằng ở một mình một phòng ký túc xá, nhưng cũng không tiện cho người khác ở cùng.

Cát Ngọc giận dỗi một câu, nói: "Ai muốn ở ký túc xá của anh chứ? Anh nghĩ cái gì vậy hả? Em không có chứng minh thư trên người, anh đến Hán Đình thuê giúp em một căn phòng."

Tôi xuống xe, gọi một chiếc taxi chạy đến Hán Đình liền thấy Cát Ngọc đứng trước cửa một khách sạn. Tôi dùng thẻ căn cước thuê cho nàng một gian phòng xong liền chuẩn bị rời đi.

Cát Ngọc hỏi: "Anh không muốn lên uống ngụm nước sao?"

Tôi gãi gãi đầu nói: "Cũng được, quả thật có chút khát."

Lên đến phòng, tôi rót một cốc nước suối, uống ừng ực. Quả thật là giải khát, xong lại mở một chai, ừng ực uống.

Nốc xong một đống nước liền cảm giác đã nghiền vô cùng, gật đầu nói: "Nếu không có chuyện gì nữa thì anh đi trước. 12 giờ anh còn phải xuất phát"

Nói xong, tôi liền đi ra hướng cửa. Cát Ngọc giậm chân một cái, sẵng giọng: "Anh là đầu đất à? Bảo anh lên uống ngụm nước, anh cũng thật là tới uống nước rồi đi?"

Tôi sững sờ, nhất thời bối rối.

Chưa kịp để tôi nghĩ rõ ràng, Cát Ngọc bỗng nhiên đi tới, nhón chân lên, ôm đầu tôi rồi đặt lên miệng tôi một nụ hôn, hơn nữa còn là một nụ hôn dài kiểu Pháp!

Mịa nó, tôi bối rối đến trợn trừng hai con ngươi, cái lưỡi thơm tho của nàng ở trong miệng tôi đảo qua đảo lại làm tôi nhiệt huyết sôi trào.

Nàng buông lỏng tay ra, nhu mị nói: "Đây mới gọi là uống ngụm nước, hiểu không?"

Nói thật, tôi triệt để ngu người, này có ý gì? Tôi sốt sắng nói với nàng, tôi thật ra không ý tứ gì khác.

Cát Ngọc đi tới bên giường, hai chân vắt chéo nói: "Cũng là bởi vì anh không ý đó, thế nên em mới gọi anh đến. Nếu như đầu óc anh có chút không đứng đắn, xế chiều hôm nay em cũng sẽ không cùng anh đi chơi."

Tôi vẫn là ngây người đứng yên tại chỗ, không biết nên nói cái gì.

Cát Ngọc duỗi tay ngọc, vỗ vỗ bên giường, nói: "Nào, cơ hội chỉ có một lần. Nếu như anh đồng ý, thì đến luôn đi. Nếu như anh không muốn, đêm nay anh đi ra khỏi cái cửa này, sau đó anh có cầu cũng chẳng còn cơ hội nữa đâu."

Hạnh phúc tới quá bất ngờ, tôi thậm chí còn cảm nhận được Cát Ngọc đang cố tình khiêu khích dụ dỗ tôi. Tôi mặc dù chỉ là một tên lái xe nghèo, nhưng tuyệt đối không phải một người tùy tiện.

Nhưng ở đời còn có câu "anh hùng khó qua ải mỹ nhân", nhìn thấy Cát Ngọc "chếch chi" nằm ở trên giường, tóc đen rối tung trên tấm ga trải giường trắng nõn, trắng cùng đen tác động lên thị giác một cách mãnh liệt làm tôi bỗng nhiên do dự.

"Anh có phải là đàn ông không vậy?" Cát Ngọc ngữ khí khiêu khích, đồng thời cũng có mấy phần tức giận.

Một lát sau, tôi thẳng tắp thân thể, lớn tiếng nói: "Anh đương nhiên là đàn ông! Hơn nữa còn là một thằng đàn ông máu nóng!"

Cát Ngọc kiều mị nở nụ cười, ngoắc ngoắc ngón tay, mời gọi tôi.



-------------------------------------


Mị cảm thấy Cát Ngọc là quỷ. Bởi vì bà nội của Tiểu Minh lúc hấp hối không phải  là đã nhìn thấy Cát Ngọc sao :'<

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#xetang