C1 - C5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi vừa tròn 26 tuổi, tôi đã làm tài xế xe buýt 4 năm. Công ty của tôi là công ty vận tải Long Hoa thực lực không mạnh, theo khoa học kỹ thuật phát triển, đường nối nhanh chóng mở ra, công ty kinh doanh vận tải cũ kỹ cuối cùng không chịu nổi nhiều cô kong ty vận doanh cạnh tranh, rơi xuống một kết cục giải tán.

Tôi thất nghiệp.

Trước đây tôi lái xe buýt, đều là kiểu cũ khi dùng phanh thì phanh lại, nhưng những công ty vận tải khác đã sớm đào thải loại xe này, chọn dùng xe càng tiên tiến, dùng khí thiên nhiên thậm chí là điện lực khởi động xe buýt, loại xe buýt tiên tiến này, tôi căn bản là không tiếp xúc qua, chơi không nổi.

Liên tục tìm vài công ty vận tải, ban đầu đối với tôi đều thật hài lòng, tuy nhiên sau một phen thử thách, lãnh đạo đều là liên tục lắc đầu, mở giao thông công cộng không phải tiệm tạp kỹ, phải phụ trách với an toàn của khách hàng tuyệt đối.

Liên tiếp ba ngày, tôi ngẩn người ở đầu đường, cảm giác vô lực, thất bại bao phủ toàn thân, 26 tuổi, là tuổi một người đàn ông nỗ lực phấn đấu, là tuổi nỗ lực kiếm lấy lão bà, người khác phong nhã hào hoa, tôi thì bạn gái cũng không tìm được.

Tôi ngồi xổm ở đầu đường, vặn nắp bình nước khoáng, ngửa đầu uống cạn đến hơi cuối cùng, khóe mắt dư quang thoáng nhìn về phía trên trạm dừng nhà ga có dán một tờ quảng cáo.

Tại thời điểm trước đây lái xe buýt, thường thường thấy có người dán quảng cáo ở trên trạm dừng, đơn giản mà hiệu quả. Nếu không thì là các loại tìm người làm chứng, còn có dán một ít Bao tiểu thư.

Chân chính hấp dẫn ánh mắt tôi chính là một tờ giấy A4 phổ thông, bên trên viết thông báo tuyển nhân sự.

Cần tuyển:

Công ty vận tải Đông Phong hiện cần tuyển tài xế, yêu cầu 25 tuổi trở lên, có thể thông thạo lái xe buýt Lam Tinh, đãi ngộ phong phú, địa chỉ văn phòng tổng trạm khách vận, người liên lạc Trần Vĩ, số điện thoại di động 186

Mà thông báo trên nói tới xe buýt Lam Tinh, chính là xe buýt kiểu cũ mà tôi thông thạo !

Bây giờ hiếm thấy còn có công ty vận tải cần tuyển tài xế như vậy, đây không phải là "Sơn cùng thủy tận tưởng hết đường, vô tình lại thấy một thôn" sao? Tôi ôm thái độ muốn thử vận may chạy tới văn phòng.

Văn phòng ở ngoại thành, khoảng cách cách nội thành rất xa, ngồi hơn một giờ trên giao thông công cộng mới đến. Ở văn phòng tổng trạm, tôi tìm tới phụ trách nhân sự Trần Vĩ, hắn xem ra 30 tuổi có thừa.

Hắn ngồi ở giữa văn phòng, sau khi thấy tôi đi vào, lập tức đem chân thả xuống, đi đôi giày da tiến tới thân thiết nắm tay, tôi rất phản cảm, nhưng vẫn bày ra bộ mặt xã giao cùng hắn nắm tay một hồi.

Ngồi vào chỗ của mình sau, Trần Vĩ cười nói:
"Anh tên là gì? Có biết lái xe buýt Lam Tinh không?"

Tôi gật đầu mỉm cười:
"Tôi tên Lưu Minh Bố , đã từng lái xe Lam Tinh 4 năm"

Nha, hơn 4 năm a, không tồi không tồi, bên công ty chúng tôi thiếu một ca làm đêm, xe buýt tuyến số 14, mỗi ngày chuyến mười hai giờ khuya xuất phát, từ văn phòng đi tới xưởng Tiêu Hóa, hai giờ khuya lại đi về, bao ăn ở, tiền lương 6000, anh thấy sao?

Trần Vĩ nói ra điều kiện để tôi sửng sốt tại chỗ.

Tôi lái xe buýt 4 năm, xưa nay chưa từng thấy đãi ngộ cao như vậy, mỗi ngày chỉ phát một chuyến xe, hơn nữa tiền lương 6000, bao ăn ở?

Thấy trên mặt tôi kinh ngạc không thôi, Trần Vĩ hơi di chuyển thân thể, ngồi càng gần vào tôi, vỗ bờ vai của tôi nói:
"Không những lương định kỳ còn có phát thêm thưởng ngoài, thấy thế nào?"

Tôi cảm giác chuyện này quả thật là vui như lên trời a, lập tức liền muốn gật đầu đáp ứng, ai ngờ Trần Vĩ lại nhỏ giọng nói rằng:
"Có điều có một chút anh phải chú ý".

Tôi gật đầu: "Ân, anh nói đi".

"Anh nhất định phải đúng giờ, mười hai giờ khuya nhất định phải xuất phát! Sau khi tới xưởng Tiêu Hoa, nhiều lắm dừng lại năm phút đồng hồ sau đó liền trở về, ở trên đường trở về, không cho phép trên đường đón khách, dù cho là người gần chết, anh cũng không thể để cho hắn lên xe, nhất định phải ở trạm điểm đỗ xe! Hiểu chưa?"

Điểm này tôi cảm giác rất hợp lý, xe buýt chỉ được phép dừng ở trạm đỗ xe, nhưng vùng ngoại ô thành phố không nhiều quy củ như vậy, rất nhiều lúc đều là vẫy tay liền dừng, phất tay liền chạy, điểm này để tôi cảm giác công ty vận tải Đông Phong tác phong rất đoan chính.

Nhưng đồng thời với cảm giác hợp lý lại cảm thấy Trần Vĩ có chút thái quá, muốn thực sự xảy ra tai nạn xe cộ, phải lái xe tốc độ 120km/h đi chứ ?

Thấy Trần Vĩ sắc mặt rất là kiên nghị, tuy nhiên vì phong phú đãi ngộ, tôi vẫn gật đầu nói:
"Tất cả phục tùng sắp xếp".

Trần Vĩ lúc này mời cười nói tiếp:
" Còn vấn đề gì không, đêm nay bắt đầu đi làm luôn chứ?"

Tôi nghi ngờ nói:
"Không cần thử trình độ lái xe sao?"

"Không cần không cần, tôi tin anh. Đêm nay sẽ đi làm luôn, được không?" Trần Vĩ xem ra rất dũng cảm, nhưng tôi luôn cảm giác không đúng, một ngày chỉ đi một chuyến xe mà tiền lương vẫn cao, tuyển dụng lại không cần test trình độ chuyên môn.

Sau một lúc lâu, tôi vẫn là gật đầu:
"Ân, không thành vấn đề, đêm nay có thể đi làm".

Ở trong phòng làm việc nhận một bộ tài xế chế phục màu lam, tôi liền trở về nhà một chuyến trước tiên, chỗ tôi ở cách văn phòng này cũng không xa, thuê nhà cũng tiện nghi, sau khi thu thập hành lý thỏa đáng, liền mang theo quần áo đệm chăn đi tới văn phòng tổng trạm khách vận.

23h50, Trần Vĩ đi ký túc xá tìm tôi, đưa cho tôi một điếu thuốc cười nói: "Tiểu Lưu a, làm một điếu thuốc trước đi, hai ta cùng hút".

Tôi nhìn điện thoại di động, đáp:
"Trần ca, 23h50 rồi, tôi trước tiên đi chuẩn bị một chút, một lúc nữa xuất phát rồi".

Ai ngờ Trần Vĩ cười nói:
"Không sao, ca cho chú nói mấy câu, chú nhớ kỹ a. Thứ nhất, không tới trạm điểm không cho phép đỗ xe, hiểu chưa?"

Tôi gật đầu.

"Thứ hai, đến trạm cuối xưởng Tiêu Hóa, có thể nghỉ ngơi năm phút đồng hồ, nhưng chớ vượt quá mười phút, tuyệt đối đừng vượt qua, hiểu chưa?"

Tôi lại gật đầu.

"Thứ ba, không cho phép ở trên xe hút thuốc, càng không thể mang theo bật lửa và vật dễ cháy nổ, hiểu chưa?"

Tôi vẫn là gật đầu, tôi cảm giác những điều đều rất hợp lý, thứ nhất là quy tắc nghề nghiệp, thứ hai là không cho lười biếng, thứ ba càng là quy tắc mà tài xế xe buýt nhất định phải tuân thủ

Thời gian gần tới rồi, tôi lên xe Lam Tinh tuyến số 14. Nói thật lòng, chất lượng của chiếc xe này so với những chiếc xe trước đây tôi từng lái còn muốn nát hơn, thời điểm khởi động rõ ràng có thể nghe được âm thanh lạch cạch dưới sàn xe, hơn nữa chỗ điều khiển tuy rằng rất mềm, nhưng lại gồ ghề, cảm giác như là có một đôi tay ở dưới chỗ điều khiển nâng cái mông của tôi, nếu gặp phải con đường xóc nảy, chẳng phải sẽ đau "bi" sao ?

Tôi nghĩ không ra, công ty vận tải Đông Phong là một công ty tài sản hùng hậu, làm sao còn bảo lưu loại xe này ?

Từ trạm lái xe đi ra, đường đêm rất tối, hơn nữa văn phòng cách nội thành thực sự quá xa. Quả nhiên, trên đường cũng không có đèn, ánh đèn xe lại rất yếu, cảm giác rất không thoải mái.

Bởi vì 12h đêm, hầu như mỗi nhà ga đều không có ai, đi một hơi năm, sáu trạm, mới thấy một tiểu tử, nhìn thấy tôi liền kinh ngạc nói:
"Nha, đổi sư phụ rồi à?"

Tôi gật đầu mỉm cười, nói:
"Đúng vậy, ngày hôm nay vừa mới nhận việc".

Trên xe không có ai, tiểu tử cũng rất cởi mở, đưa cho tôi một điếu thuốc cười nói:
"Đến sư phụ, mời ngài hút trước tiên".

Tôi lắc đầu cười nói:
"Không được, trên xe không cho hút thuốc".

"Không sao, hút một điếu thuốc có thể làm sao, hút chứ".
Tiểu tử rất là nhiệt tình, nhưng tôi kiên trì không hút, chỉ là đem kẹp ở trên lỗ tai.

Lại đi thêm mấy trạm, đến trạm Mị Lực Thành này có một cô bé, biểu hiện rất là cô đơn, tôi thân thiết nhắc nhở: "Tiểu cô nương, lên xe xin mời trả 1 tệ".

Tiểu cô nương ngẩng đầu nhìn hướng về tôi, nhỏ giọng hỏi tôi:
"Thúc thúc, cháu không có tiền, thúc để cháu ngồi xe được không?"

Tôi sững sờ, bật cười khanh khách: "Đương nhiên có thể".

Tôi từ trong túi móc ra một khối tiền xu ném vào rương thu tiền, sau đó đối với tiểu cô nương cười nói: Lần này xem như là thúc thúc mời cháu.

Tiểu cô nương cũng không có đối với tôi cười, mà biểu hiện hờ hững đi tới phía sau xe buýt.

Dọc theo con đường này đi cũng rất thông suốt, so với những tuyến xe trước đây tôi từng lái thoải mái hơn nhiều, lái xe đêm chỗ tốt là không kẹt xe, không lãng phí thời gian, hầu như một mạch là tới trạm cuối.

Hành khách đều xuống xe, tôi ngồi ở chỗ tài xế ngồi nghỉ ngơi một hồi, xem thời gian trên điện thoại di động, đã là 1h50, từ văn phòng đến xưởng Tiêu Hóa, đoạn đường này thật là không ngắn, hơn nữa còn ở vùng hẻo lánh, con đường khó đi.

Nghỉ ngơi ước chừng 3 phút, tôi liền một lần nữa lái xe trở về văn phòng.

Lộ trình trở về này càng đơn giản, các trạm hầu như đều không có ai, ngày thứ nhất đi làm rất là thuận lợi.

Trở lại ký túc xá, thời điểm rửa, tôi chợt nhớ còn điếu thuốc lá trên tai, liền từ tai trên lấy xuống, đốt, vừa mới hút một hơi, cảm thấy cay xè, cảm giác như hút xì gà thế này

"Mẹ nó, đây là thuốc lá nhãn hiệu gì mà cay như vậy?"

Tôi cầm lấy đầu lọc soi dưới ngọn đèn nhìn một chút, liền sợ hãi đến tay run run, suýt chút rơi điếu thuốc.

Thuốc lá thủy Tinh Cung.

Thuốc lá này là do xưởng thuốc lá huyện Sơn Tây tỉnh Khúc Ốc sản xuất, từ lúc mười mấy năm trước đã ngưng sản xuất!!

Tôi lại hút một hơi, cảm giác mùi vị so với thuốc lá Thủy Tinh Cung rất giống, bởi vì thời điểm bắn pháo hoa khi còn bé, đều là bắt chước người lớn, đốt một điếu thuốc, nhanh chóng hút 2 hơi, cảm giác mùi vị rất giống.

Tôi ngồi ở bên giường sững sờ, cẩn thận hồi tưởng lại tiểu tử mời tôi thuốc lá, nghĩ thầm tiểu tử này từ đâu có được loại thuốc lá này? Chẳng lẽ là của cha hắn? Nhưng đừng nói mấy năm, mấy tháng là thuốc lá đã mốc meo hết rồi.

Chẳng lẽ bây giờ còn có một tiểu thương cố ý sản xuất những thuốc lá cũ này? Cũng không đúng, làm thuốc giả đều là giả Trung Hoa, giả Ngọc Khê, Phù Dong Vương các loại thuốc lá giá cao, ai lại giả loại thuốc rẻ tiền này ?

Việc này tôi không nghĩ ra.

Ngày thứ hai, vẫn giống như hôm trước, 12 giờ bắt đầu xuất phát, lần này không gặp tiểu tử cho tôi thuốc lá, liên tiếp đi chừng mấy ngày, cũng không gặp lại hắn.

Mà mỗi ngày sau khi lái xe trở về, nếu Trần Vĩ còn chưa ngủ, sẽ lôi kéo tôi uống hai ba chén, chuyện cứ như vậy bình thản đi qua, nhưng vào ngày thứ sáu cuối tuần, tôi lần thứ hai gặp bé gái không có tiền ngồi xe.

Nàng lên xe liền hỏi: Thúc thúc, cháu không tiền, thúc để cháu ngồi xe được không?

Nhìn nàng chừng mười ba tuổi, hơn nữa mặc quần áo không giống như đứa nhỏ nghèo khổ, khả năng là cha mẹ quản giáo nghiêm, bình thường không cho tiền tiêu vặt, hoặc là bản thân tham ăn, tiền ngồi xe đều mua đồ ăn vặt.

Tôi đáp: Thúc thúc lại mời cháu một lần nữa.

Cứ như thế một tháng, tôi phát hiện mỗi khi thứ sáu, cô bé này đều sẽ lên xe ở trạm Mị Lực thành, hơn nữa trên người chưa từng có tiền, mỗi một lần đều vô cùng đáng thương hỏi tôi, nếu như không tiền, có thể cho nàng ngồi xe hay không.

Lại một lần trên xe không có hành khách, chỉ có bé gái, tôi nói: Như vậy đi, cháu cười với thúc thúc một lần, thúc thúc sẽ mời cháu ngồi xe, được không?

Tôi cảm giác tiểu hài tử liền sẽ phấn chấn, cười một nụ cười cảm động cả thế giới, nụ cười là ngôn ngữ thông dụng của thế giới này mà.

Ai ngờ bé gái chất phác lắc đầu, vẻ mặt không hề biến đối.

Khả năng nàng không thích cười rồi.

Hiện tại trên xe có rất ít khách, tôi nhìn vào kính chiếu hậu thấy bé gái kia, sau khi lên xe liền đứng ở trên xe, tuy bên cạnh có thật nhiều ghế trống, nhưng cô bé lại không ngồi.

Trần Vĩ đã nói, không ở trạm không thể đỗ xe, tôi đi xe chậm lại một chút, quay đầu nói: Tiểu cô nương, nhiều chỗ như vậy không ngồi, cháu ngồi xuống một ghế đi, không khéo lại ngã ra bây giờ.

Tiểu cô nương nhìn tôi, không nói một lời. Tôi đành nói: vậy cháu cầm lấy đỡ tay có được không?

Trên xe hành khách nếu gặp phải sự cố, tài xế cùng người bán vé người chịu trách nhiệm đầu tiên.

Tiểu cô nương lúc này mới nắm lấy một cây cột sắt, trong lòng tôi cũng mới yên tâm lại, trong lòng nói cô bé này thật là quái dị, ghế trống nhiều như vậy mà không ngồi ?

Chẳng lẽ cô bé bị bệnh trĩ, ngồi xuống là đau mông?

Trong đầu vừa nghĩ ý nghĩ xấu xa này, tôi liền lắc đầu, cô bé mới mười mấy tuổi, tuổi nhỏ như thế sao có thể bị trĩ.

Liên tục đi xe hai tháng, mỗi khi thứ sáu, tôi đều sẽ gặp bé gái ở Mị Lực Thành, cô bé trước giờ không mang theo tiền. Ngày hôm đó sau khi trở lại văn phòng, cùng Trần Vĩ uống rượu tán gẫu có nói tới việc này.

Ai ngờ tôi vừa mới nói, Trần Vĩ sắc mặt liền thay đổi, hắn nhỏ giọng hỏi tôi: Tiểu cô nương kia có phải mỗi thứ sáu đều lên xe?

Tôi nhấp chén rượu, gật đầu nói: Đúng vậy, trước giờ không mang theo tiền, hơn nữa mặc kệ có ghế hay không, cô bé đều không ngồi, đứng ở trong xe, tôi kiến nghị chúng ta lắp thêm tay vịn, tăng cường an toàn cho hành khách, Trần ca anh thấy có được không?

Trần Vĩ uống hơi nhiều, híp mắt có thâm ý cười nói: Không cần phải để ý đến nàng, cô bé kia không có tiền, cứ kệ đi, không có chuyện gì.

Tôi gật đầu, cùng Trần Vĩ cụng chén, sau đó nói: Có điều cô bé này thật là lạ, tôi mời nàng nhiều chuyến miễn phí như vậy, chỉ muốn nàng đối với tôi cười một cái, mà nàng vẫn không hề thay đổi sắc mặt.

Rầm một tiếng, Trần Vĩ sau khi nghe tôi nói, chén rượu trong tay trực tiếp rơi xuống mặt đất, hắn người lại cầm cái chén, miệng đầy mùi rượu nói với tôi: Ôi lão đệ, đệ đừng tiếp tục nói lời này với nàng, nàng có muốn cười với đệ, đệ cũng đừng để cho nàng cười, hiểu chưa?

Trần Vĩ uống nhiều rồi, lúc nói chuyện mắt đều lim dim, tôi hỏi lại: Trần ca, vì sao vậy?

Trần Vĩ nằm ở trên bàn, trong miệng không biết nói thầm cái gì, cứ như vậy liền ngủ.

Tôi lay động hắn nhiều lần thì hắn nói mê sảng, xem ra say không nhẹ, đành phải nâng Trần Vĩ về ký túc xá, tôi cũng đi nghỉ ngơi.

Ngày thứ hai rời giường đã là buổi trưa, tối hôm qua uống hơi nhiều nên đau đầu, lúc đến căng tin ăn cơm vẫn đều mơ mơ màng màng, vừa bưng cơm nước ngồi xuống, liền nghe hai bà cô phía sau khe khẽ bàn luận nói: Mau nhìn, mau nhìn, đây là tên tài xế vừa mới tới lái xe buýt tuyến số 14.

Người còn lại cười nụ cười trên sự đau khổ của người khác nhỏ giọng nói: Mới vừa đi một ông già, lại tới một người gan lớn, tiểu tử này chắc cũng rất thiếu tiền đây mà.

Hai bà cô này đều là người bán vé ở tuyến số 69, bình thường tôi rất ít ăn cơm ở căng tin, tình cờ gặp các nàng một hai lần, nhưng ý tứ trong lời nói của các nàng tôi không hiểu.

Tôi chỉ là tài xế tuyến số 14 mà thôi, có liên quan gì tới gan lớn ?

Tôi thừa nhận xe buýt tuyến 14 kiểu cũ nên tính an toàn quá kém, nhưng buổi tối lái xe, đi chậm một chút lại không phải là được sao?

Tôi cũng không để ý các nàng, chỉ là quay đầu lại nhìn các nàng một chút, các nàng lập tức giả bộ dạng chăm chú ăn cơm.

Mười hai giờ khuya, tôi đúng giờ từ văn phòng xuất phát, thời điểm xe tới trạm Tôn Gia Loan, lên xe là một người trung niên ước chừng 50 tuổi, hắn thả tiền vào thùng không trực tiếp đi tới phía sau chỗ ngồi, mà là trước tiên cười với tôi.

Tôi lễ phép gật đầu, tương tự mỉm cười chào lại.

Thời điểm tới trạm Mị Lực Thành, xe còn chưa tới gần trạm dừng, thật xa tôi liền nhìn thấy bé gái chất phác, ngay khi tôi sắp đỗ vào bến, bỗng nhiên phía sau truyền đến một tiếng: Đừng đỗ xe!

Tôi sững sờ, quay đầu nhìn về phía sau, nói chuyện với tôi chính là đại thúc trung niên hơn 50 tuổi kia, hắn vóc người không cao, nhiều lắm 1m65, còn có chút hói đầu.

Đại thúc này, tới trạm xe sao lại không thể đỗ xe? Nói xong, tôi liền chuẩn bị đem xe đỗ vào bến.

Ai ngờ đại thúc kia dĩ nhiên trực tiếp từ chỗ ngồi vọt tới, mặt đầy tức giận nói với tôi: Không thể dừng lại! Tiếp tục đi, tiểu tử ngươi nghe ta không sai!

Lúc nói chuyện, đại thúc kia trực tiếp bắt vô lăng của tôi, còn đưa chân đạp ga, nhìn một loạt động tác đó, hầu như làm liền một mạch, tôi cảm giác đại thúc này khẳng định là lão tài xế lâu năm, hơn nữa cũng quen thuộc kiểu xe buýt Lam Tinh.

Kết quả, xe còn chưa vào trạm Mị Lực Thành, liền trực tiếp một hơi phóng qua, tôi quay đầu sang rống to: Thúc đây là nhiễu loạn công cộng trật tự! Nếu như bị hành khách trách cứ, cháu sẽ bị phê bình!

Đại thúc tuổi trung niên nói: Chó má, thằng nhóc Trần Vĩ kia dám phê bình ngươi thử xem?

Vừa nghe hắn nói, tôi sửng sốt một chút, hắn còn nói: Ta trước đây chính là tài xế chiếc xe này, cũng làm ca đêm, tiểu tử, ngươi nghe ta liền không sai, nếu gặp lại cái tiểu cô nương kia, đừng cho nàng lên xe.

Tôi nghi hoặc hỏi: Bé gái không mang tiền mà thôi, có gì mà phải làm như vậy?

Hắn xem thường nhìn tôi một chút, nói: Người trẻ tuổi chính là như vậy, cái gì cũng không để ý, nếu người cho nàng lên xe, ngươi sẽ có phiền toái lớn!

Tôi lại hỏi phiền toái lớn là chuyện gì.

Hắn không lại để ý đến tôi, không nói lời nào trở lại chỗ ngồi, làm tôi không hiểu chuyện gì xảy ra, gãi đầu gãi tai với một đống câu hỏi trong đầu.

Thời điểm phóng qua trạm Mị Lực Thành, bé gái kia đứng ngây ngốc ở trạm xe buýt, tôi nhìn nàng qua cánh cửa sổ, nàng liền đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhìn về ta mỉm cười.

Tôi nhớ rất rõ ràng, hết thảy chuyện quái dị sau này chính là từ ngày hôm đó bắt đầu, đầu tiền là tôi mất ví tiền, sau đó ví tiền lại nằm ở hàng ghế cuối cùng xe buýt, do đồng nghiệp tìm thấy trả lại.

Thời điểm dì Bảo Khiết trả cho tôi ví tiền, để tôi xem có bị thiếu tiền hay không, tôi cầm ví tiền, sắc mặt thay đổi.

Tiền không mất, nhưng nhiều ra một tấm thẻ căn cước!

Một tấm thẻ căn cước của nữ nhân, tên là Cát Ngọc, tướng mạo rất tuấn tú, tôi không quen biết người này, nhưng nhìn bức ảnh tôi lại có cảm giác đã từng quen biết, cảm thấy mình đã từng thấy, nhất định đã gặp nàng, chỉ có điều tạm thời không nhớ ra được.

Tôi căng thẳng thu lại thẻ căn cước, dì Bảo Khiết cười trêu nói: Tiểu Minh, hẹn hò rồi hả?

Tôi căng thẳng bởi vì tấm thẻ căn cước không rõ lai lịch, mà dì Bảo Khiết lại cho rằng, tôi mang theo cô nương nào đó đi khách sạn, đăng ký phòng bằng thẻ căn cước người ta nhưng lại quên trả.

Lại qua mấy ngày, tối hôm đó mưa thật to, sau khi lái xe trở về, chạy tới ký túc xá cũng đã ướt đẫm giầy, cũng may còn một đôi giày thể thao đã sớm cọ rửa sạch sẽ.

Buổi sáng sau khi rời giường, trong cơn mơ màng xỏ dép đi lấy đôi giày thể thao, nhưng vừa cúi đầu nhìn, đôi giày đã ngăn nắp xếp ở đó.

Tôi sững sờ, gãi đầu cẩn thận nghĩ lại, đêm qua sau khi trở về ký túc xá thì trực tiếp leo lên giường đi ngủ, vậy ai đã xếp đôi giày ra đây ?

Tôi đi ra ngoài hỏi Trần Vĩ có phải là hắn làm hay không, hắn cười nói: Ai thèm chạm vào đôi giày thối của ngươi.

Toàn bộ người trong công ty vận tải Đông Phong, mở được cửa chỉ có Trần Vĩ và tôi. Hắn là chủ quản khẳng định có chìa khóa ký túc xá, nhưng hắn chưa từng tới, vậy thì ai làm? Tôi nghĩ thầm: Chẳng lẽ đây là người nào đùa dai ?

Lại qua một quãng thời gian, chuyện quái dị càng ngày càng nhiều, tôi không nhịn được tìm đồng nghiệp hỏi thăm một chút địa chỉ lão tài xế đời trước, chuẩn bị qua thăm một lần.

Mọi người nói nhà có lão nhân như có bảo tàng, người lớn tuổi trải qua nhiều sóng gió cũng hiểu nhiều. Tôi tuy rằng không tin những thứ quái dị này, nhưng những sự việc phát sinh gần đây, quả thật làm cho tôi như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than.

Lão tài xế ở tại một tiểu thôn. Khi tới nhà hắn thì cửa không khóa, đi vào là một bộ sân vuông, tôi đứng trong sân hỏi: Hoàng sư phụ có ở nhà không?

Lão tài xế đời trước gọi là Hoàng Học Dân, ở trong sân hô hai tiếng, thì trong nhà có người con trai hai bảy hai tám tuổi đi ra, mặc chiếc quần hoa nhiều màu, vẫn giữ kiểu tóc húi cua, giờ khắc này cau mày hỏi tôi: Anh tìm cha tôi làm gì?

Tôi cười nói: Tôi tới thăm hỏi ông ý. Lúc nói chuyện, tôi thuận tay lắc hoa quả trên tay.

Giọng điệu của người này không được thân thiện cho lắm, trên mặt lại mang theo dáng vẻ ai cũng nợ tiền hắn, vì lẽ đó tôi nhanh chóng trình bày mục đích của mình.

Dừng lại chốc lát, hắn đối với tôi hất đầu nói: Vào nhà ngồi đi.

Tiến vào trong nhà, tôi liền sững sờ tại chỗ, trên bàn gỗ hướng về phía bắc của nhà họ bày một tấm di ảnh đen trắng, trên bức ảnh rõ ràng là lão tài xế.

Tôi sững sờ, ấp úng hỏi: Này Hoàng sư phụ hắn ...

Hắn thở dài nói: Một tháng trước cha tôi đi rồi.

Cái gì?

Tôi cả người run run, khiến cho rổ hoa quả suýt chút nữa rơi trên mặt đất, một tháng trước đi? Vậy ta Hoàng sư phụ hai ngày trước tôi gặp là ai ?

Thấy tôi giật mình, hắn cho rằng tôi còn không biết tin tức này, liền đưa tôi chén nước, nói một câu: Anh đợi tôi một lát.

Hắn kéo ngăn kéo, tìm kiếm một lúc, lấy ra một tờ báo có chút cũ nát có tiêu đề: tài xế xe buýt tuyến 14 khi còn sống liên tục làm ca đêm, mỗi ngày chỉ nghỉ ngơi ba tiếng, mệt chết trên xe buýt.

Tôi cầm tờ báo, cánh tay không ngừng mà run run, bởi vì tờ báo còn đăng một tấm ảnh đen trắng Hoàng sư phụ ngã vào chỗ ngồi tài xế mà ngoẹo cổ tắt thở.

Trầm mặc hồi lâu, trong lòng tôi loạn tùng phèo, thấy tiểu tử tóc cua trong lòng cũng không dễ chịu, tôi khuyên một câu: Đại ca, chúng ta đều nén bi thương đi, haiz.

Tiểu tóc húi cua hừ lạnh một tiếng nói: Cha tôi tuy hơn 50 tuổi, nhưng thân thể cường tráng, khi nhận lời làm tài xế đã nói, một ngày chỉ đi một chuyến xe, đánh chết tôi cũng không tin cha tôi sẽ mệt chết, việc này tôi đã tìm luật sư, lần này tôi nhất định phải đem công ty vận tải Đông Phong cáo ra toà án!

Đây là việc nhà người ta nên tôi không tiện nói thêm vào, gật gật đầu, lại với anh ta hàn huyên hai câu, dù sao tâm tình cũng không quá tốt, tôi tìm một lý do, nói còn có việc liền rời đi.

Sau đó trong vài ngày, tôi vẫn tâm thần không yên, đại thúc kia trông rất khỏe mạnh, làm sao có thể vì lái xe mà mệt chết đây?

Tôi hai ngày trước nhìn thấy Hoàng sư phụ, liệu có có phải là ảo giác?

Việc này tôi không nói với Trần Vĩ, phỏng chừng nói rồi anh ta cũng không tin. Hôm sau khi chuyến xuất phát trở về, trước khi xuống xe, tôi phát hiện hàng ghế ngồi cuối cùng dĩ nhiên bày đặt một chiếc giày cao gót!

Chuyện này làm tôi thật bực mình, thầm nghĩ cô gái nào không có ý thức, trên xe buýt cởi giày không nói đã đành, cuối cùng còn đem giày ném lên chỗ ngồi.

Tôi nhẫn nhịn bực tức trong lòng nắm lấy chiếc giày rách, đang chuẩn bị ném ra xe buýt, nhưng khi liếc mắt nhìn, nhất thời tay run lên, suýt nữa chiếc giày rơi từ trên tay tôi xuống

Không đúng, loại giày cao gót thuần thủ công này mười mấy năm trước bán khá là chạy, nhưng hiện tại đã không còn ai đi giày cao gót loại này nữa!

Tôi nghĩ lại một phen, tức lúc xe bắt đầu chạy, trên xe hình như không có cô gái nào, dù sao tôi là kiếp FA, có mỹ nữ lên xe tôi cũng sẽ xem thêm cho thỏa thích con mắt

Tôi cũng không nghĩ nhiều, lập tức liền ném đôi giày cao gót vào trong thùng rác.

Ngày hôm sau, khi tôi đang trở về, lúc đang dọn thùng rác, ở dãy ghế chuyên giành cho người già trẻ nhỏ, người khuyết tật phát hiện một chiếc nhẫn vàng, hình thức rất cũ kỹ, không có bất kỳ hoa văn nào, loại hoàn toàn làm thủ công, bà nội tôi ngày xưa hay loại đeo nhẫn này.

Tôi lại vừa nghĩ cảm thấy không đúng, dãy ghế này bình thường không ai ngồi, mà đêm nay từ lúc xuất phát tới già, cũng không thấy cụ bà nào lên xe ?

Ngày thứ ba, tôi cố ý để ý xung quanh, mỗi khi xe đến trạm, lúc mở cửa xe, tôi đều sẽ trước để hành khách xuống dưới, sau đó tôi quay đầu lại liên tục nhìn chằm chằm vào bọn họ, nhìn xem có người hay không cố ý thả đồ vật vào chỗ ngồi.

Mỗi lượt hành khách lên xuống, tôi đều chăm chú quan sát, đại khái nhớ kỹ dáng dấp của bọn họ.

Chờ đến chuyến trở về, ta quét dọn thùng xe, lần này lại phát hiện một sợi dây chuyền ở dãy ghế ngồi sau.

Không đúng!

Tôi nhìn sợi dây chuyền trân châu nhất thời cả kinh, nghĩ lại lần thứ nhất trong ví tiền có thêm một tấm thẻ căn cước, lần thứ hai thêm một đôi giày cao gót cũ nát, lần thứ ba thêm một chiếc nhẫn vàng kiểu cũ, lần thứ bốn liền có thêm một sợi dây chuyền.

Trước tiên loại trừ thẻ căn cước, chỉ xem ba món đồ còn lại, giống như xuất hiện từ chân đến đầu!

Nếu như suy đoán này chính xác, vậy ngày mai xuất hiện đồ vật, chính là cái mũ đỉnh đầu!

Chẳng biết vì sao, trên người tôi nổi lên một lớp da gà, một luồng sợ hãi không tên sộc lên đầu, tôi đem giày cao gót từ trong đống rác lượm trở về, để mấy món đồ này trong ngắn kéo của tôi.

Sáng sớm ngày hôm sau, tôi mới vừa tỉnh ngủ lập tức liền cầm lấy thuốc lá, đi tìm một lão tài xế trong nhà ga, hỏi bọn họ một chút, tiền tiền nhiệm tài xế bến xe buýt 14 ở nơi nào. ( tiền tiền nhiệm - tiền nhiệm của tiệm nhiệm, tức là người làm trước lái xe Hoàng )

Bởi vì hiện tại tôi đã không tìm được Hoàng sư phụ, ông ta đã chết rồi, tôi không cách nào lại từ trong miệng ông ta thăm dò tin tức liên quan tới bến xe buýt 14, vậy cũng chỉ có tìm tới tiền tiền nhiệm tài xế xe buýt, hi vọng ông ta không xảy ra chuyện gì.

Khi vừa bắt đầu hỏi, rất nhiều người đều lắc đầu, nói mình không biết, tôi chuyên chọn sư phụ già hỏi, cuối cùng lão tài xế tuyến 306 thấy thái độ tôi rất thành khẩn, còn thỉnh thoảng mời thuốc, mới nhỏ giọng đem địa chỉ tiền tiền nhiệm tài xế tuyến 14 cho ta.

Cuối cùng hắn còn thở dài, nói với ý tứ sâu xa: chàng trai, khi ngươi chưa giống như những tài xế khác, thì liền đổi tuyến đi, haiz, lời này cũng không nên nói với người khác.

Tôi gật gật đầu: Tạ ơn đại thúc.

Nhìn thời gian một chút, mới hơn mười giờ sáng, khoảng cách xuất phát còn hơn mười mấy tiếng, thời gian vừa đủ, lúc này tôi liền đứng dậy, mua hai hộp tốt yên, thẳng đến nhà tiền tiền nhiệm tài xế tuyến số 14 .

Thông qua trò chuyện tôi biết, tài xế tiền tiền nhiệm tuyến số 14 gọi là Chu Bỉnh Khôn, năm nay hơn bốn mươi, đến thôn Thành Trung, nhiều lần hỏi thăm mới biết, hắn hiện tại làm học đồ ở một nhà xưởng rèn.

Tìm tới gia xưởng rèn kia, tôi thuận lợi ở trong phân xưởng tìm tới Chu Bỉnh Khôn, ông ta tóc ngổn ngang, đang đánh bóng một cái ống tuýp, tôi phát hiện ngón áp út ở tay trái của hắn đứt rời, hơn nữa điểm đứt rời mặt cắt rất không trơn nhẵn, giống như bị vật cứng gây thương tích.

Tôi đi tới hỏi: Ngài là Chu Bỉnh Khôn Chu sư phụ có phải không?

Bởi vì tạp âm trong xưởng rèn rất lớn, ông ý lấy xuống khẩu trang lớn tiếng hỏi tôi: Ngươi nói cái gì!

Tôi nói ngài là Chu sư phụ có phải không?!

Ông ý gật gật đầu, vừa vặn đến giờ ăn cơm trưa, mọi người đều dừng tay đi nghỉ cả. Tôi đứng đợi ở cửa phân xưởng, đợi ông ý thay một bộ quần áo sạch sẽ, liền nói với ông: Chu sư phụ, tôi là tài xế xe buýt tuyến 14, có chút việc muốn thỉnh giáo ngài.

Chu Bỉnh Khôn mới vừa nghe tôi nói, sắc mặt lập tức liền thay đổi, không thèm nhìn tôi nói rằng: Tôi đã sớm không lái xe buýt, thỉnh giáo cái gì nữa? Không có gì có thể thỉnh giáo, anh đi đi.

Tôi vội đuổi theo, đưa lên một điếu thuốc, ôn tồn cười nói: Chu sư phụ, ngài là tiền bối đã từng lái qua tuyến 14, mà ta lại muốn hỏi về tuyến 14. Không phải vừa vặn đến giờ ăn cơm sao? Khi tới tôi nhìn thấy một nhà hàng thịt dê sủi cảo, trông có vẻ làm ăn rất tốt. Như vậy đi, tôi làm chủ, thúc tôi hai người coi như nói chuyện phiếm, được không?

Tôi vừa mời thuốc, vừa mời cơm, cuối cùng Chu Bỉnh Khôn cũng không nói gì, tiếp nhận thuốc lá trong tay tôi. Vừa thấy có hi vọng, lập tức liền móc ra cái bật lửa cho ông ý đốt.

Đến quán sủi cảo, sau khi chọn món ăn xong, tôi nhỏ giọng hỏi: Chu sư phụ, nghe nói trước đây ngài cũng lái tuyến 14 ?

Có câu nói rất hay: "ăn thịt người miệng ngắn, bắt người nương tay". Ông ý hút thuốc của tôi, ăn cơm tôi mời, cũng không lạnh lùng nữa, lúc này gật đầu, ừ một tiếng. Sau đó liền không đoạn sau.

Tôi ngẩn người, giúp Chu Bỉnh Khôn lấy đĩa bánh bao nhỏ, lại hỏi: Chu sư phụ, tuyến số 14 có thứ gì không sạch sẽ?

Tôi hỏi dò ông ý, ông gắp một chiếc sủi cảo nhét vào trong miệng, lẩm bẩm nói: Mỗi ngày quét dọn một lần, nơi nào không sạch sẽ a?

Đến!

Vừa nhìn ông ý như vậy, hẳn là không dự định nói cho tôi bất cứ chuyện gì. Tôi thở dài, trong lòng nói: nếu như đúng là nếu như vậy, thì tranh thủ chút thời gian, chạy về ký túc xá còn có thể ngủ 1 giấc ngủ trưa.

Tôi gọi người phục vụ tính tiền, khách khí nói: Chu sư phụ, tôi có chút việc, phải đi về trước, ngài từ từ ăn.

Vừa mới đứng dậy, còn chưa đi được hai bước, Chu Bỉnh Khôn bỗng nhiên nói với tôi: Chàng trai, trước tiên đừng đi.

Ông ý bưng bát, uống cạn bát canh sủi cảo, bảo tôi cùng ông ý ra ngoài quán sủi cảo. Ra đến bên ngoài, ông ta ợ một cái, nói: Xem như anh tấm lòng không xấu, nghe tôi nói một câu, đừng tham tiền lương cao, bỏ tuyến 14 đi, từ chức càng nhanh càng tốt, tốt nhất là ngày hôm nay liền từ chức.

Tôi hỏi lại vì sao ?

Chu Bỉnh Khôn lắc đầu nói: Đừng hỏi vì sao, nếu như anh tin tôi, anh liền mau chóng từ chức, anh nếu như không tin, "cái kia" sẽ theo anh.

Nói xong, ông ý đi về xưởng rèn, tôi vội đuổi theo, đem sự việc gặp mấy ngày nay kể ra 1 lượt, Chu Bỉnh Khôn sắc mặt dần dần trở nên âm trầm, đến cuối cùng ông xoay người, sợ hãi hỏi tôi: Cái giày kia anh ném đi rồi à?

Tôi lắc đầu nói: Đó là giày cao gót rất cũ nát, tôi giữ lại không dùng, vừa mới ném đi, hôm sau đó lại cầm về.

Chu Bỉnh Khôn gật đầu, lại hỏi ta: Cái kia nhẫn vàng anh có cầm theo không?

Tôi lắc đầu.

Ông ý lại hỏi: Dây chuyền trân châu anh cầm theo không?

Tôi vẫn là lắc đầu.

Chu Bỉnh Khôn mặt trắng như tờ giấy, vỗ bờ vai của tôi nói: Đêm nay anh đem giầy, nhẫn, dây chuyền, đều đem tới trên xe buýt, đi một chuyến cuối cùng, ngày mai bất luận ra sao đều phải từ chức! Hơn nữa, anh nhất định phải nhớ kỹ một chuyện!

Tôi vội vàng hỏi: Chuyện gì?

Nói đến chỗ này, Chu Bỉnh Khôn trên mặt hiện ra sám hối vẻ, ông ta thở dài, vỗ bờ vai của tôi nói: Chiếc giày cao gót kia tuyệt đối đừng ném loạn, cái nhẫn vàng kia tuyệt đối không đeo, còn cái dây chuyền kia anh anh càng không được mang.

Nghe xong tôi hơi bối rối, thấy trên mặt tôi nghi hoặc không rõ, ông ta nâng lên tay trái của chính mình, nói với tôi: Chính anh nhìn, đây chính là kết cục của không nghe lời! Lúc trước có một lão tiên sinh ngồi xe buýt tôi lái, đã từng nhắc nhở tôi, nhưng tôi tham tài, vẫn không nhịn được đeo chiếc nhẫn vàng.

Tôi hỏi lại: Nói cách khác, ngón áp út trên tay trái ngài là sau khi đeo chiếc nhẫn bị đứt ?

Vừa hỏi tới đây, Chu Bỉnh Khôn khóe mắt rưng rưng, bỗng nhiên run rẩy tay trái của chính mình, hô lớn một tiếng: Ngón tay này do chính tôi cắn đi!

Tôi cả người run run, lần thứ hai liếc mắt nhìn vào ngón áp út trên tay trái ông ta, bảo sao vết thương không giống như bị vật sắc nhọn gây thương tích, hóa ra là chính mình mạnh mẽ cắn đứt.

Chu sư phụ, ngài có thể tỉ mỉ nói cho ta lý do không? Tôi không phải đầu đất, chuyện phát triển đến giờ phút này, tôi thấy mình không yên tâm.

Chu Bỉnh Khôn thở dài, giơ tay trái lên, tôi nhanh chóng đưa lên một điếu thuốc và đốt giúp, ông a nói: Tiểu gia hỏa à, có một số việc coi như nói cho anh, anh cũng sẽ không tin, xem anh người không xấu, nghe tôi nói một câu, mau mau từ chức đi.

Tin! Tôi tin! Thúc biết chuyện gì, đều nói cho tô đi!

Hoàng sư phụ hơn 50 tuổi, thân thể cường tráng, vẻn vẹn là lái xe buýt tuyến 14 một tháng liền bỗng nhiên chết vì mệt? Có bình thường hay không?

Tôi lắc đầu.

Hai năm trước, xe buýt tuyến số 14 ở Mị Lực Thành đâm chết một phụ nữ có thai, anh biết không?

Tôi vẫn lắc đầu.

Chu Bỉnh Khôn thở dài, nói: Phụ nữ có thai bị người lái xe buýt đầu tiên của tuyến 14 đâm chết, nói ra chỉ sợ anh không tin, tôi hai năm trước tới ngục thăm viếng qua ông ta, ông ta trước sau nói mình oan uổng, nói xe buýt tuyến 14 bỗng nhiên không điều khiển được, đang dừng đèn đỏ bỗng nhiên lao ra, đâm chết phụ nữ có thai rồi ngừng lại, nhân viên kỹ thuật kiểm tra xe cộ, phát hiện không có vấn đề. Ông ta vào ngục giam không lâu liền bị điên, trước một khoảng thời gian ta lại đến xem qua ông ta một lần, có điều đi không phải trong ngục, mà là lò hỏa táng.

Tôi nổi da gà khắp người, cảm giác phía sau lưng lạnh lẽo.

Người đầu tiên nhận chức tài xế trong lúc lái xe thì xe buýt không điều khiển được đâm chết người, sau đó bị giam vào ngục rồi phát điên, cuối cùng tử vong.

Tài xế đời thứ hai, cũng chính là sư phụ Chu Bỉnh Khôn ở trước mặt, sau khi lái xe tuyến 14 thì cắn đứt ngón tay của chính mình.

Tài xế đời thứ ba, Hoàng sư phụ, lái xe buýt tuyến 14 một tháng liền bị mệt chết ?

Kết cục của ba người bọn họ, ai cũng đều bi thảm, tôi chính là thứ tư, nếu như tôi vẫn tiếp tục lái, thì như thế nào?

Chu sư phụ, mạo muội hỏi một chút, ngài thuận tiện nói cho tôi, ngón tay của ngài là xảy ra chuyện gì? Tôi nhịn hồi lâu cuối cùng vẫn là hỏi lên, tôi không nghĩ ra được một người bình thường làm sao tự nhiên cắn đi ngón tay của chính mình, trước tiên không nói đau đớn như nào, nhưng loại dũng khí cùng nghị lực này, người thường sẽ không có, làm không nổi.

Chu Bỉnh Khôn thở dài, lại giơ tay trái của mình lên, nói: Ngón tay này là do miệng tôi chính mình cắn đi, nhưng cũng không phải tôi cắn, anh hiểu ý của tôi không?

Tôi lắc đầu.

Lúc đó tôi trơ mắt nhìn ngón tay của mình chậm rãi nhét vào trong miệng, hàm răng của tôi dùng sức cắn đứt ngón áp út, sau đó từ trong miệng phun ra ngón áp út đeo cái nhẫn vàng kia. Đây chính là hậu quả của việc tham lam, không phải đồ vật của mình, đừng có tham.

Tôi bỗng nhiên tỉnh ngộ, bảo sao Chu Bỉnh Khôn sư phụ vẫn luôn nhắc nhở tôi, bảo tôi tuyệt đối không được mang chiếc nhẫn vàng kia!

Chu sư phụ, ngài đừng đau lòng, so với hai vị sư phụ tài xế còn lại, kết cục hiện tại của ngài coi như không tệ. Tôi vốn là muốn an ủi Chu Bỉnh Khôn, ai biết đâu câu nói này có thể chọc vào tổ ong vò vẽ.

Chu Bỉnh Khôn bỗng nhiên lớn tiếng cả giận nói: Kết cục của tôi coi như không tệ? Anh thấy tôi không chết nên nói vậy, đúng không? Thế nhưng anh có biết lão bà tôi chết như thế nào hay không ?! Nàng vẻn vẹn đeo dây chuyền trân châu một ngày, liền bị tai nạn giao thông, toàn bộ đầu đều bị xe cán nát! Anh biết không! Anh biết không!!!

Tôi sợ hãi liên tiếp lui về phía sau, Chu Bỉnh Khôn hét xong, ngồi ở trên mặt đất, giống như một đứa trẻ khóc rống lên, ông ta nghẹn ngào nói: Anh có biết tôi sống có bao nhiêu khó chịu không ? Sau đó, ông ta như là bệnh tâm thần, tự lẩm bẩm: Lão bà, là anh xin lỗi em, chúng ta kết hôn thời điểm anh nghèo, không có tiền để mua nổi cho em một chiếc dây chuyền, là anh hại em, đời sau anh nhất định mua cho em một cái dây chuyền đẹp nhất.

Không biết qua bao lâu, ông ta dừng khóc. Tôi đứng bên cạnh ông ta lặng lẽ không nói, ông ta dùng ống tay áo lau khóe mắt một lúc, vỗ bờ vai của tôi nói: Chàng trai, trở về đi thôi, mau chóng từ chức.

Tôi gật gật đầu, lại cho Chu sư phụ một gói thuốc đắt tiền, lúc chuẩn bị đi, ông ta bỗng nhiên như là nhớ ra cái gì đó, nói với tôi: Đúng rồi, chỗ điều khiển anh tuyệt đối đừng mở ra, mặc kệ anh ngồi khó chịu như nào, đều không thể mở ra, Hoàng sư phụ bởi vì mở ra chỗ điều khiển đó mà mệt chết, anh tuyệt đối phải nhớ kỹ!

Tôi còn muốn hỏi lại tại sao, thì Chu Bỉnh Khôn đã quay đầu trở về xưởng rèn. Cẩn thận nghĩ lại, đúng là lúc lái xe luôn cảm giác chỗ điều khiển bị gồ ghề, giống như dưới tấm da lót của ghế dựa ẩn giấu món đồ gì đó.

Hiện tại tôi sẽ không mở tấm lót da của ghế dựa ra nhìn, hiếu kỳ là sẽ chết người. Trong ba tài xế tiền nhiệm, tuy Chu Bỉnh Khôn không chết, kỳ thực kết cục của ông ta mới là đáng buồn nhất, nguyên bản người chết hẳn là ông ta, nhưng vì thương yêu lão bà, đưa dây chuyền trân châu không rõ lai lịch cho bà xã mình đeo, kết quả bà xã làm người chết thay thế cho ông ta.

Vậy cứ như thế mà tính, chỉ cần là tài xế đã từng lái xe buýt tuyến 14 kết cục nhất định đều là chết!

May là tôi chưa kết hôn cũng chưa có bạn gái. Bản thân tuy rằng nghèo nhưng không tham tài, phát hiện tài vật không chủ đều giữ lại, tìm trả người bị mất, nếu không khả năng tôi đã mất mạng trước khi tìm đến Chu sư phụ.

Trên đường trở về, tôi vẫn đang nghĩ đến cùng phải dùng cớ gì để từ chức với Trần Vỹ, nghĩ đi nghĩ lại, điện thoại di động bỗng nhiên vang lên.

Vừa mới cầm điện thoại, nghe được câu nói đầu tiên tôi liền cứng ngắc tại chỗ.

Minh Tử, ngươi mau mau đến bệnh viện trung tâm, nãi nãi của ngươi đột nhiên bị tắc nghẽn cơ tim, khả năng không qua khỏi. Là cha tôi gọi điện, ngữ khí không vội, nhưng cũng rất buồn.

Tôi trong lòng run lên, cánh tay cũng bắt đầu run cầm cập, thậm chí cảm giác cột xương sống đều lạnh cả người.

Bà nội đột nhiên phát tắc nghẽn cơ tim, phải chăng có quan hệ với tôi?

Tôi vội vàng xuống xe buýt, trực tiếp vẫy một chiếc taxi đi tới bệnh viện trung tâm. Ở trong phòng bệnh nhìn thấy bà nội đang nhắm mắt, đeo dưỡng khí trên mặt, bà đã không thể tự hô hấp, bắt buộc phải mượn khí hô hấp để duy trì tính mạng.

Trong phòng bệnh mọi người đều khóc đỏ mắt, mẹ tôi nói: Nãi nãi của con muốn nói chuyện một mình với con.

Hai quai hàm của tôi đau đớn muốn khóc, đi tới trước giường bà nội. Bà run rẩy giơ tay lên, tôi liền cầm thật chặt bàn tay tiều tụy đó. Bà tỏ ra vẻ tươi cười và nói: Minh Tử a, hẹn hò rồi hả con?

Tôi sững sờ vẫn không hiểu rõ ràng, cho rằng bà nội hỏi tôi bao giờ thì hẹn hò, bà vẫn rất quan tâm việc này.

Không chờ tôi đáp lời, bà nội dĩ nhiên ngoẹo cổ nhìn bên trái tôi nói: Khuê nữ a, năm nay bao nhiêu tuổi?

22 a? Nha, tiểu Minh tử của nhà ta thì 26, ha ha, nữ hơn 3 ôm gạch vàng, nam hơn 4 sinh quý tử. Rất xứng.

Khuê nữ a, tiểu Minh tử của nhà ta từ nhỏ tính khí đã quật cường, sau này hai người các con ở với nhau, con chỉ điểm cho hắn nhiều hơn.

Bà nội quay về bên trái tôi, thỉnh thoảng nói chuyện, thỉnh thoảng gật đầu mỉm cười, cuối cùng còn vươn tay trái ra, ở trong hư không vẫy một hồi, sau đó lại đưa tay phải ra nắm lấy tay tôi, đưa hai cái tay sáp nhập ở cùng nhau.

Minh Tử a, khuê nữ nhà người ta từ nhỏ mệnh không được tốt, muốn sống cùng với con, con phải đối tốt với người ta nhé.

Tôi choáng váng, thấy tôi sững sờ, bà nội nghiêm khắc nói: Minh Tử, con làm sao đấy? Không cao hứng a? Khuê nữ nhà người ta lông mày rậm, mắt to rất dễ nhìn, đồng ý theo tiểu tử nghèo như con, con còn không cao hứng hả?

Bà nội ngữ khí rất nghiêm khắc, nhưng kỳ thực rất cao hứng, tôi cho rằng bà nội hồi quang phản chiếu nên đã bị hồ đồ rồi, liền vội vàng gật đầu: Ân, đúng đấy, con sẽ đối xử với cô ấy thật tốt.

Được rồi, con gọi mọi người vào đi, bà dặn dò một chút hậu sự. Bà nội mỉm cười nhìn tôi một chút, lại nhìn bên trái của tôi một chút.

Tôi đi ra phòng bệnh, cha mẹ người thân không ai chú ý đến tôi mà chạy vào phòng bệnh ngay lập tức, lập tức làm thủ tục rời viên để về nhà.

Bà nội đi rồi. Có người nói bà cười khi đi, cha mẹ người thân không biết tại sao bà nội rất cao hứng.

Tôi gọi điện thoại cho Trần Vỹ kể ngắn gọn câu chuyện, không chờ anh ta an ủi, tôi liền trực tiếp cúp điện thoại. Cha mẹ người thân đều thu xếp hậu sự cho bà nội, mà tôi lại một thân một mình đi tới bờ ruộng đồng.

Tôi quay về trống trải ruộng đồng rống lớn: Con mẹ nó mày đến cùng là ai, mày có gan đi ra giết tao đi! Đối một lão thái thái ra tay, con mẹ nó mày là cái đéo gì ?

Không biết mắng bao lâu, tôi ngồi xổm bên canh ruộng đồng khóc lên. Tôi không biết bà nội chết có quan hệ cùng tôi hay không, nghe lời nói của bà nội trước khi mất, tôi cảm giác bà trước khi đi cũng không hồ đồ.

Khi còn bé nghe lão nhân giảng, người trước khi chết là lúc dương khí yếu nhất sẽ nhìn thấy một ít thứ không sạch sẽ.

Tôi rất bất lực, rất sợ hãi, tôi không biết sẽ còn xảy ra chuyện gì. Sau khi ở nhà giữ đạo hiếu một tuần, tức bà nội mất 7 ngày, lúc này tôi mới một lần nữa đi làm.

Tâm tình tốt hơn nhiều, cũng nghĩ rõ ràng rất nhiều. Phật nói: "vốn là không một vật, nơi nào chọc bụi trần". Bà nội đi rồi, kỳ thực là đi hưởng phúc. ( mình để nguyên câu nói của Phật nhé )

Ngồi xe trở về văn phòng, một ngụm nước tôi đều không uống. Đi thẳng đến văn phòng Trần Vĩ, anh ta đang điền bảng chuyến xuất phát, thấy tôi đang vội vội vàng vàng xông tới, ngẩng đầu hỏi: Tiểu lưu, gấp cái gì đây? Chuyện trong nhà làm thỏa đáng rồi sao?

Tôi gật đầu, nói: Trần ca, tôi tới từ chức. Tôi ấp úng một hồi, cuối cùng cũng không tìm được cớ gì, đơn giản đi thẳng vào vấn đề.

Trần Vĩ sững sờ, hỏi: Làm sao đang khỏe mạnh lại từ chức a? Sẽ không bởi vì chuyện trong nhà chứ?

Tôi nói không phải, do mấy ngày nay có chút chuyện khác không thể phân thân, vì vậy xin từ chức.

Trần Vĩ thấy buồn cười nói: Có chút việc liền muốn từ chức? Nếu là có việc gấp, anh lại cho phép chú nghỉ mấy ngày.

Tôi còn chưa nói, Trần Vĩ đã nói một tràng đạo lý, cuối cùng vừa thần bí vừa cười nói: Còn có nhớ hay không anh đã nói với chú việc định kỳ phát thưởng?

Tôi gật đầu, anh ta nói tiếp: Làm đủ nửa năm, công ty thưởng cho xe riêng, làm đủ một năm, công ty thưởng một bộ 100 bình nhà, này không phải là nói phét đâu.

Trên mặt tôi có chút mừng rỡ nhưng trong lòng nhưng lại chửi bới, làm đủ nửa năm thưởng cho máy bay tư nhân cũng không làm, ba vị sư phụ tài xế tiền nhiệm, có người có kết quả tốt?

Hơn nữa từ khi ta nhận lời mời đường số 14 tài xế xe buýt sau khi, bà nội cũng bỗng nhiên cơ tim tắc nghẽn rời đi, ta không biết này cùng đường số 14 xe buýt có quan hệ hay không, ta tận lực thuyết phục chính mình, tự nói với mình đây chỉ là trùng hợp.

Trên mặt tôi biến ảo không ngừng, Trần Vĩ vỗ bờ vai của tôi nói: Mệt mỏi thì anh lại cho chú nghỉ phép 3 ngày, cố gắng vui đùa một chút, nếu không Trần ca dẫn chú đi chơi hộp đêm ( quán bar ) ? Anh có biết 1 em gái, chà chà, ngực nhìn như hai quả bom.

Không được, anh tự đi đi. Tôi đi ra khỏi văn phòng Trần Vĩ, hiện tại tôi cảm giác Trần Vĩ người này rất vô căn cứ.

Trở lại ký túc xá của mình, tôi bắt đầu thu dọn đồ đạc. Trong lòng nói Trần Vĩ nếu như không thả tôi đi, tôi liền trực tiếp không cầm tiền lương rời đi.

Đến khi nhìn tới ngăn kéo có thẻ căn cước của cô gái, giày cao gót, nhẫn, dây chuyền, tôi nói trong đầu: mấy thứ này, một lát cầm tới xe buýt tuyến 14 " treo cao ấn vàng " trực tiếp rời đi.

Trong khi đang thu dọn, khóe mắt dư quang thoáng nhìn trên bàn đặt một tờ giấy A4, tờ giấy này đặt ở chính giữa bàn. Tôi sững sờ nghĩ thầm, tờ giấy này không phải tôi để đó mà.

Mở ra xem, bên trên viết một đoạn văn:

Tuyến xe buýt số 14, ngươi nhất định phải tiếp tục lái, nếu như ngươi đi rồi, thì để linh hồn của ngươi lái đi.

Tay tôi run rẩy làm rơi tờ giấy xuống mặt đất, hít thở không thông, nghĩ thầm tờ giấy này là ai để trên bàn? Toàn bộ tổng trạm khách vận, có thể đi vào ký túc xá của tôi chỉ có Trần Vĩ. Anh ta là chủ quản, có chìa khóa ký túc xá, chẳng lẽ đây là Trần Vĩ thấy tôi muốn rời đi, cố ý làm tôi sợ?

Như thế cũng không đúng, bởi vì lúc bà nội đi, ta chỉ gọi cho Trần Vỹ nói xin nghỉ. Mà chuyện từ chức ngày hôm nay mới nói, cũng chính là mười phút trước mới nói cho Trần Vĩ, trong thời gian này, tôi vẫn ở cùng anh ta, tờ giấy này tuyệt đối không phải anh ta viết.

Tôi liếc nhìn tờ giấy, chữ viết xinh đẹp phi phàm, mà chữ của Trần Vĩ thì lại viết ngoáy vô cùng, khẳng định không phải Trần Vĩ viết.

Tôi rơi vào bên trong trầm tư. Tôi không biết tờ giấy này đến tột cùng là quỷ hồn lưu lại, hay là trò đùa dai của người khác. Bởi vì giết người có nhiều cách, tỷ như Hoàng sư phụ mệt chết, có thể là kẻ thù trong bóng tối bỏ thuốc, tỷ như lão bà Chu sư phụ, có thể là có người cố ý gây tai nạn xe cộ. Còn người đầu tiên nhận chức tài xế, có lẽ có khả năng là hắn mệt rã rời, không cẩn thận giẫm chân ga, đâm chết phụ nữ có thai rồi cắn răng nói dối xe buýt tuyến 14 mất điều khiển.

Ngay cả chuyện đãi ngộ cho tài xế xe buýt tuyển 14 rất cao có thể không phải bởi vì chuyện ma quỷ, mà là bởi vì hiện tại không có ai biết lái loại xe kiểu cũ này, nhân tài khó cầu, vì lẽ đó đãi ngộ mới tốt.

Trong nội tâm không ngừng mà đấu tranh, tôi cực lực tự khuyên bảo mình, tự nói với mình chỉ cần không tin tưởng cái gọi là quỷ hồn, cái gì cũng không tin!

Nhưng mấy ngày trước tận mắt thấy Hoàng sư phụ là sao? Một tháng trước ông ta chết rồi, nhưng tôi sau khi ông ta chết vẫn nhìn thấy, chuyện này nên giải thích như thế nào?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kinhdi