C6 - C10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, bất tri bất giác trời đã tối, tôi ngồi một mình ở trong bóng tối, không có mở đèn, đốt một điếu thuốc suy tư hồi lâu.

Cuối cùng tôi quyết định đêm nay đi một chuyến xe cuối cùng. Bất kể là ma hay quỷ, đem thẻ căn cước, giày cao gót, nhẫn vàng còn có dây chuyền đều đem trả về xe buýt, sau khi lái xong chuyến đi về, tôi sẽ cấp tốc rời đi.

Đến buổi tối, Trần Vĩ rất bất ngờ khi tôi không nghỉ mà tiếp tục đi làm, đưa cho tôi một điếu thuốc và không ngừng mà biểu dương ( khen ngợi ). 12 giờ đêm, tôi bắt đầu lái xe buýt khỏi tổng trạm, ngày hôm nay là thứ sáu, nhưng hành khách lại rất ít.

Liên tiếp mấy trạm đều không ai lên xe, khi đến trạm cuối xưởng Tiêu Hóa, trên xe một hành khách đều không còn. Tôi dựa lưng vào ghế, âm thầm suy tư, sau khi rời công ty vận tải Đông Phong nên tìm công việc gì.

Đang suy nghĩ, bỗng nhiên trong bụng truyền đến âm thanh ùng ục. Cái bụng tê rần, tôi lập tức chạy xuống xe, hướng về phía nhà vệ sinh công cộng.

Xưởng Tiêu Hóa mặc dù là trạm cuối, nhưng nơi này rất nhỏ, buổi tối cũng không có nhân viên chịu trách nhiệm trông coi, trong nhà vệ sinh im lặng, chỉ có tôi nén lực kèm theo tiếng thở dốc ( hoàn toàn là tác giả miêu tả rặn ị nhé không phải mình thêm vào ... )

Trong cầu tiêu chỉ có 1 cái đèn, một lúc lại tắt rồi bật. Mỗi khi tắt, tôi dùng lực vỗ tay một cái để ánh đèn làm sáng lên. Tuy nhiên lần sau khi tôi vỗ 2 lần, lần thứ ba thì đèn lại tắt, không đợi tôi vỗ tay, bỗng nhiên bên ngoài WC liền truyền đến âm thanh vỗ tay vang dội.

Đùng!

Đèn phòng vệ sinh lần thứ hai sáng, mà hai tay tôi sắp đồng thời vỗ tới lơ lửng tại chỗ.

Ai vậy? Tôi hét lớn.

Không ai hé răng, bên ngoài cầu tiêu vẫn im lặng như cũ, đợi đến khi đèn tắt lần nữa, bên ngoài WC bỗng nhiên lại truyền tới tiếng vỗ tay.

Hầu như ngay trước khi đèn tắt, cái âm thanh vỗ tay kia liền truyền đến. Thời gian nối liền phi thường chuẩn xác! Cứ như là có người nhìn đồng hồ tính giờ vậy.

Mẹ nó ai vậy? Tôi lại hô to một câu, con người khi thời điểm tâm tình kịch liệt đều sẽ không nhịn được nói thô tục.

Bên ngoài WC vẫn không ai hé răng, đến ngay trước khi đèn tắt lần thứ 3, bỗng nhiên bên ngoài WC lại truyền tới một âm thanh vỗ tay.

Vãi... Nồi! Tôi mau chóng lấy giấy vệ sinh, việc đau bụng để sau, mặc quần đứng dậy. Đến khi ra bên ngoài WC thì phát hiện bốn phía trống trải không người.

Tôi gãi đầu một cái, trong lòng nói chẳng lẽ là tiểu hài tử nhà ai cố ý đùa dai? Kỳ thực trong lòng tôi cũng hướng về phương diện kia nghĩ đến, nhưng tôi biết, ở tình huống như vậy, càng nghĩ tới sự việc ma quỷ, liền càng sợ sệt, càng sợ sệt liền càng dễ dàng gặp phải chuyện quái dị.

Trở lại xe buýt tuyến 14, tôi vừa mới lên xe, mở đèn của xe buýt, bỗng nhiên a! Kêu to một tiếng, sợ hãi đến nỗi tôi suýt chút nữa nhảy xuống xe buýt.

Ở chỗ ngồi phía sau xe buýt, một cô gái ước chừng hai mươi tuổi lẳng lặng ngồi, tóc dài xõa vai, lông mày rậm mắt to, ăn mặc bộ đồ âu phục, rất xinh đẹp.

Tôi mang theo tức giận, nói: Cô làm gì vậy ? Lên trên xe khi nào trên xe a?

Cô nương kia cười cợt, nàng nói: Tôi muốn ngồi xe về nhà a, nhưng lên xe thì không thấy có tài xế nên yên lặng ngồi phía sau đợi.

Tôi vỗ ngực, trái tim nhỏ bé kinh hoàng không ngừng, cô gái này làm cho ta sợ hãi không ít. Vì cứu vãn chút hình tượng vừa nãy hoảng hồn, tôi hỏi: Cô là ai vậy? Sao muộn như này vẫn chờ xe?

Cô nương xì một tiếng nở nụ cười, nàng nói: Tôi là quỷ a, vậy được rồi chứ?

Thấy cô nương này tính khí rất tốt, tôi cũng không sao giận nổi, cười một tiếng liền chuẩn bị lái xe trở về, ai ngờ vừa mới nhìn đồng hồ, lập tức vỗ đùi, thôi xong trứng rồi! ( nguyên văn - trứng = ball dưới 2 chân )

Trần Vĩ đã từng nhắc nhở qua, xe dừng ở trạm cuối xưởng Tiêu Hóa, chi được phép dừng lại năm phút đồng hồ và không thể vượt qua mười phút, tuyệt đối không thể vượt qua, mà tôi nhìn đồng hồ, từ khi tôi đỗ xe đến hiện tại, đã qua mười một phút!

Tôi nhanh chóng quay đầu xe đi về tổng trạm. Đi qua vài trạm, cũng không phát hiện chuyện quái dị, nỗi lòng lo lắng chậm rãi để xuống.

Ở trên đường cùng cô gái kia nói chuyện phiếm, biết được nàng là sinh viên học viện nghệ thuật, năm nay mới vừa thi đậu. Tôi cười hỏi nàng đã có bạn trai hay chưa, nàng nói có, cũng là lái xe buýt.

Tôi cười ha ha, đang chuẩn bị trêu chọc hỏi bạn trai nàng có phải là tôi như vậy, vừa vặn xe buýt đi tới trạm Mị Lực Thành. Bé gái không có tiền đứng bên dưới trạm dừng, nhìn tôi cười.

Bởi vì tôi lái xe về văn phòng, mà cô bé đứng bên trạm xe đi về xưởng Tiêu Hóa, vì vậy tôi không cần đỗ xe.

Tôi nhìn bé gái qua cửa sổ, cũng cười với cô bé. Tôi cũng không hề để ý cái gì, tiếp tục lái xe buýt và tán gẫu với em gái ngồi phía sau.

Nàng như là có tâm ý tương thông với tôi, không chờ tôi hỏi, bản thân nàng cười nói: Anh cùng bạn trai tôi nhìn rất giống nhau.

Tôi thậm chí thấy cảnh tôi và nàng đến khách sạn. Tôi có một ít anh em lái xe taxi, nhiều khi buổi tối đều sẽ gặp được chuyện như vậy, một diễm lệ nữ lang (1) lên xe, sau đó các loại phong tình vạn chủng, cuối cùng cá mắc câu, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, một pháo 300, bao đêm tối 600 (2) ------------ (1) giữ nguyên nữ lang - dịch ra sẽ hơi khó nghe, thay từ khác lại mất ngữ cảnh (2) 1 shot 300 qua đêm 600, ý bỏ tiền chịch gái :D

Có điều đây là xe buýt a, không phải taxi, không thể có mục đích bậy bạ.

Trong lòng suy nghĩ lung tung, bỗng nhiên tôi sững sờ, nhìn về phía trước, kia không phải bé gái không có tiền sao ? Cô bé đang nhìn tôi cười.

Ồ, không đúng ? Cô bé này vừa nãy không phải đứng ở trạm Mị Lực Thành sao ?

Tôi nhìn về trên trạm dừng, trên trạm dừng viết ba chữ Mị Lực Thành!

Tôi cả người như bị điện giật, trong lòng nói tại sao lại lái về? Lẽ nào tôi cùng nữ lang tán gẫu quá tập trung, đi lầm đường, lái xe vào ngã ba sau đó quay vòng trở về?

Lần này tôi trừng mắt, nhìn hai bên đường, xác định chính mình không có đi nhầm. Khi mở cửa ra, phía dưới ven đường xuất hiện bé gái váy đầm lần nữa, cô bé vẫn nhìn tôi cười.

Trên người nổi lên một lớp da gà, tôi muốn hét lên, nhưng chợt phát hiện bản thân hét không ra. Cổ của tôi như bị một đôi bàn tay lớn vô hình bóp lấy, có thể hô hấp, nhưng lại kêu hét không được.

Quay đầu nhìn về phía sau, mỹ nữ học viện nghệ thuật đã không thấy tăm hơi. Cả người tôi run lên, suýt chút nữa lái xe đụng vào cây to ven đường. Tôi căn bản chưa từng dừng lại, nàng làm sao xuống xe?

Tôi sợ hãi, run rẩy, tiếp tục lái xe về phía trước. Hiện tại tôi rốt cuộc biết tại sao Trần Vỹ nhắc nhở ở trạm cuối không thể dừng lại vượt qua mười phút. Cánh tay của tôi không ngừng mà run run, tay lái đều sắp không nắm vững, xe đi về phía trước một đoạn, tôi lại tiếp tục nhìn thấy bé gái mặc váy đầm đứng đó cười với tôi.

Mà biển của trạm dừng trên đỉnh đầu cô bé, vẫn là Mị Lực Thành.

Tôi biết một câu chuyện tử vong tuần hoàn, có một người ở buổi tối đạp xe đạp, đèo vợ của mình về nhà mẹ đẻ. Thời điểm đi ngang qua đường sắt, anh ta không đi vòm cầu, mà trực tiếp đi qua đường sắt.

Anh ta xách xe đạp, vợ anh đi đằng sau, ai ngờ lúc này một chiếc xe lửa đi tới, đem hai người đâm chết.

Bởi vì anh ta đi ở phía trước, vợ thì đi ở phía sau, vì vậy anh ta vẫn không biết vợ mình chết rồi. Rất nhiều người ở địa phương đều nói, dưới ánh trăng mông lung đêm khuya, trên đường sắt thường thường có một nam, xách xe đạp, tới tới lui lui ở trên đường sắt đi lại, trong miệng còn không ngừng nói: vợ ơi, đi nhanh một chút.

(Cố sự (3) này phát sinh ở quê hương của tôi, đó là năm 93. Khi còn bé cha mẹ mang tôi đi rửa ráy gần tuyến đường sắt kể lại, từ sau khi đâm chết người không ai đi ngang qua đường sắt. Còn câu chuyện tử vong tuần hoàn kia, khi vừa mới bắt đầu là người lớn đem ra doạ những đứa nhỏ không nghe lời, nhưng sau đó có người nói quả thật có người từng nhìn thấy người đàn ông kia). ---------- (3) chuyện cũ

Vào giờ phút này, tôi tuần hoàn vô hạn đi qua ở Mị Lực Thành, giống như một kẻ không có tâm trí. Đúng lúc này triệt để tay chân luống cuống, tôi không dám đi về phía trước nữa, bởi vì tôi sợ sệt lần nữa nhìn thấy bé gái kia mỉm cười với tôi.

Nhưng tôi lại không dám dừng lại, Trần Vỹ đã từng nhắc tôi, không tới trạm dừng không cho phép đỗ xe, dù cho gặp phải người gần chết cũng không thể dừng, nếu như tôi dừng xe, có lẽ sẽ phát sinh chuyện càng khó mà tin nổi.

Tôi sợ hãi, thần kinh đang sợ hãi đến cực hạn, dần dần mất cảm giác. Không biết lần thứ mấy đi qua Mị Lực Thành, thì lại không gặp bé gái mặc váy đầm kia, thay vào đó là một đại thúc ước chừng 40 tuổi.
Đại thúc đó vẫy tay với tôi ra hiệu muốn lên xe. Cả người tôi như mất cảm giác, đến phanh xe cũng không còn sức mà phanh, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng giẫm phanh lại được. Mở cửa xe ra, đại thúc trung niên mặc bộ đồ âu lên xe, không chờ hắn trả tiền xe, tôi trực tiếp nói một câu: Muốn chém muốn giết mặc ngươi làm, nhưng đừng đụng tới người nhà ta được không? ( đoạn này giữ nguyên xưng hô ngươi - ta, để giữ ngữ cảnh thù - địch nhé)

Thời khắc này tôi biết có lẽ sẽ là một giây cuối cùng trong cuộc đời mình. Ngày mai tên tôi sẽ xuất hiện trên trang đầu của tờ báo với tiêu đề: thanh niên 26 tuổi liên tục lái xe buýt 1 tháng, mỗi ngày chỉ nghỉ ngơi ba tiếng, kết quả kiệt sức mà chết.

Biểu hiện của người trung niên không có ngoài ý muốn, đối với tôi hờ hững nói một câu: Tiếp tục lái đi, đêm nay anh sẽ không chết.

Tôi sững sờ còn chưa kịp nói gì, ông ta đã ngồi bên cạnh tôi. Nhắc tới cũng kỳ lạ, từ sau khi hắn lên, tôi lái xe đã tới được trạm kế vườn Thải Trích, không bao lâu liền đi về tới văn phòng tổng trạm.

Tôi gặp phải sự việc vòng tròn chết tróc khi lái xe!

Xuống xe tay chân đều mềm nhũn, đứng cũng không vững. Sau khi xuống xe, tôi đang muốn nói chuyện với hắn thì hắn vung tay lên nói thẳng: Anh không phải vội hỏi làm gì, đêm nay tôi chỉ đến tìm anh thôi.

Tôi nghi hoặc hỏi: Vậy tại sao ông biết tôi sẽ xảy ra chuyện này?

Chu Bỉnh Khôn không chết cũng bởi vì nghe lời tôi, vì vậy ông ta chỉ vẻn vẹn thiếu một ngón tay, mà Hoàng Học Dân không tin tôi, nói tôi là thần côn (1) đi lừa gạt tiền, vậy nên ông ta chết rồi. Không phải tôi không cứu, mà là chính bản thân ông ta cố chấp. --------------- (1) Thầy bói, thầy phép chuyên dùng sự việc tâm linh ma quỷ thần phật để lừa tiền

Nói cách khác, Chu Bỉnh Khôn sư phụ nói cho ông việc này, vì vậy tối nay ông tới tìm tôi? Tôi hỏi thăm dò.

Đại thúc mặc âu phục gật đầu, nói: Chu Bỉnh Khôn đem sự việc của anh đều nói với tôi, nói anh tiểu tử này không phải người xấu, hi vọng tôi cứu anh một mạng.

Tôi rất cảm kích nói: Vậy thì thật sự cám ơn thúc, nếu như không gặp được thúc, đêm nay khả năng cháu không về được rồi.

Đại thúc lắc đầu, nói: Anh không cần cám ơn tôi. Phật nói giúp người chính là giúp mình, cứu anh đồng thời cũng là tôi tự cứu bản thân. Anh cần phải phối hợp làm vài việc với tôi, như vậy sau đó tài xế tuyến số 14 sẽ không chết nữa, nếu không thì vĩnh viễn không ngừng nghỉ.

Tôi nghĩ nghĩ, nói: Như vậy đi, đại thúc, thúc cháu ta tìm một chỗ nói chuyện, được không?

Đại thúc gật đầu, tôi liền dắt ông ta đi tới ký túc xá. Tôi đóng cửa lại, trực tiếp hỏi một câu: Đêm nay trên xe có một cô gái chừng hai mươi tuổi ngồi xe, thời điểm đến Mị Lực Thành, cháu căn bản không mở cửa xe, cô ta đã biến mất không thấy tăm hơi.

Vị đại thúc này không quanh co lòng vòng, gật đầu nói: Đúng vậy, cô ta là quỷ.

Cái gì? Con ngươi tôi suýt chút nữa rơi trên mặt đất! Nói cách khác, cô gái hào phóng rộng rãi kia, thực sự nói thật với tôi?

Tưởng tượng lại thời điểm cô ta thoải mái nói cô ta là quỷ, tôi cho rằng cô ta đang nói đùa, nhưng hóa ra cô ta nói thật!

Thấy trên mặt tôi co giật, đại thúc nhỏ giọng hỏi tôi: Lẽ nào anh không thấy cô gái kia nhìn rất quen mắt sao?

Tôi lắc đầu nói: Con người của cháu đối với ai đều có cảm giác quen thuộc, thật ra thì lại không nhận ra cô gái kia. Nhưng ngay khi tôi vừa dứt lại, không biết tại sao, tôi chợt nhớ tới tấm thẻ căn cước quỷ dị kia!

Trong đầu như xẹt qua một tia chớp, tôi lục ngăn kéo, tìm thấy tấm thẻ căn cước có tên Cát Ngọc, định thần nhìn lại, hóa ra là cô ta!

Đêm nay cô gái ngồi với tôi, chính là cô gái trên thẻ căn cước có tên Cát Ngọc!

Nói cách khác, đây là một tấm thẻ căn cước của người chết!

Tôi vẫn giữ lại, muốn tìm trả người mất, ai ngờ chủ nhân tấm thẻ căn cước này sớm đã chết rồi.

Đại thúc nói với tôi: Đêm nay ngồi trên xe chính là cô ta, bé gái không tiền cũng là cô ta, chỉ có điều đấy là dáng vẻ khi còn bé của cô ta.

Tôi đem sự việc gặp phải khi ở với bà nội đều nói cho ông ta, ông ta gật đầu nói: Ma nữ lúc đó đứng bên cạnh anh, tám chín phần mười cũng là Cát Ngọc này.

Bà nội cháu có phải do Cát Ngọc hại chết? Tôi vội vàng truy hỏi.

Đại thúc lắc đầu, nói: Không phải, anh là tài xế đặc thù nhất trong tất cả các tài xế. Cát Ngọc vẫn không giết anh, nguyên nhân ở đâu tôi không rõ ràng, nhưng ba tài xế tiền nhiệm đều từng lấy được nhẫn dây chuyền giày cao gót, chỉ chưa lấy được thẻ căn cước.

Nói cách khác, thẻ căn cước của Cát Ngọc, chỉ cho một mình tôi? Tôi hỏi.

Không sai, Cát Ngọc nếu như muốn giết anh, thời điểm cô ta vừa lên xe chắc chắn anh đã mất mạng, nhưng cô ta vẫn không đụng tới anh. Tôi đang nghĩ, có phải là cô ta muốn tìm xin giúp đỡ. Đại thúc mặc âu phục phân tích.

Tôi hỏi lời này có nghĩa là như thế nào? Âu phục đại thúc nói: Tôi đã từng điều tra nguyên nhân cái chết của Cát Ngọc, mười hai năm trước cô ta bị giết ven đường, bị người ta móc ra trái tim. Vì vậy phàm là người tâm linh dơ bẩn, cô ta đều sẽ động thủ giết chết, ba tài xế tiền nhiệm đều tham tài, thấy đồ rơi tạm thời đút túi, vì vậy chết oan chết uổng.

Đại thúc nói tiếp: Anh không giống, anh không ăn cắp những tài vật này, không tham tài. Tôi cũng chính bởi vì nhìn thấy điểm này cho nên mới muốn giúp anh. Nếu như anh ăn trộm nhẫn cùng dây chuyền, vậy tôi cũng không cứu nổi.

Chuyện phát triển đến giờ phút nầy, đã dần dần rõ ràng, tôi hỏi: Vậy tôi nên làm gì bây giờ ?

Tiếp tục lái đi, Cát Ngọc tạm thời sẽ không hại anh, đợi tôi điều tra một quãng thời gian. Đúng rồi, đem thẻ căn cước của Cát Ngọc cho tôi.

Thẻ căn cước bên trên có địa chỉ, nhìn địa chỉ gia đình Cát Ngọc chỉ là một thôn làng nhỏ bé. Cô ta hẳn là một cô bé chăm chỉ thi đậu học viện nghệ thuật, nhưng lại chết đầu đường do kẻ bất lương moi ra trái tim. Phải biết một trái tim ở trên chợ đen chí ít có thể bán 40 vạn.

Lúc gần đi, tôi lại hỏi: Đại thúc, Chu Bỉnh Khôn nói tuyệt đối không được mở tấm da lót ghế dựa chỗ điều khiển, thúc có biết phía dưới là vật gì không ?

Ông ta gật đầu, nói biết. Tôi lại hỏi đó là vật gì, ông ta nói cái này tạm thời không nói được, nếu biết rồi trái lại không được, nói chung đừng mở ra là được. Lời Chu Bỉnh Khôn nói với anh, đều là tôi đã từng nhắc nhở ông ta.

Âu phục đại thúc đi rồi mà tôi vẫn chưa biết tên ông ta, cũng không biết phía dưới ghế dựa chỗ điều khiển cất giấu cái gì

Cứ vậy một quãng thời gian, phát hiện xác thực không có chuyện quái dị. Tuy nhiên có một việc tôi vẫn không nghĩ ra, nếu Cát Ngọc không muốn giết tôi, tại sao phải sắp xếp cho tôi gặp quỷ dựng tường(2)? Việc này lại ẩn giấu một bí mật gì? ---------------------------------(2) Quỷ dựng tường: là loại quỷ mà khi người ta gặp sẽ có hiện tượng đi vòng vòng ở 1 nơi nào đó, quanh đi quẩn lại 1 chỗ mãi ko thoát ra được, thường gặp vào ban đêm hoặc vùng ngoại ô.

Trong lòng cứ như thế sững sờ, lái xe cũng thất thần. Trong nháy mắt tỉnh ngộ, tôi liền sợ hết hồn, vội vã phanh xe, bởi vì ở chính giữa con đường ngoại thành, đang có một lão thái thái ngồi xổm trên mặt đất hoá vàng tiền mã.

Lốp săm xe buýt trên đất ma sát ba, bốn mét mới dừng lại, lúc đó đầu xe cách lão thái thái nhiều lắm hai thước (3)! ----------------------------------------(3) thước là hệ thống đo lường bên TQ

Tôi sợ hãi không thôi, trong lòng nghĩ suýt chút nữa mình phạm vào tội giết người.

Nhảy xuống xe, tôi nói với bà cụ: Bà, sao lại thiêu tiền giấy giữa nửa đêm như này vậy ?

Lão thái thái cũng không ngẩng đầu lên, nói: Con trai của tôi gặp tai nạn giao thông chết ở nơi này, hàng năm vào lúc này tôi đều thiêu ít tiền cho nó.

Tôi rất buồn bực, trong lòng nói lão thái thái này hoá vàng, không ngồi bên đường mà thiêu? Ngồi xổm ở giữa đường quá nhiều nguy hiểm.

Một lần nữa lên xe buýt, tôi tránh khỏi lão thái thái, tiếp tục hướng về trạm tiếp theo. Cửa xe vừa mới mở, tôi đột nhiên chợt nhớ.

Trần Vĩ đã từng đã nói với tôi không tới trạm không cho phép đỗ xe, dù cho gặp người gần chết, cũng không thể dừng lại!

Tôi vừa làm cái gì? Không ở trạm đỗ đã ngừng xe buýt!

Tôi rất muốn đánh vào hai bàn tay mình. Trần Vĩ đã nói với tôi mấy điều kiêng kỵ, tôi hầu như đều phạm vào. Đang sốt sắng lo lắng, tôi đã tới xưởng Tiêu Hóa, có điều dọc theo con đường này, ngược lại cũng an ổn, thỉnh thoảng có mấy hành khách cũng đều ngồi mấy trạm liền xuống xe.

Dừng lại ở trạm cuối xưởng Tiêu Hóa, tôi thở dài, hai tay tạo thành chữ thập khấn: Chúa cứu thế chúa Giêxu, thần phật đầy trời, cầu phù hộ cho con.

Đang lúc nhắm mắt cầu khấn, bên tai bỗng nhiên truyền đến một câu: Ha ha, anh làm gì thế này?

Tôi nghiêng đầu nhìn lại, đũng quần run lên, suýt chút nữa bị doạ tè ra quần!

Trước cửa Xe buýt có một cô gái chừng hai mươi tuổi, mặc một bộ da bó sát người rất thời thượng, hơn nữa tóc dài xõa qua vai gợi cảm đến cực điểm, cô ta chính là Cát Ngọc.

Ta trong lòng nói xong trứng ( nguyên văn, tác giả có vẻ thích câu xong trứng này ), sau khi phạm vào kỵ húy là dừng lại quá mười phút ở xưởng Tiêu Hóa , sau đó liền gặp gỡ Cát Ngọc.

Lần này lần thứ hai phạm vào kỵ húy, không tới trạm đỗ liền dừng xe lại tiếp tục gặp Cát Ngọc.

Trước đó, cô ta chưa từng ngồi qua tuyến số 14, tuy rằng âu phục đại thúc nói cho tôi, tạm thời Cát Ngọc sẽ không hại tôi, nhưng giờ khắc này nhìn cô ta, thực sự phía sau lưng lạnh cả người.

Tiểu tài xế, anh xem ra rất hồi hộp a? Cô ta đưa một đồng tiền xu, cười với tôi.

Tôi ấp úng nói: Đại tỷ, tôi đi dương quan đạo, ngươi cầu độc mộc, tôi với tỷ chung quy là hai loại người, tỷ cũng không thể hại tôi. --------

Cát Ngọc đang chuẩn bị đi xuống hàng ghế sau, bỗng nhiên sững sờ, một lát sau cười duyên nói:

-Anh thật sự coi tôi là quỷ a? Đừng đùa vậy chứ.

Này?

Cát Ngọc cười đi tới, nắm lấy tay tôi hỏi: - Có lạnh không? Tay của nàng có nhiệt độ, tôi nói không. ( bắt đầu từ chương này cách gọi Cát Ngọc sẽ để là nàng, vì 2 người sắp không phải là người lạ nữa rồi :D )

Nàng lại nắm chặt tay tôi, đặt ở bên hông của nàng, hỏi: - Có lạnh không? Eo thon nhỏ này rất tinh tế, rất mềm mại, tôi nói không lạnh.

Thấy dáng vẻ ngây ngốc của tôi, nàng thổi phù một tiếng cười nói: Tôi có nên cho anh sờ ngực của tôi, xem thử xem là thật hay giả ?

Tôi như bị ma ám mất rồi, máy móc định gật đầu. Cát Ngọc nghiêm mặt nói: Nghĩ tốt nhỉ !

Nàng đi tới ghế sau ngồi xuống, đưa hai chân lên rất là gợi cảm, để mặc tôi ngồi ở ghế lái đờ ra. Tôi quay đầu lại hỏi: Hôm trước cô xuống xe kiểu gì vậy?

- Tôi xuống xe từ trạm học viện Giao Thông, anh không biết sao? Học viện Giao Thông ở phía trước Mị Lực Thành, nói cách khác, thời điểm buổi tối ngày hôm ấy tôi gặp gỡ quỷ dựng tường (1) , Cát Ngọc đã xuống xe? ------------------------ (1) Quỷ dựng tường: là loại quỷ mà khi người ta gặp sẽ có hiện tượng đi vòng vòng ở 1 nơi nào đó, quanh đi quẩn lại 1 chỗ mãi ko thoát ra được, thường gặp vào ban đêm hoặc vùng ngoại ô.

Hay là lúc đó tôi quá nhập thần? Hay hoặc là tiến vào ảo giác?

- Ách, Cát Ngọc, cô thật sự không phải là quỷ? Tôi hỏi dò, không biết tại sao nàng lại có sức hút như vậy. Tình cảnh vừa xong để tâm thần tôi dập dờn, dư vị không tan, chậm rãi tan đi nỗi sợ hãi. ( dại gái thật sự )

Nàng sững sờ, rất kinh ngạc hỏi: Làm sao anh biết tôi tên Cát Ngọc?

Tôi nghĩ một hồi, lúc này mới nhớ tới tấm thẻ căn cước bị âu phục đại thúc mang đi, liền nói: - Có phải cô làm mất thẻ căn cước không ?

Cát Ngọc là một cô gái thông minh, nàng đeo đôi giày cao gót màu đỏ chạy thịch thịch tới hỏi tôi: - Chứng minh thư của tôi có phải là rơi trên xe của anh? Bảo làm sao mà tôi mãi không tìm được

Tấm thẻ căn cước kia không phải nàng cố ý ném trên xe, là nàng vô ý làm rơi? Hơn nữa nàng không phải quỷ?

Chờ chút!

Đến cùng là ai đang lừa gạt tôi? Đến cùng tất cả chuyện gì đag xảy ra?

Nếu như Cát Ngọc đang lừa gạt tôi, vứt thẻ căn cước lên xe, cố ý nói là bản thân làm rơi, cố ý tiếp cận tôi ? Vậy mục đích tiếp cận là gì ? Tán tôi sao? Tôi không nghĩ rằng một nữ thần (2) như nàng lại có thể để ý tới tôi đâu. ----------------------------------- (2) giữ nguyên nữ thần so với bản gốc, bên TQ gọi những cô gái cực kỳ xinh đẹp là nữ thần

Nếu như Cát Ngọc không lừa tôi, vậy lời nói của đại thúc mặc âu phục hoàn toàn chính là nói bậy. Cát Ngọc chưa chết, nàng cũng không phải quỷ, đại thúc kia tại sao lại muốn lừa tôi ?

Lừa tiền tôi sao ? Nhưng tôi nghèo rớt mùng tơi mà ?

Lừa gạt thân thể tôi sao? Tôi cảm thấy không đáng.

Đầu óc của tôi ngổn ngang. Tôi cảm giác mình đang chậm rãi rơi vào một vòng xoáy sâu không thấy đáy. Nơi này nhất định có âm mưu gì, có lẽ có một bên đang lừa tôi, đang lợi dụng tôi, hay là cả hai bên đều đang gạt tôi, chỉ có chính tôi chẳng hay biết gì!

Tôi cắn răng một cái, thầm nói nhất định phải đem chuyện này điều tra rõ ràng!

Ngay sau đó tôi lái xe xuất phát, quay đầu lại cười nói cùng Cát Ngọc: Mỹ nữ, trên xe không có ai, ngồi bên cạnh tôi tán gẫu được chứ. ( bảo dại gái không sai mà ... )

Cát Ngọc cũng xác thực rất có khí chất, rất có phong phạm nữ thần, lập tức đi giày cao gót tiến tới ngồi ở vị trí kế bên tài xế.

Hai người chúng tôi hàn huyên hồi lâu, thời điểm đến học viện Giao Thông thì nàng xuống xe. Tôi bảo với nàng, hai ngày sau tôi sẽ đem thẻ căn cước trả nàng, sau đó hỏi xin số điện thoại di động của nàng. Không phải vì tôi tán nàng mà chỉ muốn cùng nàng thân cận hơn, từ trên người nàng tìm ra chỗ đột phá, nhìn xem sau lưng tôi đến tột cùng ẩn giấu chuyện gì.

Tôi mơ hồ thấy đây là một việc lớn, hơn nữa những việc mọi người nói, tôi cũng không thể tin hoàn toàn, nhưng cũng không thể không tin, chỉ có thể dựa vào cảm giác của chính mình phán đoán thật giả.

Chuyến xe hôm nay rất an ổn, không gặp phải chuyện gì quái dị. Sau khi trở về tôi cũng không lập tức xuống xe, mà ngồi trên xe lẳng lặng suy tư. Lần trước phạm vào kiêng kỵ, gặp gỡ quỷ dựng tường, sau đó âu phục đại thúc xuất hiện, quỷ dựng tường đã không thấy tăm hơi.

Nếu như không dùng tư duy bình thường mà đổi một góc độ khác để nghĩ, có thể âu phục đại thúc kia chính là quỷ. Quỷ dựng tường chính là hắn làm ra, trước hết để cho tôi rơi vào bên trong quỷ dựng tường, đợi thần kinh tôi tan vỡ sau đó sẽ hiện thân, giúp tôi giải trừ quỷ dựng tường, như vậy tôi sẽ tin tưởng hắn!

Một kế này mà đúng là thật, vậy thì quá làm người ta kinh sợ rồi! Có thể nói kế trong kế.

- Ồ, tiểu Lưu, ngồi xe trên làm gì vậy? Một lúc nữa đến phòng làm việc của tôi. Trần Vỹ từ văn phòng đi ra đi ngang qua, thấy tôi đang ngồi ở ghế tài xế ngồi không động đậy, liền hỏi một câu.

Tôi xuống xe, nhưng vừa rời ghế lái, tôi bỗng nhiên cả kinh, nhìn về phía Trần Vĩ trong nháy mắt, cả người tóc gáy đều dựng lên!

Không đúng! Tôi vẫn nghĩ mọi chuyện quá đơn giản!

Tôi chỉ đắn đo suy nghĩ xem đến tột cùng là âu phục đại thúc hay Cát Ngọc lừa tôi, nhưng tôi hoàn toàn đem Trần Vĩ không đếm xỉa đến. Trần Vĩ làm chủ quản khách vận, ngồi cả ngày ở trong văn phòng không động đậy, tuyến số 14 anh ta cũng chưa từng lái qua, nhưng anh ta tại sao lại biết mà nhắc nhở tôi, không tới trạm đỗ không cho phép dừng xe và việc không thể dừng lại ở xưởng Tiêu Hóa vượt qua mười phút?

Anh ta làm sao biết những việc này?

Chẳng lẽ, Trần Vĩ là quỷ?

Đầu óc của tôi lần thứ hai ngổn ngang, xuống xe, vừa vặn Trần Vĩ từ WC chạy về, ôm bờ vai của tôi rủ đi uống rượu.

Toàn bộ văn phòng lái xe, anh ta là chủ quản nhất định phải dừng chân ở đây. Mà các sư phụ tài xế còn lại đều 30, 40 tuổi. Bình thường đều sẽ về nhà ở, dù sao còn có lão bà và đứa nhỏ. Toàn bộ văn phòng tổng trạm, chỉ có tôi và anh ta hai người ngủ ở đây. Bình thường Trần Vỹ một mình uống rượu giải sầu cũng vô vị, vì vậy luôn lôi kéo tôi cùng uống.

Đến khi uống rượu tôi hỏi anh ta: - Trần ca a, ngày hôm nay có một lão thái thái ở giữa đường hoá vàng, tôi suýt chút nữa đụng vào bà ta, vì vậy chưa đến trạm đỗ đã ngừng xe một chút.

Trần Vĩ cả kinh, hỏi: Vậy lúc chú trở lại, có người đặc biệt nào lên xe không ?

Người đặc biệt? Đặc biệt như thế nào ?

Ví dụ như mặc quần áo kiểu dáng của mười mấy năm trước, hút thuốc lá loại mười mấy năm trước đã ngưng sản xuất, hay hoặc là không có bóng? Vẻ mặt Trần Vỹ rất nghiêm cẩn.

Tôi nghĩ tới tiểu tử đã từng cho tôi thuốc. Cậu ta đã từng cho tôi một điếu thuốc lá hiệu Thủy Tinh Cung, đúng là loại mười mấy năm trước đã ngưng sản xuất, chẳng lẽ cậu ta là quỷ?

Tôi nghĩ nghĩ, nói: Thật sự không gặp.

Trần Vĩ lúc này mới yên tâm, nói: Ghi nhớ kỹ, sau này tuyệt đối phải dừng ở trạm điểm đỗ xe, đây không phải là đùa giỡn.

Đến giờ phút này rồi, tôi cũng nên ngả bài, có phương thức điều ngả bài không thể quá trực tiếp. Tôi nói: - Trần ca anh giải thích cho tôi một chút vì sao không thể dừng trước trạm điểm đỗ xe a?

Trần Vĩ nhấp một chén rượu nói: Tiểu Lưu a, chú nếu như tin Trần ca thì việc này chú đừng hỏi nữa. Có lúc biết quá nhiều thì càng không không được, chú nói có đúng hay không?

Đạo lý này không giả, nhưng lời này tuyệt đối là phí lời. Lão tử (3) chẳng hay biết gì, lại như một con chuột bị mọi người làm thí nghiệm như thế, sao ngươi không thử cái cảm giác này đi ?

--------------------(3) Để nguyên lão tử, dịch ra sẽ là bố mày, lúc này main đang chửi thề.

Tôi cười hỏi: Trần ca, con người của tôi từ nhỏ gan lớn, anh cứ việc nói đi.

Nói tới cái này mức, Trần Vĩ thở dài, lúc này mới hạ thấp giọng nói với tôi: Tiểu Lưu a, không nói dối chú, công ty vận tải Đông Phong chúng ta thực lực hùng hậu đến mức nào, trong ngành này mọi người đều rõ ràng, có đúng không?

Tôi gật đầu.

Trần Vĩ còn nói: Công ty tài sản hùng hậu như thế, vì sao còn giữ lại một chiếc xe buýt cũ kỹ như vậy ? Anh cho chú biết, bởi xe buýt tuyển 14 này nhất định phải tiếp tục lái! Nếu không có ai lái, liền xảy ra chuyện lớn!

Không trách làm đủ nửa năm tặng xe riêng, làm đủ một năm tặng một căn nhà. Hoá ra chiếc xe này bắt buộc phải lái a, nhưng hiện tại xác thực rất khó tìm tái xế biết lái xe buýt Lam Tinh.

Trần Vĩ đang say lời nói hẳn là thật.

Tôi lại đổ đầy chén rượu cho Trần Vĩ, hỏi: - Trần ca a, vậy tại sao xe buýt chuyến 14 này nhất định phải lái ? Là đã xảy ra chuyện gì sao?

Tôi nhân dịp cơ hội này, dụ dỗ Trần Vỹ. Trần Vỹ say rượu mắt lim dim nói: Ai, mười mấy năm trước a, chiếc xe buýt này đã từng phát sinh một chuyện.

Lời nói đến chỗ này, Trần Vĩ rầm một tiếng, nằm nhoài trên bàn rượu bất tỉnh nhân sự, tiếng ngáy đánh vang động trời.

Vậy đã ngất đi? Tôi quơ quơ tay trước mặt Trần Vĩ, phát hiện anh ta không giống như giả vờ. Dù sao tôi và anh ta hai người cùng uống rượu với nhau rất nhiều lần, tôi phát hiện Trần Vĩ có một đặc thù, chính là anh ta tửu lượng rất kém, nhưng cũng ghiền rượu như mạng, thường thường hàng đêm mua say.

Nâng Trần Vĩ trở về gian phòng của anh ta, tôi cũng trở về đến ký túc xá của mình, nằm ở trên giường tôi khó có thể ngủ. Trần Vĩ có vẻ không phải quỷ, tuy nhiên lời nói của anh ta đêm nay độ chuẩn xác còn phải chờ xác minh. Nhưng tôi thấy anh ta là một người có bí mật, nhất định như vậy !

Hiện tại tôi mơ hồ suy đoán ra một chút đầu mối, quỷ khẳng định có, hơn nữa không ngừng xuất hiện, nhưng ai là quỷ, hiện tại không rõ ràng lắm.

Chỉ tiếc bà nội đã buông tay nhân gian. Bà khi còn sống ở trong bệnh viện gặp nữ quỷ cụ thể hình dáng ra sao, tôi cũng không cách nào biết được.

Ngày thứ hai, tôi gọi điện thoại cho âu phục đại thúc, nói tấm thẻ căn cước kia của Cát Ngọc còn có tác dụng. Ông ta bảo tôi đi tới một nhà hàng nội thành tìm ông ta.

Tôi nghĩ thầm, sau khi lấy thẻ căn cước sẽ trực tiếp liên hệ với Cát Ngọc, vì vậy liền ăn diện một chút. ( không còn gì bàn cãi về độ dại gái )

Ở một quán cơm Tây trong nội thành, sau khi gặp vị đại thúc kia, ông ta nói chuyện hiện nay không có gì tiến triển, không điều tra ra cái gì. Tôi gật đầu, sau khi tiếp nhận thẻ căn cước, hàn huyên một hai câu liền rời đi.

Sau khi ra ngoài quán cơm Tây, tôi bấm điện thoại gọi cho Cát Ngọc

- " Đại mỹ nữ, có rảnh không? " Vừa nói tôi vừa nghĩ tới trong đầu khuôn mặt xinh xắn của Cát Ngọc.

Cát Ngọc cười nói: " Nếu như anh mời cơm thì tôi có rảnh rồi ".

Tôi cũng cười nói: Được rồi, tôi chờ cô ở Hồng Yến Môn.

Hồng Yến Một là một nhà ăn Trung Quốc trong nội thành, cơm nước được kêu là nhất tuyệt, mùi vị rất tuyệt. Đương nhiên, giá cả cũng không ít. Người nghèo như tôi xưa nay không nỡ lòng bỏ tiền đi nơi xa hoa như thế này, nhưng mời mỹ nữ ăn cơm, liền không giống như trước ( galant gớm).

Thời điểm Cát Ngọc tới nơi, tôi từ xa nhìn thấy nàng liền sững sờ, quá đẹp.

Trên người mặc một chiếc áo sơmi màu phấn hồng, bên dưới mặc một chiếc váy ngắn ôm mông, tóc dài như áo choàng nhẹ bay theo gió, quả thực có dư vị nữ nhân. ----------------- Nguyên văn tác giả miêu tả, không thêm không bớt. Ông này kể ra đi viết ngôn tình cũng được đấy.

Cát Ngọc từ xa cũng nhìn thấy tôi, đối với tôi khẽ mỉm cười trực tiếp đi tới.

- " Còn chưa gọi món ăn a "? Cát Ngọc ngồi xuống hỏi tôi.

- " Chưa , không biết cô thích ăn gì nên đợi cô đến rồi chọn món " . Tôi thuận miệng nói một câu, Cát Ngọc đỏ mặt, cúi đầu nhìn thực đơn.

Tôi phát hiện rất nhiều mỹ nữ đều là kẻ tham ăn điển hình a, mỹ thực trước mặt thì mặc kệ tất cả mọi chuyện. Cát Ngọc căn bản không thèm hỏi tới thẻ căn cước, tràn đầy phấn khởi ăn mỹ thực. Cuối cùng còn hỏi tôi có uống rượu vang không.

Thấy nàng cao hứng như thế, tôi cũng không muốn làm nàng mất hứng, liền để sự việc thẻ căn cước bỏ qua một bên, cùng nàng vừa ăn vừa tán gẫu. Không thể không nói, cùng mỹ nữ ăn cơm, đúng là một sự việc vui tai vui mắt, có câu nói nói thế nào nhỉ?

Đúng, nét đẹp cũng có thể ăn, chỉ nhìn Cát Ngọc, tôi đều cảm giác mình no rồi. ( chậc )

Ăn cơm xong, tôi hỏi: " Nếu như cô không có việc gì, tôi mời cô đi xem phim có được không? "

Cát Ngọc nhẹ nhàng để khăn tay xuống, giận dỗi tôi một lát rồi cười nói: Đàn ông các anh đều như vậy a, trước tiên mời ăn cơm, sau đó mời xem phim, sau đó kéo dài thời gian, đến buổi tối thuận lý thành chương đi khách sạn, đúng không?

Tôi sững sờ, lúc đó tôi liền choáng váng, hình như là nàng bắt tôi mời ăn cơm mà? Còn xem phim chỉ là tôi thuận miệng nói mà thôi.

Tôi còn chưa nói, Cát Ngọc liền cười nói: - " Muốn tán tỉnh tôi không đơn giản như vậy đâu. "

Tôi lắc đầu, cười nói: - " Không đâu, không phải cô có bạn trai rồi sao? Hơn nữa còn là đồng hành (1) với tôi, danh hoa có chủ, tôi làm sao suy nghĩ nhiều được. ----------------------------- (1) cùng chung nghề nghiệp.

Tôi và Cát Ngọc đứng dậy đi ra phòng ăn, nàng đeo kính râm rồi nói: - " Tôi lừa anh, tôi chưa có bạn trai. "

Nàng có bạn trai hay không tôi không quan tâm, tôi chỉ đến đưa thẻ căn cước, tiện đường muốn từ trên người nàng tìm tới một ít tin tức.

Ngay sau đó tôi liền lấy thẻ căn cước ra đưa cho Cát Ngọc. Cát Ngọc liếc mắt nhìn về phía thẻ căn cước, bỗng nhiên sững sờ, sau đó cẩn thận nhìn lại lần nữa rồi nói với tôi: - " Đây không phải thẻ căn cước của tôi ".

Tôi cầm thẻ căn cước từ trong tay Cát Ngọc, nhìn Cát Ngọc rồi lại nhìn bức ảnh trên thẻ căn cước, rõ ràng hoàn toàn là cùng một người mà, chỉ bất quá người thật càng xinh đẹp, vì bình thường ảnh thẻ căn cước đều không dễ nhìn.

- "Thẻ căn cước đều như vậy, rất nhiều người ảnh thẻ căn cước đều rất khó coi. Cô nhìn tôi một chút, dáng người như Châu Nhuận Phát, nhưng ảnh thẻ căn cước thì lại rất giống Vương Bảo Cường.----------------- mọi người tự google để hình dung nhé, tên người thật đấy.

Cát Ngọc cũng không bị câu nói đùa của tôi gây cười, mà là nghiêm mặt nói: - "Bức ảnh là cùng một người, tin tức bên trên cũng đúng, nhưng không phải thẻ căn cước ban đầu của tôi. "

Tôi sững sờ, nghĩ thầm, chẳng lẽ âu phục đại thúc kia là người chuyên môn làm giả các loại giấy chứng nhận?

Vậy thì đau "bi", tôi mau mau nói: " Tôi không cầm thẻ căn cước của cô đánh tráo a ".

Cát Ngọc gật đầu, nói: " Tôi biết, anh có muốn đánh tráo cũng không có năng lực, thẻ căn cước của tôi còn có ai từng cầm qua không?

" Một đại thúc mặc âu phục chừng bốn mươi tuổi" - Tôi vừa dứt lời, Cát Ngọc bỗng nhiên giơ tay ném thẻ căn cước đi.

Tôi không rõ vì sao đang định nhặt về, nàng lại nói: " Đừng đụng! Tấm thẻ căn cước này đã bị quỷ giở trò! Âu phục đại thúc mà anh từng gặp kia là quỷ! "

Cái gì?!

Tôi trợn trừng con ngươi, sắp thành người tâm thần phân liệt tới nơi rồi. Âu phục đại thúc nói Cát Ngọc là quỷ, Cát Ngọc nói âu phục đại thúc là quỷ, đến cùng là ai nói thật? đến cùng ai nói dối?

Khi còn bé nghe lão nhân trong thôn giảng, ban ngày quỷ không dám xuất hiện. Hiện tại Cát Ngọc đứng dưới ánh mặt trời lâu như vậy, hai giờ trước tôi gặp âu phục đại thúc, lấy lại thẻ căn cước từ tay ông ta, ông ta cũng đứng dưới ánh mặt trời rất lâu, đây rốt cuộc ai thật ai giả?

Cát Ngọc nói: " A Bố, sau này đừng tiếp tục gặp ông ta, nghe tôi nói không sai. "

Tooi gật đầu ừ một tiếng nhưng luôn cảm giác là lạ. Lớn như vậy rất ít người gọi tôi là A Bố, bởi vì Bố ở trung quốc cổ đại là hung thú.

Trong truyền thuyết, Lữ Bố khi còn nhỏ đi nhầm vào núi rừng, bị hung thú phụ thể (2), sau đó liền đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, trở thành tam quốc đệ nhất chiến thần. Mà nhà tôi mọi người đều gọi tôi tiểu Minh Tử, mà tại sao lại đặt tên tôi tên là Lưu Minh Bố, thì lại không có ai hiểu rõ tâm tư của ông nội tôi. ------------------------------- (2) phụ thể: nhập hồn

Đưa Cát Ngọc đi xem phim, vừa vặn rạp phim chiếu phim ma. Cát Ngọc ngồi cạnh tôi, thỉnh thoảng sợ hãi đến nỗi ôm chặt cánh tay của tôi. Tôi có thể cảm giác được rõ ràng ngực nàng đang rung mãnh liệt như sóng lớn. ---------- Vẫn là nguyên văn, không thêm không bớt

Xem ra đưa em gái đi xem phim ma, tuyệt đối là kỹ năng tán gái thượng thừa. Tôi nghĩ thầm, Cát Ngọc sợ quỷ, vậy chắc nàng không phải quỷ chứ?

Xem phim xong lại đi dạo phố, tuy rằng tốn không ít tiền, nhưng trong lòng rất vui vẻ. Tôi nghĩ thầm khi nào mới có thể có bạn gái xinh đẹp như Cát Ngọc, vậy thì là đem hết thảy tiền lương của mình đều cho nàng cũng đồng ý.

Bất tri bất giác đã đến buổi tối, sau khi ăn xong cơm tối, tôi nói muốn đưa Cát Ngọc trở về. Nàng nói tự mình trở về được, nói xong gọi một chiếc xe liền đi.

Trong lòng tôi âm thầm tính toán, Cát Ngọc, âu phục đại thúc, Trần Vĩ, ba người này khẳng định có một là quỷ, tuy nhiên âu phục đại thúc nói một câu tôi thấy là thật.

Ông ta nói Cát Ngọc ma nữ này, hiện nay không dự định hại tôi, để tôi tiếp tục lái xe buýt tuyến 14.

Mặc kệ ai là quỷ, tôi đều thấy con quỷ này không dự định hại tôi, mà là để tôi chậm rãi rơi vào một vòng xoáy sâu không thấy đáy.

Nhìn đồng hồ đã 10h hơn tối, tôi vội vã đi về, 12 giờ còn phải xuất phát. Ngay lúc tôi ngồi xe buýt về được nửa đoạn đường, bỗng nhiên điện thoại di động vang lên, lấy ra vừa nhìn, là Cát Ngọc gọi tới.

- " Đại mỹ nữ, có việc gì vậy? "

- " A Bố, ký túc xá của tôi khóa cửa, tôi không thể vào phòng. "

Tôi nói vậy làm sao bây giờ? Tôi tuy rằng ở ký túc xá một mình nhưng không tiện mang người ngoài đi vào a.

Cát Ngọc giận tôi một câu, nói: " Ai nói muốn tới ký túc xá của anh, nghĩ hay lắm. Tôi không có thẻ căn cước, anh đến Hán Đình thuê giúp tôi một căn phòng. "

Tôi xuống xe, gọi một chiếc taxi chạy đến Hán Đình. Nàng đang đứng trước cửa tiệm rượu, sau khi tôi dùng thẻ căn cước thuê giúp nàng một gian phòng sau khi, liền chuẩn bị rời đi.

Cát Ngọc hỏi tôi: " Không đi lên uống ngụm nước sao? " ---------------------- (ax câu dẫn trắng trợn)

Tôi gãi gãi đầu nói: - " Cũng được, quả thật có chút khát. "

Lên trên phòng, tôi vặn chai nước suối uống ừng ực, đã khát thực sự. Xong lại mở một chai nữa, lại uống tiếp.

Lau một vệt nước ở khóe miệng, cảm giác đã nghiền vô cùng, gật đầu nói: " Nếu không chuyện gì, vậy tôi phải đi rồi, 12 giờ còn phải xuất phát đây. "

Nói xong, tôi liền hướng về cửa gian phòng đi ra ngoài. Cát Ngọc giậm chân một cái, sẵng giọng: " Anh là đầu đất a? Để anh tới uống ngụm nước anh cũng thật là tới uống nước a? "

Tôi sững sờ, nhất thời bối rối.

Tôi chưa kịp nghĩ rõ ràng, Cát Ngọc bỗng nhiên đi tới, kiễng chân ôm đầu của tôi hôn lên miệng, hơn nữa lại là nụ hôn kiểu Pháp thật sâu! ----------- ( chuyện ma hay ngôn tình vậy trời ỌwỌ )

Mịa nó, tôi trừng mắt càng bối rối, cái lưỡi thơm tho của nàng ở trong miệng tôi lay động, để cả người tôi nhiệt huyết sôi trào.

Nàng buông lỏng tay ra, nhu mị nói: " Đây mới gọi là uống ngụm nước, hiểu không? "

Nói thật, tôi triệt để ngây người, đây là có ý gì? " Tôi nói thật là tôi không ý tứ gì khác a. "

Cát Ngọc đi tới bên giường, hai chân tréo nguẩy nói: " Cũng bởi vì anh không có ý đó, vì vậy tôi mới mời anh tới. Nếu như đầu óc anh chút không đứng đắn, xế chiều hôm nay tôi đã không cùng anh đi chơi ".

Tôi vẫn là ngốc đặc đứng tại chỗ, không biết nên nói cái gì.

Cát Ngọc duỗi tay ngọc, vỗ vỗ bên giường, nói: " Cơ hội chỉ có một lần, anh nếu như đồng ý, hiện tại liền tiến đến. Anh nếu như không muốn thì đi ra khỏi cửa, sau này anh sẽ không có cơ hội lần 2 ".

Hạnh phục tới quá đột nhiên, tôi thậm chí thấy cảnh mình và Cát Ngọc chơi tiên nhân khiêu (3). Tôi mặc dù là một tiểu nhân vật, nhưng tôi không phải một người tùy tiện. ------------------------ (3) Tiên nhân khiêu chỉ một loại bẫy dùng nữ sắc để lừa gạt.

Nhưng có câu nói gọi là anh hùng khó qua ải mỹ nhân, nhìn thấy Cát Ngọc nằm ở trên giường, tóc đen rối tung cùng làn da trắng nõn trên giường. Hình ảnh trắng và đen kích thích thị giác mãnh liệt làm cho tôi do dự.

" Anh có phải nam nhân hay không ? " - Cát Ngọc giọng điệu rất là khiêu khích, đồng thời cũng có mấy phần tức giận. --- ( nghe câu này thì chịu sao nổi nữa )

Một lát sau, tôi thẳng tắp người lớn tiếng nói: " Tôi đương nhiên là đàn ông! Hơn nữa còn là người đàn ông máu nóng ! "

Cát Ngọc nở nụ cười kiều mị, ngoắc tay đối với tôi, ra hiệu để tôi đi tới.

Nhưng tôi xoay người đi về hướng cửa phòng.

" Anh làm gì vậy ? "

" Một nam nhân chân chính không nên tùy tiện như vậy, nếu như tôi thật sự muốn làm như vậy, vậy trước tiên tôi sẽ từ từ bắt đầu theo đuổi cô". Nói xong, tôi kéo cửa phòng đi ra ngoài.

Kỳ thực tôi rất muốn nếm thử xem đến cùng nữ nhân có tư vị gì, nhưng không biết tại sao, tôi vẫn lựa chọn đi ra khỏi phòng. Đi ở trên đường cái, nhìn xe đi lại trong thành phố, tôi mới cảm nhận được đây chính là yêu.

Khả năng tôi đã yêu nàng. Nếu thật tâm thật lòng yêu, thì sẽ không tùy tiện cưỡng hiếp, nguyên nhân vì người mình yêu ở trong lòng vĩnh viễn là thánh khiết nhất.

Haiz, tôi thở dài, thật tình không muốn phát sinh chuyện này. Một khi phát sinh chuyện thanh niên nghèo yêu một nữ thần, rõ ràng là một bản kịch hài trong đời thật.

Trở lại tổng trạm khách vận đã mười một giờ rưỡi, tôi ngồi thơ thẩn trên xe buýt tuyến 14, bỗng nhiên điện thoại di động rung lên báo tin nhắn đến.

" Anh có yêu em không? " . Ngữ khí rất xác định. ( đổi xưng hô do đã yêu nhau, chứ bản trung vẫn là ta - ngươi. )

Tôi trả lời "Ân" một chữ, ngữ khí cũng rất xác định.

" Anh yêu một người không nên yêu, cũng không thể yêu người, anh biết không? " ------ ( ý là không nên yêu Cát Ngọc, và Cát ngọc cũng không thể yêu Main )

Tôi trả lời một câu: " Chỉ cần anh yêu em, vậy là đủ "

Cát Ngọc lại trả lời một câu: " Anh thật khờ ". Tôi không trả lời, một là không biết nên trả lời như nào, mặt khác cũng đến giờ xuất phát rồi, lái xe buýt không thể dùng điện thoại di động.

Lúc lái xe tôi vẫn ở trạng thái mơ hồ, ngay cả hành khách có đưa tiền hay không tôi không rõ ràng. Chẳng biết vì sao trong đầu toàn là hình ảnh và giọng nói của Cát Ngọc. Tôi nghĩ mãi không hiểu, mị lực của nàng đến cùng là cái gì mà tôi nhớ mãi không quên?

Tại sao chỉ ở với nàng vẻn vẹn một ngày liền đã yêu nàng rồi? Cẩn thận hồi tưởng sự việc ban ngày, mọi cử động của nàng cứ như là có mị lực, cứ như vậy khiến người ta mất hồn phách.

Liên tiếp chừng mấy ngày tôi không gặp lại Cát Ngọc. Một tuần lễ sau, tôi thăm dò nhắn cho Cát Ngọc một tin nhắn.

" Em có khỏe không ? ". Tôi thừa nhận câu nói này xác thực rất khuôn sáo, tôi không phải như những công tử ca nhà giàu miệng lưỡi trơn tru, hay là có tình thơ ý hoạ câu cú từ ngữ, tôi cũng không hiểu lắm. ---------- ( Thật sự rất muốn sửa thành Em ăn cơm chưa =)))) )

Cát Ngọc không trả lời, ta cũng không tiện nhắn tin lại. Lại qua một tuần, tôi lại gửi một cái tin nhắn, nội dung là: " Anh nhớ Em. "

Lần này tôi lấy dũng khí, nói một câu mà chính tôi cũng cảm thấy rất buồn nôn. Gửi xong tin nhắn tôi đỏ hết mặt.

Cát Ngọc vẫn không trả lời.

Nàng như đột nhiên biến mất ở trong đời của tôi, biến mất triệt để, như chưa bao giờ từng xuất hiện.

Thời gian cứ như thế hơn một tháng, âu phục đại thúc có tin tức. Vào một cái buổi tối mưa to ông ta tới tổng trạm tìm tôi, nói Cát Ngọc vào mười hai năm trước bị moi trái tim, thi thể sau đó không cánh mà bay. Hắn dựa vào quan hệ hỏi thăm biết được thi thể tám chín phần mười bị người nhà thu hồi.

Tôi hỏi ông ta: " Vậy ý của thúc là muốn hiểu rõ ý nghĩ của Cát Ngọc, chúng ta phải đi tìm thi thể của nàng trước tiên? "

Âu phục đại thúc gật đầu, nói: " Không sai, chúng ta phải đến quê hương của cô ta, thôn Tang Hòe, nhìn xem thi thể của cô ta bị chôn ở đâu, đúng bệnh hốt thuốc, ép cô ta hiện thân, như vậy liền có thể cứu anh. "

Trên mặt tôi gật đầu, trong lòng lại nói, ngươi tiếp tục diễn đi, lão tử tiếp tới cùng, nhìn xem ai mới thật sự là Osca ảnh đế. ----- Ảnh Đế: cách gọi diễn viên nam xuất sắc nhất của TQ, tương tự Ảnh Hậu cho diễn viên nữ.

Cát Ngọc không chết, tôi với nàng cùng ăn cơm, cùng dạo phố, đã sờ qua thân thể của nàng, đã hôn môi đỏ của nàng, đây là tôi tự thể nghiệm qua còn có thể giả bộ được sao?

Tôi không biết âu phục đại thúc nói với tôi những việc này đến cùng ý muốn làm sao, nhưng tôi cảm giác hắn khẳng định đang lừa gạt tôi. Để tìm hiểu nguồn gốc, tôi nói: Vậy được, đợi cháu tìm chủ quản xin nghỉ, lúc nào xin xong thì chúng ta cùng đi, được không?

Âu phục đại thúc gật đầu, đóng cửa túc xá, biến mất trong cơn mưa buổi tối.

Tôi và hắn như là có hiểu ngầm. Tôi không hỏi hắn tên là gì, hắn cũng không hỏi tôi tên gọi là gì.

Trong lòng tôi vẫn nhớ Cát Ngọc.

Hôm nay vẫn như mọi hôm tôi lái xe xuất phát, thời điểm đến trạm cuối cùng xưởng Tiêu Hóa, tôi vòng hai tay đặt sau gáy, nhắm mắt lại dựa vào ghế dựa nghỉ ngơi. Tôi thật hy vọng Cát Ngọc lúc này liền xuất hiện, gõ cửa sổ xe nói với tôi: " A Bố, nhớ em không? "

Nghĩ đi nghĩ lại, tôi không kìm được nhếch môi nở nụ cười. Chính là như vậy, chìm đắm ở thế giới YY của chính mình, mới là thời khắc hạnh phúc nhất. --------------------- YY: nghĩa là tự sướng của bên mình

Bỗng nhiên cửa sổ xe bên trái của tôi thật sự truyền đến tiếng ầm ầm ầm gõ cửa. Tôi kích động, tưởng giấc mộng trở thành sự thật, mau chóng quay đầu nhìn về cửa sổ xe.

Một khuôn mặt be bé máu kề sát ở trên cửa sổ xe, trợn to mắt nhìn chằm chằm tôi.

A! Tôi sợ hãi đến cực điểm, trực tiếp trốn đi. Cả người tóc gáy đều dựng lên rồi, đang muốn cầm rìu cứu hộ, gương mặt đó bỗng nhiên nói chuyện. --------------------- Rìu cứu hộ: trong xe bus luôn có cái rìu hoặc dụng cụ phá cửa kính, phòng trường hợp thoát hiểm, ví dụ như rơi xuống ao hồ, lực áp suất không thể mở cửa kính, phải dùng vật phá vỡ.

" Tiểu tử, anh sợ cái gì ? Mở cửa xe ra tôi hỏi chút việc" . Đang nói chuyện, gương mặt đó liền rời khỏi cửa sổ xe, đi lên trên xe buýt.

Lúc này, một lão già ước chừng 60 tuổi, trên trán có một vết thương, máu tươi theo gò má chảy xuống đầy mặt.

Ông ta lên xe hỏi tôi: "Tiểu tử, tôi hỏi anh một chút, tài xế tuyến số 43 là ai?"

Tôi sững sờ, nói: " Cháu không quen biết, có việc gì thế ạ? "

Lão già đưa tay sờ soạng vết thương trên trán một hồi, đau đớn khiến ông ta hít vào một ngụm khí lạnh, nói: " Thằng khốn đấy lúc lái xe, từ cửa sổ xe lấy ra một cái bình đập vào đầu tôi, tôi đến tìm hắn tính sổ! "

Tôi lúc này mới hiểu ý của lão già, nói: Ông à, cháu có hai miếng gạc, ông trước tiên dùng tạm đối phó vết thương. Còn tài xế tuyến số 43 kia theo cháu nếu ông muốn tìm hắn, vậy ông phải đến trạm đỗ xe tuyến số 43.

Nói xong, tôi lấy đồ cấp cứu, dùng bông cùng cồn giúp hắn xử lý vết thương đơn giản một chút, cuối cùng dán miếng gạc.

Làm xong những việc này, tôi mới nhớ tới đến, lần này lại xong đời! Vừa nhìn đồng hồ, vậy mà đã 17 phút trôi qua! -----( nát )

Tôi mau chóng ngồi lên ghế tài xế ,hoảng hốt xuất phát, lão già này hỏi: Anh gấp cái gì a?

" Ông không biết, cháu đỗ xe nhất định không thể vượt qua mười phút, nếu không sẽ xảy ra đại sự". Tôi bật động cơ, hỏi ông ta có ngồi xe hay không, không ngồi tôi sẽ xuất phát.

Ông ta đúng lúc cần ngồi này chuyến này, tôi trong lòng lẩm bẩm một câu " lão gia ngài tự cầu phúc đi. "

Thời điểm xe bus trở về vẫn rất bình thường, nhưng thời điểm đến trạm Mị Lực Thành, từ xa tôi lại nhìn thấy bé gái kia đứng dưới trạm dừng, lần này cô bé nhìn chằm chằm tôi, cũng không có cười.

Tôi run lên, nói: " Xong đời! '

Lão già đứng phía sau tôi, hỏi: "Cái gì xong đời?"

Tôi không muốn đem chuyện quỷ dựng tường nói với ông ta, bởi vì lão này quá già đầu. Vạn nhất đem trái tim ông ta doạ chết, trách nhiệm này tôi không gánh không được.

Xe đi tới Trạm Mị Lực Thành, tiểu cô nương kia đối với tôi vẫy vẫy tay, ra hiệu muốn lên xe. Tôi tuy rằng sợ hãi, nhưng vẫn ngừng lại.

Bé gái đi tới trước cửa xe, nói: "Anh xuống xe, tôi cho anh một món đồ."

Tôi sững sờ, trong lòng run sợ nói: " Vẫn là ngươi lên xe đi. " ----- ( giữ nguyên là ngươi vì đoạn này không thể gọi cháu nữa rồi )

Bé gái liếc mắt nhìn ông lão bên cạnh tôi, vẻ mặt sợ sệt lắc đầu. Ông lão này dáng vẻ xác thực hung thần ác sát, máu tươi đầy mặt, tiểu hài tử nhìn căn bản không giữ bình tĩnh được.

Là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi. Lúc này tôi liền xuống xe, bé gái từ trong túi móc ra hai tấm ảnh đưa cho tôi, nói: " Nàng nhờ tôi đưa cái này cho anh, để anh có thể quên nàng."

Tôi nhìn một chút, hít vào một ngụm khí lạnh, hai bức ảnh này chính là tôi đưa Cát Ngọc đi xem phim ma. Lúc đó mua xong vé xem phim, nàng nói đây là lần thứ nhất cùng con trai xem phim, nàng muốn chụp ảnh lưu làm kỷ niệm, tôi liền đồng ý.

Hiện tại bức ảnh trả lại, ý tứ là cùng tôi triệt để phân rõ quan hệ, vĩnh viễn sẽ không liên lạc lại?

Tôi cũng mặc kệ việc trễ giờ, lấy điện thoại di động ra gọi cho Cát Ngọc, tiếng nhắc nhở người sử dụng đã đóng máy vang lên.

Bé gái không lên tiếng, xoay người liền muốn đi, tôi nói: Ngươi chờ ta một chút.

Lên xe, tôi lấy xuống một bó cúc vạn thọ. Buổi chiều hôm đó bồi Cát Ngọc đi dạo phố, có một thanh niên cầm bó hoa hồng đỏ cầu hôn với một cô gái, tôi hỏi Cát Ngọc: " Em thích hoa hồng đỏ hay là hoa hồng trắng? "

Nàng nói: " Em thích cúc vạn thọ, sau khi em chết cũng phải chôn ở bụi hoa vàng rực. "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kinhdi