C11 - C15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ sau hôm rời khỏi khách sạn, tôi mỗi ngày đều sẽ mua một bó hoa cúc vạn thọ. Tôi chờ đợi có một ngày có thể nhìn thấy Cát Ngọc, tự tay đem cúc vạn thọ tặng cho nàng. Nhưng mà hoa tàn hoa nở, cho đến hôm nay, đợi đến lại là vĩnh biệt.

Tôi đem cúc vạn thọ đưa cho bé gái, nói: " Giúp tôi đem bó hoa cúc vạn thọ đưa cho Cát Ngọc. Tôi vẫn muốn tự tay cho nàng, nhưng đã không có cơ hội nữa rồi. "

Bé gái sửng sốt một chút, gật đầu rồi xoay người rời đi.

Lên xe, ông lão hỏi tôi: " Anh khóc? "

Tôi lắc đầu nói: " Tôi khóc hay không mắc mớ gì đến ông. "

Chờ sau khi tôi lái xe, ông lão tiến đến gần chỗ điều khiển, hờ hững nói rằng: " Cát Ngọc rất yêu anh "

Tôi sững sờ quay đầu hỏi: " Tôi cũng không biết việc này làm sao ông biết? "

Ông lão trừng hai mắt, chỉ về đằng trước nói: " Nhìn đường nhìn đường! Mau nhìn đường a! Đang lái xe quay đầu làm cái gì? "

" Anh có biết Cát Ngọc tại sao rời anh mà đi không ?"

Tôi nói: " Không biết, ở khách sạn nàng muốn đem thân thể cho tôi, nhưng tôi không đồng ý, từ sau đó nàng biến mất."

Ông lão nói: "Chính bởi vì cô ta thực sự yêu anh, cho nên mới muốn rời khỏi anh. Bởi vì cô ta không muốn tổn thương anh."

Lời nói này để tôi bối rối. Tôi biết lão nhân sống cả đời nhân sinh kinh nghiệm khẳng định so với người trẻ tuổi như tôi phong phú hơn nhiều. Nhưng lời này của ông ta khiến tôi không hiểu lắm. Ông ta làm sao hiểu rõ như vậy?

Tôi gặng hỏi, ông lão chỉ nói một câu: " Biết bé gái kia tại sao không dám nhìn tôi không? "

Tôi nói trên mặt ông ta có máu, quá đáng sợ.

Ông lão nói: " Không phải, kể cả trên mặt không máu cô ta nhìn thấy tôi cũng chạy. "

Tôi nói đó là dung mạo ông quá đáng sợ.

Ông lão không nói gì nữa

Lại đi qua hai trạm, ông lão nói: " Được rồi, lần này tiểu tử anh đã giúp tôi, phần ân tình này tôi sẽ báo đáp. Tôi ở phía đông thôn Thành Trung, nhớ kỹ nơi này, bởi vì anh sớm muộn sẽ cần sự giúp đỡ của tôi."

Tôi gật gật đầu, nhưng trong lòng hoàn toàn không để ý. Trở về ký túc xá mãi không ngủ, trong đầu tràn đầy hình ảnh và giọng nói của Cát Ngọc. Tôi phát hiện, tôi đã không thể quên được nàng.

Chính vào lúc này, bỗng nhiên điện thoại di động vang lên. Tôi giật mình một cái, ngay lập tức đã nghĩ đến Cát Ngọc, nhưng vừa nhìn vào, lại là âu phục đại thúc gọi tới.

- " Ngày mai cùng tôi đi một chuyến tới thôn Tang Hòe, tra tìm thi thể Cát Ngọc. "

- " Ân, đi. "

Tôi căn bản không nói thêm cái gì trực tiếp đáp ứng. Tôi biết lần này đi thôn Tang Hòe khẳng định không tìm được thi thể Cát Ngọc, bởi vì nàng không chết, hơn nữa hoàn toàn biến mất. Cho nên tôi đáp ứng âu phục đại thúc chính là muốn nhìn một chút, cái tên này đến cùng chơi trò quỷ gì.

Giữa trưa ngày hôm sau tôi xin Trần Vĩ nghỉ 2 ngày, nói hai ngày tới có chút việc. Trần Vĩ đáp ứng, nói không thành vấn đề.

Chạy tới chỗ âu phục đại thúc, tôi lần thứ hai đi ngang qua cửa hàng hoa tươi. Bà chủ trong cửa hàng vừa nhìn thấy tôi, liền nhiệt tình hô: " Anh chàng đẹp trai, cửa hàng tôi vừa nhập vào một nhóm lớn cúc vạn thọ, đều rất đẹp. "

Tôi gật đầu đáp: " Không mua. "

- " Tôi cố ý mua về cho anh, sao anh không mua? " Bà chủ trên mặt có chút không tốt.

Tôi nói không cần nữa, bán cho người khác đi. Nói xong liền đi, mơ hồ nghe được bà chủ ở phía sau hét một câu: " Cúc vạn thọ trừ thằng ngốc như anh đi mua, còn có ai mua a? Ai, lần này thiệt thòi lớn rồi. "

Nếu như bà chủ bởi vì tôi không mua cúc vạn thọ mà nói tôi là thằng ngốc, vậy tôi còn có thể hiểu được. Nhưng tôi mua cúc vạn thọ của bà ta sao còn nói tôi là thằng ngốc?

Tôi dùng điện thoại di động tra một hồi, nhất thời trợn mắt ngoác mồm. Hóa ra ý nghĩa của cúc vạn thọ dĩ nhiên là bi thương, ly biệt, mê luyến, thất tình.

Làm sao Cát Ngọc lại thích loại hoa này?

Chẳng lẽ, khi tôi và nàng đi dạo phố, nàng đã biết tôi và nàng sẽ là kết cục ly biệt? Vì vậy ở trong tửu điếm, nàng liền làm ra hành động ly biệt trước ôn tồn?

Bỗng nhiên muốn khóc, tôi kỳ thực là một người ý chí kiên định. Nhưng tôi thật sự chưa từng trải qua luyến ái, lúc đi học là một sinh viên chuẩn mực, cả ngày chỉ biết là đọc sách, thầm mến bạn ngồi cùng bàn ba năm cũng không dám biểu lộ, sau khi tốt nghiệp liền mất đi liên hệ.

Đến địa điểm ước định với âu phục đại thúc, hai người đều không nói gì. Ông ta liền dẫn tôi ngồi xe đi thẳng đến thôn Tang Hòe.

Thôn Tang Hòe cách nội thành mấy trăm dặm, phỏng chừng chạng vạng tối mới có thể đến.

Ở trên xe, âu phục đại thúc vẫn trầm mặc nói: " Tâm tình anh không tốt?"

Tôi ừ một tiếng.

Ông ta nói đừng lo lắng, không phải sợ sệt, lần này coi như là du lịch.

Tôi lại ừ một tiếng.

Ông ta vĩnh viễn sẽ không biết trong lòng tôi nghĩ tới ai.

Thời điểm đến thôn Tang Hòe, đã là chạng vạng 6h hơn. Cả hai đều có chút đói bụng, nhưng bên trong tiểu thôn này cũng không có tiệm ăn nào.

Tiểu thôn này không lớn, nhiều lắm cũng chỉ 300 hộ nhân khẩu. Mấy ngày trước từng đợt mưa rơi xuống, con đường trong thôn có chút lầy lội, nhưng còn có thể đi. Ngay khi chúng tôi mới vừa vào thôn, bỗng nhiên từ trong thôn truyền đến một trận kêu trời trách, tiếp đó là một trận khua chiêng gõ trống, cùng với âm thanh thổi kèn Xôna.

- " Trong thôn có người chết? " Tình cảnh này tôi quá quen thuộc, đây là đội ngũ đưa tang a.

Âu phục đại thúc gật đầu nói: " Ân, trước tiên chớ vào thôn, đứng cửa thôn đợi, đừng ngăn cản con đường linh hồn, nếu không sẽ bị vận xui quấn quanh người.

Cái này tôi biết, khi còn bé lão nhân trong thôn chết, thời điểm đưa tang, trên đường đi cơ bản là không ai đi ra. Đợi đến khi đưa tang kết thúc, sau khi phát tang, lúc này mới có người một lần nữa đi lại trên đường phố.

Hai người chúng tôi thấy ở cửa thôn có một gốc cây cây khô, đã mục nát rất nghiêm trọng, nhưng không ai chặt cây. Ở trên cây trói một con lừa già.

Bên cạnh lừa già có không ít phân tươi, mùi thối xông tới khiến hai người chúng tôi lùi lại một chút.

Âm thanh khua chiêng gõ trống trong thôn vang lên, chỉ chốc lát, đội ngũ đưa tang đi ra. Đi đầu là bốn người trung niên nâng đèn dẫn hồn, trong đó có một người què.

Đèn dẫn hồn dùng giấy trắng trát thành dáng vẻ đèn lồng. Sau khi chôn chất thi thể, cắm ở bên cạnh phần mộ, làm đèn đường cho hồn phách trong 7 ngày rọi sáng đường về nhà.

Việc nâng bàn dẫn hồn như vậy, đúng ra mà nói không quá cát tường, vì vậy việc này không có bao nhiêu người đồng ý làm. Thế nên người có tiền bỏ tiền ra thuê người nâng . Sau đó một ít người gan lớn, hoặc là đàn ông độc thân sẽ đồng ý làm chuyện này.

Trong thông có một hai kẻ ngu si. Nhưng nói hắn ngốc, hắn cũng biết làm việc sẽ được trả thù lao. Người khác nói hắn là kẻ ngu si, tôi không đồng ý, bởi vì hắn có sự thông minh mà người thường không có. Mỗi lần nâng bàn dẫn hồn, hắn xem cái này là nghề nghiệp của mình, xung quanh mười dặm, nhà ai có người chết, hắn liền đi nâng bàn dẫn hồn là có tiền mấy ngày cơm, mỗi ngày có thịt ăn có thuốc hút,ngược lại cũng thoải mái đủ sống.

Mà ở giữa đội ngũ là mười mấy Đại Hán dùng cánh tay to lớn nâng mộc côn, nâng cái quan tài màu đen lên. Trên quan tài viết một ít chữ. Đứng bên cạnh là gia quyến.

Cuối cùng chính là người khua chiêng gõ trống thổi kèn Xôna.

Nhìn đội ngũ đưa tang, tôi nghĩ tới bà nội vừa mất của mình, trong lòng không khỏi một trận bi thương. Âu phục đại thúc mặt không hề cảm xúc. Sau khi đội ngũ đưa tang rời khỏi làng, thời điểm hai chúng tôi chuẩn bị tiến vào làng, bỗng nhiên con lừa già rơi xuống đất, một hồi liền nằm ở trên mặt đất.

Tuy nhiên không phải chậm rãi nằm xuống, mà là trực tiếp mạnh mẽ nằm xuống. Sau đó lừa già liền bắt đầu chuyển động thân thể, dùng sức để lưng của nó ma sát ở trên đất.

"Con lừa đang ngứa ? " Âu phục đại thúc ngữ khí mang theo nghi hoặc.

Tôi gật đầu nói: " Ân, nó ở gãi ngứa.

Âu phục đại thúc lắc đầu, kiên định nói: " Không! Cái này không phải con lừa đang gãi ngứa, nếu thế nó sẽ chậm rãi nằm xuống, sau đó gãi ngứa. Còn con này lừa già bỗng nhiên nằm xuống rất nhanh, hơn nữa chỉ gãi cột sống của mình, đây là lừa cản quỷ!"

Lừa cản quỷ? Khi còn bé tôi nghe lão nhân giảng qua chuyện, nói lừa, dê, trâu, ngựa một số loại động vật, tối có linh tính, mắt người con không nhìn thấy quỷ thì mắt của bọn chúng có thể nhìn thấy quỷ. Nhưng ông trời để cho công bằng, tuy chúng nó có thể nhìn thấy quỷ nhưng không cách nào nói chuyện.

"Bên trong thôn này có âm khí quấy phá, chúng ta phải cẩn thận". Âu phục mặt của đại thúc trên càng là nghiêm cẩn.

Tôi hỏi: " Vậy có còn đi vào không?"

" Trước tiên đi vào hỏi xem nhà Cát Ngọc ở nơi nào". Nói xong, âu phục đại thúc đi vào trong thôn.

Xa xa nhìn thấy ông lão ngồi hút thuốc lá ở trên một tấm phản trước cửa, tôi đi tới đưa lên một điếu thuốc, cười hỏi: "Ông ơi, con có chuyện muốn hỏi ông một người".

Ông lão nhận lấy điếu thuốc, tôi nói tiếp: " Trong thôn này trước đây có phải có một cô gái tên là Cát Ngọc? "

" Ân có, đó là con gái bà Phùng , anh hỏi chuyện này làm gì? "

Tôi nói tới tìm nàng có việc. Vừa dứt lời, ông lão kia run run, suýt chút nữa từ trên tấm phản ngã xuống.

" Tiểu cô nương kia mười mấy năm trước đã chết, bị người ta moi trái tim mà chết, anh tìm làm sao được cô ta ?" Ông lão nhìn tôi như là đang nhìn bệnh nhân thần kinh.

Tôi chấn động, trong lòng nói Cát Ngọc thật sự chết rồi sao? Vậy quãng thời gian qua nhìn thấy Cát Ngọc, chẳng lẽ là quỷ?

Hay là có hai Cát Ngọc? Một đã sớm chết, một người khác là người cùng với tôi đi xem phim? Nhưng như thế cũng không đúng, bởi vì âu phục đại thúc đã từng xem qua thẻ căn cước của Cát Ngọc, nhận định đấy chính là Cát Ngọc đã chết đi.

Ngoài ra, tôi không tin trên thế giới có thể có hai người giống nhau như đúc! Dù vậy có giống cũng không thể cùng tên, sinh ra cùng thời đại, trừ phi là sinh đôi!

Trong đầu xẹt qua một tia chớp, Cát Ngọc có phải là sinh đôi không? Tỷ tỷ chết rồi, em gái thế thân nàng?

" Ông, nhà Cát Ngọc ở đâu? "

" Ôi, anh đừng đến nhà cô ta. Từ khi cô ta chết rồi, bà Phùng như biến thành người khác. Buổi tối đi trồng rau, ban ngày thì lại ngủ, giống như mèo đêm, hơn nữa a, bà Phùng còn có một thói quen kỳ quái. "

Tôi mau mau hỏi: " Thói quen kỳ quái gì ? "

" Bà Phùng lúc ăn cơm, trên bàn nhất định sẽ để thêm một cái bát không và một đôi đũa, vừa ăn vừa lải nhải. Nói cái gì ăn nhiều một chút, ăn no vào. Ai nha, nói chung không ai dám nói chuyện với bà ta." Thời điểm ông lão nói chuyện vẫn còn sợ hãi nhìn bốn phía, chỉ lo có người nghe được.

Tôi quay đầu lại liếc mắt nhìn âu phục đại thúc, hắn im lặng không lên tiếng, không biết đang suy nghĩ gì. Thấy ông lão hút thuốc xong, tôi lại đưa ông ta điếu nữa rồi cùng âu phục đại thúc rời đi.

Ở trên đường, âu phục đại thúc nói: " Bà Phùng ban ngày ngủ, buổi tối đi ra vườn trồng rau, dân quê có thói quen này không ? "

Tôi gật đầu, nói: " Có, Ví dụ như trồng cây đào, cây nho, tới mùa thu hoạch sợ bị người khác trộm đi, bình thường đều ở trong vườn dựng cái lều vải ngủ luôn ở đó. "

Âu phục đại thúc lắc đầu nói hai vấn đề này không giống nhau.

Tôi cẩn thận ngẫm lại, xác thực không giống nhau. Trồng rau xanh mà thôi, không sợ bị trộm đi. Bây giờ niên đại nào rồi còn nghèo đến mức ăn không đủ no.

Tôi hỏi vậy phải làm sao bây giờ? Câu nói này tôi thật lòng hỏi, hiện tại tôi có cảm giác rất mơ hồ. Có vẻ âu phục đại thúc nói rất đúng, bởi vì tôi trước đây thường nghe lão nhân kể chuyện xưa, nói rất nhiều câu chuyện người và quỷ mến nhau nhưng cuối cùng đều không có kết quả tốt, bởi vì Âm Dương xa cách.

Cát Ngọc cũng yêu tôi, nhưng đã yêu tôi còn rời xa tôi, hay là bởi vì nàng thực sự là Quỷ Hồn ?

Âu phục đại thúc suy nghĩ một chút, nói: " Bà Phùng không phải buổi tối mới đi ra sao ? Tối đi tìm bà ta. "

Tôi hỏi: "Thôn này không phải có âm khí quấy phá sao? Buổi tối đi có an toàn không?"

Âu phục đại thúc trầm mặc chốc lát, nói: " Không biết, đến lúc đấy rồi tính."

Câu này hoàn toàn là hai tay thò vào đũng quần chơi trứng. Hắn cũng không biết có nguy hiểm hay không, vậy mà còn bảo buổi tối đi qua ?

Tuy nhiên có thể vì trong lòng tôi quá nhớ Cát Ngọc nên cũng không bận tâm nhiều như vậy. Bây giờ hai người chúng tôi đều trong bụng trống trơn, đi lên hương trấn ăn một bát cơm, nghỉ ngơi chốc lát, sau đó thì quay lại thôn Tang Hòe.

Sau khi quay lại sắc trời đã tối. Hướng đi về thôn Tang Hòe không có xe buýt, thôn này cũng quá nghèo rồi, nhất định phải đi bảy, tám dặm cuốc bộ.

Ở trên đường, âu phục đại thúc liếc mắt nhìn ánh trăng, bỗng nhiên bất thình lình hỏi tôi: " Anh đã từng chơi đùa nữ nhân chưa?"

Tôi sững sờ, nói " Thúc hỏi việc này làm gì? Có liên hệ với thúc sao? "

" Không phải, tôi muốn hỏi một chút có phải anh vẫn là thân đồng tử không ? "

Tôi gật đầu nói đúng, hắn nói vậy liền yên tâm, đêm nay sẽ không có đại sự.

Tôi có chút không hiểu, sẽ không có chuyện lớn ? Vậy khẳng định sẽ có chuyện nhỏ. Cứ như thế nghĩ đi nghĩ lại, hai người chúng tôi đã đi tới cửa thôn. Ở nông thôn không giống trong thành thị bật đèn sáng choang cả đêm. Giờ này ở nông thôn hầu như tất cả đều đã ngủ.

Ở đầu cửa thôn có một con lừa già đang ngủ bên gốc cây khô, lẳng lặng nằm tại chỗ. Thỉnh thoảng vung đuôi lên xuống, mí mắt đã khép, nhìn dáng vẻ hẳn đã ngủ rồi.

Âu phục đại thúc nhỏ giọng nói: " Lừa già không có phản ứng kịch liệt hẳn là âm khí đã tan, chúng ta mau đi. "

Vừa dứt lời, tôi còn chưa kịp đi theo, bỗng nhiên phía bắc cửa thôn, trong một bụi cỏ truyền đến tiếng vang. Tôi cùng âu phục đại thúc đều ngẩn ra nhìn về hướng bụi cỏ.

Chỉ thấy trong bụi cỏ lay động, đung đưa qua lại, như là có vật gì đó ở trong bụi cỏ vừa chạy, tôi nhỏ giọng nói: " Có phải rắn không? "

" Không phải, khi rắn bò sẽ không đi vào cỏ dại." Vừa xong câu, đột nhiên trong bụi cỏ chạy ra mấy chục con chuột lông xám to nhỏ!

Con chuột đầu đàn to cũng gần bằng một con mèo trưởng thành. Tôi kinh ngạc nói: " Con chuột đầu đàn này sao lại to như vậy ? "

Trước đây tôi từng công tác ở Quảng Châu, chuột ở đó rất lớn. Đồng sự nói do Quảng Châu khí trời nóng bức, thích hợp cho động vật sinh sống.

Ở bên trong tiểu thôn này dĩ nhiên lại nhìn thấy con chuột to bằng con mèo trưởng thành, hơn nữa quỷ dị nhất là mấy chục con chuột này thành bè thành lũ chạy ra ngoài thôn, căn bản không sợ hai chúng tôi mà chạy thẳng qua chân.

Có câu nói gọi là: Chuột chạy qua đường người người gọi đánh. Chuột thiên tính là sợ người, nhưng những con chuột này dĩ nhiên trắng trợn chạy qua người chúng tôi, có vẻ rất vội vã, chuyện gì xảy ra thế này?

Tôi nhìn về phía âu phục đại thúc, hắn lắc đầu, biểu thị hắn cũng không biết, đồng thời nhỏ giọng nói: " Chuột không sợ người, chắc chắn có chuyện khác thường! Chúng ta cùng đi lên xem một chút. "

Hai người chúng tôi đi về hướng đám chuột chạy tới, liền thấy đám chuột kia được chuột đầu đàn dẫn đi như một làn khói chạy đến bên cạnh tòa mả mới chôn cất ngày hôm nay.

Mấy chục con chuột quây xung quanh toà gò đất phần mộ, chân sau đứng thẳng, chân trước để trước mặt, đuôi cuộn vào!

Âu phục đại thúc hoảng sợ nói: " Chuột thắp hương! "

- " Chuột thắp hương là cái gì ?"

Không đợi âu phục đại thúc đáp lời, mấy chục con chuột lông xám kia bắt chước chuột đầu đàn, bắt đầu dùng hai chân trước vuốt hai chòm râu lên trên trời.

Mọi người đều biết, chòm râu của chuột hướng về hai bên, nhưng những con chuột này đem râu của chính mình vuốt hướng lên trời, cẩn thận nhìn, tám chòm râu kia lại giống như là chúng nó dùng hai tay cầm tám nén hương!

Một màn quỷ dị này triệt để chấn động đến tôi. Tôi tuy rằng từ nhỏ ở nông thôn lớn lên, nhưng cảnh chuột thắp hương tôi chưa từng thấy qua, cũng chưa từng nghe tới. Đây không phải câu chuyện truyền thuyết, mà chính là việc chân thực xảy ra trước mắt!

Chỉ thấy những kia con chuột, chân trước hướng về trên trời vuốt động chòm râu, tới tới lui lui, ròng rã lặp lại chín lần, hơn nữa vuốt tốc độ rất chậm, dáng vẻ rất thành kính.

Sau khi nghi thức chuột thắp hương kết thúc, đám chuột như như ong vỡ tổ tản đi, không dám nhìn hai chúng tôi. Lần này rõ ràng cảm thấy sự sợ hãi của đám chuột. Chuột sợ người mới là hiện tượng bình thường, chuột không sợ người thật sự cảm thấy là lạ.

Âu phục đại thúc lẩm bẩm nói: " người chôn ở chỗ này đến cùng vì sao mà chết? "

Tôi nói không biết, hắn nói tôi không hỏi anh.

Dừng lại chốc lát, hai người chúng tôi đang muốn rời khỏi thì bỗng nhiên ở phía cửa thôn xuất hiện một đám bóng mờ chạy về hướng hai người chúng tôi. Tôi định thần nhìn lại, ai ya, chí ít hai mươi con mèo hoang!

Đám mèo hoang này có lớn có nhỏ, có đen có trắng có nhị thể tam thể, như ong vỡ tổ chạy đến toà mả vây xung quay quanh.

Bên trong đám mèo hoang này có một con mèo đầu lĩnh màu xám đen to như con báo. Nó đầu tiên là nằm trên mặt đất, thân thể nghiêng về phía trước, đem hai cái chân sau kéo thẳng, sau đó lùi người về phía sau, để hai chân trước duỗi thẳng. Tôi cười nói: " Đám mèo hoang này đều là ăn no dửng mỡ, hơn nửa đêm chạy đến đây duỗi người. "

Âu phục đại thúc không cười nổi, hắn vẻ mặt nghiêm túc nói: " Đây là mèo bái tiên! "

Sao lại có cả mèo bái tiên rồi?

- " Rõ ràng đám mèo hoang kia chỉ mở rộng chân sau rồi lại mở rộng chân trước rồi duỗi người, làm sao lại thành mèo bái tiên rồi ?"

Âu phục đại thúc thấy trên mặt tôi xem thường, liền nói: " Chúng nó nằm trên mặt đất giống như duỗi người, nhưng anh tưởng tượng xem nếu chúng mà đang đứng rồi thực hiện những động tác này sẽ giống như đang làm gì?

Tôi vừa nghĩ, nhất thời phía sau lưng lạnh cả người, cả người đầy mồ hôi lạnh. Nếu vậy sẽ trước trước tiên quỳ xuống, sau đó sẽ hai tay dơ qua đỉnh đầu rồi cúi đầu hành lễ quỳ lạy a!

- " Lừa cản quỷ, chuột thắp hương, mèo bái tiên, không được, thôn này tạm thời không vào được. Chúng ta nhất định phải làm rõ chủ nhân ngôi mộ này đến cùng chết như thế nào, nếu không thì thôn này tuyệt đối không được vào! "

Hai người chúng tôi quyết định trước tiên trở về chuẩn bị rồi ngày mai quay lại lại điều tra. Vừa mới quay người lại, liền nhìn thấy từ con đường nhỏ phía xa, dưới ánh trăng có một bà lão lái một chiếc xe ba bánh cũ nát, chậm rãi đi về hướng ngôi làng.

- " Chúng ta có nên cảnh tỉnh cho bà ý "? Tôi hỏi âu phục đại thúc.

Âu phục đại thúc lắc đầu nói: " Trước tiên xem tình hình. "

Hai người chúng tôi đi ra ngoài thôn, còn bà lão kia lại đi vào trong thôn, vì vậy chạm mặt là chuyện sớm muộn.

Khi ba người chúng tôi chạm mặt, tôi cùng âu phục đại thúc đồng thời hít vào một ngụm khí lạnh!

Hai tay của bà lão này rất quái lạ. Tay trái bà ta đẫy đà phụ nữ tuổi 30, nhưng tay phải lại khô héo, gần như là da bọc xương, rất giống móng gà. Tôi cùng âu phục đại thúc mau chóng tránh ra hai bên nhường đường.

Mà bà lão này như là không nhìn thấy chúng tôi, trực tiếp lái xe ba bánh đi qua. Thời khắc này, tôi bỗng nhiên cảm giác một dòng khí âm lãnh, thân thể không tự chủ được run lên một cái.

Phía sau xe ba bánh là một tấm gỗ lớn, bên trên để một chiếc giường được phủ bằng cái chăn màu đỏ, không biết bên trong là cái gì, nhưng âm lãnh mười phần.

Chúng tôi quay đầu nhìn chằm chằm không chớp mắt vào bà lão, cho đến khi bóng người bà ta triệt để biến mất ở cửa thôn.

- " Trên xe là cái gì vậy " ? Tôi hỏi âu phục đại thúc.

Ông ta lắc đầu nói: " Không biết, nhưng lúc đi qua cảm thấy lạnh lẽo vô cùng. "

Đến âu phục đại thúc cũng cảm thấy âm lãnh, vậy đồ vật bên trong chắc chắn kỳ lạ.

Trở lại ký túc xá, tôi nằm ở trên giường lăn qua lộn lại ngủ không được. Tôi trước sau không nghĩ ra cánh tay của lão bà kia sao lại như vậy ?

Tôi biết có một biến chứng teo cơ, nhưng sẽ là toàn thân đều teo còn đây chỉ teo một cánh tay. Hơn nữa, mặt mũi bà ta nhăn nheo, tuổi chí ít cũng phải hơn 60, nhưng tay trái lại vẫn mịn màng như phụ nữ 30 ?

Càng nghĩ càng đau đầu, tốt nhất ngủ luôn không nghĩ nữa. Ngày hôm sau, âu phục đại thúc đánh thức tôi dậy ăn bữa sáng, sau đó vội vàng chạy tới thôn Tang Hòe. Hôm qua lúc tới đây gặp đám ma nên mọi người đều bận rộn làm việc, cũng không ai để ý chúng tôi.

Hôm nay lúc tới đây, tôi cố ý mua mấy gói thuốc loại tốt. Đến cửa thôn, nhìn thấy mấy ông lão nói chuyện phiếm, chúng tôi đi tới.

- " Mời các ông hút thuốc ". Tôi đầu tiên mời thuốc, nói chuyện phiếm với họ vài ba câu. Hàn huyên một hồi, tôi chuyển đề tài, hỏi: Thưa ông, khi con tới nhìn thấy một ngôi mộ mới ngoài thôn, nhưng tại sao lại chôn ở ven đường?"

Thật sự câu hỏi của tôi rất vô duyên. Bởi vì mới sáng ngày ra, người ta đều nói chuyện vui vẻ, tôi thì lại hỏi về người chết. Tuy nhiên, ở nông thôn chôn cất không quan tâm tới phong thủy, chỉ cần là ruộng đất nhà mình vậy thì liền tùy tiện chôn.

Một ông lão thổi ra hơi khói thuốc, nhỏ giọng nói: " Không ai muốn chôn ngôi mộ này ven đường, nhưng không có cách nào khác a."

Một ông lão khác nói: " Người chết đó là lão Tôn đầu, là cái một lão binh từng đánh Tây, đánh Triều Tiên, tham gia cả chiến tranh Việt Trung, trên người đều là vết sẹo. Đáng tiếc dành cả đời đi đánh kẻ xấu nhưng tiền mua quan tài cho hắn đều là người trong thôn quyên góp."

Hóa ra đám ma ngày hôm qua, đám người khóc kia không phải tôn tử lão Tôn mà là người được mướn khóc thuê.

Tôi xắn ống quần ngồi cùng mấy ông lão, lại đưa cho mỗi người điếu thuốc, hỏi: " Vậy lão Tôn chết như thế nào? Phần mộ chôn ven đường không được tốt lắm a."

Một ông lão hói đầu nói: " haiz, lão Tôn chết thê thảm, hơn nữa ông ta không có đất, chết rồi ở nhà người khác thì họ không muốn, vì vậy chôn ở ven đường, cũng may không vướng người qua đường là được rồi. "

- " Hôm trước khi chết một ngày lão Tôn phát điên. Buổi tối ngày hôm đó trời mưa, lão Tôn chạy ở trong thôn, vừa chạy vừa nói: " Trong thôn có hai người đến, một là người sống, một là người chết. Trong thôn có hai người đến, một là người sống, một là người chết. "

Tôi cả kinh, liếc mắt nhìn âu phục đại thúc, nhưng trong mắt hắn bình tĩnh như nước.

- " haiz, hảo lão nhân, vì quốc vong thân, máu tung sa trường, cuối cùng cuối đời lại phát rồ. Thời điểm hắn chết hai mắt trừng to, trong tròng mắt đều là tơ máu, ai, không nói nữa". Mấy ông lão đều liên tục thở dài.

Tâm tình của tôi cũng xuống thấp. Con người của tôi từ nhỏ đã kính nể những lão binh, đều là các thiết huyết chiến sĩ, ở trong máu và lửa giãy dụa, là người có ý chí tối kiên cường.

Lại mời các ông lão hút thuốc, tôi và âu phục đại thúc lững thững rời đi. Âu phục đại thúc nói với tôi: " Hai ta đi nội thành một chuyến, mua ít thịt với vàng mã và nến, làm một bát cơm tẻ."

Tôi hỏi làm gì.

Âu phục đại thúc nói: " Đến lúc thì anh sẽ biết, hiện tại trước tiên đến nhà bà Phùng. "

Hai người chúng tôi hỏi thăm rồi đi tới nhà bà Phùng. Sau khi đến phát hiện đó là một ngôi nhà ngói rách nát, trên nóc nhà còn có vài lỗ thủng dùng tấm nhựa chặn lại để tránh khỏi trời mưa nhỏ nước.

Mà sân nhà càng rách nát không thể tả, ở góc đông bắc sân nhà nuôi mười mấy con gà con. Tường nhà sụp xuống vài đoạn, trong sân còn trồng một gốc cây dâu, thật đúng là quá xúi quẩy. Ở nông thôn có câu: " Trước không tài tang, sau không tài liễu, đình viện không tài quỷ vỗ tay " (1)

- "Chúng ta có cần đi vào nhìn hay không ?" Tôi hỏi âu phục đại thúc.

Ông ta trầm tư chốc lát nói: " Đi, đi qua gõ cửa. "

Hai chúng tôi đi vào trong sân nhà bà Phùng, liếc mắt nhìn chiếc cửa gỗ, tuy rằng đóng rất chặt nhưng bên ngoài không khóa cửa, hẳn là bên trong có tấm gỗ chặn lại rồi.

Cốc cốc cốc

Tôi nhẹ nhàng gõ cửa 3 cái, bên trong không có phản ứng.

Cốc cốc cốc

Tôi lại nhẹ nhàng gõ ba cái, bên trong vẫn không có phản ứng.

- " Người trong thôn nói bà Phùng thức đêm ngủ ngày, hiện tại chắc đang ngủ say, chúng ta không nên quấy rầy chứ". Tôi vừa nói với âu phục đại thúc xong, bỗng nhiên trong phòng truyền đến cốc cốc cốc ba tiếng hưởng ứng lại, như có người gõ cửa từ bên trong.

Tôi giật mình một cái, tóc gáy đều dựng lên, âu phục đại thúc cũng không tự chủ được lùi về sau một bước, hai người chúng tôi liếc mắt nhìn nhau.

Cốc Cốc Cốc

Bên trong lại truyền tới ba tiếng tiếng gõ cửa, vãi... Nồi (2), tay chân tôi đều sắp mềm nhũn.

"Nhà bà Phùng quá quỷ dị, chạy nhanh!" Nói xong, âu phục đại thúc kéo tay tôi quay đầu chạy thẳng ra khỏi làng.

Tôi nói " đại thúc đừng chạy nhanh như vậy, ban ngày sợ cái gì. "

Đứng ngoài thôn, âu phục đại thúc vẫn còn sợ hãi nói: " Nhà bà Phùng khắp nơi đều quỷ dị, anh lẽ nào không nhìn ra?

Tôi sững sờ, nói: " Tiếng gõ cửa kia xác thực quỷ dị, nhưng cũng có thể là bà Phùng tỉnh rồi, cố ý trốn sau cửa làm chúng ta sợ, có khả năng này không ? "

Âu phục đại thúc cười lạnh một tiếng, nói: " Khả năng này, đương nhiên là có, nhưng bà lão 70-80 tuổi làm sao có thể như đứa trẻ cố tình trêu người như vậy, hơn nữa anh có thấy đàn gà con bà Phùng chăn nuôi rất lạ không ? "

Tôi nói không phát hiện, không để ý tới đàn gà.

- " Gà, ăn mãi cũng không đủ no. Chúng nó luôn luôn cúi đầu tìm đồ ăn trên đất, hơn nữa thỉnh thoảng kêu. Nhưng đàn gà kia, không chỉ không kêu, lại cũng không tìm đồ ăn, hơn nữa tụ tập cùng nhau đồng thời nhìn hai chúng ta, ánh mắt giống y như con người. "

Âu phục đại thúc nói xong, thâm ý nhìn tôi. Tôi nói: " Thúc đừng thừa nước đục thả câu, nói tiếp đi. "

- "Loại gà này nếu như tôi đoán không sai, từ ngày chúng nó ra đời, thức ăn căn bản không phải ngũ cốc, mà là thịt người! "

Mịa nó, âu phục đại thúc làm tôi sợ hãi run cả người. Ông ta thấy tôi phản ứng kịch liệt, lại nói: " Chỉ có gà ăn thịt người, mới sẽ biến thành như vậy. "

Cả người tôi tóc gáy đều dựng lên, âu phục đại thúc thấy sắc mặt tôi tái lại, liền vỗ bờ vai của tôi nói rằng: " Cây dâu trong sân cây càng quỷ dị, chỉ có điều tôi tạm thời không nói cho anh chỗ quỷ dị để tránh cho anh một ấn tượng sợ hãi lưu lại, vậy sẽ không tốt. "

Lời này nói có lý, dù sao tôi còn muốn tới nhà bà Phùng, hỏi bà ta một ít chuyện. Nhưng lời này cũng rất vô nghĩa, ông ta nói kiểu nửa chừng như vậy càng khiến tôi nghĩ tới câu dâu đó.

- " Hiện tại, chúng ta về nội thành, mua thịt, mua gạo, mua vàng mã cùng với nến, nếu không buổi tối không thể vào thôn này.

------------------------------------------------------------------

(1): Trước không tài tang, sau không tài liễu, đình viện không tài quỷ vỗ tay

Cây dâu tiếng trung là " Tang ", giống với tang trong " tang sự", nên rất xui xẻo.

Cây liễu thì phong thủy của nó là " Âm ". Nếu trồng trước nhà Âm dương cân bằng, mang lại tiền tài. Nhưng trồng sau nhà âm khí càng nặng. Bên TQ có câu: " Trước nhà trồng dương (liễu), tài lộc khắc; sau nhà trồng liễu, tài lộc tan" là vì vậy.

Bên Page Góc nhỏ của Nại hà thì lại giải thích như này: Cũng có câu: "Ăn ở Quảng Châu, chết ở Liễu Châu". Ở Liễu Châu trồng rất nhiều liễu, vì vậy có nhiều gỗ để đóng quan tài. Nên nó cũng mang ý nghĩa xui xẻo. Hơn nữa Tang trượng và Cờ chiêu hồn đều làm từ cành liễu.

Và cây liễu nhiều lá, khi gió thổi đã rung như có quỷ vỗ tay.

(2): Cụm từ Vãi nồi mình để nguyên văn, hóa ra có xuất phát từ trung quốc à @_@

Đi về nội thành, hai người chúng tôi mua hai cân thịt, mua ít tiền vàng và bát cháo trắng, sau đó vào một nhà hàng mua bát cơm tẻ, đợi khi đêm xuống một lần nữa đi tới thôn Tang Hòe.

Từ xa đã nhìn thấy ngôi mộ ven đường, trước mộ phần cắm mấy cây dẫn hồn phiên, trong gió đêm nhẹ nhàng lay động.

Hai người chúng tôi cầm giỏ thức ăn đi tới. Âu phục đại thúc lấy bát cháo trắng ra, đốt nến cắm ở trước mộ phần.

Sau đó lấy bát cơm tẻ, cùng với hai cân thịt heo, đặt toàn bộ tiền vàng lên, cung kính nói: " Tiền bối trên cao, vãn bối mạo phạm, hôm nay đi ngang qua nơi này, nếu có quấy rối, mong tiền bối bao dung. "

Nói xong tay phải ông ta cầm hai chiếc đũa, một cái cắm thẳng vào trong bát cơm tẻ, một cái xuyên lên trên thịt heo rồi đứng dậy.

Tôi cũng vái toà mả hai bái, sau đó nói: " Cụ ông, ngài là tham chiến lão binh, con kính nể ngài, thật sự. Có điều con muốn tới thôn Tang Hòe tìm tòi hư thực, hi vọng không quấy rầy tới ngài."

- "Đại thúc, giờ vào được chưa ? " Tôi đứng dậy, hỏi âu phục đại thúc.

Ông ta gật đầu, mang theo tôi đi vào trong thôn. Nhưng hai người chúng tôi vừa mới di chuyển, còn chưa kịp đi, bỗng nhiên chiếc đũa trong bát cơm lạch cạch một tiếng rơi xuống mặt đất.

Rất nhiều người đều biết, lúc ăn cơm không thể cắm đũa vào bát, bởi vì đó là cho người chết ăn. Nhưng giờ khắc này chiếc đũa trong bát rơi ra là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ người chết không muốn ăn?

Tôi liếc mắt nhìn âu phục đại thúc, sắc mặt của ông ta bỗng nhiên rất nghiêm cẩn, xoay người quay về phần mộ nói rằng: " Lão gia tử, chúng tôi không có ý gì khác, chỉ muốn tới nơi này điều tra một chuyện, hi vọng ngài có thể bao dung tha thứ. "

Nói xong câu đó, chiếc đũa cắm trên thịt heo dĩ nhiên cũng rơi xuống mặt đất.

Nhìn hai chiếc đũa rơi xuống, hai chân tôi mềm nhũn, suýt chút nữa ngã xuống dưới đất. Chiếc đũa cắm trong bát cơm có khả năng cắm không chặt rồi sẽ rơi xuống, nhưng cắm ở trên thịt heo tuyệt đối đủ chặt a, làm sao có thể ngã xuống?

Âu phục đại thúc im lặng không lên tiếng, trực tiếp đi tới, mặt không biến sắc nhặt chiếc đũa lên, lần thứ hai cắm lên trên bát cơm, cùng với thịt heo .

Chúng tôi đang định quay đầu đi, nhưng chiếc đũa trên bát cơm cùng thịt heo dĩ nhiên lạch cạch hai tiếng, đồng thời rơi xuống!

- " Đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Tôi có chút hoảng rồi.

Âu phục đại thúc nói: " Anh tới cắm đi. "

Tôi đi tới, đặc biệt cung kính nhặt đũa lên, một cái cắm vào bát cơm. Vì kiểm tra mức độ kiên cố, tôi còn cố ý quơ quơ, sau đó một cái cắm vào trên thịt heo, giờ khắc này khối thịt heo đã bị chiếc đũa xuyên ra ba cái lỗ nhỏ.

- " Lão gia tử a, ngài ăn được uống tốt, hai chúng con dù sao cũng đều là người, đúng không?" Tôi nói một câu này mới rời khỏi.

Lần này, hai chiếc đũa không rơi nữa, mà kiên cố dựng đứng ở tại chỗ.

Tôi lặng lẽ liếc âu phục đại thúc một chút, không khỏi nhớ tới lời nói của lão nhân trong thôn. Bọn họ nói lão Tôn trước khi chết đã phát điên, vừa chạy vừa nói, trong thôn đến hai người, một người sống, một người chết.

Chẳng lẽ đó là tiên đoán của lão Tôn ?

Tôi biết có mấy người ở lúc mới sinh ra, cùng với lúc sắp chết sẽ thấy một ít cảnh kỳ dị, hay đây chính là tiên đoán của lão Tôn nhìn thấy một trong hai chúng tôi sẽ có người chết tại đây ?

Hoặc là hai người chúng tôi có một người đã sớm chết?

Mặt âu phục đại thúc từ đầu đến cuối không có bất kỳ biểu lộ gì. Ông ta xưa nay không cười, cũng không tức giận, cả ngày nghiêm mặt, mang dáng vẻ ai cũng nợ tiền của hắn.

Vào trong thôn, chúng tôi trực tiếp đến nhà bà Phùng. Lần này, bà ta mở cửa phòng ra. Trong phòng chút ánh đèn mờ nhạt, chúng tôi đi trên con đường đất trong thôn có thể nhìn thấy bà Phùng đang ăn cơm.

- " Đại thúc, thúc chờ tôi một chút, tôi đi qua hỏi bà Phùng sự việc liên quan tới Cát Ngọc. Tôi vừa đi về phía trước một bước, âu phục đại thúc đưa cánh tay ra che trước ngực tôi.

- " Thúc làm gì vậy "

Âu phục đại thúc nói: " Trước tiên đừng đi, bà Phùng này không đúng! "

Tôi nhìn vào trong phòng bà Phùng, không có gì không đúng a. Đây chính là một bà lão nông thôn bình thường, y phục trên người tuy rách rưới nhưng rất sạch sẽ, trên đầu quấn một chiếc khăn đội đầu màu tím.

" Âu phục đại thúc cẩn thận liếc mắt nhìn, nói với tôi: " Tối hôm qua người lái xe ba bánh chúng ta gặp chính là bà Phùng. "

Bởi vì bà Phùng giờ khắc này ngồi ở trong phòng, tôi chỉ có thể nhìn thấy gò má của bà ta. Vì vậy cũng không nhận ra được, lúc này liền cẩn thận nhìn một hồi, nói: " Không phải chứ, lão bà buổi tối hôm đó tay trái mịn màng, tay phải khô héo, mà bà lão này hai tay đều khô héo, làm sao cùng một người được? "

- " Mấu chốt của vấn đề ở đó. Tối hôm qua tay trái của bà ta mịn màng, đêm nay tay trái lại khô héo như vỏ cây, điều này người bình thường có thể sao? "

Để xác định bà lão tối hôm đó có phải bà Phùng, tôi đánh bạo nói: " Đại thúc, thúc ở đây chờ, tôi qua xem một chút."

- " Ân, tất cả cẩn thận, có cái gì không đúng liền quay lại. "

Tôi gật đầu, đi vào nhà bà Phùng.

Thời điểm đi tới sân, động tác ăn cơm của bà Phùng chững lại. Tôi biết bà đã biết tôi đi tới, nhưng bà không để ý đến tôi, vẫn cứ bưng bát ăn cơm. Thời điểm tôi đi tới cửa, tôi hít vào một ngụm khí lạnh.

Trong phòng này thật là lạnh!

Tôi ló đầu nhìn một vòng, cũng không có điều hòa nhưng sao lại lạnh như vậy ?

- " Chào bà, bà là Phùng bà bà có phải không?" Tôi rất lễ phép hỏi một câu.

Bà ta xoay đầu lại nhìn về phía tôi, không lên tiếng nhưng cũng gật đầu.

Hít!

Tôi trợn to mắt, mặt đầy vẻ khó tin. Bởi vì tôi đã tin điều âu phục đại thúc nói, bà Phùng cùng bà lão hôm trước là một.

- " Phùng bà bà, con muốn tìm bà hỏi thăm chút việc". Lúc nói chuyện, cánh tay của tôi run rẩy không ngừng. Tôi cũng không muốn run, nhưng tôi thật sự không thể khống chế được thân thể của mình.

Bà ta híp mắt nhìn về phía tôi, sau đó ngoẹo cổ, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.

Tôi sững sờ, hỏi: " Phùng bà bà, bà có thể nói một câu được không? Bà không nói lời nào trong lòng con có chút sợ hãi".

Bà Phùng đầu tiên sững sờ, sau đó nhếch môi nở nụ cười hiền lành. Khi bà nở nụ cười, tôi nhất thời trố mắt ngoác mồm, suýt chút nữa bị doạ khóc, đầu lưỡi trong miệng bà chỉ có một nửa!

Bà Phùng chỉ vào miệng mình, a a a a nửa ngày, còn dùng ngón tay làm thành hình cái kéo, sau đó chỉ vào mồm mình. Ngôn ngữ dùng tay tôi không hiểu, bà Phùng phỏng chừng cũng không hiểu, nhưng tôi cảm giác bà đang muốn nói: " Có người dùng kéo cắt đầu lưỡi của tôi."

Tôi sắp đứng không vững, bà Phùng chỉ vào chiếc bàn đối diện, mặt nở nụ cười hiền lành, ra hiệu tôi ngồi xuống tán gẫu.

Tôi thật sự không dám vào phòng của bà ta. Trong phòng này thật sự quá lạnh, giống như kho đông vậy. Tôi không biết bà Phùng từng đó tuổi làm sao chịu đựng nổi.

Nhưng thấy bà Phùng mặt nở nụ cười hiền lành, tôi tin chắc bà sẽ không hại tôi. Hơn nữa bà là mẫu thân của Cát Ngọc, tôi yêu Cát Ngọc, vì Cát Ngọc, tôi không sợ tất cả!

Nghĩ tới đây, cảm giác sợ hãi tiêu tan. Vừa vào trong nhà ngói liền nhìn thấy trên vách tường phía Tây treo một bức ảnh đen trắng. Bức ảnh là một cô thiếu nữ, để tóc bím, cười rất ngây ngô.

Dựa vào ánh đèn yếu ớt, tôi mới nhìn rõ, tấm hình này chính là Cát Ngọc!

Nụ cười trên mặt bà Phùng rất là hiền lành. Bà đưa cho tôi một đôi đũa cũ , chỉ vào đĩa rau, ra hiệu tôi ăn chút. Tôi gật đầu mỉm cười, tuy nhiên thủy chung không đụng đũa.

- " Phùng bà bà, bà là mẫu thân của Cát Ngọc sao?" Tôi đấu tranh tư tưởng rất lâu rốt cục hỏi.

Bà Phùng sững sờ, sau đó gật đầu, rồi lại cúi đầu, dùng ống tay áo lau khóe mắt.

Tôi biết mình chọc vào nỗi đau của bà. Tiếp đó tôi không biết nói gì nữa, dừng lại hồi lâu, tôi từ trong túi móc ra năm trăm đồng tiền,để lên trên bàn, lại vỗ vai bà Phùng.

Bà ngẩng đầu, nhìn thấy tiền thì a a a a vài câu, hẳn đang hỏi tôi cho bà tiền làm gì.

Tôi nói: " Phùng bà bà, dù bà có tin hay không, nhưng con đều muốn nói với người con biết Cát Ngọc. Bà sống cũng không dễ dàng, số tiền này bà cầm đi. "

Bà Phùng lắc đầu liên tục, cầm năm trăm đồng tiền trên bàn kín đáo đưa trả tôi. Dù tôi nói như nào cũng không chịu nhận kể cả tôi nói tôi cùng Cát Ngọc thật sự quen biết.

Bà Phùng nghe xong trên mặt hiện ra nụ cười, gật đầu liên tục. Nhìn dáng vẻ này hẳn bà tin câu nói của tôi.

Sau đó tôi càng muốn đưa bà tiền, nhưng bà vẫn lắc đầu liên tục, vẫn là không muốn.

Tôi thở dài, trong lòng nói bà lão nhân phẩm không tệ. Xem ra dù người khác nói thế nào cũng không thể hoàn toàn tin tưởng hoàn toàn. Người trong thôn đều nói bà Phùng quái dị, nhưng quái dị cái gì ? Đêm nay tôi cùng với bà giao tiếp, phát hiện ngoại trừ bà không thể nói chuyện ra thì bà là một người tốt.

Nhưng vào lúc này, bà Phùng bỗng nhiên vỗ bờ vai của tôi, chỉ vào bức ảnh Cát Ngọc sau lưng tôi, rồi rất cao hứng giơ hai tay lên, khoa tay một loạt các động tác vũ đạo đơn giản.

Tôi sững sờ, không hiểu ý bà ta, hỏi: " Bà bà, người muốn nói Cát Ngọc đã dạy bà khiêu vũ? "

Bà Phùng lắc đầu, y a y a vài câu.

Tôi lại hỏi: " Cát Ngọc khiêu vũ rất đẹp? "

Bà Phùng đầu tiên gật đầu, sau đó lại lắc đầu.

Điều này làm tôi choáng váng, rốt cuộc là ý bà Phùng là gì a?

Bà Phùng thấy tôi vẫn không hiểu ý bà, lập tức run rẩy đứng lên đi tới trước bức ảnh đen trắng, duỗi ngón tay khô héo chỉ chỉ bức ảnh, sau đó lại chỉ mặt đất. Cuối cùng bà chỉ vào chính mình rồi giơ cao hai tay, khoa tay múa động tác vũ đạo.

Tôi cả kinh, thất thanh nói: " Bà bà, ý của người nói Cát Ngọc từ bên trong bức ảnh đi ra, sau đó khiêu vũ cho người xem? "

Bà Phùng dừng múa lại, mặt mừng rỡ gật gù.

Nếu như đổi lại là người trong thôn, nhất định sẽ nói bà Phùng bị bệnh thần kinh. Nhưng tôi tin! Tôi thật sự tin tưởng bà!

Giờ khắc này tôi sắp khóc mất rồi, thật sự quá kích động. Tôi vững tin đang trốn ở đây. Sau khi tôi và nàng cắt đứt liên lạc, nàng cố ý trốn về nhà, cố ý không gặp tôi, không nghe điện thoại của tôi. Tôi biết nguyên nhân tất cả những hành động này đều bởi vì nàng không muốn hại tôi, nàng yêu tôi vì vậy rời xa tôi.

Thiên sơn vạn thủy, tôi không sợ nguy hiểm hiểm, không phải vì tìm kiếm hình ảnh nữ tử tóc dài đó sao ?

Tôi mặc kệ người cùng quỷ có thể yêu nhau hay không, tôi chỉ muốn nhìn thấy Cát Ngọc. Giờ khắc này tôi chỉ muốn nhìn thấy nụ cười của nàng.

Tôi và bà Phùng nói chuyện hồi lâu, đến khi tôi thực sự lạnh không chịu được nữa liền cùng bà Phùng bà từ biệt. Tuy rằng nãy giờ Cát Ngọc không đi ra, nhưng tôi tin tưởng, tôi nhất định có thể tìm tới nàng, dù cho nàng cố ý trốn tôi, tôi cũng có thể tìm tới.

Sau khi tôi đi, bà Phùng cũng bắt đầu làm việc.

Hiện tại tôi nghĩ, bà Phùng ban ngày ngủ buổi tối làm việc bởi vì bà cùng người trong thôn hoàn toàn không hợp nhau, không cách nào hòa vào được vòng tròn xã hội. Ví dụ, mọi người ra ngoài đều mặc quần áo, nếu có người trần như nhộng, vậy người đó sẽ bị xem như khỉ.

Lấy ví dụ khác càng thô bỉ, nếu như toàn thế giới ăn cứt mà có người không ăn, người đó mới là người dị dạng.

Xem ra quả thật là một tin đồn bậy bạ, bà Phùng hoàn toàn người bình thường, chỉ có điều bị người trong thôn sỉ nhục quá lâu liền trở nên quái gở.

Tôi cùng âu phục đại thúc nói ngắn gọn cuộc đối thoại giữa tôi và bà Phùng, nhưng có giấu một chút điểm then chốt. Tôi thấy mình không nhất định phải đem toàn bộ câu chuyện trải qua nói cho ông ta.

Khi nói tới ấn tượng của tôi với bà Phùng, âu phục đại thúc cười lạnh một tiếng, nói: " Anh thấy bà ta là một người tốt "

Tôi kiên định gật đầu.

Âu phục đại thúc còn nói: " Anh vẫn còn quá tuổi trẻ, một hai câu dễ nghe liền có thể làm cho anh tin tưởng. Người tốt có thể lấy thịt người chăn nuôi động vật? Người tốt lấy máu người tưới cây? Cây dâu trong sân của bà ta cành lá xum xuê, hơn nữa trên vỏ cây mơ hồ có dáng dấp của mạch máu, đây chính là dùng máu người tưới cây mới có dáng vẻ như vậy."

Tôi nhất thời lại mơ hồ, không chờ tôi nói, âu phục đại thúc nói tiếp: " Tối hôm qua khi chúng ta nhìn bà ta, tay trái bà ta dồi dào trắng nõn, như của phụ nữ 30 tuổi, đêm nay gặp lại, hai cái tay thì lại đều khô héo, người bình thường có bản lãnh này không?

Nói đến chỗ này, tôi mau mau cãi lại: " Nhưng khi tôi nói quen biết Cát Ngọc, bà Phùng liền chỉ vào bức ảnh nói với tôi Cát Ngọc thường thường từ trong bức ảnh đi ra múa cho bà ta xem".

Âu phục đại thúc khẽ cười một tiếng, vỗ bờ vai của tôi, trịnh trọng nói: " Anh còn quá nhỏ, từng trải quá ít. Anh cẩn thận ngẫm lại, tiểu thôn này bình thường không ai dám tìm tới bà ta, nhưng người nơi khác bỗng nhiên tìm đến ngoại trừ con gái bà ta còn có chuyện khác sao? Lại nói, anh thực sự đầu đất, khẳng định vừa vào cửa đã đem ý đồ của mình nói rõ ràng, bà ta muốn lừa anh thực sự quá đơn giản. "

Tôi gãi gãi đầu nói: " Tôi thấy bà Phùng không giống như đang gạt tôi, vẻ mặt bà ta rất chân thành. "

Âu phục đại thúc nói: " Vậy anh thấy vẻ mặt tôi có chân thành không? Hả? Anh là đồ đầu đất, anh có tận mắt nhìn thấy Cát Ngọc không ?"

Tôi nói không có.

- " Thế mà còn nói không phải ? Ai chả biết nói dối, bây giờ tôi cũng có thể nói ngay khi anh vừa vào trong kia, Cát Ngọc tới tìm tôi nói chuyện, anh tin không? "

Haiz, tôi thở dài, hỏi: " Vậy làm sao bây giờ? "

Âu phục đại thúc suy nghĩ một chút, nói : " Tìm cơ hội, tìm biện pháp, lẻn vào nhà bà ta điều tra cái rương gỗ trên xe ba bánh kia đến cùng chứa cái gì. "

Tôi lại hỏi: " Sau đó thì sao? "

Tiếp sau đó điều tra: thứ nhất, xem bà Phùng cho gà ăn cái gì! Thứ hai, tìm hiểu tại sao cánh tay bà ta tại sao từ một đêm từ mịn màng thành khô héo. Thứ ba, cái này anh phải tự làm, nếu như Cát Ngọc thật sự trốn ở trong bức ảnh, anh phải nghĩ biện pháp làm cho cô ta hiện thân. "

Tôi nói: "Chuyện này không phải vô nghĩa sao? Bà Phùng chắc chắn sẽ không nói cho tôi bí mật trên cánh tay trái của bà ta. Mà kể cả bà ta có muốn nói, thì cũng không thể nói được a ? Thời xưa ở tuổi các cụ đều chưa từng đi học làm sao biết viết chữ. Hơn nữa bà Phùng cho gà ăn lúc nào, chúng ta làm sao biết được ? "

- "Đêm nay đành tạm thời thế đã, vừa gặp bà ta giờ quay lại không tiện, hai ngày sau quay lại". Âu phục đại thúc nói xong, mang theo tôi rời đi.

Hai người chúng tôi ngồi ở đầu ngồi làng nói chuyện bất tri bất giác đã hơn hai giờ. Bây giờ trên đường về nội thành, trăng sáng ít sao, ánh trăng sáng tựa như mặt trời ban trưa.

Đi qua ngôi mộ của lão Tôn, hai chiếc đũa vẫn cắm ở trong bát cơm với trên thịt heo, tôi nghĩ thầm đây là lão Tôn tiếp nhận ý tốt của tôi rồi đang hưởng dụng những đồ ăn này.

Tôi không khỏi nhớ lại lời các ông lão trong thôn. Bọn họ nói lão Tôn đầu trước khi chết phát rồ, vừa chạy vừa nói, trong thôn đến hai người, một người sống, một người đã chết.

Nghĩ đến đây, tôi lặng lẽ liếc mắt nhìn âu phục đại thúc, trong lòng vẫn không thể tin ông ta hoàn toàn. Vạn nhất ông ta chính là người chết trong miệng lão Tôn? Vạn nhất ông ta là quỷ ?

Lùi lại mà nói, có thể tất cả những thứ này đều là chính ông ta dẫn tôi vào tròng, tùy thời động thủ. Nhưng mục tiêu cuối cùng của ông ta đến tột cùng là cái gì gì?

Tôi nghĩ tới xuất thần, bỗng nhiên âu phục đại thúc vỗ một cái bờ vai của tôi, đối với tôi nhỏ giọng nói: " Mau nhìn, người lái chiếc xe ba bánh kia có phải bà Phùng".

Tôi nhìn theo hướng tay của ông ta, nhìn thấy từ xa có một bà lão lái một chiếc xe ba bánh cũ nát, chậm rãi đi về trong thôn.

Nhìn như, nhưng cách quá xa, không xác định. Đang khi nói chuyện, chúng ta cách bà lão kia bà càng ngày càng gần, đến trước mặt vừa nhìn, quả nhiên chính là Phùng bà!

Bà Phùng nhìn thấy tôi liền nhếch môi cười. Tôi đang chuẩn bị nói chuyện với bà Phùng, bỗng nhiên dư quang khóe mắt thoáng nhìn vào tay trái của bà ta.

Từ ngoài thôn trở về, tay trái khô héo của bà ta lại đã dồi dào mịn mạng như tay của phụ nữ hơn 30 tuổi! Nhưng tay phải của bà ta vẫn khô héo như vỏ cây!

Tôi sợ hết hồn, lời vừa đến khóe miệng cũng không dám nói ra khỏi miệng. Bà Phùng không còn đầu lưỡi không thể nói chuyện, lái xe ba bánh đi ngang qua bên người chúng tôi rồi cười với tôi. Giờ khắc này tôi chỉ cảm thấy nụ cười của bà Phùng quá quỷ dị.

Mà khi bà ta lái xe ba bánh đi ngang qua người, tôi nghiêng đầu liếc mắt nhìn rương gỗ trên chiếc xe, lập tức cảm thấy lạnh lẽo.

Âu phục đại thúc híp mắt nói: " Hiện tại, chuyện điều tra của chúng ta phải thêm một việc, điều tra xem buổi mỗi ngày bà Phùng lái xe ba bánh đi đâu".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kinhdi