C16 - C20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giờ khắc này mọi ấn tượng thiện cảm của tôi với bà Phùng triệt để sụp đổ.

Tôi thấy âu phục đại thúc nói rất có đạo lý, không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, tôi ghi nhớ kỹ không thể quá tin tưởng bà Phùng.

Trở lại nội thành thuê khách sạn, bỗng nhiên cha tôi gọi điện thoại tới.

- " Minh Tử, mấy ngày nay có bận không con ? "

Tôi nói: " Con rảnh, ba, có việc gì thế ? "

- " Ngày mai là 49 ngày của bà nội con, nếu có thời gian thì trở về một chuyến đi". Cha tôi nói xong, tôi ừ một tiếng, liền lẫn nhau cúp điện thoại.

Bảy bảy, có người nói là những ngày cuối cùng linh hồn còn lưu lại trên thế gian này. Tôi nghĩ, tôi nên tiễn bà lần cuối.

Ngày hôm sau, âu phục đại thúc ở lại. Còn tôi ngồi xe trở về nội thành, sau khi về đến nhà thu thập một chút đồ vật liền cùng người nhà đi thẳng đến mồ, đốt cho bà nội ít vàng mã, trong lòng cảm khái vạn phần, sinh mệnh thật yếu đuối, nói đi là đi.

Buổi chiều ở nhà ăn một bữa cơm, bởi vì ở nông thôn trong nhà phòng ốc cũng không đủ ở, tôi liền trực tiếp ngồi xe buýt trở về căn phòng mình thuê.

Nơi này là thôn Thành Trung, cách trạm xe buýt tuyến số 14 cũng không xa, xe buýt tuyến số 14 ban ngày đều là xe đời mới, hơn nữa tài xế cũng đều biết tôi. Thấy tôi lên xe liền cười hỏi tôi: " Tiểu Lưu, mấy ngày nay đi đâu thoải mái nhỉ? "

Tôi cười nói: "Không có, có chút việc nhà". Sau đó tôi lại thuận miệng hỏi một câu: " Đúng rồi, Trương sư phụ, hai ngày nay tôi không ở đây, tuyến số 14 là ai lái ?"

Tài xế nói: " Đều là lão Trần mở, hai ngày nay không có anh hắn nhịn rượu gần chết, ngày nào cũng muốn tìm tôi cùng uống rượu, ha ha. "

Tôi nở nụ cười, liền ngồi xuống.

Ở thôn Thành Trung sau khi vừa xuống xe, sắc trời đã tối lại. Đèn trên đường phố cũng đều sáng, đi một mình trên đường, tôi lại nhớ tới Cát Ngọc.

Thật mong có một ngày, tôi có thể cầm bàn tay nhỏ bé của nàng lẳng lặng đi dưới đèn đường, bất luận mưa rơi, hay là tuyết trắng, cứ như vậy mà đi.

Ăn tùy tiện ở mấy quán vỉa hè ven đường rồi trở lại phòng thuê trọ của mình, nằm ở trên giường khó có thể ngủ. Dù sao dạo này quen thức đêm, giờ này ngủ không nổi. Đành đứng dậy đi tới quảng trường xem các bác gái ở đó khiêu vũ.

Bất tri bất giác đã đến hơn mười hai giờ khuya. Quảng trường khiêu vũ, hàng quán vỉa hè, thậm chí là các đôi tình nhân chơi dã chiến (1) cũng đều đã về nhà. Trên quảng trường ánh đèn đều tắt, tôi cũng đứng dậy, chuẩn bị trở về phòng trọ.

Từ quảng trường về nhà, phải đi qua tuyến số 14, cũng chính là thôn Thành Trung. Thời điểm đi ngang qua trạm xe, tôi thầm nghĩ hay là ở đây chờ Trần Vỹ, rồi cùng hắn nói chuyện.

Tuy nhiên nghĩ lại, ban đầu tôi xin nghỉ nói là có việc, bây giờ mà gặp hắn thì lại lộ ra, suy nghĩ một chút, đành trở về phòng trọ.

Nhưng vừa mới nghĩ xong còn chưa kịp đi, liền đã nghe được âm thanh lắc lư quen thuộc từ xa. Âm thanh này tôi quá quen thuộc rồi, cái xe buýt tuyến 14 kể cả khi chưa khởi động cũng đều muốn sụp đổ.

Tôi quýnh lên, mau mau trốn sau gốc cây đại thụ ven đường, mong không bị Trần Vỹ phát hiện.

Đến khi xe buýt tuyến 14 đi đến trước mắt, tôi trừng to hai mắt, trong nháy mắt cảm giác mình không thể hô hấp!

Tài xế xe buýt tuyến 14 đến tột cùng là ai ?

Chỉ thấy hắn dừng xe ở trước trạm, quay về hành khách lên xe nói rằng: " Lên xe xin mời đưa tiền. "

Tôi cảm giác sợ hãi, cả người như bị điện giật, tôi duỗi hai tay, không ngừng sờ mặt của mình, không ngừng mà véo thịt của chính mình. Tôi sợ tôi đang ở trong giấc mơ.

Bởi vì tài xế xe buýt tuyến 14 này, chính là bản thân tôi !

Sau khi xe buýt tuyến 14 vừa rơi đi, tôi từ phía sau thân cây chạy ra, nhìn về xe buýt tuyến 14 ở phía xa, lớn tiếng la lên: " Không thể nào! Tuyệt đối không thể a! "

Tôi hai tay ôm đầu, chỉ cảm thấy lưng rét run, tôi thậm chí bắt đầu nghi thần nghi quỷ quay đầu 4 phía xem, tôi thấy trong bóng tối bốn phía xung quanh mình có vô số con mắt, đang quỷ dị nhìn chằm chằm vào tôi!

Trần Vĩ đã từng nói, xe buýt tuyến 14 mặc kệ cũ nát như nào cũng nhất định phải tiếp tục lái, nếu như không tiếp tục lái, liền xảy ra chuyện lớn.

Mà tôi xin nghỉ mấy ngày, ngày hôm nay trở về lại bất ngờ phát hiện, trong thời gian tôi rời đi này, tài xế lái xe buýt tuyển 14 lại vẫn là tôi!

Cái "tôi" kia, đến tột cùng là ai?

Tôi nghĩ tới lời nói của lão Tôn trước khi chết phát rồ.

Ông ta nói trong thôn có hai người đến, một người sống, một người đã chết.

Ta cho rằng ta là cái kia người sống, mà âu phục đại thúc chính là cái kia người chết!

Tôi cúi đầu nhìn hai tay đang run rẩy, lẩm bẩm nói: " Chẳng lẽ mình đã chết rồi? Mình vừa nãy nhìn thấy chính là linh hồn của bản thân? "

Hay hoặc là nói, lúc này tôi mới là linh hồn, mà tài xế vừa rồi chỉ là thi thể của tôi?

Lão Tôn trước khi chết nói tới người chết kia lẽ nào là tôi?

Vào giờ phút có một vấn đề càng lớn. Trần Vĩ này tuyệt đối không phải một người đơn giản! Thậm chí hắn căn bản là không phải người sống! Bí mật trên người hắn quá nhiều!

Tôi sợ hãi đến cực hạn, cảm giác thần kinh mình muốn tan vỡ. Tôi thật sự không chịu nổi, giờ khắc này tôi ngồi xổm trên mặt đất ôm đầu khóc nức nở nói: " Cát Ngọc, anh chỉ là muốn đi cùng với em, anh không muốn chọc vào nhiều việc như a".

Trên đường về nhà, thân thể của tôi không ngừng run run. Tôi căn bản không khống chế được thân thể của chính mình. Thần kinh tôi đang đặc biệt mẫn cảm, ven đường hơi có gió thổi cỏ lay, tôi lập tức giật mình một cái. Quay đầu nhìn lại, một con mèo hoang đi ngang qua bên cạnh tôi, meow một tiếng, tôi sợ hãi đến chút thì nữa ngồi xổm xuống đất ôm đầu.

Tôi không phải là một người nhát gan, nhưng thần kinh của tôi bây giờ thật sự đang căng như dây đàn. Chỉ cần áp lực lớn một chút, rất có thể trong nháy mắt tan vỡ.

Ngay khi tôi vừa trở về thôn Thành Trung, tôi chợt nhớ tới lão già máu tươi đầy mặt ngồi xe lúc trước. Tôi đã từng giúp ông ta băng bó vết thương, ông ta nói sau đó tôi sẽ cần sự giúp đỡ của ông ta. Ông ý sống tại thôn Thành Trung.

Nghĩ như vậy, tôi lập tức tỉnh táo tinh thần, cắn răng tự nói với mình: " Ai cũng đừng nghĩ doạ ngã lão tử! Vì Cát Ngọc, liều mạng!" (2)

Một người dù thân thể có mệt mỏi nhưng tâm không thể mệt mỏi. Tâm chết, người liền vong. Tôi nhất định phải cho mình dũng khí.

Ngày hôm sau tôi loanh quanh ở thôn Thành Trung, tìm kiếm lão già mặt đầy máu kia, nhưng không làm sao tìm được. Mà âu phục đại thúc bên kia gọi điện thoại cho tôi nói đêm nay cần phải quay trở lại, nghĩ biện pháp lẻn vào nhà bà Phùng.

Tìm tới giữa trưa cũng không tìm được ông lão kia, tôi nghĩ thầm, đợi xong sự việc ở thôn Tang Hòe, tôi sẽ trở lại cẩn thận tìm xem.

Thu thập đồ vật, đi thẳng đến thôn Tang Hòe, ở trên đường tôi tự nói với mình: " mẹ, người chết cầu hướng lên trời, ai sợ ai! " (3)

Khi đến thôn Tang Hòe đã là buổi tối, âu phục đại thúc nói với tôi: " Bà Phùng mỗi ngày buổi tối đều lái xe ba bánh từ trong làng đi ra, đi về ngôi mộ ở hướng đông nam, sau đó đi ra khỏi thôn rồi tới trấn bên mua đồ. Tôi thuê một căn phòng ở trấn đó, đêm nay chúng ta theo dõi!"

- "Chờ bà Phùng sau khi rời khỏi làng, đại khái sẽ khoảng một canh giờ mới một lần nữa vòng về thôn Tang Hòe. Ở này một canh giờ này, anh lẻn vào trong nhà bà Phùng, cẩn thận tìm kiếm xem có gì khác lạ."

Tôi nghĩ: mịa nó, sao ông không đi? Rồi nói: " Tôi không có chìa khóa nhà bà Phùng'.

Âu phục đại thúc nói: " Không cần chìa khoá, nhà bà ta ở bên dưới có ngưỡng cửa (4), anh phá ngưỡng cửa đi, từ phía dưới bò vào trong, lúc đi ra thì mở cửa từ bên trong mà ra."

Ở nông thôn nhà ngói đều là ngưỡng cửa, hơn nữa lịch sử lâu đời, lời giải thích có từ thời cổ đại. Khi đó chiến loạn liên tục, xác chết khắp nơi, thường thường sẽ phát sinh thi biến, buổi tối lúc ngủ bất thình lình có cương thi nhảy vào trong phòng.

Sau đó người ta thông minh hơn, biết cương thi bắt buộc phải nhảy (5), ở cửa phòng thêm vào một ngưỡng cửa cao hơn một thước, khiến cương thi không thể nhảy vào trong nhà, chỉ có thể rời đi.

Tôi suy nghĩ, cuối cùng vẫn gật đầu một cái. Bởi vì tôi thật sự rất hy vọng có thể nhìn thấy Cát Ngọc, tôi thực sự quá nhớ nàng.

Sau khi màn đêm buông xuống, tôi cùng âu phục đại thúc đồng thời trốn ở trên tầng 2, từ cửa sổ nhìn ra xa thấy bà Phùng từ trong tiểu thôn lái xe ba bánh đi ra, hai chúng tôi đồng thời nhìn xuống dưới.

Dựa vào đèn đường vàng mờ, hai người chúng tôi thấy rõ ràng bà Phùng lúc này hai tay đều khô héo như móng gà!

Tôi nhẹ giọng nói: " Tôi phát hiện! Bà Phùng thời điểm rời làng hai bàn tay đều bình thường, nhưng sau khi bà ta lái xe ba bánh chở hòm gỗ kia trở về, tay trái sẽ trở nên dồi dào đầy đặn như của phụ nữ hơn 30 tuổi !

Âu phục đại thúc nói: " Đúng, chính là như vậy, anh hiện tại lẻn vào trong nhà bà Phùng, tôi đi theo dõi bà Phùng, nhìn xem bà ta lái xe ba bánh đi đâu".

-------------------------------------------------------------

(1) chơi dã chiến: Chịch public

(2) Chết rồi vẫn dại gái ....

(3) người chết cầu hướng lên trời: mình hiểu là dù có chết cũng phải tìm hướng lên thiên đàng

(4) ngưỡng cửa: là một tấm gỗ che cửa, cao khoảng qua đầu gối, mọi người search google tìm hiểu thêm

(5) Mọi người xem phim Châu Tinh Trì sẽ thấy, cương thi của TQ nhảy chứ không đi được

Tôi gật đầu, sau khi bà Phùng rời đi tôi liền vội vã xuống lầu chạy tới thôn Tang Hòe. Còn âu phục đại thúc nhân cơ hội theo dõi bà Phùng, nhìn xem rốt cuộc bà ta đi tới chỗ nào.

Đêm nay ánh trăng u ám, thời điểm vào thôn cũng không ai phát hiện ra tôi. Đến trước cửa nhà bà Phùng, tôi cúi người xuống, nhẹ nhàng đem ngưỡng cửa rút ra. Ngưỡng cửa này cao hơn một thước, dài hơn một mét, không tính là nặng.

Ngay sau đó tôi liền bò ở trên mặt đất, đang chuẩn bị bò vào trong phòng, bỗng nhiên phát hiện đám gà trong sân đang đứng không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi không quan tâm chúng nó có hiểu tiếng người hay không, lúc này dựng thẳng ngón tay lên, nói: " Xuỵt "

Lặng lẽ bò vào trong nhà bà Phùng, một luồng khí lạnh tới cực điểm bao phủ toàn thân khiến tôi không khỏi ôm chặt hai tay.

Mở điện thoại di động lên, tôi nhìn kỹ bốn phía xung quanh. Lần trước tới đây rất hồi hộp nên trong phòng có cái gì cũng không nhìn kỹ, trong lòng nói lần này nhất định phải điều tra kỹ.

Bởi vì tôi lén lút lẻn vào nên dù sao không vẻ vang và sợ bị phát hiện, vì vậy dùng tay che bớt màn hình điện thoại, để tia sáng vừa đủ điều tra tình cảnh trong nhà.

Đi về gian phòng phía đông, bỗng nhiên xuất hiện một cô gái mặc áo trắng, đứng tại chỗ nhìn chằm chằm vào tôi.

A! Tôi cả kinh quát nhẹ một tiếng, nhanh chóng cầm điện thoại di động chiếu thẳng tới. Đi đến nhìn kỹ, hóa ra chỉ là một bức họa.

Bức họa này là một cô gái mặc áo trắng, đứng ở đám mây phía trên trời bao quát chúng sinh. Nếu như tôi không đoán sai, đây chính là Vô Sinh Lão Mẫu trong truyền thuyết. Rất nhiều người đối với Vô Sinh Lão Mẫu có lý giải sai lầm, chỉ vì Bạch Liên Giáo tôn thờ Vô Sinh Lão Mẫu liền coi Vô Sinh Lão Mẫu là Tà Thần. (1)

Kỳ thực không phải, Vô Sinh Lão Mẫu thật ra là vị thần chính nghĩa, là hóa thân của từ bi. Cũng có người nói Vô Sinh Lão Mẫu chính là Cửu Thiên Huyền Nữ. (2)

(Bà ngoại tôi sinh năm 1930, cả đời trải qua kháng chiến cùng nội chiến trong nước. Những người sinh ra ở thời loạn lạc đấy rất tin thần linh. Nhớ khi còn bé thấy bà ngoại thắp hương cho bồ tát, trong miệng nói thầm cầu mẹ già phù hộ )

Nhìn thấy hình ảnh Vô Sinh Lão Mẫu, tôi chắp tay hai tay cung kính lạy một hồi. Nhưng vừa cúi lạy thấy một đồ vật làm tôi sợ hãi suýt chút đem cả con ngươi rơi ra ngoài.

Chiếc bàn đen ở phía trước bức họa, dĩ nhiên bày một chiếc quan tài!

Chiếc quan tài này dài hơn 20 centimet, rộng năm, sáu centimet, cao bảy, tám centimet, giống như một cái hộp gỗ phi thường tinh xảo, hơn nữa trên nắp quan tài còn điêu khắc rất nhiều hoa văn.

Tôi cẩn thận từng li từng tí một đẩy nắp quan tài ra, bên trong có hai con búp bê vải nằm song song ở trong quan tài. Nhìn qua hẳn là một con búp bê đàn ông, một con búp bê phụ nữ.

Con búp bê phụ nữ kia dùng sợi tơ màu đen làm tóc, rất dài rất dày. Tôi cầm nó lên cúi nhìn, cảm giác còn rất mới. Quay một vòng nhìn thì phát hiện ở phía sau con búp bê này dán một tờ giấy, trên tờ giấy viết một chuỗi số.

11/06/1980

Vừa nhìn thấy chuỗi số này, tôi sửng sốt một chút, trong đầu như xẹt qua một tia chớp. Chuỗi số này rất quen thuộc, tôi chắc chắn đã từng thấy, nhưng trong thời gian ngắn không nhớ ra được.

Tôi vỗ trán của mình, rất muốn cẩn thận suy tư một phen, nhưng tôi biết, thời gian không đợi người, tôi chỉ còn khoảng một tiếng.

Ngay sau đó tôi để búp bê nữ xuống rồi cầm con búp bê nam lên. Con búp bê vải này làm cũng rất tinh xảo, hơn nữa kiểu tóc giống tôi như đúc, tôi cười trêu nói: " Chẳng lẽ con búp bê này chính là mình?"

Sau đó tôi quay người con búp bê, phát hiện cũng dán một tờ giấy nhỏ, bên trên viết một chuỗi số.

14/06/1990

Tôi định thần nhìn lại, cả người cả kinh, trực tiếp làm rơi con búp bê vải.

Chuỗi số này chính ngày sinh của tôi !

Trong bóng tối tôi trợn to hai mắt, không thể hô hấp. Sự việc tiến triển vượt xa khỏi sự tưởng tượng của tôi, bà Phùng làm sao biết sinh nhật của tôi ?

Bà ta chưa từng nhìn thẻ căn cước của tôi, tôi cũng chưa từng nói qua với bà ta. Lẽ nào là Cát Ngọc nói cho bà ta ? Tôi đã từng dùng thẻ căn cước thuê phòng ở khách sạn Hán Đình cho Cát Ngọc, nên cũng có thể có chuyện này ?

Giờ phút này tôi tràn ngập trong sự sợ hãi, cảm thấy huyết dịch cả người đông cứng lại, người lạnh không khác gì linh hồn.

Nhìn một đôi búp bê vải này, tôi nghĩ tới "thuật trấn yểm" lưu truyền từ cổ đại tới nay. Nhưng tôi cùng bà Phùng không thù không oán, bà ta trấn yểm tôi để làm gì ?

Nhìn đồng hồ phát hiện tôi đã sợ hãi mất mười phút, chỉ còn khoảng năm mươi phút. Tôi nhất định phải đem gian phòng này điều tra rõ ràng, bà Phùng tuyệt đối không phải là một người đơn giản!

Sau khi quyết định chủ ý thì điện thoại di động vang lên. Ở nơi yên tĩnh không có một tiếng động như này bỗng nhiên có âm thanh tin nhắn tới làm tôi giật cả mình.

Mở điện thoại di động ra, là tin nhắn âu phục đại thúc gửi.

- "Theo dõi thất bại, mau trở về! Nhanh! "

- " Cái gì? Ông ta là một nam tử đang tuổi tráng niên làm sao có thể theo dõi một bà lão thất bại? Tôi hoảng loạn mau chóng để hai con búp bê vải về vị trí ban đầu, đóng nắp quan tài, xác định không có gì khác biệt như ban đầu rồi bò ra khỏi nhà bà Phùng.

Đang định sửa lại tấm ngưỡng cửa, từ xa truyền đến tiếng bánh xe di chuyển.

Sửa xong ngưỡng cửa, đang định phủi bụi đất trên người, quay đầu nhìn lại, trong bóng tối thân hình lọm khọm của bà Phủng đứng thẳng nhìn chằm chằm vào tôi!

Tôi cả kinh, trong lòng nghĩ mới khoảng mười phút từ lúc nhận tin nhắn, bà ta làm sao có thể quay trở lại nhanh như vậy? Vậy tính ra, âu phục đại thúc theo dõi không nổi hai mươi phút ?

Bà Phùng híp mắt đi tới, chỉ vào tôi a a a a nói. Tôi kinh ngạc phát hiện bà Phùng lần này từ ngoài thôn trở về, tay trái của bà ta cũng không có trở nên dồi dào mà vẫn khô héo.

Tôi biết bà Phùng đang hỏi y phục của tôi tại sao bẩn, tôi giả bộ ung dung trả lời: " Bà bà, con vừa đến tìm người thì bị ngã ở trước cửa nhà."

Tôi cười nói, nhưng vẻ mặt bà Phùng rất nghiêm trọng. Tôi thấy vẻ mặt này rất phẫn nộ, hay là bà ta phát hiện ra tung tích của tôi.

Bà Phùng mở cửa nhẹ nhàng kéo tay tôi đi vào trong phòng. Lần này bà ta không bật đèn, ở trong bóng tối tìm tòi. Tôi nghe thấy tiếng nước chảy, thanh âm này giống như như là đang cầm ấm trà rót vào cốc.

Hơn nữa nhìn bà Phùng đang nghiêng thân thể giơ cao tay phải lên, trong tay cầm một vật dài hình ống trụ, hẳn là phích nước nóng.

Tôi nghĩ thầm, bà ta rốt cuộc đang làm cái gì ?

Sau khi tiếng nước chảy dừng lại, bà Phùng bưng một chén nước run rẩy đi tới, sau đó đưa cho tôi.

Bởi vì tôi đứng ở cửa nên có chút ánh trăng, tôi có thể lờ mờ thấy vẻ mặt bà Phùng. Bà ta đang muốn tôi uống chén nước này.

Tôi không dám uống, thật sự không dám uống. Thậm chí tôi muốn cầu xin bà Phùng buông tha tôi, tôi không có ác ý, chỉ là muốn tìm kiếm Cát Ngọc. Tôi nhớ nàng, thật sự muốn gặp nàng.

Nhưng bà Phùng thấy tôi không uống cũng không ép buộc, mà đem chén nước đổ lên trên mặt đất. Sau đó đứng trước mặt tôi khoa tay.

Khắc hoạ nửa ngày, tôi hỏi: " Bà bà, bà đang nói tới âu phục đi theo con ?"

Bà Phùng gật đầu sau đó lại bắt đầu khoa tay. Nàng chỉ vào chén nước rồi chỉ miệng tôi, sau đó đem hai tay chồng lên nhau, để lên ví trí trái tim trên ngực. Sau đó lại từ từ bỏ ra, giống như một đám mây nhẹ nhàng bay đi.

Tôi lần này thật sự bối rối, tôi hỏi bà Phùng: " Ý của bà là để con uống chén nước sao? "

Bà Phùng dùng sức gật đầu.

Tôi vẫn không dám uống, cuối cùng nói: " Bà bà, lòng tốt của người con chân thành ghi nhớ, thế nhưng con thật sự không khát, nếu như ngài không có chuyện gì khác, vậy con xin phép đi về".

Nói xong, tôi mau chóng đi ra ngoài, vừa đi vừa run rẩy cả người, tôi chỉ lo bà Phùng bỗng nhiên ở sau lưng giữ tôi lại. Tôi thậm chí nghĩ bà Phùng có phải đang cầm một cây đao đang đuổi theo tôi ?

--------------------------------------------------------------------

(1) Ai hay đọc truyện TQ thể loại cổ sự quân đại hẳn sẽ biết Bạch Liên Giáo. Đây là một tổ chức tà giáo dựa vào tín ngưỡng để mê hoặc lòng dân, hòng lật đổ chính quyền phong kiến thời cổ đại.

(2) Cửu Thiên Huyền Nữ: Là nữ thần chiến tranh, tình dục, trường thọ của TQ

Tôi lo lắng dư thừa, bà Phùng thấy tôi không uống chén nước chỉ thở dài. Thuận lợi rời khỏi nhà bà Phùng, đi trên con đường đất trong thôn, sau lưng tôi đầy mồ hôi lạnh.

Trong lòng nghĩ bà Phùng người này thực sự quá quái lạ, bà ta đêm nay rốt cuộc có ý gì?

Đầu tiên bà ta kéo tôi vào trong nhà nhưng lại không bật đèn nguyên nhân là gì? Tôi nghĩ đi nghĩ lại không có nguyên nhân gì khoác ngoài bà Phùng không muốn để cho tôi thấy đồ vật bên trong phích nước.

Hơn nữa bên trong phích nước khẳng định không phải nước sôi, bởi vì khi bà Phùng đưa chén nước, tôi không thấy hơi nóng!

Thời điểm trở lại khách sạn, vừa nhìn thấy âu phục đại thúc tôi liền trực tiếp phát hỏa.

- " Một lão thái thái ông cũng có thể theo dõi thất bại? " Tuy rằng tôi không hét lên, nhưng ngữ khí rất nặng nề.

Vẻ mặt của âu phục đại thúc vẫn không hề biến đổi, giống như không phải tôi đang nói chuyện với hắn.

Ông ta nói: " Bà Phùng này phỏng chừng không phải người. "

Tôi đột nhiên mở mắt, truy hỏi: "Tại sao?"

- " Tôi một đường theo dõi bà ta đến nội thành, bà ta lái xe vào một hẻm tối nhỏ. Tôi sợ gấp quá sẽ bị phát hiện, vì vậy liền chờ hai phút rồi mới đi vào trong hẻm, anh đoán xem tôi nhìn thấy cảnh tượng gì? "

Tôi nói không biết.

Âu phục đại thúc cũng không thừa nước đục thả câu, ông ta nói thẳng: " Trong hẻm không có bất kỳ ai. "

Nói đến chỗ này, tôi trong nháy mắt tức cười, không cho ông ta mặt mũi mà nói thẳng: " Đây không phải nói lời vô nghĩa sao ? Bà Phùng đã sớm đi rồi, trong hẻm còn có thể có ai được chứ? "

Âu phục đại thúc lắc đầu nói: " Bà Phùng xác thực rời đi, hơn nữa cũng không còn chiếc xe ba bánh. Nhưng anh không biết, đó là ngõ cụt! Phía trước căn bản không có đường để đi".

Tôi dừng lại.

Tôi không ngừng run rẩy, thậm chí thấy mình không thể hô hấp.

- " Có thể đầu tường cuối hẻm rất thấp nên bà Phùng trèo qua?" Ngữ khí của tôi từ phẫn nộ chậm rãi chuyển sang nghi hoặc.

Âu phục đại thúc lắc đầu nói: " Không phải, hai bên cái hẻm này đều là khu nhà năm, sau tầng. Mà cuối hẻm là một bức tường cao hơn năm mét, anh thử nghĩ mà xem, một lão thái thái bình thường có thể trèo qua bức tường cao năm mét ? "

Tôi không lên tiếng.

- " Coi như có thể trèo qua bức tường cao năm mét thì chiếc xe ba bánh kia làm sao có thể qua bức tường đó ?"

Âu phục đại thúc để tôi lâm vào trầm tư không nói lời nào. Tôi nói: " Tôi ở trong nhà bà Phùng, nhiều lắm dừng lại mười phút từ lúc nhận được tin nhắn bà ta đã trở về. Nhưng tôiphát hiện tay trái của bà ta lần này cũng không trở nên dồi dào, từ sau khi trở về vẫn ở trạng thái khô héo."

Âu phục đại thúc nói: " Vì vậy tôi mới gởi nhắn tin nói cho anh tôi đã theo dõi thất bại. Bà Phùng căn bản không tới địa phương mà bà ta muốn tới, vì vậy không thể nào biết được bí mật cánh tay trái của bà ta."

Nói tới chỗ này, ông ta lại hỏi: " Còn anh thì sao? Ở trong nhà bà Phùng có phát hiện cái gì khác lạ không ?"

Tôi gật đầu nói: " Ân, phát hiện bà Phùng chôn hai khối gạch xanh dưới gầm giường , không để làm cái gì".

Âu phục đại thúc sững sờ, lại hỏi: " Dưới đáy giường chôn hai khối gạch xanh?"

Trầm tư hồi lâu, tôi híp mắt hỏi: " Đại thúc, thúc biết bà Phùng làm thế có dụng ý gì không ?"

Ông ta nói: " Có thể là chuẩn bị hại hai chúng ta, cẩn thận mới là tốt. Hiện tại đã bị phát hiện, hai ngày tới cẩn thận một chút."

Tôi gật đầu ừ một tiếng, nhưng trong lòng vẫn đang suy nghĩ, cũng có thể ngươi đang chuẩn bị hại ta a.

Hiện tại, bà Phùng tôi không thể tin hoàn toàn. Âu phục đại thúc tôi cũng không thể tin hoàn toàn.

Ngày hôm sau, âu phục đại thúc nói: "Bà Phùng hẳn là mỗi ngày buổi tối đều lái xe ba bánh đi ra khỏi thôn, đêm nay lại lẻn vào nhà bà ta".

Tôi cả kinh, nói rằng: " Tôi không đi, muốn đi chính thúc đi đi. Nhà bà ta quá lạnh lẽo".

Âu phục đại thúc gật đầu nói: " Ý của tôi chính là như vậy, đêm nay anh theo dõi bà Phùng, còn tôi đi tới nhà bà ta".

Tôi không sợ âu phục đại thúc phát hiện tôi nói dối. Bởi vì thời gian qua một ngày, bà Phùng hoàn toàn có thể đem hai khối gạch xanh dưới đáy giường dời đi. Đương nhiên, đây là câu nói dối của tôi với ông ta.

Đến buổi tối, bà Phùng vẫn lái xe ba bánh từ thôn Tang Hòe đi ra, lần này, âu phục đại thúc trực tiếp xuống lầu đi thẳng đến thôn Tang Hòe.

Còn tôi mặc một chiếc áo gió màu đen, đi theo sau lưng bà Phùng từ đằng xa. Lần này tôi cẩn thận vạn phần, mỗi khi bà Phùng chuyển hướng tôi mới bước nhanh đuổi tới. Chỉ cần tôi và bà ta ở trên cùng một đường thẳng, tôi sẽ đứng cách bà ta hơn ba mươi mét.

Tôi phát hiện bà Phùng lái xe ba bánh đi loanh quanh trong nội thành, nhiều lần đi lặp lại con đường cũ. Tôi nghĩ thầm, bà ta không phải già quá bị hồ đồ rồi chứ? Chẳng lẽ là phát hiện ra tôi nên cố ý ?

Bỗng nhiên bà Phùng lái xe ba bánh quay đầu đi lại con đường cũ, nhìn dáng dấp hẳn đang dự định về thẳng thôn Tang Hòe.

Không đúng!

Bà ta khẳng định phát hiện ra đầu mối!

Lẽ nào bà ta thật sự biết tôi đang theo dõi? Giờ khắc này tôi vẫn đang theo dõi bà ta, khi đi đến gần khách sạn lúc đầu theo dõi, nhìn bà ta lái xe ba bánh đi về hướng thôn Tang Hòe, tôi lấy lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho âu phục đại thúc.

" Theo dõi thất bại, mau trở về!"

Gửi xong tin nhắn, tôi trở về khách sạn. Vừa mở cửa phòng, tôi sợ hết hồn, âu phục đại thúc đang ngồi ở trong phòng khách, không nói một lời nhìn lên vách tường.

Âu phục đại thúc mà tôi đang nhìn thấy không phải âu phục đại thúc mà tôi biết ?!

Tôi vừa mới gửi xong tin nhắn, ông ta đã trở về? Nhanh như vậy?

- "Thúc nhanh như vậy đã trở lại rồi?" Lúc nói chuyện, tôi liếc mắt nhìn điện thoại di động hắn, màn hình sáng, hiển thị tin nhắn tôi vừa gửi.

Âu phục đại thúc nói: "Ân".

- " Thúc sao đã trở về rồi? Không vào được nhà bà ta sao?" Tôi ngồi đối diện âu phục đại thúc, nhỏ giọng hỏi.

Âu phục đại thúc vẻ mặt như bị đơ trăm năm, rốt cục hiện ra một tia sầu dung, ông ta nói: "Tôi cuối cùng đã rõ ràng chỗ quỷ dị của chuyện này. Hóa ra tối hôm qua cũng không phải tôi theo dõi thất bại, mà là anh lọt hố!"

Tôi sững sờ, nghĩ thầm, này không phải đem chậu cứt đổ lên đầu tôi sao ?

Tối hôm qua là ông ta theo dõi bà Phùng, mà tôi chờ bà Phùng đi xa mới tới thôn Tang Hòe. Bà ta làm sao biết tôi đi tới nhà bà ta? Bà ta có thiên lý nhãn, Thuận Phong nhĩ? Đổ tội cái trứng a ?

- " Còn nhớ đám gà con mà bà Phùng nuôi trong sân chứ ?" Âu phục đại thúc thấy vẻ mặt khinh thường của tôi liền hỏi.

- " Nhớ rõ, ăn thịt người lớn lên, làm sao?"

- " Đám gà con kia, con mẹ nó căn bản không phải là gà!" Nói tới chỗ này, âu phục đại thúc bỗng nhiên nổi giận, trực tiếp đứng lên, hai tay chống nạnh, rất là phẫn nộ.

Tôi nói " Đại thúc đừng nóng, có chuyện gì trước tiên nói rõ ràng".

Âu phục đại thúc phẫn hận nói: " Bà Phùng tuyệt đối không phải một người đơn giản, những con gà con kia nhìn tưởng như những con gà bình thường. Nhưng đêm nay tôi vừa đến trong sân nhà bà Phùng, lập tức liền phát hiện có chỗ không đúng!"

Tôi không lên tiếng, bởi vì tôi biết âu phục đại thúc xưa nay không thừa nước đục thả câu.

Ông ta nói: " Những năm cuối Đông Hán, hoạn quan không có khả năng sinh đẻ, vì vậy không thể đụng tới nữ sắc. Nhưng nắm giữ quyền lực thiên hạ, tự nhiên muốn hưởng thụ sung sướng, vì vậy hoạn quan mất đi tính người. Các loại vu thuật, sâu độc thuật, yêu thuật, trù yểm thuật tầng tầng lớp lớp, bà Phùng vì chăn nuôi những con gà con kia khả năng giết rất nhiều người! "

Mịa nó, tôi sợ hãi đến mềm nhũn tay chân, suýt chút nữa ngã ngửa vào ghế salon. Tôi nói :" Đại thúc, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, thúc giải thích cho tôi rõ ràng."

- "Thời loạn lạc, mạng người như cỏ rác. Nếu như hỏi một cân gạo trị giá bao nhiêu, một cái mạng trị giá bao nhiêu, câu trả lời sẽ làm người ta than thở thổn thức. Có người nói ở trong đông đảo hoạn quan, có một hoạn quan từ nhỏ nhà nghèo, không có cơm để ăn, vì giữ mạng sống liền giết 2 con gà con còn lại trong nhà lót dạ. Sau đó nhờ số trời run rủi, tịnh thân vào cung, từng bước nắm quyền hành trong tay, nhưng nhớ mãi không quên 2 con gà năm đó, thường xuyên cảm thán là 2 con gà con cứu mệnh của hắn".

Tôi hỏi sau đó thì sao ?

- "Sau đó, có nịnh thần vì lấy lòng vị hoạn quan nắm quyền hành này liền dâng lên vu cổ chi thuật. Vu cổ chi thuật tên là Đứa trẻ gác cửa bốn mắt! Cách làm chính là giết chết trẻ con, lấy đi cuống rốn, moi ra con ngươi rồi hong khô, nghiền nát, trộn lẫn với máu tươi, bôi đều lên trên vỏ trứng gà, sau đó sẽ đem trứng gà cho gà mẹ ấp".

Tôi nghe đến đây hãi hùng khiếp vía, liền hỏi: "Những con gà này được ấp ra đến cùng có gì quỷ dị ?

-------------------------------------------------------------

Đứa trẻ gác cửa bốn mắt: Bốn mắt môn đồng.

Âu phục đại thúc cười lạnh một tiếng, hỏi một câu: " Còn nhớ tôi nói loại thuật vu cổ này tên gọi là gì không? "

Tôi nói: " Đứa trẻ trông cửa bốn mắt".

(Mình xin phép chen ngang chút. Nguyên văn tiếng trung là: 四目门童. Dịch ra hán việt: Bốn mắt môn đồng. Môn nghĩa là cửa, môn đồng là đứa trẻ trông cửa. vậy tổng thể câu này nghĩa là: đứa trẻ trông cửa bốn mắt. Ngày hôm qua mình có post fb chương 18 với tựa đề: Bốn mắt môn đồng. Tuy nhiên sau một hồi tìm hiểu và xác định chính xác ý nghĩa của câu này nên mình đã đổi lại ở chương cũ, và từ chương này sẽ thay thế hẳn luôn )

- " Đúng! vu cổ chi thuật quỷ dị ở điểm này, bởi linh hồn trẻ con đều bám vào ở trên trứng gà, mà gà mẹ khi ấp trứng đều dùng cái mông để ấp, vì vậy những đứa trẻ con này chết đi vong linh không cách nào siêu sinh. Nếu khi trứng gà nở mà vẫn chưa siêu sinh thì chỉ có thể hồn phi phách tán. Vì vậy, đại đa vong hồn số trẻ con đều sẽ chọn phụ thể vào gà con, tốt xấu cũng được tiếp tục sống tiếp".

Tôi vội vàng hỏi: " Nói cách khác, dùng phương pháp đặc thù này ấp ra gà con, sau khi chúng nó sinh, bản thể là gà nhưng linh hồn lại là những đứa trẻ con bị giết kia ?"

Âu phục đại thúc gật đầu nói: " Không sai! Dùng phương pháp này ấp ra gà con, sau khi sinh ra chủ nhân tùy ý chọn một ngón tay, dùng châm đâm thủng đầu ngón tay nhỏ ra một giọt máu tươi cho gà con uống. Một khi uống xong, bởi trong cơ thể gà con có oán khí rất nặng, thì sẽ cùng chủ nhân thông linh. Khi chủ nhân không ở nhà, những gà con này sẽ có chức trách giữ nhà, mỗi khi có người xa lạ đến, chúng nó không gọi cũng không tìm đồ ăn, mà chỉ là lẳng lặng nhìn những người xa lạ này. Mà chủ nhân những con gà này sẽ rung động nhè nhẹ ngón tay nhỏ máu, dùng phương pháp này có thể ở bên ngoài ngàn dặm biết được trong nhà có người lạ đến".

Tôi cả kinh nói: " Thật sự có thể thần kỳ như vậy sao ?"

Âu phục đại thúc nói: " Còn có một cách nói càng khuếch đại là sau khi gà con cùng chủ nhân thông linh, gà con chính là mắt của chủ nhân. Nên khi có người lạ đến, cảnh tượng trong mắt gà con chủ nhân đều có thể thấy".

Này cái quái gì vậy, tôi giật mình. Thấy trên mặt tôi biến ảo không ngừng, miệng kinh sợ đến mức không đóng lại được, âu phục đại thúc nói: "Này chính là đứa trẻ trông cửa bốn mắt trong truyền thuyết, anh có thể không tin tôi, nhưng nếu như có cơ hội, anh có thể đi bắt một con gà của bà Phùng, vừa nhìn liền biết thật giả".

Tôi nói: " Xem như thế nào?"

Âu phục đại thúc nói: "Xem mắt!"

Tôi nói: " Nhìn kiểu gì ?"

Âu phục đại thúc nói: "Gà chỉ có một tầng mí mắt, mà dùng vu cổ chi thuật những gà con này lại có hai tầng mí mắt, hai con mắt chính là bốn tầng mí mắt, vì vậy mới xưng là Đứa tẻ trông cửa bốn mắt!"

Nói hồi lâu rốt cục tôi đã hiểu.

Hóa ra dùng vu cổ chi thuật tạo ra những con gà con, cũng chính là Đứa trẻ bốn mắt trông cửa, là cách mà những hoạn quan quyền quý kia chuyên môn dùng để giữ nhà. Thời cổ đại đều là dùng chó trông nhà, nhưng những hoạn quan nắm quyền kia khả năng cảm thấy muốn thử cái mới mẻ, trùng hợp gặp được vu thuật Đứa trẻ bốn mắt trông cửa rất thần kỳ này. Vì vậy trắng trợn tàn sát trẻ con, không để ý lê dân bách tính chết sống, làm mục nát Vương triều, sớm muộn sụp đổ.

Chỉ có điều sau khi Vương triều sụp đổ, thời đại biến thiên, những vu cổ chi thuật độc ác này vẫn lặng lẽ lưu truyền xuống.

Tôi hỏi: "Nói cách khác, thúc vừa mới vào nhà bà Phùng, liền có cảm giác không đúng ư ?"

Âu phục đại thúc gật đầu, nói: "Những gà con kia nhìn chằm chằm vào tôi không nhúc nhích, tôi từ trong ánh mắt chúng nó nhìn thấy không phải sự ác độc, mà là đáng thương. Chỉ có linh hồn trẻ con tinh khiết nhất, mới có thể nắm giữ ánh mắt như thế. Vì vậy tôi nhận ra được, những con gà này không phải từ nhỏ được nuôi bằng thịt người. Bởi vì nếu gà con từ nhỏ nuôi bằng thịt người, tuy rằng cũng liên tục nhìn chằm chằm vào người ta, nhưng ánh mắt sẽ là tà ác, độc ác, hận không thể xông lên ăn thịt người. Còn những con gà này ánh mắt lại như một đám nhỏ trong lòng run sợ, vì vậy tôi đã nghĩ đến Đông Hán vu cổ chi thuật, Đứa trẻ trông cửa bốn mắt".

Lại với ông ta hàn huyên vài ba câu, chúng tôi trở về phòng của mình nghỉ ngơi.

Tôi nằm ở trên giường lẳng lặng suy tư, ngày hôm nay vừa gửi tin nhắn cho âu phục đại phục, ông ta đã trở lại khách sạn. Suy tính thời gian, khẳng định ông ta không ở trong nhà bà Phùng quá lâu.

Mà tôi theo dõi bà Phùng cũng hoàn toàn không có lộ ra dấu vết nào a? Tôi tuy rằng chưa từng học qua theo dõi chuyên nghiệp, nhưng cũng tuyệt đối không có bị lộ, chỉ có thể là bà Phùng một mực suy đoán biết có người đang theo dõi.

Nghĩ đến đây, tôi giật mình một cái ngồi thẳng dậy, thầm nghĩ: " Chẳng lẽ bà Phùng cũng không phát hiện có người theo dõi , mà những đứa trẻ bốn mắt trông cửa kia phát hiện có người xa lạ lẻn vào nhà bà ta, vì vậy bà ta ngay lập tức về nhà?"

Nói thật lòng, trong lịch sử vu cổ chi thuật, trù yểm thuật xác thực rất nổi danh, hơn nữa xác thực rất thần kỳ. Nhưng tôi từ đầu đến cuối đều cảm thấy âu phục đại thúc nói tới Đứa trẻ bốn mắt trông cửa không được khuếch đại như vậy.

Nhưng sự việc đã xảy ra trước mắt, tôi tuyệt đối không bị lộ nhưng bà Phùng vẫn một mực nhanh chóng trở về nhà.

Tôi thấy hẳn có cái gì quái lạ ?

Ngày hôm sau, âu phục đại thúc nói trước tiên về nội thành một chuyến, có chút việc muốn làm. Chúng tôi cáo biệt, sau đó tôi tới thôn Tang Hòe, giả bộ đi ngang qua nhà bà Phùng nhân cơ hội nhìn những con gà kia đến cùng có khác biệt gì.

Sau khi tiến vào thôn Tang Hòe, vì để không thể hiện mình đang gấp gáp, tôi liền móc điếu thuốc ra cùng mấy ông cụ ở cửa thôn nói chuyện phiếm.

Tôi phát hiện trong những ông cụ này, có một ông già đầu hói rất tặc (1) ------------------------------------------(1) không rõ trộm, gián trá hay lén lút nên để nguyên tặc.

Lôi kéo tôi kể lể hơn hai giờ không hề chán. Ông ta cùng tôi tán gẫu đề tài có lớn có nhỏ, câu trên nói tới máy bay, câu dưới đã có thể nói tới Áo yếm.

Tôi thậm chí thấy ông già này là bị điên rồi? Chẳng lẽ cố ý muốn cùng tôi kéo dài thời gian tán gẫu để kiếm thuốc hút? Bởi vì khi tán gẫu thỉnh thoảng tôi mời mọi người xung quanh hút thuốc.

Nghĩ tới đây, tôi trực tiếp từ trong túi móc ra một hộp thuốc, đưa cho ông ta nói: " Lão gia tử, ngày hôm nay hàn huyên với người thật vui. Bây giờ con có chút việc không quấy rầy người nữa, sau này có cơ hội lại tán gẫu."

Cửa thôn đã không còn ai, chỉ còn tôi và ông ta, những ông lão khác tất cả đều đã về nhà đi ăn cơm trưa. Tôi cho ông ta một hộp thuốc đang chuẩn bị rời đi, ai biết ông ta cười hì hì, nhỏ giọng hỏi tôi: "Tiểu hài nhi, anh đến thôn bọn tôi đến cùng có chuyện gì?"

Tôi sững sờ, quay đầu lại nhìn ông ta cười nói: "Không có chuyện gì a, chính là tìm người tán gẫu giải sầu đây".

Ông lão hói đầu ông lão cười khà khà, rất là quỷ dị nói: " Giải sầu? Tối đêm mò tới đây giải sầu ?"

Ông ta không dùng tiếng phổ thông mà dùng tiếng địa phương, nhưng tôi vẫn có thể hiểu. Tôi yên lặng, sửng sốt một hồi, lại đưa lên một hộp thuốc, nói: " Lão gia tử, cơ thể con từ nhỏ đã thích tản bộ buổi tối, ăn xong cơm tối đi tản bộ một chút, có trợ giúp thân thể khỏe mạnh, kéo dài tuổi thọ nha".

-" Đừng nói lời vô nghĩa, mua đưa tôi thêm một hộp thuốc". Ông lão hói đầu cười hì hì, rồi duỗi ra bàn tay tiều tụy ra, ý tứ là để tôi cho ông ta một hộp thuốc tiếp.

Trên người tôi chỉ còn lại hai hộp, có điều còn cần phải trở lại thôn Tang Hòe, vì không để cho bí mật tiết lộ, tôi mặt tươi cười, lại móc ra một hộp thuốc, đưa tới, nói: " Lão gia tử, lão gia ngài thật thông minh a, vãn bối khâm phục".

Ông lão cười quái dị nói: "Tiểu hài nhi, anh có mắt, hiểu chuyện, tôi yêu thích. Có điều tôi khuyên anh đừng tiếp tục đi tới nhà bà Phùng. Bà Phùng không phải là người mà anh có thể đắc tội".

Tôi dần thu lại nụ cười trên mặt, nhỏ giọng hỏi: "Lão gia tử, ngài lời này là sao ?"

Ông lão rút ra một điếu thuốc, tôi liền lấy cái bật lửa đốt giúp. Ông tá thoả mãn gật gù, vỗ bờ vai của tôi nói: " Mấy hôm nay buổi tối các anh mỗi ngày đều đến thôn phải không?"

Tôi gật đầu.

Ông ta nói: "Khuya ba hôm trước, anh cùng tiểu tử mặc âu phục kia cùng đến".

Tôi ừ một tiếng.

Ông ta còn nói: "Khuya hai hôm trước, là anh đến."

Ta vẫn là ừ một tiếng.

Ông ta cuối cùng nói: " Tối ngày hôm qua, là tiểu tử mặc âu phục kia đến".

Tôi dùng sức gật đầu nói: "Đúng!"

Nói đến đây, ông lão hói đầu bỗng nhiên cười thần bí, lời nói ý vị sâu xa nói rằng: "Tiểu hài nhi a, anh oa nhi nầy nhân phẩm không tệ, thiện tâm, nhưng anh vẫn là quá tuổi trẻ. Anh bị người ta sử dụng như cây thương, anh có biết không?"

Tôi cả người cả kinh, nhất thời thấy cái ông lão hói đầu này hẳn phải biết bí mật gì, nên ngày hôm nay mới cố ý lôi kéo tôi một trận tán gẫu vô nghĩa, chính vì muốn đơn độc nói cho tôi một chút chuyện này.

Tôi gấp thiết nói: "Lão gia tử, kính xin ngài chỉ giáo a!"

Ông ta hút một hơi thuốc, nhỏ giọng nói: "Anh lẽ nào không phát hiện sao? Hai người cùng đi tìm bà Phùng, nhưng đều là anh đi vào nhà bà Phùng, mà hắn ta căn bản không đi vào sân. Hơn nữa khuya hôm trước còn chỉ có một mình anh lẻn vào nhà bà Phùng".

Tôi có chút ngượng ngùng, cảm giác làm trộm lại bị tóm. Ai ngờ ông ta nói tiếp một câu để tôi triệt để khiếp sợ tại chỗ. Ông ta nói: "Anh có biết tiểu tử mặc âu phục tối ngày hôm qua đến làng rồi sau đó làm chuyện gì không? Đánh chết anh cũng không đoán được."

Tôi lắc đầu, có chút nôn nóng nói: " Không biết, lão gia tử ngài mau mau nói cho con đi".

Ông lão hói đầu nói: " Anh ta đi vào làng rồi đứng ở cửa thôn nói chuyện cùng con lừa già chừng 3 phút, sau đó liền xoay người rời khỏi làng".

Tôi chấn động, mau chóng xoay người nhìn về con lừa già ở cửa thôn. Con lừa già kia bị trói ở gốc cây khô giờ khắc này lười biếng nằm trên mặt đất, thỉnh thoảng vung vẩy đuôi.

Con mẹ nó tôi lại bị lừa gạt thành thằng ngốc!

Âu phục đại thúc căn bản không tới nhà bà Phùng. Mà không đi thì cái gọi là Đứa trẻ bốn mắt trông cửa hoàn toàn là nói bậy do hắn bịa ra để lừa tôi.

Nếu vậy lật ngược lại, cái đêm mà tôi đi tới nhà bà Phùng, khi hắn ta theo dõi bà Phùng, nói bà Phùng đi vào một ngõ cụt rồi biến mất một cách quỷ dị không còn tăm hơi, hoàn toàn chính là bịa ra để lừa tôi, hay là thậm chí hắn ta còn không theo dõi bà Phùng ???

Mà tối ngày hôm qua, tôi theo dõi bà Phùng bí mật như vậy, hẳn bà ta không nhận ra. Giờ khắc này nghĩ lại, hắn ta khẳng định cũng nghĩ đến điểm này, hắn ta biết tôi sẽ cẩn thận theo dõi, vì vậy cố ý nói không phải tại tôi theo dõi thất bại, mà là trong nhà bà Phùng có nhãn tuyến!

Nhưng hắn làm vậy để làm gì ? Điều tra bà Phùng không phải do hắn đề xuất sao ? Hắn tại sao muốn lừa tôi?

Nếu hắn ta không đi vào trong nhà bà Phùng, vậy sẽ không có chuyện hắn ta bị bà Phùng phát hiện, vậy tại sao bà Phùng lại lái xe ba bánh nhanh chóng trở về nhà? Bà Phùng hành động quỷ dị như vậy đến cùng là xảy ra chuyện gì?

Đầu óc của tôi nổ tung mất rồi, cảm thấy trời đất quay cuồng.

Ông lão hói đầu thấy tôi lảo đảo, thân thể sắp đứng không vững, đỡ lấy tôi, hỏi: " Tiểu hài nhi, anh có sao không? Sẽ không bị bệnh tim chứ?"

Tôi nói không có, vừa nãy nộ hỏa công tâm, suýt chút nữa ngất đi.

Ông lão hói đầu nhỏ giọng nói: " Tiểu hài nhi a, không nói gạt anh, thôn này người đến điều tra bà Phùng từ mười mấy năm trước cho đến hiện tại, đều đã chết cả rồi".

Tôi không biết nên nói cái gì, chỉ cảm thấy rất mê muội, ông lão hói đầu lại đốt một điếu thuốc, nói: "Tôi không cần giả bộ làm người tốt, cũng không vì cái gì khác, chỉ nhìn một cách đơn thuần thấy anh đứa bé này tâm không xấu, thấy lão bối rất tôn kính, đều mời thuốc lại gọi gia gia, vì vậy tôi nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là giúp anh một chút đi".

Tôi thở dài, thấy vòng xoáy này quá sâu. Tôi thậm chí thấy thông báo tuyển dụng ban đầu hẳn là cố tình cho tôi nhìn thấy. Tôi thấy tất cả những thứ này đều là âm mưu chuẩn bị từ lâu dành cho tôi.

Có một đại hắc thủ vô hình (1) ở trong bóng tối thao túng tất cả, chỉ có điều tôi tạm thời không cách nào dò xét đến hắc thủ này, chỉ có thể bị nó nắm mũi dẫn đi.

Thấy tôi ủ rũ không thôi, bên trong viền mắt đều đẫm lệ, ông lão hói đầu vỗ bờ vai của tôi nói: " Tiểu hài nhi, đừng nóng vội, có nhớ hay không lão Tôn trước khi phát rồ nói lời gì?"

Tôi ngẩng đầu, nói: " Lão Tôn nói trong thôn đến hai người, một người sống, một người đã chết".

Ông lão hói đầu nói: "Đúng, kỳ thực lão Tôn không nhất định nói chính là hai người các anh, nhưng một trong hai người các anh, khi rời khỏi thôn Tang Hòe nhất định sẽ một còn sống sót mà rời đi, một chết rồi mà rời đi".

Tôi nói với ông lão sự việc ở trong nội thành thấy một cái " tôi " khác đang lái xe tuyến 14, ông ta gật đầu nói: " Cái mà anh thấy cái kia là linh hồn của anh, bởi vì anh đã chết một nửa! Nếu như tôi không ra tay, một khi anh rời thôn Tang Hòe, chính là giờ chết triệt để của anh".

Tôi hỏi tôi nên làm như thế nào?

Ông lão hói đầu nói: " Như này đi, nếu như anh tin tôi, ngày hôm nay về nhà, nhớ kỹ là phải về hẳn quê nhà. Sau đó tìm một bộ quần áo trước đây từng mặc, nhớ rõ phải là quần áo đã từng mặc, không được mặc bộ đồ chưa từng mặc, hiểu rõ không ?"

Tôi vội vã gật đầu.

Ông ta còn nói: "Anh dùng châm đâm thủng ngón tay của mình, viết tên cùng với sinh nhật của mình lên bộ y phục đó, sau đó lúc ra cửa nhất định phải mặc bộ y phục này. Ghi nhớ kỹ trên đường không được cởi ra, càng không được dính nước".

Tôi cả kinh hỏi: " Nếu chảy mồ hôi thì làm sao bây giờ?"

Ông lão hói đầu xua tay nói: " Chảy mồ hôi không có chuyện gì, ra mồ hôi càng nhiều càng tốt".

Tôi cảm động sắp khóc. Tôi nói: " Lão gia tử người chờ con một hồi". Nói xong tôi liền chạy ra khỏi thôn Tang Hòe bắt một chiếc taxi, đi mua cho ông ta mấy điếu thuốc, mua thêm mấy chai rượu ngon, tiền tiết kiệm đều tiêu gần hết.

Ông lão hói đầu cười không ngậm mồm vào được, liên tục tán dương: " Tôi nói anh đứa bé này không phải người xấu, là một cậu bé tốt".

Trước khi đi, ông lão hói đầu vỗ tay tôi nhỏ giọng dặn dò: " Nếu như một ngày kia anh thấy chữ viết bằng máu trên y phục của mình nóng lên, vậy thì đó là giờ chết của anh đã đến. Đến lúc đấy ghi nhớ kỹ không được hoảng loạn, càng không được cởi y phục, đứng yên tại chỗ không được cử động, nhất định không được cử động! Anh liền có thể sống sót !"

Tôi gật đầu, lập tức rời thôn Tang Hòe.

Lúc này tôi đối với âu phục đại thúc thật sự nhìn không thấu. Tôi hồi tưởng trải nghiệm của chính mình, lần thứ nhất gặp phải hắn ta là ở trạm Mị Lực Thành. Vừa thấy hắn ta, nhà ga tuần hoàn liền biến mất không còn tăm hơi nên tôi rất tín nhiệm hắn ta.

Sau đó Cát Ngọc nói hắn ta là quỷ, tôi lại ngờ vực.

Khi đi tới thôn Tang Hòe, lời nói cùng hành động của hắn ta rất có đạo lý khiến tôi chậm rãi lại lần nữa tin tưởng hắn ta. Ai ngờ tối ngày hôm qua hắn căn bản không đi tới nhà bà Phùng mà là quay về đầu cửa thôn cùng con lừa già nói chuyện.

Chẳng lẽ, hắn ta đã sớm tới thôn Tang Hòe? Hơn nữa hắn còn hiểu thú ngữ? (2)

Tôi thật sự không dám suy nghĩ nhiều.

Trở về quê nhà, cha tôi sửng sốt, hỏi tôi hai ngày trước mới vừa đã quay về, sao bây giờ đã lại về tiếp rồi. Tôi nói quay về lấy ít đồ.

Sau đó ở trong tủ treo quần áo của mình chọn một bộ quần áo. Tới khi trở về phòng trọ của mình thì dùng châm đâm thủng ngón tay, viết xuống Lưu Minh Bố, 14/06/1990.

Viết xong tôi liền mặc lên người, trong nháy mắt cảm thấy rất an toàn. Khả năng đây chính là tác dụng của tâm lý a.

Buổi tối hôm đó tôi trở về văn phòng tổng trạm. Trước khi xe xuất phát, tôi ở văn phòng hỏi Trần Vĩ: "Trần ca, tôi mấy ngày nay không ở đây thì ai là người lái xe tuyến 14 ?"

Trần Vĩ nói là anh ta, hỏi tôi có chuyện gì không ?

Tôi nói không có chuyện gì, chỉ là hỏi một chút, sau đó liền xuất phát.

Đi đường cũng không có sự việc gì, tôi chỉ cảm thấy chữ viết bằng máu trên lưng nóng hầm hập, không biết chảy mồ hôi có chuyện gì xảy ra hay không ?

Đến xưởng Tiêu Hóa, tôi dừng xe lại, đi sang bên đường đối diện hút thuốc.

Trong bóng tối, màu đỏ tươi của tàn thuốc lóe lên, tôi hồi tưởng những việc quái lạ gặp ở trong nhà bà Phùng, trong lòng nói đây rốt cuộc là người làm hay ma làm ?

Điều khó hiểu nhất chính là tay trái bà Phùng. Mỗi ngày buổi tối trước khi bà ta rời khỏi làng, hai cái tay đều là khô héo như móng gà. Nhưng sau khi từ bên ngoài làng trở về, trên xe bà ta có một luồng khí âm lãnh, hơn nữa tay trái sẽ trở nên dồi dào.

Chẳng lẽ, bà ta buổi tối đi giết người sao? Hòm gỗ trên xe ba bánh chính là đựng tử thi sao ?

Mới vừa nghĩ tới đây, bỗng nhiên có một bàn tay gầy guộc chạm vai trái của tôi.

A! Tôi cả người run lên, lập tức nhảy lên, nhặt một cục gạch, quay đầu liền muốn đập.

Ai ai ai, đừng đập!

Câu nói còn chưa dứt, viên gạch trong tay tôi liền văng ra ngoài. Nhưng thân thể người nọ linh hoạt trực tiếp uốn cong eo né qua.

Tôi định thần nhìn lại, hóa ra là ông lão mà tôi đã từng băng bó giúp.

- " Tại sao ông lại xưởng Tiêu Hóa?" Mới vừa nói xong câu đó, tôi cảm thấy chữ máu sau lưng bỗng nhiên nóng lên. Trong lòng tôi cả kinh, nhớ tới điều ông lão hói đầu đã nói.

Ông ta nói khi thời điểm chữ máu toả nhiệtm, chính là giờ chết của tôi đã đến. Thời điểm này tuyệt đối không được chạy loạn, nhất định phải đứng tại chỗ!

Ông lão đi tới nói: "Tôi tìm đến anh có chút việc, anh đi với tôi một chỗ, liền biết rồi".

Tôi lắc đầu nói: "Không đi, một lát cháu phải xuất phát rồi".

Ông lão nói: " Nếu như anh tin tôi thì đi theo tôi".

Ông ta vừa dứt lời, tôi cũng không biết làm sao, có khả năng tại vì chữ máu sau lưng tỏa nhiệt, biết giờ chết của mình giáng lâm nên tâm tình kích động bỗng nhiên mất khống chế, liền lớn tiếng mắng: " Tin Tin cái đéo".

Ông lão bối rối nói: "Tôi hảo tâm hảo ý mang anh đi, anh mắng tôi làm gì?"

- " Các ngươi ai cũng mẹ nhà nó nói để tôi tin tưởng các ngươi, lão tử tin, kết quả từng người từng người đều đem xem lão tử như thằng ngu ngốc lừa gạt. Ngày hôm nay chính là con mẹ nó tổng thống nước Mỹ đến gọi, lão tử cũng đứng bất động ở nơi này!" Tôi rốt cục bùng nổ ra tâm tình bị đè nén của chính mình, bởi vì tôi cảm đại hắc thủ ở phía sau màn rốt cục muốn xuất hiện.

-------------------------------------------------------------------------

(1): Đại hắc thủ: Bàn tay hắc ám lớn. Dịch ra đọc hơi sượng nên giữ nguyên

(2): Thú ngữ: Ngôn ngữ thú vật

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kinhdi