Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuyến thời gian: Nửa năm trước khi Mạc Huyền Vũ hiến xá.

------------------------------------------------------------------------

Nửa đêm, khắp tu chân giới đột nhiên xuất hiện động đất trên phạm vi rộng, gần như không nơi nào không có.

Một tiếng nổ lớn vang lên, Lam Vong Cơ theo bản năng nhắm mắt lại. Không biết qua bao lâu, ánh sáng chói chang kia cuối cùng biến mất. Khi y mở mắt ra, thì phát hiện bản thân đã đứng trong một khoảng sân rộng lớn, những người bên cạnh hắn cũng dần xuất hiện.

Trong chốc lát, khoảng sân vốn trống trải bỗng chốc chứa đựng rất nhiều người.

( Bao gồm: Cô Tô Lam Hi Thần, Lam Vong Cơ, Tư Truy, Cảnh Nghi.

Vân Mộng : Giang Trừng

Lan Lăng: Kim Quang Dao, Kim Lăng

Thanh Hà: Nghiếp Hoài Tang.
)

Những người có mặt ở đó nắm chặt lấy bội kiếm, di chuyển lại thành một đoàn.

Lam Hi Thần cùng Lam Vong Cơ trao đổi ánh mắt một lát, sau đó cùng lắc đầu, ý bảo bản thân cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì.

Giang Trừng đầu tiên là xác định Kim Lăng không có bị thương, liền dời đi ánh mắt quan sát tứ phương.

Ở bên kia Kim Quang Dao đang tất bật trấn an Nhiếp Hoài Tang.

Tất cả mọi người đều có chung một mối lo, rốt cuộc kẻ nào thần thông quảng đại như thế, đem bọn họ kéo đến đây, và kẻ đó muốn làm gì?

Nhưng không đợi họ suy nghĩ thêm, tiếng nổ một lần nữa vang lên.

Lúc mà ánh mắt đó biến mất,hiện ra một cảnh tượng mà có lẽ chỉ trong mơ mới có thể xảy ra.

Giang Yếm Ly, Kim Tử Hiên, Ôn Tình,Ôn Ninh, Nhiếp Minh Quyết,... Thế mà sống sờ sờ xuất hiện trước mặt bọn họ.

Trong một cái chớp mắt, Giang Trừng lao như bay về phía Gianh Yếm Ly, Nhiếp Hoài Tang oà lên chạy về phía Nhiếp Minh Quyết. Còn về tỷ đệ Ôn gia, Ôn Tình kéo Ôn Ninh qua một góc, liền vội vàng ôm lấy đệ đệ.

Giang Yếm Ly khẽ vuốt tóc Giang Trừng, nhẹ nhàng nói:

-" A Trừng, xảy ra chuyện gì vậy? Không phải đang ở Bất Dạ Thiên sao?"

-" Tỷ..."

Giang Trừng chưa kịp nói, Kim Tử Hiên ở một bên bỗng nhiên lên tiếng, hắn chỉ vào Kim Lăng, khó tin nói:

-" Đây là... A Lăng?"

Giang Yếm Ly cũng quay sang, nhìn thiếu niên vừa gặp đã có cảm giác thân quen trước mặt, mong chờ nhìn Giang Trừng.

Giang Trừng khẽ gật đầu, nắm chặt tay Kim Lăng lôi đến phu thê hai người trước mặt.

-" Đã lớn như thế rồi!" Giang Yếm Ly cảm thán, lại không ngăn được một giọt nước mắt rơi xuống. Nàng ôm chầm lại đứa trẻ trước mặt, như muốn bù đắp sự thiếu vắng suốt mười mấy năm. Kim Tử Hiên cũng tiến tới, ôm lấy thê tử và con trai.

Kim Lăng vùi đầu vào cổ Giang Yếm Ly, đây là mẹ của hắn nha. Nước mắt không kiềm được tuôn rơi.

Bên này gia đình đoàn tụ ấm áp, bên Nhiếp gia cũng không khác biệt là mấy. Nhiếp Minh Quyết lần đầu không có bực tức mà để Nhiếp Hoài Tang trong lòng mình khóc rống.

Ở một nơi khác, ánh mắt của Lam Vong Cơ thế mà lạnh đạm thêm mấy phần. Không có Ngụy Anh... Tại sao lại không Ngụy Anh? Lẽ nào y thật sự không có cách nào quay về?

Lam Hi Thần đi tới chỗ Nhiếp Minh Quyết, quay đầu lại nhìn bộ dáng này của Lam Vong Cơ, chỉ có thể thở dài.

-" A."

Một tiếng la vang lên, thu hút sự chú ý của về phía khuất.

Bốn người bọn họ xuất hiện cùng lúc với đám người Giang Yếm Ly, ba nâm và một nữ hài. Ba nam nhân, một người vận bạch y trắng xoá, hai người còn lại đều là một thân hắc y.

Ba người đứng sát lại nhau, cô lập hắc y nhân kia. Mà người bị cô lập đó, tất cả mọi người liếc nhìn một cái đều có thể nhìn ra - Tiết Dương.

" Thị phị ân oán, yêu hận tất cả đều tính sau đi. Hôm nay ta đưa các ngươi đến đây, còn phí không biết bao sức để đem người chết sống lại, cũng không phải để xem một màn như vậy"

Từ trên cao truyền xuống một thanh âm, giọng nói vô cùng kỳ lạ. Không cách nào nghe ra là nam hay nữ, cũng chẳng biết là già hay trẻ. Chỉ là đem đến một khí thế uy nghiêm kinh người.

" ' Huyền chính' - một thời kỳ loạn thế nha. Nay ta đem các ngươi đến đây, là muốn các ngươi tham gia một trò chơi. Chuyện quá khứ lẫn tương lai, biết được tới đâu thì phải xem vận khí của các ngươi.

Chỉ là người tham gia, buộc phải đồng ý dù nhìn thấy, biết được những gì cũng không được giết hại hay làm bị thương những người tham gia khác, từ đây đến cuối đời.

Tất nhiên, trừ một người"

Âm thanh vừa biến mất, một thứ đỏ như máu từ trong người Tiết Dương phát ra, tiến thẳng đến tay Hiểu Tinh Trần.

'Sống chết của Tiết Dương, tùy ngươi quản'

Nói cách khác, thứ trong tay Hiểu Tinh Trần chính là sinh mệnh của Tiết Dương.

" Nghĩ thật kỹ, rồi quyết định có tham gia hay không, các ngươi hoàn toàn có quyền không tham gia, nhưng người thân đã chết của các ngươi cũng sẽ không thể sống lại."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro