Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên Đạo nói xong, liền không để thời gian cho tụi nhỏ nghiền ngẫm mà trực tiếp cho hình ảnh đổi mới.

/ Mưa rơi tầm tã, có thể ông trời cũng xót thương cho cặp tỷ đệ số phận bi thảm đó.

Ôn Tình giữa màn mưa, lật từng thi thể, vừa mong tìm được, lại vừa sợ sẽ tìm được thi thể của đệ đệ.

Nhưng cuối cùng, đã là số mệnh thì muốn tránh cũng không có cách nào tránh được.

Ôn Ninh người đầy máu, đã không còn cảm nhận được hô hấp rồi...

Bây giờ, người ta mới nhận ra. Kỳ hoàng thần y luôn cao ngạo đó, cũng chỉ là một con người bằng xương bằng thịt, cũng có thể đau đến mức rũ bỏ sự cao ngạo luôn hiện hữu mà khóc lớn./

Mọi người bỗng chốc không biết nên nói gì, ánh mắt bao hàm một phần có lỗi nhìn tỷ đệ Ôn Tình.

Kim gia... Quả thật quá độc ác, quá vô đạo.

Kim Tử Hiên là người đầu tiên đứng lên:

-" Ôn cô nương, chuyện này là Kim gia của ta sai, thành thật xin lỗi hai người."

-"Kim công tử, ta không dám nhận!"

Ôn Ninh Ôn Tình ngược lại hoảng hốt, họ thật sự không nhận nỗi lời xin lỗi của vị Kim công tử này. Dù gì... Sau đó cũng là Ôn Ninh đã giết y...

Những người khác cũng lần lượt đến tạ lỗi, dù gì lúc vây quét Loạn Táng Cương, họ cũng nhìn thấy chân chính 'Tàn dư Ôn thị' là gì. Chỉ là lúc đó, không ai có thể xoay chuyển cục diện.

/ Hình ảnh lại một lần nữa thay đổi.

Cũng là bầu trời mưa đó.

Ngụy Vô Tiện dẫn theo một Ôn Tình một mạch phóng ngựa đi.

Một thân bạch y đứng trước đó, là Lam Vong Cơ.

Bọn họ hình như đang tranh chấp, không khí ngày càng căng thẳng.

Ngụy Vô Tiện giơ cao Trần Tình, hướng Lam Trạm nói từng chữ:

-" Ly kinh nào? Phản đạo nào?"

-" Lam Trạm, ngươi có còn nhớ không? Lời thề ước mà chúng ta đã nguyện cùng nhau.

' Nguyện một đời trừ gian giúp yêu'

Thế giới người nói cho ta, thế nào mạnh, thế nào là yếu? Thế nào là trắng? Thế nào là đen?"

Lam Trạm hét lên:

-"Ngụy Anh!"

Nguỵ Anh đau khổ nói:

-" Lẽ nào đây là lời thề chúng ta dùng cả sinh mệnh để đổi lấy sao?"

Lam Vong Cơ đứng yên một lát, lại lẳng lặng lùi ra sau, hắn không ngăn y nữa.

Trên mặt Ngụy Anh lúc đó, là nước mắt vẫn là nước mưa, chẳng ai biết được.

Chỉ là mọi người đều nhìn thấy, khi Hàm Quang Quân dõi mắt nhìn theo bóng dáng của hắc y nhân phóng ngựa rời đi đó, thật sự là nước mắt.

Hắn buông dù, ngửa mặt lên trên để cơn mưa nặng hạt ấy che đi những giọt nước mắt, nhưng lại khiến vài phần tuyệt vọng bất lực hiện hữu rõ hơn.

Hắn không ngăn được y, cũng không thể ngăn, không muốn ngăn. Nhưng con đường đó, định sẵn là một tuyệt lộ.

Trơ mắt nhìn con người mình đặt nơi đầu trái tim phải đi trên nó, là đau đến nhường nào?

Chỉ hận, bản thân vô lực xoay chuyển cục diện. / Hình ảnh tạm dừng.

Ngụy Vô Tiện lúc nãy còn cười cười nói nói, giờ không thể kéo khéo miệng lên được nữa rồi.

Y nhìn nam nhân chững chạc bên cạnh, ít khi nghiêm túc mà nói:

-" Lam Trạm, ta xin lỗi. Lúc đó...ta không nên nặng lời như thế."

Lam Vong Cơ lắc đầu, không nói gì.

Ngụy Anh tiếp tục nói:

-"Kỳ thật, có phải ngươi cũng không chán ghét ta lắm phải không?"

-" Ta không có." Lam Trạm kiên định đáp.

-" Ta biết ngay mà, ngươi là ngoài mặt không thích ta thôi chứ trong lòng vẫn xem ta là bằng hữu. Ngươi xem, ở đây có bao nhiêu người được Hàm Quang Quân xem là bằng hữu nha, vinh hạnh cỡ nào chứ!" - Ngụy Vô Tiện vui vẻ luyên thuyên không ngừng nói.

'Thật ra, ta không chỉ xem người là bằng hữu'  chỉ là những lời này, Lam Vong Cơ không đủ dũng khí nói ra miệng.

Lam Cảnh Nghi khều khều Tư Truy, cười nói:

-" Ngươi xem, hình như Hàm Quang Quân và Di Lăng Lão Tổ cũng không như nước với lửa giống trong lời đồn nha."

-" Ta lại cảm thấy, Di Lăng Lão Tổ hình như cũng không xấu xa như thế." Tư Truy tiếp lời.

-" Hừ." Kim Lăng ở bên cạnh tỏ thái độ không đồng tình.

Giang Yếm Ly thu hết biểu cảm của nhi tử nhà mình vào mắt, chỉ có thể âm thầm thở dài. Nàng vẫn phải tìm cách, để A Lăng chấp nhận người cữu cữu này thôi.

Lam Hy Thần nhìn hình ảnh đệ đệ khóc, liền không kiềm được đau lòng. Chung quy, vẫn là một chữ tình.

-" Ta thấy, Ngụy Vô Tiện quả thật là một tên ngốc, Lam Vong Cơ cũng thế!" - Tiết Dương khinh bỉ nói.

Tống Tử Sâm và A Thiến lập tức muốn đi đến đánh chết tên này.

-"Ngươi không hiểu gì hết thì tốt nhất câm miệng đi!"

Hiểu Tinh Trần ngược lại tâm tình phức tạp, nếu hắn có thể gặp được Tiết Dương sớm hơn, thì y có khi nào sẽ không thành như vậy?

Nhiếp Minh Quyết nhìn về phía Lam gia, lại nhìn Kim Quang Dao, hắn thật ra hiểu được đôi chút cảm giác lúc đó của Lam Vong Cơ.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro