Xiao, ngươi có thể bảo vệ ta mãi mãi chứ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: ultraman05633

Warning của tác giả:
1. Cảnh cáo OOC
2. Hành văn hơi nhạt, mong mọi người bỏ qua
3 Hoan nghênh mọi người góp ý thoải mái

Tại trung tâm thủ đô, từng hàng đèn đang sáng rực, khắp nơi cũng toàn là hoa, tiếng rao hàng bên tai không dứt, người đến mua rồi lại đi, khắp nơi đều là ngựa xe đông nghịt, sắc trời dần dần thay đổi, cuộc sống nơi thành thị về đêm vừa mới bắt đầu.

Một thanh niên tóc vàng mặc y phục màu xám như bao người dân, cậu ở đường lớn chạy ngang qua dòng người đông đức, xung quanh toàn là biển hiệu sặc sỡ sắc màu vừa hay dừng chân tại một cửa hàng bày ra toàn là những mặt đồ nổi bật.

Trên mặt đầy sự tò mò về thế giới bên ngoài và niềm vui trước những điều mới lạ.

Không chỉ như vậy, cậu bé tóc vàng bưng một bát thức ăn bốc khói, hào hứng chen ra khỏi đám đông trước quầy thức ăn, rồi đến bên đường.

Nhìn bát tôm viên tơ vàng trước mắt, cậu thanh niên thèm chảy nước miếng, không quan tâm nóng hay lạnh, lập tức dùng đũa đập mạnh xuống.

"Bệ hạ" Một thị vệ mặc đồ xanh cầm dao đột nhiên xuất hiện sau lưng thiếu niên tóc vàng.

Đối mặt với cảnh tượng bất ngờ này, cậu sợ hãi đến mức không thể cầm đũa, những viên tôm viên rơi thẳng xuống.

Nhìn thấy những viên tôm sắp rơi xuống đất, anh ta đã bắt những viên tôm bằng đôi tay nhanh như chớp, và đặt chúng trở lại vào bát của cậu, nhanh đến mức cậu thậm chí không có thời gian để phản ứng.

"Bệ hạ đừng nóng vội, chờ thức ăn nguội bớt một chút thì dùng." Nói xong, thị vệ lấy trong túi ra một bộ quần áo màu vàng, khoác lên người thiếu niên tóc vàng.

"Bệ hạ, thời tiết càng ngày càng lạnh, xin hãy giữ ấm."

"Xiao, ta nói rồi, không cần gọi ta bệ hạ, gọi ta là Aether đi!" Thanh niên bĩu môi, đảo đôi mắt nhỏ, đặt tay lên vai Xiao, "Xiao, đi theo ta đến Lễ hội đèn lồng."

"Aether . . . . . muộn rồi"

"Không được, Xiao, ta bình thường đều ở trong cung điện, ngoại trừ tường cao cùng nhà cửa trống trơn, cái gì cũng không nhìn thấy."

"Tết đèn lồng người đông đúc, tốt xấu lẫn lộn, không an toàn. . . . . . . . ."

"Không phải còn có ngươi sao, Xiao, ngươi võ công cao như vậy, nhất định có thể bảo vệ được ta, được không ~"

Đối mặt với sự công kích của Aether, anh mủi lòng và thở dài

"Được rồi, nhưng không thể quá muộn được"

"Được! Xiao, ngươi là tốt nhất." Aether nhào tới, hôn chóc một cái vào má Xiao, anh vốn nghiêm túc mặt lại đỏ bừng đến mang tai.

Vì vậy, Aether nắm lấy tay Xiao, xuyên qua đám đông và quầy hàng thực phẩm, chui vào bức tường người và chui ra khỏi bức tường, cầm trên tay một bát thức ăn đang bốc khói nghi ngút, và nhét vào miệng anh chỉ trong một giây.

"Thế nào rồi Xiao, nó có ngon không?"

"Ừm. . . . . ngon." Xiao vẻ mặt thỏa mãn đáp lại.

"Hì hì", cậu kéo tay anh, chỉ cách đó không xa đỉnh núi, "Lát nữa cùng ta đi tới đó đi?"

"Uh. . . . .  Đã khuya rồi, Aether"

"Xin ngươi đấy, chỉ một lần thôi." Vì vậy Aether lại dùng đến chiêu nũng nịu của mình, nhưng thấy Xiao vẫn còn do dự, cậu trình diễn kỹ năng diễn xuất của mình ra, ngồi trên mặt đất, đấm ngực giậm chân, nhìn rất đáng thương,

"Xiao, bình thường ta chỉ có thể ở trong cung, cái gì cũng không nhìn thấy, bây giờ được đi ra, nhưng ta phải nhanh chóng trở về, ta không được xem pháo hoa, hiện tại lại cànng lạc hậu với xã hội, woo woo woo. . . . . . . . . "

"Ừm. . . . . . Được rồi, nhưng ngài không thể ngắm quá lâu, cũng không thể chạy loạn, trên núi rất nguy hiểm."

Xiao thở dài, suy nghĩ một chút, lẩm bẩm nói. "Được!"

Aether vui vẻ nắm tay Xiao lên núi, không đến nửa giờ đã đến đỉnh núi, chọn một cái bục có tầm nhìn rộng, nắm tay anh cùng nhau ngồi xuống.

Trước mặt là trời, dưới chân núi, là hàng ngàn ngôi nhà thắp đèn, đèn lồng hai bên đường giống như một con rồng khổng lồ ngàn năm tuổi, Aether dựa vào vai Xiao, chỉ vào các loại của đèn lồng.

Dưới ánh sao, hai thiếu niên dựa vào nhau, kể về vẻ đẹp của sông lớn và núi non, khi màn đêm càng tối, giọng nói của thiếu niên tóc vàng càng nhỏ dần, một lúc sau chỉ còn lại tiếng hít thở đều đều.

Xiao nhìn tiểu tử đang ngủ gật trên vai mình kia, không khỏi nhếch lên khóe miệng, lấy áo mình đắp cho thiếu niên, nhẹ nhàng ôm lấy, đi xuống núi.

Sau khi trở lại cung điện, đợi cậu ổn định xong xuôi, Xiao đang định quay người rời đi, lại thấy Aether nằm ở trên giường ngủ say sưa, khuôn mặt đỏ bừng mềm mại, thật muốn cắn một miếng...

Đến khi anh nhận ra mình đang nghĩ gì thì thời gian của một nén hương đã trôi qua.

Xiao thở dài sau khi gạt bỏ những suy nghĩ phi thực tế này ra khỏi đầu.

Vừa định xoay người rời đi, cậu liền túm lấy góc áo Xiao, "Khoan, ở lại đi . . . . . . . ."

"Như thế này......có chút không đúng đắn"

"Cái gì mà lễ nghi, Xiao, ngươi là vệ sĩ của ta, ngươi ở chỗ này bảo vệ ta."

Anh thân thể cứng đờ, muốn lui lại nhưng lại không được, giống như bị bỏ bùa vậy, trên mặt lạnh lùng hiếm thấy có chút ngượng ngùng cùng đỏ bừng.

Aether không đợi anh trả lời đã kéo luôn lên giường   
"Ấy đừng. . . . . ."

Mọi người tự tưởng tượng nha ˚‧º·(˚ ˃̣̣̥᷄⌓˂̣̣̥᷅ )‧º·˚)

Sau một đêm, Xiao ôm Aether vào lòng, cậu cũng nắm tay Xiao, nhẹ nhàng xoa xoa, nó đầy vết chai do luyện võ, có nhiều vết sẹo, Aether rất thích đôi tay này.

"Xiao. . . . Ta rất thích ngươi, vậy nên......ngươi có bằng lòng bảo vệ suốt đời được không?"

"Tôi sẽ luôn bảo vệ ngài. . . . . . . . ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro