Chương 1: Đối đầu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở trong một căn phòng tồi tàn hệt như một cái nhà lao, khắp nơi trống rỗng, điểm ít vài nhúng rơm rạ lưa thưa, bốn góc tường, mạng nhện được giăng mắc tùm lum, lũ chuột nhắt chạy loạn khắp phòng, mặc dù có một thân ảnh đang ở trong phòng, nhưng chúng vẫn xem như không thấy.

Một thân ảnh ốm yếu mang màu huyết lệ. Mái tóc đỏ lưu ly tuyệt mỹ như một tác phẩm trang vẽ hoàn mỹ vô khuyết, màu da thế nhưng lại phá hủy đi vẻ đẹp tuyệt mỹ đó... một nước da nhợt nhạt có phần tái xanh, có thể tưởng như một người rất lâu không tiếp xúc với ánh mặt trời.

"Cốc cốc..."

Âm thanh gõ cửa có thể cảm thấy bực bội từ người gõ vang lên, người bên ngoài vọng vào trong nói một tiếng:

"Y La, Tô Kiếm Gia đại nhân muốn gặp ngươi. "

"Biết."

Âm thanh lạnh nhạt, không một chút hồn sắc đáp lại.

Giọng Y La vô cảm, nhạt nhẽo, làm nam nhân đứng ngoài kia rùng mình một cái, cảm giác như một con ma nữ đáp lại, hắn bỏ đi không nói gì, cũng không quay lại hay đúng hơn là không dám ngó mặt lại nhìn chỗ vừa rồi.

Y La ở bên trong ngước mặt lên, đôi mắt màu ruby huyết quỷ đáng sợ lại vô hồn, ảm đạm. Từ đôi mắt quỷ huyết ấy lại thấy được sát khí từ cô. Đôi môi anh đào nhợt nhạt, cả khuôn mặt làm người khác phải kinh sợ, nó khiến cho kẻ khác cảm giác bất an, cảm thấy được tử thần.

Y La bước đi không phát ra một tiếng động, mở cửa ra, đến một căn phòng uy áp và to lớn nhưng mang theo vẻ u tối, bước vào trong, một ly bia bằng gỗ nhắm thẳng vào cô mà ném tới.

Y La đưa tay lên trước mặt, cái ly nằm gọn trong tay cô, đến một cái bàn lớn, để ly xuống đó, nhìn con người ngồi ở ghế thượng, cô ngửi thấy mùi bia rượu tỏa ra từ hắn dù đã ở khá xa.

Tô Kiếm Gia nhìn Y La một lúc, rồi ném một tờ giấy bị vò nát đến chỗ cô.

Y La chụp lấy và mở ra xem nội dung bên trong, vò nát lại như cũ rồi thả xuống, nói:

"Đã rõ."

Bên trong tờ giấy nói về đức vua của đất nước Vento - Qua Man, hắn đang ở ngoài cung và không có một người hộ vệ nào. Nhiệm vụ của Y La là giết chết hắn ta.

Đi ra ngoài thành phố nhộn nhịp, Y La mặc một cái áo choàng màu đen, cô xuất ẩn xuất hiện như một bóng ma trong thành phố đông người này. Thoáng điểm chân nhảy lên cao, cô ở trên mái nhà thờ nào đó, tay giữa lấy đỉnh nhọn treo cờ, ngước lên nhìn bầu trời, thì thầm:

"Sắp có tuyết rồi. "

Cô quan sát từ trên mái nhà, tìm kiếm đức vua của chúng ta - Qua Man.

Trong lúc này, Qua Man đang đi dạo chợ, mua sắm một ít đồ để chuẩn bị quay về hoàng cung, Qua Man phủ trên người là một cái áo choàng màu trắng, nhìn món đồ mình mới mua, hắn thở dài thất vọng, vì hắn đã đi cả buổi sáng nhưng chỉ mua được một sợi dây chuyền hình bông hoa tuyết.

Ngắm nhìn nó, tự an ủi lòng:

"Dây chuyền bông hoa tuyết này cũng đẹp đấy chứ, thiết kế từ thủy tinh trong suốt màu xanh nhạt y như một bông hoa tuyết thật! Ta tự hỏi, liệu em gái ta có thích không nhỉ?"

Qua Man nhắm mắt lại, nhớ về quá khứ.

Một ngày, tuyết ngoài trời rơi nhẹ nhàng xuống đất nước Vento. Một người phụ nữ ngoài ba mươi, và một hài tử năm tuổi.

Người phụ nữ nằm trên giường trắng, rộng rãi của hoàng cung, bà vuốt tóc của Qua Man, nhìn người con trai yêu quý của mình nói:

"Qua Man, ta chỉ nói một lần thôi, đây sẽ là lời trăn trối của mẫu thân của ta đến đất nước này đến con đấy Qua Man.

Sự thật, con còn có một người em gái cùng mẹ khác cha, bốn năm trước, mẫu thân rời khỏi hoàng cung để về thăm quê một năm, nhưng khi mẫu thân về thì mới biết được quê nhà đã bị giặc của đất nước Nebbia xâm chiến, không còn một ai ở đó.

Cuối cùng, mẫu thân bị bọn chúng làm nhục, bắt giữ mẫu thân ở đó một năm, một năm sau, mẫu thân đã hạ sinh một đứa bé gái, chính là em của con."

Nghe được đến đây, trên mặt của Qua Man mang một tia tức giận, hận thù người em gái cùng mẹ khác cha kia của mình, có thể vì người cha mà Qua Man cũng ghét bỏ luôn cả người em gái kia.

Thấy vậy, mẫu thân của Qua Man liền kéo lại, ôm Qua Man vào lòng và tiếp tục câu chuyện:

"Đứa bé ấy sinh ra không hề khóc, cũng không cười, em gái con rất giống mẫu thân, có một mái tóc đỏ và đôi mắt ruby xinh đẹp, sau lưng còn có một ấn ký. Qua Man con đoán thử xem là gì?"

Qua Man suy nghĩ, trả lời:

"Chắc chắn là một con vật gì đó như là bươm bướm, chuồng chuồng hoặc là hồ ly."

Mẫu thân Qua Man, cốc hắn một cái vào đầu, lại nói:

"Là một hình ảnh ngược với con đó Qua Man, chính là mặt trăng, ấn ký của con có hình mặt trời, của con bé là mặt trăng. Qua Man nhé, con hãy thay mẫu thân tìm em gái con."

Qua Man không hiểu, hắn cũng không có cảm tình với người em gái này, tại sao mẫu thân lại bắt hắn đi tìm người em gái này chứ?

"Tại sao con phải tìm nó?"

Mẫu thân Qua Man ôm cậu vào lòng:

"Tô Kiếm Gia muốn lợi dụng em gái con làm vũ khí giết người của hắn, nó không có tình yêu, không có cảm xúc, không được sống trong sung sướng, xa hoa lộng lẫy, muốn sống, em con phải sống trong sự ô nhục. Con rất may mắn Qua Man, con được ta và cả phụ thân yêu thương, mẫu thân đã làm việc rất có lỗi với chính đứa con gái duy nhất của mình, xin con, hãy cho em gái con một chút ít tình cảm gia đình mà nó đáng lí phải nhận được."

Bà giải thích, hai hàng nước mắt theo lời nói rơi xuống người Qua Man. Hắn bây giờ mới không còn ác cảm với người em gái xa lạ kia.

"Đứa nhỏ dù gì cũng có một nửa dòng máu giống con, ta hy vọng con sẽ tìm ra nó và cứu lấy linh hồn của nó, đây là lời trăn trối cũng là lời cầu xin từ ta đến con, Qua Man.

Theo những chiêm tinh, ta biết được, con và cả em gái con đều là hai người vĩ đại, sẽ đưa đất nước Vento đi đúng trên con đường hòa bình của nó. Nhớ lấy Qua Man, con phải nhớ những gì mẫu thân nói ngày hôm nay."

Tất cả những lời bà nói, Qua Man đều nhớ hết, không bỏ sót một từ đơn giản nào cả, nhưng cũng sau lời trăn trối và tiên tri ấy, thì ba ngày sau, bà chết.

Ngày bà chết, cũng là ngày cậu khóc hết nước mắt, trở nên lạnh lùng, xa lánh mọi ánh mắt của các vị chư hầu. Sự tồn tại của cậu trong mắt mọi người cũng mất đi từ lâu, cho đến một ngày, đức vua chết, từ di chúc ông ta để lại cho cậu, thì mọi người mới bất giác nhớ đến sự tồn tại của cậu.

Nhưng dù là nhận lấy di chúc hay là ngày đăng quang, Qua Man đều mặc trên người một cái áo choàng, đeo một cái mặt nạ, nhiều người nghi ngờ cậu không phải là con của đức vua, cậu không ngại làm vài cuộc thử nghiệm, dù có bao nhiêu cuộc thử nghiệm đi nữa thì kết quả chỉ là: 100% là cha con.

Tất cả đều bỏ cuộc, ai cũng tin tưởng Qua Man là vua.

Y La từ trên mái nhà thờ, nhìn thấy Qua Man trong bộ áo choàng trắng, lạnh nhạt lên tiếng:

"Tìm thấy rồi."

Nhảy xuống khỏi mái nhà, phóng tới trước mặt Qua Man, tay cầm một thanh chủy thủ (giống dao găm hay cây kiếm nhỏ) đâm về phía cậu.

Qua Man phản xạ, tránh né đòn tấn công của cô, nhưng một phần áo và trên mặt lại có một vết cắt qua, cậu tức giận nhìn về phía Y La.

Cô đứng đó, nhìn đối phương, trong nháy mắt đối phương đã không nhìn thấy bóng dáng của cô.

Y La bất chợt xuất hiện sau lưng của Qua Man. Cảm nhận được sát khí đằng đằng, Qua Man liền quay lưng lại, thấy thanh chủy thủ đang đâm tới, cậu bình tĩnh quan sát trong hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc này.

Phát hiện một yếu điểm, liền từ đó, chụp lấy tay của cô, bẻ cong và di chuyển vòng về phía sau cô, thanh chủy thủ đâm ngược lại Y La.

Nhưng đến gần cổ cô thì ngừng lại, một tay của Y La thì bị Qua Man khóa lại phía sau, tay còn lại thì đang bị điều khiển, hướng cổ mà đâm tới.

Y La và Qua Man đều dùng sức, một người đẩy thanh chủy thủ ra, một người thì muốn đâm nó vào cổ đối phương, cứ như vậy mà thanh chủy thủ gần như là ở yên một chỗ.

"Ngươi là người của Nebbia?"

Qua Man chợt lên tiếng, Y La trả lời:

"Phải."

Cô không phản bác, thừa nhận chính mình, nhưng khi cô thừa nhận thì lại khiến cho Qua Man thêm tức giận:

"Vậy thì... chết đi."

Câu nói lạnh nhạt, không một chút do dự nào, cậu gia tăng sức mạnh đâm vào cổ Y La.

Y La không đủ sức để cản thanh chủy thủ đâm tới cổ, cô bất lực. Trong lúc cô bất lực thế này, cô lại nghĩ đến những quá khứ của mình.

"Mày đúng là một phế vật!"

Âm thanh bén nhọn của Tô Kiếm Gia vang lên. Cảnh tượng Y La ngồi co rút người lại, miệng nhỏ vang xin:

"Con xin lỗi, con xin lỗi, cha tha cho con."

Lời nói phát ra, làm Tô Kiếm Gia thêm tức giận, chửi mắng:

"Mày là con của nữ tiện tì, không phải là con của tao."

Hắn nắm lấy tóc Y La, nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của cô, cười ngoắt mang tai, nói:

"Mẹ mày có khi đã chết rồi, bà ta quăng mày ở lại nơi này... Chỉ để làm chó cho tao thôi!"

Dứt lời, hắn ném cô vào một căn phòng như nhà lao. Y La ám ảnh những lời nói của ông ta.

"Mày là con hoang."

"Mày không phải con tao."

"Mẹ mày là một tiện tì. Bà ta chết rồi."

"Mày chỉ là chó cho Nebbia mà thôi, biết thân biết phận đi."

"Không có lệnh của tao, thì mày chẳng được đi đâu cả."

"Nhiệm vụ không hoàn thành thì chết đi, đừng gặp tao nữa."

. . .

Nghiệt ngã làm sao? Một con người cố gắng làm tất cả vì hắn, chỉ mong có được một sự yêu thương, nhưng giờ thì lại trở thành một kẻ giết người.

Ta đã làm tất cả rồi, nhưng tại sao? Tại sao ta lại không thể giết ngươi? Tại sao ngươi không chết để rồi ta được tự do? Ta phải giết ngươi, Qua Man!

Y La dang rộng chân ra, liếc mắt nhìn vị trí đứng của Qua Man, cô gạt chân hắn, biết rõ làm thế này, cả hai đều sẽ ngã xuống nếu người gạt chân không giữ vững thăng bằng.

Cô có thể giữ vững thăng bằng nhưng hai tay đang bị khóa thì khó mà giữ nổi thăng bằng, nên cả cô và hắn đều ngã xuống.

Y La phản ứng nhanh, khi vừa ngã xuống, cô liền đứng lên và cách xa Qua Man một khoảng nhất định. Từ trong lớp áo choàng đen, lấy ra ba thanh phi tiêu, nhắm về phía Qua Man.

Qua Man lúc này cũng vừa đứng dậy, quay về phía hoàng cung chạy đi, nhưng lại bị một thanh phi tiêu của Y La đâm vào một chân bên trái, một cây đâm vào tay cùng phía, cây phi tiêu còn lại may mắn bị hụt.

Qua Man rút phi tiêu ở cánh tay và chân ra, máu tươi chảy xuống mặt đất, nhuộm đỏ một vùng, hắn kiệt sức ngã xuống.

Y La đi lại gần, thấy hắn không động đậy, cô lật hắn lại, cởi bỏ lớp áo choàng trắng ra, đập vào mắt cô là một mỹ thiếu niên.

Mái tóc xanh trời tinh khiết không lẫn một tạp chất, làn da mịn màng tinh khiết như da em bé, đây là lần đầu tiên cô thấy một làn da mịn màng thế này, đôi mi dài cong quyến rũ mọi ánh mắt, nhìn vào cứ như cậu đang ngủ, chứ không phải bị ngất.

Đôi mi mắt khẽ run run, từ từ lộ ra một đôi mắt xanh như viên kim cương, hắn như gượng ép mở miệng nói:

"Ngươi thắng..."

Bất chợt cậu kéo tay của cô xuống, hôn lên đôi môi anh đào, truyền vào đầu lưỡi cô.

Y La vội tránh ra khỏi hắn, tức giận:

"Ngươi cho ta uống cái gì?"

Qua Man đứng dậy nhún nhún vai, cười yêu nghiệt, trả lời:

"Chỉ là thuốc ngủ thôi!"

Lời nói vừa dứt, Y La lảo đảo gượng ép không cho bản thân ngã xuống, nhưng rồi, ánh mắt cô mờ ảo đi, ngã xuống nền tuyết mà ngủ một giấc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro