Chương 2: Lầu xanh.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Y La tỉnh dậy, cô thấy mình đang ở một nơi khá là giống cái nhà lao mà Tô Kiếm Gia luôn bắt cô ở đó, dò xét xung quanh một lúc, xác định rằng đây không phải là cái nhà lao đó.

Nhắm mắt lại, Y La nhớ, cô bị tên Qua Man cho uống thuốc ngủ, nhớ được bao nhiêu đó, cô hiểu được mình đang ở trong nhà lao hoàng cung. Tay cô đã bị trói ở phía sau, dùng những ngón tay cảm nhận sợi dây.

Một lúc sau, thì cô biết được sợi dây đang trói cô chỉ là dây thừng bình thường mà thôi, muốn mở nó ra cũng rất là dễ dàng.

Đang định cởi trói cho chính mình, thì có một người mở cửa đi vào bên trong, là một nữ nhân.

Trong ánh mắt của Y La có một tia khinh thường nữ nhân trước mặt này, nhìn cách ăn mặc hở hang, khoe hàng, tay cầm roi da thì cũng hiểu rõ cô ta là một người dùng hình đối với tù binh.

"Ta sẽ cho ngươi thấy địa ngục ngay bây giờ. Hắc hắc~"

Âm thanh thèm khát, dục vọng từ người dùng hình này phát ra làm Y La nhớ đến Tô Kiếm Gia.

"Vụt, vụt..."

Những đường roi đánh lên người Y La, cô không thể để tâm đến những phát roi đánh lên người cô, vì những cơn đau này chẳng bằng Tô Kiếm Gia đánh lên người cô.

Cởi được dây trói xong, nhìn người dùng hình vẫn đang sung sướng khi đánh cô, Y La đứng dậy, thấy áo choàng bên ngoài của mình bị rách nát gần hết cũng chỉ biết thở dài, mặc cho người dùng hình vẫn đang đánh, máu vẫn như suối chảy không ngừng.

"Ngươi muốn được sung sướng không?"

Câu hỏi vừa dứt, người dùng hình nhìn về phía sau, thấy Y La xuất hiện ở đó từ lúc nào không biết.

"A..."

Một tiếng la vang vọng cả hoàng cung, Y La phủi tay, mở cửa đi ra như mở cửa nhà, thong thả rời khỏi hoàng cung.

Trong lúc này, trong căn phòng làm việc của đức vua, một quản gia trẻ khoảng hai mươi, đi vào để trước mặt Qua Man là những món ăn, hỏi:

"Đức vua, trong nhà lao, chỗ mà ngài nhốt nữ tù binh mới phát ra một tiếng la."

Qua Man tay chống cầm, thưởng thức món ăn, nói:

"Ta muốn cô ta phải thật đau đớn vì dám làm thương cơ thể của ta."

Vừa nói, Qua Man vừa nhớ đến lúc bị Y La cho hai phát vào tay và chân, cảm giác đau đớn đó biến thành tức giận, đến nổi cái nĩa trên tay bị bẻ cong chỉ bằng một ngón.

Quản gia lên tiếng:

"Bệ hạ, cái nĩa thứ 67 trong ngày rồi đó và đây cũng là lần 23, ngài gọi đầu bếp làm đồ ăn cho ngài, mà còn chưa đến giờ ăn tối."

Qua Man nhìn quản gia, ngây thơ vô "số" tội, nói:

"Ta cứ tưởng là đã đến!"

Quản gia chẳng biết nói gì cho ra lẽ, nhìn đồng hồ, thấy bây giờ mới đúng là giờ ăn tối, nhưng có nói thế nào cũng bị đức vua phản bác lại.

Qua Man thì chẳng quan tâm đến chuyện gì, chỉ ngồi ăn, phất tay, ý bảo quản gia đi ra bên ngoài, hắn chợt dừng lại, từ trong túi lấy ra dây chuyền bông hoa tuyết , nhìn ra ngoài trời, tuyết đã rơi từ lúc nào...

Nhưng bên dưới mặt đất đã phủ một lớp tuyết trắng xóa, hắn nhìn bông hoa tuyết lại càng cảm thấy buồn, mong muốn gặp em gái của hắn lại nổi dậy, làm con tim của hắn đập loạn xạ.

Qua Man chạm tay vào tấm cửa kính, cảm giác lạnh làm tê cả tay hắn:

" Lạnh. Bây giờ mà ở ngoài chắc chỉ có chết cóng."

Dứt lời, nhìn xuống dưới thấy một bóng người đang đi trên lớp tuyết dày đặc, vốn dĩ hắn không quan tâm khi nhìn thấy con người mặc áo choàng đen đó đang đi, định quay về bàn tiếp tục ăn tối, nhưng cơn gió tuyết thổi bay đi cái mũ trên đầu, lộ ra một mái tóc huyết sắc.

Qua Man nhớ đến lời của mẫu thân nói em của hắn có mái tóc đỏ, người này cũng có mái tóc đỏ. Hắn đã từng nhiều lần tìm kiếm người con gái có mái tóc đỏ nhưng tất cả đều làm hắn thất vọng, người có nó không phải là nhuộm thì cũng là không có ấn kí sau lưng hoặc là quá tuổi.

Hắn cười lạnh quay đi không quan tâm gì đến con người đó nữa, về bàn làm việc, ăn bữa tối của mình.

Tuyết ngoài trời càng lúc rơi càng nhiều, nhìn cơn bão tuyết này, Y La như muốn khóc thét lên.

Những vết thương bị người dùng hình đánh kia coi như không có gì đi, nhưng những vết thương bị Tô Kiếm Gia kia đánh thì lại đau nhức cùng cực.

Lại một loạt ký ức đau khổ hiện về, cô xóa bỏ nó khỏi đầu, đột nhiên cô dừng lại trong cơn bão tuyết đó, tự hỏi:

"Ta đang ở bên ngoài, ta đang được tự do, ta không có ở nhà lao, ta không có bị ông ta (Tô Kiếm Gia) đánh, vậy sao ta lại phải quay về đó? Ta đã từng mong muốn được tự do, ta mong muốn được ở thế giới bên ngoài, bây giờ, ta đang ở bên ngoài đó thôi? Vậy thì ta sẽ ở lại thế giới bên ngoài này mãi mãi, ta đã được tự do...."

Ý thức của Y La mất dần đi, cô ngã xuống lớp tuyết dày, trong cơn bão tuyết này, một thân ảnh như ẩn như hiện ở chỗ của Y La, tắc lưỡi một cái:

"Tại sao ta lại phải quan tâm ngươi cơ chứ?"

. . .

" Y La con chó như mày chết đi!"

"Xin cha đừng đánh con nữa! Con sai rồi, con xin cha..."

"Mày đúng là phế vật, mày ở đây mà tự kiểm điểm đi, khi nào mày có thể tự sống sót ra khỏi khu rừng này thì quay về."

"Xin cha đừng bỏ con ở trong rừng mà!"

"Tao không phải cha mày, mày chỉ là chó của Nebbia"

. . .

"Xin cô đấy đừng giết gia đình chúng tôi. A...."

"Mày làm tốt lắm Y La"

"Lần đầu tiên cha khen con, con sẽ cố gắng."

"Xin đừng giết...."

"Ta phải giết các người."

"Đây là nhiệm vụ mày phải hoàn thành nếu không thì chết đi"

. . .

"Tiện nhân, đủ rồi, giờ ngươi có thể về với đất nước Vento của ngươi"

Y La chợt nhìn thấy một ánh sáng, một người phụ nữ với mái tóc đỏ, bà ta trông thật là xinh đẹp, bà ôm chính bản thân mình vào trong lòng.

"Ta muốn đặt tên cho đứa bé này là Y La, Diệp Y La. Đó sẽ tên của nó"

"Vậy là đủ rồi, giờ thì tên nó là Y La, Diệp Y La đủ chưa, ngươi biến đi, ta sẽ chăm sóc nó."

Âm thanh chua chát đuổi người phụ nữ đi, bà ta ôm bản thân mình (Y La) thật chặt, Y La lần đầu tiên cảm thấy ấm áp, dù biết đây chỉ là giấc mơ, nhưng nó thật sự rất ấm.

Đôi mắt của Y La từ từ mở ra, cảm nhận xung quanh thật ấm, cô quay người về phía bên phải, thấy Qua Man, cô bất dậy.

Nhìn xung quanh như một căn phòng cho hoàng tộc ở, Y La nhìn Qua Man một lúc rồi buông lỏng sự cảnh giác của mình. Bây giờ, cô muốn quên hết đi mọi thứ, trở thành một người khác, cô muốn thay đổi bản thân.

Qua Man tỉnh dậy, như một con mèo đáng yêu, dủi dủi đôi mắt của mình, mở mắt ra nhìn thấy Y La đang nhìn chằm chằm hắn, hắn cảnh giác với con người này hỏi:

"Có chuyện?"

"Ngươi cứu ta?"

Y La hỏi ngược lại. Qua Man cười cười bò đến gần Y La, trả lời:

"Phải đấy. Ta đã đem ngươi đến đây trong cơn bão tuyết tối qua đấy. Vậy, giờ ngươi trả nợ ân tình này cho ta thế nào?"

Cô im lặng không nói gì, cũng chẳng biết mình có thể làm gì để trả hắn, suy nghĩ một lúc nói:

"Mạng này của ta là do ngươi cứu, vậy ngươi muốn làm gì ta cũng được."

Qua Man đang rửa mặt nghe câu nói đó của cô khiến hắn muốn làm đổ luôn cả ô nước, hắn bình tĩnh lại, lau mặt xong xui, hỏi:

"Thật chứ?"

"Diệp Y La ta, chưa bao giờ nuốt lời, trừ một lần..."

Trừ một lần là lúc Y La nhận nhiệm vụ ám sát Qua Man thất bại, bỏ đi khỏi Nebbia hay đúng hơn là bỏ đi khỏi nhà lao của Tô Kiếm Gia.

Qua Man gật đầu, cười gian xảo, nói:

"Vậy ngươi cởi áo ra đi!"

Y La có chút chần chờ, nhưng sau đó Qua Man lại nói tiếp:

"Chẳng phải ngươi nói ta muốn làm gì ngươi cũng được mà phải không?"

"Ngươi lùi ra một chút đi, sát quá, ta không cởi được, ngay cả cử động ta cũng cảm thấy khó khăn đấy!"

"Được rồi!"

Qua Man lui về phía chân giường, Y La quay lưng lại cởi áo ra, những vết sẹo đầy người của cô, có những vết sẹo lâu năm, cũng như những vết sẹo mới cách đây ba ngày hoặc là mới ngày hôm qua.

Qua Man lại áp sát đến, nhìn xuống lưng ở phía bên trái thấy một mặt trăng khuyết màu xanh, hắn cứng đờ người ra, không ý thức được mình chạm vào ấn kí, hắn hỏi:

"Ấn kí mặt trăng này ngươi có từ lúc nào?"

"Từ khi có ý thức, ta đã thấy nó ở phía sau rồi."

Qua Man cứ ngẩn người ra đó, mọi thứ đều giống như những gì mẹ hắn kể, nhưng vẫn còn một thứ nữa để xác định, con người trước mặt này có phải là em gái mình hay không:

"Những vết sẹo lâu năm này là ai làm?"

"Tô...Kiếm Gia. Qua Man đức vua ngài đừng có chạm vào lưng của ta như vậy có được không?"

Lúc này, hắn mới phát giác ra rằng nãy giờ mình dùng sức ở tay đè lên lưng Y La hơi quá... Dù sao cô cũng đang bị thương.

"Ngươi ở yên đó, ta sẽ quay lại ngay, nhớ rõ không được đi đâu hết nghe rõ chưa?"

Y La gật đầu một cái, Qua Man liền biến mất.

Cô cảm thấy cách cư xử của hắn rất kỳ lạ, không hiểu tại sao, nhưng cô cảm nhận được, hắn không có ác ý như Tô Kiếm Gia, như vậy đối với cô là tốt lắm rồi.

Một lúc sau, Qua Man quay lại, trên tay mang theo một hộp cứu thương, bảo Y La ngồi yên để hắn thoa lên những vết thương.

Qua Man làm rất nhẹ nhàng, nhưng Y La vẫn cảm thấy đau rát từ những vết thương mà Qua Man thoa thuốc vào.

Hai tiếng trôi qua, Qua Man mới thoa xong hết thuốc cho Y La, lúc này quản gia gõ cửa đi vào:

"Xin phép."

Vừa vào những thấy đức vua và một nữ nhân đang nằm trên giường mà nữ nhân còn cởi hết đồ ra chỉ mặc mỗi bộ đồ lót bên trong, gặp kính của quản gia như muốn nứt ra, quát lên:

"Bệ hạ, người đang..."

"Tư...Tư Đô, ngươi...ngươi hiểu lầm rồi, ta chỉ thoa thuốc lên vết thương cô ấy mà thôi, ngươi...ngươi đừng nghĩ bậy."

Qua Man luống cuống trả lời thành ra lấp ba lấp bấp, liếc nhìn Y La, rồi đẩy quản gia Tư Đô ra ngoài, đóng cửa lại, hắn nói nhỏ vào tai của Tư Đô:

"Tư Đô ta hy vọng ngươi sẽ bảo vệ Y La."

Tư Đô có phần không hiểu lắm hỏi:

"Tại sao thần lại phải bảo vệ cô ta?"

"Người đó là em gái mà ta từng kể cho ngươi đấy!"

Tư Đô tức giận, cười cười hỏi:

"Vậy...."

Qua Man tức thì cười trả lời:

"Vậy nên, mai ta sẽ dẫn em ấy đi dạo ngoài kia, tuần sau bọn ta sẽ quay về."

Tư Đô, tức giận, lên tiếng:

"Bệ hạ, ngài hiền triết dự báo rằng không lâu nữa Nebbia sẽ đại chiến với chúng ta đấy!"

"Ta biết rồi!"

Sắc mặt Qua Man lạnh dần, quay về phòng đóng cửa lại, nhìn Y La đang ngồi ở trên giường, làm cho hắn cảm thấy như mẫu thân của hắn đang ngồi trên giường bệnh năm đó.

Qua Man thầm biết được Nebbia sẽ đại chiến với đất nước của mình, nhưng, trước khi chuyện ấy xảy ra, hắn phải cho Y La thấy được cuộc sống ở nơi này.

"Y La, đi theo ta đi!"

Y La gật đầu, cô đi theo Qua Man ra khỏi hoàng cung, Qua Man dẫn cô đi đến một nơi mà xung quanh toàn là đèn lồng và những ngôi nhà tráng lệ xen kẽ nhau.

Đến cuối con đường, một ngôi nhà quay mặt về hướng đối diện, không như những ngôi nhà khác là đối mặt với nhau hai bên đường, chỉ riêng ngôi nhà này là đối diện với con đường cũng như cổng vào nơi này.

"Đây là lầu xanh."

Qua Man cười vui vẻ trả lời, Y La giật mình, nhìn Qua Man, không nghĩ đến một vị vua thường xuyên bỏ cung điện mà đi chỉ vì đến chỗ lầu xanh này sao?

"Vào thôi!"

Qua Man đẩy Y La vào bên trong. Bên trong lầu xanh, trang trí đơn giản, một cái sân khấu to, khoảng ba mươi cái ghế và mười cái bàn, Qua Man bên cạnh giải thích:

"Dù nói là lầu xanh nhưng nơi này không có bán kỹ nữ, chỉ bán nghệ mà thôi, những người đến đây, chủ yếu là xem vẻ đẹp của các nghệ nhân biểu diễn và tài nghệ của họ."

"Hàn, bọn này chờ cậu lâu rồi đấy! Cô gái này là ai đây?"

Một nữ nhân ăn mặc kỳ lạ, chỉ lấy một sợi dây vải quấn quanh phần ngực đầy đặn, mặc một cái quần khá rộng phủ mắt cá chân.

Cô đến chào đón Qua Man, khi nhìn thấy Y La bên cạnh có phần tò mò hỏi thăm.

"Đây Là em gái của tớ, tớ đưa em ấy vào phòng thay đồ cái đã. Li Li như thường lệ, đừng cho ai vào phòng của tớ."

"Rõ!"

Sau đó, Qua Man đẩy Y La vào phòng thay đồ, nói:

"Đợi anh một chút!"

Qua Man, cởi áo choàng màu trắng ra, bắt đầu thay đồ, Y La thấy vậy liền quay lưng lại, không nhìn về phía hắn nữa.

Một lúc lâu sau, Qua Man đã thay đồ xong, chọt chọt vai của Y La, cô quay lại thấy một vũ nữ xinh đẹp, mái tóc xanh biếc, đôi mắt xanh kim cương mang theo nét sắc sảo, đôi môi diễm lệ kiêu gợi, vòng eo thon thả, mẫu hình chuẩn của một người mẫu, một mỹ nhân.

"Q..Qua Man?"

Qua Man đưa ngón trỏ đặt giữa môi Y La, phát ra âm thanh nữ nhân:

"Phải gọi là chị."

Y La như hóa đá, cô chưa bao giờ nghĩ rằng một vị vua lại đi biến mình thành một vũ nữ, không chỉ vậy ngay cả giọng nói cũng trong trẻo, có thể nói là giọng của Qua Man còn hay hơn cả giọng nói của nữ nhân nữa.

"Để chị trang điểm cho em."

Qua Man kéo Y La đến một bức gương, nhưng cô lại cố thoát khỏi bàn tay đang lôi kéo cô, nói:

"Nhưng, những vết sẹo?"

"Không sao, không sao."

"Không mà...em không biết nhảy!"

. . .

Một nam nhân mái tóc trắng, nước da ngâm đen, nhìn về phía phòng thay đồ của Qua Man, hỏi Li Li:

"Bên trong đó có gì mà ồn ào vậy?"

Li Li cười thần bí trả lời:

"Bí mật không thể bật mí."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro