Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối tháng 8, học sinh năm nhất trường Trung học Tấn Trung trong một tuần đã hoàn thành khóa huấn luyện quân sự dưới 35 độ, chính thức vào học.

Buổi sáng hôm ấy, trời trong xanh, Lâm Vu ngồi xe của Thẩm gia, cô tạm biệt mẹ, tạm biệt dì, chính thức bước chân vào một con đường khác xa lạ.

Sau hơn 5 tiếng đồng hồ, lúc đó đã là gần trưa, Lâm Vu tới được Tấn thành. Chiếc xe dừng tại một nhà hàng gần trường. Lâm Vu đi tới ghế ngồi, nhìn thấy hai người mặc quần áo gọn gàng, chỉnh tề, " Chú Thẩm, dì Hoàng."

Đây là người duy nhất cô quen biết ở Tấn thành. Nhiều năm qua, người Thẩm gia luôn chiếu cố cho mẹ con cô.

Mẹ Thẩm đứng dậy, "Cuối cùng con cũng đến, vất vả rồi.".

Lâm Vu: " Con vẫn ổn ạ."

Cha Thẩm: "Đói chưa con? Ăn cơm xong buổi chiều có thể đến trường rồi."

Mẹ Thẩm gật đầu, "Sức khỏe mẹ con thế nào rồi ?"

Lâm Vu: "Đã uống thuốc của bác sĩ, hai ngày nay đỡ nhiều rồi ạ."

Mẹ Thẩm: " Con đừng quá lo lắng, lần kiểm tra này, bác sĩ đã nói, chỉ cần điều dưỡng tốt thân thể, sẽ không có gì đáng ngại nữa."

Mi tâm Lâm Vu hơi nhíu lại, cô đến Tấn Trung học, cách nhà quá xa, đi về một chuyến thật không dễ dàng, không cách nào chăm sóc mẹ. Thực ra, trong tâm cô rất lo lắng.

Cha Thẩm đổ đầy bát canh đưa cho cô, " Lâm Vu, đừng nghĩ nhiều nữa. Đến đây rồi, hãy an tâm học tập. Mẹ con ở đó ta sẽ cho người trông nom bà ấy."

Lâm Vu: "Cảm ơn chú."

Cha Thẩm nhìn cô khẽ mỉm cười và nói: " Đình Đình và con học cùng một lớp, sau này có chuyện gì, con cứ tìm con bé."

Lâm Vu nghĩ đến Thẩm Nghi Đình. Hai người lần đầu gặp nhau vào lúc 5 tuổi. Thẩm Nghi Đình bị một kẻ buôn người bắt cóc. Cô ấy trên đường chạy trốn được mẹ của Lâm Vu cứu thoát. Sau đó, người Thẩm gia tìm được con gái, đối với nhà Lâm Vu cảm kích không thôi. Khi biết rõ về hoàn cảnh của Lâm gia, họ cũng thật tâm nghĩ đến việc giúp mẹ con cô cải thiện cuộc sống, có điều đều bị mẹ Lâm Vu cự tuyệt.

Tuy nhiên, trong những năm này, Thẩm gia luôn gửi cho Lâm Vu một số sách và mua một số tài liệu học tập. Về điểm này, mẹ Lâm Vu không thể từ chối. Bà không có khả năng cho con gái điều kiện kinh tế tốt nhất, việc bà có thể làm là chấp nhận mà thôi. Bởi vậy, người Thẩm gia đối với mẹ con bọn họ càng tôn trọng.

Năm nay, sau khi Lâm Vu đạt hạng nhất trong kỳ thi Trung học toàn thành phố, Thẩm gia đã thương lượng với mẹ Lâm rồi, Lâm Vu rất thông minh, tiếp tục học ở quê quả thật là một điều đáng tiếc. Cuối cùng, Lâm Vu đồng ý đến Nhất trung ở Tấn thành học tập.

Kết thúc bữa cơm trưa, Lâm Vu tự mình tới trường học. Thẩm gia đã sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, trong lòng cô rất cảm kích.

"Thầy Trương đang ở văn phòng tầng hai của tòa nhà phòng học, con hãy đi tìm cậu ấy. Bình thường nếu có việc, có thể gọi điện cho ta."

Lâm Vu gật đầu, "Chú, dì, vậy con vào đây ạ !"

Mẹ Thẩm: "Đứa trẻ Lâm Vu này thật hiểu chuyện."

Cha Thẩm: "Đúng vậy, thật không dễ dàng. Đình Đình bình thường mà hiểu chuyện bằng một nửa của con bé tôi đã hài lòng rồi."

Mẹ Thẩm liếc nhìn ông: "Cũng không biết là do ai dạy." Thẩm Nghi Đình sau khi bị bắt cóc và tìm được trở về, Thẩm gia càng sủng ái cô vạn phần.

Mẹ Thẩm có vài phần lo lắng, "Không biết hai đứa trẻ này có thể hòa thuận với nhau không ?"

Cha Thẩm cười: "Tôi thấy đứa trẻ Lâm Vu này trầm ổn, tính cách cũng không tồi."

Mẹ Thẩm mím môi: "Lâm Vu trầm ổn, có điều nó giống với mẹ nó, rất kiêu ngạo."

Cha Thẩm là người làm kinh doanh, đương nhiên nhìn ra điều đó. Huống hồ Lâm Vu đến Nhất Trung học tập, Thẩm gia cũng không hề giúp gì. Nhất Trung vì muốn thu hút sinh viên tốt, không chỉ học phí miễn phí mà còn có 500 tệ tiền trợ cấp sinh hoạt mỗi tháng. Ngoài ra, Lâm Vu còn là người duy nhất môn Hóa đạt điểm tuyệt đối trong thành phố, trường học cũng xem trọng điểm này ở cô. Sau khi vào học, trường dự định cho cô gia nhập vào đội thi đấu. Hằng năm, Nhất Trung đều có học sinh tham gia Olympic giành giải thưởng. Nếu đạt được giải Nhất toàn quốc, họ sẽ được đảm bảo có một vị trí trong các trường đại học danh tiếng, có điều con đường này không dễ như thi Đại học.

Cha Thẩm không khỏi bật cười: " Đứa trẻ này sao lại thông minh đến thế ?"

Trong trường học khung cảnh an tĩnh, thỉnh thoảng truyền đến tiếng đọc sách đều đều, Lâm Vu tìm thấy văn phòng của giáo viên Trung học.

Chủ nhiệm Trương Cần nhìn thấy cô, lập tức đứng dậy khỏi chỗ ngồi, "Là Lâm Vu sao ?"

"Thầy Trương."

"Buổi sáng vội vã từ nhà trở lại đây sao ?"

Lâm Vu gật đầu.

Trương Cần nở nụ cười trấn an cô: "Tiết đầu tiên buối chiều là Địa lý, em lên lớp trước đi." Hắc mã năm nay của thành phố, một người ở trấn nhỏ cách xa vạn dặm bỗng nhiên trở thành Thủ khoa của kỳ thi Trung học, toàn bộ giáo viên toàn thành phố cũng đều bị chấn động rồi. Các trường Trung học ở Tấn thành đều muốn giành lấy, cuối cùng vẫn là bị Nhất Trung giành được. Chủ nhiệm và anh ta đã trao đổi qua rồi, tập trung để mắt tới một người duy nhất.

" Sau này có chuyện gì cứ tìm thầy." Trương Cần là giáo viên mới, tốt nghiệp Nghiên cứu sinh nửa năm, sau khi tham gia cuộc thi biên chế giáo viên, tháng 9 chính thức đến Nhất Trung dạy học.

Lâm Vu gật đầu.

"Báo cáo". Ngoài cửa truyền đến âm thanh của một nam sinh.

"Vào đi."

Thầy Trương quay đầu, " Tần Hoành, em đến đúng lúc lắm. Đây là Lâm Vu lớp chúng ta. Cô bé vừa mới đến, em đưa cô bé đến lớp trước nhé. Anh ta nghĩ một lúc, "Chỗ ngồi phía trước em vẫn còn trống, Lâm Vu tạm thời ngồi đó. Thầy sẽ đến lớp 3 ( lớp 10-3) giao chút bài tập. Ngoài ra thuận tiện thông báo một chút, tiết Âm nhạc cuối cùng, giáo viên âm nhạc có việc, thầy sẽ đến lớp nói chút chuyện."

Tần Hoành: "Tiết Âm nhạc đổi thành tiết Toán ?"

Trương Cần làm sao không biết tâm tư của học sinh, cười nói: "Tôi nào dám. Tuy rằng mới bắt đầu vào học, em cũng đừng lười biếng, chuẩn bị tốt cho cuộc thi Toán, lớp trên có vài người vô cùng lợi hại." Trong lời nói đối với vị nam sinh này đều là ưu ái.

Tần Hoành nhàn nhạt đáp một tiếng, căn bản không đặt lời nói của thầy giáo trong lòng.

Tần Hoành mặc đồng phục học sinh mùa hè, vóc dáng cao ráo, sơ mi trắng, quần đồng phục màu đen, thiếu niên khuôn mặt anh tuấn, trong tay cầm cuốn sách bài tập, đứng ở đó phong thái sáng ngời.

Lâm Vu và cậu bốn mắt nhìn nhau, khuôn mặt đẹp trai ấy khiến cô hoảng hốt một chút, mơ hồ nhớ đến thiếu niên cười, đôi mắt đầy kiêu ngạo. Cô sững người vài giây, khóe miệng nở nụ cười thản nhiên, lễ độ nhưng không nhiệt tình.

Tần Hoành kéo kéo khóe miệng, để lộ 8 chiếc răng trắng. Cậu liếc mắt đánh giá cô, dáng người mảnh khảnh, tóc đuôi ngựa, lộ ra cái trán bằng phẳng, cô mặc áo sơ mi trắng, quần jean màu lam, quần áo được giặt rất trắng. Dưới chân là đôi giày thể thao. Tuy rằng sạch sẽ, nhưng cũng là giặt đến mỏi tay. Cậu biết cô, người duy nhất vắng mặt trong khóa huấn luyện quân sự, cũng là người đạt hạng nhất toàn thành phố.

Cậu dừng lại trên đôi mắt cô, cặp mắt ấy rất sáng. Khi nhìn mọi người sẽ khiến người ta cảm thấy cô rất dịu dàng, nhưng nếu nhìn sâu hơn nữa sẽ thấy đáy mắt tựa hồ có thứ gì đó ẩn giấu bên trong, làm người ta rất muốn tìm tòi nghiên cứu. Cậu nói : "Tôi đưa cậu về lớp trước."

Lâm Vu nhẹ nhàng nói một câu: "Cảm ơn."

Trong phòng, lớp học vô cùng náo nhiệt. Khi Tần Hoành và Lâm Vu tiến vào, lớp học đột nhiên im lặng, mọi người đều nhìn bọn họ.

"Cậu ngồi chỗ này đi."

Lâm Vu nhìn thoáng qua bàn bên cạnh, xác định người ngồi cùng bàn là một nữ sinh. Cô đặt chiếc cặp xuống, nói với Tần Hoành tiếng cảm ơn lần nữa rồi trong nháy mắt quay người ngồi xuống, không nói thêm lời nào nữa.

Trên bàn của cô có vài cuốn sách mới, gọn gàng và ngắn nắp, có lẽ là bạn cùng bàn giúp cô sắp xếp. Cô nghĩ, người bạn cùng bàn này có lẽ rất dễ ở chung.

Tần Hoành ngồi ở phía sau ánh mắt đăm chiêu nhìn cô. Cô ngồi trầm lặng ở đó, sống lưng thẳng tắp đặt bút viết.

"Tần Hoành, tan học đi chơi bóng không ?". Khuất Thần ngồi bên cạnh cười nói.

Tần Hoành: "Buổi tối nhà tôi có việc."

Khuất Thần giương cặp mắt về phía Lâm Vu: "Đây là Thủ khoa của chúng ta ?".  Cậu ta không e dè mà nhìn Lâm Vu thật lâu, nói: "Chất lượng giáo dục của nông thôn tốt vậy sao ?"

Lâm Vu với thành tích đứng nhất mà đoạt được Thủ khoa Trung học Tấn thành, quả thực làm cho người ta kinh ngạc, phần nhiều là mở rộng tầm mắt. Khó có thể tin, thậm chí có phần xấu hổ, đám trẻ ở thành phố điều kiện tốt như vậy, nhưng lại học không bằng đám trẻ ở nông thôn.

"Tôi xem điểm số rồi, cô ấy cao hơn cậu 4 điểm."

Tần Hoành trước nay đều không lưu tâm điểm số.

Khuất Thần chạm vào khuỷu tay cậu (Tần Hoành), "Sao cậu lại đưa cô ấy đến vậy ?"

Tần Hoành liếc mắt nhìn cậu ta, ý tứ chính là cậu nói quá nhiều.

Khuất Thần đau khổ nói: " Thật ngưỡng mộ! Có phải Thủ khoa đều không cần phải huấn luyện quân sự ? Lâm Vu đúng không. Cái tên này, vừa Ling (số 0) vừa Wu (không có gì), là muốn tất cả đều không có gì sao ?"*

*Bạn Khuất Thần đang chơi chữ vì Lin đồng âm với Ling (số 0) và chữ Wu trong tên Lâm Vu nghĩa là không có.

Lâm Vu đương nhiên nghe thấy lời bọn họ nói, đầu cô hơi cúi thấp, trên mặt cơ hồ không hề dao động. Trình độ giáo dục ở nông thôn quả thực không thể so bì với trường học thành phố, cô nâng nâng tay nhìn lớp học ở trước mắt. Các phòng học sáng sủa rộng rãi, bàn học gọn gàng ngăn nắp, thậm chí còn có cả máy tính, điều hòa. Những thứ này các trường học ở trấn đều không có.

Lâm Vu nghĩ đến lời mẹ nói khi khuyên cô tới Nhất trung, là bà liên lụy cô, bà không thể cho cô được thứ gì....

Lúc này, một cô gái vội vàng chạy tới, trong tay cầm vài quyển sách, bởi vì vội vàng chạy mà thở hổn hển.

"A, cậu đến rồi !". Bạn cùng bàn rất nhanh giấu quyển sách vào trong cặp. "Tôi là Khương Hiểu, Khương trong Khương Tử Nha,  Hiểu trong giấc ngủ xuân chưa tỉnh."

"Tôi là Lâm Vu, song mộc lâm, Vu trong hoang vu."

Khương Hiểu phì cười: "Là Tiết Vu Hành mới phải."

Mắt Lâm Vu sáng lên, cô biết Khương Hiểu đã đọc qua Hồng Lâu Mộng.

"Tôi biết cậu, cậu là Thủ khoa của khóa chúng tôi."

Lâm Vu khẽ cười.

"Cậu cười lên trông thật đẹp." Khương Hiểu nhìn khuôn mặt của Lâm Vu: " Sao da cậu trắng vậy ?"

Lâm Vu:"...."

Tần Hoành phía sau: "....."

Khương Hiểu nhìn chằm chằm vào Lâm Vu.

Lâm Vu có phần hơi ngượng ngùng, sau huấn luyện quân sự, mọi người đều vì phơi nắng mà đen đi ít nhiều. Có lẽ là cô có gen di truyền khá tốt, giống mẹ cô, làn da đều rất trắng.

Khương Hiểu: "Sao cậu không đi huấn luyện quân sự thế ?"

Lâm Vu: "Mẹ tôi bị bệnh, tôi không đi được." Giọng Lâm Vu không lớn không nhỏ, Tần Hoành và Khuất Thần đều nghe thấy.

Khương Hiểu cười, không hỏi gì nữa, nói vài câu huấn luyện rất khổ, trong lớp còn có nữ sinh ngất xỉu.

Tuy rằng đây là lần gặp đầu tiên của họ, nhưng họ đã sớm tìm thấy cảm giác.

Khuất Thần sờ sờ cái mũi, sắc mặt ngượng ngùng, anh ta chuyển chủ đề, hỏi: "Khương Hiểu, cậu vừa giấu vật gì thế ?"

Khương Hiểu: "Nữ hoàng <<Đọc sách giáo khoa toàn diện>>" (Câu này mình không biết dịch sao nữa)

Khuất Thần cười nhạo: "Bìa sách giáo khoa của nữ hoàng lúc nào thì đổi thành truyện tranh ?"

Khương Hiểu: "Khuất Thần thị sao cậu không mở tiệm sách đi ?"

Mọi người: "......"

Chỉ có duy nhất Lâm Vu vẻ mặt im lặng, sau này, cô nói với mọi người rằng bởi vì cô ấy không biết đó là cửa hàng, cô tưởng rằng Khuất Thần thị là chính là tên của Khuất Thần."

Tiết học cuối cùng, Trương Cần đúng hẹn mà tới.

"Yên tâm, tiết này không học Toán, cô Dư của các em thật sự có việc. Hiếm khi có thời gian, tôi đến sắp xếp công việc của lớp một chút. Hiện tại mọi ngươi đều biết tôi rồi chứ?"

Lớp học nháy mắt cười rộ lên.

Những ngày này huấn luyện quân sự, Trương Cần đều đi trông bọn họ, ai mà không biết anh ta chứ ?

"Bây giờ chúng ta sẽ quyết định các ứng cử viên cho ủy ban cho lớp, có ai tự tiến cử hay không ?"

Trương Cần nhìn một vòng, vẫn chưa có ai tiến cử, "Vậy tôi chỉ tên nhé. Lớp trưởng Tống Dật Minh, ủy viên học tập Giang Nam, đại diện môn Toán Tần Hoành, đại diện môn Tiếng Anh Thẩm Nghi Đình,...". Anh ta vừa nhìn bảng thành tích vừa nhớ kỹ tên, " Vậy môn Hóa Lâm Vu đại diện đi."

Lâm Vu sững sờ.

Trương Cần đã nhìn thấy chỗ ngồi của cô, "Vẫn chưa giới thiệu với mọi người, Lâm Vu lớp chúng ta, buổi chiều cô ấy vừa mới đến, mọi người làm quen một chút."

Lâm Vu đứng dậy tại chỗ ngồi của mình, sắc mặt lãnh đạm, có sự chững chạc hơn so với các bạn cùng lứa.

Trương Cần khoát khoát tay để cô ngồi xuống, "Lời khác tôi cũng không nói nhiều nữa, tóm lại, học tập chăm chỉ, không phụ thời gian. Tiếp theo, các em tự học đi." Anh ta không dám mới bắt đầu vào học liền chiếm thời gian môn học phụ, bằng không thì những đứa trẻ này sẽ bùng nổ mất. (Nguyên văn là "还不炸" ). Chậm rãi, dùng nước nóng luộc ếch nhái, để chúng dần thích ứng với cuộc sống Trung học.

Lâm Vu mới đền liền được bổ nhiệm chức đại biểu Hóa học, các bạn học trong lớp đều rất hiếu kì.

Có điều sau đó nghe nói đây đều là giáo viên chủ nhiệm chọn, mọi người cũng không ý kiến gì nữa.

Lâm Vu rất nhanh liền thích ứng với cuộc sống Trung học, tính cách cô an tĩnh, hầu như đều không chủ động nói chuyện với người khác, bình thường trong lớp cũng không dễ thấy.

Cô cũng không thích ra ngoài, lúc nào cũng ngồi tại chỗ, không phải làm bài tập thì là đọc sách, thỉnh thoảng nằm xuống bàn nghỉ ngơi. 

Năm nhất Nhất Trung không phân lớp thực nghiệm, học sinh mỗi lớp đều được sắp xếp ngẫu nhiên bằng máy tính. Ngoại trừ mấy người Khuất Thần, Thẩm Nghi Đình, hai người này đều là do lãnh đạo trường đưa tới.

Lâm Vu làm xong đề bèn cầm chiếc cốc đi lấy nước. Vừa ra khỏi cửa lớp, liền nhìn thấy Tần Hoành, Khuất Thần phía đối diện đang đi tới, họ đi đến đâu cũng đều là tiêu điểm.

Lâm Vu theo bản năng tránh ra.

Tần Hoành cũng nhìn thấy cô,  ánh mắt hai người chạm nhau trong không trung, Lâm Vu không dấu vết mà tránh đi.

Tần Hoành vẻ mặt không hiểu: "...."

Khuất Thần không ngừng cười hì hì: "Anh bạn, cậu đẹp trai quá khiến người ta không dám nhìn."

Trong lòng Tần Hoành có vài phần kỳ lạ, căn cứ vào mấy ngày nay cậu quan sát, Lâm Vu người này rất an tĩnh, ngoại trừ học tập, hầu như không có chủ đề câu chuyện với mọi người, có điều quan hệ với vài người xung quanh cũng không tồi, bàn phía trước phía sau có câu hỏi hỏi cô, cô đều rất nghiêm túc giảng giải phân tích, bao gồm Tôn Dương ngồi cùng bàn, bài tập không giao nộp, cô đến nhắc nhở, còn hỏi một câu: "Cậu xem bài tập của Tần Hoành làm xong chưa, rồi đưa cả cho tôi", đến chỗ cậu, liền rất thuận tiện. 

Sao Lâm Vu đối với một mình cậu có phần hờ hững.

Tiết Tiếng Anh tiếp theo có bài kiểm tra. Bài kiểm tra được truyền từ trên xuống dưới, Tần Hoành đang nghịch cây bút. Truyền đến cuối cùng, Lâm Vu xoay người, chuyển hai tờ cuối tới phía sau. Kết quả, rõ ràng Tần Hoành ngồi ngay sau cô, cô lại chuyển cho Tôn Dương ngồi cùng bàn.

Tần Hoành: "....."

Tần Hoành nghiêng đầu, chậm rãi lấy bút, nắp bút nháy mắt bật ra, vừa vặn rơi ngay dưới chân Lâm Vu.

Tôn Dương nhìn qua, mở miệng chủ động giúp đỡ: "Lâm ——"

Tần Hoành liếc mắt nhìn cậu ta, hô lên: "Lâm Vu"

Lâm Vu vừa ghi xong tên, động tác ngừng lại.

Chỉ nghe phía sau truyền đến một giọng nói lười biếng: " Giúp tôi nhặt cái bút một chút."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro