chuong 69:Ngoại truyện : nhật kí mang thai của Cố Bảo Bối ( 3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giải thưởng Kim Long cho vai nữ phụ xuất sắc nhất, tổ diễn ‘Cô bé lọ lem màu đen’ có hai người được, đó là chị Nhược Phàm và Thư Sảng. Nhắc tới cũng khéo, trao thưởng cho vai nữ phụ xuất sắc nhất lại là tổng giám đốc Mạc thị, Mạc Nặc Vân. Cố Bảo Bối thấy anh họ nhà mình mặc một bộ âu phục màu trắng có thêm một cái nơ hồng, mặc dù đẹp trai bức người nhưng cũng hiện lên một thân phòng lưu. Lập tức không nhịn được nhớ lại khi còn bé, anh họ len lén đem hoa cài đầu màu hồng của cô cài trước ngực đi học, cô ôm cánh tay Phó Quân Nhan cười mấy tiếng, mới dán lên tai anh nhỏ giọng nói, Phó Quân Nhan nghe liếc mắt đưa tình nhìn cô, yêu thương sờ sờ đầu Bảo Bối.

Âm thanh của Cố Bảo Bối không nhỏ, lời này rất nhanh truyền vào tai Thư Sảng , Thư Sảng nghe xong mặt mày cũng kéo kéo, nhớ tới tình cảnh mấy lần gặp người đàn ông này, vô cùng khinh thường liếc mắt nhìn người đàn ông phong lưu trên sân khấu, thật sự đáng xấu hổ. Cố Bảo Bối rất mong đợi giải thưởng nữ phụ xuất sắc nhất này, nhưng cũng rất mâu thuẫn, chị Nhược Phàm và Thư Sảng đều là bạn tốt của cô, mỗi năm đều rất cố gắng, đều rất chăm chỉ. Mỗi lần trải qua một màn, kĩ thuật diễn không hề tầm thường. Vì vậy càng thêm khẩn trương, dứt khoát ôm cánh tay Phó Quân Nhan, đôi mắt xanh thẳm mở thật lớn. Phó Quân Nhan thấy cá nóc nhà anh kích động vì bạn bè, dịu dàng vỗ vỗ tay cô nói: “Đừng khẩn trương. Tuyệt đối sẽ vào vòng.” Cố Bảo Bối gật đầu một cái, nhưng vẫn bĩu môi nói: “Anh họ thật là phiền, nhanh lên đọc tên người nhận thưởng đi chứ………. Oa oa ao.”

Câu nói của Bảo Bối còn chưa dứt đã thấy Mạc Nặc Vân mở lá thư ra, cúi đầu nhìn một loạt cái tên trong danh sách. Mặt mày kéo ra, hắng giọng một cái, nở nụ cười nhìn về phía đài nói: “Giải thưởng Kim Long cho vai nữ phụ xuất sắc nhất là… ai nha.” Anh cố ý dừng lại một chút, có chút không tin nhìn lại danh sách một lần, nở nục cười cợt nhả nói: “Tôi còn tưởng là ban tổ chức ghi sai rồi, tại sao lại đưa danh sách nam phụ cho tôi.” Nói xong Mạc Nặc Vân lại rất ngứa da thở dài một cái nói: “Huy chương dành cho vài nữ phụ xuất sắc nhất thuộc về Thư Sảng của ‘cô bé lọ lem màu đen’.”
Cố Bảo Bối đối với hành động của anh họ nhà mình chỉ biết im lặng tuyệt đối, rối rắm đứng dậy ôm Thư Sảng một cái trước khi cô ấy lên sân khấu, trong miệng cũng không biết nói gì, ngược lại, Thư Sảng lại nở nụ cười hở cả hàm răng trắng lắc đầu với cô, ý bảo không sao. Bảo Bối xoay người ngồi lên ghế bắt đầu thủ thỉ, giương mắt nhìn Phó Quân Nhan nói: “Cái đó……. Anh nói xem, anh họ có phải chỉ có bề ngoài phong độ thôi đúng không, là một người chuyên khoe khoang à? Không phải anh ấy muốn diễn cá đùa giỡn nên vui đùa một chút chứ, vậy nên anh ấy ghen tị với Thư Sảng à? Không đúng. Vậy cũng không nên là Thư Sảng. Chẳng lẽ…..” Gương mặt nhỏ nhắn của Bảo Bối hơi giương lên, ánh mắt trong suốt nhìn Phó Quân Nhan nói: “Chẳng lẽ anh họ ghen tị Thư Sảng đẹp trai hơn anh ấy sao? A ha ha ha…”

Ở bên này Cố Bảo Bối đang nói nhỏ, nhưng trên sân khấu lửa cũng rất mạnh, chỉ thấy Thư Sảng nở nụ cười ung dung nhận cúp, nói xong lời cảm ơn, cũng không đi xuống dưới đài ngay, cô xoay người, trước mặt mọi người, nặng nề đạp Mạc Nặc Vân một cái, sau đó cô nâng lên khóe môi nở nụ cười tà tà, cười mắng: “Bảnh bao.” Cố Bảo Bối ngồi dưới đài thấy anh họ nhà mình kêu rên mới ngẩng đầu lên, sau đó cô ngạc nhiên, nhìn thấy anh họ cô từ nhỏ đã luôn rất coi trọng bề ngoài của mình, lại đứng trên sân khấu của buổi lễ trao giải thưởng Kim Long , nơi đang được truyền hình trực tiếp, đau đến không muốn sống ôm chân, mặt mũi nhăn nhó, trong miệng kêu không ngừng: “Đau, đau, đau. Cô không phải là con gái à?”

“Anh nói thử xem.” Thư Sảng hơi cau mày, xoay người nhìn về phía người xem, đặc biệt là nhóm fan của cô giơ giơ cái cúp lên, thoải mái đi ra ngoài.

“Đây là tình huống gì vậy?” Bảo Bối bó tay, nhếch nhếch khóe môi, lôi kéo ống tay áo của Phó Quân Nhan.

“Tình huống tốt.”

“À. Bị giẫm hoàn hảo à? Hình như đây là lần đầu tiên em nhìn thấy Thư Sảng đi giầy cao gót, ách …… anh họ…….”

“Cũng tốt vô cùng, không đánh nhau thì không quen biết mà.” Phó Quân Nhan nở nụ cười có thâm ý khác.

“À.” Cố Bảo Bối sắp hôn mê rồi. Phó Quân Nhan nhìn nhìn cô an ủi, từ trong túi áo khoác của mình thần kì móc ra một cái bánh hạnh nhân, nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của cô hỏi: “Có đói bụng không, ăn lót dạ nhé?"

Cố Bảo Bối rất hưng phấn, vì vậy nhanh chóng quên đi chuyện của anh họ và Thư Sảng, đáng yêu liếm liếm đầu môi, nhìn chằm chằm vào cái bánh, mạnh mẽ gật đầu nhận lấy.

Giải thưởng nam diễn viên chính xuất sắc nhất không nghi ngờ gì

































Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro