chuong 70:Ngoại truyện : nhật kí mang thai của Cố Bảo Bối (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phó Quân Nhan nghe xong nở nụ cười ấm áp khác thường, bất đắc dĩ lắc đầu, nghiêng mặt nhìn Cố Bảo Bối nháy mắt mấy cái, sau đó vỗ vỗ đầu của cậu nhóc kia nói: “An An muốn chụp hình thì phải ngồi xuống, không thể ôm anh rể và chị em như vậy được biết không?”

Cố Tiểu An vừa nghe xong lập tức lấy lại tinh thần, nở nụ cười hiện lúm đồng tiền, nháy nháy mắt nói: “An An sẽ nghe mà, An An ngồi ạ.” Nói xong lặp tức ôm chân Phó Quân Nhan ngồi lên. Phó Quân Nhan lại để cậu nhóc ngồi xuống dưới chân. Chính anh lại ngồi lên trên, bình tĩnh nói nhỏ mấy câu với nhiếp ảnh gia, nhiếp ảnh gia gật đầu một cái, quay người ra ngoài, một lát sau đã mang về một băng ghế ngồi. Phó Quân Nhan nhận lấy, ôm lấy An An để cậu nhóc ngồi bên cạnh chân anh và Bảo Bối, vỗ vỗ đầu cậu nhóc, khiến cậu nhóc ngồi nghiêm chỉnh bên chân anh và Cố Bảo Bối. Cố Tiểu An rất vui mừng, ngoan ngoãn đặt hai tay nhỏ bé lên chân, phồng gương mặt bánh bao, cười khúc khích nhìn về phía máy ảnh. Rất nhanh đã chụp xong hình của giấy hôn thú.

Một bạn học ngốc nghếch có tên là An An lại vui mừng rất lâu, thấy ai cũng kêu lên: “An An kết hôn rồi, An An gả cho chị.” Cậu nhóc không biết mình bị người anh rể đen tối của mình lừa dối. Hình trên giấy hôn thú là nửa người, cậu nhóc à, trong hình không có nhóc đâu. Anh rể nhóc đạo hạnh quá cao thâm rồi, đúng là An An ngốc nghếch.

Có một hôm bạn học An An ở nhà, cậu nhóc vui vẻ thấy tờ giấy hôn thú màu đỏ chị đặt trong ngăn tủ, Cố Tiểu An lấy ra nhìn, cậu nhóc vốn là rất mong đợi mở ra, vừa nhìn xong là bắt đầu khóc oa oa, chạy lung tung khắp phòng hô lên: “ô ô ô, không thấy An An. Không thấy An An. Bắt nạt An An. Ô ô ô ô. Lừa gạt đứa trẻ. Ô ô ô ô.”

Cố Bảo Bối ôm nhóc dỗ hết cách, lấy tấm ảnh nhỏ cho Cố Tiểu An chơi nhưng cậu nhóc vẫn mếu máo. May mắn lúc này Phó Quân Nhan giơ hai túi thức ăn trở về, xoay người vào phòng, không hiểu anh biến đâu ra một tấm hình ngày đó chụp ở cục dân chính có đầy đủ hình của An An. Sau đó nghiêm túc dính vào giấy hôn thú ngay trước mặt của An An. Vì vậy, cuối cùng bạn học An An cũng nín khóc mỉm cười, cũng vì vậy hình trên giấy hôn thú của Phó Quân Nhan và Cố Bảo Bối có thêm cả Cố Tiểu An.

An An vì thế mà lại vui sướng thật lâu, rất nhiều năm về sau, có cô gái xinh đẹp theo đuổi cậu nhóc, An An của chúng ta rất bình tĩnh nói với người ta: “Thật xin lỗi, tôi đã kết hôn từ rất lâu rồi….”

Bảo Bối cũng có tình cảm với Tiểu Khải, nhưng bởi vì cô đang mang thai nên không thể nuôi chó, cô phải đưa Tiểu Khải đi nhưng trong lòng cũng không thấy thoải mái. Sau đó trong một lần ý tưởng đột phát, cô bắt anh họ mình mỗi ngày đều ôm Tiểu Khải để Tiểu Khải nói chuyện với cô qua video. Vì vậy, mỗi tối, trong nhà họ Phó lại nhìn thấy hình ảnh một cô gái xinh đẹp ôm một cậu nhóc đáng yêu, nhìn vào màn hình máy tính nói chuyện với một con chó màu trắng, nói không ngừng, con chó kia cũng thỉnh thoảng gâu gây vài tiếng, giống như họ đang thực sự nói chuyện với nhau. Thật sự rất buồn cười, nhưng tất cả mọi người lại nhìn mãi cũng không chán, thấy Mạc Nặc Vân nói, từ ngày thứ ba. Tiểu khái bắt đầu đúng giờ là nhảy lên chỗ máy tính nhìn vào camera sua gâu gâu

























Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro