1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phần 1

Lâm Thanh Nghiêu nhìn kịch bản toàn là lời kịch, cảm thấy thật là nhức đầu.
Ngày hôm qua vừa chụp vừa diễn cả ngày, mặc dù An Dao giúp cô nấu canh gừng uống, nhưng cũng không ngăn được cơ thể bị nhiễm lạnh.

Đạo diễn ở một bên giảng dạy cách diễn, Lâm Thanh Nghiêu quấn chặt áo lông vũ trên người, thỉnh thoảng gật gật đầu.

Lần diễn này là Sở Dịch đóng vai nam chủ lôi kéo cô chạy thoát khỏi vụ nổ.
Đạo diễn yêu cầu Lâm Thanh Nghiêu diễn xuất phải vừa biểu lộ sự sợ hãi, đồng thời vừa thể hiện sự vui sướng khi nam chủ xuất hiện, cứu mình.
Nói xong, đạo diễn để Lâm Thanh Nghiêu cùng Sở Dịch tập lời kịch.
Sở Dịch đã có nhiều năm kinh nghiệm diễn xuất, tuy rằng hiện tại cũng chỉ mới hai mươi lăm tuổi, nhưng đã gặt hái được nhiều giải thưởng, xem như một ảnh đế trẻ tuổi.
Lúc trước, Lâm Thanh Nghiêu đã cùng hắn hợp tác trong hai bộ phim truyền hình, trong đó một bộ là đóng vai tình lữ, cho nên ăn ý vẫn phải có.
Hơn nữa hai người đều là người có thực lực và danh tiếng, một người ảnh đế một người ảnh hậu.
Rất nhiều cảnh diễn đều chỉ là một lần diễn là được.
Tỉnh đi rất nhiều thời gian không cần thiết.

Đạo diễn nhìn đồng hồ : “Được rồi, hôm nay đến đây thôi, các vị vất vả.”
Lâm Thanh Nghiêu ho khan một chút, trợ lý Tiểu Trần đưa nàng thuốc trị cảm và ly nước.
Bởi vì sợ sau khi uống thuốc sẽ gây cảm giác buồn ngủ, ảnh hưởng đến tiến độ quay chụp, nên đến bây giờ Thanh Nghiêu mới chịu uống.

Vừa uống xong, Lâm Thanh Nghiêu liền thấy trước mặt mình xuất hiện một bàn tay trắng nõn thon dài, khớp tay rõ ràng.
Lâm Thanh Nghiêu nhìn Sở Dịch đưa viên kẹo sữa qua, thấp giọng nói cám ơn.

Cô xác thực đặc biệt sợ đắng, có thể là do khi còn nhỏ uống nhiều dược quá.
Thanh Nghiêu mở giấy gói ngoài ra, đem kẹo sữa bỏ vào trong miệng, sữa bò trộn lẫn vị mật ong ở trong miệng cô làm mất đi vị đắng. Xung quanh đầu lưỡi đều cảm thụ được vị ngọt.

Sở Dịch nhẹ giọng cười cười: “Ngọt sao?”

Lâm Thanh Nghiêu gật đầu: “Ân.”

Cô không muốn cùng hắn có quá nhiều quan hệ, bởi vì bọn họ hợp tác nhiều lần, thế nên tai tiếng giữa hai người cũng ngày càng lớn.

Lần này, đoàn phim vì muốn tạo độ hot,thậm chí còn quay video hậu trường đăng lên mạng.
Lâm Thanh Nghiêu nhìn đoạn video cắt ghép cảm thấy thật thần kì, cư nhiên lại tự nhiên như vậy.
Cô rời khỏi video, nhìn thoáng qua bình luận phía dưới.
【 Tiểu Lâm nhà ta thật là đẹp mắt!!! Da trắng mĩ mạo, chân lại dài! 】
【 hì hì hì hi  cặp CP tái xuất !! 】

【 hy vọng nhóm paparazzi nỗ lực hơn, sớm một chút đào ra ảnh hai người ở bên nhau.  】
……
Đầu giống như càng đau.
Tài xế quay đầu nhìn cô: “Về khách sạn sao?”
Thanh Nghiêu đem iPad đặt ở một bên: “Đi nhà chính.”

Hôm nay là sinh nhật ba của Phó Trình, sáng sớm, Phó Trình liền gọi điện thoại cho Lâm Thanh Nghiêu, bảo nàng hôm nay diễn xong về nhà lớn.

Tài xế lái xe chạy đến đại trạch, Lâm Thanh Nghiêu nhìn gương sửa sang lại ăn mặc, trầm mặc một hồi, cô từ trong túi lấy ra một hộp nhẫn màu đỏ, mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương tinh xảo, lấp lánh ánh quang, Thanh Nghiêu đeo nó ở ngón áp út, xác nhận không có lầm sau mới xuống xe.

Nhà cao cửa rộng nhiều quy củ, đặc biệt là mẹ của Phó Trình, nguyên bản ghét bỏ Lâm Thanh Nghiêu xuất thân là diễn viên.
Bà không chỉ một lần chỉ trích cô chỉ là con hát.
Tuy rằng trong lòng khó chịu, nhưng chỉ có thể nhịn.

Thanh Nghiêu cầm túi xuống xe, vị trí nhà họ Phó thực xa, nhưng lại rất thanh tịnh, quanh mình phong cảnh rất đẹp, có biển có rừng cây.Bây giờ người có tiền đều không ở trung tâm thành phố mà đều chọn những nơi an tĩnh.

Lâm Thanh Nghiêu nhìn đồng hồ, may là không đến trễ.
Khi cô vào nhà, phòng khách đã đầy người, đèn treo thủy tinh tản ra ánh sáng chói mắt, mọi người trò chuyện vui vẻ với nhau, cũng không vì Thanh Nghiêu đến mà dừng lại.

Cũng không có một người quan tâm cô, Lâm Thanh Nghiêu cũng chẳng cảm thấy xấu hổ, cúi đầu uống ngụm trà, hơi đắng, nhưng lại giúp nâng cao tinh thần.

Phó Ngộ từ trên lầu đi xuống, cho dù đã bước vào tuổi trung niên, nhưng tinh thần vẫn rất minh mẫn, thần sắc nghiêm túc, không giận tự uy.
Thanh Nghiêu cúi đầu chuyển động chiếc nhẫn cưới ở ngón áp út, Phó Ngộ ngồi xuống ghế trên cùng, nhẹ giọng khụ khụ, mọi người đang ầm ĩ, lập tức im lặng. 
Phó Ngộ nhìn Lâm Thanh Nghiêu, hỏi cô : “Phó Trình đâu?”

Lâm Thanh Nghiêu sửng sốt một hồi: "Công ty có việc, khả năng tối nay anh mới đến.”

Cô không rõ lắm Phó Trình vì sao lại tới trễ, thuận miệng bịa ra lí do, bất quá anh mỗi ngày đều luôn ở công ty, cũng chỉ còn khả năng này.
Rốt cuộc anh là người coi trọng thời gian, không có khả năng vô duyên vô cớ đến trễ.

Phó Ngộ gật đầu: “Vậy trước không đợi hắn.”
Ông nhìn Lâm Thanh Nghiêu: “Mấy ngày trước đây nghe nói phụ thân con bị bệnh, khá hơn chút nào không?”
Lâm Thanh Nghiêu gật đầu: “Chỉ là cảm nhẹ, hiện tại đã khá hơn nhiều.”

Ba mẹ Thanh Nghiêu đều đang sống ở nước ngoài, công ty gia đình đều giao cho anh trai cô quản lí.
Lâm Thanh Nghiêu giơ chén rượu đứng dậy: “Ba, sinh nhật vui vẻ.”

Phó Ngộ gật đầu, biểu tình nghiêm túc trên mặt hơi buông lỏng: “Ân.”

Kính rượu xong, Lâm Thanh Nghiêu từ trong túi lấy ra một cái hộp đưa cho ông: “Trên đường tới đây con có mua một món quà, không biết ba có thích hay không.”
Phó Ngộ than nhẹ một tiếng: “Ba chỉ hy vọng ngươi cùng Phó Trình có thể……”
Mấy chữ đằng sau bị ông yên lặng nuốt xuống, “Có thể hảo hảo là được.”
Lâm Thanh Nghiêu biết ông muốn nói cái gì.

Cô bình thản nhìn xuống bụng nhỏ của mình, nếu cho ông biết, chính mình cùng Phó Trình kết hôn lâu như vậy, thậm chí việc phu thê cũng chưa từng làm, ông phỏng chừng sẽ lên khí ngất xỉu mất thôi.

Ngoài cửa truyền đến tiếng động cơ ô tô.
Đại môn bị đẩy ra, Phó Trình bước vào, một thân tây trang khéo léo. Quần tây bao lấy đôi chân thon dài thẳng tắp, khí chất thanh lãnh, ngũ quan tinh xảo, ngay cả làn da cũng là hoàn mỹ không tì vết.

Lâm Thanh Nghiêu nhìn người nam nhân này, là lão công của cô.
Tầm mắt anh đảo qua phòng khách, cuối cùng dừng ở trên người Thanh Nghiêu, ánh mắt đào hoa thâm trầm. Cô nhìn không ra tâm tình anh   giờ phút này. Thu hồi tầm mắt, cúi đầu tiếp tục ăn canh.

Phó Trình đi đến vị trí trống bên cạnh cô, kéo ghế dựa ra, ngồi xuống.
Đối diện là Tưởng Việt đứng dậy giúp anh múc canh, bĩu môi làm nũng: “Phó Trình ca, ngươi sao lai đến muộn vậy, chúng ta đều sắp ăn xong rồi. ”

Tưởng gia cùng Phó gia là thế giao,  Tưởng Việt cùng Phó Trình cũng coi như là thanh mai trúc mã.
Phó Trình nới lỏng cà vạt: “Công ty có chút việc.”

Tưởng Việt đem chén canh bưng cho anh : “Canh này rất ngon, anh mau uống thử. ”

Phó Trình thấp giọng nói tạ, ngữ khí lễ phép lại xa cách.
Phó Ngộ hỏi hắn: “Nghe Tiểu Trần nói, con mấy ngày nữa muốn đi nước Mỹ?”

“Có một số việc cần xử lý.”

“Ân.” Phó Ngộ hơi suy tư, gật gật đầu, “Nhớ đi thăm Lâm ba cùng Từ mẹ .”

Lâm Thanh Nghiêu một tay hơi động, thanh âm Phó Trình vang lên ở bên tai cô, trầm thấp nói : “Con biết.”

Cô nghiêng đầu nhìn thoáng qua, khi Phó Trình nói chuyện, bất động thanh sắc đem chén canh của Tưởng Việt cho anh đẩy ra.

Thanh Nghiêu ngẩng đầu, phát hiện Phó Ngộ đang nhìn cô : “Phó Trình mới từ công ty đến đây, hẳn là đói bụng đi.”

Da đầu Lâm Thanh Nghiêu hơi tê dại, cô biết ý tứ trong lời nói của ông.
Cô nắm chiếc đũa trong tay, gắp cho Phó Trình một khối thịt kho tàu: “Ăn nhiều một chút.”

Ngữ điệu ôn nhu, mười phần đều thể hiện là một thê tử hiền huệ.
Phó Trình ngẩng đầu nhìn cô một hồi, thần sắc không rõ.
Sau một lúc lâu, anh gật đầu: “Ân, cám ơn.”

Lâm Thanh Nghiêu nhìn anh ăn thịt kho tàu, thở dài nhẹ nhõm.
Phó Trình là người yêu sạch sẽ, từ nhỏ đã không ăn đồ của người khác gắp cho.

Cơm nước xong xuôi, Lâm Thanh Nghiêu đi bộ ven đường muốn bắt xe, tài xế lúc trước, cô đã kêu ông về ngay lúc xuống xe.
Một chiếc  Land Rover màu đen chợt dừng lại ngay bên cạnh  Lâm Thanh Nghiêu, cửa kính từ từ hạ xuống, Phó Trình nhìn cô : “Nơi này buổi tối không có xe chạy qua.”
Gió ngày càng lớn, hôm nay Lâm Thanh Nghiêu lại mặc ít đồ, bị lạnh đến phát run.
Hai người ai cũng không mở miệng, không khí trở lên trầm mặc. 
Phó Trình nhíu chặt mi: “Muốn tôi mở miệng cầu xin, cô mới bằng lòng lên xe sao?”
Lâm Thanh Nghiêu trầm ngâm một lát, kéo cửa xe ra, ngồi xuống.
Phó Trình dẫm chân ga, lái xe đi, dọc đường đi hai người đều im lặng,không nói chuyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro