2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thanh Nghiêu đem nhẫn gỡ xuống, bỏ vào hộp.
Phó Trình rũ mắt nhìn thoáng qua, lại bất động thanh sắc thu hồi tầm mắt.

Không biết có phải ảo giác không, Thanh Nghiêu cảm nhận tốc độ xe giống như so với vừa rồi nhanh hơn.
Di động hơi hơi chấn động, là Tiểu Trần gửi cho cô ghi âm giọng nói.
Cô click mở.
"Thanh Nghiêu tỷ, ngày mai Vi Nhã hẹn tỷ cùng Sở Dịch ca chụp lấy ảnh bìa tạp chí, tỷ đừng quên a, lần này là kỳ tình nhân tiết số đặc biệt, bọn họ rất coi trọng."

Cô đã quên đeo tai nghe vào,thanh âm Tiểu Trần hưng phấn vang lên quay quẩn ở bên trong xe.
Phó Trình lái xe hơi động, giống như vô tình hỏi một câu: "Tình nhân số đặc biệt?"

Lâm Thanh Nghiêu gật gật đầu, "Ân." Phó Trình lại hỏi:
"Nhất định phải chụp sao?"

Nàng đưa điện thoại di động thả lại trong túi sách : "Muốn chụp, đây là công việc của tôi."
"Ân."

Không khí lại lần nữa lâm vào trầm mặc.
Buổi chiều khi uống viên thuốc trị cảm lạnh kia, tính thời gian có lẽ hiện tại là lúc thuốc phát huy dược tính, Lâm Thanh Nghiêu cảm thấy mí mắt nặng trĩu, ngồi một lát liền ngủ quên.

Xe quẹo vào đại viện, Phó Trình cúi đầu, cởi bỏ đai an toàn, ngước mắt lên, vừa lúc nhìn thấy Lâm Thanh Nghiêu ngủ thật an nhàn, ánh đèn đường dịu nhẹ chiếu vào, nổi bật hàng mi dày cong vút của Thanh Nghiêu.

Bình thường, hai người ở bên nhau không hay trò chuyện, vỗn dĩ đã an tĩnh. Bây giờ lại càng an tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng của Thanh Nghiêu ,phảng phất như có như không.
Anh cúi người, thay cô cởi bỏ đai an toàn, ôm cô lên lầu.

Bọn họ tuy rằng là vợ chồng, nhưng từ ngày kết hôn liền bắt đầu phân phòng ngủ.

Ngô thẩm nghe được động tĩnh,xuống lầu, nhìn Phó Trình ôm Lâm Thanh Nghiêu, hơi kinh hãi, vừa định hỏi làm sao vậy.

Phó Trình lắc đầu, ý bảo thím im lặng.
Anh đè thấp thanh âm: "Ngủ rồi."
Ngô thẩm vội vàng nghiêng người, tránh đường để hai người đi lên.
Phó Trình ôm cô lên lầu hai, đi đến phòng cô, hai tay đều ôm, không còn tay, anh đành phải dùng chân đẩy ra.
Nương theo ánh sáng hắt vào từ hành lang, Phó Trạch đem Lâm Thanh Nghiêu đặt ở trên giường.
Anh bật sáng chiếc đèn đầu giường, thay cô đắp chăn, lại xuống lầu lấy ly nước ấm đặt ở chiếc bàn ngay cạnh.
Dưới ánh sáng nhu hoà, gương mặt xinh đẹp của Thanh Nghiêu mang vẻ mông lung, kì ảo.
Đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, Phó Trình cúi người, hôn lên trán Thanh Nghiêu.
"Ngủ ngon."
·
Phó Trình đi thư phòng xử lý văn kiện, lúc làm xong đã là đêm khuya.
Anh cởi bỏ cà vạt, xuống lầu.

Ngô thẩm đã đi ngủ, phòng khách không có một bóng người, chỉ có ánh đèn ngoài viện tản vào.
Nơi này là vùng duyên hải, thường xuyên có gió thổi.

Phòng bếp truyền đến tiếng vang rất nhỏ, Phó Trình chần chờ một hồi, buông ly nước trong tay, đi qua.

Lâm Thanh Nghiêu mặc chiếc váy ngủ màu trắng đang ngồi xổm bên tủ lạnh, cẳng chân lộ bên ngoài, ban đêm rất lạnh, cho dù cách bóng đêm mông lung, Phó Trình vẫn nhìn ra trên da thịt cô nổi lên tầng da gà.

Bên chân Thanh Nghiêu tất cả đều là đồ ăn vặt được đóng túi.
Trong miệng đang cắn lát khoai sấy, phát tiếng răng rắc.

Tuy rằng trong lòng đã xác định là Thanh Nghiêu, nhưng Phó Trình vẫn là không chắc chắn.
Thử kêu tên cô.
"Lâm Thanh Nghiêu?"

Không phản ứng, cô như cũ ngồi xổm bên cạnh tủ lạnh, ánh sáng mỏng manh chiếu rọi trên mặt cô, tôn lên làn da trắng nõn.
Thanh Nghiêu ăn xong lát khoai sấy, tiếp tục đem ma trảo với lấy đồ ăn khác trong tủ lạnh.
Phó Trình nhíu mày, chuẩn bị đi cản, kết quả Thanh Nghiêu đã duỗi tay đến ngăn đông lạnh, không biết đụng phải cái gì, cô theo phản xạ rút tay trở lại.
Nghẹn miệng, vẻ mặt ủy khuất.

Phó Trình nhanh chóng đi tới, ngồi xổm trước mặt cô.
"Đau?"
Lâm Thanh Nghiêu nghe như hiểu một chút, lắc đầu: "Băng."

Cô đưa tay tới trước mặt anh,hạ thấp cằm, chôn đầu giữa hai đùi.

...... Trông chẳng khác gì điệu bộ của kẻ ăn xin lưu lạc.
Phó Trình nhìn bộ dạng tội nghiệp của Thanh Nghiêu, thiếu chút nữa đem túi tiền xuống cho cô.
Anh nắm lấy tay cô, đôi tay trắng nõn bắt đầu phiếm hồng, thực lạnh.
Anh dùng đôi tay của chính mình bao lấy đôi tay của cô, nhẹ nhàng xoa nắn một chút, thỉnh thoảng cúi đầu hà hơi.
Tay Thanh Nghiêu không giống vời thân thể gầy ốm của cô.
Ngược lại còn rất có thịt, mập mạp.
Phó Trình còn nhớ rõ khi còn học cao trung, Lục Lâm Châu dẫn mọi người đến biệt thự bỏ hoang ở sâu trong núi, nói là muốn tổ chức một đêm yến hội.
Không nghĩ Lâm Thanh Nghiêu cũng tới. Cô trước nay đều không chơi cùng bọn anh, không biết về sau, vì sao lại tới.

Bọn họ chơi một trò chơi. Mỗi người tùy ý tìm một nơi ẩn thân, người cuối cùng bị phát hiện thì chính là người chiến thắng.
Phó Trình tùy tiện tìm một phòng, nửa giờ đi qua, bên ngoài không ngừng có tiếng người bị phát hiện truyền tới.
Then cửa hơi chuyển động, Phó Trình thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Rốt cuộc cũng tìm được anh sao.
Anh đã sớm không muốn chơi cái trò nhàm chán này, chỉ muốn về nhà ngủ một giấc.
Then cửa chuyển động thật lâu nhưng không có mở ra.
Phó Trình không có kiên nhẫn chờ, đứng dậy đem cửa mở ra.
Cơ hồ là trong nháy mắt, trong ngực hắn bỗng xuất hiện một vật thể không tên. Vừa ấm vừa mềm.
Đó là lần đầu tiên anh biết Lâm Thanh Nghiêu có tật xấu mộng du, cũng là lần đầu tiên hắn biết, nguyên lai thật sự có người thân thể mềm như vậy. Mềm đến nỗi anh không muốn buông ra, cứ như vậy ôm cả đời.

Mỗi khi mộng du, so với bình thường, lúc có ý thức hoàn toàn khác nhau. Hành động của Thanh Nghiêu có chút không thành thật, vẫn luôn đối anh động tay động chân.
Túm túm cánh tay anh, lại đi giật nhẹ đùi hắn.
Nỉ non, anh nghe được nàng giống như oán trách nói một câu: "Cái đùi gà này không ngon chút nào."

Lâm Thanh Nghiêu rút tay ra, sờ soạng lên lầu, dọc theo đường đi Phó Trình đều đi theo bên cạnh cô. Giúp cô đẩy đồ chắn đường đi ra.
Thẳng đến khi phòng ngủ chỉ còn tiếng hít thở đều đều, Phó Trình mới rời đi.
........
Tuy sống cùng một mái nhà, nhưng số lần hai người gặp mặt không tính là nhiều, ngày thường ngay cả thời gian làm việc và nghỉ ngơi cũng khác nhau rất nhiều.
Hai người ,hai thế giới trái ngược.
Một năm thậm chí số lần gặp mặt chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Sáng sớm, Ngô thẩm chuẩn bị đồ ăn sáng kĩ lưỡng, hiếm khi hai người cùng có thời gian ở nhà cùng nhau ăn cơm.
Ngô thẩm biết Lâm Thanh Nghiêu phải đi đóng phim, muốn bảo trì dáng người, cho nên cho chuẩn bị cho cô salad.
Thuận tiện còn nấu thêm một chén cháo: "Bữa sáng không thể ăn mỗi salad, sẽ đói."
Lâm Thanh Nghiêu mới ăn hai miếng liền buông chiếc đũa: "Có lẽ hôm qua uống nhiều trà, bụng con hôm nay cảm thấy hơi trướng. "
Ngô thẩm nghe được lời này nóng nảy: "Bụng trướng? Bị bệnh sao, con có muốn gọi bác sĩ Triệu đến khám không?."
Bác sĩ Triệu là bác sĩ tư nhân của Phó gia, nhưng Lâm Thanh Nghiêu không nghĩ gây phiền toái đến hắn.
Nam nhân ngồi đối diện cô đứng lên, thong thả ung dung chỉnh lại tây trang : "Là ăn nhiều cũng không chừng."
Thanh âm trầm ổn, lại mang theo cảm giác thoải mái. Lại tựa hồ mang theo trêu chọc.

Lâm Thanh Nghiêu nhẹ lau khóe miệng: "Ngô thẩm, con đi trước."
Cô cầm lấy túi sách, đứng dậy, mới đi được hai bước liền dừng lại. Từ bụng bỗng truyền đến âm thanh như sóng biển gầm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro