3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Thanh Nghiêu cắn chặt môi dưới, cố nén đau, muốn gọi tài xế đến đây.
Bụng lại một trận quặn đau.Cô nỗ lực chịu đựng.

Phó Trình đi đến cửa, mang giày, rời đi trước, bỗng ngước mắt nhìn cô một cái.

Thật vất vả chờ đến khi anh ra đến cửa, cô mới vội vàng chạy vào toilet.

Một lát sau, cửa chính bị đẩy ra, Phó Trình đột nhiên trở về, nhìn Ngô thẩm: " Thím đợi lát nữa pha cho Thanh Nghiêu một ly sữa bò, lấy thuốc trị tả trong hòm thuốc cho Thanh Nghiêu uống."

Ngô thẩm cười, gật gật đầu.

Phó Trình nhìn thoáng qua toilet, đuôi lông mày hơi nhướn : "Tôi đi trước."

Lâm Thanh Nghiêu nôn hết đồ ăn trong miệng, tới khi bước ra khỏi toilet, hai chân như nhũn ra.

Ngô thẩm đem thuốc cùng ly sữa bò đưa cho cô: "Uống thuốc đi rồi đến đoàn phim bằng không chụp được một nửa mà tiêu chảy thì khó coi."

Thanh Nghiêu suy yếu gật gật đầu: "Cám ơn Ngô thẩm."

Ra khỏi biệt thự, xe quản lí đã đậu ở bên ngoài, Hạ tỷ thấy cô chống eo, một bộ dáng đi đứng không xong, vội vàng xuống xe tới đỡ cô : "Ai da, cô nãi nãi nhà ta, ngươi biết rõ hôm nay phải đóng phim, sao lại không biết tiết chế như vậy!"

Lâm Thanh Nghiêu được Hạ tỷ đỡ mới hơi dễ chịu chút: "Hôm qua em vẫn luôn nghiêm khắc, khống chế không cho mình ăn quá nhiều, chắc chắn mà!"

Rõ ràng, tối qua cô chỉ xem chứ đâu có ăn nhiều đâu. Còn không phải vì sợ béo phì làm chậm chễ quay chụp.

Hạ tỷ đỡ cô lên xe: "Đến đi còn không thể, còn nói là biết khống chế? "

Thanh Nghiêu vừa chuẩn bị mở miệng giải thích: " Đó là......"

Thì Hạ tỷ đã đánh gãy lời, nói: "Được rồi! Chị không muốn nghe chuyện phòng the của vợ chồng em, chị cũng không muốn ngăn cản, tuổi trẻ thịnh khí, nhu cầu chuyện này là điều bình thường, chẳng qua đừng để nó ảnh hưởng đến tiến độ quay chụp là được." Hạ tỷ đột nhiên nhớ ra điều gì, duỗi tay túm lấy cổ áo Lâm Thanh Nghiêu : "Chắc sẽ không có mấy nốt dâu tây lưu lại đâu, hôm nay em phải chụp ảnh mặc khăn tắm, nếu như bị người ta nhìn thấy ......"

"Được rồi." Lâm Thanh Nghiêu cau mày, "Nghĩ đi đâu vậy, em chính là vì tiêu chảy nên chân mới run như vậy. "

Hạ tỷ là người đại diện của cô, cũng là một trong số ít người biết cô đã kết hôn. Đối với bên ngoài, Thanh Nghiêu không nói rõ tình trạng của cô, cũng không tự xưng độc thân.

Cô cúi đầu, xem kịch bản, ý muốn rời sự chú ý. Hạ tỷ đem điện thoại đưa cho nàng: "Đây là hành trình của em ngày hôm nay, xem đi. "

Lâm Thanh Nghiêu nhìn lướt qua, không nhiều, buổi sáng chụp xong hai xô, buổi chiều mới chụp bìa tạp chí tình nhân số đặc biệt.
Vi Nhã là một tạp chí nổi tiếng, có thể chụp ảnh cho tạp chí đều là minh tinh hạng nhất hoặc là một tiểu đại hoa hoặc tiểu thịt tươi mới nổi.

Buổi sáng quay chụp cũng không lâu, Lâm Thanh Nghiêu cùng Sở Dịch hai người rất ít NG, cơ bản đều là một lần là được.

Lát nữa cô sẽ cùng quay với Tô Trĩ. Tô Trĩ tuy rằng là người mới, nhưng được công ty ủng hộ, quảng bá rầm rộ dựa trên nét đẹp tự nhiên của cô ta. Bây giờ việc chỉnh dung nhan sắc khá là bình thường, thậm chí nhiều công ty còn bắt nghệ sĩ phải thay đổi dung nhan. Vì vậy, nét đẹp của Tô Trĩ được xem là hiếm có, nhưng cũng không hẳn là đẹp.

Lâm Thanh Nghiêu đeo dây cáp, diễn cảnh nhảy lầu, đoạn này chỉ cần phối hợp động tác và thần thái là được.

Không biết lí do gì mà Tô Trĩ liên tục cười, khiến cảnh quay phải điện lại nhiều lần.

Trong phòng hoá trang, Tiểu Trần thấp giọng oán giận: "Tô Trĩ kia rõ ràng là cố ý."

Lâm Thanh Nghiêu mặc chiếc váy dài vàng nhạt hơi mỏng, lai cộng thêm không khí trong phòng thấp, Tiểu Trần sợ cô bị cảm lạnh, giúp cô khoác thêm chiếc áo khoác màu lam bên ngoài. Vì quay lại nhiều lần, Thanh Nghiêu khẳng định mấy chỗ bị dây cáp trói bây giờ đã bị bầm tím một mảng.

Có người ở bên ngoài gõ cửa, giọng nữ trong trẻo vang lên: "Thanh Nghiêu tỷ."

Cô hơi nhíu mày, đưa điện thoại di động vào túi sách: "Vào đi."

Tô Trĩ đẩy cửa tiến vào, cô ta đã sớm đổi lại quần áo của mình.
"Thanh Nghiêu tỷ."

Lâm Thanh Nghiêu thu hồi tầm mắt, nhìn chính mình trong gương, đèn hoá trang chiếu sáng lên khuôn mặt của cô làm nổi bật làn da sáng trong. Đó là nỗ lực trong mấy năm qua, cô chăm sóc tỉ mĩ.

"Lisa tỷ nói tỷ diễn rất tốt, cố ý bảo ta tói đây học hỏi kinh nghiệm. "

Tô Trĩ đứng ở phía sau Lâm Thanh Nghiêu, trên mặt mang theo ý cười, Lâm Thanh Nghiêu xuyên qua gương nhìn cô ta.
Khóe miệng dương lên một độ cung: "Lấy kinh nghiệm?"

"Đúng rồi." Tô Trĩ ngồi xuống ghế bên cạnh Lâm Thanh Nghiêu "Thanh Nghiêu tỷ là học tỷ, lại là tiền bối, em còn có rất nhiều thứ không hiểu, cần tỷ chỉ bảo nhiều. "
Tiểu Trần ở phía sau, trợn mắt nhìn. Tô Trĩ này thật xảo quyệt, trước hết đánh bóng danh hiệu của Lâm Thanh Nghiêu, sau lại luận tuổi nghề với cô, còn làm nhẹ chính mình. Rõ ràng chính là muốn công khai muốn thay thế Thanh Nghiêu đây mà.

Năm nay, Thanh Nghiêu cũng không tham gia nhiều hoạt động, sáu tháng cuối năm, sẽ chiếu hai bộ phim điện ảnh, mà cả hai đều là phối diễn với Tô Trĩ.

"Cùng ta học tập?" Thanh Nghiêu hừ cười ra tiếng, "Ta khuyên ngươi trước hết lên học cách tôn trọng tiền bối trước đi. "

Tô Trĩ sắc mặt có chút khó coi, cô ta biết chính mình đã đủ thành ý, lại không nghĩ rằng Lâm Thanh Nghiêu sẽ trực tiếp nói ra như vậy.
Lúc trước cô ta cũng nghe Lisa nói qua, Lâm Thanh Nghiêu không phải là quả hồng mềm, muốn làm gì cũng đừng quá mức.

Không khí hơi xấu hổ, cánh cửa phòng hoá trang khép hờ bị đẩy ra, Sở Dịch cầm trên tay một chén trà, tươi cười ôn nhuận khiêm tốn: "Không có quấy rầy đến các ngươi chứ ."

Tô Trĩ thần sắc khẽ biến: "Học trưởng."

Sở Dịch nhìn Tô Trĩ cũng ở đây, mi nhỏ chớp một cái, rất nhanh liền khôi phục như lúc ban đầu, trên mặt mang vẻ thanh thiển cười: "Tới học hỏi a."

Tô Trĩ mấp máy môi, gật gật đầu: "Đúng rồi." Rồi nhìn trà sữa trong tay Sở Dịch, ám chỉ nói : "Học trưởng nguyên lai cũng thích loại trà này sao, ta cũng rất thích uống trà sữa này nha! "

Sở Dịch ăn mặc nhàn nhã, áo chữ T trắng tinh tùy ý khoác lên người, cũng cảm giác khí chất hơn người của hắn, vừa thời thượng vừa thoải mái. Dù có mặc trên mình bộ quần áo bình thường, cũng đẹp hơn người thường một bậc.

Hắn đem một ly duy nhất đặt lên bàn của Lâm Thanh Nghiêu: "Phải không, lần sau sẽ nhớ mua nhiều thêm một ly cho ngươi."
Hắn thấp giọng cười cười, mặt mang xin lỗi nhìn Tô Trĩ.

Lâm Thanh Nghiêu không nhúc nhích.

Trên bàn di động liên tiếp vang lên tiếng báo tin nhắn gửi tới.

【 An Dao: Cô ta đã đánh lên mặt cậu rồi, cậu còn tính toán tiếp tục nhịn xuống? 】

【 An Dao: Cậu cmn phải lấy lại khí thế! 】

【 An Dao: Xử cô ta a! 】

Di động phát ra tiếng vang rất nhỏ hấp dẫn lực chú ý của Sở Dịch, hắn vô tâm nhìn lén, chỉ là nhàn nhạt đảo qua, vẫn là đem toàn bộ nội dung thu hết vào đáy mắt.

Hắn lại nhìn Tô Trĩ liếc mắt một cái.

Vừa rồi hắn không có ở đây, cho nên cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.

Lâm Thanh Nghiêu bất động thanh sắc cất điện thoại đi , đứng dậy cởi áo khoác: "Đi thôi, buổi chiều không phải còn chụp tiếp sao."

Tiểu Trần vội vàng gật đầu: "Muội gọi Lưu thúc đến đây trở tỷ đi"

Lúc đi qua bên cạnh Sở Dịch, hắn gọi cô lại : "Ngươi không nếm thử một ngụm sao." Thấy Lâm Thanh Nghiêu không có phản ứng, hắn lại bổ sung một câu, "Ta mua riêng cho ngươi."

Cô xoa then cửa, nhấn một cái, đẩy cửa đi ra ngoài: "Bụng ta gần đây không tốt cho lắm, trà sữa dễ dàng gây béo phì."

Khi ngồi lên xe, Tiểu Trần luôn hướng Hạ tỷ phàn nàn, trách móc Tô Trĩ có bao nhiêu quá phận
"Cô ta cũng chỉ là một nữ phụ thứ bảy thứ tám, mà làm Thanh Nghiêu tỷ nhảy lầu lại không biết bao nhiêu lần, đến khi tháo dây cáp khỏi người, đi bộ cũng khó khăn"

Hạ tỷ làm quản lí không chỉ mình cô, nhưng Lâm Thanh Nghiêu là nghệ sĩ đặc biệt nên ngày thường có hoạt động quan trọng nào, Hạ tỷ đều bồi cô tới nơi.

Lâm Thanh Nghiêu không tham gia trận tranh cãi này. Cúi đầu xem tin nhắn An Dao đang oanh tạc.
【 Lâm Thanh Nghiêu: Ta cùng nàng đối nghịch nhưng thật ra xưng nàng ý. 】

Đến lúc đó không chừng trên các trang wed đều xuất hiện tin tức ảnh hậu Lâm Thanh Nghiêu khi dễ tiểu bối.
Loại sự tình này ở giới giải trí mà nói, không hiếm thấy.

An Dao vẫn luôn qua WeChat oanh tạc cô, hiển nhiên là không đạt được không thôi.

Lâm Thanh Nghiêu than nhẹ một hơi, đưa điện thoại di động cất vào trong túi xách.

Xe chạy chậm lại, Tiểu Trần quay đầu nhắc cô: "Thanh Nghiêu tỷ, tới rồi."

Thanh Nghiêu ngẩng đầu, mở cửa xuống xe.

Sở Dịch đã tới trước ,sớm thay quần áo.

Hôm nay là chụp ảnh nhân lễ tình nhân số đặc biệt, cho nên nhà sản xuất chuẩn bị cho hai người bộ trang phục tình nhân.
Bộ đầu tiên là áo sọc vuông thông thường.

Lúc Thanh Nghiêu vừa đổi quần áo xong, bước ra, đột nhiên một nữ sinh kiểu đầu Na Tra đi nhanh qua, thanh âm không giấu nổi vui sướng : " Tổng tài TG rốt cuộc cũng đáp ứng phỏng vấn của chúng ta !!"
TG......

Lâm Thanh Nghiêu vô ý thức tăng sức lực, làm kem dưỡng da tràn hết ra tay, đến tận khi cảm giác dầu mỡ, cô mới khôi phục tinh thần, lấy khăn giấy lau tay.

Trên đường đến chỗ quay chụp, Thanh Nghiêu nghe thấy nhân viên công tác bên cạnh nhỏ giọng nghị luận.
"Nghe nói công ty bên cạnh, mấy lần ngỏ lời muốn phỏng vấn đều không được, thậm chí chủ biên đích thân đi mời, vẫn không thành công. "

"Cho nên mới nói, chúng ta vận khí tốt, vị tổng tài này rất ít khi lộ diện."

"Nhưng không được phép chụp ảnh a. "

"Có thể đáp ứng phỏng vấn không thôi, cũng tốt rồi. "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro