4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tác giả: Biển Bình Trúc

......
......
Tổng cộng phải chụp bốn mặt ảnh khác nhau, tính cả thời gian đổi trang phục cùng trang điểm, phải đợi đến tổ cuối cùng.

Cửa Studio bị đẩy ra.
"Úc Tĩnh tỷ, tổng tài TG tới."

Úc Tĩnh mặt mày sáng ngời, mặc xong quần áo, chuẩn bị đi ra ngoài: " Bản thảo phỏng vấn chuẩn bị tốt chưa?"

Nữ sinh đầu Na Tra ngăn chặn ở cửa: "Ngài ấy nói có thể trực tiếp phỏng vấn ở studio."

Úc Tĩnh nhíu mày, làm như khó hiểu: "Ở studio phỏng vấn?"

Úc Tĩnh nghĩ yêu cầu của vị tổng tài trẻ tuổi này là có mục đích riêng.
Cuối cùng nghĩ mãi không ra :
"Được rồi, mọi người trước tiên thu thập một chút."

Lâm Thanh Nghiêu chuyên tâm chụp ảnh, cũng không có chú ý tới bên cạnh mọi người đang bận rộn.

Chiếc váy Thanh Nghiêu mặc giúp tôn lên dáng người, đằng sau là dây cột, vì muốn tạo hiệu ứng đẹp, nhân viên đã giúp cô buộc nhiều lần.

Rõ ràng lần trước, Thanh Nghiêu mặc có chút rộng. Sao bây giờ cảm giác rất chật. Eo giống như trở lên thô hơn.

Sở Dịch tới gần cô, nhận thấy được cô không thích hợp, thấp giọng hỏi một câu: "Làm sao vậy, không thoải mái sao?"

Cô lắc đầu: "Không có việc gì."
Đông tác của bọn họ hiện tại rất ái muội, đầu Lâm Thanh Nghiêu dựa vào vai hắn, Sở Dịch ôm eo cô, nhiếp ảnh gia vẫn muốn làm hai người họ gần sát một chút. Lâm Thanh Nghiêu chần chờ một lát, làm theo gần sát với Sở Dịch.
Đèn flash nhánh hết đợt này đến đợt khác.

Cửa chính lần nữa bị đẩy ra, Lâm Thanh Nghiêu đưa lưng về phía cửa, cho nên không nhìn thấy người đến là ai.
Âm thanh thì thào không ngừng. Đều mang theo cảm thán cùng kinh ngạc, có lẽ là minh tinh hoặc đại nhân vật gì đó bước vào.

Nhiếp ảnh gia thả lỏng hạ cánh tay: "Đổi tư thế, Sở Dịch ngồi ở bậc thang trên kia, Thanh Nghiêu trực tiếp ngồi ở phía dưới, cánh tay để lên đùi Sở Dịch, đầu gối lên đi."

Lâm Thanh Nghiêu nghe lời làm theo, mới vừa ngồi xuống, tầm mắt khẽ nâng, đột nhiên rơi vào con ngươi đen thâm thúy.
Phó Trình hẳn là trực tiếp từ công ty lại đây, một thân chính trang, quần tây bao lấy đôi chân dài thẳng tắp, ánh đèn studio rất sáng chiếu lên cặp mắt đào hoa.
Một tay đút ở túi quần, hàm dưới khẽ nhếch, bộ dáng lười biếng tùy ý.

Lâm Thanh Nghiêu chỉ nhìn anh một cái, liền thu hồi tầm mắt.
Cô cùng Sở Dịch không ít lần chụp chung, phối hợp rất tốt.

Một bên Úc Tĩnh đã bắt đầu phỏng vấn Phó Trình.
Mỗi khi nghỉ ngơi giữa chừng,Lâm Thanh Nghiêu cảm giác tầm mắt anh thỉnh thoảng dừng trên người cô, như nhìn như không .

Lâm Thanh Nghiêu ảo giác như mình đang yêu đương vụng trộm, lại bị phát hiện.

Vi Nhã là một doanh nghiệp số một, chuyên phỏng vấn người có thân phận, địa vị trong giới tài chính.

Phó gia vốn là gia đình có máu mặt ở A Thành này đã nhiều năm, hơn nữa Phó Trình lại tuổi trẻ tài cao, là nghiên cứu sinh từ Mĩ trở về, không dựa vào thế lực gia đình, tự mình sáng lập TG.
Cho nên, muốn phỏng vấn anh, cần phải cạnh tranh.

Nhưng, anh là người không muốn phô trương, số lần xuất hiện ở những nơi đông người là rất ít, dù có xuất hiện thì cũng chưa có người dám chụp ảnh anh.
Có thể nói, công tác bảo mật là rất tốt.

Úc tĩnh hỏi mấy vấn đề đơn giản, tầm mắt dừng ở trên tay hắn.
Hai tay của anh giao nhau, khớp tay rõ ràng, gân xanh ẩn ẩn dưới lớp da thịt, hơi nổi lên.
Ánh kim cương phát ra từ nhẫn rất nổi bật.

"Phó tổng đã kết hôn?"

Thanh âm không lớn, nhưng đủ để Lâm Thanh Nghiêu nghe thấy,không chú ý, đạo cụ trên tay liền rơi xuống mặt đất, cũng may có lớp thảm nhung dưới nền nên âm vang không lớn.

"Làm sao vậy?"

Lâm Thanh Nghiêu nhặt đạo cụ lên: "Không có việc gì, trượt tay thôi ."

Phó Trình bất động thanh sắc đem tầm mắt thu về.
Anh gật đầu: "Ân, đã hơn một năm."

Úc Tĩnh lộ vẻ đáng tiếc, rốt cuộc người có điều kiện như Phó Trình, vừa có nhan sắc vừa có tiền, lại là người đã kết hôn, không tránh khỏi cảm giác mất mát.

"Phó tổng bảo mật thật tốt, nhiều năm như vậy, một chút tiếng gió cũng chưa lộ ra."

Anh chuyển động chiếc nhẫn, thấp giọng cười cười: "Cô ấy trước mắt không muốn công khai, tôi tôn trọng ý nguyện của cô ấy."

"Vậy Phó tổng tính toán khi nào công khai?"

"Khi nào cô ấy muốn công khai, tôi lúc nào cũng có thể. "

"Xem ra Phó Tổng thực sự rất thích lão bà a. "

Đôi mắt khẽ nâng, anh nhìn công việc của Lâm Thanh Nghiêu đã kết thúc.

Cô cúi đầu không biết nói gì với cô gái bên cạnh, thỉnh thoảng duỗi tay sờ dây váy sau lưng.
Anh không có trả lời vấn đề này.
......
......
Quay chụp xong, Lâm Thanh Nghiêu liền trở về, thời điểm chờ đèn xanh, xe cô cùng xe Phó Trình dừng song song nhau.
Phó Trình mở cửa kính xe, tầm mắt nhìn sang, tầm mắt hai người giao nhau.

Lâm Thanh Nghiêu chắc chắn người ở bên ngoài không thể nhìn vào bên trong. Lúc đèn chuyển xanh, Phó Trình thu hồi tầm mắt, lái xe đi.

Hạ tỷ đột nhiên quay đầu lại, hỏi cô : "cảm giác sao?"

Nàng sửng sốt: "Cảm giác gì ?"

"Nhìn lão công mình bị phỏng vấn có cảm giác gì." Thanh Nghiêu đem lời kịch bổ sung xong, nghe Hạ tỷ nói tiếp, "Nói thật nha, nếu các ngươi công khai quan hệ thì đối với ngươi lợi nhiều hơn hại. "

Lâm Thanh Nghiêu không mở miệng nữa.
......
Phó Trình đi Mỹ ngay đêm đó.Ngô thẩm nói cho Lâm Thanh Nghiêu, anh đi đi kí kết hợp đồng, cuối tuần mới trở về.
Cô ngồi ở trên sô pha, chân dài vắt chéo, thần sắc chuyên chú nhìn tạp chí: "Ân."

Thanh Nghiêu biết, lời này là Phó Trình dặn Ngô thẩm nói lại với cô.

Mỗi lần hắn xa nhà, đều dặn Ngô thẩm báo cáo với cô.

Cô ngáp một cái, khép tạp chí lại, đứng dậy: "Ngô thẩm, không còn sớm nữa, thím cũng mau đi nghỉ ngơi đi. "

Hôm nay bận rộn cả ngày, Thanh Nghiêu đã sớm mệt mỏi tay chân.
·
Đêm khuya, cô bị thanh âm nhắc nhở của ipad đánh thức, giãy giụa từ ổ chăn bò dậy.

Híp mắt, xem màn hình. Là một video gửi tới. Camera hẳn là đặt rất xa, mới có thể thu gọn toàn bộ mọi người trong phòng khách.
Mẹ kế Phương nhìn thấy bộ dáng của cô, trong mắt xẹt qua một tia không ngờ: "Sao không buộc gọn lại đầu tóc vào?."

Lâm Thanh Nghiêu càng bất mãn, cho bà ta lý do : "Ta ở Trung Quốc, không ở nước Mỹ, hiện tại là đêm khuya."
Mẹ kế Phương sắc mặt không được tốt, bà ta quay đầu lại, nhìn thoáng qua phía sau Phó Trình đang nghe điện thoại sau tấm màn che bị gió thổi, lúc ẩn lúc hiện.

"Giúp tôi mua vé máy bay về nước. "

Tầm mắt anh dừng ở trong phòng khách.
Màn hình rộng hiện rõ khuôn mặt Thanh Nghiêu.

Mắt hạnh đẹp bởi vì buồn ngủ mà nhắm chặt lại, tóc cũng có chút loạn. Hoá ra, bộ dáng vừa mới tỉnh ngủ của cô là như vậy. Bọn họ kết hôn đã lâu, anh lần đâu tiên nhìn thấy tình trạng này của cô. Hơn nữa lại thông qua phương thức này.

Cắt đứt điện thoại, video đã vụt tắt. Mẹ kế Phương mang theo vẻ xin lỗi, cười cười : "Thanh Nghiêu từ nhỏ bị chúng ta sủng vô pháp vô thiên, cho nên tính tình không tốt cho lắm, con thông cảm. "
Sủng?

Phó Trình cười cười: "Vâng."

Cô xác thực tính tình không tốt, nhưng nguyên do có phải là bị bọn họ chiều hư hay không thì anh không biết.

Phó Trình cúi đầu chỉnh lại tay áo: "Phương mẫu, con còn có việc, không quấy rầy."

Mẹ kế Phương tiễn anh ra ngoài: "Cùng ba con nói một tiếng, đa tạ ông đã quan tâm, Lâm thúc thúc đã không có việc gì."

"Ân, bên ngoài gió lớn, phương mẫu đừng tiễn nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro