5.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi lên xe, tài xế liền đem ipap đưa cho Sở Dịch: “Đây là bản phác thảo hợp đồng mà bên kia gửi cho. ”

Sở Dịch duỗi tay tiếp nhận, ngón tay trượt xuống, tầm mắt hơi đảo qua tin tức bên trái màn hình.
Bản năng muốn bỏ qua, nhưng khi nhìn đến mặt chữ, anh liền dừng động tác.

Một lát sau, đem nó click mở. Tiêu đề được bôi đậm rõ ràng:

【 Lâm Thanh Nghiêu cùng Sở Dịch chụp ảnh bìa tạp chí, hậu trường ngọt đến tận xương! 】

Hai người kỳ thật cũng không thân mật.
Bất quá lại được các fan CP ủng hộ, tuy chỉ mấy bức ảnh nhưng cũng đủ để thỏa mãn tâm tình thiếu nữ của bọn họ.

Phó Trình nhìn bình luận bên dưới, cơ hồ đều là hỏi khi nào hai người họ kết hôn. Tầm mắt anh lại chuyển tới nhìn chiếc nhẫn cưới đang đeo ở ngón áp út.

Đuôi lông mày khẽ nhíu, khớp tay hơi nắm chặt, đánh gửi một bình luận :
【 nặc danh người sử dụng: Lâm Thanh Nghiêu cùng Sở Dịch không phải tình lữ, hiện tại không phải, về sau càng không phải.】

Tài xế chuyên chú lái xe, đoạn đường này không tốt lắm. Phía sau truyền tới âm thanh của ipap. Nhìn qua gương chiếu hậu, tài xế thấy sắc mặt không tốt lắm của Phó Trình.

“Bản hợp đồng có vấn đề gì sao?”
Phó Trình không trả lời, như cũ nhìn giao diện ipap.

【 y dược vợ chồng tối cao: Sở Dịch không được sao? 】
【 sở một sở nhị: Độc duy là nhất : ) cho nên tôi mới ghét gán ghép CP】
【 kiếp này tình cảm chân thành Sở Dịch: Được rồi được rồi, Lâm ảnh hậu cao quý, không muốn Sở Dịch nhà ta, cự tuyệt kết đôi. 】
……
Phó Trình trầm mặc, sau một lúc lâu, hỏi tài xế: " 'độc duy' là cái gì?”

Tài xế đã ngoài 40 tuổi, căn bản không hiểu lời nói thời thượng của tuổi trẻ ngày nay.

Hắn lộ vẻ mặt khó xử: “Cái này tôi cũng không biết……”

Theo thời gian bình luận ngày càng hăng, nhiều người không phục:

【  Sở Dịch chúng ta không dám trèo cao cùng Lâm ảnh hậu, còn thỉnh đại gia chú ý Sở Dịch tân kịch # tàn ảnh #】
【 Lâm Thanh Nghiêu bành trướng thế nào cũng không quen biết. 】
【 ngượng ngùng, người qua đường chỉ nhận thức Sở Dịch, không quen biết  Lâm Thanh Nghiêu. 】
【 tôi đây phải nói để lầu trên biết một chút : ảnh hậu Lâm Thanh Nghiêu, hai mươi tuổi vào nghề, lần đầu diễn vai nữ chính đã nhận được giải thưởng nữ diễn viên xuất sắc, hai mươi hai tuổi đạt danh ảnh hậu, so với Sở Dịch hai mươi tư tuổi mới đạt danh hiệu ảnh đế là hơn hai năm, đó nha! !!/ đáng yêu 】
……
Phó Trình xem bình luận ở phía dưới, ban đầu là mắng anh, nhưng không biết từ khi nào biến thành cuộc tranh luận nảy lửa giữa hai fan, thậm chí còn nhục mạ Lâm Thanh Nghiêu.
Phó Trình chau mày, vừa định bình luận lại.

Nhất thời nghẹn lời.
Từ nhỏ, anh đã được dạy dỗ nghiêm khắc, tuy cùng người khác cạnh tranh với nhau nhưng cũng chưa dùng lời lẽ thô tục mắng mỏ như vậy.

Nhìn những người này vô cớ nhục mạ Thanh Nghiêu, anh thực sự không nhẫn nhịn được.

Phó Trình gọi điện thoại cho Gia Trần, hiện tại ở trong nước đã là đêm khuya.

Giọng ngái ngủ của Gia Trần vang lên ở đầu dây bên kia :“Phó tổng, có chuyện gì sao?”

“Ân.”

Nghe thanh âm nghiêm túc của anh, sau lưng Gia Trần ứa lạnh, đừng nói là buồn ngủ, không doạ chết hắn là may rồi.

“Tôi…… Tôi lại làm sai cái gì sao?”

“Cậu mau đăng kí tài khoản mới cho tôi, gửi mật khẩu qua đây.”

Gia Trần nghi hoặc mở máy tính,đăng nhập vào máy : “Sau đó làm gì?.”

“Cậu có nhìn thấy bình luận của tôi không? ”

“Thấy được.”

“Nhập vào.”

“Rồi.”

Phó Trình trầm ngâm một hồi: “Đem những người nhục mạ Thanh Nghiêu đều trả lời một lần.”

Gia Trần là sửng sốt: “A? Cùng mắng nhau với bọn họ sao?”

“Mắng một lần, phản bác một lần. ”

Gia Trần nhìn qua các bình luận một lần, rồi nhìn bình luận của Phó Trình : “Phó tổng, ngài rõ ràng muốn kéo thêm thù hận cho Lâm Thanh Nghiêu a.”

Hắn ở bên kia địa cầu xa xôi, căn bản không nhìn thấy sắc mặ Phó Trình dần trở lên khó coi, “Ngài quả thực chính là điển hình Lâm Thanh Nghiêu độc duy, fan não tàn.”

Phó Trình đè nặng thanh âm: “Gia Trần!.”

Gia Trần vội vàng tìm những người nhục mạ Lâm Thanh Nghiêu : “A?”

“Còn muốn làm việc?”

Sau lưng không ngừng đổ mồ hôi lạnh :“Muốn!”

“Muốn thì câm miệng, làm xong, tôi sẽ kiểm tra lại một lượt. ”

“Hảo.” Gia Trần cảm thấy nhiệm vụ này có chút gian khổ, thanh âm hơi kém tự tin.

“Nghiêm túc, xong việc, tôi sẽ suy xét đề nghị của cậu. ”

Gia Trần như được tiếp thêm máu : “Hảo làm!”

Hắn chà xát tay, chuẩn bị đại chiến, không tới vài phút liền bại trận.

Khó trách Phó Trình muốn đem cục diện rối rắm này đẩy cho hắn.

Nhóm người này sức chiến đấu quả thực……
Cmn quá cường.

Mắng từ tổ tông 18 đời nhà hắn sang 18 đời con cháu nhà hắn.

·
Cùng lúc đó, Lâm Thanh Nghiêu bị An Dao gọi ra uống rượu.
“Tuyệt.”

An Dao vẻ mặt oán giận, bắt đầu quở trách mẹ cô ấy không đúng, " Mẹ tớ thật là càng ngày càng quá phận!”

Lâm Thanh Nghiêu khuyên ngăn : “Dì cũng là muốn tốt cho cậu .”

“Tốt với tớ liền tùy ý thay quyết định? Tớ đây tình nguyện bà không tốt với tớ.” Nàng cấp Lâm Thanh Nghiêu trước mặt chén rượu mãn thượng, “Mình mặc kệ, hôm nay cậu phải bồi mình , không say không về.”

Lâm Thanh Nghiêu lộ vẻ khó xử, thôi, vẫn nên uống một ngụm.
...
Phó Trình mới bước xuống từ phi cơ, liền nhận được điện thoại của An Dao.

Anh nhìn trên màn hình hiển thị dãy số lạ, do dự ấn nhận.

“Là Phó Trình sao?”

“Ân.”

Tài xế kéo cửa xe, anh ngồi lên xe, bên trong xe hơi ngột ngạt, anh hạ cửa kính, buông lỏng cà vạt, tùy ý ném sang một bên.
Bên kia điện thoại truyền đến tiếng gió thổi cùng giọng phụ nữ cãi nhau.

Cô ta hẳn đang ở ngoài trời, có vẻ không ổn, giọng nói đứt quãng:

“Thanh Nghiêu…… Say…… tiệm rượu Long Hưng .”

Anh nắm được thông tin trọng điểm. Đuôi lông mày hơi nhíu, uống say?

Tài xế quay đầu lại hỏi anh: “Phó tổng, đi công ty hay là về nhà?”

Anh đóng lại di động: “Đi tiệm rượu Long Hưng.”

Khi đến nơi, An Dao đang đỡ Lâm Thanh Nghiêu, đi xiêu vẹo, Thanh Nghiêu đội mũ lưỡi trai đen, đeo khẩu trang che hết mặt để phòng bị ai đó nhận ra.

Phó Trình đi qua: “Tại sao lại uống nhiều như vậy?”

An Dao thấy anh tới, như thấy được cọng rơm cứu mạng : “Không uống nhiều, cô ấy vỗn dĩ tửu lượng rất kém, thật xin lỗi, chính tôi gọi cô ấy ra uống cùng, phiền toái anh .”

An Dao thả tay, Lâm Thanh Nghiêu không đứng vững, ngã vào lòng Phó Trình.

Nam nhân trên người mang theo mùi hương thanh mát, làm người ta có cảm giác an tâm. Áo khoác đã sớm cởi, Phó Trình chỉ mặc áo sơ mi cho thoải mái, cô dán mặt vào lồng ngực anh, thậm chí còn cảm nhận được cơ bắp săn chắc,cùng nhịp tim mạnh mẽ.

Phó Trình sợ cô ngã, một tay ôm cô, một cái tay khác tiếp nhận túi xách từ An Dao

“Tôi đi trước, cô ấy mỗi khi uống rượu đều bị đau đầu, anh nhớ nấu một chén canh giải rượu cho cô ấy uống. "

Phó Trình gật đầu: “Ân.”

An Dao đi rồi, Phó Trình bế Thanh Nghiêu lên xe.

Tài xế nhìn cảnh tượng trước mặt, hơi sửng sốt. Hắn làm tài xế cho Phó Trình đã được mấy năm, cũng biết sự tình giữa anh và Lâm Thanh Nghiêu. Nhưng là lần đầu tiên nhìn hai người thân mật như vậy.

“Về nhà đi.”

Tài xế phục hồi lại tinh thần, dẫm chân ga lái xe đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro