6.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Biển Bình Trúc

Phó Trình hạ cửa kính xe, muốn nhờ gió giúp Lâm Thanh Nghiêu thanh tỉnh một chút.

Cô dựa đầu vào cánh cửa xe, thấp giọng nức nở, thanh âm nho nhỏ vang lên.

Phó Trình không nghe rõ, lại hỏi một lần: “Cô nói gì?”

“Anh nói…… Trên đời sao lại không có Ultraman ?.”

(Ultraman: là một siêu anh hùng của Nhật Bản)

Trông cô hình như rất khó chịu, tựa hồ không thể chấp nhận Ultraman không hề tồn tại ngoài đời thực.

Phó Trình không nói chuyện.

Cô lại lần nữa mở miệng, thanh âm nho nhỏ vang lên : “ Siêu cấp anh hùng tồn tại sao?”

Phó Trình do dự một hồi: “Hẳn là có.”

Anh không phủ nhận, sợ cô lại khóc lần nữa. Cô uống say giống như dỡ lớp ngụy trang thường ngày xuống, trở lên yếu đuối hơn.
“Chính là……” Thanh Nghiêu thấp giọng nức nở, “Tại sao lúc tôi bị khi dễ, sao không ai tới cứu tôi? ”

Phó Trình cúi người, thắt đai an toàn cho cô : “Em muốn anh hùng nào bảo hộ cho em?”

Thanh Nghiêu giống như ngủ rồi, thật lâu không đáp lại.

Thanh âm trong trẻo bỗng vang lên, quyện vào làn gió vang lên trong xe.

“Phó Trình……”

Trái tim đập lỡ một nhịp, tay anh đặt ở không trung.

Cô lại bổ sung một câu: “…… Anh biết không, em kỳ thật một chút cũng không chán ghét anh.”

Đúng vậy, mình đâu có lí do gì để ghét bỏ anh đâu.
Từ đính hôn bắt đầu, anh đã hỏi cô nhiều lần :  là tự nguyện sao, là tự nguyện phải gả cho anh sao.
Phó Trình biết rõ tính tính cách mẹ kế của Lâm Thanh Nghiêu, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn.

Lúc trước vì gả cho Lâm Túc, không tiếc dùng danh tiết để đánh đổi. Đem vợ trước của Lâm Túc cũng là mẹ của Thanh Nghiêu bức không đường lui.
Anh không hy vọng Lâm Thanh Nghiêu vì bức bách phải gả cho anh.

Lúc ấy Lâm Thanh Nghiêu không phủ nhận, cũng không thừa nhận. Dù cô có trả lời, kết quả sẽ thay đổi sao.

Phó Trình không được, cuối cùng bọn họ vẫn là vợ chồng.
Tóm lại cô sẽ mãi không chạy thoát được vận mệnh định sẵn.

Sau khi kết hôn, Phó Trình xác thực đã giúp bọn họ không ít, cùng Lâm gia hợp tác, anh cũng tận tâm tận lực.

Anh đối với cô xem như đã tận tình tận nghĩa.

Lâm Thanh Nghiêu chán ghét từ khi mình sinh ra, mọi thứ đều không thuộc về mình, ngay cả quyết định lấy ai cũng phải làm theo lệnh cha mẹ.

Nói xong, cô mơ mơ màng màng ngủ mất.
Trong mơ, Thanh Nghiêu thấy mọi thứ thật chân thật, cô thấy mình bị nhốt trong một căn phòng tối tăm, cô cuộn tròn người nằm trong góc phòng, cây gậy liên tục đánh vào người, nhưng cô không cảm thấy đau. Trần nhà treo một chiếc đèn nhỏ, phát ra ánh sáng mỏng manh, bên ngoài thỉnh thoảng truyền đến tiếng ve kêu, cô nghĩ có lẽ tháng tám thời tiết không tốt nên anh hùng không muốn hành hiệp trượng nghĩa.

Lâm Thanh Nghiêu im lặng ngủ, Phó Trình nhìn ngón tay áp út trỗng rỗng của cô, sắc mặt khẽ biến.
Anh cúi đầu, nhìn chiếc nhẫn cưới có chút chói mắt trên tay mình, muốn gỡ nó xuống, nhưng lại dừng giữa chừng.
Cuối cùng, vẫn đeo nó trên tay.
Tài xế cho xe ngừng : “Phó tổng, tới rồi.”

Phó Trình ngước mắt nhìn ra bên ngoài, hai bên dường là hàng cây ngô đồng thẳng đứng.
Anh mở cửa xe, cẩn thận ôm Lâm Thanh Nghiêu xuống xe.
Ngô thẩm biết anh hôm nay sẽ về tới, từ buổi sáng liền bắt đầu nấu canh xương hầm.

Tiểu Liên nghe động tĩnh dưới nhà, chạy đến mở cửa, Phó Trình hai tay ôm Lâm Thanh Nghiêu, anh dẫm gót giày để tháo nó ra.
“Tiểu Liên, mau nấu canh giải rượu.”

“Vâng.”

Phó Trình ôm cô lên lầu hai. Nhìn đến bên cạnh giường một quầy triển lãm toàn đồ chơi hình siêu anh hùng tự làm, anh để gọn chúng sang một bên, để cô lên giường.

Lâm Thanh Nghiêu phát ra tiếng rên rỉ không thoải mái.
Phó Trình đắp chăn lên người cô. Đầu giường, ánh đèn nhu hoà toả ra, cô ngủ thật an tĩnh, hàng mi cong vút, đôi môi có vẻ hơi nhợt nhạt. Phó Trình chần chừ một hồi, bỗng nghiêng người, ghé đầu sát mặt cô, bên tai nghe tiếng hít thở đều đặn, chốc lát lại dồn dập, mi tâm nhíu chặt.

“Gặp ác mộng sao?”

Phó Trình lẩm bẩm, duỗi tay vòng qua sau lưng Thành Nghiêu, chậm rãi vuốt nhẹ lên mi tâm của cô.
Lâm Thanh Nghiêu theo bản năng dựa trên người anh, ý muốn bắt lấy vật làm ấm bên thân.

Tiểu Liên bưng canh giải rượu lên phòng , vừa lúc nhìn thấy một màn này.

“Thiếu gia, canh giải rượu của ngài.”

Vừa nói xong, Tiểu Liên vội vàng đặt bát canh xuống bàn, nhanh ra khỏi phòng, tựa hồ sợ quấy rầy đến bọn họ.
...
“Thấy rõ ràng?”

Tiểu Liên gật đầu: “Thấy rõ ràng, Thanh Nghiêu nằm ở trong ngực thiếu gia.”
Ngô thẩm thở dài nhẹ nhõm, mặt mang theo vui mừng, cười cười: "Vậy là tốt.”

[ Tác giả có lời muốn nói: Đang xem tiểu khả ái cử cái tay nhỏ tay hảo không lạp OvO]
---------
Sáng sớm.
Lâm Thanh Nghiêu từ trên lầu xuống, hơi nhức đầu.

Ngô thẩm bưng một ly sữa bò đưa cho cô: “Uống đi, lát nữa sẽ dễ chịu hơn. ”

Cô nghiêng đầu, kẹp điện thoại trên vai, vừa đợi di động vừa mở tủ lạnh, tay kia tiếp lấy ly sữa bò :“Cám ơn Ngô thẩm.”

Đầu bên kia nhấc máy, truyền đến giọng tức giận của Hạ tỷ.

“Chị cũng không tin Tô Trĩ, cô ta có năng lực lớn như vậy, dám cùng em tranh vai nữ chính.”

Sau bộ phim này, Lâm Thanh Nghiêu liền đóng bộ tiếp theo đã được hai bên đối tác thoả thuận nhân vật trước. Nào biết Tô Trĩ lại chen một chân vào, còn cùng cô tranh cao thấp.

“Nếu cô ta kiên quyết muốn vào, chúng ta không đóng tiếp. ”

Lâm Thanh Nghiêu đi đến bàn ăn, ngồi xuống, dùng băng xoa lên khuôn mặt hơi sưng của mình. Cũng không biết tại sao dạo gần đây, cứ mỗi buổi sáng thức dậy là đôi mắt cô lại sưng lên thế này đây.

“Bên kia nói thế nào? "

“Bọn họ rõ ràng đã đồng ý cho cô ta thêm vai.”

“Sao lại không được?”

“Chị không nuốt trôi được cục tức này, Tô Trĩ cô ta thật đáng ghét, đã đi dành của người ta còn làm ra vẻ đáng thương cho ai xem chứ! ”

Lâm Thanh Nghiêu đối việc này cũng không rõ lắm.

Hạ tỷ nói một hồi, cũng hết giận một nửa: “Được rồi, chị đang vội, hôm nay em nhớ đến đây sớm chút nha !.”

“Đã biết.”

Toàn bộ quá trình, Phó Trình đều im lặng ăn sáng. Ngô thẩm nhìn hai người, suy nghĩ Tiêu Liên hôm qua là nhìn nhầm sao?
Cái này gọi là hoà hảo? Đâu có khác gì so với mọi hôm.

Lâm Thanh Nghiêu ăn mấy miếng liền không thể ăn được  nữa, cô luôn cảm thấy bụng mình không được tốt.

“Ngô thẩm, con ăn no rồi, đi trước a.”

Ngô thẩm từ phòng bếp đi ra: “Đi đường cẩn thận.”

Lâm Thanh Nghiêu gật đầu: “Dạ”

Quấy vài cái vào bát cháo, Phó Trình cũng không còn tâm trạng để ăn tiếp, liền ném muỗng bạc vào trong chén, sửa sang rồi đi làm.

Trong nhà còn một mình Ngô thẩm đứng nhìn hai người, một trước một sau rời khỏi nhà. :))
·
Lâm Thanh Nghiêu đến phim trường, tầm mắt Hạ tỷ vẫn luôn dao động trên người cô.
Chị bỗng nhiên vươn tay sờ lên eo cô:“Em mập lên? ”

Lâm Thanh Nghiêu nhìn bụng mình : “Không biết.”

“Chị thấy em hình như béo ra.” Hạ tỷ nhìn Tiểu Trần, “Em mau lấy cân điện tử đến đây! ”
--------
Lời tác giả không hiểu gì luôn. Hai tuần nữa, mình có việc bận, đăng trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro